Chương 8: (1)
Sau khi Mạc Trình Xuyên đi vào văn phòng thì tiện tay để túi đồ sang một bên rồi gọi vào máy bộ phận lễ tân.
"Tôi xin lỗi, sếp Mạc. Hai mươi phút trước anh Quan có đến, vốn dĩ anh ấy chuẩn bị đi lên tìm anh nhưng đúng lúc đó cô Tắc Mộ tới. Cô Tắc Mộ không nắm được tình hình nhiệt tình nói sẽ đưa đồ lên thay anh Quan, chúng tôi không tiện ngăn cản......"
Sáng nay hắn đã báo với lễ tân là không được nhận đồ, cho người lên thẳng đây, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Phương Tắc Mộ. Lễ tân không ngờ Mạc Trình Xuyên sẽ gọi điện xuống hỏi nên giải thích vô cùng thành khẩn, trong lòng còn có chút lo sợ.
Tác phong làm việc của Mạc Trình Xuyên khác hẳn Đồng Lâm. Mỗi ngày Đồng Lâm đều cười tươi như gió xuân, quan hệ rất tốt với mọi người trong công ty còn Mạc Trình Xuyên thì chú trọng hiệu quả, sự tỉ mỉ và cực kỳ điềm tĩnh, không bao giờ chơi bài tình cảm, mọi chi tiết đều phải truy xét kỹ càng.
Hiện tại hai người này một bên đóng vai thiện, một bên đóng vai ác phối hợp hoàn hảo với nhau. Mạc Trình Xuyên cũng theo đó mà ngày càng có sức ảnh hưởng hơn, người có thâm niên công tác ngắn nhất là hắn lại là người mà trên dưới công ty sợ nhất.
Ngay khoảnh khắc sắp sửa mở miệng thì Mạc Trình Xuyên lại kìm cảm xúc của mình xuống, hắn cầm chiếc bút máy trên bàn lên rồi gõ nhẹ vào mặt bàn, "Cạch" một tiếng, hắn nói: "Tôi biết rồi."
Hắn không thể mong chờ nhân viên lễ tân sẽ giống một trợ lý riêng như Giả Sâm Lâm, có thể chấp hành mọi lời nói của hắn theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất mà không gặp bất kỳ sự cố nào —— Huống hồ chuyện này vốn không liên quan đến công việc, hắn muốn truy cứu thì cũng nên truy cứu cái kẻ "Đầu sỏ".
Quan Đường nhận được cuộc gọi của Mạc Trình Xuyên trong lúc đang lái xe, anh kiên quyết cho rằng không được nghe điện thoại khi đang lái xe nên hoàn toàn làm lơ hệ thống loa ngoài của xe, tiếp tục ngồi thẳng lưng, hai tay giữ chặt vô lăng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại dừng lại thì anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Trình Xuyên không gọi lại nữa.
Hiện tại đã đến giờ nghỉ trưa, ở bên ngoài từng nhóm người kéo nhau đi ăn cơm, Giả Sâm Lâm gõ cửa phòng Mạc Trình Xuyên rồi mở hé ra, dè dặt gọi một tiếng: "Sếp Mạc?"
Cậu ta trông thấy Mạc Trình Xuyên ngồi nghiêm chỉnh cầm bút máy trong tay, bộ dạng như đang suy nghĩ một chuyện quan trọng nào đó. Bị cậu ta làm phiền nhưng gương mặt của Mạc Trình Xuyên vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ ngước mắt lên nhìn sang, Giả Sâm Lâm lập tức cảm thấy hơi căng thẳng.
"Có cần tôi gọi một phần cơm trưa cho anh không ạ?" Cậu ta vô thức hạ thấp âm lượng giọng nói của mình xuống.
Từ khi Mạc Trình Xuyên bắt đầu ngồi trong văn phòng này thì đã không còn cái gọi là thời gian nghỉ trưa nữa. Hắn lúc nào cũng bận rộn, đừng nói là nghỉ ngơi mà thời gian để gọi cơm hộp cũng không có nên đã giao lại việc này cho Giả Sâm Lâm.
Giả Sâm Lâm biết hắn chỉ ăn đồ của một vài nhà hàng nhất định nên đã học thuộc hết thực đơn của mấy nhà hàng đó, rồi mỗi ngày sẽ dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng để kết hợp món ăn cho hắn, dù Mạc Trình Xuyên chưa bao giờ để ý mỗi ngày bản thân ăn gì. Hắn sống rất nghiêm túc, ăn uống cũng như đang hoàn thành nhiệm vụ, một là không bao giờ để thừa thức ăn, hai là trong khi ăn không làm việc gì khác, còn những yếu tố khác dường như không quan trọng.
Nhưng Giả Sâm Lâm lại không thể không quan tâm đến vấn đề ăn uống của Mạc Trình Xuyên, cậu ta sợ chỉ cần mình không chú ý thì Mạc Trình Xuyên sẽ chết đói trong đống tài liệu.
Dường như Mạc Trình Xuyên có lòng kiểm chứng sự lo lắng của cậu ta nên vẫn cứ ngồi ngẩn người. Một lúc sau hắn cắm chiếc bút máy trong tay vào lại giá để bút, mở một tập tài liệu khác ra xem rồi nói: "Gọi đi."
Giả Sâm Lâm mới vừa xoay người thì lại nghe thấy Mạc Trình Xuyên nói: "Đừng cho thịt."
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Mạc Trình Xuyên đưa ra yêu cầu với đồ ăn của mình nên hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Không cho thịt?"
Mạc Trình Xuyên không ngẩng đầu lên mà chỉ nói bằng giọng lạnh tanh: "Tôi không thích ăn thịt."
Ngay lập tức Giả Sâm Lâm cảm thấy bản thân chưa làm đến nơi đến chốn, chỉ lo cân bằng dinh dưỡng, thậm chí còn không biết việc sếp Mạc không thích ăn thịt. Cậu ta vội vàng đáp lời rồi cầm điện thoại đi đặt cơm.
Quan Đường cũng gọi cơm hộp về nhà. Anh khuân hết đống túi to túi nhỏ đồ mới mua lên tầng xong thì mệt quá thể, đồ vẫn đang để ở huyền quan anh cũng mặc kệ, vội quăng giày đi rồi ngả người xuống sô pha lấy điện thoại ra chọn đồ ăn. Chọn tới chọn lui cuối cùng gọi một phần cơm thịt nướng.
Cơm thịt nướng được bọc kín trong thùng giao hàng, bị bí hơi cả quãng đường dài nên khi mở ra tuy rất thơm nhưng thịt đã hút đủ ẩm mềm nhũn hết cả. Quan Đường ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, cuối cùng còn thừa hơn nửa chỗ đồ ăn thì không đụng đến nữa, chỉ ăn trứng rán và củ cải cay sau đó vứt hộp cơm vào thùng rác.
Những thứ mới mua vẫn nằm yên trên sàn, phòng ngủ thứ hai cũng chưa được dọn dẹp. Căn nhà này là nhà cũ, Quan Đường mua xong thì vào ở luôn chẳng mất công sửa sang gì. Trong phòng ngủ bên cạnh đã có sẵn một chiếc giường cũng giúp anh đỡ phải mua một chiếc giường mới. Quan Đường từng định sửa phòng ngủ phụ thành phòng làm việc nhưng cuối cùng lại không sửa nữa, bên trong chỉ có một ít đồ đạc linh tinh nằm rải rác chỗ này chỗ kia, thu dọn cũng khá vất vả. Quan Đường đứng ở cửa phòng nhìn một lúc, lâu đến độ như đang ngẩn người cuối cùng thở dài xắn tay áo lên rồi bước vào trong.
"Tôi xin lỗi, sếp Mạc. Hai mươi phút trước anh Quan có đến, vốn dĩ anh ấy chuẩn bị đi lên tìm anh nhưng đúng lúc đó cô Tắc Mộ tới. Cô Tắc Mộ không nắm được tình hình nhiệt tình nói sẽ đưa đồ lên thay anh Quan, chúng tôi không tiện ngăn cản......"
Sáng nay hắn đã báo với lễ tân là không được nhận đồ, cho người lên thẳng đây, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Phương Tắc Mộ. Lễ tân không ngờ Mạc Trình Xuyên sẽ gọi điện xuống hỏi nên giải thích vô cùng thành khẩn, trong lòng còn có chút lo sợ.
Tác phong làm việc của Mạc Trình Xuyên khác hẳn Đồng Lâm. Mỗi ngày Đồng Lâm đều cười tươi như gió xuân, quan hệ rất tốt với mọi người trong công ty còn Mạc Trình Xuyên thì chú trọng hiệu quả, sự tỉ mỉ và cực kỳ điềm tĩnh, không bao giờ chơi bài tình cảm, mọi chi tiết đều phải truy xét kỹ càng.
Hiện tại hai người này một bên đóng vai thiện, một bên đóng vai ác phối hợp hoàn hảo với nhau. Mạc Trình Xuyên cũng theo đó mà ngày càng có sức ảnh hưởng hơn, người có thâm niên công tác ngắn nhất là hắn lại là người mà trên dưới công ty sợ nhất.
Ngay khoảnh khắc sắp sửa mở miệng thì Mạc Trình Xuyên lại kìm cảm xúc của mình xuống, hắn cầm chiếc bút máy trên bàn lên rồi gõ nhẹ vào mặt bàn, "Cạch" một tiếng, hắn nói: "Tôi biết rồi."
Hắn không thể mong chờ nhân viên lễ tân sẽ giống một trợ lý riêng như Giả Sâm Lâm, có thể chấp hành mọi lời nói của hắn theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất mà không gặp bất kỳ sự cố nào —— Huống hồ chuyện này vốn không liên quan đến công việc, hắn muốn truy cứu thì cũng nên truy cứu cái kẻ "Đầu sỏ".
Quan Đường nhận được cuộc gọi của Mạc Trình Xuyên trong lúc đang lái xe, anh kiên quyết cho rằng không được nghe điện thoại khi đang lái xe nên hoàn toàn làm lơ hệ thống loa ngoài của xe, tiếp tục ngồi thẳng lưng, hai tay giữ chặt vô lăng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại dừng lại thì anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Trình Xuyên không gọi lại nữa.
Hiện tại đã đến giờ nghỉ trưa, ở bên ngoài từng nhóm người kéo nhau đi ăn cơm, Giả Sâm Lâm gõ cửa phòng Mạc Trình Xuyên rồi mở hé ra, dè dặt gọi một tiếng: "Sếp Mạc?"
Cậu ta trông thấy Mạc Trình Xuyên ngồi nghiêm chỉnh cầm bút máy trong tay, bộ dạng như đang suy nghĩ một chuyện quan trọng nào đó. Bị cậu ta làm phiền nhưng gương mặt của Mạc Trình Xuyên vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ ngước mắt lên nhìn sang, Giả Sâm Lâm lập tức cảm thấy hơi căng thẳng.
"Có cần tôi gọi một phần cơm trưa cho anh không ạ?" Cậu ta vô thức hạ thấp âm lượng giọng nói của mình xuống.
Từ khi Mạc Trình Xuyên bắt đầu ngồi trong văn phòng này thì đã không còn cái gọi là thời gian nghỉ trưa nữa. Hắn lúc nào cũng bận rộn, đừng nói là nghỉ ngơi mà thời gian để gọi cơm hộp cũng không có nên đã giao lại việc này cho Giả Sâm Lâm.
Giả Sâm Lâm biết hắn chỉ ăn đồ của một vài nhà hàng nhất định nên đã học thuộc hết thực đơn của mấy nhà hàng đó, rồi mỗi ngày sẽ dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng để kết hợp món ăn cho hắn, dù Mạc Trình Xuyên chưa bao giờ để ý mỗi ngày bản thân ăn gì. Hắn sống rất nghiêm túc, ăn uống cũng như đang hoàn thành nhiệm vụ, một là không bao giờ để thừa thức ăn, hai là trong khi ăn không làm việc gì khác, còn những yếu tố khác dường như không quan trọng.
Nhưng Giả Sâm Lâm lại không thể không quan tâm đến vấn đề ăn uống của Mạc Trình Xuyên, cậu ta sợ chỉ cần mình không chú ý thì Mạc Trình Xuyên sẽ chết đói trong đống tài liệu.
Dường như Mạc Trình Xuyên có lòng kiểm chứng sự lo lắng của cậu ta nên vẫn cứ ngồi ngẩn người. Một lúc sau hắn cắm chiếc bút máy trong tay vào lại giá để bút, mở một tập tài liệu khác ra xem rồi nói: "Gọi đi."
Giả Sâm Lâm mới vừa xoay người thì lại nghe thấy Mạc Trình Xuyên nói: "Đừng cho thịt."
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Mạc Trình Xuyên đưa ra yêu cầu với đồ ăn của mình nên hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Không cho thịt?"
Mạc Trình Xuyên không ngẩng đầu lên mà chỉ nói bằng giọng lạnh tanh: "Tôi không thích ăn thịt."
Ngay lập tức Giả Sâm Lâm cảm thấy bản thân chưa làm đến nơi đến chốn, chỉ lo cân bằng dinh dưỡng, thậm chí còn không biết việc sếp Mạc không thích ăn thịt. Cậu ta vội vàng đáp lời rồi cầm điện thoại đi đặt cơm.
Quan Đường cũng gọi cơm hộp về nhà. Anh khuân hết đống túi to túi nhỏ đồ mới mua lên tầng xong thì mệt quá thể, đồ vẫn đang để ở huyền quan anh cũng mặc kệ, vội quăng giày đi rồi ngả người xuống sô pha lấy điện thoại ra chọn đồ ăn. Chọn tới chọn lui cuối cùng gọi một phần cơm thịt nướng.
Cơm thịt nướng được bọc kín trong thùng giao hàng, bị bí hơi cả quãng đường dài nên khi mở ra tuy rất thơm nhưng thịt đã hút đủ ẩm mềm nhũn hết cả. Quan Đường ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, cuối cùng còn thừa hơn nửa chỗ đồ ăn thì không đụng đến nữa, chỉ ăn trứng rán và củ cải cay sau đó vứt hộp cơm vào thùng rác.
Những thứ mới mua vẫn nằm yên trên sàn, phòng ngủ thứ hai cũng chưa được dọn dẹp. Căn nhà này là nhà cũ, Quan Đường mua xong thì vào ở luôn chẳng mất công sửa sang gì. Trong phòng ngủ bên cạnh đã có sẵn một chiếc giường cũng giúp anh đỡ phải mua một chiếc giường mới. Quan Đường từng định sửa phòng ngủ phụ thành phòng làm việc nhưng cuối cùng lại không sửa nữa, bên trong chỉ có một ít đồ đạc linh tinh nằm rải rác chỗ này chỗ kia, thu dọn cũng khá vất vả. Quan Đường đứng ở cửa phòng nhìn một lúc, lâu đến độ như đang ngẩn người cuối cùng thở dài xắn tay áo lên rồi bước vào trong.