Chương 6: (1)
Ngày hôm sau khi Quan Đường vừa mở mắt thì kế hoạch cập nhật chương mới của anh lại tuyên bố chết yểu —— Ba anh nhắn tin cho anh nói là con trai của dì Dương đồng ý rồi. Quan Đường đành phải ra cửa một chuyến, mấy ngày tới cũng phải mau mau dọn dẹp phòng ngủ thứ hai. Hơn nữa phải mua trả áo cho Mạc Trình Xuyên càng sớm càng tốt.
Anh nhìn thấy lời mời kết bạn của con trai dì Dương thì nhấn đồng ý, sau đó nhắn tin cho Mạc Trình Xuyên: "Gửi áo cho cậu thế nào?"
Lần này Mạc Trình Xuyên trả lời rất nhanh: "Giặt xong rồi?"
Mà bên phía con trai của dì Dương cũng chủ động nhắn tin tới: "Chào anh Quan Đường, em là Lục Chỉ Minh. Thật sự ngại quá, phải làm phiền anh rồi. Đợi công việc của em ổn định thì em sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề chỗ ở." Giữa các câu chữ có xen lẫn hai, ba biểu tượng cảm xúc, có vẻ như là một chàng trai trẻ dễ thương.
Quan Đường: "Không sao, khi nào đến thì cậu gửi thông tin chuyến bay cho anh, anh sẽ đi đón cậu." Sau đó quay phắt sang gửi một cái mặt heo cho Mạc Trình Xuyên.
Lục Chỉ Minh: "Không cần đâu, không cần đâu, anh nhắn cho em địa chỉ em sẽ tự gọi taxi qua đó. Em không để mình bị lạc đâu."
Lục Chỉ Minh: "Ngoan ngoãn.jpg"
Mạc Trình Xuyên: "Gần đây bận quá, cuối tuần đi."
Mạc Trình Xuyên: "Nếu anh có thời gian thì anh đến chỗ tôi cũng được."
Sự đối lập này quá ghê gớm, Quan Đường "hừ" một tiếng trong lòng, có một số người đã già khú đế rồi nhưng vẫn không tự biết mình.
Quan Đường gửi cho Lục Chỉ Minh một biểu tượng xoa đầu: "Bình thường anh cũng rảnh, cậu mang theo hành lý lại không biết đường, đi một mình không tiện. Giúp người giúp tới cùng, đón Phật đón đến nhà mà."
Trả lời Mạc Trình Xuyên thì chỉ có hai chữ: "Địa chỉ."
Mạc Trình Xuyên gửi địa chỉ cho anh rồi dặn: "Trước khi đến thì báo một tiếng."
Lục Chỉ Minh: "Thế thì em cảm ơn anh Quan Đường nhé. Đợi khi nào phát lương em sẽ mời anh một bữa thật to!"
Đúng lúc này Từ Viện cũng đến góp vui, cô gửi ảnh chụp tin nhắn anh xin nghỉ sáng nay cho anh rồi hỏi: "Đây là kế hoạch mới hôm nay của anh?"
Quan Đường: "......"
Từ lúc anh ra cửa đến giờ xe vẫn chưa được khởi động, anh dứt khoát ngồi ở ghế lái cầm điện thoại trả lời đám người này.
Mạc Trình Xuyên thì cứ mặc kệ đã, anh kết thúc cuộc hội thoại với trai trẻ trước, rồi nghiêm túc giải thích với Từ Viện là hôm nay thật sự có việc, cuối cùng mới mở khung chat với Mạc Trình Xuyên ra để xem địa chỉ.
Vừa nhìn thấy thì Quan Đường sợ hết hồn.
Mạc Trình Xuyên: "Nếu anh có thời gian thì anh đến chỗ tôi cũng được. Trước khi đến thì báo một tiếng."
Quan Đường: "Được, đợi cậu mời một bữa thật to đấy."
Mạc Trình Xuyên: "Tôi nghĩ nên là anh mời tôi."
Anh lại mở khung chat với Lục Chỉ Minh ra, hội thoại dừng lại với câu nói của Lục Chỉ Minh: "Đợi khi nào phát lương em sẽ mời anh một bữa thật to!"
Gửi nhầm người...... Quan Đường cầm điện thoại mà tay lạnh toát.
Anh vội vàng giải thích: "Tôi gửi nhầm người, câu vừa rồi không phải nhắn cho cậu."
Thấp thỏm chờ đợi mấy giây đồng hồ, khi Quan Đường gần như sắp thu hồi câu giải thích kia thì bỗng thấy Mạc Trình Xuyên nhắn lại một câu.
"Được rồi, tôi mời anh ăn."
Hiện tại thì Quan Đường không chỉ lạnh tay mà lòng cũng lạnh. Ý tôi không phải thế ơ kìa ——
Mạc Trình Xuyên: "Muốn ăn cái gì?"
Có lẽ là thấy anh mãi không trả lời nên Mạc Trình Xuyên chủ động hỏi một câu: "Nướng phát là qua?"
(*)Biến tấu từ cụm "Thi phát là qua".
Đó là một quán đồ nướng ở cạnh Làng đại học, cái tên rất gần gũi với cuộc sống đại học, đáp ứng đầy đủ các nhu cầu của sinh viên, quan trọng là hương vị quả thật khá ngon, lúc trước Quan Đường thích đến đây ăn nhất. Nhưng mấy thứ như đồ nướng này ăn nhiều dễ nóng trong người, không tiện làm việc, ăn một lần phải "nhịn" mấy ngày nên Quan Đường luôn coi việc ăn thịt nướng giống như ăn Tết.
Trong trí nhớ của Mạc Trình Xuyên dường như ăn đồ nướng là chuyện khiến Quan Đường phấn khích nhất, mỗi lần Quan Đường đều nhảy nhót mà đi, đỡ bụng mà về; còn làm như thật mà nói với Mạc Trình Xuyên là có khi anh có rồi, vì để bảo vệ con của hai người nên không thể làm. Nửa đêm vừa khiêu khích hắn vừa dứt khoát nói không được, phải bảo vệ bé con, sau đó tự mình hí hửng như một tên ngốc.
Quan Đường không ngờ hắn sẽ nhắc tới quán này nên nhất thời ngẩn người.
Hiện tại anh đang ở Làng đại học, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua quán nướng đó nhưng đã rất lâu rồi không vào ăn. Cửa hàng lúc nào cũng rất đông khách, nhưng anh không phải đi học cũng không cần đi làm nên nếu muốn ăn thật thì có thể đến sớm chiếm chỗ bất cứ lúc nào; ngày thường anh làm gì cũng một mình nhưng cũng không phải không có bạn bè để rủ đi ăn cùng; sau khi chuyển hẳn sang viết văn anh dứt khoát làm tổ trong nhà, lười ra cửa nhưng cũng chưa lười đến mức ấy, cũng thường xuyên ra ngoài ăn một bữa thật ngon, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ quay lại cửa hàng kia.
Có rất nhiều lý do để không ăn lại nhưng đều không phải là lý do quan trọng nhất.
"Đã qua bao nhiêu năm, không biết chừng nó đóng cửa từ lâu rồi." Quan Đường gõ chữ chậm rãi.
Mạc Trình Xuyên: "Chưa đóng, tôi vừa kiểm tra rồi."
Mạc Trình Xuyên: "Đi không?"
Quan Đường mím môi, suy nghĩ một lúc lâu thì quyết đoán trả lời: "Đi."
Lâu lắm không ăn, không nói thì thôi mà vừa nhắc tới thì nước bọt của anh cũng ứa cả ra.
Anh nhìn thấy lời mời kết bạn của con trai dì Dương thì nhấn đồng ý, sau đó nhắn tin cho Mạc Trình Xuyên: "Gửi áo cho cậu thế nào?"
Lần này Mạc Trình Xuyên trả lời rất nhanh: "Giặt xong rồi?"
Mà bên phía con trai của dì Dương cũng chủ động nhắn tin tới: "Chào anh Quan Đường, em là Lục Chỉ Minh. Thật sự ngại quá, phải làm phiền anh rồi. Đợi công việc của em ổn định thì em sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề chỗ ở." Giữa các câu chữ có xen lẫn hai, ba biểu tượng cảm xúc, có vẻ như là một chàng trai trẻ dễ thương.
Quan Đường: "Không sao, khi nào đến thì cậu gửi thông tin chuyến bay cho anh, anh sẽ đi đón cậu." Sau đó quay phắt sang gửi một cái mặt heo cho Mạc Trình Xuyên.
Lục Chỉ Minh: "Không cần đâu, không cần đâu, anh nhắn cho em địa chỉ em sẽ tự gọi taxi qua đó. Em không để mình bị lạc đâu."
Lục Chỉ Minh: "Ngoan ngoãn.jpg"
Mạc Trình Xuyên: "Gần đây bận quá, cuối tuần đi."
Mạc Trình Xuyên: "Nếu anh có thời gian thì anh đến chỗ tôi cũng được."
Sự đối lập này quá ghê gớm, Quan Đường "hừ" một tiếng trong lòng, có một số người đã già khú đế rồi nhưng vẫn không tự biết mình.
Quan Đường gửi cho Lục Chỉ Minh một biểu tượng xoa đầu: "Bình thường anh cũng rảnh, cậu mang theo hành lý lại không biết đường, đi một mình không tiện. Giúp người giúp tới cùng, đón Phật đón đến nhà mà."
Trả lời Mạc Trình Xuyên thì chỉ có hai chữ: "Địa chỉ."
Mạc Trình Xuyên gửi địa chỉ cho anh rồi dặn: "Trước khi đến thì báo một tiếng."
Lục Chỉ Minh: "Thế thì em cảm ơn anh Quan Đường nhé. Đợi khi nào phát lương em sẽ mời anh một bữa thật to!"
Đúng lúc này Từ Viện cũng đến góp vui, cô gửi ảnh chụp tin nhắn anh xin nghỉ sáng nay cho anh rồi hỏi: "Đây là kế hoạch mới hôm nay của anh?"
Quan Đường: "......"
Từ lúc anh ra cửa đến giờ xe vẫn chưa được khởi động, anh dứt khoát ngồi ở ghế lái cầm điện thoại trả lời đám người này.
Mạc Trình Xuyên thì cứ mặc kệ đã, anh kết thúc cuộc hội thoại với trai trẻ trước, rồi nghiêm túc giải thích với Từ Viện là hôm nay thật sự có việc, cuối cùng mới mở khung chat với Mạc Trình Xuyên ra để xem địa chỉ.
Vừa nhìn thấy thì Quan Đường sợ hết hồn.
Mạc Trình Xuyên: "Nếu anh có thời gian thì anh đến chỗ tôi cũng được. Trước khi đến thì báo một tiếng."
Quan Đường: "Được, đợi cậu mời một bữa thật to đấy."
Mạc Trình Xuyên: "Tôi nghĩ nên là anh mời tôi."
Anh lại mở khung chat với Lục Chỉ Minh ra, hội thoại dừng lại với câu nói của Lục Chỉ Minh: "Đợi khi nào phát lương em sẽ mời anh một bữa thật to!"
Gửi nhầm người...... Quan Đường cầm điện thoại mà tay lạnh toát.
Anh vội vàng giải thích: "Tôi gửi nhầm người, câu vừa rồi không phải nhắn cho cậu."
Thấp thỏm chờ đợi mấy giây đồng hồ, khi Quan Đường gần như sắp thu hồi câu giải thích kia thì bỗng thấy Mạc Trình Xuyên nhắn lại một câu.
"Được rồi, tôi mời anh ăn."
Hiện tại thì Quan Đường không chỉ lạnh tay mà lòng cũng lạnh. Ý tôi không phải thế ơ kìa ——
Mạc Trình Xuyên: "Muốn ăn cái gì?"
Có lẽ là thấy anh mãi không trả lời nên Mạc Trình Xuyên chủ động hỏi một câu: "Nướng phát là qua?"
(*)Biến tấu từ cụm "Thi phát là qua".
Đó là một quán đồ nướng ở cạnh Làng đại học, cái tên rất gần gũi với cuộc sống đại học, đáp ứng đầy đủ các nhu cầu của sinh viên, quan trọng là hương vị quả thật khá ngon, lúc trước Quan Đường thích đến đây ăn nhất. Nhưng mấy thứ như đồ nướng này ăn nhiều dễ nóng trong người, không tiện làm việc, ăn một lần phải "nhịn" mấy ngày nên Quan Đường luôn coi việc ăn thịt nướng giống như ăn Tết.
Trong trí nhớ của Mạc Trình Xuyên dường như ăn đồ nướng là chuyện khiến Quan Đường phấn khích nhất, mỗi lần Quan Đường đều nhảy nhót mà đi, đỡ bụng mà về; còn làm như thật mà nói với Mạc Trình Xuyên là có khi anh có rồi, vì để bảo vệ con của hai người nên không thể làm. Nửa đêm vừa khiêu khích hắn vừa dứt khoát nói không được, phải bảo vệ bé con, sau đó tự mình hí hửng như một tên ngốc.
Quan Đường không ngờ hắn sẽ nhắc tới quán này nên nhất thời ngẩn người.
Hiện tại anh đang ở Làng đại học, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua quán nướng đó nhưng đã rất lâu rồi không vào ăn. Cửa hàng lúc nào cũng rất đông khách, nhưng anh không phải đi học cũng không cần đi làm nên nếu muốn ăn thật thì có thể đến sớm chiếm chỗ bất cứ lúc nào; ngày thường anh làm gì cũng một mình nhưng cũng không phải không có bạn bè để rủ đi ăn cùng; sau khi chuyển hẳn sang viết văn anh dứt khoát làm tổ trong nhà, lười ra cửa nhưng cũng chưa lười đến mức ấy, cũng thường xuyên ra ngoài ăn một bữa thật ngon, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ quay lại cửa hàng kia.
Có rất nhiều lý do để không ăn lại nhưng đều không phải là lý do quan trọng nhất.
"Đã qua bao nhiêu năm, không biết chừng nó đóng cửa từ lâu rồi." Quan Đường gõ chữ chậm rãi.
Mạc Trình Xuyên: "Chưa đóng, tôi vừa kiểm tra rồi."
Mạc Trình Xuyên: "Đi không?"
Quan Đường mím môi, suy nghĩ một lúc lâu thì quyết đoán trả lời: "Đi."
Lâu lắm không ăn, không nói thì thôi mà vừa nhắc tới thì nước bọt của anh cũng ứa cả ra.