Chương 14: Nồi nóng hầm móng heo
Ngay từ đầu Ninh Ninh đã không có ý định giết nó.
Tuy rất nhiều ma thú trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn tấn công con người, nhưng xét đến cùng, hành động này chẳng qua chỉ là để bảo vệ lãnh địa, đánh đuổi kẻ xâm nhập mà thôi. Đối với chúng nó mà nói, đám tu sĩ từ đâu thình lình xuất hiện này mới là kẻ ngang ngược vô lý. Bởi vậy, trừ khi tình thế ép buộc, nếu không thì cô cũng sẽ không ra tay quá nặng.
Bọ cạp mặt người bị cô ba hoa chích chòe khen ngợi một hồi thì vô cùng thỏa mãn. Sau khi ra vẻ lạnh lùng hừ hừ vài tiếng, nó chẳng những nói rõ lối ra lối vào của sơn động mà còn chỉ thẳng vị trí của Thiên Tâm Thảo trên bản đồ cho Ninh Ninh, để cô dễ bề tìm kiếm.
Cho đến khi rời khỏi cái sơn động âm u kia, Ninh Ninh mới được xem như thật sự tiến vào Tiểu Trùng Sơn.
Sơn động nằm ở trên sườn núi, phóng mắt nhìn ra xa có thể thấy bốn phía núi non trùng trùng điệp điệp. Trời mây non nước đều khoác trên mình một màu xanh biếc, nơi xa sương mù dày đặc, chỉ thấy những đỉnh núi cao vút thấp thoáng đẹp như đôi mày thiếu nữ, nơi gần hoa thơm chim hót, oanh oanh yến yến, không khí thoang thoảng mùi thơm của lá cây.
Vị trí bọ cạp mặt người chỉ cho cô cách sơn động rất gần. Mới qua thời gian một nén hương, Ninh Ninh đã đến được nơi đó.
Đây là một góc khuất bên rìa vách núi bị một hòn đá to chặn lại, hòn đá này gần như tựa khít vào vách núi, chỉ chừa ra đúng một khe hở nhỏ đủ cho một người đi qua. Khe hở bị dây leo và lá cây che khuất, nếu không quan sát kỳ thì rất khó phát hiện. Nếu như lột đám lá rậm rạp ấy ra rồi nhìn vào trong cũng chỉ thấy một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Người bình thường thấy vậy phần lớn sẽ cảm thấy không hứng thú, nhưng họ lại không ngờ rằng, nếu xuyên qua khe hở nhìn về phía bên phải nhất định sẽ phát hiện ra nằm ở trong góc là một cây linh thảo toàn thân trắng muốt, có bốn phiến lá hình trái tim.
Đây chính là Thiên Tâm Thảo, thứ cây mà mỗi mảnh lá đều có thể giải được bách bệnh trong truyền thuyết.
Điều Ninh Ninh không dự đoán được chính là khi cô đang nhấc mớ dây leo vừa to vừa nặng phủ bên trên lên thì bỗng nghe thấy một giọng nữ vang lên phía sau tảng đá.
Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, không biết là do sợ hãi hay do hồi hộp mà khi nói chuyện hình như còn hơi run rẩy: "Tiền bối, người nhà của ta bị bệnh nặng, nếu không có Thiên Tâm Thảo cứu mạng..."
Nàng còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cao lanh lảnh khác không khách khí ngắt lời: "Người lấy cớ này với ta rất nhiều, thay vì cố gắng lừa gạt ta thì ngươi nên ngẫm xem sẽ đối lại câu này như thế nào đi."
Nơi bí mật như vậy mà lại có tận hai người?
Ninh Ninh nhủ thầm, thò đầu vào trong.
Phía sau tảng đá thật sự có hai bóng người. Một người trong đó cô vẫn còn nhớ, chính là vị Vân Đoan Nguyệt không bao giờ nói chuyện với người lạ kia của Lưu Minh Sơn; người còn lại là một nữ tử tầm hai mươi tuổi, ngũ quan tuy bình thường nhưng khí chất hơn người, nàng ta đang cười như không cười dựa vào vách đá.
Cảm nhận được hơi thở của người sống, hai người đồng thời quay đầu nhìn sang.
Vân Đoan Nguyệt giống như con thỏ con bị dọa sợ, nhìn thoáng qua cô một cái thì vội vàng cụp mi, còn người còn lại thì vẫn thong dong: "Ngươi cũng tới lấy Thiên Tâm Thảo sao?"
Thấy Ninh Ninh gật đầu, nàng ta lập tức cười rạng rỡ nói: "Ta là tinh linh bên trong tảng đá này, đã ở đây làm bạn với Thiên Tâm Thảo hơn trăm năm. Nếu muốn mang nó đi thì cần phải hỏi qua ý ta đã."
Nàng không thẳng thừng cự tuyệt, Ninh Ninh hiểu ngay, rất chuyên nghiệp tiếp lời: "Ý của tiền bối là?"
"Nơi này quả thực rất nhàm chán, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà thứ duy nhất của nhân gian ta có được chỉ là một quyển "Niêm hoa đối" không biết ai đánh rơi ở nơi này."
Dường như con yêu quái này rất vừa lòng với thái độ phối hợp của cô, cong môi lên: "Ta xem qua nhiều câu đối như vậy nhưng lại không tìm được người nào đối lại, thật đáng tiếc. Hôm nay ta ta ra vế đầu, ngươi đối vế sau. Nếu ngươi có thể đối lại được thì ta sẽ chắp tay nhường lại cây linh thảo này. Ta không định bắt nạt ngươi, không yêu cầu ngươi câu đối lại phải chặt chẽ cả về luật bằng trắc và ý cảnh, chỉ cần đại khái là được. Ngươi thấy thế nào?"
Hóa ra con yêu quái này là một con yêu quái có máu văn nghệ trong người, đại khái cũng xem như là bà con xa của Tôn Ngộ Không, đều sinh ra từ cục đá cả.
Ninh Ninh gật đầu, nhìn về phía Vân Đoan Nguyệt đứng bên cạnh: "Cô nương đến trước thì đối trước đi, ta không chen ngang đâu."
Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu không nhìn cô, nhưng nghe thấy người khác nói chuyện với mình, vành tai nàng lập tức đỏ lên, mím môi không nói.
"Cô nương này không đối được."
Trong lúc nói chuyện, một quyển sách đã ố vàng xuất hiện trong tay của nàng ta, trong tiếng lật sách soàn soạt, giọng nói của nàng chậm rãi vang lên: "Thử một câu đơn giản trước, si mị võng lượng*."
(Nguyên văn: 魑魅魍魉, pinyin: chīmèi wǎngliǎng. Đây là tên hai loại yêu quái làm hại con người sinh ra từ gỗ đá trong truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc)
Ninh Ninh buột miệng thốt ra: "Hoành thánh nhân thịt*."
(Nguyên văn: 馅饼馄饨, pinyin: xiàn bǐng húntún, loại bánh có vỏ ngoài là bột, bên trong nhồi nhân thịt, hay còn được gọi là sủi cảo. Câu này đối câu trên ở các thanh: hai chữ đầu tiên tự do, hai chữ cuối có thanh giống nhau.)
Rõ ràng cô có thể nhận ra khóe miệng của thạch tinh kia cứng đờ một chút. Nhưng cục đá kia tốt xấu gì cũng là một cục đá được văn học hun đúc mà thành, nàng ta vô cùng trấn định, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tiểu đạo tây phong sấu mã*."
(Nguyên văn: 小道西风瘦马, pinyin: xiǎodào xīfēng shòu mǎ, nghĩa là "đường thì nhỏ hẹp, gió tây đang thổi, ngựa gầy đang đi".)
Không biết Ninh Ninh nhớ đến cái gì, sờ bụng nén cười: "Đại bàn đông thổ phì ngưu*."
(Nguyên văn: 大盘东土肥牛, pinyin: dàpán dōng tǔféi niú, nghĩa là "cái mâm/đĩa/khay thì lớn, đất ở phía đông, trâu thì rất béo". Câu này đối với câu trên ở các cặp: "to - nhỏ", "đông - tây", "ngựa gầy - trâu béo".)
Thạch tinh:...
Yêu quái bị cô chọc cho bật cười: "Nha đầu này, sao câu nào của ngươi cũng liên quan đến ăn hết vậy?"
Ninh Ninh nghiêm trang trả lời: "Không phải tiền bối nói rằng luật bằng trắc không cần quá chặt chẽ, chỉ đại khái là được sao?"
Nàng còn cãi lại rất hợp lí nữa.
Đã rất lâu rồi nàng không gặp được ai có thể cùng nàng ngâm thơ đối chữ, giờ vất vả lắm mới gặp được một người thì lại là một kẻ khôn lẻo.
Nếu đã như vậy thì nàng sẽ tăng độ khó lên một chút. Nàng không tin khi gặp câu đối khó hơn cô nương này còn có thể lôi một đống đồ ăn ra để đối lại.
"Câu thứ ba của ta là, chân hạc bước qua ao lạnh*."
(Nguyên văn: 寒塘渡鹤脚, pinyin hán táng dù hè jiǎo, phiên âm: "hàn đường độ hạc cước", tạm dịch "chân hạc bước qua ao lạnh". Có lẽ tác giả lấy ý câu này từ một cặp đối rất nổi tiếng trong "Hồng lâu mộng": "寒塘渡鹤影,冷月葬花魂。", phiên âm: "Hàn đường độ hạc ảnh, lãnh nguyệt táng hoa hồn." (tạm dịch: "ao sâu lướt bóng hạc, trăng lạnh chôn hồn hoa"). Câu đầu tiên là của Sử Tương Vân, câu đối lại là của Lâm Đại Ngọc.)
Người đối diện quả nhiên trầm tư một hồi.
Nàng ta thầm nghĩ: "Cô nương này chỉ giỏi mồm mép thôi, một khi gặp được câu nào hơi khó một chút thì chắc chắn sẽ tắc tị."
Suy nghĩ này vừa mới xẹt qua đầu, còn chưa nghĩ xong, nàng ta đã nghe bên tai giọng nói thanh thúy của thiếu nữ kia: "Nồi nóng hầm móng heo."
Mặt của thạch tinh khẽ co giật.
Nóng đối với lạnh, hầm đối với bước qua*, móng heo đối với chân hạc, không những âm thanh mà ý nghĩa cũng rất hợp lý. Tuy rằng nghe qua thì không có vấn đề gì... nhưng nàng cứ cảm thấy vế trên của mình bị xúc phạm thế nhỉ?
(*hai chữ này đồng âm.)
Nghĩ thế nào cũng thấy toàn mùi móng heo! Kiếp trước ngươi là cái nồi sao! Cả ngày trong đầu chỉ biết ăn ăn ăn!
"Ngươi, ngươi, nha đầu thối này!"
Thạch tinh nghiến răng: "Sai cả bằng trắc sai cả ý cảnh, ngươi chơi đối chay* đấy hả!"
(*nguyên văn: 无情对, phiên âm: "vô tình đối", mình dịch ra thành "đối chay" cho dễ hiểu.)
Cái gọi là đối chay là một hình thức đặc biệt trong đối chữ, không yêu cầu nội dung của câu sau phải liên quan đến câu trước hay đối xứng về kết cấu ngữ pháp, chỉ cần các cặp chữ đồng thời đối nhau là được. Bởi vậy khi đọc câu đối lên sẽ thấy rất buồn cười, cảm thấy hai câu vô cùng kỳ quái.
Tỷ như Tăng Quốc Phiên* từng làm một câu: "Công môn đào lý tranh vinh nhật, pháp quốc hà lan bỉ lợi thời**"; Thời dân quốc cũng có: "Tam tinh bạch lan địa, ngũ nguyệt hoàng mai thiên.***"
(*Tăng Quốc Phiên (1811 – 1872), tên tự là Bá Hàm, hiệu là Điều Sinh, người Tương Hương, tỉnh Hồ Nam, đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh. Ông là tướng lĩnh chỉ huy Tương quân (đoàn quân khởi phát ở Tương Hương), cánh quân chủ lực trong cuộc chiến chống quân Thái Bình Thiên Quốc.)
(**Nguyên văn: 公门桃李争荣日,法国荷兰比利时. Dễ thấy nhất trong cặp đối này có chữ "công" đối với chữ "pháp", "đào lý" đối với "hà lan" ("đào lí" là cây đào và cây mận, "hà" là hoa sen, "lan" là hoa lan), chữ "tranh" đối với chữ "bỉ" đều có nghĩa là "tranh giành", chữ "vinh" đối với chữ "lợi", chữ "nhật" và "thời" đều chỉ thời gian.)
(***Nguyên văn: 三星白兰地,五月黄梅天. Trong câu này, "tam" đối với "ngũ", "tinh" đối với "nguyệt" ("tinh" là "sao", "nguyệt" là "trăng"); "bạch" đối với "hoàng" ("trắng" đối với "vàng"); "lan" và "mai" là tên hoa loài hoa; "thiên" đối với "địa" ("trời" đối với "đất").)
Xét đến cùng, đây chỉ là một kỹ thuật cấp thấp trong đối chữ, một cách chơi chữ phiến diện và hời hợt.
"Đối chay thì sao? Đối chay rất vui mà."
Ninh Ninh thoải mái thừa nhận: "Nghèo rớt" đối với "hư ảo", "lấy cớ" đối với "cãi lại", "thủy thủ" đối với "thịt nguội", "mộc nhĩ" đối với "mê trai"*, không phải ngươi nói đối chữ được là được sao?"
(*"nghèo rớt" là 赤贫 (xích bần), trong đó chữ "xích" có nghĩa là "màu đỏ", "bần" là "nghèo, không có gì cả", "hư ảo" là 乌有 (ô hữu), trong đó chữ "ô" có nghĩa là "màu đen", "hữu" là "có"; "lấy cớ" là 借口 (tá khẩu), chữ "tá" có nghĩa là "mượn", "khẩu" là "cái miệng", "cãi lại" là 还嘴 (toàn chủy), chữ "toàn" có nghĩa là "trả lại", "chủy" cũng có nghĩa là "cái miệng"; "thủy thủ" là 水手, "thịt nguội" (hay "giăm bông") là 火腿 (hỏa thối), "nước" đối với "lửa", "tay" đối với "chân" ("thủ" là "tay", "thối" là "chân"); "mộc nhĩ" là 木耳, "mê trai" là 花心(hoa tâm), "gỗ"(mộc) đối với "hoa", "cái tai"(nhĩ) đối với "tim"(tâm).)
Thạch tinh bị cô nói cho á khẩu, nàng ta hít sâu một hơi để dằn cơn tức trong lồng ngực xuống rồi mới nói: "Tiếp tục! Hoa đỗ quyên nhuộm đỏ cả ngọn núi*."
(Nguyên văn: 映山红映山红, pinyin: yìngshānhóng yìngshānhóng, phiên âm: "Ánh sơn hồng ánh sơn hồng."; "ánh sơn hồng" là "hoa đỗ quyên" - tên một loài thực vật có hoa màu đỏ, nhưng chữ "ánh" trong "ánh sơn hồng" đứng riêng thì là động từ mang nghĩa "chiếu sáng", ở đây mình dịch hơi phóng tác ra chút, thành "hoa đỗ quyên nhuộm đỏ cả ngọn núi.")
Nàng vừa dứt lời liền liếc mắt nhìn Ninh Ninh một cái: "Không được nói "móng heo hầm móng heo", "vịt quay quay vịt quay"*! Câu này phải đối được cả ý cảnh cho ta!"
(*Cấu trúc của hai câu này với câu "hoa đỗ quyên" kia giống nhau, xin phép không chú thích nữa để giữ liêm sỉ cho con gái tôi ạ)
"... Dạ."
Ninh Ninh bị thạch tinh cướp lời, nhất thời thấy hơi thất vọng. Nhìn thấy cô đứng đó trầm tư suy nghĩ, thạch tinh khẽ nhếch môi cười đắc ý.
Bây giờ không thể dùng mấy chiêu khôn vặt được nữa, chắc chắn nàng đã hết cách.
"Câu đối này rất thú vị, chỉ là ta tài hèn học ít." Giọng nói của Ninh Ninh nhẹ nhàng truyền đến như trong dự đoán của nàng, ý cười trên mặt thạch tinh càng sâu.
Thật ra tiểu cô nương này cũng rất thú vị, tuy đối chay là một thủ pháp chơi chữ cấp thấp nhưng câu đối của nàng làm ra câu nào cũng liên quan đến thức ăn thì quả thật cũng không hề dễ. Nếu lát nữa tiểu cô nương này mồm miệng ngọt ngào một tí, muốn xin Thiên Tâm Thảo về cũng không phải không được.
Nàng ta vừa nghĩ vừa gật gật đầu, nhưng không ngờ rằng cùng lúc đó, giọng nói kia lại lần nữa vang lên: "Ta chỉ nghĩ ra hai cái, nhưng đều không chuẩn lắm."
Thạch tinh ngẩng phắt đầu lên.
"Đầu tiên là "nhài mùa đông đón hoa mùa xuân*", dùng hoa để đối lại hoa, nhìn từ ý cảnh thì hợp với cảnh hoa rực rỡ trên núi của vế trên; hoa đỗ quyên nở vào mùa thu, một xuân một thu cũng rất phù hợp. Chỉ tiếc "hoa xuân" đối với "núi đỏ" không được chặt lắm, thành ra hỏng cả câu đối."
(Nguyên văn: 迎春花迎春花, pinyin: yíngchūnhuā yíngchūn huā, phiên âm: "Nghênh xuân hoa nghênh xuân hoa", "nghênh xuân hoa" là hoa nhài mùa đông (loài cây này có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường nở rộ ngay sau mùa đông nên mới có tên là "nghênh xuân"), chữ "nghênh" đứng riêng thì là động từ mang nghĩa "nghênh đón, hoan nghênh" nên cả câu có nghĩa là "nhài mùa đông đón hoa mùa xuân".)
Ninh Ninh thong thả nói tiếp: "Tiếp theo là: "Anh túc đỏ vui lòng mỹ nhân*", chữ "ngu" có ý vui vẻ, dùng hoa lấy lòng mỹ nhân, tuy rằng khá linh hoạt sinh động, nhưng so với vế trên thì vẫn kém một chút."
(Nguyên văn: 虞美人虞美人, pinyin: yú měirén yú měirén, phiên âm: "Ngu mỹ nhân ngu mỹ nhân", "ngu mỹ nhân" là hoa anh túc, chữ "ngu" đứng riêng có nghĩa là "yên vui" (nhà Ngu do vua Thuấn lập ra chính là chữ "Ngu" này; quốc hiệu Đại Ngu của nước ta dưới thời nhà Hồ cũng là chữ "Ngu" này), vì vậy cả câu có nghĩa là: "Anh túc đỏ vui lòng mỹ nhân")
Thạch trung linh hơi hơi mím môi, nghiền ngẫm nói: "Không tồi."
"Nếu tiền bối đã thích câu đối như vậy, đúng lúc quê hương ta có một vị tiên sinh viết ra một câu đối, vế dưới đến nay vẫn chưa ai đối ra được. Không biết tiền bối có muốn thử một lần không?"
Thấy đôi mắt của nữ nhân kia phát sáng, Ninh Ninh cười cười: "Vế trên là, tên ăn trộm lén lút trộm đồ*."
(Nguyên văn: 小偷偷偷偷东西, pinyin: xiǎotōutōu tōu tōu dōngxī, phiên âm: tiểu thâu thâu thâu thâu đông tây. "Tiểu thâu" là "kẻ trộm", "thâu thâu" là trạng ngữ, nghĩa là "lén lút", chữ "thâu" cuối cùng là động từ mang nghĩa "trộm cắp", cả câu có nghĩa là "tên ăn trộm lén lút trộm đồ".)
Câu này nhìn qua thì tưởng đơn giản, nhưng thật ra là một câu chơi chữ rất thú vị. Bốn chữ "trộm" liên tiếp là ba loại từ loại khác nhau, càng không nói đến muốn đối lại thì phải suy xét đến cả cấu trúc điệp từ và cả tính logic trong câu.
Ở trong thế giới của Ninh Ninh, mấy trăm năm hậu nhân cố gắng hết sức cũng chỉ đối được một câu: "Sử thư thư thư thư cổ kim*".
(*tạm dịch: "sách sử thong thả ghi lại lịch sử từ trước đến nay", câu này chỉ có giá trị tham khảo vì mình không tìm được thông tin nào giải thích rõ ý nghĩa của nó hết TT)
Vừa nghe xong câu trên, biểu cảm của thạch tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng ta nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, nhưng nghĩ một hồi cũng không thể nào đối lại được, nàng ta trầm ngâm một lát rồi cười lớn: "Diệu thay... diệu thay! Ta vốn tưởng rằng đọc thuộc "Niêm hoa đối" thì câu nào cũng có thể đối được, không ngờ vẫn còn kém xa người ta. Đã thế, hôm nay xem như ngươi thắng ta, mau cầm Thiên Tâm Thảo đi đi."
Ninh Ninh bị khen đỏ cả mặt, liên tục xua tay: "Câu này không phải do ta viết, huống chi vế đối của ta cũng không tới, chỉ là mượn hoa hiến phật, không thể nói là thắng được."
Thạch tinh vẫn không thay đổi ý của mình, huơ tay một cái, Thiên Tâm Thảo đang nằm trong góc bỗng nhiên bay lên không trung, nhẹ nhàng đáp trên bàn tay của tiểu cô nương đứng cách đó không xa.
Ninh Ninh cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên lại nói với nàng ta thêm vài vế thiên cổ tuyệt đối nữa như: "Yên tỏa trì đường liễu" hay "Du tây hồ đề tích hồ, tích hồ điệu tây hồ". Yêu quái kia nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, đôi mắt mở to hết cỡ: "Những vị tiên sinh ở quê hương của cô nương quả là thần nhân!"
Ninh Ninh còn vui hơn khi mình được khen, liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi! Người ở quê hương ta rất tốt bụng, người nào cũng rất lợi hại!"
Thạch tinh biết thêm được nhiều vế đối hay nên vô cùng mãn nguyện mà quay về trong tảng đá, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Ninh Ninh cúi đầu nhìn Thiên Tâm Thảo nho nhỏ trong lòng bàn tay, không phát hiện ra ánh mắt khác thường của thiếu nữ bên cạnh.
Ánh mắt Vân Đoan Nguyệt buồn bã, theo bản năng nắm chặt tà váy.
Mục đích duy nhất của nàng khi vào trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn chính là lấy được Thiên Tâm Thảo, nàng rất vất vả hỏi thăm được linh thú hiểu được tiếng người trong núi cuối cùng mới vào được nơi này. Nhưng không ngờ rằng thử thách của thạch tinh lại là câu đối, thứ nàng hoàn toàn không am hiểu, nàng cũng không ngờ được rằng Thiên Tâm Thảo sẽ bị người khác giành mất.
Chỉ có thể trách nàng tài năng không bằng người ta thôi.
Đúng vậy...
Thiếu nữ mặc váy màu lam cắn môi dưới, cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn xạ, dùng giọng nhỏ như muỗi khó nhọc nói: "Cô nương, Thiên Tâm Thảo..."
Còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên thấy một bàn tay nhỏ xinh trắng nõn duỗi đến trước mặt mình. Thứ nằm trong lòng bàn tay kia là hai mảnh màu xanh lấp lánh còn đọng cả sương sớm...
Hai lá Thiên Tâm Thảo.
Ngay cả người trước nay không có biểu cảm như Vân Đoan Nguyệt, cũng không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô nương này đang muốn... nhường lại một nửa Thiên Tâm Thảo cho nàng sao?
Trong nhận thức của Vân Đoan Nguyệt, thiên hạ chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Những người tu đạo mà nàng biết, làm gì có người nào không vì tranh giành bảo vật mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, thậm chí làm ra đủ loại chuyện tàn nhẫn xấu xa. Thiên Tâm Thảo là loại trân bảo cho dù trả bao nhiêu tiền cũng không có người tình nguyện đem bán, các nàng chẳng qua mới chỉ gặp nhau lần đầu, vậy mà vị kiếm tu này lại... không chút do dự mà đưa Thiên Tâm Thảo cho nàng?
"Ban nãy ta nghe thấy tỷ nói chuyện với vị tiền bối kia rồi." Tiểu cô nương xa lạ ánh mắt chân thành tha thiết, đôi mắt hạnh như một quả nho màu đen lấp lánh, trong sáng không có một chút tạp chất nào: "Hy vọng người nhà của tỷ được bình an."
Hóa ra là vì câu nói kia.
Nhưng thạch linh cũng đã nói, cái cớ này nàng ta đã nghe không biết bao nhiêu lần, vì vậy mới không hề tin tưởng nàng. Cô nương này có vẻ thông minh, tại sao nàng lại không hoài nghi?
"Ta nghe nói tỷ sẽ không chủ động nói chuyện với người khác. Nếu tỷ đã đích thân mở miệng, vậy nhất định là có chuyện quan trọng."
Ninh Ninh nhìn ra nỗi nghi hoặc trong lòng nàng, khẽ cười: "Cho dù tỷ đang nói dối thì ta cũng không thiệt mà. Dù sao cũng đã lấy được Thiên Tâm Thảo, một hai lá là đủ rồi, nhưng nếu vì sự nghi ngờ của ta mà tính mạng người thân của tỷ gặp nguy hiểm, vậy thì là ta không đúng rồi."
Thiên Tâm Thảo trước mắt lại gần nàng hơn một chút.
Vân Đoan Nguyệt cố ngăn sự xúc động, khóe mắt hồng hồng, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy nó, cơ hồ dùng hết dũng khí của mình nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
Không ai biết được rằng mấy ngày nay nàng đã vất vả bao nhiêu.
Tuy rằng được xưng là thiên tài nhạc tu trăm năm khó gặp của Lưu Minh Sơn, thời thơ ấu của Vân Đoan Nguyệt kỳ thật rất cực khổ.
Thân là thứ nữ của một gia tộc lớn nhưng lại có tâm bệnh, không thể nói chuyện được với người khác, cha không yêu thương, mẹ lại chỉ coi nàng là một công cụ bỏ đi, chỉ có bà của nàng bằng lòng đối xử với nàng như một người bình thường, ở cùng với nàng, dạy nàng viết chữ, đánh đàn, nữ hồng*.
(*: những việc dành riêng cho phụ nữ thời xưa như thêu thùa, may vá...)
Bây giờ bà bệnh nặng, chỉ có Thiên Tâm Thảo mới có thể cứu được người.
Nàng đầy quyết tâm mà đến, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Ninh cầm lấy Thiên Tâm Thảo, tất cả hy vọng đều bị nghiền nát thành tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ hai mảnh lá cây nho nhỏ lại nằm trong lòng bàn tay nàng, giống như nàng đang nằm mơ vậy.
Một dòng nước ấm trào lên hốc mắt, Vân Đoan Nguyệt cúi đầu, hít một hơi: "Ơn cứu mạng, chắc chắn ngày sau sẽ báo đáp thật hậu."
Nàng đang muốn cúi người bái tạ thì bị Ninh Ninh đỡ lấy bả vai: "Không cần không cần! Tỷ như vậy ta thật sự ngại lắm... Dù sao ta giúp tỷ cũng không phải muốn nhận lại gì."
Vân Đoan Nguyệt nhanh chóng ngước mắt nhìn nàng một cái, lông mi run run như cánh của một con bướm màu đen. Hốc mắt nàng ửng đỏ, gương mặt cũng phiếm hồng, không nói thêm câu nào nữa, bốn phía rơi vào yên lặng. Nhưng mà sự yên lặng này kéo dài chưa bao lâu đã bị một giọng thiếu niên oang oang phá vỡ: "Mau trả ta kiếm!"
Nối tiếp đó là một giọng nói còn khoa trương hơn: "Yêu nghiệt, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Song Long Kiếm vô địch của ta! "
Giọng nói vô cùng quen thuộc này, lời kịch vô cùng quen thuộc này...
Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy khó thở.
"Xin lỗi, hình như là người quen của ta. Ta đi xem một chút."
Cô vội vàng giải thích với Vân Đoan Nguyệt, từ khe hở sau tảng đá đi ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt chằng chịt tơ máu.
Hạ Tri Châu đầu tóc lộn xộn, cầm hai thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ trong tư thế cầm súng quơ lung tung về bốn phía; đằng sau hắn là một thiếu niên đang thở hổn hển, Ninh Ninh hơi hơi ấn tượng với người này, hình như là người của Vạn Kiếm Tông, tên là Hứa Duệ.
Cô hoảng sợ kêu một tiếng: "Hạ Tri Châu!"
Thiếu niên mặt mày như họa bỗng nhiên ngẩn ngơ, sau đó thân thiết nhìn cô cười rộ lên: "Nhị doanh trưởng ngươi tới rồi! Ngày mai là đại điển sắc phong của ta, ngươi nhớ đến tham gia nha!*"
(*Nguyên văn: 二营长你来啦!明日就是我登仙的册封大典,要记得去参加哈!, Câu này vốn là một chiếc joke từ phim "Lượng kiếm" (2005), một bộ phim về đề tài chiến tranh của Trung Quốc, trong đó có một câu nguyên văn như sau: "Nhị doanh trưởng, con mẹ nó khẩu pháo Italia đâu rồi? Mau mang ra đây cho tôi!" Link xem chi tiết: https://www.bilibili.com/s/video/BV1eh411r7Qm
Sau câu này đã trở thành meme rất hot trên mạng xã hội Trung Quốc. Bản convert mình thấy câu này vẫn giữ nguyên nhưng bản raw thì khác. Có lẽ tác giả đã sửa lại cho phù hợp với tiêu chuẩn của Tấn Giang.)
Ninh Ninh:?
"Người này, người này bị trúng độc rồi!"
Hứa Duệ đi theo sau hắn dừng lại thở dốc: "Ta với huynh ấy bị truyền tống tới rừng cây, Hạ sư huynh tiện tay hái một cây nấm trắng cho hai người cùng ăn, kết quả biến thành như vậy."
Hắn thở dốc xong rồi lại hung tợn chỉ vào Hạ Tri Châu: "Mau trả lại thanh kiếm cho ta!"
"Kiếm?"
Hạ Tri Châu trầm ngâm một lát rồi cười tà mị: "Ngươi chỉ là một kẻ bối phận thấp kém mà cũng dám mơ tưởng đến Song Long kiếm của bổn tọa sao?"
Đây rõ ràng là kiếm của hắn mà!
Hứa Duệ vô cùng tức giận, tí thì tăng xông luôn.
Hạ Tri Châu mặc kệ hắn, quay sang nhìn Ninh Ninh, tay vung một cái, hào khí tận trời, hắn ngửa cổ lên trời hét to: "Lý Vân Long*, mau đem khẩu pháo Italia của ngươi xông lên cho ta! Đêm nay chúng ta sẽ tiêu diệt đám yêu nghiệt này, xem xem chúng còn cả gan gây họa cho nhân gian nữa hay không!"
(*Lý Vân Long là nhân vật chính trong phim "Lượng kiếm")
Tuy biết rằng nấm độc sẽ làm cho người ta thần chí không minh mẫn, sinh ra ảo giác, nhưng mà...
Huynh trúng độc nặng quá rồi đấy!! Sao Lý Vân Long lại xuyên không đến đây được hở? Nhà huynh hàng yêu trừ ma mà lại đi dùng pháo Italia à?
Ninh Ninh còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Tri Châu nhìn quanh bốn phía một vòng, không hề báo trước mà thả người ngã huỵch xuống đất, sau đó dùng cả hai tay hai chân khua khoắng loạn xạ giống như một con ếch xanh vậy.
Không sai, hắn đang khua khoắng.
Ninh Ninh thật sự không muốn nhìn thẳng, bèn đưa tầm mắt về phía Hứa Duệ.
Không ngờ rằng thiếu niên một giây trước vẫn còn đứng đàng hoàng giờ phút này đột nhiên cong eo cúi đầu, hai tay giơ trước mặt không ngừng đong đưa. Thỉnh thoảng hắn lại liếc cô một cái, dùng miệng để thở, đôi mắt trợn trắng.
Giá trị lý trí của Ninh Ninh bỗng nhiên giảm sút, cô cẩn thận hỏi hắn: "Hai người các huynh đang làm gì vậy?"
"Phí lời, đang bơi chứ còn làm gì."
Hứa Duệ vẻ mặt đương nhiên nhìn vẻ mặt đần thối của cô: "Cô ngồi trên thuyền thoải mái biết bao nhiêu... cẩn thận! Bên kia có một đợt sóng lớn!"
Sóng lớn ở chỗ nào? Thuyền ở chỗ nào vậy?
Hóa ra ngươi cũng trúng độc hả đại ca!!!
Hai người các ngươi đều không bình thường đúng không!!!
Hạ Tri Châu bên kia tiếp tục bơi ếch, thỉnh thoảng quay đầu cười hì hì với cô, hạ giọng nói:
"Lén nói cho muội biết, Hằng Nga tiên tử đã nói với ta, Optimus Prime và Loki đều sẽ xuất hiện trên đại điển sắc phong. Đám bạn bè quốc tế này nhiệt tình quá, làm ta thấy ngượng hết cả người đây này!"
Hứa Duệ đột nhiên chen vào: "Hể, sao con sông này lại dài thế? Chúng ta phải bơi đến khi nào đây?"
Hai người ngươi nói ngươi ta nói ta, nhưng đều dùng những tư thế khác nhau đong đưa thân mình và tứ chi, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Ninh Ninh quyết định gọi đây là cảnh tượng tang thi nhảy ra khỏi ổ bản tu tiên, Train to Busan phiên bản nâng cấp, đại kết cục của Resident Evil*.
(*Resident Evil, được biết đến ở Nhật Bản với tên Biohazard, là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn và là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản được Shinji Mikami và Tokuro Fujiwara tạo ra, được phát triển và thuộc sở hữu của Capcom)
Đang lúc không biết nên làm như thế nào cho phải, cô bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của một thanh niên. Giọng nói này mang theo ác ý không hề che giấu, có lẽ là vì tranh đoạt Thiên Tâm Thảo mà đến: "Ta thấy đạo hữu bốn phía đều được linh khí bao bọc, chẳng lẽ là tìm thấy Thiên Tâm Thảo trong lời đồn..."
Người nọ nói còn chưa dứt lời đã đứng sững lại chỗ.
Hắn đi theo linh khí mà tìm đến nơi này nhưng đến bây giờ mới thấy rõ tình hình ở đây.
Hai gã tông môn đệ tử giống như đã tẩu hỏa nhập ma, một người nằm bệt trên mặt đất bò về phía trước, một người khác thì chẳng khác gì xác sống sau khi bị hút khô máu, đôi tay chắp lên đỉnh đầu như cành hoa khẽ run run, lảo đảo bước từng bước về phía hắn.
Đang làm gì vậy trời???
Thiếu niên run run, lui về phía sau nửa bước.
Hắn nhận ra tên đang lăn lê bò toài kia mặc môn phục của Huyền Hư Kiếm Phái, nghe nói Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông truyền ra tin tức, người trong môn phái này vô cùng kỳ quái, tốt nhất là tránh được thì tránh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Mà tên nhìn trông giống xác sống kia... mẹ kiếp! Không phải Hứa Duệ đấy chứ??!!
Hắn vô cùng hoảng sợ, giống như một đứa bé chưa từng kinh qua thế sự hiểm ác.
Chẳng lẽ người của Huyền Hư Kiếm Phái đều bị điên, lại còn có thể lây cho người khác được nữa sao??
____
Lời của Meo: cảm ơn các bác đã đợi tui lết từng chương để lấp hố cháu nó, tương lai tui sẽ cố gắng hơn~~~~
Tuy rất nhiều ma thú trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn tấn công con người, nhưng xét đến cùng, hành động này chẳng qua chỉ là để bảo vệ lãnh địa, đánh đuổi kẻ xâm nhập mà thôi. Đối với chúng nó mà nói, đám tu sĩ từ đâu thình lình xuất hiện này mới là kẻ ngang ngược vô lý. Bởi vậy, trừ khi tình thế ép buộc, nếu không thì cô cũng sẽ không ra tay quá nặng.
Bọ cạp mặt người bị cô ba hoa chích chòe khen ngợi một hồi thì vô cùng thỏa mãn. Sau khi ra vẻ lạnh lùng hừ hừ vài tiếng, nó chẳng những nói rõ lối ra lối vào của sơn động mà còn chỉ thẳng vị trí của Thiên Tâm Thảo trên bản đồ cho Ninh Ninh, để cô dễ bề tìm kiếm.
Cho đến khi rời khỏi cái sơn động âm u kia, Ninh Ninh mới được xem như thật sự tiến vào Tiểu Trùng Sơn.
Sơn động nằm ở trên sườn núi, phóng mắt nhìn ra xa có thể thấy bốn phía núi non trùng trùng điệp điệp. Trời mây non nước đều khoác trên mình một màu xanh biếc, nơi xa sương mù dày đặc, chỉ thấy những đỉnh núi cao vút thấp thoáng đẹp như đôi mày thiếu nữ, nơi gần hoa thơm chim hót, oanh oanh yến yến, không khí thoang thoảng mùi thơm của lá cây.
Vị trí bọ cạp mặt người chỉ cho cô cách sơn động rất gần. Mới qua thời gian một nén hương, Ninh Ninh đã đến được nơi đó.
Đây là một góc khuất bên rìa vách núi bị một hòn đá to chặn lại, hòn đá này gần như tựa khít vào vách núi, chỉ chừa ra đúng một khe hở nhỏ đủ cho một người đi qua. Khe hở bị dây leo và lá cây che khuất, nếu không quan sát kỳ thì rất khó phát hiện. Nếu như lột đám lá rậm rạp ấy ra rồi nhìn vào trong cũng chỉ thấy một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Người bình thường thấy vậy phần lớn sẽ cảm thấy không hứng thú, nhưng họ lại không ngờ rằng, nếu xuyên qua khe hở nhìn về phía bên phải nhất định sẽ phát hiện ra nằm ở trong góc là một cây linh thảo toàn thân trắng muốt, có bốn phiến lá hình trái tim.
Đây chính là Thiên Tâm Thảo, thứ cây mà mỗi mảnh lá đều có thể giải được bách bệnh trong truyền thuyết.
Điều Ninh Ninh không dự đoán được chính là khi cô đang nhấc mớ dây leo vừa to vừa nặng phủ bên trên lên thì bỗng nghe thấy một giọng nữ vang lên phía sau tảng đá.
Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, không biết là do sợ hãi hay do hồi hộp mà khi nói chuyện hình như còn hơi run rẩy: "Tiền bối, người nhà của ta bị bệnh nặng, nếu không có Thiên Tâm Thảo cứu mạng..."
Nàng còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ cao lanh lảnh khác không khách khí ngắt lời: "Người lấy cớ này với ta rất nhiều, thay vì cố gắng lừa gạt ta thì ngươi nên ngẫm xem sẽ đối lại câu này như thế nào đi."
Nơi bí mật như vậy mà lại có tận hai người?
Ninh Ninh nhủ thầm, thò đầu vào trong.
Phía sau tảng đá thật sự có hai bóng người. Một người trong đó cô vẫn còn nhớ, chính là vị Vân Đoan Nguyệt không bao giờ nói chuyện với người lạ kia của Lưu Minh Sơn; người còn lại là một nữ tử tầm hai mươi tuổi, ngũ quan tuy bình thường nhưng khí chất hơn người, nàng ta đang cười như không cười dựa vào vách đá.
Cảm nhận được hơi thở của người sống, hai người đồng thời quay đầu nhìn sang.
Vân Đoan Nguyệt giống như con thỏ con bị dọa sợ, nhìn thoáng qua cô một cái thì vội vàng cụp mi, còn người còn lại thì vẫn thong dong: "Ngươi cũng tới lấy Thiên Tâm Thảo sao?"
Thấy Ninh Ninh gật đầu, nàng ta lập tức cười rạng rỡ nói: "Ta là tinh linh bên trong tảng đá này, đã ở đây làm bạn với Thiên Tâm Thảo hơn trăm năm. Nếu muốn mang nó đi thì cần phải hỏi qua ý ta đã."
Nàng không thẳng thừng cự tuyệt, Ninh Ninh hiểu ngay, rất chuyên nghiệp tiếp lời: "Ý của tiền bối là?"
"Nơi này quả thực rất nhàm chán, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà thứ duy nhất của nhân gian ta có được chỉ là một quyển "Niêm hoa đối" không biết ai đánh rơi ở nơi này."
Dường như con yêu quái này rất vừa lòng với thái độ phối hợp của cô, cong môi lên: "Ta xem qua nhiều câu đối như vậy nhưng lại không tìm được người nào đối lại, thật đáng tiếc. Hôm nay ta ta ra vế đầu, ngươi đối vế sau. Nếu ngươi có thể đối lại được thì ta sẽ chắp tay nhường lại cây linh thảo này. Ta không định bắt nạt ngươi, không yêu cầu ngươi câu đối lại phải chặt chẽ cả về luật bằng trắc và ý cảnh, chỉ cần đại khái là được. Ngươi thấy thế nào?"
Hóa ra con yêu quái này là một con yêu quái có máu văn nghệ trong người, đại khái cũng xem như là bà con xa của Tôn Ngộ Không, đều sinh ra từ cục đá cả.
Ninh Ninh gật đầu, nhìn về phía Vân Đoan Nguyệt đứng bên cạnh: "Cô nương đến trước thì đối trước đi, ta không chen ngang đâu."
Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu không nhìn cô, nhưng nghe thấy người khác nói chuyện với mình, vành tai nàng lập tức đỏ lên, mím môi không nói.
"Cô nương này không đối được."
Trong lúc nói chuyện, một quyển sách đã ố vàng xuất hiện trong tay của nàng ta, trong tiếng lật sách soàn soạt, giọng nói của nàng chậm rãi vang lên: "Thử một câu đơn giản trước, si mị võng lượng*."
(Nguyên văn: 魑魅魍魉, pinyin: chīmèi wǎngliǎng. Đây là tên hai loại yêu quái làm hại con người sinh ra từ gỗ đá trong truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc)
Ninh Ninh buột miệng thốt ra: "Hoành thánh nhân thịt*."
(Nguyên văn: 馅饼馄饨, pinyin: xiàn bǐng húntún, loại bánh có vỏ ngoài là bột, bên trong nhồi nhân thịt, hay còn được gọi là sủi cảo. Câu này đối câu trên ở các thanh: hai chữ đầu tiên tự do, hai chữ cuối có thanh giống nhau.)
Rõ ràng cô có thể nhận ra khóe miệng của thạch tinh kia cứng đờ một chút. Nhưng cục đá kia tốt xấu gì cũng là một cục đá được văn học hun đúc mà thành, nàng ta vô cùng trấn định, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tiểu đạo tây phong sấu mã*."
(Nguyên văn: 小道西风瘦马, pinyin: xiǎodào xīfēng shòu mǎ, nghĩa là "đường thì nhỏ hẹp, gió tây đang thổi, ngựa gầy đang đi".)
Không biết Ninh Ninh nhớ đến cái gì, sờ bụng nén cười: "Đại bàn đông thổ phì ngưu*."
(Nguyên văn: 大盘东土肥牛, pinyin: dàpán dōng tǔféi niú, nghĩa là "cái mâm/đĩa/khay thì lớn, đất ở phía đông, trâu thì rất béo". Câu này đối với câu trên ở các cặp: "to - nhỏ", "đông - tây", "ngựa gầy - trâu béo".)
Thạch tinh:...
Yêu quái bị cô chọc cho bật cười: "Nha đầu này, sao câu nào của ngươi cũng liên quan đến ăn hết vậy?"
Ninh Ninh nghiêm trang trả lời: "Không phải tiền bối nói rằng luật bằng trắc không cần quá chặt chẽ, chỉ đại khái là được sao?"
Nàng còn cãi lại rất hợp lí nữa.
Đã rất lâu rồi nàng không gặp được ai có thể cùng nàng ngâm thơ đối chữ, giờ vất vả lắm mới gặp được một người thì lại là một kẻ khôn lẻo.
Nếu đã như vậy thì nàng sẽ tăng độ khó lên một chút. Nàng không tin khi gặp câu đối khó hơn cô nương này còn có thể lôi một đống đồ ăn ra để đối lại.
"Câu thứ ba của ta là, chân hạc bước qua ao lạnh*."
(Nguyên văn: 寒塘渡鹤脚, pinyin hán táng dù hè jiǎo, phiên âm: "hàn đường độ hạc cước", tạm dịch "chân hạc bước qua ao lạnh". Có lẽ tác giả lấy ý câu này từ một cặp đối rất nổi tiếng trong "Hồng lâu mộng": "寒塘渡鹤影,冷月葬花魂。", phiên âm: "Hàn đường độ hạc ảnh, lãnh nguyệt táng hoa hồn." (tạm dịch: "ao sâu lướt bóng hạc, trăng lạnh chôn hồn hoa"). Câu đầu tiên là của Sử Tương Vân, câu đối lại là của Lâm Đại Ngọc.)
Người đối diện quả nhiên trầm tư một hồi.
Nàng ta thầm nghĩ: "Cô nương này chỉ giỏi mồm mép thôi, một khi gặp được câu nào hơi khó một chút thì chắc chắn sẽ tắc tị."
Suy nghĩ này vừa mới xẹt qua đầu, còn chưa nghĩ xong, nàng ta đã nghe bên tai giọng nói thanh thúy của thiếu nữ kia: "Nồi nóng hầm móng heo."
Mặt của thạch tinh khẽ co giật.
Nóng đối với lạnh, hầm đối với bước qua*, móng heo đối với chân hạc, không những âm thanh mà ý nghĩa cũng rất hợp lý. Tuy rằng nghe qua thì không có vấn đề gì... nhưng nàng cứ cảm thấy vế trên của mình bị xúc phạm thế nhỉ?
(*hai chữ này đồng âm.)
Nghĩ thế nào cũng thấy toàn mùi móng heo! Kiếp trước ngươi là cái nồi sao! Cả ngày trong đầu chỉ biết ăn ăn ăn!
"Ngươi, ngươi, nha đầu thối này!"
Thạch tinh nghiến răng: "Sai cả bằng trắc sai cả ý cảnh, ngươi chơi đối chay* đấy hả!"
(*nguyên văn: 无情对, phiên âm: "vô tình đối", mình dịch ra thành "đối chay" cho dễ hiểu.)
Cái gọi là đối chay là một hình thức đặc biệt trong đối chữ, không yêu cầu nội dung của câu sau phải liên quan đến câu trước hay đối xứng về kết cấu ngữ pháp, chỉ cần các cặp chữ đồng thời đối nhau là được. Bởi vậy khi đọc câu đối lên sẽ thấy rất buồn cười, cảm thấy hai câu vô cùng kỳ quái.
Tỷ như Tăng Quốc Phiên* từng làm một câu: "Công môn đào lý tranh vinh nhật, pháp quốc hà lan bỉ lợi thời**"; Thời dân quốc cũng có: "Tam tinh bạch lan địa, ngũ nguyệt hoàng mai thiên.***"
(*Tăng Quốc Phiên (1811 – 1872), tên tự là Bá Hàm, hiệu là Điều Sinh, người Tương Hương, tỉnh Hồ Nam, đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh. Ông là tướng lĩnh chỉ huy Tương quân (đoàn quân khởi phát ở Tương Hương), cánh quân chủ lực trong cuộc chiến chống quân Thái Bình Thiên Quốc.)
(**Nguyên văn: 公门桃李争荣日,法国荷兰比利时. Dễ thấy nhất trong cặp đối này có chữ "công" đối với chữ "pháp", "đào lý" đối với "hà lan" ("đào lí" là cây đào và cây mận, "hà" là hoa sen, "lan" là hoa lan), chữ "tranh" đối với chữ "bỉ" đều có nghĩa là "tranh giành", chữ "vinh" đối với chữ "lợi", chữ "nhật" và "thời" đều chỉ thời gian.)
(***Nguyên văn: 三星白兰地,五月黄梅天. Trong câu này, "tam" đối với "ngũ", "tinh" đối với "nguyệt" ("tinh" là "sao", "nguyệt" là "trăng"); "bạch" đối với "hoàng" ("trắng" đối với "vàng"); "lan" và "mai" là tên hoa loài hoa; "thiên" đối với "địa" ("trời" đối với "đất").)
Xét đến cùng, đây chỉ là một kỹ thuật cấp thấp trong đối chữ, một cách chơi chữ phiến diện và hời hợt.
"Đối chay thì sao? Đối chay rất vui mà."
Ninh Ninh thoải mái thừa nhận: "Nghèo rớt" đối với "hư ảo", "lấy cớ" đối với "cãi lại", "thủy thủ" đối với "thịt nguội", "mộc nhĩ" đối với "mê trai"*, không phải ngươi nói đối chữ được là được sao?"
(*"nghèo rớt" là 赤贫 (xích bần), trong đó chữ "xích" có nghĩa là "màu đỏ", "bần" là "nghèo, không có gì cả", "hư ảo" là 乌有 (ô hữu), trong đó chữ "ô" có nghĩa là "màu đen", "hữu" là "có"; "lấy cớ" là 借口 (tá khẩu), chữ "tá" có nghĩa là "mượn", "khẩu" là "cái miệng", "cãi lại" là 还嘴 (toàn chủy), chữ "toàn" có nghĩa là "trả lại", "chủy" cũng có nghĩa là "cái miệng"; "thủy thủ" là 水手, "thịt nguội" (hay "giăm bông") là 火腿 (hỏa thối), "nước" đối với "lửa", "tay" đối với "chân" ("thủ" là "tay", "thối" là "chân"); "mộc nhĩ" là 木耳, "mê trai" là 花心(hoa tâm), "gỗ"(mộc) đối với "hoa", "cái tai"(nhĩ) đối với "tim"(tâm).)
Thạch tinh bị cô nói cho á khẩu, nàng ta hít sâu một hơi để dằn cơn tức trong lồng ngực xuống rồi mới nói: "Tiếp tục! Hoa đỗ quyên nhuộm đỏ cả ngọn núi*."
(Nguyên văn: 映山红映山红, pinyin: yìngshānhóng yìngshānhóng, phiên âm: "Ánh sơn hồng ánh sơn hồng."; "ánh sơn hồng" là "hoa đỗ quyên" - tên một loài thực vật có hoa màu đỏ, nhưng chữ "ánh" trong "ánh sơn hồng" đứng riêng thì là động từ mang nghĩa "chiếu sáng", ở đây mình dịch hơi phóng tác ra chút, thành "hoa đỗ quyên nhuộm đỏ cả ngọn núi.")
Nàng vừa dứt lời liền liếc mắt nhìn Ninh Ninh một cái: "Không được nói "móng heo hầm móng heo", "vịt quay quay vịt quay"*! Câu này phải đối được cả ý cảnh cho ta!"
(*Cấu trúc của hai câu này với câu "hoa đỗ quyên" kia giống nhau, xin phép không chú thích nữa để giữ liêm sỉ cho con gái tôi ạ)
"... Dạ."
Ninh Ninh bị thạch tinh cướp lời, nhất thời thấy hơi thất vọng. Nhìn thấy cô đứng đó trầm tư suy nghĩ, thạch tinh khẽ nhếch môi cười đắc ý.
Bây giờ không thể dùng mấy chiêu khôn vặt được nữa, chắc chắn nàng đã hết cách.
"Câu đối này rất thú vị, chỉ là ta tài hèn học ít." Giọng nói của Ninh Ninh nhẹ nhàng truyền đến như trong dự đoán của nàng, ý cười trên mặt thạch tinh càng sâu.
Thật ra tiểu cô nương này cũng rất thú vị, tuy đối chay là một thủ pháp chơi chữ cấp thấp nhưng câu đối của nàng làm ra câu nào cũng liên quan đến thức ăn thì quả thật cũng không hề dễ. Nếu lát nữa tiểu cô nương này mồm miệng ngọt ngào một tí, muốn xin Thiên Tâm Thảo về cũng không phải không được.
Nàng ta vừa nghĩ vừa gật gật đầu, nhưng không ngờ rằng cùng lúc đó, giọng nói kia lại lần nữa vang lên: "Ta chỉ nghĩ ra hai cái, nhưng đều không chuẩn lắm."
Thạch tinh ngẩng phắt đầu lên.
"Đầu tiên là "nhài mùa đông đón hoa mùa xuân*", dùng hoa để đối lại hoa, nhìn từ ý cảnh thì hợp với cảnh hoa rực rỡ trên núi của vế trên; hoa đỗ quyên nở vào mùa thu, một xuân một thu cũng rất phù hợp. Chỉ tiếc "hoa xuân" đối với "núi đỏ" không được chặt lắm, thành ra hỏng cả câu đối."
(Nguyên văn: 迎春花迎春花, pinyin: yíngchūnhuā yíngchūn huā, phiên âm: "Nghênh xuân hoa nghênh xuân hoa", "nghênh xuân hoa" là hoa nhài mùa đông (loài cây này có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường nở rộ ngay sau mùa đông nên mới có tên là "nghênh xuân"), chữ "nghênh" đứng riêng thì là động từ mang nghĩa "nghênh đón, hoan nghênh" nên cả câu có nghĩa là "nhài mùa đông đón hoa mùa xuân".)
Ninh Ninh thong thả nói tiếp: "Tiếp theo là: "Anh túc đỏ vui lòng mỹ nhân*", chữ "ngu" có ý vui vẻ, dùng hoa lấy lòng mỹ nhân, tuy rằng khá linh hoạt sinh động, nhưng so với vế trên thì vẫn kém một chút."
(Nguyên văn: 虞美人虞美人, pinyin: yú měirén yú měirén, phiên âm: "Ngu mỹ nhân ngu mỹ nhân", "ngu mỹ nhân" là hoa anh túc, chữ "ngu" đứng riêng có nghĩa là "yên vui" (nhà Ngu do vua Thuấn lập ra chính là chữ "Ngu" này; quốc hiệu Đại Ngu của nước ta dưới thời nhà Hồ cũng là chữ "Ngu" này), vì vậy cả câu có nghĩa là: "Anh túc đỏ vui lòng mỹ nhân")
Thạch trung linh hơi hơi mím môi, nghiền ngẫm nói: "Không tồi."
"Nếu tiền bối đã thích câu đối như vậy, đúng lúc quê hương ta có một vị tiên sinh viết ra một câu đối, vế dưới đến nay vẫn chưa ai đối ra được. Không biết tiền bối có muốn thử một lần không?"
Thấy đôi mắt của nữ nhân kia phát sáng, Ninh Ninh cười cười: "Vế trên là, tên ăn trộm lén lút trộm đồ*."
(Nguyên văn: 小偷偷偷偷东西, pinyin: xiǎotōutōu tōu tōu dōngxī, phiên âm: tiểu thâu thâu thâu thâu đông tây. "Tiểu thâu" là "kẻ trộm", "thâu thâu" là trạng ngữ, nghĩa là "lén lút", chữ "thâu" cuối cùng là động từ mang nghĩa "trộm cắp", cả câu có nghĩa là "tên ăn trộm lén lút trộm đồ".)
Câu này nhìn qua thì tưởng đơn giản, nhưng thật ra là một câu chơi chữ rất thú vị. Bốn chữ "trộm" liên tiếp là ba loại từ loại khác nhau, càng không nói đến muốn đối lại thì phải suy xét đến cả cấu trúc điệp từ và cả tính logic trong câu.
Ở trong thế giới của Ninh Ninh, mấy trăm năm hậu nhân cố gắng hết sức cũng chỉ đối được một câu: "Sử thư thư thư thư cổ kim*".
(*tạm dịch: "sách sử thong thả ghi lại lịch sử từ trước đến nay", câu này chỉ có giá trị tham khảo vì mình không tìm được thông tin nào giải thích rõ ý nghĩa của nó hết TT)
Vừa nghe xong câu trên, biểu cảm của thạch tinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng ta nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, nhưng nghĩ một hồi cũng không thể nào đối lại được, nàng ta trầm ngâm một lát rồi cười lớn: "Diệu thay... diệu thay! Ta vốn tưởng rằng đọc thuộc "Niêm hoa đối" thì câu nào cũng có thể đối được, không ngờ vẫn còn kém xa người ta. Đã thế, hôm nay xem như ngươi thắng ta, mau cầm Thiên Tâm Thảo đi đi."
Ninh Ninh bị khen đỏ cả mặt, liên tục xua tay: "Câu này không phải do ta viết, huống chi vế đối của ta cũng không tới, chỉ là mượn hoa hiến phật, không thể nói là thắng được."
Thạch tinh vẫn không thay đổi ý của mình, huơ tay một cái, Thiên Tâm Thảo đang nằm trong góc bỗng nhiên bay lên không trung, nhẹ nhàng đáp trên bàn tay của tiểu cô nương đứng cách đó không xa.
Ninh Ninh cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên lại nói với nàng ta thêm vài vế thiên cổ tuyệt đối nữa như: "Yên tỏa trì đường liễu" hay "Du tây hồ đề tích hồ, tích hồ điệu tây hồ". Yêu quái kia nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, đôi mắt mở to hết cỡ: "Những vị tiên sinh ở quê hương của cô nương quả là thần nhân!"
Ninh Ninh còn vui hơn khi mình được khen, liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi! Người ở quê hương ta rất tốt bụng, người nào cũng rất lợi hại!"
Thạch tinh biết thêm được nhiều vế đối hay nên vô cùng mãn nguyện mà quay về trong tảng đá, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Ninh Ninh cúi đầu nhìn Thiên Tâm Thảo nho nhỏ trong lòng bàn tay, không phát hiện ra ánh mắt khác thường của thiếu nữ bên cạnh.
Ánh mắt Vân Đoan Nguyệt buồn bã, theo bản năng nắm chặt tà váy.
Mục đích duy nhất của nàng khi vào trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn chính là lấy được Thiên Tâm Thảo, nàng rất vất vả hỏi thăm được linh thú hiểu được tiếng người trong núi cuối cùng mới vào được nơi này. Nhưng không ngờ rằng thử thách của thạch tinh lại là câu đối, thứ nàng hoàn toàn không am hiểu, nàng cũng không ngờ được rằng Thiên Tâm Thảo sẽ bị người khác giành mất.
Chỉ có thể trách nàng tài năng không bằng người ta thôi.
Đúng vậy...
Thiếu nữ mặc váy màu lam cắn môi dưới, cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn xạ, dùng giọng nhỏ như muỗi khó nhọc nói: "Cô nương, Thiên Tâm Thảo..."
Còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên thấy một bàn tay nhỏ xinh trắng nõn duỗi đến trước mặt mình. Thứ nằm trong lòng bàn tay kia là hai mảnh màu xanh lấp lánh còn đọng cả sương sớm...
Hai lá Thiên Tâm Thảo.
Ngay cả người trước nay không có biểu cảm như Vân Đoan Nguyệt, cũng không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
Cô nương này đang muốn... nhường lại một nửa Thiên Tâm Thảo cho nàng sao?
Trong nhận thức của Vân Đoan Nguyệt, thiên hạ chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Những người tu đạo mà nàng biết, làm gì có người nào không vì tranh giành bảo vật mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, thậm chí làm ra đủ loại chuyện tàn nhẫn xấu xa. Thiên Tâm Thảo là loại trân bảo cho dù trả bao nhiêu tiền cũng không có người tình nguyện đem bán, các nàng chẳng qua mới chỉ gặp nhau lần đầu, vậy mà vị kiếm tu này lại... không chút do dự mà đưa Thiên Tâm Thảo cho nàng?
"Ban nãy ta nghe thấy tỷ nói chuyện với vị tiền bối kia rồi." Tiểu cô nương xa lạ ánh mắt chân thành tha thiết, đôi mắt hạnh như một quả nho màu đen lấp lánh, trong sáng không có một chút tạp chất nào: "Hy vọng người nhà của tỷ được bình an."
Hóa ra là vì câu nói kia.
Nhưng thạch linh cũng đã nói, cái cớ này nàng ta đã nghe không biết bao nhiêu lần, vì vậy mới không hề tin tưởng nàng. Cô nương này có vẻ thông minh, tại sao nàng lại không hoài nghi?
"Ta nghe nói tỷ sẽ không chủ động nói chuyện với người khác. Nếu tỷ đã đích thân mở miệng, vậy nhất định là có chuyện quan trọng."
Ninh Ninh nhìn ra nỗi nghi hoặc trong lòng nàng, khẽ cười: "Cho dù tỷ đang nói dối thì ta cũng không thiệt mà. Dù sao cũng đã lấy được Thiên Tâm Thảo, một hai lá là đủ rồi, nhưng nếu vì sự nghi ngờ của ta mà tính mạng người thân của tỷ gặp nguy hiểm, vậy thì là ta không đúng rồi."
Thiên Tâm Thảo trước mắt lại gần nàng hơn một chút.
Vân Đoan Nguyệt cố ngăn sự xúc động, khóe mắt hồng hồng, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy nó, cơ hồ dùng hết dũng khí của mình nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
Không ai biết được rằng mấy ngày nay nàng đã vất vả bao nhiêu.
Tuy rằng được xưng là thiên tài nhạc tu trăm năm khó gặp của Lưu Minh Sơn, thời thơ ấu của Vân Đoan Nguyệt kỳ thật rất cực khổ.
Thân là thứ nữ của một gia tộc lớn nhưng lại có tâm bệnh, không thể nói chuyện được với người khác, cha không yêu thương, mẹ lại chỉ coi nàng là một công cụ bỏ đi, chỉ có bà của nàng bằng lòng đối xử với nàng như một người bình thường, ở cùng với nàng, dạy nàng viết chữ, đánh đàn, nữ hồng*.
(*: những việc dành riêng cho phụ nữ thời xưa như thêu thùa, may vá...)
Bây giờ bà bệnh nặng, chỉ có Thiên Tâm Thảo mới có thể cứu được người.
Nàng đầy quyết tâm mà đến, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Ninh cầm lấy Thiên Tâm Thảo, tất cả hy vọng đều bị nghiền nát thành tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ hai mảnh lá cây nho nhỏ lại nằm trong lòng bàn tay nàng, giống như nàng đang nằm mơ vậy.
Một dòng nước ấm trào lên hốc mắt, Vân Đoan Nguyệt cúi đầu, hít một hơi: "Ơn cứu mạng, chắc chắn ngày sau sẽ báo đáp thật hậu."
Nàng đang muốn cúi người bái tạ thì bị Ninh Ninh đỡ lấy bả vai: "Không cần không cần! Tỷ như vậy ta thật sự ngại lắm... Dù sao ta giúp tỷ cũng không phải muốn nhận lại gì."
Vân Đoan Nguyệt nhanh chóng ngước mắt nhìn nàng một cái, lông mi run run như cánh của một con bướm màu đen. Hốc mắt nàng ửng đỏ, gương mặt cũng phiếm hồng, không nói thêm câu nào nữa, bốn phía rơi vào yên lặng. Nhưng mà sự yên lặng này kéo dài chưa bao lâu đã bị một giọng thiếu niên oang oang phá vỡ: "Mau trả ta kiếm!"
Nối tiếp đó là một giọng nói còn khoa trương hơn: "Yêu nghiệt, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Song Long Kiếm vô địch của ta! "
Giọng nói vô cùng quen thuộc này, lời kịch vô cùng quen thuộc này...
Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy khó thở.
"Xin lỗi, hình như là người quen của ta. Ta đi xem một chút."
Cô vội vàng giải thích với Vân Đoan Nguyệt, từ khe hở sau tảng đá đi ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy một đôi mắt chằng chịt tơ máu.
Hạ Tri Châu đầu tóc lộn xộn, cầm hai thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ trong tư thế cầm súng quơ lung tung về bốn phía; đằng sau hắn là một thiếu niên đang thở hổn hển, Ninh Ninh hơi hơi ấn tượng với người này, hình như là người của Vạn Kiếm Tông, tên là Hứa Duệ.
Cô hoảng sợ kêu một tiếng: "Hạ Tri Châu!"
Thiếu niên mặt mày như họa bỗng nhiên ngẩn ngơ, sau đó thân thiết nhìn cô cười rộ lên: "Nhị doanh trưởng ngươi tới rồi! Ngày mai là đại điển sắc phong của ta, ngươi nhớ đến tham gia nha!*"
(*Nguyên văn: 二营长你来啦!明日就是我登仙的册封大典,要记得去参加哈!, Câu này vốn là một chiếc joke từ phim "Lượng kiếm" (2005), một bộ phim về đề tài chiến tranh của Trung Quốc, trong đó có một câu nguyên văn như sau: "Nhị doanh trưởng, con mẹ nó khẩu pháo Italia đâu rồi? Mau mang ra đây cho tôi!" Link xem chi tiết: https://www.bilibili.com/s/video/BV1eh411r7Qm
Sau câu này đã trở thành meme rất hot trên mạng xã hội Trung Quốc. Bản convert mình thấy câu này vẫn giữ nguyên nhưng bản raw thì khác. Có lẽ tác giả đã sửa lại cho phù hợp với tiêu chuẩn của Tấn Giang.)
Ninh Ninh:?
"Người này, người này bị trúng độc rồi!"
Hứa Duệ đi theo sau hắn dừng lại thở dốc: "Ta với huynh ấy bị truyền tống tới rừng cây, Hạ sư huynh tiện tay hái một cây nấm trắng cho hai người cùng ăn, kết quả biến thành như vậy."
Hắn thở dốc xong rồi lại hung tợn chỉ vào Hạ Tri Châu: "Mau trả lại thanh kiếm cho ta!"
"Kiếm?"
Hạ Tri Châu trầm ngâm một lát rồi cười tà mị: "Ngươi chỉ là một kẻ bối phận thấp kém mà cũng dám mơ tưởng đến Song Long kiếm của bổn tọa sao?"
Đây rõ ràng là kiếm của hắn mà!
Hứa Duệ vô cùng tức giận, tí thì tăng xông luôn.
Hạ Tri Châu mặc kệ hắn, quay sang nhìn Ninh Ninh, tay vung một cái, hào khí tận trời, hắn ngửa cổ lên trời hét to: "Lý Vân Long*, mau đem khẩu pháo Italia của ngươi xông lên cho ta! Đêm nay chúng ta sẽ tiêu diệt đám yêu nghiệt này, xem xem chúng còn cả gan gây họa cho nhân gian nữa hay không!"
(*Lý Vân Long là nhân vật chính trong phim "Lượng kiếm")
Tuy biết rằng nấm độc sẽ làm cho người ta thần chí không minh mẫn, sinh ra ảo giác, nhưng mà...
Huynh trúng độc nặng quá rồi đấy!! Sao Lý Vân Long lại xuyên không đến đây được hở? Nhà huynh hàng yêu trừ ma mà lại đi dùng pháo Italia à?
Ninh Ninh còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Tri Châu nhìn quanh bốn phía một vòng, không hề báo trước mà thả người ngã huỵch xuống đất, sau đó dùng cả hai tay hai chân khua khoắng loạn xạ giống như một con ếch xanh vậy.
Không sai, hắn đang khua khoắng.
Ninh Ninh thật sự không muốn nhìn thẳng, bèn đưa tầm mắt về phía Hứa Duệ.
Không ngờ rằng thiếu niên một giây trước vẫn còn đứng đàng hoàng giờ phút này đột nhiên cong eo cúi đầu, hai tay giơ trước mặt không ngừng đong đưa. Thỉnh thoảng hắn lại liếc cô một cái, dùng miệng để thở, đôi mắt trợn trắng.
Giá trị lý trí của Ninh Ninh bỗng nhiên giảm sút, cô cẩn thận hỏi hắn: "Hai người các huynh đang làm gì vậy?"
"Phí lời, đang bơi chứ còn làm gì."
Hứa Duệ vẻ mặt đương nhiên nhìn vẻ mặt đần thối của cô: "Cô ngồi trên thuyền thoải mái biết bao nhiêu... cẩn thận! Bên kia có một đợt sóng lớn!"
Sóng lớn ở chỗ nào? Thuyền ở chỗ nào vậy?
Hóa ra ngươi cũng trúng độc hả đại ca!!!
Hai người các ngươi đều không bình thường đúng không!!!
Hạ Tri Châu bên kia tiếp tục bơi ếch, thỉnh thoảng quay đầu cười hì hì với cô, hạ giọng nói:
"Lén nói cho muội biết, Hằng Nga tiên tử đã nói với ta, Optimus Prime và Loki đều sẽ xuất hiện trên đại điển sắc phong. Đám bạn bè quốc tế này nhiệt tình quá, làm ta thấy ngượng hết cả người đây này!"
Hứa Duệ đột nhiên chen vào: "Hể, sao con sông này lại dài thế? Chúng ta phải bơi đến khi nào đây?"
Hai người ngươi nói ngươi ta nói ta, nhưng đều dùng những tư thế khác nhau đong đưa thân mình và tứ chi, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Ninh Ninh quyết định gọi đây là cảnh tượng tang thi nhảy ra khỏi ổ bản tu tiên, Train to Busan phiên bản nâng cấp, đại kết cục của Resident Evil*.
(*Resident Evil, được biết đến ở Nhật Bản với tên Biohazard, là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn và là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản được Shinji Mikami và Tokuro Fujiwara tạo ra, được phát triển và thuộc sở hữu của Capcom)
Đang lúc không biết nên làm như thế nào cho phải, cô bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của một thanh niên. Giọng nói này mang theo ác ý không hề che giấu, có lẽ là vì tranh đoạt Thiên Tâm Thảo mà đến: "Ta thấy đạo hữu bốn phía đều được linh khí bao bọc, chẳng lẽ là tìm thấy Thiên Tâm Thảo trong lời đồn..."
Người nọ nói còn chưa dứt lời đã đứng sững lại chỗ.
Hắn đi theo linh khí mà tìm đến nơi này nhưng đến bây giờ mới thấy rõ tình hình ở đây.
Hai gã tông môn đệ tử giống như đã tẩu hỏa nhập ma, một người nằm bệt trên mặt đất bò về phía trước, một người khác thì chẳng khác gì xác sống sau khi bị hút khô máu, đôi tay chắp lên đỉnh đầu như cành hoa khẽ run run, lảo đảo bước từng bước về phía hắn.
Đang làm gì vậy trời???
Thiếu niên run run, lui về phía sau nửa bước.
Hắn nhận ra tên đang lăn lê bò toài kia mặc môn phục của Huyền Hư Kiếm Phái, nghe nói Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông truyền ra tin tức, người trong môn phái này vô cùng kỳ quái, tốt nhất là tránh được thì tránh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Mà tên nhìn trông giống xác sống kia... mẹ kiếp! Không phải Hứa Duệ đấy chứ??!!
Hắn vô cùng hoảng sợ, giống như một đứa bé chưa từng kinh qua thế sự hiểm ác.
Chẳng lẽ người của Huyền Hư Kiếm Phái đều bị điên, lại còn có thể lây cho người khác được nữa sao??
____
Lời của Meo: cảm ơn các bác đã đợi tui lết từng chương để lấp hố cháu nó, tương lai tui sẽ cố gắng hơn~~~~