Chương : 34
Edited by Hari.
"Sư tỷ, ngươi mau uống đi."
Bạch Lang vô tội nói.
Cừu Vân tiếp nhận chai dược Bạch Lang đưa qua, lại đem chai dược trong tay mình đưa ra:
"Bạch sư muội, ngươi uống trước đi."
"Dược này bảo vệ sức khoẻ, nếu để lâu dược hiệu liền không còn tốt nữa."
Khi hai người đối mắt, đều không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười.
Tiểu Bạch nghĩ thầm, sư tỷ này tâm cơ như thế, dưới tình huống không oán không thù đều có thể gạt người, hiện tại trong chai dược này chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Cừu Vân cũng nghĩ như vậy.
Tiểu Bạch Long này làm bộ làm tịch, trong cái chai này không biết là cái gì, hắn sao có thể uống.
Hai người nhìn đối phương, đều xấu hổ cười cười.
"Tiểu Bạch, ngươi sao không uống a?"
Trên khuôn mặt diễm lệ của Cừu Vân hiện lên một tia u ám.
Bạch Lang cùng hắn đã nhìn nhau thật lâu.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không sai biệt lắm đều đoán được tâm tư đối phương.
Nàng hơi hơi dừng một chút, nghĩ đến nếu chính mình không uống, đối phương khả năng cũng sẽ không uống, liền giấu đi tâm tư, đem ánh mắt chuyển hướng về phía chai dược trong tay, trong miệng nói lời vòng vèo:
"Một khi đã như vậy, một phen thịnh tình của sư tỷ, ta như thế nào có thể cô phụ. Ta đây liền uống trước."
Nàng mím môi, lộ ra tươi cười ngây thơ, dưới ánh mắt của Cừu Vân, lấy tay áo che mặt, đem một lọ Màn heo cuốn kia đều uống xuống.
Cừu Vân thấy rõ, dược kia thật sự vào nàng miệng.
Hắn ánh mắt hơi lóe, liền thấy Bạch Lang đem cái chai nghiêng ý bảo bên trong xác thật đã không còn tí gì.
Một hơi uống cạn, sạch sẽ.
......
"Sư tỷ, ta uống xong rồi, trên người của ngươi có thương tích, vẫn là nhanh uống thuốc đi."
"Đây là ta từ Hồi Xuân Đường cố ý mua tới, nghe nói đối với thương thế của ngươi đặc biệt hữu hiệu."
Bạch Lang cầm bình không lúc này lại nói.
Nàng có một gương mặt đặc biệt vô tội, đặc biệt dễ dàng đạt được tín nhiệm của người khác, ngoan ngoãn mềm mại, ôn nhu đáng yêu.
Khi Bạch Lang nhìn người khác, thực dễ dàng khiến người nọ tâm thần dao động.
Cừu Vân vốn là đối với Bạch Lang lòng tràn đầy hoài nghi.
Trước đó, hắn đều đã nhận định đối phương không phải người tốt. Nhưng là lúc này Bạch Lang không chút do dự uống dược bảo vệ sức khoẻ do hắn đưa, nhưng lại làm cho Cừu Vân có chút do dự.
Chẳng lẽ lúc trước là hắn hiểu lầm?
Tiểu Bạch Long này kỳ thật đặc biệt đơn thuần, cái gì cũng không biết?
Hắn ánh mắt ở trên người Bạch Lang quét một vòng, Bạch Lang thản nhiên đứng tại chỗ tùy ý để hắn nhìn, còn thường thường dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, một chút cũng không biết chính mình vừa rồi uống một lọ độc dược mạnh đến đủ để cho lợn rừng mất mạng.
Nàng so với những đệ tử bình thường của Thái Thanh Tông còn thiếu tính cảnh giác hơn, giống như người khác nói cái gì đều sẽ tin tưởng, còn trước sau như một ngây ngốc quan tâm người khác.
...... Này mẹ nó chính là một tên ngốc đáng yêu đi?
Cừu Vân ngay từ đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này bị biểu hiện của Bạch Lang làm cho không dậy nổi lòng nghi ngờ nữa.
Thậm chí hắn đã xác nhận sự tình chân hình X có thể là hiểu lầm.
Nhưng mặc dù là như vậy, Cừu Vân cũng không hối hận.
Ma tộc trước nay đều chưa từng giết sai người, có trách thì trách nàng ta quá ngây thơ, hôm nay cũng là do mệnh nàng ta nên chấm dứt ở đây.
Trong mắt hắn sóng ngầm kích động, tính toán dược hiệu khi nào phát tác, trong túi Càn Khôn của hắn đã chuẩn bị sẵn chiếu để cuốn xác.
"Sư tỷ, ngươi sao không uống?"
"Ngươi là đang ghét bỏ ta sao?"
Bạch Lang nhớ lại những lời lúc trước mình xem thoại bản, học theo nói.
Đây đã là di nguyện của một kẻ sắp chết.
Khuôn mặt diễm lệ của ảnh ma dừng một chút, tại thời điểm này bị thúc giục uống dược thế nhưng lại có loại khoái cảm quỷ dị.
A, nàng ta còn không biết bị mình hạ độc. Loại thời điểm này cư nhiên còn quan tâm đến mình.
Chỉ thời gian một đêm, mình thế nhưng đã chinh phục được tên đệ tử Thái Thanh Tông này.
Nàng ta chỉ sợ đến chết cũng không biết bản thân vừa rồi uống chính là độc dược đi.
Thôi, dù sao cũng phải trị thương, chính mình nhưng thật ra có thể thỏa mãn di nguyện trước lúc lâm chung của nàng ta.
Cừu Vân trong lòng nghĩ như vậy.
Hắn hiện tại đã không cảm thấy ở đây có vấn đề gì.
Khi Bạch Lang quan tâm nhìn hắn, ảnh ma nở nụ cười. Hắn ngón tay dừng một chút, vặn ra nút bình dược, đưa lên miệng.
"Được, đa tạ sư muội quan tâm."
Nhưng mà...... Ngay lập tức mùi vị mát lạnh xộc lên thiếu chút nữa làm Cừu Vân hít thở không thông.
Bạch Lang giải thích nói: "Trong dược này có thành phần tiêu hỏa."
Cừu Vân không hoài nghi.
Dù sao những thứ để trị thương luôn có một cỗ mùi vị như vậy.
Hắn ở dưới ánh mắt quan tâm của Bạch Lang lại nếm thử một ngụm, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Bạch Lang vừa thấy hắn uống xong liền an tâm.
Nàng trộm run run từ trong tay áo chuyển nước dược vào túi Càn Khôn, không hề làm người khác hoài nghi nàng vừa rồi không uống.
Rừng cây ban đêm một lần nữa lại an tĩnh xuống.
"Đa tạ Bạch sư muội."
Cừu Vân quay đầu khẽ cười cười.
Bạch Lang lắc lắc đầu.
"Sư tỷ khách khí, đây là ta nên làm."
Hai người đều đang chờ đối phương bị độc phát.
Bạch Lang thời điểm mua dược nghiêm túc xem qua dược hiệu của Trư Cương Liệt, cũng không biết khi phát tác đến tột cùng là bộ dáng gì.
Rừng trúc phân cách thành hai bên. Theo ánh trăng dâng lên, ánh trăng mát lạnh chiếu vào trong rừng cây.
Cừu Vân nguyên bản còn khí định thần nhàn, nhưng là một nén nhang thời gian trôi qua, hai nén hương thời gian trôi qua, Bạch Lang phía đối diện vẫn không có chút nào cảm giác.
Cừu Vân:......
Hắn lúc này rốt cuộc nhăn lại mi.
Như thế nào thời gian đã qua lâu như vậy mà độc còn chưa phát tác?
Cừu Vân dùng ánh mắt tự cho là mịt mờ quan sát Bạch Lang, đúng lúc này, lại bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ cay nóng đang ở trong bụng khuấy đảo.
Cừu Vân cả đầu óc đều đang nghĩ đến dược hiệu của Quyển Trư Liêm rốt cuộc khi nào mới phát tác, còn chưa kịp chuyển hướng tư duy, khi cảm nhận được đau đớn liền một trận kinh hỉ.
Di, phát tác rồi?
Trên mặt hắn tươi cười càng lúc càng lớn.
Nhưng mà chờ đến khi Cừu Vân cười lên, bỗng nhiên trong bụng như bị thiêu đốt.
Cừu Vân biểu tình cứng nhắc, chờ đến khi trong bụng khuấy đảo càng thêm lợi hại mới phản ứng lại, từ từ, không phải đối phương trúng độc sao? Như thế nào có cảm giác lại là hắn?
Bạch Lang vẫn luôn âm thầm quan sát đối phương. thấy đối phương biểu tình bỗng nhiên cứng đờ, lúc này thiếu chút nữa không nhịn được vỗ tay cười ha hả.
Bụng đau chưa, đau chưa, đau chưa?
Hừ, đây là kết cục cho ngươi dám lừa ta.
Nàng trong lòng hưng phấn, lúc này lại giả vờ quan tâm hỏi một câu: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, ta thấy trên trán ngươi đều đầy mồ hôi rồi?"
Cừu Vân không muốn ở trước mặt Bạch Lang lộ ra suy yếu, nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói mình không sao, bỗng nhiên cảm giác cay nóng kia đột ngột hướng phía dưới, Cừu Vân vội giữ chặt mông, thần sắc ngụy trang cương cứng ở trên mặt.
......
Yến Phất Quang sau khi Bạch Lang rời khỏi, liền cầm lấy Thái Thanh Kinh nàng sao chép nhìn hai lần.
Kinh thư kia sao chép quả thực rất không dụng tâm.
Yến Phất Quang đều có thể nghĩ đến bộ dáng tiểu long vừa chép vừa oán giận.
Trong đó còn có mấy quyển cầm ngược sách mà chép nữa.
Thực rõ ràng, một trăm lần thì có bốn mươi lần là dùng tay trái viết, ngoài ra còn có mấy quyển mơ hồ thành một đoàn nhìn không rõ, là dùng đuôi viết.
Trong đầu Yến Phất Quang đã tưởng tượng ra bộ dáng Bạch Lang cắn răng vùi đầu đau khổ chép sách.
Hắn không hề nghi ngờ, nếu chân cũng có thể viết mà nói, nàng nhất định sẽ dùng cả hai chân tới.
Tưởng tượng đến đây, Yến Phất Quang đang nhíu chặt mày cũng hơi giãn ra một chút, khi nhìn đến những chữ nguệch ngoạc phía sau, bỗng nhiên cười lên tiếng.
Thôi, ngươi cùng nàng so đo cái gì.
Bất quá là một con rồng ngốc mà thôi, ngươi cũng không phải không biết......
Hắn đầu ngón tay nghiền nát trang sách, sắc mặt giãn ra, bỗng nhiên lấy ra truyền âm phù.
"Tối hôm qua bảo các ngươi tìm giáo tập đệ tử của Hồi Xuân Đường kia đã tìm được chưa?"
Tiểu Bạch Long kia cái gì cũng không biết.
Yến Phất Quang nghĩ đến tên giáo tập dạy nàng Cáp Mô Công kia, sắc mặt liền lạnh xuống.
Người này tâm tư bất chính, cư nhiên lại là đệ tử của Hồi Xuân Đường, dạy Tiểu Bạch như thế cũng không biết là có mục đích gì.
Truyền âm phù một trận chớp động, bên kia Lý Nhai bị phái đi điều tra việc này do dự một chút
"Chân quân, đây cũng không biết là chuyện như thế nào. Ta hôm nay đi Hồi Xuân Đường điều tra nghe ngóng, nhưng là Hồi Xuân Đường lại nói ngày đó tên đệ tử nguyên bản ngài muốn mời đến kia bởi vì sinh bệnh, ở Hồi Xuân Đường xin nghỉ một ngày, hẳn là không ra khỏi cửa."
"Giáo tập của Bạch sư muội ngày đó...... Hồi Xuân Đường cũng không rõ ràng lắm."
"Xin nghỉ?"
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhăn lại mi.
Nguyên bản giáo tập xin nghỉ, Hồi Xuân Đường cũng không có phái người lại đây, vậy kẻ dạy Tiểu Bạch kia lại là ai?
Có người giả mạo đệ tử Hồi Xuân Đường?
Khó trách......
Hắn nghĩ vậy sắc mặt trầm xuống dưới, khó coi đến mức dọa người.
Cũng may mắn Lý Nhai hiện tại không ở đây, bằng không khẳng định phải quỳ xuống thỉnh tội.
"Chân quân, Hồi Xuân Đường nơi này không tra được. Ngài xem hiện tại......"
Hắn có chút nơm nớp lo sợ.
Yến Phất Quang đè đè cái trán, bỗng nhiên nói:
"Ngươi đi tra trong tông nội ngoài đệ tử mấy đại môn phái còn có bỗng nhiên gia tăng đệ tử hay không."
"Vâng, chân quân."
Lý Nhai tuy rằng không biết Phất Quang chân quân có ý gì, nhưng vẫn lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Quang mang của truyền âm phù tối sầm xuống.
Yến Phất Quang nhìn Thái Thanh Kinh trong tay, hơi hơi nắm chặt, bỗng nhiên hướng về ngoài cửa nhàn nhạt nói: "Đem Tiểu Bạch triệu lại đây, nói bản tôn có việc hỏi nàng."
Hắn vừa lên tiếng, đồng tử ở ngoài cửa liền lập tức ứng thanh.
Bạch Lang còn không biết sư tôn đã đoán được vị Cừu sư tỷ đối diện khả năng không phải thân phận con người, hiện tại đang tìm nàng.
Khi biểu tình của đối phương càng ngày càng cổ quái, Bạch Lang rốt cuộc nhịn không được cười lên tiếng.
"Ha ha ha, không nghĩ tới đi, dược kia có vấn đề!"
Nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tới thời điểm này rồi, Cừu Vân nếu còn không biết bản thân bị tiểu hỗn đản này hố rồi, vậy cũng mang tiếng làm ma bao lâu nay.
Không nghĩ tới Bạch Lang cư nhiên lừa hắn.
Hắn ôm chặt bụng, giọng căm hận nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, dược của ngươi cũng có độc. Đó là một loại kỳ độc tên là Quyển Trư Liêm, chỉ cần một giọt, là có thể cho ngươi sống không bằng chết."
Hắn nói thực nghiêm trọng.
Bởi vì cảm giác kỳ quái dưới mông, toàn bộ khuôn mặt Cừu Vân đều vặn vẹo, nhưng vẫn là cứng rắn giả bình tĩnh buông lời hung ác.
Bạch Lang nghe thấy hắn nói, vô tình đánh nát ảo tưởng của hắn, nhướng mày nói:
"Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng là xin lỗi ta lại chưa có uống."
"Không, không có khả năng, ta rõ ràng thấy ngươi đã uống xuống, không phải ảo ảnh."
Trên khuôn mặt diễm lệ của Cừu Vân một trận vặn vẹo, mở to hai mắt, không thể tin tưởng.
Bạch Lang cười lạnh một tiếng, ngay tại chỗ biểu diễn cho Cừu Vân một phen cái gì gọi là âm mưu xuất thần nhập hóa.
Nàng từ dưới miệng xé ra một cái khe nhỏ, sau đó khi Cừu Vân đang trợn mắt há hốc mồm, đem miệng xé xuống.
"Không nghĩ tới đi, vừa rồi chỉ là mặt nạ, miệng của ta ở đây cơ."
Bạch Lang sau khi đeo một cái mặt nạ giống mình như đúc, lại thao tác đem miệng trên mặt nạ sửa dịch xuống phía dưới.
Cho nên nàng vừa rồi thời điểm uống dược, kỳ thật căn bản không đổ vào miệng, chỉ là ở chỗ cằm che giấu tai mắt người khác đổ vào trong tay áo.
Cừu Vân nhìn trên mặt nạ xác thực có làm một khe miệng nhọ, liền trong khoái cảm đau nhức phía sau mông lâm vào trầm mặc.
Như thế nào sẽ có người...... mẹ nó nhàm chán biến thái như vậy!
Chỉ vì một lọ dược, còn cố ý đi dán một cái miệng giả?!
Mông đau đớn cùng nội tâm chấn động thật lớn, phẫn nộ làm cho Cừu Vân đbám vào cây bên đường, cổ đều đã biến thành màu đỏ heo.
"Ngươi đê tiện vô sỉ!"
Bạch Lang không dao động.
"A, cái này gọi là thắng làm vua thua làm giặc."
"Hãy tận hưởng khoái cảm ta dành cho ngươi đi!"
"Đây nhất định sẽ là thể nghiệm vô cùng mỹ diệu của ngươi trong cuộc đời!"
Bạch Lang càng diễn càng hưng phấn, xong rồi lại nhịn không được học thêm một câu trong thoại bản: "Đây là nỗi đau trẫm dành cho ngươi!"
Cừu Vân đang sống không bằng chết:......
Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi mẹ nó rốt cuộc mua cái thứ độc dược gì?"
Hắn cho rằng chính mình mua Quyển Trư Liêm cũng đã đủ biến thái, không nghĩ tới cư nhiên còn có thứ càng biến thái hơn.
Cảm giác vừa đau nhức lại vừa xấu hổ này, làm sắc mặt Cừu Vân hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, còn nhịn không được phát ra tiếng kêu đau đớn mãi không dứt.
Bạch Lang dùng ánh mắt ngươi ngây thơ quá nhìn hắn.
Hòa ái dễ gần.
"—— Trư Cương Liệt."
"Cái gì?"
Cừu Vân đang đau đến thần trí hoảng hốt, ôm chặt cây không phản ứng lại.
"Trư Cương Liệt."
Bạch Lang lại nói một lần.
"Ngươi mắng ai đấy, ngươi mẹ nó mới là heo mới bị liệt đó."
Cừu Vân tức giận mắng.
Xong rồi, phát ngốc rồi.
Tiểu Bạch Long một lời khó nói hết nhìn hắn, lộ ra ý cười lãnh khốc vô tình:
"Ta là nói, độc hạ cho ngươi tên là Trư Cương Liệt."
"Hãy hưởng thụ hôm nay đi."
"Có lẽ từ ngày mai, ngươi liền không còn là một người hoàn chỉnh nữa."
Cừu Vân:......!!!
Mẹ nó, đây là tiếng người sao?
Đây là tiếng người sao?
Cừu Vân ngàn vạn không nghĩ tới chính mình đi vào Thái Thanh Tông ngày đầu tiên liền xuất sư bất lợi, bị một cái tiểu bối tính kế.
Sau đó đau đớn càng ngày càng kịch liệt, cảm giác nóng bỏng phảng phất muốn đem hắn xé rách thành hai nửa.
Rơi vào đường cùng, không thể nhẫn nhịn được nữa, ma văn trên người nổi lên.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Lang liền nhìn thấy Cừu sư tỷ nguyên bản đỏ hồng giống như heo bỗng nhiên trên mặt nổi lên những hoa văn kỳ quái.
Ngay sau đó, sương mù màu đen tràn ngập khắp rừng cây, theo tiếng lá cây lắc lư lả tả, những cái bóng như là có sinh mệnh từ trên người Cừu Vân chui ra ngoài.
Cừu Vân lúc này đã lộ ra đặc thù của Ma tộc.
Hắn mắt lộ hung quang, cũng không màng sau đây sẽ bị bại lộ, ôm bụng hóa thành ảnh ma hướng về phía Bạch Lang đánh tới.
Bạch Lang tuy rằng bị biến hóa đột ngột này làm kinh ngạc trong chớp mắt, không nghĩ tới ngoài mình ngụy trang một cái miệng giả, Cừu sư tỷ còn có vũ khí bí mật, nhưng cũng không hoảng hốt.
Thời điểm bóng cây ở dưới màn đêm che phủ tựa như ma trảo phá không hướng nàng đánh úp lại, trên mặt Bạch Lang lại lộ ra tươi cười không sai biệt lắm so với hai lần trước.
Nhu nhược đáng yêu, lại vô tội.
Sau đó nàng ấn xuống một cái khe lõm.
"Ngại quá sư tỷ, còn có một việc đã quên nói cho ngươi, ta mua Trư Cương Liệt này là bản tăng cường cao cấp, tác dụng không chỉ đơn giản như vậy."
"Ngươi xem, đắt hơn một trăm linh thạch khác ở chỗ chính là trên nó còn có thêm một cái khe lõm, hình như là có tác dụng đặc thù gì đó."
Ma ảnh kia đã tập kích đến trước mặt nàng.
Tiểu Bạch Long không chút nào hoảng hốt, trước mặt Cừu Vân hung hăng ấn xuống khe lõm.
Trong nháy mắt, tại thời điểm Cừu Vân còn chưa có phản ứng lại, một dòng khí ác liệt theo bụng đi xuống, bao trùm cả cảm giác thiêu đốt lúc.
Trong một mảnh đầu óc trống rỗng, Cừu Vân bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Trên gương mặt che kín ma văn hiện lên vẻ kinh sợ.
Theo dòng khí không tên kia, Cừu Vân phảng phất như một con heo bị người bóp ở yết hầu, trong một mảnh yên tĩnh chỉ có tiếng gió, "phụt" một tiếng.
Hậu, hậu môn nứt ra.
"Sư tỷ, ngươi mau uống đi."
Bạch Lang vô tội nói.
Cừu Vân tiếp nhận chai dược Bạch Lang đưa qua, lại đem chai dược trong tay mình đưa ra:
"Bạch sư muội, ngươi uống trước đi."
"Dược này bảo vệ sức khoẻ, nếu để lâu dược hiệu liền không còn tốt nữa."
Khi hai người đối mắt, đều không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười.
Tiểu Bạch nghĩ thầm, sư tỷ này tâm cơ như thế, dưới tình huống không oán không thù đều có thể gạt người, hiện tại trong chai dược này chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Cừu Vân cũng nghĩ như vậy.
Tiểu Bạch Long này làm bộ làm tịch, trong cái chai này không biết là cái gì, hắn sao có thể uống.
Hai người nhìn đối phương, đều xấu hổ cười cười.
"Tiểu Bạch, ngươi sao không uống a?"
Trên khuôn mặt diễm lệ của Cừu Vân hiện lên một tia u ám.
Bạch Lang cùng hắn đã nhìn nhau thật lâu.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không sai biệt lắm đều đoán được tâm tư đối phương.
Nàng hơi hơi dừng một chút, nghĩ đến nếu chính mình không uống, đối phương khả năng cũng sẽ không uống, liền giấu đi tâm tư, đem ánh mắt chuyển hướng về phía chai dược trong tay, trong miệng nói lời vòng vèo:
"Một khi đã như vậy, một phen thịnh tình của sư tỷ, ta như thế nào có thể cô phụ. Ta đây liền uống trước."
Nàng mím môi, lộ ra tươi cười ngây thơ, dưới ánh mắt của Cừu Vân, lấy tay áo che mặt, đem một lọ Màn heo cuốn kia đều uống xuống.
Cừu Vân thấy rõ, dược kia thật sự vào nàng miệng.
Hắn ánh mắt hơi lóe, liền thấy Bạch Lang đem cái chai nghiêng ý bảo bên trong xác thật đã không còn tí gì.
Một hơi uống cạn, sạch sẽ.
......
"Sư tỷ, ta uống xong rồi, trên người của ngươi có thương tích, vẫn là nhanh uống thuốc đi."
"Đây là ta từ Hồi Xuân Đường cố ý mua tới, nghe nói đối với thương thế của ngươi đặc biệt hữu hiệu."
Bạch Lang cầm bình không lúc này lại nói.
Nàng có một gương mặt đặc biệt vô tội, đặc biệt dễ dàng đạt được tín nhiệm của người khác, ngoan ngoãn mềm mại, ôn nhu đáng yêu.
Khi Bạch Lang nhìn người khác, thực dễ dàng khiến người nọ tâm thần dao động.
Cừu Vân vốn là đối với Bạch Lang lòng tràn đầy hoài nghi.
Trước đó, hắn đều đã nhận định đối phương không phải người tốt. Nhưng là lúc này Bạch Lang không chút do dự uống dược bảo vệ sức khoẻ do hắn đưa, nhưng lại làm cho Cừu Vân có chút do dự.
Chẳng lẽ lúc trước là hắn hiểu lầm?
Tiểu Bạch Long này kỳ thật đặc biệt đơn thuần, cái gì cũng không biết?
Hắn ánh mắt ở trên người Bạch Lang quét một vòng, Bạch Lang thản nhiên đứng tại chỗ tùy ý để hắn nhìn, còn thường thường dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, một chút cũng không biết chính mình vừa rồi uống một lọ độc dược mạnh đến đủ để cho lợn rừng mất mạng.
Nàng so với những đệ tử bình thường của Thái Thanh Tông còn thiếu tính cảnh giác hơn, giống như người khác nói cái gì đều sẽ tin tưởng, còn trước sau như một ngây ngốc quan tâm người khác.
...... Này mẹ nó chính là một tên ngốc đáng yêu đi?
Cừu Vân ngay từ đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này bị biểu hiện của Bạch Lang làm cho không dậy nổi lòng nghi ngờ nữa.
Thậm chí hắn đã xác nhận sự tình chân hình X có thể là hiểu lầm.
Nhưng mặc dù là như vậy, Cừu Vân cũng không hối hận.
Ma tộc trước nay đều chưa từng giết sai người, có trách thì trách nàng ta quá ngây thơ, hôm nay cũng là do mệnh nàng ta nên chấm dứt ở đây.
Trong mắt hắn sóng ngầm kích động, tính toán dược hiệu khi nào phát tác, trong túi Càn Khôn của hắn đã chuẩn bị sẵn chiếu để cuốn xác.
"Sư tỷ, ngươi sao không uống?"
"Ngươi là đang ghét bỏ ta sao?"
Bạch Lang nhớ lại những lời lúc trước mình xem thoại bản, học theo nói.
Đây đã là di nguyện của một kẻ sắp chết.
Khuôn mặt diễm lệ của ảnh ma dừng một chút, tại thời điểm này bị thúc giục uống dược thế nhưng lại có loại khoái cảm quỷ dị.
A, nàng ta còn không biết bị mình hạ độc. Loại thời điểm này cư nhiên còn quan tâm đến mình.
Chỉ thời gian một đêm, mình thế nhưng đã chinh phục được tên đệ tử Thái Thanh Tông này.
Nàng ta chỉ sợ đến chết cũng không biết bản thân vừa rồi uống chính là độc dược đi.
Thôi, dù sao cũng phải trị thương, chính mình nhưng thật ra có thể thỏa mãn di nguyện trước lúc lâm chung của nàng ta.
Cừu Vân trong lòng nghĩ như vậy.
Hắn hiện tại đã không cảm thấy ở đây có vấn đề gì.
Khi Bạch Lang quan tâm nhìn hắn, ảnh ma nở nụ cười. Hắn ngón tay dừng một chút, vặn ra nút bình dược, đưa lên miệng.
"Được, đa tạ sư muội quan tâm."
Nhưng mà...... Ngay lập tức mùi vị mát lạnh xộc lên thiếu chút nữa làm Cừu Vân hít thở không thông.
Bạch Lang giải thích nói: "Trong dược này có thành phần tiêu hỏa."
Cừu Vân không hoài nghi.
Dù sao những thứ để trị thương luôn có một cỗ mùi vị như vậy.
Hắn ở dưới ánh mắt quan tâm của Bạch Lang lại nếm thử một ngụm, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Bạch Lang vừa thấy hắn uống xong liền an tâm.
Nàng trộm run run từ trong tay áo chuyển nước dược vào túi Càn Khôn, không hề làm người khác hoài nghi nàng vừa rồi không uống.
Rừng cây ban đêm một lần nữa lại an tĩnh xuống.
"Đa tạ Bạch sư muội."
Cừu Vân quay đầu khẽ cười cười.
Bạch Lang lắc lắc đầu.
"Sư tỷ khách khí, đây là ta nên làm."
Hai người đều đang chờ đối phương bị độc phát.
Bạch Lang thời điểm mua dược nghiêm túc xem qua dược hiệu của Trư Cương Liệt, cũng không biết khi phát tác đến tột cùng là bộ dáng gì.
Rừng trúc phân cách thành hai bên. Theo ánh trăng dâng lên, ánh trăng mát lạnh chiếu vào trong rừng cây.
Cừu Vân nguyên bản còn khí định thần nhàn, nhưng là một nén nhang thời gian trôi qua, hai nén hương thời gian trôi qua, Bạch Lang phía đối diện vẫn không có chút nào cảm giác.
Cừu Vân:......
Hắn lúc này rốt cuộc nhăn lại mi.
Như thế nào thời gian đã qua lâu như vậy mà độc còn chưa phát tác?
Cừu Vân dùng ánh mắt tự cho là mịt mờ quan sát Bạch Lang, đúng lúc này, lại bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ cay nóng đang ở trong bụng khuấy đảo.
Cừu Vân cả đầu óc đều đang nghĩ đến dược hiệu của Quyển Trư Liêm rốt cuộc khi nào mới phát tác, còn chưa kịp chuyển hướng tư duy, khi cảm nhận được đau đớn liền một trận kinh hỉ.
Di, phát tác rồi?
Trên mặt hắn tươi cười càng lúc càng lớn.
Nhưng mà chờ đến khi Cừu Vân cười lên, bỗng nhiên trong bụng như bị thiêu đốt.
Cừu Vân biểu tình cứng nhắc, chờ đến khi trong bụng khuấy đảo càng thêm lợi hại mới phản ứng lại, từ từ, không phải đối phương trúng độc sao? Như thế nào có cảm giác lại là hắn?
Bạch Lang vẫn luôn âm thầm quan sát đối phương. thấy đối phương biểu tình bỗng nhiên cứng đờ, lúc này thiếu chút nữa không nhịn được vỗ tay cười ha hả.
Bụng đau chưa, đau chưa, đau chưa?
Hừ, đây là kết cục cho ngươi dám lừa ta.
Nàng trong lòng hưng phấn, lúc này lại giả vờ quan tâm hỏi một câu: "Sư tỷ, ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, ta thấy trên trán ngươi đều đầy mồ hôi rồi?"
Cừu Vân không muốn ở trước mặt Bạch Lang lộ ra suy yếu, nhíu nhíu mày, vừa mới chuẩn bị nói mình không sao, bỗng nhiên cảm giác cay nóng kia đột ngột hướng phía dưới, Cừu Vân vội giữ chặt mông, thần sắc ngụy trang cương cứng ở trên mặt.
......
Yến Phất Quang sau khi Bạch Lang rời khỏi, liền cầm lấy Thái Thanh Kinh nàng sao chép nhìn hai lần.
Kinh thư kia sao chép quả thực rất không dụng tâm.
Yến Phất Quang đều có thể nghĩ đến bộ dáng tiểu long vừa chép vừa oán giận.
Trong đó còn có mấy quyển cầm ngược sách mà chép nữa.
Thực rõ ràng, một trăm lần thì có bốn mươi lần là dùng tay trái viết, ngoài ra còn có mấy quyển mơ hồ thành một đoàn nhìn không rõ, là dùng đuôi viết.
Trong đầu Yến Phất Quang đã tưởng tượng ra bộ dáng Bạch Lang cắn răng vùi đầu đau khổ chép sách.
Hắn không hề nghi ngờ, nếu chân cũng có thể viết mà nói, nàng nhất định sẽ dùng cả hai chân tới.
Tưởng tượng đến đây, Yến Phất Quang đang nhíu chặt mày cũng hơi giãn ra một chút, khi nhìn đến những chữ nguệch ngoạc phía sau, bỗng nhiên cười lên tiếng.
Thôi, ngươi cùng nàng so đo cái gì.
Bất quá là một con rồng ngốc mà thôi, ngươi cũng không phải không biết......
Hắn đầu ngón tay nghiền nát trang sách, sắc mặt giãn ra, bỗng nhiên lấy ra truyền âm phù.
"Tối hôm qua bảo các ngươi tìm giáo tập đệ tử của Hồi Xuân Đường kia đã tìm được chưa?"
Tiểu Bạch Long kia cái gì cũng không biết.
Yến Phất Quang nghĩ đến tên giáo tập dạy nàng Cáp Mô Công kia, sắc mặt liền lạnh xuống.
Người này tâm tư bất chính, cư nhiên lại là đệ tử của Hồi Xuân Đường, dạy Tiểu Bạch như thế cũng không biết là có mục đích gì.
Truyền âm phù một trận chớp động, bên kia Lý Nhai bị phái đi điều tra việc này do dự một chút
"Chân quân, đây cũng không biết là chuyện như thế nào. Ta hôm nay đi Hồi Xuân Đường điều tra nghe ngóng, nhưng là Hồi Xuân Đường lại nói ngày đó tên đệ tử nguyên bản ngài muốn mời đến kia bởi vì sinh bệnh, ở Hồi Xuân Đường xin nghỉ một ngày, hẳn là không ra khỏi cửa."
"Giáo tập của Bạch sư muội ngày đó...... Hồi Xuân Đường cũng không rõ ràng lắm."
"Xin nghỉ?"
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhăn lại mi.
Nguyên bản giáo tập xin nghỉ, Hồi Xuân Đường cũng không có phái người lại đây, vậy kẻ dạy Tiểu Bạch kia lại là ai?
Có người giả mạo đệ tử Hồi Xuân Đường?
Khó trách......
Hắn nghĩ vậy sắc mặt trầm xuống dưới, khó coi đến mức dọa người.
Cũng may mắn Lý Nhai hiện tại không ở đây, bằng không khẳng định phải quỳ xuống thỉnh tội.
"Chân quân, Hồi Xuân Đường nơi này không tra được. Ngài xem hiện tại......"
Hắn có chút nơm nớp lo sợ.
Yến Phất Quang đè đè cái trán, bỗng nhiên nói:
"Ngươi đi tra trong tông nội ngoài đệ tử mấy đại môn phái còn có bỗng nhiên gia tăng đệ tử hay không."
"Vâng, chân quân."
Lý Nhai tuy rằng không biết Phất Quang chân quân có ý gì, nhưng vẫn lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Quang mang của truyền âm phù tối sầm xuống.
Yến Phất Quang nhìn Thái Thanh Kinh trong tay, hơi hơi nắm chặt, bỗng nhiên hướng về ngoài cửa nhàn nhạt nói: "Đem Tiểu Bạch triệu lại đây, nói bản tôn có việc hỏi nàng."
Hắn vừa lên tiếng, đồng tử ở ngoài cửa liền lập tức ứng thanh.
Bạch Lang còn không biết sư tôn đã đoán được vị Cừu sư tỷ đối diện khả năng không phải thân phận con người, hiện tại đang tìm nàng.
Khi biểu tình của đối phương càng ngày càng cổ quái, Bạch Lang rốt cuộc nhịn không được cười lên tiếng.
"Ha ha ha, không nghĩ tới đi, dược kia có vấn đề!"
Nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tới thời điểm này rồi, Cừu Vân nếu còn không biết bản thân bị tiểu hỗn đản này hố rồi, vậy cũng mang tiếng làm ma bao lâu nay.
Không nghĩ tới Bạch Lang cư nhiên lừa hắn.
Hắn ôm chặt bụng, giọng căm hận nói: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm, dược của ngươi cũng có độc. Đó là một loại kỳ độc tên là Quyển Trư Liêm, chỉ cần một giọt, là có thể cho ngươi sống không bằng chết."
Hắn nói thực nghiêm trọng.
Bởi vì cảm giác kỳ quái dưới mông, toàn bộ khuôn mặt Cừu Vân đều vặn vẹo, nhưng vẫn là cứng rắn giả bình tĩnh buông lời hung ác.
Bạch Lang nghe thấy hắn nói, vô tình đánh nát ảo tưởng của hắn, nhướng mày nói:
"Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng là xin lỗi ta lại chưa có uống."
"Không, không có khả năng, ta rõ ràng thấy ngươi đã uống xuống, không phải ảo ảnh."
Trên khuôn mặt diễm lệ của Cừu Vân một trận vặn vẹo, mở to hai mắt, không thể tin tưởng.
Bạch Lang cười lạnh một tiếng, ngay tại chỗ biểu diễn cho Cừu Vân một phen cái gì gọi là âm mưu xuất thần nhập hóa.
Nàng từ dưới miệng xé ra một cái khe nhỏ, sau đó khi Cừu Vân đang trợn mắt há hốc mồm, đem miệng xé xuống.
"Không nghĩ tới đi, vừa rồi chỉ là mặt nạ, miệng của ta ở đây cơ."
Bạch Lang sau khi đeo một cái mặt nạ giống mình như đúc, lại thao tác đem miệng trên mặt nạ sửa dịch xuống phía dưới.
Cho nên nàng vừa rồi thời điểm uống dược, kỳ thật căn bản không đổ vào miệng, chỉ là ở chỗ cằm che giấu tai mắt người khác đổ vào trong tay áo.
Cừu Vân nhìn trên mặt nạ xác thực có làm một khe miệng nhọ, liền trong khoái cảm đau nhức phía sau mông lâm vào trầm mặc.
Như thế nào sẽ có người...... mẹ nó nhàm chán biến thái như vậy!
Chỉ vì một lọ dược, còn cố ý đi dán một cái miệng giả?!
Mông đau đớn cùng nội tâm chấn động thật lớn, phẫn nộ làm cho Cừu Vân đbám vào cây bên đường, cổ đều đã biến thành màu đỏ heo.
"Ngươi đê tiện vô sỉ!"
Bạch Lang không dao động.
"A, cái này gọi là thắng làm vua thua làm giặc."
"Hãy tận hưởng khoái cảm ta dành cho ngươi đi!"
"Đây nhất định sẽ là thể nghiệm vô cùng mỹ diệu của ngươi trong cuộc đời!"
Bạch Lang càng diễn càng hưng phấn, xong rồi lại nhịn không được học thêm một câu trong thoại bản: "Đây là nỗi đau trẫm dành cho ngươi!"
Cừu Vân đang sống không bằng chết:......
Nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi mẹ nó rốt cuộc mua cái thứ độc dược gì?"
Hắn cho rằng chính mình mua Quyển Trư Liêm cũng đã đủ biến thái, không nghĩ tới cư nhiên còn có thứ càng biến thái hơn.
Cảm giác vừa đau nhức lại vừa xấu hổ này, làm sắc mặt Cừu Vân hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, còn nhịn không được phát ra tiếng kêu đau đớn mãi không dứt.
Bạch Lang dùng ánh mắt ngươi ngây thơ quá nhìn hắn.
Hòa ái dễ gần.
"—— Trư Cương Liệt."
"Cái gì?"
Cừu Vân đang đau đến thần trí hoảng hốt, ôm chặt cây không phản ứng lại.
"Trư Cương Liệt."
Bạch Lang lại nói một lần.
"Ngươi mắng ai đấy, ngươi mẹ nó mới là heo mới bị liệt đó."
Cừu Vân tức giận mắng.
Xong rồi, phát ngốc rồi.
Tiểu Bạch Long một lời khó nói hết nhìn hắn, lộ ra ý cười lãnh khốc vô tình:
"Ta là nói, độc hạ cho ngươi tên là Trư Cương Liệt."
"Hãy hưởng thụ hôm nay đi."
"Có lẽ từ ngày mai, ngươi liền không còn là một người hoàn chỉnh nữa."
Cừu Vân:......!!!
Mẹ nó, đây là tiếng người sao?
Đây là tiếng người sao?
Cừu Vân ngàn vạn không nghĩ tới chính mình đi vào Thái Thanh Tông ngày đầu tiên liền xuất sư bất lợi, bị một cái tiểu bối tính kế.
Sau đó đau đớn càng ngày càng kịch liệt, cảm giác nóng bỏng phảng phất muốn đem hắn xé rách thành hai nửa.
Rơi vào đường cùng, không thể nhẫn nhịn được nữa, ma văn trên người nổi lên.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Lang liền nhìn thấy Cừu sư tỷ nguyên bản đỏ hồng giống như heo bỗng nhiên trên mặt nổi lên những hoa văn kỳ quái.
Ngay sau đó, sương mù màu đen tràn ngập khắp rừng cây, theo tiếng lá cây lắc lư lả tả, những cái bóng như là có sinh mệnh từ trên người Cừu Vân chui ra ngoài.
Cừu Vân lúc này đã lộ ra đặc thù của Ma tộc.
Hắn mắt lộ hung quang, cũng không màng sau đây sẽ bị bại lộ, ôm bụng hóa thành ảnh ma hướng về phía Bạch Lang đánh tới.
Bạch Lang tuy rằng bị biến hóa đột ngột này làm kinh ngạc trong chớp mắt, không nghĩ tới ngoài mình ngụy trang một cái miệng giả, Cừu sư tỷ còn có vũ khí bí mật, nhưng cũng không hoảng hốt.
Thời điểm bóng cây ở dưới màn đêm che phủ tựa như ma trảo phá không hướng nàng đánh úp lại, trên mặt Bạch Lang lại lộ ra tươi cười không sai biệt lắm so với hai lần trước.
Nhu nhược đáng yêu, lại vô tội.
Sau đó nàng ấn xuống một cái khe lõm.
"Ngại quá sư tỷ, còn có một việc đã quên nói cho ngươi, ta mua Trư Cương Liệt này là bản tăng cường cao cấp, tác dụng không chỉ đơn giản như vậy."
"Ngươi xem, đắt hơn một trăm linh thạch khác ở chỗ chính là trên nó còn có thêm một cái khe lõm, hình như là có tác dụng đặc thù gì đó."
Ma ảnh kia đã tập kích đến trước mặt nàng.
Tiểu Bạch Long không chút nào hoảng hốt, trước mặt Cừu Vân hung hăng ấn xuống khe lõm.
Trong nháy mắt, tại thời điểm Cừu Vân còn chưa có phản ứng lại, một dòng khí ác liệt theo bụng đi xuống, bao trùm cả cảm giác thiêu đốt lúc.
Trong một mảnh đầu óc trống rỗng, Cừu Vân bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Trên gương mặt che kín ma văn hiện lên vẻ kinh sợ.
Theo dòng khí không tên kia, Cừu Vân phảng phất như một con heo bị người bóp ở yết hầu, trong một mảnh yên tĩnh chỉ có tiếng gió, "phụt" một tiếng.
Hậu, hậu môn nứt ra.