Chương : 19
Edited by Hari.
Bạch Lang cũng không nghĩ tới Hắc Sơn Hùng này thế nhưng chưa từng bị đánh bao giờ.
Hoặc có lẽ là hiện tại trên người nàng tập trung tất cả linh lực, tinh lực thập phần dư thừa, Hắc Sơn Hùng kia căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Mới bị nàng đập cho hai đập đã vội quỳ xuống đất xin tha.
"Tha cho ta đi, bắt ta đi thủy lao đi, cầu xin các ngươi!"
Ánh mắt của hắn tuyệt vọng nhìn về phía mọi người Thái Thanh Tông, lần đầu tiên gấp không chờ nổi muốn bị bắt lại, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Thống lĩnh Hổ Lộc vừa tiến đến nghĩ cách cứu viện cũng bị Bạch Lang đập đến một bên.
Ánh mắt nàng chuyển hướng Hắc Sơn Hùng, lộ ra khuôn mặt tươi cười thập phần lương thiện.
Mọi người ở bên cạnh quan sát, đến khi Bạch Lang đánh mệt, tự thu hồi cái đuôi nhỏ thì Hắc Sơn Hùng cũng đã bị đánh đến thần chí không rõ rồi.
Thân hình nho nhỏ kia vậy mà ẩn chứa sức mạnh làm toàn bộ đệ tử Thái Thanh Tông đều sợ ngây người.
Chờ đến khi Hắc Sơn Hùng ầm ầm ngã xuống đất, đệ tử Thái Thanh Tông lúc này mới phản ứng lại, tiến lên trói lại tên thống lĩnh yêu thú này.
......
Khởi đầu và kết thúc của trận chiến này đều thập phần nhanh chóng.
Vô luận là tốc độ truyền tin, hay là tốc độ giải quyết, đều nhanh đến mức làm cho người kinh ngạc.
Thiên Hiệp yêu thú sớm có lòng gây rối, điều này năm đại tiên môn lúc trước đều đã biết.
Chỉ là nghĩ đám yêu thú này trước đây cũng không nhấc lên được sóng to gió lớn gì, cho nên vẫn luôn không để ở trong lòng.
Thẳng đến lần này......
Mấy tiên môn khác thu được tin tức vừa mới chuẩn bị qua tiếp ứng, liền nghe được tin tức yêu thú đã toàn bộ bị ép vào thủy lao, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Nghe nói lần này Thiên Hiệp yêu thú chính là có chuẩn bị mà đến, như thế nào...... Chẳng lẽ tin tức có sai sót?"
"Đúng vậy" Y Quân của Dược Lê Đảo cũng nhíu nhíu mày.
"Không phải nghe nói những yêu thú đó hạ độc sao? Làm sao nhanh như vậy đã bị phá giải?"
"Chẳng lẽ tin tức cuối cùng là giả, yêu thú đã xâm chiếm Thái Thanh Tông rồi?"
Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên tin cái nào.
Nhưng vô luận thế nào, mấy đại môn phái cuối cùng vẫn phái ra vài đệ tử tinh anh đi tới Thái Thanh Tông. Dù sao giống như yêu thú thống hận nhân loại đã lâu, những tiên môn này cũng không yên tâm nếu yêu thú chạy ra ngoài.
Đám yêu thú này một khi từ Đông Uyên Châu do Thái Thanh Tông trấn thủ phá cấm chế mà ra, như vậy mấy châu khác cũng không được an bình. Ngàn vạn lần không được.
Bọn họ nửa đêm gấp gáp chạy tới nơi.
Ai ngờ mới từ Truyền Tống Trận bước ra, liền thấy báo động ở Thái Thanh Tông đã giải trừ.
Cho nên...... truyền âm cuối cùng là thật?
Thú triều đã bị áp xuống rồi?
"Chẳng lẽ Yến Phất Quang những năm gần đây tu vi tiến bộ, thế nhưng có thể một người chống đỡ được thú triều?"
Một vị cùng là thánh quân tôn vị-Lăng Kiếm Cung trưởng lão nhíu mày.
Vài trưởng lão khác phái đến đây từ trước hơi hơi lắc đầu.
"Việc này tạm thời không biết, vẫn là trước đến đại điện cùng Minh Di Chân Quân hội hợp đi."
Bọn họ ở chỗ này suy đoán cũng vô dụng.
Tới đại điện có lẽ sẽ biết tối nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Một nén nhang thời gian sau.
Đám yêu thú đó đều đã bị giam vào thủy lao.
Mà Hắc Sơn Hùng cùng Hổ Lộc hai vị thủ lĩnh, càng là vào lao ngục cao cấp.
Vì phòng ngừa lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, Cố Xuân Lăng cùng Quý Tu đều lưu lại thủy lao trông giữ đám yêu thú này.
Mà trên đại điện.
Mọi người rốt cuộc đã biết chuyện gì xảy ra.
Bạch Lang thu hồi cánh đứng ở trên tay sư tôn, thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng, không khỏi nhíu nhíu mày.
Đây là có ý gì?
Yến Phất Quang nhẹ nhàng nhéo đôi cánh sau lưng nàng, ngữ khí không thay đổi.
"Sự tình chính là như vậy, vài vị đồng liêu đã tới chậm chút."
"Không được xem náo nhiệt."
Hành Tương Kiếm Quân của Lăng Kiếm Cung:......
Hắn được ngoại giới đồn đãi là trưởng lão ngang hàng với Yến Phất Quang, ở Lăng Kiếm Cung luôn có địa vị siêu tuyệt, không thể nhìn được nhất chính là cái kiểu Yến Phất Quang khinh cuồng như vậy, không khỏi lạnh lùng nói: "Đại sự như vậy, Phất Quang Chân Quân sao có thể nói thành náo nhiệt?"
Yến Phất Quang liếc bọn hắn.
"Sao lại không náo nhiệt?"
"Hành Tương Kiếm Quân không phải trong lòng biết rõ sao?"
Thiên Hiệp xảy ra chuyện, bắt đầu từ lúc có đệ tử trúng cổ biến dị, Minh Di Chân Quân chưởng môn Thái Thanh Tông liền nhanh chóng gửi thông tri cho các đại tiên môn.
Tuy nói năm đại tiên môn phân tán ở năm châu, nhưng bởi vì các đại tông môn đều có Truyền Tống Trận, cho nên cho dù là mấy châu cũng có thể rất mau liền tới.
Nhưng là lúc này cách thời gian gửi mật hàm đã hai canh giờ, bốn châu còn lại mới khoan thai tới muộn.
Mà Tích Nghiệp Các lại càng là chỉ phái vài đệ tử cấp thấp tới.
Sự khôn lỏi trong đây không cần nói cũng biết.
Mọi người đều lo lắng vấn đề yêu thú, cho nên đều tới rồi, nhưng là khi nào tới, tới sớm hay muộn, đều là có tính toán.
Ý tứ trong lời nói của Yến Phất Quang thập phần rõ ràng, cũng thập phần trào phúng.
"Yến Phất Quang ngươi đủ rồi, ngươi rõ ràng biết!"
Hành Tương Kiếm Quân là người thứ nhất giận tím mặt, mới vừa đứng dậy, đã bị Yến Phất Quang đánh gãy.
"Thế nào, chư vị còn muốn tiết mục giống nhau lại diễn lại một lần nữa sao?"
Hắn ngồi tại chỗ ngồi, quay đầu lại, ánh mắt cười như không cười.
Thế nhưng chỉ là một cái đối mặt, khí thế liền áp đảo một kẻ kiếm tu thành danh đã lâu!
Bạch Lang thấy một màn này, mặt lộ vẻ sùng bái, chỉ hận bản thân không phải là Yến Phất Quang ở giữa một đám lão đầu đức cao vọng trọng cũng vẫn khí thế áp quần hùng, nâng tay chỉ điểm giang sơn.
Bất quá vấn đề tới rồi.
Bạch Lang sau khi kích động, bắt đầu suy ngẫm ý tứ trong lời nói vừa rồi.
Cho nên nói, ý tứ của sư tôn nàng là những người này cố ý không chi viện?
Bạch Lang chớp chớp mắt, nhìn về phía mấy người sắc mặt khó coi đang ngồi phía dưới.
Trong điện bầu không khí trở lên đông lạnh, nàng bị ngón tay Yến Phất Quang trêu đùa, thập phần phụ trợ Bạch Lang não bổ lúc này.
Quả nhiên, năm đại tiên môn hoà thuận vui vẻ đều là giả.
Nhân gian quả nhiên là tràn ngập mâu thuẫn lục đục, sau một hồi thú triều liền hoàn toàn biểu hiện ra.
Bạch Lang lúc trước khi vẫn ở trong biển, chỉ nghe nói tiên môn trên bờ đều là đồng khí liên chi, năm châu nhất thể, tuy hai mà một. Hiện tại xem ra, mặt ngoài đều rất hoà thuận vui vẻ, nhưng là cứ có quan hệ đến tài nguyên, liền có vấn đề.
Nàng nghiêm túc nghe, cũng nghiêm túc suy ngẫm, đến cuộc nói chuyện này kết thúc khi nào cũng không biết, thẳng đến khi bị người nắm gáy kéo lên.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Lang vừa ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt tuấn mỹ phóng đại.
Yến Phất Quang tâm tình rất tốt, đút cho nàng một quả nho.
"Sư tôn, nói xong rồi?"
Nàng có chút kinh ngạc.
Yến Phất Quang cười khẽ.
"Xong rồi, hơn nữa giá cả cần thương lượng cũng đã thương lượng xong."
"Giá cả?" Bạch Lang có chút ngốc.
Yến Phất Quang thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Bạch, ngươi không phải không biết Thái Thanh Tông của chúng ta thực nghèo đi?"
"Ngay cả ngươi đi học đều phải nộp phí tài trợ mới có thể tới học."
Bạch Lang:......
Ngươi không nói ta còn chút nữa đã quên.
Nàng nghiêm túc gật gật đầu, nghĩ như vậy hình như là rất nghèo thật.
Cho nên? Cái này cùng giá cả có quan hệ gì?
Bạch Lang nhìn về phía sư tôn, liền nghe hắn nói:
"Thái Thanh Tông chúng ta có rất nhiều đệ tử, chính là hai tên sư huynh của ngươi hằng ngày tu luyện đều phải hao phí rất nhiều linh thạch, huống chi hiện tại còn nhiều thêm một người là ngươi."
"Vi sư cùng chưởng môn thật sự không thể gánh vác, cho nên liền cùng các môn phái khác muốn chút tiền."
Yến Phất Quang nói thập phần nhẹ nhàng bâng quơ.
Bạch Lang lần thứ nhất không có phản ứng, thẳng đến khi nhìn tới ánh mắt Yến Phất Quang mới nghĩ tới hắn vừa nói cái gì.
Phi thăng đệ nhất nhân- vị sư tôn trong sáng, thanh cao của nàng đòi tiền các môn phái khác?
Hơn nữa đòi xong còn thập phần vô tư tự nhiên.
"Vi sư cũng không đòi nhiều."
"Hành Tương Kiếm Quân quen thói rồi, vi sư sớm biết hắn sẽ đến trễ, cho nên chỉ đòi Lăng Kiếm Cung một mỏ linh quặng mà thôi."
Yến Phất Quang vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm văng vẳng rõ ràng.
Hành Tương Chân Quân mới ra khỏi đại điện, còn chưa hết thương tâm, liền nghe thấy được một câu như vậy, quả thực muốn động kiếm rồi.
"Yến Phất Quang! Ngươi đủ rồi đấy!"
"Ngươi! Ngươi!"
Hắn tức đến không nói ra lời.
Yến Phất Quang tiếp tục:
"Nga, còn có mấy môn phái khác, không nhiều không ít, vừa rồi ký điều khoản bồi thường cũng đủ Thái Thanh Tông chúng ta tiêu xài mười năm."
Bạch Lang hậu tri hậu giác, bỗng nhiên thanh âm đè thấp xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Cho nên, sư tôn người cùng chưởng môn liên hệ các tiên môn khác không phải vì thỉnh cầu chi viện?"
Đáy lòng nàng bỗng nhiên toát ra một cái suy đoán lớn mật.
Mà là vì mượn thú triều đem người lừa tới để tàn sát một lượt?
Yến Phất Quang vuốt đầu nàng, cười nói: "Ngươi nghe thanh âm Hành Tương Chân Quân, đây chính là thanh âm vừa mất đi tiền tài."
"Đồ nhi ngoan, Tu Chân giới hiểm ác, về sau ra ngoài cần phải chú ý nhiều hơn."
"Không cần giống người nào đó luyện kiếm luyện đến choáng váng, cả đầu chỉ biết đưa tiền cho người ta."
"Tình huống như này đều đã đưa mấy trăm năm, mà vẫn không ghi được vào đầu."
Mấy, mấy trăm năm?
Nói như vậy, Thái Thanh Tông cùng sư tôn nàng vẫn luôn mượn sự tình Thái Thanh Tông báo động lừa các tiên môn khác rất nhiều lần, đem người bắt tới cắt rau hẹ?
Này cũng quá thảm đi!
Chẳng lẽ...... địa vị đứng đầu các tiên môn của Thái Thanh Tông là do như vậy mà có?
Bạch Lang quay đầu nhìn phía cách đó không xa Hành Tương Kiếm Quân đang cầm kiếm nắm đến muốn nát, lần đầu tiên có chút đồng tình với hắn.
Bị cùng một người cùng một môn phái hố nhiều lần như vậy, cũng khó trách vừa rồi ở trên đại điện tức đến sắc mặt xanh mét.
Bất quá nói thật...... Thái Thanh Tông rốt cuộc là một môn phái như thế nào? Như thế nào đến đâu cũng không mọc nổi một phân tiền, đến người một nhà cũng không bỏ qua?
Bạch Lang bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như đã vào ổ sói.
Nàng đang nghĩ như vậy, đã bị Yến Phất Quang mang theo, xuyên qua núi giả đi tới một gian sương phòng.
"Sư tôn, đây là......?"
Bạch Lang có chút kinh ngạc.
Sư tôn đưa nàng đến khách phòng làm gì?
Nàng còn đang nghi hoặc, liền thấy sau khi Yến Phất Quang dừng lại, cửa phía bên trong không tiếng động tự mở ra.
"Phất Quang Chân Quân cùng Bạch thí chủ vào đi."
Bạch Lang còn đang mơ mơ hồ hồ, đã bị mang vào bên trong.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ hơi thở nồng đậm mùi đàn hương.
Sau khi nàng hóa thành muỗi, cái mũi thập phần mẫn cảm, lúc này không khỏi nhướn nhướn cái mũi ngửi vài lần, thế nhưng còn có một cỗ hương trà.
"Thơm quá a." Bạch Lang ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Yến Phất Quang vỗ vỗ đầu nàng, không để ý tới lời nói vừa rồi nàng, chỉ nhàn nhạt nói:
"Gọi Thánh Tăng."
Bạch Lang theo tầm mắt hắn nhìn qua, liền thấy một tăng nhân trẻ tuổi đang ngồi ở trên đệm hương bồ mỉm cười nhìn nàng.
Trên người tăng nhân kia mặc tăng y màu nguyệt bạch, mặt mày thanh ninh, tựa như gió núi cực kỳ làm người sảng khoái. Bất quá làm cho Bạch Lang tương đối chú ý chính là, Phật ấn trên trán hắn.
Đó là Phật tu đã tu ra xá lợi mới có.
Đây là...... Thánh Tăng của Vô Đỉnh Tự?
Chỉ là vừa rồi hình như ở trên đại điện không nhìn thấy hắn a?
Nàng tuy có chút nghi hoặc, bất quá khi đối mắt với tăng nhân trẻ tuổi kia, Bạch Lang lại vẫn là an tĩnh xuống, ngoan ngoãn nói:
"Chào Thánh Tăng."
Già Ly lắc đầu nhẹ nhàng cười cười.
"Chào Tiểu Bạch thí chủ."
Ánh mắt hắn lại chuyển hướng về phía Yến Phất Quang: "Chính là vị Tiểu Bạch thí chủ này phải trị cổ?"
Yến Phất Quang gật đầu đem Bạch Lang đặt ở trên bàn.
"Nàng lúc trước trúng cổ độc, vì sợ nàng bị yêu thú kia khống chế, ta thay nàng đem độc tố đẩy hết về phần cánh, tuy nói như vậy cũng là một loại phương pháp, với thân thể cũng không hại, nhưng là cứ nhỏ như vậy vẫn là không tốt lắm."
"Cho nên, làm phiền Thánh Tăng rồi."
Cổ này nói đến cũng không phức tạp.
Chỉ ở trên một chữ "độc".
Cổ vương thông qua độc để khống chế cổ nhân, mà yêu thú cũng là thông qua độc để khống chế cổ vương.
Độc kia tiến vào thức hải, sẽ làm tê liệt thần kinh, làm cho người sẽ tùy ý cổ sai khiến mà làm việc.
Nhưng cùng đạo lý đó, chỉ cần không cho độc tố tiến vào thức hải liền có thể tránh những điều này, bảo trì lý trí.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước khi Hắc Sơn Hùng niệm linh chú, Bạch Lang không có bị khống chế. Độc trên người nàng đều bị dồn đến cặp cánh không thuộc về nàng kia, căn bản không thể cùng tâm ý tương thông.
Cho nên sức lực của Hắc Sơn Hùng cũng liền uổng phí.
Yến Phất Quang sau khi nói xong nhìn về phía Già Ly.
Cấm thuật này là bí pháp của Vô Đỉnh Tự, chỉ có tương khắc với Bàn Nhược Công của Vô Đỉnh Tự mới có thể, nên hắn cố ý mời tới Thánh Tăng Già Ly.
Già Ly mím môi, mày giãn ra.
"Tiểu Bạch thí chủ đứng ở trên tay bần tăng đi."
Trên người hắn có một loại khí chất không tên, làm cho người khác luôn không tự giác nghe theo lời hắn nói.
Bạch Lang vốn còn đối với Già Ly Thánh Tăng này tràn ngập tò mò, ngay sau đó liền không khống chế được bay đến trên đầu người ta.
Bất quá đỉnh đầu tăng nhân tương đối trơn, Bạch Lang chân vừa trợt, lại rớt xuống dưới, về lại trong lòng bàn tay tràn ngập hương khí kia.
Yến Phất Quang nhướng mày, tự dưng cảm thấy có chút không thoải mái khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Đắc tội rồi."
Bạch Lang lắc lắc đầu đứng dậy, liền cảm thấy một cỗ linh lực vừa ôn hòa vừa dày nặng từ đôi cánh dũng mãnh tiến vào thân thể nàng.
Tăng nhân trẻ tuổi kia trong miệng niệm Bàn Nhược kinh, dùng linh lực loại bỏ dư độc trên người nàng.
Một nén nhang thời gian sau...
Kim quang lan tràn khắp thân thể Bạch Lang, sau một hồi, cánh liền biến mất.
Nàng quay đầu lại không tự nhiên sờ sờ bả vai, trong nháy mắt liền biến to trở về.
"Ta, ta biến trở về rồi?"
Bạch Lang còn có chút không thể tin tưởng, không nghĩ tới đơn giản như vậy.
Già Ly Thánh Tăng cười nói: "Tiểu Bạch thí chủ có thể nhìn xem linh lực trong cơ thể như thế nào, bần tăng vừa rồi đem độc trên cánh ngươi đều dùng Bàn Nhược kinh hóa giải thành linh lực."
Sau khi hắn vừa nhắc nhở, Bạch Lang lúc này mới chú ý tới biến hóa trong thân thể mình.
Lúc trước Bài Trần kỳ thân thể đã rèn luyện qua một lần càng thêm kiên cường dẻo dai, kim sắc quang mang trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, chỉ cảm thấy thân thể càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bạch Lang vận chuyển linh lực một lần, không khỏi hít hà một hơi.
"Ta tiến vào Đạp Môn cảnh giới?"
Nàng, nàng tiến giai cũng quá nhanh đi.
Tiểu Bạch Long vẻ mặt kinh ngạc, Yến Phất Quang lại liếc nàng một cái, đả kích nàng: "Không phải Đạp Môn, là giả Đạp Môn."
"Ngươi hiện tại chỉ là linh lực đạt tới cảnh giới, nhưng là tâm cảnh còn chưa tới."
"Đạp Môn cảnh giới cần độ tâm ma, chờ ngươi chừng nào tâm cảnh tăng lên, độ tâm ma xong, mới thực sự đạt đến Đạp Môn."
A, còn muốn độ tâm ma a.
Bạch Lang phản ứng lại, lại có chút thất vọng.
Già Ly lại lắc đầu nói: "Tiểu Bạch thí chủ không cần tự coi nhẹ mình, ngươi là tu sĩ có thiên tư xuất chúng nhất mà bần tăng từng thấy."
"Lại thêm có một trái tim thiện lương, nguyện xả thân cứu người, đã thắng không ít người."
Tuy rằng mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là nghe nói thời điểm cổ độc lan tới Thái Thanh Tông, tiểu long trước mặt này tự nguyện trở thành cổ vương, mạo hiểm tu vi bị hủy vẫn muốn cứu người.
Trong lòng Già Ly liền dâng lên hảo cảm.
Cấm thuật cổ độc này là từ Vô Đỉnh Tự truyền ra, nếu là thật bởi vậy gây ra tai họa, Già Ly vô luận thế nào cũng không thể yên tâm.
Hắn nhìn về phía Bạch Lang, ánh mắt thập phần ôn hòa, làm cho Bạch Lang phảng phất như ngâm mình trong gió xuân, chỉ cảm thấy vị Thánh Tăng này nói chuyện nghe kỳ kỳ.
Nàng ho nhẹ, vừa muốn khiêm tốn tỏ vẻ vài cái, liền nghe chính sư tôn của mình nói: "Ngươi đừng khen nàng, nàng trong lòng lại cao hứng."
Bạch Lang:......
Nàng không cần mặt mũi à?
Nàng quay đầu lại trợn mắt nhìn, lại nhìn thấy ánh mắt Yến Phất Quang cười như không cười, dừng một chút, từ từ ỉu xìu xuống.
Già Ly cười khẽ.
"Không nghĩ tới thầy trò hai người các ngươi khi ở chung lại là như thế."
"Ngoại giới đều đồn đãi Phất Quang Chân Quân từ khi tu Tam Thi liền đoạn tình tuyệt ái, xem ra lại không phải như vậy."
Hắn hơi hơi lắc đầu.
Yến Phất Quang lại nói: "Thế nhân đều cho rằng tu vi đến trên thánh tôn mới có thể vứt bỏ phàm trần mà nhập đạo."
"Chung quy cũng chỉ là thế nhân nghĩ vậy mà thôi."
Thanh âm hắn nhàn nhạt, tựa hồ là đối với cách nói này khịt mũi coi thường.
Bạch Lang vốn đang thả lỏng, không nghĩ tới hắn thế nhưng bỗng nhiên nhắc tới phi thăng, không khỏi dựng lên lỗ tai nghe trộm.
Nàng đến Thái Thanh Tông lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe Yến Phất Quang nói đến đề tài này.
Bạch Lang trên mặt bình bình tĩnh tĩnh, nhưng toàn bộ đuôi rồng cơ hồ đều muốn chọc lên trời.
Trong lòng phảng phất như bị mười cái móng vuốt cào cào, chỉ hận không làm cho Yến Phất Quang đem lời nói ra hết luôn.
Ai biết sau câu nói này, hắn uống ngụm trà liền ngừng lại.
Bạch Lang chờ a chờ, vẫn là không thấy có thanh âm.
......?
Không phải, ngươi mẹ nó nói chuyện cho cẩn thận, nói cho hết lời không được sao?
Nàng dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sư tôn, Yến Phất Quang lại cho rằng nàng cũng muốn uống trà, đem trà trong tay chính mình đưa qua.
"Vị nho, còn uống khá ngon."
"Sư tôn ngươi......"
Nàng vừa mở miệng, Yến Phất Quang lại làm nàng miệng ngậm lại.
"Được rồi, ta cùng Già Ly Thánh Tăng muốn chơi vài ván cờ, ngươi liền ở bên cạnh học tập đi."
Già Ly Thánh Tăng thấy vậy nói: "Bần tăng không biết cấm thuật môn phái mình rốt cục là như thế nào truyền lưu ra ngoài, liền khó có thể an tâm. Ngày mai khi thẩm vấn yêu thú, Phất Quang Chân Quân có thể để bần tăng tới hiện trường quan sát không?"
Yến Phất Quang mới vừa xem người ta giải độc, tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
"Thánh tăng không cần khách khí."
Bạch Lang:......
Xem ra cái đề tài phi thăng này quả thật là bị bỏ qua.
Hai người đã bắt đầu xếp cờ.
Bạch Lang nhìn thật lâu, chỉ cảm thấy thập phần nhàm chán.
Nhưng là bởi vì không có người để ý tới, Bạch Lang không có địa vị gì cũng chỉ có thể cuộn tròn thân mình, hóa thành một con rồng nhỏ bộ dáng ảm đạm ghé vào bên đệm hương bồ.
Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lời nói vừa rồi của Yến Phất Quang.
"Thế nhân cho rằng tu đến thánh tôn là có thể......"
Là có thể...... Là có thể cái gì a?
Bạch Lang suy ngẫm một buổi trưa, mắt đều hoa lên rồi, vẫn chưa rút ra được kết luận.
Ngược lại là hai người sau khi giải độc cho Bạch Lang thuận tiện chơi một ván cờ kia thần sắc lại thoải mái tự nhiên.
Mãi cho đến buổi tối, Yến Phất Quang mới cùng Già Ly Thánh Tăng từ biệt.
Lúc hắn rời đi quá mức tự nhiên, thế nhưng đã quên Tiểu Bạch Long vẫn còn nằm ở một bên.
Mà Bạch Lang cũng đã ngủ, hoàn toàn không có nhận thấy sư tôn rời đi, liền ở dưới gầm bàn nằm bò ngủ.
Nàng hô hấp nhẹ nhẹ, khi hóa thành Tiểu Bạch Long lại thập phần an tĩnh, giống như một món đồ trang trí dưới bàn trà.
Mới đầu không có ai phát giác.
Thẳng đến khi Già Ly Thánh Tăng đóng cửa lại.
Lúc này trăng đã lên giữa trời, hắn vất vả một ngày từ Vô Đỉnh Tự ngồi truyền tống trận chạy tới, lại vận công thay Bạch Lang giải độc, cũng đã thập phần mệt nhọc.
Sau khi đóng cửa lại, hắn cởi ra tăng y màu nguyệt bạch, rót đầy nước vào bồn tắm.
Trên mặt Già Ly Thánh Tăng ôn nhu như gió, nhưng dưới tăng y lại đầy những vết sẹo cũ.
Hắn hơi hơi nhíu mày, đem quần áo móc lên giá, vừa định bước vào trong bồn tắm, lại nghe đến gian ngoài bỗng nhiên "bùm" một tiếng.
Bạch Lang ngủ đến say sưa.
Trong chốc lát mơ thấy chính mình vẫn là một con muỗi nhỏ, đang đánh con gấu, trong chốc lát lại mơ thấy chính mình biến to.
Mấy giấc mơ lung tung rối loạn đan chéo vào nhau, làm cho Bạch Lang lúc trước còn thực an tĩnh không tự giác động đậy, sau đó liền bùm một tiếng rơi xuống đất.
Lấy sự nhạy bén của Già Ly sao có thể không phát hiện đến một tiếng này.
Chẳng lẽ có tiểu tặc lẩn vào Thái Thanh Tông?
Hắn hơi hơi nhíu mày, vung tay lên mặc quần áo vào, đi đến chỗ vừa rồi phát ra âm thanh.
Lại thấy một con Tiểu Bạch Long ngủ đến trời đất tối tăm.
"Sư tôn."
Bạch Lang lại lật cái bụng trở mình.
Già Ly Thánh Tăng lúc này mới nhớ tới, buổi chiều hắn cùng Phất Quang Chân Quân đánh cờ, Tiểu Bạch thí chủ không kiên nhẫn biến thành nguyên hình, ngủ dưới gầm bàn.
Cho nên vừa rồi Phất Quang Chân Quân rời đi, đã quên mang Tiểu Bạch thí chủ đi?
Già Ly do dự một chút, vốn định muốn truyền âm cho Yến Phất Quang.
Nhưng là sau khi nhìn đến bộ dáng của Bạch Lang, cuối cùng vẫn là mím môi, từ trong phòng cầm ra một cái chăn đắp lên trên người Tiểu Bạch Long.
Bạch Lang ngủ mơ hồ, chỉ cảm thấy đồ vật mang theo hương khí ban ngày kia lại tới gần mình.
Nàng mày thả lỏng, nghĩ tới đùi gà hương trà, khi bàn tay của Già Ly vươn đến, bỗng nhiên không tự giác ôm lấy đối phương.
"Không được đi!"
"Thơm quá."
Một con Tiểu Bạch Long đang mơ mơ màng màng dùng thanh âm trẻ con cảm thán.
Ban ngày nghe không thấy cảm giác gì, lúc này không biết vì sao, Già Ly thế nhưng cảm giác lỗ tai có chút nóng.
Đầu ngón tay hắn dừng lại một chút, muốn thu hồi, lại bị Bạch Lang ôm càng chặt.
Thật muốn ăn một ngụm a.
Bạch Lang đang nhắm hai mắt nghĩ như vậy.
Nàng đã lâu không ăn gà.
Nếu nằm mơ, liền không cần lại bạc đãi chính mình đi.
An ủi như vậy vài câu.
Sau khi nắm chắc đùi gà, Bạch Lang dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó một ngụm thỏa mãn cắn xuống.
Vừa vặn lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.
Cửa sổ gỗ đàn không gió tự lay, "bang" một tiếng đánh vỡ yên tĩnh. Yến Phất Quang đang đi trên đường mới nhớ tới đã quên mang Tiểu Bạch Long về, không khỏi vòng vèo trở lại, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dưới ánh trăng, bộ dáng bạch long cùng tăng nhân thế nhưng hơi hơi mang theo chút sắc khí mờ ám.
Đó là một hình ảnh tuyệt đẹp, tiểu long toàn thân tuyết trắng bám ở trên người tăng nhân.
Thiền y của Già Ly Thánh Tăng hơi loạn, tay còn đang sờ sờ sừng nhỏ trên đầu Bạch Lang. Mà trong một mảnh mờ mịt, Tiểu Bạch Long trong lồng ngực chậm rãi hiện ra hình người, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.
......
Bạch Lang còn đang mơ hồ, cảm nhận được trong miệng tựa hồ có thứ gì, liền theo bản năng cắn một nhát, để lại một dấu răng nhỏ trên bàn tay của Già Ly Thánh Tăng.
Nhát cắn kia một chút cũng không nặng, chỉ để lại một cái dấu nông nông mờ nhạt mà thôi.
Nhưng lại làm cho Bạch Lang thanh tỉnh lại.
Ân?
Nàng chớp chớp mắt, rốt cuộc từ trong xúc cảm không đúng phục hồi lại tinh thần.
Từ từ, nàng vừa cắn cái gì?
Toàn thân nàng còn đang ghé vào trong lồng ngực Già Ly Thánh Tăng, ngay sau đó đã bị người nắm lấy gáy.
"Ngươi hôn thực thoải mái đúng không?"
Phía sau truyền đến một đạo thanh âm lạnh cóng.
Bạch Lang hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền thấy sư tôn nàng mặt đen kịt đứng ở phía sau, nháy mắt liền đem nàng từ trên mặt đất nhấc lên.
Già Ly Thánh Tăng lúc này đã khôi phục bình thường, đứng dậy nói:
"Phất Quang Chân Quân."
Vẻ mặt hắn không thay đổi, che đi dấu vết trên tay.
"Sư tôn, ta......"
Bạch Lang mở miệng lại dừng một chút, vẫn nhìn thấy dấu vết trên tay đối phương.
Nếu không có nhớ lầm thì, đây là nàng...?
Bạch Lang phát giác chính mình thế nhưng không giải thích được.
Nếu nàng không có nhớ lầm, chính mình vừa rồi hình như là đem Già Ly Thánh Tăng trở thành đùi gà hương trà, cho nên mới cắn một ngụm.
Nhưng mà dưới cục diện xấu hổ này, loại lời này như thế nào sẽ có người tin.
Thời điểm nàng đang vô cùng rối rắm, Già Ly Thánh Tăng lại nói: "Vừa rồi Tiểu Bạch thí chủ chỉ là cổ độc chưa trừ hết, theo bản năng tới gần bần tăng mà thôi. Phất Quang Chân Quân không cần nghĩ nhiều."
Hắn dừng một chút, lại nói:
"Đêm đã khuya, bần tăng xem Tiểu Bạch thí chủ cũng thực mệt nhọc, không bằng sớm chút trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn lúc này thế nhưng vì Bạch Lang-kẻ thiếu chút nữa đã khinh bạc hắn đỡ lời.
Vốn Bạch Lang lập chí muốn trở thành một con rồng vô tình vô nghĩa, nhưng nghe xong lời này cũng bị cảm động khôn cùng.
"Thánh Tăng, ngài thật sự quá tốt!"
Nàng kích động đến đuôi mắt đều đỏ rồi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Già Ly.
Già Ly Thánh Tăng bị ánh mắt kia nhìn, ánh mắt dừng một chút, không nói gì.
"Câm miệng."
Yến Phất Quang hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, chỉ hướng về phía Già Ly gật đầu, liền mang theo Bạch Lang rời đi.
"Sư tôn, người tức giận à?"
Dọc theo đường đi, Yến Phất Quang đều không nói chuyện. Bạch Lang không khỏi có chút thấp thỏm.
Hai người đáp mây mà đi, nàng hơi hơi tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo Yến Phất Quang, thử thăm dò nhìn lén sắc mặt hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, đã bị bắt lấy.
"Sư tôn, người thật sự tức giận à?"
Bạch Lang lại cẩn thận hỏi lại một lần.
Trong lòng Yến Phất Quang dừng một chút, trên mặt băng lạnh tan đi, quay đầu cười khẽ.
"Vi sư tức giận cái gì?"
"Ta khinh bạc Già Ly Thánh Tăng?"
Nàng ngay thẳng nói.
Khinh bạc.
Được lắm, Yến Phất Quang lại lập tức đen mặt.
Ồ ồ, không phải.
Bạch Lang ý thức được bản thân nói sai, vội vàng giữ chặt tay áo hắn nói: "Sư tôn người nghe ta giải thích, vừa rồi là ta nói sai. Kỳ thật, kỳ thật......"
"—— Ta chỉ là đem Già Ly Thánh Tăng tưởng thành đùi gà hương trà mà thôi."
"Thật sự, sư tôn, người tin tưởng ta, ta có thể thề với trời."
Bạch Lang thật sự sốt ruột.
Hôm nay thật vất vả mới thấy có chút tin tức về phi thăng, nếu là chọc giận Yến Phất Quang, sau này nếu không thăm dò được tin tức nữa thì làm sao bây giờ?
Vậy chẳng phải là nàng đến vô ích rồi?
Lúc nàng sốt ruột, kéo tay áo của Yến Phất Quang có hơi dùng sức, trực tiếp kéo xuống nửa thân vân cẩm (cẩm y bằng mây) của đối phương.
Yến Phất Quang cười như không cười quay đầu lại.
"Tiểu Bạch chính là giải thích như thế này hả?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tại loại thời điểm này có vẻ phá lệ mê người. Bạch Lang bỗng nhiên ý thức được cái gì, do dự một chút, bỗng nhiên hùng hổ tiến đến.
"Vậy ta đây cũng hôn người một cái là được."
Khi Yến Phất Quang còn chưa kịp phản ứng lại, một nụ hôn mềm mại dừng ở trên má.
Còn mang theo cảm xúc ngọt thanh chỉ Bạch Lang mới có.
Hắn biểu tình hơi hơi giật mình, trong nháy mắt thậm chí có thể thấy rõ dưới da thịt màu tuyết của Tiểu Bạch Long có nhàn nhạt sắc hồng.
Không khí yên tĩnh xuống.
Sắc mặt Yến Phất Quang có chút phức tạp, mím môi, bàn tay mới vừa không tự giác buông lỏng, liền nghe Bạch Lang bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán:
"Ồ, nguyên lai người là...... vị nho a sư tôn!"
Yến Phất Quang:......
Bạch Lang cũng không nghĩ tới Hắc Sơn Hùng này thế nhưng chưa từng bị đánh bao giờ.
Hoặc có lẽ là hiện tại trên người nàng tập trung tất cả linh lực, tinh lực thập phần dư thừa, Hắc Sơn Hùng kia căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Mới bị nàng đập cho hai đập đã vội quỳ xuống đất xin tha.
"Tha cho ta đi, bắt ta đi thủy lao đi, cầu xin các ngươi!"
Ánh mắt của hắn tuyệt vọng nhìn về phía mọi người Thái Thanh Tông, lần đầu tiên gấp không chờ nổi muốn bị bắt lại, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Thống lĩnh Hổ Lộc vừa tiến đến nghĩ cách cứu viện cũng bị Bạch Lang đập đến một bên.
Ánh mắt nàng chuyển hướng Hắc Sơn Hùng, lộ ra khuôn mặt tươi cười thập phần lương thiện.
Mọi người ở bên cạnh quan sát, đến khi Bạch Lang đánh mệt, tự thu hồi cái đuôi nhỏ thì Hắc Sơn Hùng cũng đã bị đánh đến thần chí không rõ rồi.
Thân hình nho nhỏ kia vậy mà ẩn chứa sức mạnh làm toàn bộ đệ tử Thái Thanh Tông đều sợ ngây người.
Chờ đến khi Hắc Sơn Hùng ầm ầm ngã xuống đất, đệ tử Thái Thanh Tông lúc này mới phản ứng lại, tiến lên trói lại tên thống lĩnh yêu thú này.
......
Khởi đầu và kết thúc của trận chiến này đều thập phần nhanh chóng.
Vô luận là tốc độ truyền tin, hay là tốc độ giải quyết, đều nhanh đến mức làm cho người kinh ngạc.
Thiên Hiệp yêu thú sớm có lòng gây rối, điều này năm đại tiên môn lúc trước đều đã biết.
Chỉ là nghĩ đám yêu thú này trước đây cũng không nhấc lên được sóng to gió lớn gì, cho nên vẫn luôn không để ở trong lòng.
Thẳng đến lần này......
Mấy tiên môn khác thu được tin tức vừa mới chuẩn bị qua tiếp ứng, liền nghe được tin tức yêu thú đã toàn bộ bị ép vào thủy lao, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Nghe nói lần này Thiên Hiệp yêu thú chính là có chuẩn bị mà đến, như thế nào...... Chẳng lẽ tin tức có sai sót?"
"Đúng vậy" Y Quân của Dược Lê Đảo cũng nhíu nhíu mày.
"Không phải nghe nói những yêu thú đó hạ độc sao? Làm sao nhanh như vậy đã bị phá giải?"
"Chẳng lẽ tin tức cuối cùng là giả, yêu thú đã xâm chiếm Thái Thanh Tông rồi?"
Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên tin cái nào.
Nhưng vô luận thế nào, mấy đại môn phái cuối cùng vẫn phái ra vài đệ tử tinh anh đi tới Thái Thanh Tông. Dù sao giống như yêu thú thống hận nhân loại đã lâu, những tiên môn này cũng không yên tâm nếu yêu thú chạy ra ngoài.
Đám yêu thú này một khi từ Đông Uyên Châu do Thái Thanh Tông trấn thủ phá cấm chế mà ra, như vậy mấy châu khác cũng không được an bình. Ngàn vạn lần không được.
Bọn họ nửa đêm gấp gáp chạy tới nơi.
Ai ngờ mới từ Truyền Tống Trận bước ra, liền thấy báo động ở Thái Thanh Tông đã giải trừ.
Cho nên...... truyền âm cuối cùng là thật?
Thú triều đã bị áp xuống rồi?
"Chẳng lẽ Yến Phất Quang những năm gần đây tu vi tiến bộ, thế nhưng có thể một người chống đỡ được thú triều?"
Một vị cùng là thánh quân tôn vị-Lăng Kiếm Cung trưởng lão nhíu mày.
Vài trưởng lão khác phái đến đây từ trước hơi hơi lắc đầu.
"Việc này tạm thời không biết, vẫn là trước đến đại điện cùng Minh Di Chân Quân hội hợp đi."
Bọn họ ở chỗ này suy đoán cũng vô dụng.
Tới đại điện có lẽ sẽ biết tối nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Một nén nhang thời gian sau.
Đám yêu thú đó đều đã bị giam vào thủy lao.
Mà Hắc Sơn Hùng cùng Hổ Lộc hai vị thủ lĩnh, càng là vào lao ngục cao cấp.
Vì phòng ngừa lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, Cố Xuân Lăng cùng Quý Tu đều lưu lại thủy lao trông giữ đám yêu thú này.
Mà trên đại điện.
Mọi người rốt cuộc đã biết chuyện gì xảy ra.
Bạch Lang thu hồi cánh đứng ở trên tay sư tôn, thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng, không khỏi nhíu nhíu mày.
Đây là có ý gì?
Yến Phất Quang nhẹ nhàng nhéo đôi cánh sau lưng nàng, ngữ khí không thay đổi.
"Sự tình chính là như vậy, vài vị đồng liêu đã tới chậm chút."
"Không được xem náo nhiệt."
Hành Tương Kiếm Quân của Lăng Kiếm Cung:......
Hắn được ngoại giới đồn đãi là trưởng lão ngang hàng với Yến Phất Quang, ở Lăng Kiếm Cung luôn có địa vị siêu tuyệt, không thể nhìn được nhất chính là cái kiểu Yến Phất Quang khinh cuồng như vậy, không khỏi lạnh lùng nói: "Đại sự như vậy, Phất Quang Chân Quân sao có thể nói thành náo nhiệt?"
Yến Phất Quang liếc bọn hắn.
"Sao lại không náo nhiệt?"
"Hành Tương Kiếm Quân không phải trong lòng biết rõ sao?"
Thiên Hiệp xảy ra chuyện, bắt đầu từ lúc có đệ tử trúng cổ biến dị, Minh Di Chân Quân chưởng môn Thái Thanh Tông liền nhanh chóng gửi thông tri cho các đại tiên môn.
Tuy nói năm đại tiên môn phân tán ở năm châu, nhưng bởi vì các đại tông môn đều có Truyền Tống Trận, cho nên cho dù là mấy châu cũng có thể rất mau liền tới.
Nhưng là lúc này cách thời gian gửi mật hàm đã hai canh giờ, bốn châu còn lại mới khoan thai tới muộn.
Mà Tích Nghiệp Các lại càng là chỉ phái vài đệ tử cấp thấp tới.
Sự khôn lỏi trong đây không cần nói cũng biết.
Mọi người đều lo lắng vấn đề yêu thú, cho nên đều tới rồi, nhưng là khi nào tới, tới sớm hay muộn, đều là có tính toán.
Ý tứ trong lời nói của Yến Phất Quang thập phần rõ ràng, cũng thập phần trào phúng.
"Yến Phất Quang ngươi đủ rồi, ngươi rõ ràng biết!"
Hành Tương Kiếm Quân là người thứ nhất giận tím mặt, mới vừa đứng dậy, đã bị Yến Phất Quang đánh gãy.
"Thế nào, chư vị còn muốn tiết mục giống nhau lại diễn lại một lần nữa sao?"
Hắn ngồi tại chỗ ngồi, quay đầu lại, ánh mắt cười như không cười.
Thế nhưng chỉ là một cái đối mặt, khí thế liền áp đảo một kẻ kiếm tu thành danh đã lâu!
Bạch Lang thấy một màn này, mặt lộ vẻ sùng bái, chỉ hận bản thân không phải là Yến Phất Quang ở giữa một đám lão đầu đức cao vọng trọng cũng vẫn khí thế áp quần hùng, nâng tay chỉ điểm giang sơn.
Bất quá vấn đề tới rồi.
Bạch Lang sau khi kích động, bắt đầu suy ngẫm ý tứ trong lời nói vừa rồi.
Cho nên nói, ý tứ của sư tôn nàng là những người này cố ý không chi viện?
Bạch Lang chớp chớp mắt, nhìn về phía mấy người sắc mặt khó coi đang ngồi phía dưới.
Trong điện bầu không khí trở lên đông lạnh, nàng bị ngón tay Yến Phất Quang trêu đùa, thập phần phụ trợ Bạch Lang não bổ lúc này.
Quả nhiên, năm đại tiên môn hoà thuận vui vẻ đều là giả.
Nhân gian quả nhiên là tràn ngập mâu thuẫn lục đục, sau một hồi thú triều liền hoàn toàn biểu hiện ra.
Bạch Lang lúc trước khi vẫn ở trong biển, chỉ nghe nói tiên môn trên bờ đều là đồng khí liên chi, năm châu nhất thể, tuy hai mà một. Hiện tại xem ra, mặt ngoài đều rất hoà thuận vui vẻ, nhưng là cứ có quan hệ đến tài nguyên, liền có vấn đề.
Nàng nghiêm túc nghe, cũng nghiêm túc suy ngẫm, đến cuộc nói chuyện này kết thúc khi nào cũng không biết, thẳng đến khi bị người nắm gáy kéo lên.
"Tỉnh rồi?"
Bạch Lang vừa ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt tuấn mỹ phóng đại.
Yến Phất Quang tâm tình rất tốt, đút cho nàng một quả nho.
"Sư tôn, nói xong rồi?"
Nàng có chút kinh ngạc.
Yến Phất Quang cười khẽ.
"Xong rồi, hơn nữa giá cả cần thương lượng cũng đã thương lượng xong."
"Giá cả?" Bạch Lang có chút ngốc.
Yến Phất Quang thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Bạch, ngươi không phải không biết Thái Thanh Tông của chúng ta thực nghèo đi?"
"Ngay cả ngươi đi học đều phải nộp phí tài trợ mới có thể tới học."
Bạch Lang:......
Ngươi không nói ta còn chút nữa đã quên.
Nàng nghiêm túc gật gật đầu, nghĩ như vậy hình như là rất nghèo thật.
Cho nên? Cái này cùng giá cả có quan hệ gì?
Bạch Lang nhìn về phía sư tôn, liền nghe hắn nói:
"Thái Thanh Tông chúng ta có rất nhiều đệ tử, chính là hai tên sư huynh của ngươi hằng ngày tu luyện đều phải hao phí rất nhiều linh thạch, huống chi hiện tại còn nhiều thêm một người là ngươi."
"Vi sư cùng chưởng môn thật sự không thể gánh vác, cho nên liền cùng các môn phái khác muốn chút tiền."
Yến Phất Quang nói thập phần nhẹ nhàng bâng quơ.
Bạch Lang lần thứ nhất không có phản ứng, thẳng đến khi nhìn tới ánh mắt Yến Phất Quang mới nghĩ tới hắn vừa nói cái gì.
Phi thăng đệ nhất nhân- vị sư tôn trong sáng, thanh cao của nàng đòi tiền các môn phái khác?
Hơn nữa đòi xong còn thập phần vô tư tự nhiên.
"Vi sư cũng không đòi nhiều."
"Hành Tương Kiếm Quân quen thói rồi, vi sư sớm biết hắn sẽ đến trễ, cho nên chỉ đòi Lăng Kiếm Cung một mỏ linh quặng mà thôi."
Yến Phất Quang vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm văng vẳng rõ ràng.
Hành Tương Chân Quân mới ra khỏi đại điện, còn chưa hết thương tâm, liền nghe thấy được một câu như vậy, quả thực muốn động kiếm rồi.
"Yến Phất Quang! Ngươi đủ rồi đấy!"
"Ngươi! Ngươi!"
Hắn tức đến không nói ra lời.
Yến Phất Quang tiếp tục:
"Nga, còn có mấy môn phái khác, không nhiều không ít, vừa rồi ký điều khoản bồi thường cũng đủ Thái Thanh Tông chúng ta tiêu xài mười năm."
Bạch Lang hậu tri hậu giác, bỗng nhiên thanh âm đè thấp xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Cho nên, sư tôn người cùng chưởng môn liên hệ các tiên môn khác không phải vì thỉnh cầu chi viện?"
Đáy lòng nàng bỗng nhiên toát ra một cái suy đoán lớn mật.
Mà là vì mượn thú triều đem người lừa tới để tàn sát một lượt?
Yến Phất Quang vuốt đầu nàng, cười nói: "Ngươi nghe thanh âm Hành Tương Chân Quân, đây chính là thanh âm vừa mất đi tiền tài."
"Đồ nhi ngoan, Tu Chân giới hiểm ác, về sau ra ngoài cần phải chú ý nhiều hơn."
"Không cần giống người nào đó luyện kiếm luyện đến choáng váng, cả đầu chỉ biết đưa tiền cho người ta."
"Tình huống như này đều đã đưa mấy trăm năm, mà vẫn không ghi được vào đầu."
Mấy, mấy trăm năm?
Nói như vậy, Thái Thanh Tông cùng sư tôn nàng vẫn luôn mượn sự tình Thái Thanh Tông báo động lừa các tiên môn khác rất nhiều lần, đem người bắt tới cắt rau hẹ?
Này cũng quá thảm đi!
Chẳng lẽ...... địa vị đứng đầu các tiên môn của Thái Thanh Tông là do như vậy mà có?
Bạch Lang quay đầu nhìn phía cách đó không xa Hành Tương Kiếm Quân đang cầm kiếm nắm đến muốn nát, lần đầu tiên có chút đồng tình với hắn.
Bị cùng một người cùng một môn phái hố nhiều lần như vậy, cũng khó trách vừa rồi ở trên đại điện tức đến sắc mặt xanh mét.
Bất quá nói thật...... Thái Thanh Tông rốt cuộc là một môn phái như thế nào? Như thế nào đến đâu cũng không mọc nổi một phân tiền, đến người một nhà cũng không bỏ qua?
Bạch Lang bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như đã vào ổ sói.
Nàng đang nghĩ như vậy, đã bị Yến Phất Quang mang theo, xuyên qua núi giả đi tới một gian sương phòng.
"Sư tôn, đây là......?"
Bạch Lang có chút kinh ngạc.
Sư tôn đưa nàng đến khách phòng làm gì?
Nàng còn đang nghi hoặc, liền thấy sau khi Yến Phất Quang dừng lại, cửa phía bên trong không tiếng động tự mở ra.
"Phất Quang Chân Quân cùng Bạch thí chủ vào đi."
Bạch Lang còn đang mơ mơ hồ hồ, đã bị mang vào bên trong.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ hơi thở nồng đậm mùi đàn hương.
Sau khi nàng hóa thành muỗi, cái mũi thập phần mẫn cảm, lúc này không khỏi nhướn nhướn cái mũi ngửi vài lần, thế nhưng còn có một cỗ hương trà.
"Thơm quá a." Bạch Lang ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Yến Phất Quang vỗ vỗ đầu nàng, không để ý tới lời nói vừa rồi nàng, chỉ nhàn nhạt nói:
"Gọi Thánh Tăng."
Bạch Lang theo tầm mắt hắn nhìn qua, liền thấy một tăng nhân trẻ tuổi đang ngồi ở trên đệm hương bồ mỉm cười nhìn nàng.
Trên người tăng nhân kia mặc tăng y màu nguyệt bạch, mặt mày thanh ninh, tựa như gió núi cực kỳ làm người sảng khoái. Bất quá làm cho Bạch Lang tương đối chú ý chính là, Phật ấn trên trán hắn.
Đó là Phật tu đã tu ra xá lợi mới có.
Đây là...... Thánh Tăng của Vô Đỉnh Tự?
Chỉ là vừa rồi hình như ở trên đại điện không nhìn thấy hắn a?
Nàng tuy có chút nghi hoặc, bất quá khi đối mắt với tăng nhân trẻ tuổi kia, Bạch Lang lại vẫn là an tĩnh xuống, ngoan ngoãn nói:
"Chào Thánh Tăng."
Già Ly lắc đầu nhẹ nhàng cười cười.
"Chào Tiểu Bạch thí chủ."
Ánh mắt hắn lại chuyển hướng về phía Yến Phất Quang: "Chính là vị Tiểu Bạch thí chủ này phải trị cổ?"
Yến Phất Quang gật đầu đem Bạch Lang đặt ở trên bàn.
"Nàng lúc trước trúng cổ độc, vì sợ nàng bị yêu thú kia khống chế, ta thay nàng đem độc tố đẩy hết về phần cánh, tuy nói như vậy cũng là một loại phương pháp, với thân thể cũng không hại, nhưng là cứ nhỏ như vậy vẫn là không tốt lắm."
"Cho nên, làm phiền Thánh Tăng rồi."
Cổ này nói đến cũng không phức tạp.
Chỉ ở trên một chữ "độc".
Cổ vương thông qua độc để khống chế cổ nhân, mà yêu thú cũng là thông qua độc để khống chế cổ vương.
Độc kia tiến vào thức hải, sẽ làm tê liệt thần kinh, làm cho người sẽ tùy ý cổ sai khiến mà làm việc.
Nhưng cùng đạo lý đó, chỉ cần không cho độc tố tiến vào thức hải liền có thể tránh những điều này, bảo trì lý trí.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước khi Hắc Sơn Hùng niệm linh chú, Bạch Lang không có bị khống chế. Độc trên người nàng đều bị dồn đến cặp cánh không thuộc về nàng kia, căn bản không thể cùng tâm ý tương thông.
Cho nên sức lực của Hắc Sơn Hùng cũng liền uổng phí.
Yến Phất Quang sau khi nói xong nhìn về phía Già Ly.
Cấm thuật này là bí pháp của Vô Đỉnh Tự, chỉ có tương khắc với Bàn Nhược Công của Vô Đỉnh Tự mới có thể, nên hắn cố ý mời tới Thánh Tăng Già Ly.
Già Ly mím môi, mày giãn ra.
"Tiểu Bạch thí chủ đứng ở trên tay bần tăng đi."
Trên người hắn có một loại khí chất không tên, làm cho người khác luôn không tự giác nghe theo lời hắn nói.
Bạch Lang vốn còn đối với Già Ly Thánh Tăng này tràn ngập tò mò, ngay sau đó liền không khống chế được bay đến trên đầu người ta.
Bất quá đỉnh đầu tăng nhân tương đối trơn, Bạch Lang chân vừa trợt, lại rớt xuống dưới, về lại trong lòng bàn tay tràn ngập hương khí kia.
Yến Phất Quang nhướng mày, tự dưng cảm thấy có chút không thoải mái khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Đắc tội rồi."
Bạch Lang lắc lắc đầu đứng dậy, liền cảm thấy một cỗ linh lực vừa ôn hòa vừa dày nặng từ đôi cánh dũng mãnh tiến vào thân thể nàng.
Tăng nhân trẻ tuổi kia trong miệng niệm Bàn Nhược kinh, dùng linh lực loại bỏ dư độc trên người nàng.
Một nén nhang thời gian sau...
Kim quang lan tràn khắp thân thể Bạch Lang, sau một hồi, cánh liền biến mất.
Nàng quay đầu lại không tự nhiên sờ sờ bả vai, trong nháy mắt liền biến to trở về.
"Ta, ta biến trở về rồi?"
Bạch Lang còn có chút không thể tin tưởng, không nghĩ tới đơn giản như vậy.
Già Ly Thánh Tăng cười nói: "Tiểu Bạch thí chủ có thể nhìn xem linh lực trong cơ thể như thế nào, bần tăng vừa rồi đem độc trên cánh ngươi đều dùng Bàn Nhược kinh hóa giải thành linh lực."
Sau khi hắn vừa nhắc nhở, Bạch Lang lúc này mới chú ý tới biến hóa trong thân thể mình.
Lúc trước Bài Trần kỳ thân thể đã rèn luyện qua một lần càng thêm kiên cường dẻo dai, kim sắc quang mang trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, chỉ cảm thấy thân thể càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bạch Lang vận chuyển linh lực một lần, không khỏi hít hà một hơi.
"Ta tiến vào Đạp Môn cảnh giới?"
Nàng, nàng tiến giai cũng quá nhanh đi.
Tiểu Bạch Long vẻ mặt kinh ngạc, Yến Phất Quang lại liếc nàng một cái, đả kích nàng: "Không phải Đạp Môn, là giả Đạp Môn."
"Ngươi hiện tại chỉ là linh lực đạt tới cảnh giới, nhưng là tâm cảnh còn chưa tới."
"Đạp Môn cảnh giới cần độ tâm ma, chờ ngươi chừng nào tâm cảnh tăng lên, độ tâm ma xong, mới thực sự đạt đến Đạp Môn."
A, còn muốn độ tâm ma a.
Bạch Lang phản ứng lại, lại có chút thất vọng.
Già Ly lại lắc đầu nói: "Tiểu Bạch thí chủ không cần tự coi nhẹ mình, ngươi là tu sĩ có thiên tư xuất chúng nhất mà bần tăng từng thấy."
"Lại thêm có một trái tim thiện lương, nguyện xả thân cứu người, đã thắng không ít người."
Tuy rằng mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là nghe nói thời điểm cổ độc lan tới Thái Thanh Tông, tiểu long trước mặt này tự nguyện trở thành cổ vương, mạo hiểm tu vi bị hủy vẫn muốn cứu người.
Trong lòng Già Ly liền dâng lên hảo cảm.
Cấm thuật cổ độc này là từ Vô Đỉnh Tự truyền ra, nếu là thật bởi vậy gây ra tai họa, Già Ly vô luận thế nào cũng không thể yên tâm.
Hắn nhìn về phía Bạch Lang, ánh mắt thập phần ôn hòa, làm cho Bạch Lang phảng phất như ngâm mình trong gió xuân, chỉ cảm thấy vị Thánh Tăng này nói chuyện nghe kỳ kỳ.
Nàng ho nhẹ, vừa muốn khiêm tốn tỏ vẻ vài cái, liền nghe chính sư tôn của mình nói: "Ngươi đừng khen nàng, nàng trong lòng lại cao hứng."
Bạch Lang:......
Nàng không cần mặt mũi à?
Nàng quay đầu lại trợn mắt nhìn, lại nhìn thấy ánh mắt Yến Phất Quang cười như không cười, dừng một chút, từ từ ỉu xìu xuống.
Già Ly cười khẽ.
"Không nghĩ tới thầy trò hai người các ngươi khi ở chung lại là như thế."
"Ngoại giới đều đồn đãi Phất Quang Chân Quân từ khi tu Tam Thi liền đoạn tình tuyệt ái, xem ra lại không phải như vậy."
Hắn hơi hơi lắc đầu.
Yến Phất Quang lại nói: "Thế nhân đều cho rằng tu vi đến trên thánh tôn mới có thể vứt bỏ phàm trần mà nhập đạo."
"Chung quy cũng chỉ là thế nhân nghĩ vậy mà thôi."
Thanh âm hắn nhàn nhạt, tựa hồ là đối với cách nói này khịt mũi coi thường.
Bạch Lang vốn đang thả lỏng, không nghĩ tới hắn thế nhưng bỗng nhiên nhắc tới phi thăng, không khỏi dựng lên lỗ tai nghe trộm.
Nàng đến Thái Thanh Tông lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe Yến Phất Quang nói đến đề tài này.
Bạch Lang trên mặt bình bình tĩnh tĩnh, nhưng toàn bộ đuôi rồng cơ hồ đều muốn chọc lên trời.
Trong lòng phảng phất như bị mười cái móng vuốt cào cào, chỉ hận không làm cho Yến Phất Quang đem lời nói ra hết luôn.
Ai biết sau câu nói này, hắn uống ngụm trà liền ngừng lại.
Bạch Lang chờ a chờ, vẫn là không thấy có thanh âm.
......?
Không phải, ngươi mẹ nó nói chuyện cho cẩn thận, nói cho hết lời không được sao?
Nàng dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sư tôn, Yến Phất Quang lại cho rằng nàng cũng muốn uống trà, đem trà trong tay chính mình đưa qua.
"Vị nho, còn uống khá ngon."
"Sư tôn ngươi......"
Nàng vừa mở miệng, Yến Phất Quang lại làm nàng miệng ngậm lại.
"Được rồi, ta cùng Già Ly Thánh Tăng muốn chơi vài ván cờ, ngươi liền ở bên cạnh học tập đi."
Già Ly Thánh Tăng thấy vậy nói: "Bần tăng không biết cấm thuật môn phái mình rốt cục là như thế nào truyền lưu ra ngoài, liền khó có thể an tâm. Ngày mai khi thẩm vấn yêu thú, Phất Quang Chân Quân có thể để bần tăng tới hiện trường quan sát không?"
Yến Phất Quang mới vừa xem người ta giải độc, tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
"Thánh tăng không cần khách khí."
Bạch Lang:......
Xem ra cái đề tài phi thăng này quả thật là bị bỏ qua.
Hai người đã bắt đầu xếp cờ.
Bạch Lang nhìn thật lâu, chỉ cảm thấy thập phần nhàm chán.
Nhưng là bởi vì không có người để ý tới, Bạch Lang không có địa vị gì cũng chỉ có thể cuộn tròn thân mình, hóa thành một con rồng nhỏ bộ dáng ảm đạm ghé vào bên đệm hương bồ.
Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lời nói vừa rồi của Yến Phất Quang.
"Thế nhân cho rằng tu đến thánh tôn là có thể......"
Là có thể...... Là có thể cái gì a?
Bạch Lang suy ngẫm một buổi trưa, mắt đều hoa lên rồi, vẫn chưa rút ra được kết luận.
Ngược lại là hai người sau khi giải độc cho Bạch Lang thuận tiện chơi một ván cờ kia thần sắc lại thoải mái tự nhiên.
Mãi cho đến buổi tối, Yến Phất Quang mới cùng Già Ly Thánh Tăng từ biệt.
Lúc hắn rời đi quá mức tự nhiên, thế nhưng đã quên Tiểu Bạch Long vẫn còn nằm ở một bên.
Mà Bạch Lang cũng đã ngủ, hoàn toàn không có nhận thấy sư tôn rời đi, liền ở dưới gầm bàn nằm bò ngủ.
Nàng hô hấp nhẹ nhẹ, khi hóa thành Tiểu Bạch Long lại thập phần an tĩnh, giống như một món đồ trang trí dưới bàn trà.
Mới đầu không có ai phát giác.
Thẳng đến khi Già Ly Thánh Tăng đóng cửa lại.
Lúc này trăng đã lên giữa trời, hắn vất vả một ngày từ Vô Đỉnh Tự ngồi truyền tống trận chạy tới, lại vận công thay Bạch Lang giải độc, cũng đã thập phần mệt nhọc.
Sau khi đóng cửa lại, hắn cởi ra tăng y màu nguyệt bạch, rót đầy nước vào bồn tắm.
Trên mặt Già Ly Thánh Tăng ôn nhu như gió, nhưng dưới tăng y lại đầy những vết sẹo cũ.
Hắn hơi hơi nhíu mày, đem quần áo móc lên giá, vừa định bước vào trong bồn tắm, lại nghe đến gian ngoài bỗng nhiên "bùm" một tiếng.
Bạch Lang ngủ đến say sưa.
Trong chốc lát mơ thấy chính mình vẫn là một con muỗi nhỏ, đang đánh con gấu, trong chốc lát lại mơ thấy chính mình biến to.
Mấy giấc mơ lung tung rối loạn đan chéo vào nhau, làm cho Bạch Lang lúc trước còn thực an tĩnh không tự giác động đậy, sau đó liền bùm một tiếng rơi xuống đất.
Lấy sự nhạy bén của Già Ly sao có thể không phát hiện đến một tiếng này.
Chẳng lẽ có tiểu tặc lẩn vào Thái Thanh Tông?
Hắn hơi hơi nhíu mày, vung tay lên mặc quần áo vào, đi đến chỗ vừa rồi phát ra âm thanh.
Lại thấy một con Tiểu Bạch Long ngủ đến trời đất tối tăm.
"Sư tôn."
Bạch Lang lại lật cái bụng trở mình.
Già Ly Thánh Tăng lúc này mới nhớ tới, buổi chiều hắn cùng Phất Quang Chân Quân đánh cờ, Tiểu Bạch thí chủ không kiên nhẫn biến thành nguyên hình, ngủ dưới gầm bàn.
Cho nên vừa rồi Phất Quang Chân Quân rời đi, đã quên mang Tiểu Bạch thí chủ đi?
Già Ly do dự một chút, vốn định muốn truyền âm cho Yến Phất Quang.
Nhưng là sau khi nhìn đến bộ dáng của Bạch Lang, cuối cùng vẫn là mím môi, từ trong phòng cầm ra một cái chăn đắp lên trên người Tiểu Bạch Long.
Bạch Lang ngủ mơ hồ, chỉ cảm thấy đồ vật mang theo hương khí ban ngày kia lại tới gần mình.
Nàng mày thả lỏng, nghĩ tới đùi gà hương trà, khi bàn tay của Già Ly vươn đến, bỗng nhiên không tự giác ôm lấy đối phương.
"Không được đi!"
"Thơm quá."
Một con Tiểu Bạch Long đang mơ mơ màng màng dùng thanh âm trẻ con cảm thán.
Ban ngày nghe không thấy cảm giác gì, lúc này không biết vì sao, Già Ly thế nhưng cảm giác lỗ tai có chút nóng.
Đầu ngón tay hắn dừng lại một chút, muốn thu hồi, lại bị Bạch Lang ôm càng chặt.
Thật muốn ăn một ngụm a.
Bạch Lang đang nhắm hai mắt nghĩ như vậy.
Nàng đã lâu không ăn gà.
Nếu nằm mơ, liền không cần lại bạc đãi chính mình đi.
An ủi như vậy vài câu.
Sau khi nắm chắc đùi gà, Bạch Lang dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó một ngụm thỏa mãn cắn xuống.
Vừa vặn lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.
Cửa sổ gỗ đàn không gió tự lay, "bang" một tiếng đánh vỡ yên tĩnh. Yến Phất Quang đang đi trên đường mới nhớ tới đã quên mang Tiểu Bạch Long về, không khỏi vòng vèo trở lại, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dưới ánh trăng, bộ dáng bạch long cùng tăng nhân thế nhưng hơi hơi mang theo chút sắc khí mờ ám.
Đó là một hình ảnh tuyệt đẹp, tiểu long toàn thân tuyết trắng bám ở trên người tăng nhân.
Thiền y của Già Ly Thánh Tăng hơi loạn, tay còn đang sờ sờ sừng nhỏ trên đầu Bạch Lang. Mà trong một mảnh mờ mịt, Tiểu Bạch Long trong lồng ngực chậm rãi hiện ra hình người, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.
......
Bạch Lang còn đang mơ hồ, cảm nhận được trong miệng tựa hồ có thứ gì, liền theo bản năng cắn một nhát, để lại một dấu răng nhỏ trên bàn tay của Già Ly Thánh Tăng.
Nhát cắn kia một chút cũng không nặng, chỉ để lại một cái dấu nông nông mờ nhạt mà thôi.
Nhưng lại làm cho Bạch Lang thanh tỉnh lại.
Ân?
Nàng chớp chớp mắt, rốt cuộc từ trong xúc cảm không đúng phục hồi lại tinh thần.
Từ từ, nàng vừa cắn cái gì?
Toàn thân nàng còn đang ghé vào trong lồng ngực Già Ly Thánh Tăng, ngay sau đó đã bị người nắm lấy gáy.
"Ngươi hôn thực thoải mái đúng không?"
Phía sau truyền đến một đạo thanh âm lạnh cóng.
Bạch Lang hậu tri hậu giác quay đầu lại, liền thấy sư tôn nàng mặt đen kịt đứng ở phía sau, nháy mắt liền đem nàng từ trên mặt đất nhấc lên.
Già Ly Thánh Tăng lúc này đã khôi phục bình thường, đứng dậy nói:
"Phất Quang Chân Quân."
Vẻ mặt hắn không thay đổi, che đi dấu vết trên tay.
"Sư tôn, ta......"
Bạch Lang mở miệng lại dừng một chút, vẫn nhìn thấy dấu vết trên tay đối phương.
Nếu không có nhớ lầm thì, đây là nàng...?
Bạch Lang phát giác chính mình thế nhưng không giải thích được.
Nếu nàng không có nhớ lầm, chính mình vừa rồi hình như là đem Già Ly Thánh Tăng trở thành đùi gà hương trà, cho nên mới cắn một ngụm.
Nhưng mà dưới cục diện xấu hổ này, loại lời này như thế nào sẽ có người tin.
Thời điểm nàng đang vô cùng rối rắm, Già Ly Thánh Tăng lại nói: "Vừa rồi Tiểu Bạch thí chủ chỉ là cổ độc chưa trừ hết, theo bản năng tới gần bần tăng mà thôi. Phất Quang Chân Quân không cần nghĩ nhiều."
Hắn dừng một chút, lại nói:
"Đêm đã khuya, bần tăng xem Tiểu Bạch thí chủ cũng thực mệt nhọc, không bằng sớm chút trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn lúc này thế nhưng vì Bạch Lang-kẻ thiếu chút nữa đã khinh bạc hắn đỡ lời.
Vốn Bạch Lang lập chí muốn trở thành một con rồng vô tình vô nghĩa, nhưng nghe xong lời này cũng bị cảm động khôn cùng.
"Thánh Tăng, ngài thật sự quá tốt!"
Nàng kích động đến đuôi mắt đều đỏ rồi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Già Ly.
Già Ly Thánh Tăng bị ánh mắt kia nhìn, ánh mắt dừng một chút, không nói gì.
"Câm miệng."
Yến Phất Quang hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, chỉ hướng về phía Già Ly gật đầu, liền mang theo Bạch Lang rời đi.
"Sư tôn, người tức giận à?"
Dọc theo đường đi, Yến Phất Quang đều không nói chuyện. Bạch Lang không khỏi có chút thấp thỏm.
Hai người đáp mây mà đi, nàng hơi hơi tiến lên một bước, giữ chặt ống tay áo Yến Phất Quang, thử thăm dò nhìn lén sắc mặt hắn.
Nhưng mà ngay sau đó, đã bị bắt lấy.
"Sư tôn, người thật sự tức giận à?"
Bạch Lang lại cẩn thận hỏi lại một lần.
Trong lòng Yến Phất Quang dừng một chút, trên mặt băng lạnh tan đi, quay đầu cười khẽ.
"Vi sư tức giận cái gì?"
"Ta khinh bạc Già Ly Thánh Tăng?"
Nàng ngay thẳng nói.
Khinh bạc.
Được lắm, Yến Phất Quang lại lập tức đen mặt.
Ồ ồ, không phải.
Bạch Lang ý thức được bản thân nói sai, vội vàng giữ chặt tay áo hắn nói: "Sư tôn người nghe ta giải thích, vừa rồi là ta nói sai. Kỳ thật, kỳ thật......"
"—— Ta chỉ là đem Già Ly Thánh Tăng tưởng thành đùi gà hương trà mà thôi."
"Thật sự, sư tôn, người tin tưởng ta, ta có thể thề với trời."
Bạch Lang thật sự sốt ruột.
Hôm nay thật vất vả mới thấy có chút tin tức về phi thăng, nếu là chọc giận Yến Phất Quang, sau này nếu không thăm dò được tin tức nữa thì làm sao bây giờ?
Vậy chẳng phải là nàng đến vô ích rồi?
Lúc nàng sốt ruột, kéo tay áo của Yến Phất Quang có hơi dùng sức, trực tiếp kéo xuống nửa thân vân cẩm (cẩm y bằng mây) của đối phương.
Yến Phất Quang cười như không cười quay đầu lại.
"Tiểu Bạch chính là giải thích như thế này hả?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tại loại thời điểm này có vẻ phá lệ mê người. Bạch Lang bỗng nhiên ý thức được cái gì, do dự một chút, bỗng nhiên hùng hổ tiến đến.
"Vậy ta đây cũng hôn người một cái là được."
Khi Yến Phất Quang còn chưa kịp phản ứng lại, một nụ hôn mềm mại dừng ở trên má.
Còn mang theo cảm xúc ngọt thanh chỉ Bạch Lang mới có.
Hắn biểu tình hơi hơi giật mình, trong nháy mắt thậm chí có thể thấy rõ dưới da thịt màu tuyết của Tiểu Bạch Long có nhàn nhạt sắc hồng.
Không khí yên tĩnh xuống.
Sắc mặt Yến Phất Quang có chút phức tạp, mím môi, bàn tay mới vừa không tự giác buông lỏng, liền nghe Bạch Lang bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán:
"Ồ, nguyên lai người là...... vị nho a sư tôn!"
Yến Phất Quang:......