Chương 20: Ở Lại
Bốn ngày sau trong hạn mười ngày.
Thiên Viên Thư vốn là cấm phòng không một ai được phép lui tới nếu không có lệnh, bởi không chỉ chứa văn tự quan trọng mà còn là nơi nghỉ của Tôn Quân, nên bình thường không một nô gia nào dám bén mảng đến đây, khung cảnh bình thường tĩnh mịch lộ ra có chút lạnh lẽo, chẳng hiểu tại sao ngày hôm nay lại có nhiều hình nhân giấy qua lại liên tục trước cổng Thiên Viên Thư, dù họ không phát ra âm thanh nhưng tiếng giấy bị xé xuống vẫn vọng rất rõ.
Bóng hình giấy như một cơn gió lướt qua lướt lại, cố đè giọng xuống thấp nhất có thể, thì thầm to nhỏ nói với nhau, vừa làm vừa quay đầu nhìn khắp nơi tránh kinh động đến đại nhân của họ.
Trong gian thư phòng trang nhã, thân ảnh uy nghi ngồi trước cửa sổ khép hờ, một nửa khuôn mặt tinh xảo được ánh dương quang rọi vào, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, Tôn Quân hạ tầm mắt nhìn xuống văn tự trên bàn, nghiên bút trong tay không có nửa điểm đình trệ dù cho có bị quấy rầy, chỉ đến khi xong việc ngài mới bước ra ngoài, đám nô gia vừa nhìn thấy Tôn Quân đã hốt hoảng gom hết đống giấy chạy tán loạn, bởi chúng biết bản thân không được phép lui đến đây, đợi khi Tôn Quân ra cổng thì cung đường đã trống trơn không một vết tích gì, cứ như tiếng ồn và những việc khi nãy chỉ là tưởng tượng.
Bởi vì mấy ngày nay đều chỉ ở Thiên Viên Thư khiến tâm trạng ngài có chút bức bối, Tôn Quân định đi dạo một chút rồi quay lại nhưng...
"Ở đây, ở đây nữa."
"Đây nè, mau lên, trên kia!"
"Sao có thể giấu được cả ở chỗ này vậy?!"
"Ở đó kìa, ngươi ở đây, ta ra đó."
"Chỗ này cũng có nữa."
"DẸP * ĐI"
Một trong đám hình nhân giấy mất kiên nhẫn điên tiết giãy đành đạch, số giấy mà gia nô thu được đã có thể xếp thành núi, dưới đất đều là tờ giấy ghi những chữ lặp đi lặp lại "Ta thích huynh, rất thích huynh, ta nghiêm túc thích huynh." Mỗi một tờ là một câu được ghi to và rõ với số lượng nhiều được dán khắp mọi nơi, những chỗ nào có thể dán giấy đều bị dán đầy, báo hại đám nô gia bỏ dở công việc đi tháo những thứ vô nghĩa này.
Dòng chữ "Ta thích huynh" được dán không chừa bất cứ chỗ nào Chiêu Tử Luân nghĩ Tôn Quân sẽ đi qua, mấy ngày trước sau khi thành giao cậu đã suy nghĩ mãi cách để tiếp cận Tôn Quân, bởi vì ngài lập kết giới nên cậu không hề được gặp mặt hay có thể nói chuyện với ngài.
Tử Luân lúc đó chợt nhớ đến lời của Phù Tam thúc khi hỏi về chuyện phu thê, cậu nhớ thúc ấy đã nói:
"Chân thành, ngươi phải để nàng ta thấy được tấm chân tình của ngươi, giống như khi ta theo đuổi Lục Liên, ngày nào ta cũng nói với nàng ấy là "ta thích nàng" Nói hơn mấy năm cũng chịu gả cho ta."
Chiêu Tử Luân có chân thành, cũng có kiên nhẫn nhưng hắn không có thời gian để mỗi ngày đều nói như thúc ấy, cũng không có cơ hội để gặp mặt nên đành nghĩ ra hạ sách này, Chiêu Tử Luân thức ngày thức đêm mất ăn mất ngủ viết ra gần một nghìn tờ giấy, lại tốn thêm một ngày trốn chui trốn lủi tránh đám hình nhân giấy để dán khắp gia phủ.
Chiêu Tử Luân tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được cái nhíu mày khó hiểu của ngài, Phác Tôn Quân thuận tiện cầm một tờ lên đọc, nghiền ngẫm một hồi sau mới cất giọng nói: "Chữ xấu quá, ta đọc không hiểu."
"..."
"Huynh ấy... thật sự đã nói vậy à?" Chiêu Tử Luân sững sờ không đặt bút viết chữ được nữa, nét mặt đờ đẫn không biết là đang tuyệt vọng hay đang tức giận.
"Đúng vậy." Tiểu Điệp và Tiểu Đán ngồi ngoan ngoãn đung đưa chân nhìn Tử Luân viết chữ, vốn họ không thường ở cùng người khác nhưng do cảm thấy Tử Luân rất thú vị, họ cũng rất tò mò trong mười ngày này làm sao Tử Luân có thể khiến Tôn Quân bỏ kết giới.
Chiêu Tử Luân đập trán xuống bàn, vừa muốn gào thét vừa muốn khóc sụt sịt, cậu viết gần ngàn tờ giấy, cầm bút nhiều đến nỗi tay phải run không tự chủ, vậy mà ngài ấy nỡ lòng nào...
"Mà chữ ngươi xấu thật, nét loạn xạ không biết là đang viết chữ gì, cả ta và Tiểu Đán đọc đều không hiểu."
"Vậy sao từ đầu không nói vậy đó? Sao lúc đầu không nói vậy đi để ta đỡ phải viết?!" Chiêu Tử Luân uất ức quá không biết trút nỗi niềm lên ai nên đành đổ lỗi cho hai tiểu yêu không liên quan gì kia.
"Yên tâm đi sắp tới ngươi cũng không viết được nữa đâu, số giấy ngươi dùng ở Phác Gia đã bị đại nhân niêm phong lại, nếu ngươi còn cố chấp lấy trộm sẽ bị đánh đấy."
"CÁI GÌ?!..."
Chiêu Tử Luân chán nản ngã nằm ra sàn, gác tay lên trán động não suy nghĩ, bởi hai chữ "bỏ cuộc" không phải tính cách của Tử Luân nên không lâu sau đó, vì không tìm được giấy để viết nữa nên cậu đành mượn nhờ một vài vị bằng hữu "thân thiết" trong Phủ giúp đỡ.
Ngày thứ sáu trong hạn mười ngày.
Phác Tôn Quân bình thường ưu nhã vô cảm, vẻ mặt không hề có cảm xúc nào ngoài sự cao lãnh uy nghiêm, nào ngờ chỉ qua một đêm liền u ám đến độ đáng sợ, đáy mắt hiện tia lửa đầy khó chịu tức giận, chỉ một ánh nhìn đã khiến đám hình nhân giấy khiếp đảm quỳ xuống thút thít kể tội, khắp thân người đám hình nhân giấy bị viết đầy chữ, nơi nào trắng trẻo thích hợp với mực đen thì đều có chữ "Ta thích huynh" trên đó, không cần động não cũng có thể đoán ra được thủ phạm là ai, Chiêu Tử Luân vì không tìm được giấy trắng nên đã đè hết toàn bộ hình nhân giấy trong Phác Gia ra và viết chữ lên bọn chúng.
"Xin đại nhân, hức hức, đòi lại công bằng cho đám tiểu nô, hức! Đến cả những chỗ nhạy cảm cũng bị hắn viết lên!! Chúng nô tài thực không thiết sống nữa, hức..."
"Thì... Các ngươi cũng có sống đâu?" Tiểu Điệp phe phẩy quạt cười khúc khích.
"Tiểu Điệp." Kiến Ninh lạnh giọng nhắc nhở, Tiểu Điệp nghe vậy bĩu môi xong quay sang nhìn thần sắc của Tôn Quân, đúng là ngài ấy đang giận đến mức sắp phát hoả rồi.
"Hắn ở đâu?"
"Thưa đại nhân, thời hạn vẫn còn bốn ngày nữa nên xin ngài..."
"Đại nhân! Đại nhân cứu mạng aaaa!! Đại nhân cứu mạng a!"
Chưa xử lý xong kẻ này đã có kẻ khác đến tâu cáo, tất cả đều chỉ liên quan đến Chiêu Tử Luân, hàng chục hình nhân giấy bị hắn ta bắt cóc xong thả ra đều vội vã chạy tới khóc lóc với Tôn Quân, đến nước này ngài không thể khoanh tay đứng nhìn hắn tự tung tự tác nữa, Tôn Quân lập tức đứng dậy đi tìm hắn.
"Nào, không đau, sẽ không đau đâu mà, ngồi yên đi." Chiêu Tử Luân vừa nói vừa cưỡng ép hình nhân giấy nằm xuống đất để viết chữ "Rất thích huynh" lên mặt nó.
"Cứu aaa!! Buông ta ra!! Đại nhân?! Đại nhân cứu mạng aaaa!! Đại nhân cứu mạng a!"
"Đừng có lừa ta, không ai ngu ngốc bị lừa liên tiếp hai lần vậy đâu, ta sẽ không để bị mắc bẫy của ngươi..."
"Thả ra." Tôn Quân trầm giọng gắt, bước chân đĩnh đạc đi đến trước mặt Chiêu Tử Luân khiến hắn toàn thân hoá đá, nhất thời không nhận thức được đây là mộng cảnh hay là hiện thực bởi Phác Tôn Quân thật sự đang ở trước mặt cậu.
"..." Tâm tư Chiêu Tử Luân trở nên bấn loạn, đầu óc trống rỗng không kịp nghĩ gì, gương mặt nóng bừng cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài, cậu đúng thật là rất thích Tôn Quân.
Chỉ khi hình nhân giấy dưới thân dùng hết sức đẩy cậu ra rồi bỏ chạy thục mạng, Chiêu Tử Luân mới lấy lại được tỉnh táo.
"Cạch"
Chiêu Tử Luân không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại ném nghiên bút đang cầm xuống dưới chân Tôn Quân, sau đó diễn tuồng gõ đầu tự trách bản thân hậu đậu: "Ấy chết, thứ lỗi cho ta."
Nhanh như cắt hắn lao người như hổ đói vồ mồi đến chỗ nghiên bút đang nằm, nhưng thay vì lượm nó lên hắn lại mò sang chân của Tôn Quân cuồng loạn vuốt ve, chân của nam nhân vốn rắn rỏi cứng cáp khác biệt với sự mềm mại của nữ nhân, nhưng chân của Tôn Quân thì khác, dù thô cứng nhưng da thịt trơn nhẵn sờ rất êm tay, thậm chí càng sờ càng cảm thấy có hương hoa dịu ngọt lan toả, Chiêu Tử Luân thích đến mức không thể dừng hành động vô liêm sỉ của mình lại được.
Tôn Quân: "..."
Kiến Ninh: "..."
Đám gia nô có mặt ở đó: "..."
Phác Tôn Quân lặng lẽ nhìn sang Kiến Ninh nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu, bởi nếu bây giờ Tôn Quân mà đá Tử Luân trở về Đông Môn Trấn thì sẽ thua giao kèo của hắn, thà chịu đựng một chút mà sau này được yên ổn hơn là trong khắc tức giận làm hỏng mọi thứ, Tôn Quân hiện tại khá hối hận vì đã không nghe lời Kiến Ninh đừng đi tìm hắn.
Chiêu Tử Luân phè phỡn trưng ra bộ mặt mê mẩn ôm dính lấy chân của Tôn Quân, nhưng khi nhìn lại không biết từ lúc nào thứ cậu đang ôm là hình nhân giấy, Tôn Quân thì đang bỏ đi mất rồi, Chiêu Tử Luân khinh bỉ ném hình nhân giấy cũng đang khinh thường nhìn cậu sang một bên, tức tốc chạy theo phía sau bám đuôi Tôn Quân.
Tôn Quân từ tốn đi phía trước nhưng Tử Luân lại chẳng thể bắt kịp, cậu chạy đến khó thở hụt hơi vẫn bị bỏ lại đằng sau, tới khi đến Thiên Viên Thư cậu lo rằng cứ thế này sẽ không nói được gì với ngài ấy, Tử Luân dừng lại hít một hơi sâu, đưa tay lên miệng khuếch giọng gọi lớn:
"Chúng ta đã giao kèo nếu huynh bỏ kết giới huynh phải cho ta ở cạnh huynh, ta có thể vào Thiên Viên Thư không? Hứa chỉ ngồi ngắm chứ không quấy phá."
Ngồi ngắm? Tôn Quân nghe xong hai từ này không thể không nghĩ Chiêu Tử Luân là kẻ kì quái, càng không hiểu đầu óc của hắn có vấn đề gì cứ liên tục không ngừng bày tỏ "tình cảm" với ngài, nam nhân với nam nhân sao? Chuyện hoang đường càng nghĩ càng phát kinh.
Tôn Quân ghét bỏ không quay đầu hồi đáp, tiếp tục đi vào Thiên Viên Thư đóng cửa lại, ngài nghĩ đã tỏ sẵn thái độ thế này rồi Chiêu Tử Luân sẽ hiểu chuyện mà ngoan ngoãn rời đi, nào ngờ suy nghĩ vừa dứt thì Tử Luân mở cửa bước vào, hắn chọn chỗ thích hợp lặng lẽ ngồi xuống ngắm nhìn Tôn Quân.
"..."
Cả hai rơi vào trầm tư nhìn nhau.
"..."
"Ta đã nói đồng ý chưa?"
"Huynh vừa mới nói đấy?"
"Đó là câu hỏi, ta hỏi ngươi ta đã nói đồng ý chưa?"
"Kìa! Huynh nói đồng ý tận hai lần luôn rồi đó!"
"..." Tôn Quân dần dần mất kiên nhẫn: "Ngày mai đừng có đến đây."
Chiêu Tử Luân vui vẻ cười tít mắt: "Được, vậy ngày kia ta sẽ đến."
"Không, ý ta là đừng bao giờ đến đây nữa."
"Được, chúng ta gặp nhau ở chỗ khác cũng không vấn đề gì, huynh muốn gặp ở hậu viên hay hoa viên? Huynh đi đâu thì ta đi theo đó."
Phác Tôn Quân bất lực thở dài, thiết nghĩ không thể nói chuyện úp mở với hắn, ngài thẳng thừng nói: "Ta không muốn gặp mặt ngươi."
Chiêu Tử Luân lon ton đứng dậy đi ra góc khuất phía sau lưng Tôn Quân ngồi xuống: "Vậy nếu ta ở đằng sau thì sẽ không thấy mặt nữa rồi?"
Tôn Quân khẽ gắt giọng: "Đây là tư phòng của ta."
"Rồi cũng sẽ là tư phòng của chúng ta thôi."
"..."
"Huynh sao vậy? Trong lòng đang khó chịu chuyện gì sao?"
"Ngươi chính là lý do đấy."
Chiêu Tử Luân mừng rỡ hân hoan: "A! Vậy ra huynh chịu thừa nhận trong lòng có ta rồi à?"
"Rầm."
Chớp mắt Chiêu Tử Luân đã bị dịch chuyển ra ngoài cửa phòng, cánh cửa đóng sầm lại tạo ra tiếng động lớn, có lẽ cậu vừa chọc Tôn Quân nổi giận thật rồi.
Nhưng không tức giận thì chẳng lẽ tức cảnh sinh tình à? Chiêu Tử Luân hắn lì lợm đến độ này cơ mà.
Cả đêm hôm đó Chiêu Tử Luân không rời khỏi cửa Thiên Viên Thư dù chỉ nửa bước, hắn tình cờ trộm được chăn gối lúc hình nhân giấy đang phơi nên cứ thế tuỳ tiện tạo một chỗ ngủ êm ái trước cửa, hiện tại ngoài Tiểu Đán và Tiểu Điệp chịu trò chuyện với hắn ra thì ai cũng ghét hắn cả, chẳng hiểu sao Tử Luân vậy mà không chịu từ bỏ, dù có bị đói bị rét, ngủ lang bụi khổ sở vậy mà vẫn chẳng kêu than.
"Ngươi giống như gia nô vậy, không, còn tệ hơn gia nô, ích nhất họ còn được ngủ trong quan tài."
"... Nếu ngươi nghĩ việc ngủ trong quan tài thoải mái hơn thì ta xin kiếu." Chiêu Tử Luân gác tay sau gáy, thư thái nheo mắt nhìn trời đêm: "Lúc ta còn nhỏ vì Hoa Cô Cô không có thời gian chăm sóc nên đưa ta cho người khác giữ, họ nhốt ta vào kho củi với ít cơm thừa, ta sống vậy mà quen, lúc đó còn chẳng được chăn gối như này đâu, ta phải gối đầu lên củi gỗ và đắp người mình bằng rơm cỏ đấy, tồi tệ hơn thế này nhiều."
*Chương 2: Táng Cổ Thụ có đề cập đến chuyện Tử Luân từng bị ngược đãi lúc còn nhỏ.
"... Ngươi mà cũng cam tâm để người khác đối xử tồi tệ vậy sao?"
"Biết sao được, để có thể có tiền nuôi ta Cô Cô còn bỏ cả tôn nghiêm đi làm kỹ nữ, ta không muốn trở thành gánh nặng của người." Tử Luân mỉm nhẹ môi, xoa xoa chóp mũi: "Bởi do đêm đến thường xuyên nhìn thấy âm hồn khiến ta khá sợ hãi, thế là bọn họ tưởng ta bị điên..."
Chiêu Tử Luân nhìn thấy âm hồn là do nguyên thần của Tôn Quân tồn tại trong người, nhưng bọn chúng sẽ không dám làm hại cậu do cậu là chủ nhân của Bảo Ngọc Nguyệt Quang, Tiểu Đán nghĩ có khả năng nhìn thấy ma quỷ là chuyện tốt nhưng đối với Tử Luân cậu chưa bao giờ muốn điều đó cả.
"Tính ra thì, Tôn Quân vì bảo vệ ta nên mới đưa vòng ngọc đó cho ta đúng không? Huynh ấy biết khi ta đầu thai sẽ gặp rắc rối."
Tiểu Đán lắc đầu: "Ta không rõ, kể từ sau khi mất nguyên thần ngài ấy cũng quên hết những chuyện xảy ra trước đó rồi, nói cách khác ngài ấy chẳng biết gì về sự tồn tại của ngươi lẫn lý do vì sao nguyên thể trước đó lại làm vậy."
"Nguyên thể trước đó..." Chiêu Tử Luân bật dậy, nghiêm túc tập trung suy nghĩ: "Chẳng lẽ vì mất nguyên thần và tách hồn thành hai thể nên huynh ấy không nhớ gì về mình?"
"Ngươi từng gặp đại nhân trước đây sao?"
"Không hẳn, ta chỉ luôn thấy Tôn Quân xuất hiện trong giấc mơ ta, huynh ấy lúc nào cũng nói rằng mong ta sẽ tìm được huynh." Tử Luân đoạn dừng lại, trầm tư suy đoán: "Không phải chứ, nếu vậy... Là muốn mình tìm vì chuyện đó sao?"
"Ngươi thì thầm gì thế? Bọn ta không nghe rõ."
"Các ngươi có biết nửa vòng ngọc còn lại đang ở đâu không?"
Tiểu Đán cùng Tiểu Điệp đồng lượt lắc đầu: "Không biết, đại nhân cũng đang đi tìm một nửa đó."
Tử Luân nghiêng đầu nhìn bọn họ, hứng khởi tươi cười: "Vậy nếu ta tìm rồi trả lại cho huynh ấy, có khi nào Tôn Quân sẽ chấp nhận ta không?"
Tiểu Đán cùng Tiểu Điệp đồng thanh đáp: "Chắc chắn không."
"..."
Ngày thứ bảy trong hạn mười ngày.
"Nóng quá, Tôn Quân, ta nóng, ta nóng chết đi được."
Chiêu Tử Luân từ lúc thức dậy cho đến tận trưa không ngừng kêu than, cậu ngồi dựa lưng trước cửa đập nhẹ đầu về sau tạo âm thanh phiền toái.
"Cạch"
"Agh?!"
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến Tử Luân mất đà ngã người về sau, đầu đập xuống sàn đau nhói rên rỉ, cậu nheo mắt uỷ khuất nhìn về người vẫn đang bình thản yên vị trong phòng, Tôn Quân thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn kẻ đang ăn vạ trước cửa kia, âm giọng từ tính mang theo thắc mắc hỏi:
"Ngươi nóng?" Bởi bên ngoài tiết trời không có nắng gắt, gió mát thoáng đãng thì hắn bảo nóng là nóng gì chứ?
Chiêu Tử Luân híp mắt mỉm cười, tầm mắt chăm chú hướng về Tôn Quân mà quên luôn cả cơn đau vừa rồi, cậu gấp gáp đi đến nơi đối diện chỗ Tôn Quân đang ngồi, tự ý ngồi xuống trước mặt ngài.
"Phải, ta nóng..." Hắn gật gù đáp, ánh mắt u mê ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú tựa tiên tử kia: "Nóng lòng được huynh hôn."
"..." Phác Tôn Quân quả thực nghẹn lời, trong lòng dâng lên ý niệm muốn lập tức đá Tử Luân ra ngoài.
Không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, nhưng thoạt nhìn người xẩu hổ hình như chỉ có Chiêu Tử Luân, cậu ngồi đối diện gần kề với Tôn Quân như vậy không phải là đang nằm mơ, nếu có mơ cậu cũng không muốn tỉnh giấc.
Chiêu Tử Luân gác tay lên bàn, chống cằm bày vẻ tương tư: "Ta thích huynh, rất thích huynh."
"..."
"Huynh nghe thấy không? Ta nói là rất thích huynh đấy."
"..."
"Ta thích..."
"Ra ngoài." Tôn Quân khó chịu ngắt lời hắn: "Ta sẽ không bao giờ thích ngươi."
Mấy lời vô tình này không cần Tôn Quân nói, Tử Luân cũng biết rõ điều đó, chỉ là hắn làm lơ không để tâm mà thôi: "Ta biết chứ, vậy nên ta mới cố gắng rất nhiều để khiến huynh thích ta."
"..."
Không thấy Tôn Quân có động thái hay tiếp tục nói gì, Tử Luân chớp chớp mắt suy nghĩ, thấp giọng e dè hỏi: "Chẳng lẽ... Huynh lạnh nhạt với ta là do có người trong lòng rồi?
Tôn Quân mấy trăm năm nay thủ thân như ngọc, đến cả để ý một người cũng không bởi lúc nào cũng bận rộn, đồng thời ngài chẳng hề có hứng thú với ái tình phiền phức nên chưa từng có tình cảm với ai.
"Đúng vậy, ta có người trong lòng." Dù bản thân không có bất cứ ai nhưng ngài vẫn lựa chọn nói dối để Tử Luân biết điều mà từ bỏ: "Là nữ nhân, không phải ngươi." Tôn Quân vội tiếp lời để Tử Luân không tự mặt dày suy diễn ra đó là mình.
Chiêu Tử Luân chẹp miệng: "Chậc, vậy giờ hai chúng ta phải tìm cho ả một tân lang khác à?"
"?"
"Bất quá thì tìm cho ả người mới, nam nhân nào đó có thể thay thế chỗ huynh ấy." Chiêu Tử Luân nhanh thoăn thoắt kê một tờ giấy mới, ngoan ngoãn mài mực cho Tôn Quân viết: "Đây, viết thư tuyệt giao gửi nàng ta đi."
"..." Tôn Quân dùng tay day mi tâm, bất lực cực độ: "Ngươi tạm thời đừng nói gì nữa được không?"
Chiêu Tử Luân đoạn dừng lại, cố tình nhướng thân người về phía trước một chút: "Nếu muốn ta không nói nữa..." Gương mặt cậu kề cận áp sát Tôn Quân, ánh mắt mị hoặc xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách cùng huyết sắc tuyệt đẹp, song lại dời tầm mắt nhìn xuống phiến môi của ngài, Tử Luân nở nụ cười chứa đựng tiếu ý, giọng ngọt ngào nói: "Vậy ngài giúp ta ngậm miệng lại đi?"
Sau đó Chiêu Tử Luân bị Phác Tôn Quân nhét giấy vào mồm, hai bầu má căng phồng lên do bị nhét quá nhiều giấy đến mức không nói được chữ nào nữa.
Trông cậu giờ chẳng khác một con sóc ngậm đầy hạt dẻ trong miệng là bao, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Thế là Chiêu Tử Luân một lần nữa bị đuổi ra khỏi thư phòng.
"Hừ, xấu xa! Xấu xa!!" Chiêu Tử Luân ấm ức giậm chân hậm hực, vừa cằn nhằn vừa lấy giấy bị nhét trong miệng ra, trong mớ giấy đó có một tờ được đóng mộc đỏ, đang tự hỏi thứ này là gì thì bỗng Tiểu Điệp từ đâu xuất hiện, nàng tinh nghịch thổi nhẹ vào tai cậu khiến cậu giật mình.
"Oái!? Ngươi ở đâu ra vậy?"
"Ta hỏi ngươi mới đúng, từ nãy đến giờ tìm không thấy ngươi đâu." Tiểu Điệp là tiểu yêu nên thân thể có thể tuỳ ý bay lượn xung quanh tuỳ thích, nàng nhảy nhẹ một cái đã ngồi lên vai của Tử Luân, thoải mái phẩy quạt: "Ngươi trộm thứ đó từ đâu vậy?"
"Trộm? Ý ngươi là tờ giấy có mộc đỏ này?"
"Đúng vậy, nhìn thì chắc chắn không phải phu nhân hay Kiến Ninh huynh đưa cho ngươi đúng không? Đây là "Ngân Thực" của Phác Gia, nói nôm na giống như phiếu ăn vậy, phải có nó ngươi mới được phép ăn uống thoải mái tuỳ thích."
"Ngân thực? Đồ ăn?" Tử Luân ngờ nghệch hỏi.
"Phác Gia không phát lương cho âm hồn, họ làm việc chăm chỉ để được giảm ác nghiệp sớm đi đầu thai chuyển kiếp, nơi này khác với Minh Phủ là vì khi ngươi chịu tội ở đây, nếu thể hiện tốt sẽ được thưởng, ngân thực là một trong những phần thưởng đó, nô gia một tháng chỉ được nhận một lần thôi."
"Hoá ra là vậy, hèn gì trước giờ ta chưa từng thấy bọn họ nghỉ ngơi ăn uống, ta còn nghĩ là oan hồn thì không cần ăn chứ."
"Đi theo ta, ta sẽ chỉ ngươi vài thứ hay ho ở đây."
Thiên Viên Thư vốn là cấm phòng không một ai được phép lui tới nếu không có lệnh, bởi không chỉ chứa văn tự quan trọng mà còn là nơi nghỉ của Tôn Quân, nên bình thường không một nô gia nào dám bén mảng đến đây, khung cảnh bình thường tĩnh mịch lộ ra có chút lạnh lẽo, chẳng hiểu tại sao ngày hôm nay lại có nhiều hình nhân giấy qua lại liên tục trước cổng Thiên Viên Thư, dù họ không phát ra âm thanh nhưng tiếng giấy bị xé xuống vẫn vọng rất rõ.
Bóng hình giấy như một cơn gió lướt qua lướt lại, cố đè giọng xuống thấp nhất có thể, thì thầm to nhỏ nói với nhau, vừa làm vừa quay đầu nhìn khắp nơi tránh kinh động đến đại nhân của họ.
Trong gian thư phòng trang nhã, thân ảnh uy nghi ngồi trước cửa sổ khép hờ, một nửa khuôn mặt tinh xảo được ánh dương quang rọi vào, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, Tôn Quân hạ tầm mắt nhìn xuống văn tự trên bàn, nghiên bút trong tay không có nửa điểm đình trệ dù cho có bị quấy rầy, chỉ đến khi xong việc ngài mới bước ra ngoài, đám nô gia vừa nhìn thấy Tôn Quân đã hốt hoảng gom hết đống giấy chạy tán loạn, bởi chúng biết bản thân không được phép lui đến đây, đợi khi Tôn Quân ra cổng thì cung đường đã trống trơn không một vết tích gì, cứ như tiếng ồn và những việc khi nãy chỉ là tưởng tượng.
Bởi vì mấy ngày nay đều chỉ ở Thiên Viên Thư khiến tâm trạng ngài có chút bức bối, Tôn Quân định đi dạo một chút rồi quay lại nhưng...
"Ở đây, ở đây nữa."
"Đây nè, mau lên, trên kia!"
"Sao có thể giấu được cả ở chỗ này vậy?!"
"Ở đó kìa, ngươi ở đây, ta ra đó."
"Chỗ này cũng có nữa."
"DẸP * ĐI"
Một trong đám hình nhân giấy mất kiên nhẫn điên tiết giãy đành đạch, số giấy mà gia nô thu được đã có thể xếp thành núi, dưới đất đều là tờ giấy ghi những chữ lặp đi lặp lại "Ta thích huynh, rất thích huynh, ta nghiêm túc thích huynh." Mỗi một tờ là một câu được ghi to và rõ với số lượng nhiều được dán khắp mọi nơi, những chỗ nào có thể dán giấy đều bị dán đầy, báo hại đám nô gia bỏ dở công việc đi tháo những thứ vô nghĩa này.
Dòng chữ "Ta thích huynh" được dán không chừa bất cứ chỗ nào Chiêu Tử Luân nghĩ Tôn Quân sẽ đi qua, mấy ngày trước sau khi thành giao cậu đã suy nghĩ mãi cách để tiếp cận Tôn Quân, bởi vì ngài lập kết giới nên cậu không hề được gặp mặt hay có thể nói chuyện với ngài.
Tử Luân lúc đó chợt nhớ đến lời của Phù Tam thúc khi hỏi về chuyện phu thê, cậu nhớ thúc ấy đã nói:
"Chân thành, ngươi phải để nàng ta thấy được tấm chân tình của ngươi, giống như khi ta theo đuổi Lục Liên, ngày nào ta cũng nói với nàng ấy là "ta thích nàng" Nói hơn mấy năm cũng chịu gả cho ta."
Chiêu Tử Luân có chân thành, cũng có kiên nhẫn nhưng hắn không có thời gian để mỗi ngày đều nói như thúc ấy, cũng không có cơ hội để gặp mặt nên đành nghĩ ra hạ sách này, Chiêu Tử Luân thức ngày thức đêm mất ăn mất ngủ viết ra gần một nghìn tờ giấy, lại tốn thêm một ngày trốn chui trốn lủi tránh đám hình nhân giấy để dán khắp gia phủ.
Chiêu Tử Luân tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được cái nhíu mày khó hiểu của ngài, Phác Tôn Quân thuận tiện cầm một tờ lên đọc, nghiền ngẫm một hồi sau mới cất giọng nói: "Chữ xấu quá, ta đọc không hiểu."
"..."
"Huynh ấy... thật sự đã nói vậy à?" Chiêu Tử Luân sững sờ không đặt bút viết chữ được nữa, nét mặt đờ đẫn không biết là đang tuyệt vọng hay đang tức giận.
"Đúng vậy." Tiểu Điệp và Tiểu Đán ngồi ngoan ngoãn đung đưa chân nhìn Tử Luân viết chữ, vốn họ không thường ở cùng người khác nhưng do cảm thấy Tử Luân rất thú vị, họ cũng rất tò mò trong mười ngày này làm sao Tử Luân có thể khiến Tôn Quân bỏ kết giới.
Chiêu Tử Luân đập trán xuống bàn, vừa muốn gào thét vừa muốn khóc sụt sịt, cậu viết gần ngàn tờ giấy, cầm bút nhiều đến nỗi tay phải run không tự chủ, vậy mà ngài ấy nỡ lòng nào...
"Mà chữ ngươi xấu thật, nét loạn xạ không biết là đang viết chữ gì, cả ta và Tiểu Đán đọc đều không hiểu."
"Vậy sao từ đầu không nói vậy đó? Sao lúc đầu không nói vậy đi để ta đỡ phải viết?!" Chiêu Tử Luân uất ức quá không biết trút nỗi niềm lên ai nên đành đổ lỗi cho hai tiểu yêu không liên quan gì kia.
"Yên tâm đi sắp tới ngươi cũng không viết được nữa đâu, số giấy ngươi dùng ở Phác Gia đã bị đại nhân niêm phong lại, nếu ngươi còn cố chấp lấy trộm sẽ bị đánh đấy."
"CÁI GÌ?!..."
Chiêu Tử Luân chán nản ngã nằm ra sàn, gác tay lên trán động não suy nghĩ, bởi hai chữ "bỏ cuộc" không phải tính cách của Tử Luân nên không lâu sau đó, vì không tìm được giấy để viết nữa nên cậu đành mượn nhờ một vài vị bằng hữu "thân thiết" trong Phủ giúp đỡ.
Ngày thứ sáu trong hạn mười ngày.
Phác Tôn Quân bình thường ưu nhã vô cảm, vẻ mặt không hề có cảm xúc nào ngoài sự cao lãnh uy nghiêm, nào ngờ chỉ qua một đêm liền u ám đến độ đáng sợ, đáy mắt hiện tia lửa đầy khó chịu tức giận, chỉ một ánh nhìn đã khiến đám hình nhân giấy khiếp đảm quỳ xuống thút thít kể tội, khắp thân người đám hình nhân giấy bị viết đầy chữ, nơi nào trắng trẻo thích hợp với mực đen thì đều có chữ "Ta thích huynh" trên đó, không cần động não cũng có thể đoán ra được thủ phạm là ai, Chiêu Tử Luân vì không tìm được giấy trắng nên đã đè hết toàn bộ hình nhân giấy trong Phác Gia ra và viết chữ lên bọn chúng.
"Xin đại nhân, hức hức, đòi lại công bằng cho đám tiểu nô, hức! Đến cả những chỗ nhạy cảm cũng bị hắn viết lên!! Chúng nô tài thực không thiết sống nữa, hức..."
"Thì... Các ngươi cũng có sống đâu?" Tiểu Điệp phe phẩy quạt cười khúc khích.
"Tiểu Điệp." Kiến Ninh lạnh giọng nhắc nhở, Tiểu Điệp nghe vậy bĩu môi xong quay sang nhìn thần sắc của Tôn Quân, đúng là ngài ấy đang giận đến mức sắp phát hoả rồi.
"Hắn ở đâu?"
"Thưa đại nhân, thời hạn vẫn còn bốn ngày nữa nên xin ngài..."
"Đại nhân! Đại nhân cứu mạng aaaa!! Đại nhân cứu mạng a!"
Chưa xử lý xong kẻ này đã có kẻ khác đến tâu cáo, tất cả đều chỉ liên quan đến Chiêu Tử Luân, hàng chục hình nhân giấy bị hắn ta bắt cóc xong thả ra đều vội vã chạy tới khóc lóc với Tôn Quân, đến nước này ngài không thể khoanh tay đứng nhìn hắn tự tung tự tác nữa, Tôn Quân lập tức đứng dậy đi tìm hắn.
"Nào, không đau, sẽ không đau đâu mà, ngồi yên đi." Chiêu Tử Luân vừa nói vừa cưỡng ép hình nhân giấy nằm xuống đất để viết chữ "Rất thích huynh" lên mặt nó.
"Cứu aaa!! Buông ta ra!! Đại nhân?! Đại nhân cứu mạng aaaa!! Đại nhân cứu mạng a!"
"Đừng có lừa ta, không ai ngu ngốc bị lừa liên tiếp hai lần vậy đâu, ta sẽ không để bị mắc bẫy của ngươi..."
"Thả ra." Tôn Quân trầm giọng gắt, bước chân đĩnh đạc đi đến trước mặt Chiêu Tử Luân khiến hắn toàn thân hoá đá, nhất thời không nhận thức được đây là mộng cảnh hay là hiện thực bởi Phác Tôn Quân thật sự đang ở trước mặt cậu.
"..." Tâm tư Chiêu Tử Luân trở nên bấn loạn, đầu óc trống rỗng không kịp nghĩ gì, gương mặt nóng bừng cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài, cậu đúng thật là rất thích Tôn Quân.
Chỉ khi hình nhân giấy dưới thân dùng hết sức đẩy cậu ra rồi bỏ chạy thục mạng, Chiêu Tử Luân mới lấy lại được tỉnh táo.
"Cạch"
Chiêu Tử Luân không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại ném nghiên bút đang cầm xuống dưới chân Tôn Quân, sau đó diễn tuồng gõ đầu tự trách bản thân hậu đậu: "Ấy chết, thứ lỗi cho ta."
Nhanh như cắt hắn lao người như hổ đói vồ mồi đến chỗ nghiên bút đang nằm, nhưng thay vì lượm nó lên hắn lại mò sang chân của Tôn Quân cuồng loạn vuốt ve, chân của nam nhân vốn rắn rỏi cứng cáp khác biệt với sự mềm mại của nữ nhân, nhưng chân của Tôn Quân thì khác, dù thô cứng nhưng da thịt trơn nhẵn sờ rất êm tay, thậm chí càng sờ càng cảm thấy có hương hoa dịu ngọt lan toả, Chiêu Tử Luân thích đến mức không thể dừng hành động vô liêm sỉ của mình lại được.
Tôn Quân: "..."
Kiến Ninh: "..."
Đám gia nô có mặt ở đó: "..."
Phác Tôn Quân lặng lẽ nhìn sang Kiến Ninh nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu, bởi nếu bây giờ Tôn Quân mà đá Tử Luân trở về Đông Môn Trấn thì sẽ thua giao kèo của hắn, thà chịu đựng một chút mà sau này được yên ổn hơn là trong khắc tức giận làm hỏng mọi thứ, Tôn Quân hiện tại khá hối hận vì đã không nghe lời Kiến Ninh đừng đi tìm hắn.
Chiêu Tử Luân phè phỡn trưng ra bộ mặt mê mẩn ôm dính lấy chân của Tôn Quân, nhưng khi nhìn lại không biết từ lúc nào thứ cậu đang ôm là hình nhân giấy, Tôn Quân thì đang bỏ đi mất rồi, Chiêu Tử Luân khinh bỉ ném hình nhân giấy cũng đang khinh thường nhìn cậu sang một bên, tức tốc chạy theo phía sau bám đuôi Tôn Quân.
Tôn Quân từ tốn đi phía trước nhưng Tử Luân lại chẳng thể bắt kịp, cậu chạy đến khó thở hụt hơi vẫn bị bỏ lại đằng sau, tới khi đến Thiên Viên Thư cậu lo rằng cứ thế này sẽ không nói được gì với ngài ấy, Tử Luân dừng lại hít một hơi sâu, đưa tay lên miệng khuếch giọng gọi lớn:
"Chúng ta đã giao kèo nếu huynh bỏ kết giới huynh phải cho ta ở cạnh huynh, ta có thể vào Thiên Viên Thư không? Hứa chỉ ngồi ngắm chứ không quấy phá."
Ngồi ngắm? Tôn Quân nghe xong hai từ này không thể không nghĩ Chiêu Tử Luân là kẻ kì quái, càng không hiểu đầu óc của hắn có vấn đề gì cứ liên tục không ngừng bày tỏ "tình cảm" với ngài, nam nhân với nam nhân sao? Chuyện hoang đường càng nghĩ càng phát kinh.
Tôn Quân ghét bỏ không quay đầu hồi đáp, tiếp tục đi vào Thiên Viên Thư đóng cửa lại, ngài nghĩ đã tỏ sẵn thái độ thế này rồi Chiêu Tử Luân sẽ hiểu chuyện mà ngoan ngoãn rời đi, nào ngờ suy nghĩ vừa dứt thì Tử Luân mở cửa bước vào, hắn chọn chỗ thích hợp lặng lẽ ngồi xuống ngắm nhìn Tôn Quân.
"..."
Cả hai rơi vào trầm tư nhìn nhau.
"..."
"Ta đã nói đồng ý chưa?"
"Huynh vừa mới nói đấy?"
"Đó là câu hỏi, ta hỏi ngươi ta đã nói đồng ý chưa?"
"Kìa! Huynh nói đồng ý tận hai lần luôn rồi đó!"
"..." Tôn Quân dần dần mất kiên nhẫn: "Ngày mai đừng có đến đây."
Chiêu Tử Luân vui vẻ cười tít mắt: "Được, vậy ngày kia ta sẽ đến."
"Không, ý ta là đừng bao giờ đến đây nữa."
"Được, chúng ta gặp nhau ở chỗ khác cũng không vấn đề gì, huynh muốn gặp ở hậu viên hay hoa viên? Huynh đi đâu thì ta đi theo đó."
Phác Tôn Quân bất lực thở dài, thiết nghĩ không thể nói chuyện úp mở với hắn, ngài thẳng thừng nói: "Ta không muốn gặp mặt ngươi."
Chiêu Tử Luân lon ton đứng dậy đi ra góc khuất phía sau lưng Tôn Quân ngồi xuống: "Vậy nếu ta ở đằng sau thì sẽ không thấy mặt nữa rồi?"
Tôn Quân khẽ gắt giọng: "Đây là tư phòng của ta."
"Rồi cũng sẽ là tư phòng của chúng ta thôi."
"..."
"Huynh sao vậy? Trong lòng đang khó chịu chuyện gì sao?"
"Ngươi chính là lý do đấy."
Chiêu Tử Luân mừng rỡ hân hoan: "A! Vậy ra huynh chịu thừa nhận trong lòng có ta rồi à?"
"Rầm."
Chớp mắt Chiêu Tử Luân đã bị dịch chuyển ra ngoài cửa phòng, cánh cửa đóng sầm lại tạo ra tiếng động lớn, có lẽ cậu vừa chọc Tôn Quân nổi giận thật rồi.
Nhưng không tức giận thì chẳng lẽ tức cảnh sinh tình à? Chiêu Tử Luân hắn lì lợm đến độ này cơ mà.
Cả đêm hôm đó Chiêu Tử Luân không rời khỏi cửa Thiên Viên Thư dù chỉ nửa bước, hắn tình cờ trộm được chăn gối lúc hình nhân giấy đang phơi nên cứ thế tuỳ tiện tạo một chỗ ngủ êm ái trước cửa, hiện tại ngoài Tiểu Đán và Tiểu Điệp chịu trò chuyện với hắn ra thì ai cũng ghét hắn cả, chẳng hiểu sao Tử Luân vậy mà không chịu từ bỏ, dù có bị đói bị rét, ngủ lang bụi khổ sở vậy mà vẫn chẳng kêu than.
"Ngươi giống như gia nô vậy, không, còn tệ hơn gia nô, ích nhất họ còn được ngủ trong quan tài."
"... Nếu ngươi nghĩ việc ngủ trong quan tài thoải mái hơn thì ta xin kiếu." Chiêu Tử Luân gác tay sau gáy, thư thái nheo mắt nhìn trời đêm: "Lúc ta còn nhỏ vì Hoa Cô Cô không có thời gian chăm sóc nên đưa ta cho người khác giữ, họ nhốt ta vào kho củi với ít cơm thừa, ta sống vậy mà quen, lúc đó còn chẳng được chăn gối như này đâu, ta phải gối đầu lên củi gỗ và đắp người mình bằng rơm cỏ đấy, tồi tệ hơn thế này nhiều."
*Chương 2: Táng Cổ Thụ có đề cập đến chuyện Tử Luân từng bị ngược đãi lúc còn nhỏ.
"... Ngươi mà cũng cam tâm để người khác đối xử tồi tệ vậy sao?"
"Biết sao được, để có thể có tiền nuôi ta Cô Cô còn bỏ cả tôn nghiêm đi làm kỹ nữ, ta không muốn trở thành gánh nặng của người." Tử Luân mỉm nhẹ môi, xoa xoa chóp mũi: "Bởi do đêm đến thường xuyên nhìn thấy âm hồn khiến ta khá sợ hãi, thế là bọn họ tưởng ta bị điên..."
Chiêu Tử Luân nhìn thấy âm hồn là do nguyên thần của Tôn Quân tồn tại trong người, nhưng bọn chúng sẽ không dám làm hại cậu do cậu là chủ nhân của Bảo Ngọc Nguyệt Quang, Tiểu Đán nghĩ có khả năng nhìn thấy ma quỷ là chuyện tốt nhưng đối với Tử Luân cậu chưa bao giờ muốn điều đó cả.
"Tính ra thì, Tôn Quân vì bảo vệ ta nên mới đưa vòng ngọc đó cho ta đúng không? Huynh ấy biết khi ta đầu thai sẽ gặp rắc rối."
Tiểu Đán lắc đầu: "Ta không rõ, kể từ sau khi mất nguyên thần ngài ấy cũng quên hết những chuyện xảy ra trước đó rồi, nói cách khác ngài ấy chẳng biết gì về sự tồn tại của ngươi lẫn lý do vì sao nguyên thể trước đó lại làm vậy."
"Nguyên thể trước đó..." Chiêu Tử Luân bật dậy, nghiêm túc tập trung suy nghĩ: "Chẳng lẽ vì mất nguyên thần và tách hồn thành hai thể nên huynh ấy không nhớ gì về mình?"
"Ngươi từng gặp đại nhân trước đây sao?"
"Không hẳn, ta chỉ luôn thấy Tôn Quân xuất hiện trong giấc mơ ta, huynh ấy lúc nào cũng nói rằng mong ta sẽ tìm được huynh." Tử Luân đoạn dừng lại, trầm tư suy đoán: "Không phải chứ, nếu vậy... Là muốn mình tìm vì chuyện đó sao?"
"Ngươi thì thầm gì thế? Bọn ta không nghe rõ."
"Các ngươi có biết nửa vòng ngọc còn lại đang ở đâu không?"
Tiểu Đán cùng Tiểu Điệp đồng lượt lắc đầu: "Không biết, đại nhân cũng đang đi tìm một nửa đó."
Tử Luân nghiêng đầu nhìn bọn họ, hứng khởi tươi cười: "Vậy nếu ta tìm rồi trả lại cho huynh ấy, có khi nào Tôn Quân sẽ chấp nhận ta không?"
Tiểu Đán cùng Tiểu Điệp đồng thanh đáp: "Chắc chắn không."
"..."
Ngày thứ bảy trong hạn mười ngày.
"Nóng quá, Tôn Quân, ta nóng, ta nóng chết đi được."
Chiêu Tử Luân từ lúc thức dậy cho đến tận trưa không ngừng kêu than, cậu ngồi dựa lưng trước cửa đập nhẹ đầu về sau tạo âm thanh phiền toái.
"Cạch"
"Agh?!"
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến Tử Luân mất đà ngã người về sau, đầu đập xuống sàn đau nhói rên rỉ, cậu nheo mắt uỷ khuất nhìn về người vẫn đang bình thản yên vị trong phòng, Tôn Quân thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn kẻ đang ăn vạ trước cửa kia, âm giọng từ tính mang theo thắc mắc hỏi:
"Ngươi nóng?" Bởi bên ngoài tiết trời không có nắng gắt, gió mát thoáng đãng thì hắn bảo nóng là nóng gì chứ?
Chiêu Tử Luân híp mắt mỉm cười, tầm mắt chăm chú hướng về Tôn Quân mà quên luôn cả cơn đau vừa rồi, cậu gấp gáp đi đến nơi đối diện chỗ Tôn Quân đang ngồi, tự ý ngồi xuống trước mặt ngài.
"Phải, ta nóng..." Hắn gật gù đáp, ánh mắt u mê ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú tựa tiên tử kia: "Nóng lòng được huynh hôn."
"..." Phác Tôn Quân quả thực nghẹn lời, trong lòng dâng lên ý niệm muốn lập tức đá Tử Luân ra ngoài.
Không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, nhưng thoạt nhìn người xẩu hổ hình như chỉ có Chiêu Tử Luân, cậu ngồi đối diện gần kề với Tôn Quân như vậy không phải là đang nằm mơ, nếu có mơ cậu cũng không muốn tỉnh giấc.
Chiêu Tử Luân gác tay lên bàn, chống cằm bày vẻ tương tư: "Ta thích huynh, rất thích huynh."
"..."
"Huynh nghe thấy không? Ta nói là rất thích huynh đấy."
"..."
"Ta thích..."
"Ra ngoài." Tôn Quân khó chịu ngắt lời hắn: "Ta sẽ không bao giờ thích ngươi."
Mấy lời vô tình này không cần Tôn Quân nói, Tử Luân cũng biết rõ điều đó, chỉ là hắn làm lơ không để tâm mà thôi: "Ta biết chứ, vậy nên ta mới cố gắng rất nhiều để khiến huynh thích ta."
"..."
Không thấy Tôn Quân có động thái hay tiếp tục nói gì, Tử Luân chớp chớp mắt suy nghĩ, thấp giọng e dè hỏi: "Chẳng lẽ... Huynh lạnh nhạt với ta là do có người trong lòng rồi?
Tôn Quân mấy trăm năm nay thủ thân như ngọc, đến cả để ý một người cũng không bởi lúc nào cũng bận rộn, đồng thời ngài chẳng hề có hứng thú với ái tình phiền phức nên chưa từng có tình cảm với ai.
"Đúng vậy, ta có người trong lòng." Dù bản thân không có bất cứ ai nhưng ngài vẫn lựa chọn nói dối để Tử Luân biết điều mà từ bỏ: "Là nữ nhân, không phải ngươi." Tôn Quân vội tiếp lời để Tử Luân không tự mặt dày suy diễn ra đó là mình.
Chiêu Tử Luân chẹp miệng: "Chậc, vậy giờ hai chúng ta phải tìm cho ả một tân lang khác à?"
"?"
"Bất quá thì tìm cho ả người mới, nam nhân nào đó có thể thay thế chỗ huynh ấy." Chiêu Tử Luân nhanh thoăn thoắt kê một tờ giấy mới, ngoan ngoãn mài mực cho Tôn Quân viết: "Đây, viết thư tuyệt giao gửi nàng ta đi."
"..." Tôn Quân dùng tay day mi tâm, bất lực cực độ: "Ngươi tạm thời đừng nói gì nữa được không?"
Chiêu Tử Luân đoạn dừng lại, cố tình nhướng thân người về phía trước một chút: "Nếu muốn ta không nói nữa..." Gương mặt cậu kề cận áp sát Tôn Quân, ánh mắt mị hoặc xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách cùng huyết sắc tuyệt đẹp, song lại dời tầm mắt nhìn xuống phiến môi của ngài, Tử Luân nở nụ cười chứa đựng tiếu ý, giọng ngọt ngào nói: "Vậy ngài giúp ta ngậm miệng lại đi?"
Sau đó Chiêu Tử Luân bị Phác Tôn Quân nhét giấy vào mồm, hai bầu má căng phồng lên do bị nhét quá nhiều giấy đến mức không nói được chữ nào nữa.
Trông cậu giờ chẳng khác một con sóc ngậm đầy hạt dẻ trong miệng là bao, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Thế là Chiêu Tử Luân một lần nữa bị đuổi ra khỏi thư phòng.
"Hừ, xấu xa! Xấu xa!!" Chiêu Tử Luân ấm ức giậm chân hậm hực, vừa cằn nhằn vừa lấy giấy bị nhét trong miệng ra, trong mớ giấy đó có một tờ được đóng mộc đỏ, đang tự hỏi thứ này là gì thì bỗng Tiểu Điệp từ đâu xuất hiện, nàng tinh nghịch thổi nhẹ vào tai cậu khiến cậu giật mình.
"Oái!? Ngươi ở đâu ra vậy?"
"Ta hỏi ngươi mới đúng, từ nãy đến giờ tìm không thấy ngươi đâu." Tiểu Điệp là tiểu yêu nên thân thể có thể tuỳ ý bay lượn xung quanh tuỳ thích, nàng nhảy nhẹ một cái đã ngồi lên vai của Tử Luân, thoải mái phẩy quạt: "Ngươi trộm thứ đó từ đâu vậy?"
"Trộm? Ý ngươi là tờ giấy có mộc đỏ này?"
"Đúng vậy, nhìn thì chắc chắn không phải phu nhân hay Kiến Ninh huynh đưa cho ngươi đúng không? Đây là "Ngân Thực" của Phác Gia, nói nôm na giống như phiếu ăn vậy, phải có nó ngươi mới được phép ăn uống thoải mái tuỳ thích."
"Ngân thực? Đồ ăn?" Tử Luân ngờ nghệch hỏi.
"Phác Gia không phát lương cho âm hồn, họ làm việc chăm chỉ để được giảm ác nghiệp sớm đi đầu thai chuyển kiếp, nơi này khác với Minh Phủ là vì khi ngươi chịu tội ở đây, nếu thể hiện tốt sẽ được thưởng, ngân thực là một trong những phần thưởng đó, nô gia một tháng chỉ được nhận một lần thôi."
"Hoá ra là vậy, hèn gì trước giờ ta chưa từng thấy bọn họ nghỉ ngơi ăn uống, ta còn nghĩ là oan hồn thì không cần ăn chứ."
"Đi theo ta, ta sẽ chỉ ngươi vài thứ hay ho ở đây."