Chương 10: Lẩn Trốn
"Quạ, quạ!"
Cơn đau nhói ở tay khiến Tử Luân mơ màng tỉnh dậy, lờ mờ trong tâm trí hiện ra câu hỏi: "Mình đã ngủ quên sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Đầu óc Tử Luân đau nhức trống rỗng, xương cốt co cứng do nằm trên đất đá không bằng phẳng, cứ thế khiến cậu nằm yên một chỗ không nhúc nhích.
"Quạ! Quạ quạ!"
Tiếng ồn của con vật quen thuộc vang lên từ lòng ngực, Tử Luân nhìn xuống thì trông thấy tay mình vẫn còn cầm cổ con quạ, bỗng mọi kí ức về ngày hôm qua ùa về trong chớp mắt, Tử Luân giật bắn mình bật ngồi dậy đảo tầm mắt nhìn xung quanh, nhận ra bản thân đang nằm ngoài cửa của Biệt Lôi Cát chứ không phải là bên trong như ngày hôm qua.
"Khoan đã..." Tử Luân ngời ngợi nhận ra điều kì lạ, cậu nhanh chân chạy về phía cổng ló đầu nhìn ra ngoài, lén la lén lúc vì sợ bị phát hiện nhưng tiệt nhiên không có lấy một bóng người đi lại.
Lúc này Tử Luân mới để ý trời đã đứng bóng trên đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp như vị cứu tinh giải thoát cậu khỏi nỗi sợ hãi ám ảnh cả đêm, Tử Luân thử cố mở cánh cửa của Biệt Lôi Cát nhưng cánh cửa gỗ kia bỗng cứng như sắt đá, hoàn toàn không lay chuyển dù chỉ một chút, hoá ra Phác Gia vào ban ngày sẽ trở thành thế này sao? Không một cánh cửa nào được mở cho đến khi trời tối, cũng không có yêu tinh hay oan hồn lảng vảng xung quanh.
"Được..." Tử Luân nước mắt lưng tròng, nức nở thành tiếng: "ĐƯỢC CỨU RỒIII!!"
Trong lúc Tử Luân còn đang bận vỡ oà vì hạnh phúc thì con quạ dưới đất lại bày ra vẻ khinh thường vô cùng, nó vỗ bạch bạch hai cánh rồi cào móng xuống đất kêu.
"Quạ! quạ!"
"Hm? Ngươi sao vậy? Sao không nói gì hết thế?"
"Quạ!"
"Ta biết rồi! Vậy ra tất cả mọi chuyện đêm qua chỉ là ta mơ linh tinh thôi đúng không?"
"Kẹc!"
"..." Tử Luân ngơ ngác trong giây lát liền túm đuôi con quạ lên, liếc mắt dò xét, trầm giọng đe doạ: "Dù ta không hiểu là ngươi đang nói gì nhưng ta chắc chắn là ngươi vừa chửi ta đúng không?"
"Quạ!! Quạ!" Con quạ lắc đầu chối bây bẩy, nó dùng hết sức bình sinh ngửa mặt lên trời rồi thét lên: "KẸC!"
"..." Tử Luân ấy thế mà hiểu ra ý nó muốn nói, cậu chỉ ngón tay lên trời cao rồi thản nhiên đáp: "Ra là do trời sáng nên ngươi không thể nói chuyện bình thường được sao? Yêu quái mà cũng phân định ngày đêm? Sáng làm quạ, tối làm yêu tinh?"
"Quạ quạ!" Con quạ long lanh ánh mắt gật đầu lia lịa.
"Vậy giờ ta chỉ cần rời khỏi đây trước khi trời tối là được đúng không?" Tử Luân nới lỏng vách y phục để con quạ chui vào trong, sau đó đi ra khỏi Biệt Lôi Cát, nếu như không tận mắt chứng kiến thì Tử Luân còn nghĩ là người xưa phóng đại giai thoại về Phác Gia, hoàng cung so với gia phủ này thật không thể sánh, nếu bất tri bất giác đi ra vào nơi này thì chắc chắn sẽ bị lạc, Tử Luân một canh giờ trước hăng hái bao nhiêu một canh giờ sau liền giống như con cá chết khô, đôi chân mỏi rã rời không thể nhấc bước, cổ họng khát khô đau rát, cả người ướt sũng mồ hôi như tắm.
"Hộc... Hộc, nơi này.. rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy." Tử Luân núp bóng sau vách tường để tránh cái nóng thiêu đốt da thịt, kiệt sức chống chịu cái bụng đang cồn cào đói meo, tính ra thì cậu đã không ăn gì từ đêm qua đến giờ, mà cũng chẳng thể kiếm đồ ăn khi mà tất cả các cửa ở đây đều đã khoá chặt.
"Quạ!"
"Ngươi quạ quạ cái gì? Ta vừa khát vừa đói vừa mệt, ngươi còn ở đó quạ quạ." Tử Luân nhíu mày nhìn con quạ trong lòng ngực đang nhú đầu ra ngoài, cậu dùng tay đẩy ngược đầu nó vào trong thì nó lại tiếp tục trồi lên.
"Ngươi muốn gì?"
"Quạ quạ! Quạ!"
"Muốn ra ngoài à?" Tử Luân quá mệt để có thể tranh cãi với nó, cậu chỉ đành đưa nó ra ngoài theo ý muốn, con quạ nhìn cậu một chốc rồi lại nhảy đi hướng khác, lẽ ra nó có thể bay được nhưng mà lông cánh của nó đã bị Tử Luân vặt trụi đêm qua rồi.
"Nó định bỏ mặc mình rồi nhỉ?" Tử Luân thở dài nhìn bóng con quạ càng nhảy đi xa, sau đó than trách bản thân mệnh khổ, cậu chỉ muốn sống yên ổn nhưng trời lại không cho, cậu nhớ lại khoảng thời gian bản thân còn ở Hoa Xuân Lầu, thời gian không ngắn cũng không dài nhưng chứa nhiều hồi ức đẹp, cậu không nghĩ ra biểu tình của họ sẽ thế nào khi cậu không trở về nữa, họ sẽ khóc sao? Hay là hân hoan vì tên phiền phức độc khẩu như cậu sẽ không xuất hiện nữa?
"Haa... Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì mình đã nói với Hoa Cô Cô là mình rất yêu quý người rồi."
"..."
Trong lúc Tử Luân suýt ngất lịm đi chợt có vật gì đó lăn lông lốc lại chạm tay cậu, ánh mắt Tử Luân bỗng sáng ngời khi nhìn thấy quả táo từ đâu xuất hiện, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy con quạ nhảy lại gần, nó hất đầu vênh vênh tự đắc.
"Quạ!"
"Là ngươi... Đem táo đến cho ta?"
Con quạ gật gật đầu, sau đó vỗ cánh ngầm ý bảo chính là nó.
"Là ngươi tự hái?"
"Quạ quạ." Con quạ hào hứng gật đầu.
"Ngươi đi không lâu, chẳng lẽ là ở gần đây sao?"
"Quạ!" Con quạ lại tiếp tục gật đầu.
"..."
"VẬY SAO TỪ ĐẦU KHÔNG DẪN TA ĐẾN ĐÓ LUÔN ĐI." Tử Luân nắm lấy con quạ lắc qua lắc lại, cao giọng mắng: "Hái một quả ai ăn ai nhịn hả? Ta bây giờ ăn cả cây táo cũng chẳng vấn đề gì đâu."
"Quạ! Kẹc! Quạ!" Con quạ uất ức không thể tả, biết vậy lúc đầu nó bỏ đi luôn để mặc Tử Luân chết khô cho rồi, càng nghĩ nó càng tức giận chẳng hiểu sao bản thân tự dưng lo chuyện bao đồng, nhưng chưa được bao lâu toàn thân nó lại truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu đến khó tả, hơi ấm từ bàn tay to lớn thuận chiều vuốt lông thân con quạ từ đầu đến đuôi, nó ngơ ngác ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tử Luân, hắn vui vẻ đến tít cả mắt vuốt ve cưng nựng con quạ.
"Đa tạ, tính ra thì ngươi cũng không xấu tính như ta tưởng, ngoan lắm." Tử Luân nói rồi tiếp tục để con quạ chui vào vách áo, không để ý đến vẻ ngại ngùng lần đầu được khen ngợi của nó.
Tử Luân lượm quả táo dưới đất mà con quạ đem tới lên, dùng ống tay áo lau sơ qua rồi chẳng do dự mà cắn ăn, vị ngọt và chua nhẹ chảy qua đầu lưỡi, Tử Luân cắn đến đâu trái táo giòn ngọt đến đó, chắc là do đói quá nên giờ cậu cảm thấy loại trái cây vẫn thường hay ăn này là mỹ vị, thật sự ăn bao nhiêu cũng không đủ.
"Chỗ đó là ở đâu vậy?"
Con quạ nghe Tử Luân hỏi liền ngóc lên, nó nhướng đầu về trước dùng mỏ để chỉ đường, Tử Luân lửng thửng bước đi theo chỉ dẫn của nó, cho tới khi đến nơi Tử Luân phải dụi mắt mấy lần vì không thể tin cảnh tượng trước mắt, phía trong nơi được gọi là Ngự Hoàng Viên chính là tiên cảnh, khói sương mờ ảo tựa những tầng mây vây quanh một táng cổ thụ to lớn, dưới đất hai bên là hàng sắc hoa rực rỡ nở rộ, toả hương thơm ngát lan trong không khí tạo cảm giác vô cùng dễ chịu, bao quanh cổ thụ là hồ nước chảy như suối trong vắt thấy cá bơi lội.
"Đ..." Tử Luân há miệng chảy dãi, đôi mắt sáng như tinh tú giữa trời đêm chăm chăm nhìn táng cổ thụ, bên trên những cành cây là vô số hoa quả khác nhau mọc cùng một cành, rõ ràng rất phi lý nhưng Tử luân chẳng còn bụng dạ để nghĩ thông nữa.
"Đồ ăn kìaaa!!" Nói dứt câu Tử Luân như khỉ được thả về rừng, chớp mắt đã leo tít lên tận cành cao, hắn tham lam hái những quả to và trông đẹp mắt nhất nhét vào vách áo, chẳng hề để tâm đến việc mình đang làm là chiếm tiện nghi của con quạ, cứ nhồi nhét đến mức căng phồng, sau đó leo xuống thả toàn bộ xuống dòng nước đang chảy như suối.
"Ực" Tử Luân úp thẳng mặt xuống dòng nước hớp một ngụm to uống, dòng nước ngọt thanh mát lạnh chảy trong cuốn họng khiến cậu cảm giác như vừa sống lại.
"Quạ! Quạ!" Con quạ kêu lên vài tiếng rồi nhảy lại gốc cây cổ thụ, dùng mỏ mình đào bới lớp đất tìm kiếm thứ gì đó, Tử Luân đang bận thưởng thức thành quả mình vừa hái được nên chẳng để tâm đến nó, chỉ khi nó đào ra một lớp vải trắng mới khiến cậu chú ý.
"Hm?" Tử Luân ngậm quả đào trong miệng, đi tới giúp con quạ lôi vật nó vừa đào lên.
"Quạ!"
"Đây là... Lồng đèn giấy mà ta đã mua của bà lão đêm qua đây mà? Sao nó lại bị chôn ở đây?"
Con quạ biết bản thân dù có nói thì Tử Luân cũng không hiểu, nó dùng mỏ khoanh ba vòng tròn dưới đất sau đó mổ vào lồng đèn diễn tả cho Tử Luân dễ hình dung.
"Ba vòng tròn..." Tử Luân trầm ngâm suy nghĩ: "Ý ngươi là ba đồng vàng hả?!"
Con quạ mừng rỡ, nó tiếp tục vẽ thêm một vòng tròn, chấm hai chấm và một dấu gạch ngang như gương mặt.
"..." Tử Luân xoa xoa cằm: "Này là người à?"
Con quạ vừa vui mừng chưa được bao lâu liền chuyển qua cáu tiết, nó mổ vào tay Tử Luân như muốn mắng, hôm qua đến giờ hắn có gặp ai là người sao?
"Á! Đau... Ta thật không biết là ngươi đang muốn nhắc đến ai mà?"
Con quạ úp đầu vào cánh tỏ vẻ bất lực, nó nhảy sang bên ô đất còn trống vẽ một hình vuông, sau đó vẽ hình tròn bên trong.
"..."
"..."
"Hay là đợi đến tối rồi ngươi nói ta nghe được không?"
Con quạ hướng mỏ mình đến Tử Luân, sau đó cúi đầu gạch chéo lên hình tròn mặt người ban nãy, ngụ ý bảo nếu đợi đến tối thì Tử Luân chết chắc rồi.
"Hah..." Tử Luân ngã nằm xuống nền cỏ, tuỳ chỉnh cơ thể nằm sao cho thoải mái rồi thở hắt ra.
"Vậy phải đối phó thế nào đây?" Đêm qua khi ở Biệt Lôi Cát không hiểu vì sao Tử Luân ngất xỉu giữa chừng nên chẳng thể nghe cuộc trò chuyện của cặp song sinh, chỉ có con quạ là biết rõ nên làm gì nhưng nó chẳng thể nói chuyện khi trời sáng.
Dù cho tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc nhưng tên ngốc này vẫn còn nhã hứng ngủ trưa, hắn nằm một lát liền thiu thiu nhắm mắt, trong lúc ngủ vẫn mơ về giấc mơ mà mình thường thấy từ nhỏ, hắn bị dòng sông nhấn chìm và chỉ nhìn thấy thân ảnh của ai đó đứng trên bờ.
"QUẠ!!" Con quạ dùng sức mổ vào trán Tử Luân ép cậu tỉnh giấc, đến khi trán cậu sưng vù như bị ong đốt mới hoàn hồn tỉnh dậy.
"Ặc!" Con quạ đang kêu gào in ỏi chợt tắt tiếng, Tử Luân nắm lấy cổ nó đằng đằng sát khí chỉ cục u trên trán mình: "Chán sống rồi đúng không?"
"Ặc! Quạ!!" Con quạ lúc này không để ý đến gì khác nữa, nó cố gắng ra dấu cho Tử Luân biết Phác Gia sắp thắp đèn, lồng đèn giấy màu trắng dưới đất không hiểu vì sao chẳng ai động đến mà ngọn nến lại được thắp, ngọn lửa nhỏ leo lắt dưới bóng chiều tà.
Tử Luân lo lắng nhận ra bản thân đã ngủ quên nên liền bật dậy, nhưng khi tay vừa chạm vào lồng đèn bỗng dưới chân bỗng nhiên hiện ra một cái hố, Tử Luân ngay lập tức lọt thỏm vào trong hố, thân thể trượt dài không dừng trong vài phút, đến khi kịp định hồn thì đã thấy bản thân đang ở trong hang động, có vẻ như là ở trong lòng đất.
"Aaaagh!!" Tử Luân choáng váng đầu óc, bình sinh chưa từng trải qua chuyện kì quái như này, cậu vừa chui thẳng xuống lòng đất à? Hai tay cậu bủn rủn ôm lấy lồng ngực mình, Tử Luân còn cảm nhận rõ tiếng tim đập loạn nhịp vì kinh hãi.
"Ch-chết mất thôi, lão tử bây giờ còn biết cả độn thổ." Tử Luân vỗ tay lên má lấy lại bình tĩnh, nheo mắt khó khăn tập quen dần trong bóng tối, mọi vật mờ mịt không rõ nét chỉ trông cậy ánh sáng từ lồng đèn giấy soi rọi, Tử Luân nhận ra khi nãy mình còn chưa kịp đem con quạ theo, không biết liệu giờ nó một mình ở bên trên có làm sao không.
"Đây là đâu vậ... AAGHH?!?" Tử Luân hét lên thất thanh ngay khi ánh đèn soi tới bộ hài cốt của ai đó bị chôn vùi dưới đất, mà không chỉ dưới đất, bốn vách đất đá xung quanh đều có xương người, nơi đây giống hệt cõi u minh trong lòng đất, Tử Luân giật mình lùi người mấy bước về sau thì đạp trúng vật gì đó tựa như hộp gỗ, nhưng mà chẳng có thời gian để tò mò, ba hồn bảy phách của Tử Luân đã bị doạ đến khiếp, bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách nhanh chóng rời khỏi đây.
Tử Luân đi chưa được bao xa thì hộp gỗ cậu vừa đụng trúng, đột nhiên cử động.
"Hức.." Tử Luân đau khổ khóc thảm, vừa yên ổn chưa được bao lâu lại phải đối đầu với những thứ không sạch sẽ, đến khi nào mới thật sự bình an đây?
"Soạt"
Không gian yên ắng không có bất cứ ai ngoài Tử Luân đang bước đi, tự dưng truyền đến âm thanh loạt soạt kì lạ khiến cậu bất giác khựng lại, đồng tử rung động do sợ hãi, chầm chậm liếc nhìn theo thứ đang trườn qua chân, lớp vảy cứng cùng thân nhiệt lạnh ngắt va chạm khiến cơ thể cậu cứng đờ không dám nhúc nhích.
Sao dưới hang động này lại có rắn?
"Krrr... Krrree..."
"..." Tử Luân giống như pho tượng vừa được đúc, hoàn toàn không còn chút sức sống, nhìn kích cỡ của phần thân vừa lướt qua có thể đoán con rắn này đã tu luyện thành tinh, thân nó to bằng cơ thể nam nhân trưởng thành, còn chiều dài thì...
"To khủng khiếp..." Tử Luân chết đứng tại chỗ.
Tiếng khè khè vang vọng tựa cõi u minh vọng về, mùi hôi tanh từ con xà tinh phảng phất trong không khí, đúng hơn đây là mùi của tử khí chứ chẳng phải gì khác.
"Thịt...Krrr.. Thịt tươi, mùi thịt tươi đã lâu ta không ngửi thấy."
"..." Tử Luân lấy hết can đảm cả đời này tích góp được, giọng run rẩy nói: "...Ta đã hơn một năm không tắm, th-thịt hôi thối lắm..."
"Hôi? Krrrr... Tại sao ta lại thấy mùi hương này khiến ta muốn phát điên lên? Ngay lập tức chỉ muốn nuốt chửng ngươi...Krrrr"
Con rắn quấn thân quanh người Tử Luân siết như rắn siết mồi, tới khi chắc chắn Tử Luân không thể trốn thoát nó liền ngẩng đầu đối diện với cậu, dưới ánh lồng đèn, cái đầu đáng sợ của con rắn tinh áp sát tới Tử Luân, dùng đầu lưỡi khè quanh cổ của cậu thử vị.
"Lẽ ra từ lúc ngươi tới đây ta đã muốn ăn ngươi ngay, nhưng krrrr... Ta thật rất hiếu kì tại sao con người lại đến được đây?"
"Ta..." Tử Luân chợt nhớ ra, không phải trong giai thoại thì Phác Gia đáng sợ nhất chốn yêu linh sao? Nếu vậy chỉ cần dựa vào cái uy của họ biết đâu sẽ khiến con xà tinh này lo sợ mà buông tha cho cậu? Nghĩ rồi khoé môi Tử Luân cong lên tự mãn: "Ta là tân nương được Phác Gia lựa chọn."
Xà tinh nghe xong ngẩn ngơ vài giây, hoài nghi hỏi lại: "Tân nương? Ngươi? Nam nhân?"
Tử Luân biết lời mình vừa nói khó tin cỡ nào nên đảo mắt nhìn sang hướng khác, ái ngại cười trừ: "À... thì.. người đó muốn đổi khẩu vị."
"..." Bỗng dưng lực siết của con rắn càng thêm chặt, thần sắc xung quanh nó chuyển dần sang sát khí, vốn từ đầu cậu đã ngửi thấy mùi tử khí ám trên thân nó nhưng khi nó tức giận thì mùi hôi đó càng thêm nồng nặc.
Lúc này Tử luân mới để ý thấy sợ dây xích quấn ngang cổ con rắn khi nó đẩy người cao lên, sợi xích giống như có bùa chú, một vầng bụi đỏ cùng ấn ngữ bao bọc xung quanh, nó rầm rừ rít lên đầy căm hận.
"Krrrr... Phác Gia.. KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TA!!"
"Thôi chết, ăn *** rồi."
Tử Luân cắn môi bật máu, ngàn vạn lần không ngờ kế hoạch của hắn lại là mồ chôn của chính mình, sao mà hắn ngu ngốc không nhận ra được? Khi không lại có một con xà tinh trú ngự ở đây, rõ là có vấn đề.
"Nếu ngươi là tân nương thì ta càng phải giết!"
"Đ-Đợi! Đợi đã! Ta... Ta cũng như ngươi! Ta là có oan tình!!"
Ngay khi cặp răng sắc như dao của con xà tinh định cắm phập vào người cậu, Tử Luân kinh hãi thét lên, hai chữ "oan tình" vang vọng xa vạn trượng khiến nó đoạn dừng lại, Tử Luân hé một mắt đoán biểu tình tò mò của xà tinh, cậu ngay tức khắc nhập vai mệnh khổ, khóc lóc thảm thương.
"Ta là bị bắt ép đến đây, tân nương được chọn lần này là tiểu thư Tô Gia, ta bị họ xem là thế thân lên kiệu hoa..."
Tử Luân đem từng chuyện từng chuyện đầu đuôi kể lại với xà tinh, cốt chỉ để nó hiểu bản thân không có liên hệ gì với Phác Gia.
"Ra là vậy." Xà tinh nới lỏng vòng siết, âm trầm nói tiếp: "Có muốn bình an rời khỏi không?"
"Muốn! Muốn" Tử Luân không do dự gật đầu lia lịa đáp.
Xà tinh thấy hắn hớn hở như vậy, từ tốn quay đầu sang một bên giật nhẹ sợi xích di chuyển:" Có thấy thứ này không?"
"Đó cũng là điều ta muốn hỏi, tại sao ngươi lại bị giam ở đây?"
"Vì đắc tội với Mễ Ngân phu nhân."
"..." Tử Luân cố lục tìm trong trí nhớ của mình cái tên Mễ Ngân, nhưng Mễ Ngân là ai?
"Đến cả phu nhân ngươi còn không biết thì chưa bị hồn phi phách tán đã là kì tích krrr à không, sự xuất hiện của ngươi hiện tại đã là kì tích."
"Ý ngươi là...?"
"Nơi ngươi đang đứng là Cõi U Linh, nơi này nằm song song giữa sống và chết, chỉ có yêu quỷ và linh hồn của người chết mới đến được nơi đây, krrr.. nói đúng hơn không thể có người sống bằng xương bằng thịt như ngươi đến được."
"Nhưng... Ta đến đây rất dễ dàng?"
"Đó krrr chính là điều ta không thể lý giải, người sống không thể đi thông qua U Linh, Krrr.. những tân nương được chọn trước đây toàn bộ đều là người đã chết, họ..."
Tử Luân đột ngột cắt ngang:" Ngươi vừa nói gì?! Tất cả những tân nương được chọn đều chết trước đó rồi mới được đưa vào kiệu hoa sao?!"
"Không phải Phác Gia giết họ, đa số họ đều đã yểu mệnh trước đó krrr.. Phác Gia chỉ chọn linh hồn tân nương nên..."
Tử Luân lại tiếp tục cắt ngang: "Nhưng rõ ràng người giấy khiêng kiệu nói nếu ta không hoàn thành thì sẽ ch..." Tử Luân đoạn dừng lại, cậu nhớ ra lúc mình hỏi người giấy ở trong rừng sẽ ra sao nếu không hoàn thành thử thách, người giấy không nói Tử Luân sẽ chết mà chỉ nói ở lại làm *ma dẫn đường cho các tân nương sau.
(*Người giấy nói với Tử Luân ở chương 6: Đi Lạc)
Hóa ra giai thoại về Phác Gia là sai sao? Nhưng tại sao lại đồn đại không đúng sự thật như thế? Chỉ đơn giản muốn dọa ngươi hay là có mục đích khác?
"Sợi xích trên cổ ta là ấn chú mà tên khốn kiếp Tôn Âm đã trói buộc ta krrr, muốn phá bỏ phải cần tới chìa khóa bằng ngọc bích cất bên trong Biệt Lôi Cát."
"Chìa khóa? Chẳng lẽ ngươi muốn ta..."
"Krrr ngươi có vẻ hiểu rồi đấy, linh hồn và yêu tinh không thể bước vào Biệt Lôi Cát, krrr người sống thì có thể."
Tử Luân lắc đầu cự tuyệt, cậu xua xua hai tay:" Kh-Không...không được đâu, nghe nói mỗi một món vật ở đó đều được canh giữ, ta mà chạm vào thì đi gặp Mạnh Bà luôn đấy!"
"Nên ta sẽ giúp ngươi thuận lợi bái đường, krrr trở thành người của Phác Gia thì ngươi sẽ chạm được vào đồ ở Biệt Lôi Cát."
"CÀNG KHÔNG ĐƯỢC!" Tử Luân sống chết phản kháng, nếu như bái đường thì kiếp này coi như bỏ!
Xà tinh không nói không rằng há rộng miệng bật răng nanh ra ngoài.
Tử Luân:" Ta thuận ý."
Xà tinh khè lưỡi tỏ vẻ hài lòng, nó buông thả Tử Luân xuống đất, há miệng như cố nôn vật gì đó ra ngoài, một lát sau nôn ra đồng vàng mà Tử Luân làm rơi lúc ở trong rừng, cậu ngạc nhiên vội cúi người cầm lấy, đây chính là thứ cậu muốn tìm! Nhưng...
"Ew, tởm quá." Tử Luân cau mày khinh bỉ đồng vàng dính dấp nước dãi của Xà Tinh.
"Muốn giao kèo với phu nhân ngươi phải có đủ ba đồng vàng, đó là luật ẩn không phải ai cũng biết."
"Ơ? Được giao kèo sao?! Vậy là đủ ba đồng thì ta muốn thoát khỏi đây cũng được?!"
"Đúng vậy, nếu như toàn mạng."
Tử Luân không hề nhận ra rằng con xà tinh gian xảo kia đã hạ độc của mình vào đồng vàng, khi Tử Luân cầm lên thì chất độc đã thuận theo bám vào lòng bàn tay cậu, tạo nên một vết bớt đen đang từng chút ăn sâu vào, dù không đau nhưng có thể cảm nhận được nếu chất độc lan đến tim thì Bồ Tát hiển linh cũng không cứu nổi cậu, xà tinh chỉ muốn chắc chắn Tử Luân sẽ không quên mình sau khi được tha mạng.
"Mười bốn ngày sau chất độc sẽ phát tán, lúc đó ngươi sẽ sống không bằng chết nên đừng nghĩ đến việc giở trò, thêm nữa nếu thật sự đem chìa khóa tới ta sẽ giải độc cho ngươi."
Vậy là Tử Luân không thể quay đầu được nữa, dù có bái đường hay không thì cậu cũng khó mà toàn mạng, trước khi con xà tinh đưa cậu trở lại bên trên, nó căn dặn.
"Đồng vàng thứ ba ta không biết cách lấy vì cái hồ đó là bất khả xâm phạm, nếu phu nhân không muốn ngươi lấy thì chắc chắn sẽ làm khó, ngươi càng cố càng bị thiệt, krrr còn đồng vàng thứ hai thì đang được giữ bởi một trong một trăm vong hồn đã dẫn đường cho ngươi, ta cũng không biết cách để tìm ra nó."
"Vậy rốt cuộc ngươi giúp ích gì được cho ta?!"
"Thì krrr ta vừa nói ngươi chỗ tìm đồng vàng thứ hai rồi đấy, tự mà nghĩ cách đi."
Tử Luân xoắn ống tay áo định đôi co với con xà tinh ngang ngược kia nhưng chưa kịp làm gì, xà tinh đã quất đuôi đánh bay Tử Luân vào tường, trên tường đất bỗng xuất hiện hố đen như lúc Tử Luân trượt chân xuống, lập tức đưa cậu trở lại bên trên.
"A... Xương cốt của tôi." Tử Luân nằm quằn quại kêu than trên mặt đất, nhưng khi vừa quay mặt sang thì bắt gặp gia nô xách lồng đèn đi ngang, họ cứ như vậy đắm đuối trao nhau ánh nhìn trìu mến...
"Hắn ở đây!! Người đâu!? Tên giả mạo ấy ở đâyyy!!"
Cơn đau nhói ở tay khiến Tử Luân mơ màng tỉnh dậy, lờ mờ trong tâm trí hiện ra câu hỏi: "Mình đã ngủ quên sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Đầu óc Tử Luân đau nhức trống rỗng, xương cốt co cứng do nằm trên đất đá không bằng phẳng, cứ thế khiến cậu nằm yên một chỗ không nhúc nhích.
"Quạ! Quạ quạ!"
Tiếng ồn của con vật quen thuộc vang lên từ lòng ngực, Tử Luân nhìn xuống thì trông thấy tay mình vẫn còn cầm cổ con quạ, bỗng mọi kí ức về ngày hôm qua ùa về trong chớp mắt, Tử Luân giật bắn mình bật ngồi dậy đảo tầm mắt nhìn xung quanh, nhận ra bản thân đang nằm ngoài cửa của Biệt Lôi Cát chứ không phải là bên trong như ngày hôm qua.
"Khoan đã..." Tử Luân ngời ngợi nhận ra điều kì lạ, cậu nhanh chân chạy về phía cổng ló đầu nhìn ra ngoài, lén la lén lúc vì sợ bị phát hiện nhưng tiệt nhiên không có lấy một bóng người đi lại.
Lúc này Tử Luân mới để ý trời đã đứng bóng trên đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp như vị cứu tinh giải thoát cậu khỏi nỗi sợ hãi ám ảnh cả đêm, Tử Luân thử cố mở cánh cửa của Biệt Lôi Cát nhưng cánh cửa gỗ kia bỗng cứng như sắt đá, hoàn toàn không lay chuyển dù chỉ một chút, hoá ra Phác Gia vào ban ngày sẽ trở thành thế này sao? Không một cánh cửa nào được mở cho đến khi trời tối, cũng không có yêu tinh hay oan hồn lảng vảng xung quanh.
"Được..." Tử Luân nước mắt lưng tròng, nức nở thành tiếng: "ĐƯỢC CỨU RỒIII!!"
Trong lúc Tử Luân còn đang bận vỡ oà vì hạnh phúc thì con quạ dưới đất lại bày ra vẻ khinh thường vô cùng, nó vỗ bạch bạch hai cánh rồi cào móng xuống đất kêu.
"Quạ! quạ!"
"Hm? Ngươi sao vậy? Sao không nói gì hết thế?"
"Quạ!"
"Ta biết rồi! Vậy ra tất cả mọi chuyện đêm qua chỉ là ta mơ linh tinh thôi đúng không?"
"Kẹc!"
"..." Tử Luân ngơ ngác trong giây lát liền túm đuôi con quạ lên, liếc mắt dò xét, trầm giọng đe doạ: "Dù ta không hiểu là ngươi đang nói gì nhưng ta chắc chắn là ngươi vừa chửi ta đúng không?"
"Quạ!! Quạ!" Con quạ lắc đầu chối bây bẩy, nó dùng hết sức bình sinh ngửa mặt lên trời rồi thét lên: "KẸC!"
"..." Tử Luân ấy thế mà hiểu ra ý nó muốn nói, cậu chỉ ngón tay lên trời cao rồi thản nhiên đáp: "Ra là do trời sáng nên ngươi không thể nói chuyện bình thường được sao? Yêu quái mà cũng phân định ngày đêm? Sáng làm quạ, tối làm yêu tinh?"
"Quạ quạ!" Con quạ long lanh ánh mắt gật đầu lia lịa.
"Vậy giờ ta chỉ cần rời khỏi đây trước khi trời tối là được đúng không?" Tử Luân nới lỏng vách y phục để con quạ chui vào trong, sau đó đi ra khỏi Biệt Lôi Cát, nếu như không tận mắt chứng kiến thì Tử Luân còn nghĩ là người xưa phóng đại giai thoại về Phác Gia, hoàng cung so với gia phủ này thật không thể sánh, nếu bất tri bất giác đi ra vào nơi này thì chắc chắn sẽ bị lạc, Tử Luân một canh giờ trước hăng hái bao nhiêu một canh giờ sau liền giống như con cá chết khô, đôi chân mỏi rã rời không thể nhấc bước, cổ họng khát khô đau rát, cả người ướt sũng mồ hôi như tắm.
"Hộc... Hộc, nơi này.. rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy." Tử Luân núp bóng sau vách tường để tránh cái nóng thiêu đốt da thịt, kiệt sức chống chịu cái bụng đang cồn cào đói meo, tính ra thì cậu đã không ăn gì từ đêm qua đến giờ, mà cũng chẳng thể kiếm đồ ăn khi mà tất cả các cửa ở đây đều đã khoá chặt.
"Quạ!"
"Ngươi quạ quạ cái gì? Ta vừa khát vừa đói vừa mệt, ngươi còn ở đó quạ quạ." Tử Luân nhíu mày nhìn con quạ trong lòng ngực đang nhú đầu ra ngoài, cậu dùng tay đẩy ngược đầu nó vào trong thì nó lại tiếp tục trồi lên.
"Ngươi muốn gì?"
"Quạ quạ! Quạ!"
"Muốn ra ngoài à?" Tử Luân quá mệt để có thể tranh cãi với nó, cậu chỉ đành đưa nó ra ngoài theo ý muốn, con quạ nhìn cậu một chốc rồi lại nhảy đi hướng khác, lẽ ra nó có thể bay được nhưng mà lông cánh của nó đã bị Tử Luân vặt trụi đêm qua rồi.
"Nó định bỏ mặc mình rồi nhỉ?" Tử Luân thở dài nhìn bóng con quạ càng nhảy đi xa, sau đó than trách bản thân mệnh khổ, cậu chỉ muốn sống yên ổn nhưng trời lại không cho, cậu nhớ lại khoảng thời gian bản thân còn ở Hoa Xuân Lầu, thời gian không ngắn cũng không dài nhưng chứa nhiều hồi ức đẹp, cậu không nghĩ ra biểu tình của họ sẽ thế nào khi cậu không trở về nữa, họ sẽ khóc sao? Hay là hân hoan vì tên phiền phức độc khẩu như cậu sẽ không xuất hiện nữa?
"Haa... Nếu biết trước sẽ thành ra thế này thì mình đã nói với Hoa Cô Cô là mình rất yêu quý người rồi."
"..."
Trong lúc Tử Luân suýt ngất lịm đi chợt có vật gì đó lăn lông lốc lại chạm tay cậu, ánh mắt Tử Luân bỗng sáng ngời khi nhìn thấy quả táo từ đâu xuất hiện, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy con quạ nhảy lại gần, nó hất đầu vênh vênh tự đắc.
"Quạ!"
"Là ngươi... Đem táo đến cho ta?"
Con quạ gật gật đầu, sau đó vỗ cánh ngầm ý bảo chính là nó.
"Là ngươi tự hái?"
"Quạ quạ." Con quạ hào hứng gật đầu.
"Ngươi đi không lâu, chẳng lẽ là ở gần đây sao?"
"Quạ!" Con quạ lại tiếp tục gật đầu.
"..."
"VẬY SAO TỪ ĐẦU KHÔNG DẪN TA ĐẾN ĐÓ LUÔN ĐI." Tử Luân nắm lấy con quạ lắc qua lắc lại, cao giọng mắng: "Hái một quả ai ăn ai nhịn hả? Ta bây giờ ăn cả cây táo cũng chẳng vấn đề gì đâu."
"Quạ! Kẹc! Quạ!" Con quạ uất ức không thể tả, biết vậy lúc đầu nó bỏ đi luôn để mặc Tử Luân chết khô cho rồi, càng nghĩ nó càng tức giận chẳng hiểu sao bản thân tự dưng lo chuyện bao đồng, nhưng chưa được bao lâu toàn thân nó lại truyền đến cảm giác thoải mái dễ chịu đến khó tả, hơi ấm từ bàn tay to lớn thuận chiều vuốt lông thân con quạ từ đầu đến đuôi, nó ngơ ngác ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tử Luân, hắn vui vẻ đến tít cả mắt vuốt ve cưng nựng con quạ.
"Đa tạ, tính ra thì ngươi cũng không xấu tính như ta tưởng, ngoan lắm." Tử Luân nói rồi tiếp tục để con quạ chui vào vách áo, không để ý đến vẻ ngại ngùng lần đầu được khen ngợi của nó.
Tử Luân lượm quả táo dưới đất mà con quạ đem tới lên, dùng ống tay áo lau sơ qua rồi chẳng do dự mà cắn ăn, vị ngọt và chua nhẹ chảy qua đầu lưỡi, Tử Luân cắn đến đâu trái táo giòn ngọt đến đó, chắc là do đói quá nên giờ cậu cảm thấy loại trái cây vẫn thường hay ăn này là mỹ vị, thật sự ăn bao nhiêu cũng không đủ.
"Chỗ đó là ở đâu vậy?"
Con quạ nghe Tử Luân hỏi liền ngóc lên, nó nhướng đầu về trước dùng mỏ để chỉ đường, Tử Luân lửng thửng bước đi theo chỉ dẫn của nó, cho tới khi đến nơi Tử Luân phải dụi mắt mấy lần vì không thể tin cảnh tượng trước mắt, phía trong nơi được gọi là Ngự Hoàng Viên chính là tiên cảnh, khói sương mờ ảo tựa những tầng mây vây quanh một táng cổ thụ to lớn, dưới đất hai bên là hàng sắc hoa rực rỡ nở rộ, toả hương thơm ngát lan trong không khí tạo cảm giác vô cùng dễ chịu, bao quanh cổ thụ là hồ nước chảy như suối trong vắt thấy cá bơi lội.
"Đ..." Tử Luân há miệng chảy dãi, đôi mắt sáng như tinh tú giữa trời đêm chăm chăm nhìn táng cổ thụ, bên trên những cành cây là vô số hoa quả khác nhau mọc cùng một cành, rõ ràng rất phi lý nhưng Tử luân chẳng còn bụng dạ để nghĩ thông nữa.
"Đồ ăn kìaaa!!" Nói dứt câu Tử Luân như khỉ được thả về rừng, chớp mắt đã leo tít lên tận cành cao, hắn tham lam hái những quả to và trông đẹp mắt nhất nhét vào vách áo, chẳng hề để tâm đến việc mình đang làm là chiếm tiện nghi của con quạ, cứ nhồi nhét đến mức căng phồng, sau đó leo xuống thả toàn bộ xuống dòng nước đang chảy như suối.
"Ực" Tử Luân úp thẳng mặt xuống dòng nước hớp một ngụm to uống, dòng nước ngọt thanh mát lạnh chảy trong cuốn họng khiến cậu cảm giác như vừa sống lại.
"Quạ! Quạ!" Con quạ kêu lên vài tiếng rồi nhảy lại gốc cây cổ thụ, dùng mỏ mình đào bới lớp đất tìm kiếm thứ gì đó, Tử Luân đang bận thưởng thức thành quả mình vừa hái được nên chẳng để tâm đến nó, chỉ khi nó đào ra một lớp vải trắng mới khiến cậu chú ý.
"Hm?" Tử Luân ngậm quả đào trong miệng, đi tới giúp con quạ lôi vật nó vừa đào lên.
"Quạ!"
"Đây là... Lồng đèn giấy mà ta đã mua của bà lão đêm qua đây mà? Sao nó lại bị chôn ở đây?"
Con quạ biết bản thân dù có nói thì Tử Luân cũng không hiểu, nó dùng mỏ khoanh ba vòng tròn dưới đất sau đó mổ vào lồng đèn diễn tả cho Tử Luân dễ hình dung.
"Ba vòng tròn..." Tử Luân trầm ngâm suy nghĩ: "Ý ngươi là ba đồng vàng hả?!"
Con quạ mừng rỡ, nó tiếp tục vẽ thêm một vòng tròn, chấm hai chấm và một dấu gạch ngang như gương mặt.
"..." Tử Luân xoa xoa cằm: "Này là người à?"
Con quạ vừa vui mừng chưa được bao lâu liền chuyển qua cáu tiết, nó mổ vào tay Tử Luân như muốn mắng, hôm qua đến giờ hắn có gặp ai là người sao?
"Á! Đau... Ta thật không biết là ngươi đang muốn nhắc đến ai mà?"
Con quạ úp đầu vào cánh tỏ vẻ bất lực, nó nhảy sang bên ô đất còn trống vẽ một hình vuông, sau đó vẽ hình tròn bên trong.
"..."
"..."
"Hay là đợi đến tối rồi ngươi nói ta nghe được không?"
Con quạ hướng mỏ mình đến Tử Luân, sau đó cúi đầu gạch chéo lên hình tròn mặt người ban nãy, ngụ ý bảo nếu đợi đến tối thì Tử Luân chết chắc rồi.
"Hah..." Tử Luân ngã nằm xuống nền cỏ, tuỳ chỉnh cơ thể nằm sao cho thoải mái rồi thở hắt ra.
"Vậy phải đối phó thế nào đây?" Đêm qua khi ở Biệt Lôi Cát không hiểu vì sao Tử Luân ngất xỉu giữa chừng nên chẳng thể nghe cuộc trò chuyện của cặp song sinh, chỉ có con quạ là biết rõ nên làm gì nhưng nó chẳng thể nói chuyện khi trời sáng.
Dù cho tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc nhưng tên ngốc này vẫn còn nhã hứng ngủ trưa, hắn nằm một lát liền thiu thiu nhắm mắt, trong lúc ngủ vẫn mơ về giấc mơ mà mình thường thấy từ nhỏ, hắn bị dòng sông nhấn chìm và chỉ nhìn thấy thân ảnh của ai đó đứng trên bờ.
"QUẠ!!" Con quạ dùng sức mổ vào trán Tử Luân ép cậu tỉnh giấc, đến khi trán cậu sưng vù như bị ong đốt mới hoàn hồn tỉnh dậy.
"Ặc!" Con quạ đang kêu gào in ỏi chợt tắt tiếng, Tử Luân nắm lấy cổ nó đằng đằng sát khí chỉ cục u trên trán mình: "Chán sống rồi đúng không?"
"Ặc! Quạ!!" Con quạ lúc này không để ý đến gì khác nữa, nó cố gắng ra dấu cho Tử Luân biết Phác Gia sắp thắp đèn, lồng đèn giấy màu trắng dưới đất không hiểu vì sao chẳng ai động đến mà ngọn nến lại được thắp, ngọn lửa nhỏ leo lắt dưới bóng chiều tà.
Tử Luân lo lắng nhận ra bản thân đã ngủ quên nên liền bật dậy, nhưng khi tay vừa chạm vào lồng đèn bỗng dưới chân bỗng nhiên hiện ra một cái hố, Tử Luân ngay lập tức lọt thỏm vào trong hố, thân thể trượt dài không dừng trong vài phút, đến khi kịp định hồn thì đã thấy bản thân đang ở trong hang động, có vẻ như là ở trong lòng đất.
"Aaaagh!!" Tử Luân choáng váng đầu óc, bình sinh chưa từng trải qua chuyện kì quái như này, cậu vừa chui thẳng xuống lòng đất à? Hai tay cậu bủn rủn ôm lấy lồng ngực mình, Tử Luân còn cảm nhận rõ tiếng tim đập loạn nhịp vì kinh hãi.
"Ch-chết mất thôi, lão tử bây giờ còn biết cả độn thổ." Tử Luân vỗ tay lên má lấy lại bình tĩnh, nheo mắt khó khăn tập quen dần trong bóng tối, mọi vật mờ mịt không rõ nét chỉ trông cậy ánh sáng từ lồng đèn giấy soi rọi, Tử Luân nhận ra khi nãy mình còn chưa kịp đem con quạ theo, không biết liệu giờ nó một mình ở bên trên có làm sao không.
"Đây là đâu vậ... AAGHH?!?" Tử Luân hét lên thất thanh ngay khi ánh đèn soi tới bộ hài cốt của ai đó bị chôn vùi dưới đất, mà không chỉ dưới đất, bốn vách đất đá xung quanh đều có xương người, nơi đây giống hệt cõi u minh trong lòng đất, Tử Luân giật mình lùi người mấy bước về sau thì đạp trúng vật gì đó tựa như hộp gỗ, nhưng mà chẳng có thời gian để tò mò, ba hồn bảy phách của Tử Luân đã bị doạ đến khiếp, bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách nhanh chóng rời khỏi đây.
Tử Luân đi chưa được bao xa thì hộp gỗ cậu vừa đụng trúng, đột nhiên cử động.
"Hức.." Tử Luân đau khổ khóc thảm, vừa yên ổn chưa được bao lâu lại phải đối đầu với những thứ không sạch sẽ, đến khi nào mới thật sự bình an đây?
"Soạt"
Không gian yên ắng không có bất cứ ai ngoài Tử Luân đang bước đi, tự dưng truyền đến âm thanh loạt soạt kì lạ khiến cậu bất giác khựng lại, đồng tử rung động do sợ hãi, chầm chậm liếc nhìn theo thứ đang trườn qua chân, lớp vảy cứng cùng thân nhiệt lạnh ngắt va chạm khiến cơ thể cậu cứng đờ không dám nhúc nhích.
Sao dưới hang động này lại có rắn?
"Krrr... Krrree..."
"..." Tử Luân giống như pho tượng vừa được đúc, hoàn toàn không còn chút sức sống, nhìn kích cỡ của phần thân vừa lướt qua có thể đoán con rắn này đã tu luyện thành tinh, thân nó to bằng cơ thể nam nhân trưởng thành, còn chiều dài thì...
"To khủng khiếp..." Tử Luân chết đứng tại chỗ.
Tiếng khè khè vang vọng tựa cõi u minh vọng về, mùi hôi tanh từ con xà tinh phảng phất trong không khí, đúng hơn đây là mùi của tử khí chứ chẳng phải gì khác.
"Thịt...Krrr.. Thịt tươi, mùi thịt tươi đã lâu ta không ngửi thấy."
"..." Tử Luân lấy hết can đảm cả đời này tích góp được, giọng run rẩy nói: "...Ta đã hơn một năm không tắm, th-thịt hôi thối lắm..."
"Hôi? Krrrr... Tại sao ta lại thấy mùi hương này khiến ta muốn phát điên lên? Ngay lập tức chỉ muốn nuốt chửng ngươi...Krrrr"
Con rắn quấn thân quanh người Tử Luân siết như rắn siết mồi, tới khi chắc chắn Tử Luân không thể trốn thoát nó liền ngẩng đầu đối diện với cậu, dưới ánh lồng đèn, cái đầu đáng sợ của con rắn tinh áp sát tới Tử Luân, dùng đầu lưỡi khè quanh cổ của cậu thử vị.
"Lẽ ra từ lúc ngươi tới đây ta đã muốn ăn ngươi ngay, nhưng krrrr... Ta thật rất hiếu kì tại sao con người lại đến được đây?"
"Ta..." Tử Luân chợt nhớ ra, không phải trong giai thoại thì Phác Gia đáng sợ nhất chốn yêu linh sao? Nếu vậy chỉ cần dựa vào cái uy của họ biết đâu sẽ khiến con xà tinh này lo sợ mà buông tha cho cậu? Nghĩ rồi khoé môi Tử Luân cong lên tự mãn: "Ta là tân nương được Phác Gia lựa chọn."
Xà tinh nghe xong ngẩn ngơ vài giây, hoài nghi hỏi lại: "Tân nương? Ngươi? Nam nhân?"
Tử Luân biết lời mình vừa nói khó tin cỡ nào nên đảo mắt nhìn sang hướng khác, ái ngại cười trừ: "À... thì.. người đó muốn đổi khẩu vị."
"..." Bỗng dưng lực siết của con rắn càng thêm chặt, thần sắc xung quanh nó chuyển dần sang sát khí, vốn từ đầu cậu đã ngửi thấy mùi tử khí ám trên thân nó nhưng khi nó tức giận thì mùi hôi đó càng thêm nồng nặc.
Lúc này Tử luân mới để ý thấy sợ dây xích quấn ngang cổ con rắn khi nó đẩy người cao lên, sợi xích giống như có bùa chú, một vầng bụi đỏ cùng ấn ngữ bao bọc xung quanh, nó rầm rừ rít lên đầy căm hận.
"Krrrr... Phác Gia.. KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TA!!"
"Thôi chết, ăn *** rồi."
Tử Luân cắn môi bật máu, ngàn vạn lần không ngờ kế hoạch của hắn lại là mồ chôn của chính mình, sao mà hắn ngu ngốc không nhận ra được? Khi không lại có một con xà tinh trú ngự ở đây, rõ là có vấn đề.
"Nếu ngươi là tân nương thì ta càng phải giết!"
"Đ-Đợi! Đợi đã! Ta... Ta cũng như ngươi! Ta là có oan tình!!"
Ngay khi cặp răng sắc như dao của con xà tinh định cắm phập vào người cậu, Tử Luân kinh hãi thét lên, hai chữ "oan tình" vang vọng xa vạn trượng khiến nó đoạn dừng lại, Tử Luân hé một mắt đoán biểu tình tò mò của xà tinh, cậu ngay tức khắc nhập vai mệnh khổ, khóc lóc thảm thương.
"Ta là bị bắt ép đến đây, tân nương được chọn lần này là tiểu thư Tô Gia, ta bị họ xem là thế thân lên kiệu hoa..."
Tử Luân đem từng chuyện từng chuyện đầu đuôi kể lại với xà tinh, cốt chỉ để nó hiểu bản thân không có liên hệ gì với Phác Gia.
"Ra là vậy." Xà tinh nới lỏng vòng siết, âm trầm nói tiếp: "Có muốn bình an rời khỏi không?"
"Muốn! Muốn" Tử Luân không do dự gật đầu lia lịa đáp.
Xà tinh thấy hắn hớn hở như vậy, từ tốn quay đầu sang một bên giật nhẹ sợi xích di chuyển:" Có thấy thứ này không?"
"Đó cũng là điều ta muốn hỏi, tại sao ngươi lại bị giam ở đây?"
"Vì đắc tội với Mễ Ngân phu nhân."
"..." Tử Luân cố lục tìm trong trí nhớ của mình cái tên Mễ Ngân, nhưng Mễ Ngân là ai?
"Đến cả phu nhân ngươi còn không biết thì chưa bị hồn phi phách tán đã là kì tích krrr à không, sự xuất hiện của ngươi hiện tại đã là kì tích."
"Ý ngươi là...?"
"Nơi ngươi đang đứng là Cõi U Linh, nơi này nằm song song giữa sống và chết, chỉ có yêu quỷ và linh hồn của người chết mới đến được nơi đây, krrr.. nói đúng hơn không thể có người sống bằng xương bằng thịt như ngươi đến được."
"Nhưng... Ta đến đây rất dễ dàng?"
"Đó krrr chính là điều ta không thể lý giải, người sống không thể đi thông qua U Linh, Krrr.. những tân nương được chọn trước đây toàn bộ đều là người đã chết, họ..."
Tử Luân đột ngột cắt ngang:" Ngươi vừa nói gì?! Tất cả những tân nương được chọn đều chết trước đó rồi mới được đưa vào kiệu hoa sao?!"
"Không phải Phác Gia giết họ, đa số họ đều đã yểu mệnh trước đó krrr.. Phác Gia chỉ chọn linh hồn tân nương nên..."
Tử Luân lại tiếp tục cắt ngang: "Nhưng rõ ràng người giấy khiêng kiệu nói nếu ta không hoàn thành thì sẽ ch..." Tử Luân đoạn dừng lại, cậu nhớ ra lúc mình hỏi người giấy ở trong rừng sẽ ra sao nếu không hoàn thành thử thách, người giấy không nói Tử Luân sẽ chết mà chỉ nói ở lại làm *ma dẫn đường cho các tân nương sau.
(*Người giấy nói với Tử Luân ở chương 6: Đi Lạc)
Hóa ra giai thoại về Phác Gia là sai sao? Nhưng tại sao lại đồn đại không đúng sự thật như thế? Chỉ đơn giản muốn dọa ngươi hay là có mục đích khác?
"Sợi xích trên cổ ta là ấn chú mà tên khốn kiếp Tôn Âm đã trói buộc ta krrr, muốn phá bỏ phải cần tới chìa khóa bằng ngọc bích cất bên trong Biệt Lôi Cát."
"Chìa khóa? Chẳng lẽ ngươi muốn ta..."
"Krrr ngươi có vẻ hiểu rồi đấy, linh hồn và yêu tinh không thể bước vào Biệt Lôi Cát, krrr người sống thì có thể."
Tử Luân lắc đầu cự tuyệt, cậu xua xua hai tay:" Kh-Không...không được đâu, nghe nói mỗi một món vật ở đó đều được canh giữ, ta mà chạm vào thì đi gặp Mạnh Bà luôn đấy!"
"Nên ta sẽ giúp ngươi thuận lợi bái đường, krrr trở thành người của Phác Gia thì ngươi sẽ chạm được vào đồ ở Biệt Lôi Cát."
"CÀNG KHÔNG ĐƯỢC!" Tử Luân sống chết phản kháng, nếu như bái đường thì kiếp này coi như bỏ!
Xà tinh không nói không rằng há rộng miệng bật răng nanh ra ngoài.
Tử Luân:" Ta thuận ý."
Xà tinh khè lưỡi tỏ vẻ hài lòng, nó buông thả Tử Luân xuống đất, há miệng như cố nôn vật gì đó ra ngoài, một lát sau nôn ra đồng vàng mà Tử Luân làm rơi lúc ở trong rừng, cậu ngạc nhiên vội cúi người cầm lấy, đây chính là thứ cậu muốn tìm! Nhưng...
"Ew, tởm quá." Tử Luân cau mày khinh bỉ đồng vàng dính dấp nước dãi của Xà Tinh.
"Muốn giao kèo với phu nhân ngươi phải có đủ ba đồng vàng, đó là luật ẩn không phải ai cũng biết."
"Ơ? Được giao kèo sao?! Vậy là đủ ba đồng thì ta muốn thoát khỏi đây cũng được?!"
"Đúng vậy, nếu như toàn mạng."
Tử Luân không hề nhận ra rằng con xà tinh gian xảo kia đã hạ độc của mình vào đồng vàng, khi Tử Luân cầm lên thì chất độc đã thuận theo bám vào lòng bàn tay cậu, tạo nên một vết bớt đen đang từng chút ăn sâu vào, dù không đau nhưng có thể cảm nhận được nếu chất độc lan đến tim thì Bồ Tát hiển linh cũng không cứu nổi cậu, xà tinh chỉ muốn chắc chắn Tử Luân sẽ không quên mình sau khi được tha mạng.
"Mười bốn ngày sau chất độc sẽ phát tán, lúc đó ngươi sẽ sống không bằng chết nên đừng nghĩ đến việc giở trò, thêm nữa nếu thật sự đem chìa khóa tới ta sẽ giải độc cho ngươi."
Vậy là Tử Luân không thể quay đầu được nữa, dù có bái đường hay không thì cậu cũng khó mà toàn mạng, trước khi con xà tinh đưa cậu trở lại bên trên, nó căn dặn.
"Đồng vàng thứ ba ta không biết cách lấy vì cái hồ đó là bất khả xâm phạm, nếu phu nhân không muốn ngươi lấy thì chắc chắn sẽ làm khó, ngươi càng cố càng bị thiệt, krrr còn đồng vàng thứ hai thì đang được giữ bởi một trong một trăm vong hồn đã dẫn đường cho ngươi, ta cũng không biết cách để tìm ra nó."
"Vậy rốt cuộc ngươi giúp ích gì được cho ta?!"
"Thì krrr ta vừa nói ngươi chỗ tìm đồng vàng thứ hai rồi đấy, tự mà nghĩ cách đi."
Tử Luân xoắn ống tay áo định đôi co với con xà tinh ngang ngược kia nhưng chưa kịp làm gì, xà tinh đã quất đuôi đánh bay Tử Luân vào tường, trên tường đất bỗng xuất hiện hố đen như lúc Tử Luân trượt chân xuống, lập tức đưa cậu trở lại bên trên.
"A... Xương cốt của tôi." Tử Luân nằm quằn quại kêu than trên mặt đất, nhưng khi vừa quay mặt sang thì bắt gặp gia nô xách lồng đèn đi ngang, họ cứ như vậy đắm đuối trao nhau ánh nhìn trìu mến...
"Hắn ở đây!! Người đâu!? Tên giả mạo ấy ở đâyyy!!"