Chương 40: Biện pháp
Đại mạc Tây Bắc, nơi có hoàng hôn trên những dải sông uốn lượn và những thảm cỏ bạt ngàn. Đại quân sắp tới Gia Dục Quan, xe ngựa của Từ Ưng Bạch chầm chậm tiến lên giữa lòng quân.
Từ Ưng Bạch ngồi đọc sách bên trong xe, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua lớp rèm che, phải căng mắt mới miễn cưỡng đọc được những hàng chữ nhỏ xíu trên giấy. Phó Lăng Nghi ngồi trên càng xe, trong tay cầm roi da quất ngựa. Thể trạng y khỏe mạnh hơn Từ Ưng Bạch rất nhiều lần, sau khi bị thương nặng, mới hạ sốt được ba ngày đã có thể bò dậy như không có việc gì, huấn luyện đám ám vệ kia đến kêu cha gọi mẹ. Những ám vệ đi theo là những người hay hộ tống hắn ra ngoài, tổng cộng có mười người, chỉ khác là lần này họ không âm thầm đi theo nữa mà ngụy trang thành tùy hầu cưỡi ngựa bám sát bên cạnh. Trước khi xuất phát đến Gia Dục Quan, Từ Ưng Bạch chia ám vệ làm ba nhóm, một nhóm ở lại Trường An, một nhóm cùng đi tới Gia Dục Quan, nhóm còn lại phân thành hai hướng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Đọc sách mệt rồi, Từ Ưng Bạch dụi dụi mắt, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần này hắn đi Gia Dục Quan một là để tạm lánh mũi nhọn, hai là để xử lý Dương Thế Thanh. Dưới tình huống hiện tại, Từ Ưng Bạch đã có suy tính riêng. Dương Thế Thanh cai quản Túc Châu, sát với quận An Tây, cấu kết với Ô Quyết, lại chỉ cách Gia Dục Quan mấy bước chân, là cái đinh cần phải nhổ tận gốc, nếu không hậu họa khôn lường. Nếu muốn yên ổn xử lý những phiên vương đó thì phải trừ mối họa này trước, để tránh lúc phiên vương hỗn chiến, Dương Thế Thanh bắt tay với Ô Quyết nhân cơ hội này chiếm Gia Dục Quan rồi tiến thẳng đến Trường An.
Dương Thế Thanh không phải một kẻ dễ đối phó. Kiếp trước khi Từ Ưng Bạch đến Gia Dục Quan đánh Ô Quyết, Dương Thế Thanh ngoài miệng thì ngoan ngoãn còn sau lưng lại ngầm phái người dẫn đường cho giặc, còn phái người bí mật thuyết phục với một tướng lĩnh Gia Dục Quan phản bội quân ta. Trong lúc quyết chiến, nếu không nhanh chóng phát hiện phản quân và lập tức trừ khử, e là lúc ấy hắn đã đầu mình hai nơi, thế nhưng Dương Thế Thanh lại phủi sạch quan hệ, Từ Ưng Bạch có muốn xử lý cũng không có lý do, đúng là một tên lưu manh khó chơi. Muốn đối phó với lưu manh thì phải dùng cách của lưu manh.
Từ Ưng Bạch gõ bàn nghĩ cách đối phó, lúc này xe ngựa dừng lại, đã đến Gia Dục Quan. Quận thủ Kỷ Minh của quận An Tây đứng trước cổng chào nghênh đón, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc xe ngựa trông hết sức bình thường dừng lại, một thanh niên áo xanh được tên thị vệ mặc đồ đỏ pha đen đứng bên sườn xe đỡ xuống. Đại mạc mênh mông, cổng chào nguy nga sừng sững, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn không trung vời vợi rồi nhìn người đang đứng đợi mình, ôn hòa chào hỏi, "Kỷ đại nhân, lâu rồi không gặp."
Kỷ Minh vội vã chạy lại đón, "Thái úy đại nhân, cuối cùng ta cũng chờ được ngài!"
Từ Ưng Bạch thở dài, cười nói, "Ta đến muộn, Gia Dục Quan bây giờ thế nào rồi?"
Kỷ Minh xụ mặt, thở dài, "Đại nhân theo ta đến doanh trại rồi bàn tiếp."
Trên bàn làm làm việc trong lều có một chiếc sa bàn và một chồng giấy tờ bên cạnh. Từ Ưng Bạch ngồi xuống, Phó Lăng Nghi đứng cạnh một tấc không rời. Kỷ Minh nhấp một ngụm nước, nói, "Hiện giờ quận An Tây vẫn nằm trong tay Ô Quyết, ngài cũng biết đấy, A Cổ Đạt Mộc là một tên khó chơi, Dương Thế Thanh lại âm thầm dây dưa với Ô Quyết, chúng ta rơi vào thế hai phía đều có địch. Mấy ngày trước Tiêu Hầu gia khó khăn lắm mới bảo vệ được Gia Dục Quan, nhưng đó là khi A Cổ Đạt Mộc không có lương thảo, không còn cách nào mới phải lui binh, hiện giờ tuyết lớn đã qua, còn có Dương Thế Thanh giúp sức, chưa chắc gã đã an phận. Thế này khó!"
"Vẫn còn cách." Từ Ưng Bạch nhìn sa bàn, Túc Châu, quận An Tây và sa mạc giáp nhau, nói, "Nếu Dương Thế Thanh thông đồng với Ô Quyết đe dọa đến chúng ta, vậy thì chia rẽ bọn chúng là được."
"Chia rẽ?" Kỷ Minh ngạc nhiên hỏi, "Ngài muốn cấu kết với Dương Thế Thanh để đánh Ô Quyết sao?!" Đây cũng có thể coi là một cách hay, đánh lui giặc ngoài trước rồi đóng cửa xử lý thù trong sau, từng bước quét sạch đại mạc.
Từ Ưng Bạch lại lắc đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng lại dùng để thốt ra những lời lẽ đáng sợ, "Xuất sư phải có danh, ta không có lý do diệt trừ Dương Thế Thanh nên muốn liên minh với Ô Quyết để xử lý Dương Thế Thanh trước."
Kỷ Minh tròn cả mắt, Ô Quyết và Trung Nguyên là kẻ thù truyền kiếp, hai bên đánh giết nhau bao nhiêu năm trời, hận không thể xé xác nhau ra, muốn kết liên minh là liên minh thế nào? Chẳng khác nào người say nói mớ! Kỷ Minh ngờ vực hỏi, "Đại nhân nghĩ ra cách chưa?"
"Vẫn chưa," Từ Ưng Bạch nói thẳng, "Nhưng sẽ có cách." Lòng người khó dò, một bên là Dương Thế Thanh ích kỷ hai mặt, một bên là quân Ô Quyết vì sống sót mà bất chấp tất cả, mối liên kết lỏng lẻo như vậy chẳng phải tường đồng vách sắt, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, mà điều Từ Ưng Bạch phải làm là tìm được mâu thuẫn ấy rồi phóng đại nó lên.
Kỷ Minh vẫn chưa tin, nhìn Từ Ưng Bạch, cuối cùng vẫn không nói ra nghi vấn của mình. Trong quân đội, kẻ thắng nói gì cũng đúng, huống chi chức quan của Từ Ưng Bạch còn to hơn gã.
Đêm xuống, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều. Từ Ưng Bạch khoác áo lông ngồi trong lều xem bản đồ, Phó Lăng Nghi lẳng lặng ngồi cạnh không nói lời nào, chăm chú nhìn Từ Ưng Bạch. Ánh mắt nóng bỏng ấy khiến hắn không tài nào lờ đi được.
Trước khi khởi hành, vốn dĩ Từ Ưng Bạch không muốn để Phó Lăng Nghi cùng đi. Lúc cần dứt khoát thì phải dứt khoát, vậy nên trước khi ra khỏi thành một ngày, Từ Ưng Bạch chuốc thuốc mê cho y, một liều đủ để hai con trâu ngủ ba ngày trời. Nếu là những người khác thì đừng mơ chuốc thuốc được Phó Lăng Nghi, trước giờ y dựng lông đề phòng người khác như con nhím, chưa nói đến thuốc mê, người khác đưa cho miếng bánh thôi y cũng sẽ kiểm tra đi kiểm tra lại mới ăn. Nhưng Từ Ưng Bạch là ngoại lệ, đưa gì ăn nấy, kể cả có là thuốc độc y cũng sẽ nuốt luôn không do dự. Từ Ưng Bạch cũng biết điều đấy nên mới có thể dễ dàng ra tay như thế.
Nhưng Từ Ưng Bạch không ngờ Phó Lăng Nghi tỉnh lại nhanh như vậy, sau khi đại quân khởi hành hai ngày, tên này đã một mình một ngựa đuổi theo như điên. Y không ăn không ngủ thúc ngựa bốn ngày ròng rã, chạy chết cả ngựa, cuối cùng đi bộ xâm nhập vào nơi cắm trại tìm Từ Ưng Bạch.
Đến giờ Từ Ưng Bạch vẫn còn nhớ cảm giác hoảng hốt khi thấy Phó Lăng Nghi quần áo rách tả tơi, hai mắt đỏ hoe xông vào trong lều. Cơ thể y căng cứng, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt y lạnh lẽo đến điên cuồng, phải đến khi nhìn thấy Từ Ưng Bạch mới trở lại bình thường. Từ Ưng Bạch nhớ rõ Phó Lăng Nghi muốn lại gần nhưng ngại quần áo bẩn thỉu mà không dám chạm vào, chỉ đứng đó nghiêng đầu nhìn mình, vừa vội vàng vừa cố chấp nói, "Ta còn hữu dụng! Ngươi đừng vứt bỏ ta mà..."
"..."
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau dưới ánh mắt tò mò của một đống binh lính. Từ Ưng Bạch xoay người đi, Phó Lăng Nghi lại vẫn đứng đó bất động, muốn đi theo nhưng lại không dám đi, mãi đến khi Từ Ưng Bạch không thấy y đâu mới quay đầu lại bảo, "Ngươi lại đây."
Lúc này Phó Lăng Nghi mới đi theo, hai mắt sáng ngời.
Về sau Từ Ưng Bạch ngầm đồng ý cho Phó Lăng Nghi đi theo, ám vệ đi theo Từ Ưng Bạch cũng biết điều lui xuống để y thế chỗ, cứ thế thẳng đến Gia Dục Quan.
Bên ngoài lều trại là trời đêm rực rỡ ngàn sao, Bắc Đẩu chiếu sáng một phương, Ngưu Lang Chức Nữ xa xa đứng nhìn nhau. Gió cát táp vào lều, Từ Ưng Bạch lên cơn ho làm Phó Lăng Nghi lo lắng không thôi. Từ Ưng Bạch xua tay, "Không sao, do ta chưa quen thôi."
Yết hầu Phó Lăng Nghi lăn lăn, kéo cao tấm chăn trên đùi Từ Ưng Bạch lên một chút, ánh mắt vẫn không rời hắn, "Ban đêm Gia Dục Quan lạnh, đắp kín chăn cho ấm."
Từ Ưng Bạch xoa đôi bàn tay buốt giá, hỏi, "Kiếp trước ngươi từng đến đây chưa?"
Phó Lăng Nghi lại quỳ xuống, đáp, "Từng đến rồi." Y biết Từ Ưng Bạch muốn hỏi gì nên cẩn thận lựa lời, "Khi đó Gia Dục Quan đã nằm trong tay Ô Quyết, binh mã của A Cổ Đạt Mộc chiếm được Trường An, sắp đánh tới địa bàn của Ninh Vương. Ta nghe đám người Trung Nguyên làm buôn bán với dân Ô Quyết kể rằng tiểu vương tử A Cổ Đạt Mộc kiêu dũng thiện chiến của bọn họ phát điên điều binh đánh Dương Thế Thanh không chỉ vì thiếu lương thực do hạn hán mùa xuân mà còn vì một cô nương."
"Một cô nương ư?" Từ Ưng Bạch kinh ngạc nhướn mày.
"Đúng vậy, nghe nói là người yêu thanh mai trúc mã của A Cổ Đạt Mộc," Phó Lăng Nghi hồi tưởng lại. "Cô ta bị em trai Dương Thế Thanh bắt đi. Ban đầu A Cổ Đạt Mộc cầu xin phụ thân cho mình binh mã để đoạt lại người yêu, nhưng Ô Quyết Đại Hãn cho rằng không cần điều động binh mã chỉ vì một cô nương. Mà em trai Dương Thế Thanh lại nhất quyết không thừa nhận mình mang cô ta đi, thế nên phải đến khi hạn hán mùa xuân tới thì A Cổ Đạt Mộc mới có một nhánh quân mạnh, tấn công hai tháng mới hạ được thành trì."
Phó Lăng Nghi cụp mắt, ngữ điệu có cảm giác đồng bệnh tương liên, "Thế nhưng... sau khi lục soát toàn thành thì phát hiện cô nương kia đã chết rồi."
Từ Ưng Bạch nghe vậy cũng không khỏi xót thương. Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại đột nhiên náo động, ám vệ khản giọng kêu to, "Chủ tử cẩn thận! Có thích khách!"
Phó Lăng Nghi rút phắt đao ra, ngay sau đó sườn lều bị cắt tan, lưỡi đao kia sáng như tuyết, là của người Ô Quyết. Hai lưỡi đao chạm nhau phát ra âm thanh chói tai, ánh lửa văng tung tóe. Từ Ưng Bạch cau mày đứng dậy. Người Ô Quyết này mũi cao mắt sâu, cực kỳ điển trai, Từ Ưng Bạch thấy người này rất quen, gã gào lên, "Trả A Châu cho ta!"
Từ Ưng Bạch: "...?" A Châu nào?
Từ Ưng Bạch còn chưa kịp đoán ra nguyên nhân thì hai con người tựa sói hoang trước mặt đã so nhau vài chục chiêu, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt. Tên người Ô Quyết hung hãn vô cùng, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, mà Phó Lăng Nghi lại càng hung hãn, hoành đao chém ngược loan đao trở về, mặc kệ chỗ hiểm của chính mình. Các ám vệ khác nhanh chóng chạy tới, tên Ô Quyết đỡ trái hở phải, bị Phó Lăng Nghi tìm được sơ hở đá thẳng vào ngực bay xa mấy trượng, miệng hộc máu, ngay sau đó lưỡi đao dài đã lao xuống chực chờ mổ bụng.
"Khoan đã!" Từ Ưng Bạch quát.
Lưỡi đao khựng lại trước ngực người kia nửa tấc. Phó Lăng Nghi giết đỏ cả mắt, hằn học nhìn kẻ đang nằm trên đất, yết hầu lăn lăn, đứng đó một chốc rồi ngoan ngoãn thu đao lại.
Từ Ưng Bạch chậm rãi đi đến trước mặt người kia, híp mắt cười, "Vương tử A Cổ Đạt Mộc, lâu rồi không gặp."
Từ Ưng Bạch ngồi đọc sách bên trong xe, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua lớp rèm che, phải căng mắt mới miễn cưỡng đọc được những hàng chữ nhỏ xíu trên giấy. Phó Lăng Nghi ngồi trên càng xe, trong tay cầm roi da quất ngựa. Thể trạng y khỏe mạnh hơn Từ Ưng Bạch rất nhiều lần, sau khi bị thương nặng, mới hạ sốt được ba ngày đã có thể bò dậy như không có việc gì, huấn luyện đám ám vệ kia đến kêu cha gọi mẹ. Những ám vệ đi theo là những người hay hộ tống hắn ra ngoài, tổng cộng có mười người, chỉ khác là lần này họ không âm thầm đi theo nữa mà ngụy trang thành tùy hầu cưỡi ngựa bám sát bên cạnh. Trước khi xuất phát đến Gia Dục Quan, Từ Ưng Bạch chia ám vệ làm ba nhóm, một nhóm ở lại Trường An, một nhóm cùng đi tới Gia Dục Quan, nhóm còn lại phân thành hai hướng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Đọc sách mệt rồi, Từ Ưng Bạch dụi dụi mắt, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần này hắn đi Gia Dục Quan một là để tạm lánh mũi nhọn, hai là để xử lý Dương Thế Thanh. Dưới tình huống hiện tại, Từ Ưng Bạch đã có suy tính riêng. Dương Thế Thanh cai quản Túc Châu, sát với quận An Tây, cấu kết với Ô Quyết, lại chỉ cách Gia Dục Quan mấy bước chân, là cái đinh cần phải nhổ tận gốc, nếu không hậu họa khôn lường. Nếu muốn yên ổn xử lý những phiên vương đó thì phải trừ mối họa này trước, để tránh lúc phiên vương hỗn chiến, Dương Thế Thanh bắt tay với Ô Quyết nhân cơ hội này chiếm Gia Dục Quan rồi tiến thẳng đến Trường An.
Dương Thế Thanh không phải một kẻ dễ đối phó. Kiếp trước khi Từ Ưng Bạch đến Gia Dục Quan đánh Ô Quyết, Dương Thế Thanh ngoài miệng thì ngoan ngoãn còn sau lưng lại ngầm phái người dẫn đường cho giặc, còn phái người bí mật thuyết phục với một tướng lĩnh Gia Dục Quan phản bội quân ta. Trong lúc quyết chiến, nếu không nhanh chóng phát hiện phản quân và lập tức trừ khử, e là lúc ấy hắn đã đầu mình hai nơi, thế nhưng Dương Thế Thanh lại phủi sạch quan hệ, Từ Ưng Bạch có muốn xử lý cũng không có lý do, đúng là một tên lưu manh khó chơi. Muốn đối phó với lưu manh thì phải dùng cách của lưu manh.
Từ Ưng Bạch gõ bàn nghĩ cách đối phó, lúc này xe ngựa dừng lại, đã đến Gia Dục Quan. Quận thủ Kỷ Minh của quận An Tây đứng trước cổng chào nghênh đón, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc xe ngựa trông hết sức bình thường dừng lại, một thanh niên áo xanh được tên thị vệ mặc đồ đỏ pha đen đứng bên sườn xe đỡ xuống. Đại mạc mênh mông, cổng chào nguy nga sừng sững, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn không trung vời vợi rồi nhìn người đang đứng đợi mình, ôn hòa chào hỏi, "Kỷ đại nhân, lâu rồi không gặp."
Kỷ Minh vội vã chạy lại đón, "Thái úy đại nhân, cuối cùng ta cũng chờ được ngài!"
Từ Ưng Bạch thở dài, cười nói, "Ta đến muộn, Gia Dục Quan bây giờ thế nào rồi?"
Kỷ Minh xụ mặt, thở dài, "Đại nhân theo ta đến doanh trại rồi bàn tiếp."
Trên bàn làm làm việc trong lều có một chiếc sa bàn và một chồng giấy tờ bên cạnh. Từ Ưng Bạch ngồi xuống, Phó Lăng Nghi đứng cạnh một tấc không rời. Kỷ Minh nhấp một ngụm nước, nói, "Hiện giờ quận An Tây vẫn nằm trong tay Ô Quyết, ngài cũng biết đấy, A Cổ Đạt Mộc là một tên khó chơi, Dương Thế Thanh lại âm thầm dây dưa với Ô Quyết, chúng ta rơi vào thế hai phía đều có địch. Mấy ngày trước Tiêu Hầu gia khó khăn lắm mới bảo vệ được Gia Dục Quan, nhưng đó là khi A Cổ Đạt Mộc không có lương thảo, không còn cách nào mới phải lui binh, hiện giờ tuyết lớn đã qua, còn có Dương Thế Thanh giúp sức, chưa chắc gã đã an phận. Thế này khó!"
"Vẫn còn cách." Từ Ưng Bạch nhìn sa bàn, Túc Châu, quận An Tây và sa mạc giáp nhau, nói, "Nếu Dương Thế Thanh thông đồng với Ô Quyết đe dọa đến chúng ta, vậy thì chia rẽ bọn chúng là được."
"Chia rẽ?" Kỷ Minh ngạc nhiên hỏi, "Ngài muốn cấu kết với Dương Thế Thanh để đánh Ô Quyết sao?!" Đây cũng có thể coi là một cách hay, đánh lui giặc ngoài trước rồi đóng cửa xử lý thù trong sau, từng bước quét sạch đại mạc.
Từ Ưng Bạch lại lắc đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng lại dùng để thốt ra những lời lẽ đáng sợ, "Xuất sư phải có danh, ta không có lý do diệt trừ Dương Thế Thanh nên muốn liên minh với Ô Quyết để xử lý Dương Thế Thanh trước."
Kỷ Minh tròn cả mắt, Ô Quyết và Trung Nguyên là kẻ thù truyền kiếp, hai bên đánh giết nhau bao nhiêu năm trời, hận không thể xé xác nhau ra, muốn kết liên minh là liên minh thế nào? Chẳng khác nào người say nói mớ! Kỷ Minh ngờ vực hỏi, "Đại nhân nghĩ ra cách chưa?"
"Vẫn chưa," Từ Ưng Bạch nói thẳng, "Nhưng sẽ có cách." Lòng người khó dò, một bên là Dương Thế Thanh ích kỷ hai mặt, một bên là quân Ô Quyết vì sống sót mà bất chấp tất cả, mối liên kết lỏng lẻo như vậy chẳng phải tường đồng vách sắt, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, mà điều Từ Ưng Bạch phải làm là tìm được mâu thuẫn ấy rồi phóng đại nó lên.
Kỷ Minh vẫn chưa tin, nhìn Từ Ưng Bạch, cuối cùng vẫn không nói ra nghi vấn của mình. Trong quân đội, kẻ thắng nói gì cũng đúng, huống chi chức quan của Từ Ưng Bạch còn to hơn gã.
Đêm xuống, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều. Từ Ưng Bạch khoác áo lông ngồi trong lều xem bản đồ, Phó Lăng Nghi lẳng lặng ngồi cạnh không nói lời nào, chăm chú nhìn Từ Ưng Bạch. Ánh mắt nóng bỏng ấy khiến hắn không tài nào lờ đi được.
Trước khi khởi hành, vốn dĩ Từ Ưng Bạch không muốn để Phó Lăng Nghi cùng đi. Lúc cần dứt khoát thì phải dứt khoát, vậy nên trước khi ra khỏi thành một ngày, Từ Ưng Bạch chuốc thuốc mê cho y, một liều đủ để hai con trâu ngủ ba ngày trời. Nếu là những người khác thì đừng mơ chuốc thuốc được Phó Lăng Nghi, trước giờ y dựng lông đề phòng người khác như con nhím, chưa nói đến thuốc mê, người khác đưa cho miếng bánh thôi y cũng sẽ kiểm tra đi kiểm tra lại mới ăn. Nhưng Từ Ưng Bạch là ngoại lệ, đưa gì ăn nấy, kể cả có là thuốc độc y cũng sẽ nuốt luôn không do dự. Từ Ưng Bạch cũng biết điều đấy nên mới có thể dễ dàng ra tay như thế.
Nhưng Từ Ưng Bạch không ngờ Phó Lăng Nghi tỉnh lại nhanh như vậy, sau khi đại quân khởi hành hai ngày, tên này đã một mình một ngựa đuổi theo như điên. Y không ăn không ngủ thúc ngựa bốn ngày ròng rã, chạy chết cả ngựa, cuối cùng đi bộ xâm nhập vào nơi cắm trại tìm Từ Ưng Bạch.
Đến giờ Từ Ưng Bạch vẫn còn nhớ cảm giác hoảng hốt khi thấy Phó Lăng Nghi quần áo rách tả tơi, hai mắt đỏ hoe xông vào trong lều. Cơ thể y căng cứng, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong mắt toàn là tơ máu, vẻ mặt y lạnh lẽo đến điên cuồng, phải đến khi nhìn thấy Từ Ưng Bạch mới trở lại bình thường. Từ Ưng Bạch nhớ rõ Phó Lăng Nghi muốn lại gần nhưng ngại quần áo bẩn thỉu mà không dám chạm vào, chỉ đứng đó nghiêng đầu nhìn mình, vừa vội vàng vừa cố chấp nói, "Ta còn hữu dụng! Ngươi đừng vứt bỏ ta mà..."
"..."
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau dưới ánh mắt tò mò của một đống binh lính. Từ Ưng Bạch xoay người đi, Phó Lăng Nghi lại vẫn đứng đó bất động, muốn đi theo nhưng lại không dám đi, mãi đến khi Từ Ưng Bạch không thấy y đâu mới quay đầu lại bảo, "Ngươi lại đây."
Lúc này Phó Lăng Nghi mới đi theo, hai mắt sáng ngời.
Về sau Từ Ưng Bạch ngầm đồng ý cho Phó Lăng Nghi đi theo, ám vệ đi theo Từ Ưng Bạch cũng biết điều lui xuống để y thế chỗ, cứ thế thẳng đến Gia Dục Quan.
Bên ngoài lều trại là trời đêm rực rỡ ngàn sao, Bắc Đẩu chiếu sáng một phương, Ngưu Lang Chức Nữ xa xa đứng nhìn nhau. Gió cát táp vào lều, Từ Ưng Bạch lên cơn ho làm Phó Lăng Nghi lo lắng không thôi. Từ Ưng Bạch xua tay, "Không sao, do ta chưa quen thôi."
Yết hầu Phó Lăng Nghi lăn lăn, kéo cao tấm chăn trên đùi Từ Ưng Bạch lên một chút, ánh mắt vẫn không rời hắn, "Ban đêm Gia Dục Quan lạnh, đắp kín chăn cho ấm."
Từ Ưng Bạch xoa đôi bàn tay buốt giá, hỏi, "Kiếp trước ngươi từng đến đây chưa?"
Phó Lăng Nghi lại quỳ xuống, đáp, "Từng đến rồi." Y biết Từ Ưng Bạch muốn hỏi gì nên cẩn thận lựa lời, "Khi đó Gia Dục Quan đã nằm trong tay Ô Quyết, binh mã của A Cổ Đạt Mộc chiếm được Trường An, sắp đánh tới địa bàn của Ninh Vương. Ta nghe đám người Trung Nguyên làm buôn bán với dân Ô Quyết kể rằng tiểu vương tử A Cổ Đạt Mộc kiêu dũng thiện chiến của bọn họ phát điên điều binh đánh Dương Thế Thanh không chỉ vì thiếu lương thực do hạn hán mùa xuân mà còn vì một cô nương."
"Một cô nương ư?" Từ Ưng Bạch kinh ngạc nhướn mày.
"Đúng vậy, nghe nói là người yêu thanh mai trúc mã của A Cổ Đạt Mộc," Phó Lăng Nghi hồi tưởng lại. "Cô ta bị em trai Dương Thế Thanh bắt đi. Ban đầu A Cổ Đạt Mộc cầu xin phụ thân cho mình binh mã để đoạt lại người yêu, nhưng Ô Quyết Đại Hãn cho rằng không cần điều động binh mã chỉ vì một cô nương. Mà em trai Dương Thế Thanh lại nhất quyết không thừa nhận mình mang cô ta đi, thế nên phải đến khi hạn hán mùa xuân tới thì A Cổ Đạt Mộc mới có một nhánh quân mạnh, tấn công hai tháng mới hạ được thành trì."
Phó Lăng Nghi cụp mắt, ngữ điệu có cảm giác đồng bệnh tương liên, "Thế nhưng... sau khi lục soát toàn thành thì phát hiện cô nương kia đã chết rồi."
Từ Ưng Bạch nghe vậy cũng không khỏi xót thương. Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại đột nhiên náo động, ám vệ khản giọng kêu to, "Chủ tử cẩn thận! Có thích khách!"
Phó Lăng Nghi rút phắt đao ra, ngay sau đó sườn lều bị cắt tan, lưỡi đao kia sáng như tuyết, là của người Ô Quyết. Hai lưỡi đao chạm nhau phát ra âm thanh chói tai, ánh lửa văng tung tóe. Từ Ưng Bạch cau mày đứng dậy. Người Ô Quyết này mũi cao mắt sâu, cực kỳ điển trai, Từ Ưng Bạch thấy người này rất quen, gã gào lên, "Trả A Châu cho ta!"
Từ Ưng Bạch: "...?" A Châu nào?
Từ Ưng Bạch còn chưa kịp đoán ra nguyên nhân thì hai con người tựa sói hoang trước mặt đã so nhau vài chục chiêu, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không dứt. Tên người Ô Quyết hung hãn vô cùng, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, mà Phó Lăng Nghi lại càng hung hãn, hoành đao chém ngược loan đao trở về, mặc kệ chỗ hiểm của chính mình. Các ám vệ khác nhanh chóng chạy tới, tên Ô Quyết đỡ trái hở phải, bị Phó Lăng Nghi tìm được sơ hở đá thẳng vào ngực bay xa mấy trượng, miệng hộc máu, ngay sau đó lưỡi đao dài đã lao xuống chực chờ mổ bụng.
"Khoan đã!" Từ Ưng Bạch quát.
Lưỡi đao khựng lại trước ngực người kia nửa tấc. Phó Lăng Nghi giết đỏ cả mắt, hằn học nhìn kẻ đang nằm trên đất, yết hầu lăn lăn, đứng đó một chốc rồi ngoan ngoãn thu đao lại.
Từ Ưng Bạch chậm rãi đi đến trước mặt người kia, híp mắt cười, "Vương tử A Cổ Đạt Mộc, lâu rồi không gặp."