Chương 36: Mộng dài
Trong phòng riêng tại Ngưỡng Khiếu Đường, đại phu đang cẩn thận lấy phi đao trên bụng Phó Lăng Nghi ra, dùng dao nóng cắt đi thịt nát rồi lấy kim bạc khâu vết thương lại. Lưỡi phi đao màu lam, chứng tỏ có tẩm độc, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, hẳn là Lưu Mãng muốn giữ người sống nên không cố ý giết. Từ Ưng Bạch lặng lẽ ngồi bên giường, ngón tay bị Phó Lăng Nghi nắm chặt. Căn phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng Phó Lăng Nghi không nhịn được mà bật ra tiếng kêu rên vì đau.
Mạnh Phàm mở cửa bước vào, vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói, "Chủ tử, Lưu đại nhân trong cung truyền tin tới báo rằng thất hoàng tử điện hạ bị giam lỏng rồi."
Từ Ưng Bạch nhíu mày, "Giam lỏng sao..." Lưu Mãng giam lỏng Ngụy Hành rốt cuộc vẫn là để nhắm vào hắn, cứ thế mà suy thì rất nhiều chuyện đều đã sáng tỏ. Bí mật thông đồng với hoàng tử là tội lớn, nhưng với quân công, quyền thế và danh vọng hiện tại, tội danh này với hắn hoàn toàn không phải tội chết, huống chi bọn họ cũng không có chứng cứ xác thực nào chứng minh hắn dạy dỗ Ngụy Hành là để mưu quyền soán vị. Để phòng những chuyện như vậy xảy ra, lần nào Từ Ưng Bạch cũng bảo Ngụy Hành trả lại sách vở đã mượn, những tấu chương đã phê chữa cũng đem đi thiêu hủy hết, nhưng dù ngàn phòng vạn phòng cũng vẫn để Lưu Mãng tìm được sơ hở. Hiện tại Ngụy Hành bị giam lỏng, dù cậu có ngậm miệng không khai thì Từ Ưng Bạch cũng vẫn bị định tội, bởi suy cho cùng, muốn buộc tội kẻ khác thì không thiếu lý do. Năm đó Lưu Mãng có thể bịa đặt làm giả công văn xử chết ba tộc nhà Võ An hầu thì hôm nay cũng có thể tìm cách gán tội cho hắn, việc này cũng không khó, Ngụy Hành chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, một khi đã bị giam lỏng thì không thể bước chân ra ngoài, cũng không thể gặp mặt người nào, những lời khai kia là thật hay giả cũng không một ai biết được. Vậy là không thể tránh khỏi, hai mắt Từ Ưng Bạch tối sầm.
Đại phu đã khâu xong vết thương trên bụng Phó Lăng Nghi, quay sang bảo Từ Ưng Bạch, "Tuy vị công tử này bị thương nặng nhưng sức khỏe rất tốt, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ sợ từ tối nay đến sáng mai sẽ sốt thêm mấy bận nữa. Sốt cao cũng rất nguy hiểm, Từ công tử, tối nay ngài phái người chăm sóc cẩn thận một chút, qua được rồi sẽ không sao."
Từ Ưng Bạch nghe vậy định thần lại, "Cảm ơn đại phu." Đại phu kia kê thêm hai thang thuốc, còn dặn dò nếu không hạ sốt thì mau chóng đến y đường tìm mình. Từ Ưng Bạch nhẹ giọng cảm ơn rồi bảo Mạnh Phàm tiễn đại phu đi.
Mạnh Phàm xong việc quay về, bảo Từ Ưng Bạch, "Chủ tử, ngài đi nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng ta rồi, không có việc gì." Mấy tên ám vệ đứng cạnh cũng gật đầu, liên thanh phụ họa. Từ Ưng Bạch thở phào một hơi, giọng điệu ôn hòa, "Cảm ơn, nhưng thủ lĩnh của các người không buông tay, ta không đi được."
Thủ lĩnh của bọn họ lúc này quả thực vẫn đang nắm chặt ngón tay người kia, tựa như một tên keo kiệt nhặt được bảo bối, nhất quyết không chịu buông ra. Mạnh Phàm cảm thấy nếu Từ Ưng Bạch cứ thế rút tay ra thì Phó Lăng Nghi sẽ điên mất, mà chính Từ Ưng Bạch cũng không muốn kích thích y thêm nữa. Mạnh Phàm "À" lên một tiếng rồi nhanh chóng kéo đồng bọn ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói, "Bọn ta sẽ ở ngoài canh gác! Chủ tử có chuyện gì cứ việc gọi!"
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, cả gian phòng chỉ còn lại hai người. Từ Ưng Bạch rũ mắt nhìn Phó Lăng Nghi một lúc, dùng bàn tay kia kéo lại chăn cho y. Phó Lăng Nghi vẫn đang sốt, đến ngủ cũng không yên giấc, cả người đều run rẩy. Y mơ thấy gì đó, miệng nức nở nói mớ. Từ Ưng Bạch không nghe rõ y đang nói gì, cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể yên lặng ngồi bên nhìn y. Căn phòng tĩnh lặng đến độ có thể nghe được cả tiếng hít thở, tựa như đêm tối khó quên năm ấy.
Cảnh trong mơ là một bức tranh vừa rắc rối, vừa phức tạp lại vừa hỗn loạn vô cùng, bên tai Phó Lăng Nghi là đủ loại âm thanh gào thét, lúc này người kia đang trên thuyền xuôi về phía nam, ngồi bên cạnh bản thân y kiếp trước. Từng khung cảnh lướt qua trước mắt y tựa như một chiếc đèn kéo quân. Từ Ưng Bạch một thân áo trắng, gầy yếu nhợt nhạt, đôi tay thon dài xinh đẹp ngày ấy giờ đây chỉ còn da bọc xương, ai nhìn vào cũng biết người này đã dầu hết đèn tắt, không sống được bao lâu nữa. Trong vòng mấy tháng gần đây, hắn đã tận lực làm hết những gì có thể, cứu được các đồng liêu, cũng tận dụng hết binh mã, nhưng có một số việc cho dù hắn có bản lĩnh làm mưa làm gió chăng nữa cũng không thể cứu vãn. Ung Châu hỗn chiến, bốn phương loạn lạc, ngàn vạn người dân trôi giạt khắp nơi, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hắn mân mê quân cờ trước mặt, không nhìn ra cảm xúc. Dưới ánh nến nhẹ nhàng lay động, nốt ruồi son giữa trán hắn đã mất đi màu sắc và sức sống.
Một lát sau, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu lên, nhìn Phó Lăng Nghi bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Ở bên nhau mấy tháng trời, từ thù ghét nhau như chó với mèo đến giai đoạn có thể chung sống hoà bình như bây giờ, đôi khi Từ Ưng Bạch cũng sẽ thấy ngậm ngùi, rằng cũng may vẫn còn có người bầu bạn, nếu không thì mình sẽ cô đơn biết bao nhiêu, chỉ tiếc là người này coi hắn chẳng ra gì. Từ Ưng Bạch chậc một tiếng, có lẽ không một ai lại nghĩ tốt về một kẻ nghiêm túc, lạnh lùng, còn hở ra là phạt cả. Hắn chậm rãi bỏ từng quân cờ vào hộp, nhẹ nhàng bảo, "Chuyện Nam Độ đã xong, ta sẽ giữ lời thả ngươi tự do, ngươi đi đi."
"Không." Phó Lăng Nghi nghe thấy mình trả lời.
Từ Ưng Bạch ngạc nhiên nhướn mày, rồi mỉm cười, "Không ư?"
Phó Lăng Nghi chỉ nhìn hắn, "Ngươi thế này liệu có chịu được đến khi về tới Trường An không?"
Từ Ưng Bạch trầm ngâm trong chốc lát, gõ gõ quân cờ, hoa đèn tàn rơi xuống*, "...Ta sống dai lắm, vẫn chịu được. Quan trọng là ngươi, vẫn nên ra ngoài xem đây đó đi, nếu không trong đầu lại chỉ chăm chăm nghĩ đến đánh đánh giết giết..." Hắn ngập ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp, "Như vậy không tốt. Còn nhớ lúc ta dạy ngươi tập viết không? Lúc đó ta đã nói ngươi không thể chỉ biết giết người được, rất không tốt."
Phó Lăng Nghi thấy mình im lặng.
"Đi đi, coi như hoàn thành tâm nguyện thay ta," Từ Ưng Bạch vừa nói vừa đào tim đào phổi ra ho. Phó Lăng Nghi đứng bật dậy khoác áo cho hắn. Từ Ưng Bạch thở dài, xoa xoa đôi tay buốt lạnh, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động, "Đời này ta không còn cơ hội nữa rồi." Hắn lại đưa tay gõ quân cờ trên bàn, "Nếu như ngươi bằng lòng, về sau nếu có chuyện gì thì viết thư cho ta, có lẽ ta sẽ giúp được ngươi."
Phó Lăng Nghi xoắn gấu áo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch, yết hầu lăn lăn, khàn giọng hỏi, "Vậy ta có thể đến Trường An tìm ngươi không?"
Từ Ưng Bạch khựng lại một chốc rồi đáp ngay, "Tất nhiên là được."
Lúc ấy Phó Lăng Nghi không biết, tiền đề của tất cả chuyện này là Từ Ưng Bạch phải còn sống.
Gió ven sông lồng lộng, lạnh thấu xương, trời trong trăng sáng, Phó Lăng Nghi chỉ mang đúng một tay nải quần áo đến tìm Từ Ưng Bạch từ biệt. Người kia xoa xoa ngón tay, ôn hòa bảo, "Sau này còn gặp lại."
Phó Lăng Nghi cúi đầu, "Được."
Sau này còn gặp lại, nghe mới tốt đẹp làm sao. Trong giấc mộng ấy, Phó Lăng Nghi như bị xé toạc, y khản cổ thét gọi bản thân đang rời đi kia, rằng ở lại, ở lại! Không được đi! Lần từ biệt này là âm dương cách biệt, nào còn sau này gặp lại. Nhưng bản thân y trong mộng lại nghe không thấy, kết cục đã định tựa mặt trăng lặn mặt trời mọc, không thể lay chuyển. Không một ai nghe được những tiếng thét gào thống khổ và bi thương của y.
Phó Lăng Nghi đi suốt một đêm, đến bình minh ngày hôm sau, y mở tay nải ra thì sửng sốt, bên trong có thêm một túi bạc vụn nhỏ, trên túi thêu hoa lan và thanh tùng, là đồ Từ Ưng Bạch thường dùng. Phó Lăng Nghi ngơ ngẩn nhìn chiếc túi một hồi lâu, cuối cùng quyết định mang trả lại. Nhưng không còn kịp nữa, tất thảy đã không thể cứu vãn. Hai mắt Phó Lăng Nghi đỏ quạch, lần cuối cùng ấy y chỉ kịp nhìn cặp mắt hổ phách kia hướng về phía mình, máu tươi chảy vào trong mắt, người kia đang mấp máy môi, dường như đang nói với y, "Bảo trọng".
Từng đợt sóng trào cuồn cuộn, khóe mắt Phó Lăng Nghi như muốn nứt ra, vệt máu loang lổ trên mặt sông thoáng chốc đã bị nuốt chửng.
Trong phòng bỗng phát ra từng tiếng nức nở khổ sở, Từ Ưng Bạch đưa tay ra xem thử. Người này lại sốt nữa rồi, Từ Ưng Bạch cau mày, đã không đếm được đây là lần thứ mấy. Hắn dặn Mạnh Phàm nhanh chóng mang một chậu nước ấm tới, thấm ướt khăn rồi đắp lên trán Phó Lăng Nghi, chỉ thấy người kia run rẩy rồi chìm sâu hơn vào cơn ác mộng.
Nước sông chảy xiết, sóng xô ào ạt từng cơn, Phó Lăng Nghi ngâm mình dưới lòng sông, mặc kệ mũi tên còn cắm trên lưng, bướng bỉnh tìm kiếm từng góc một. Đôi khi gặp được các nông hộ chạy nạn dọc bờ sông, y cũng sẽ dừng lại hỏi hết lần này đến lần khác, "Ngươi có gặp ai mặc đồ trắng quanh bờ sông này không, quần áo thêu hoa lan và tiên hạc, người ấy rất đẹp, giữa mày có nốt ruồi son, còn bị trúng tên nữa."
Ngươi có tình cờ gặp không, có từng nhìn thấy không... Tất cả đều như đá chìm đáy biển, không một tia hi vọng.
Có người thương hại nhìn y, "Nước sông này chảy xiết, nếu đã rơi xuống thì không tìm được đâu, trước kia con trai ta đi giao cá bị ngã xuống sông cũng vậy." Người nông dân vuốt gương mặt già nua khắc khổ, "Chàng trai à, đừng tìm nữa, đến giờ cũng đã hai tháng, kể cả người có còn dưới đó thì cũng bị cá rỉa sạch rồi. Quay về lập mộ chôn di vật đi thôi."
Phó Lăng Nghi lau nước sông trên mặt, để lộ cặp mắt đỏ ngầu vì tơ máu, khẽ đáp, "Ta không có quần áo của hắn." Thậm chí một mảnh góc áo cũng không thấy.
Người nông dân sửng sốt, đứng lặng nhìn chàng thanh niên tiếp tục đi xa.
Phó Lăng Nghi tìm ba tháng nhưng vẫn không có tiến triển. Rốt cuộc y cũng chấp nhận, hết hi vọng, bắt đầu đi từ cửa sông trở lại Trường An, trên đường còn gặp được người chạy nạn từ phía đó.
"Hoàng cung bị đốt rồi, đừng đến nữa, chạy mau lên may ra còn giữ được mạng!"
"Giang Nam cũng chẳng được yên ổn, cả Mai đại nhân cũng từ quan rồi."
Phó Lăng Nghi kéo lại một người đi đường hỏi, "Sao Mai đại nhân lại từ quan?"
Người chạy nạn kia thở dài, "Không phải trên triều nói ngài ấy là đồng đảng của tên phản tặc họ Từ kia sao, trước đó vài ngày còn có một vị đạo trưởng từ Giang Nam đến, muốn đòi lại công bằng cho đồ đệ, ông ta còn không thèm gõ cửa hoàng cung mà đứng ngay giữa đường mắng hoàng đế, bị loạn tiễn bắn chết rồi! Nghe nói ông ta là bạn của Mai đại nhân, hai người cùng nhau thi khoa cử, còn đỗ tiến sĩ đấy! Mai đại nhân thu xong thi cốt thì từ quan! Tiếc thay, một vị quan tốt hiếm hoi cuối cùng cũng không trụ nổi!" Người này vừa dứt lời đã vội vã rời đi.
Phó Lăng Nghi ngây ngẩn cả người, sau đó lao đến Huyền Diệu Quan như phát điên. Y đi bộ hơn mười ngày đường, trèo đèo lội suối tới nơi, chỉ thấy một tòa miếu hoang tàn tạ sau đám cháy. Y điên cuồng tìm kiếm bên trong đống phế tích, thấy bên dưới mấy tấm ván gỗ có vài ba tờ Đạo Đức Kinh rách nát của Từ Ưng Bạch thuở thiếu thời. Cho đến lúc ấy Phó Lăng Nghi mới tỉnh táo lại khỏi cơn cuồng loạn, ôm xấp giấy kia vào lòng. Sau đó, y một mình thu gom tất cả các thi thể, dùng tay và ván gỗ đào một cái hố lớn. Hai bàn tay đã dính đầy bùn đất và máu tươi nhưng Phó Lăng Nghi chẳng hề thấy đau đớn mảy may, tuy không biết tên họ những người này nhưng y biết họ đều là bạn bè thân thích của Từ Ưng Bạch. Y lấp đất lại, chôn vùi tất cả những thi thể kia, lập một tấm bia trống rồi cúi xuống dập đầu thật mạnh. Lúc này đây là điều duy nhất y có thể làm cho người ấy.
*Trích " Khách hẹn" - Triệu Sư Tú
Mạnh Phàm mở cửa bước vào, vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói, "Chủ tử, Lưu đại nhân trong cung truyền tin tới báo rằng thất hoàng tử điện hạ bị giam lỏng rồi."
Từ Ưng Bạch nhíu mày, "Giam lỏng sao..." Lưu Mãng giam lỏng Ngụy Hành rốt cuộc vẫn là để nhắm vào hắn, cứ thế mà suy thì rất nhiều chuyện đều đã sáng tỏ. Bí mật thông đồng với hoàng tử là tội lớn, nhưng với quân công, quyền thế và danh vọng hiện tại, tội danh này với hắn hoàn toàn không phải tội chết, huống chi bọn họ cũng không có chứng cứ xác thực nào chứng minh hắn dạy dỗ Ngụy Hành là để mưu quyền soán vị. Để phòng những chuyện như vậy xảy ra, lần nào Từ Ưng Bạch cũng bảo Ngụy Hành trả lại sách vở đã mượn, những tấu chương đã phê chữa cũng đem đi thiêu hủy hết, nhưng dù ngàn phòng vạn phòng cũng vẫn để Lưu Mãng tìm được sơ hở. Hiện tại Ngụy Hành bị giam lỏng, dù cậu có ngậm miệng không khai thì Từ Ưng Bạch cũng vẫn bị định tội, bởi suy cho cùng, muốn buộc tội kẻ khác thì không thiếu lý do. Năm đó Lưu Mãng có thể bịa đặt làm giả công văn xử chết ba tộc nhà Võ An hầu thì hôm nay cũng có thể tìm cách gán tội cho hắn, việc này cũng không khó, Ngụy Hành chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, một khi đã bị giam lỏng thì không thể bước chân ra ngoài, cũng không thể gặp mặt người nào, những lời khai kia là thật hay giả cũng không một ai biết được. Vậy là không thể tránh khỏi, hai mắt Từ Ưng Bạch tối sầm.
Đại phu đã khâu xong vết thương trên bụng Phó Lăng Nghi, quay sang bảo Từ Ưng Bạch, "Tuy vị công tử này bị thương nặng nhưng sức khỏe rất tốt, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ sợ từ tối nay đến sáng mai sẽ sốt thêm mấy bận nữa. Sốt cao cũng rất nguy hiểm, Từ công tử, tối nay ngài phái người chăm sóc cẩn thận một chút, qua được rồi sẽ không sao."
Từ Ưng Bạch nghe vậy định thần lại, "Cảm ơn đại phu." Đại phu kia kê thêm hai thang thuốc, còn dặn dò nếu không hạ sốt thì mau chóng đến y đường tìm mình. Từ Ưng Bạch nhẹ giọng cảm ơn rồi bảo Mạnh Phàm tiễn đại phu đi.
Mạnh Phàm xong việc quay về, bảo Từ Ưng Bạch, "Chủ tử, ngài đi nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng ta rồi, không có việc gì." Mấy tên ám vệ đứng cạnh cũng gật đầu, liên thanh phụ họa. Từ Ưng Bạch thở phào một hơi, giọng điệu ôn hòa, "Cảm ơn, nhưng thủ lĩnh của các người không buông tay, ta không đi được."
Thủ lĩnh của bọn họ lúc này quả thực vẫn đang nắm chặt ngón tay người kia, tựa như một tên keo kiệt nhặt được bảo bối, nhất quyết không chịu buông ra. Mạnh Phàm cảm thấy nếu Từ Ưng Bạch cứ thế rút tay ra thì Phó Lăng Nghi sẽ điên mất, mà chính Từ Ưng Bạch cũng không muốn kích thích y thêm nữa. Mạnh Phàm "À" lên một tiếng rồi nhanh chóng kéo đồng bọn ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói, "Bọn ta sẽ ở ngoài canh gác! Chủ tử có chuyện gì cứ việc gọi!"
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, cả gian phòng chỉ còn lại hai người. Từ Ưng Bạch rũ mắt nhìn Phó Lăng Nghi một lúc, dùng bàn tay kia kéo lại chăn cho y. Phó Lăng Nghi vẫn đang sốt, đến ngủ cũng không yên giấc, cả người đều run rẩy. Y mơ thấy gì đó, miệng nức nở nói mớ. Từ Ưng Bạch không nghe rõ y đang nói gì, cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể yên lặng ngồi bên nhìn y. Căn phòng tĩnh lặng đến độ có thể nghe được cả tiếng hít thở, tựa như đêm tối khó quên năm ấy.
Cảnh trong mơ là một bức tranh vừa rắc rối, vừa phức tạp lại vừa hỗn loạn vô cùng, bên tai Phó Lăng Nghi là đủ loại âm thanh gào thét, lúc này người kia đang trên thuyền xuôi về phía nam, ngồi bên cạnh bản thân y kiếp trước. Từng khung cảnh lướt qua trước mắt y tựa như một chiếc đèn kéo quân. Từ Ưng Bạch một thân áo trắng, gầy yếu nhợt nhạt, đôi tay thon dài xinh đẹp ngày ấy giờ đây chỉ còn da bọc xương, ai nhìn vào cũng biết người này đã dầu hết đèn tắt, không sống được bao lâu nữa. Trong vòng mấy tháng gần đây, hắn đã tận lực làm hết những gì có thể, cứu được các đồng liêu, cũng tận dụng hết binh mã, nhưng có một số việc cho dù hắn có bản lĩnh làm mưa làm gió chăng nữa cũng không thể cứu vãn. Ung Châu hỗn chiến, bốn phương loạn lạc, ngàn vạn người dân trôi giạt khắp nơi, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hắn mân mê quân cờ trước mặt, không nhìn ra cảm xúc. Dưới ánh nến nhẹ nhàng lay động, nốt ruồi son giữa trán hắn đã mất đi màu sắc và sức sống.
Một lát sau, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu lên, nhìn Phó Lăng Nghi bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Ở bên nhau mấy tháng trời, từ thù ghét nhau như chó với mèo đến giai đoạn có thể chung sống hoà bình như bây giờ, đôi khi Từ Ưng Bạch cũng sẽ thấy ngậm ngùi, rằng cũng may vẫn còn có người bầu bạn, nếu không thì mình sẽ cô đơn biết bao nhiêu, chỉ tiếc là người này coi hắn chẳng ra gì. Từ Ưng Bạch chậc một tiếng, có lẽ không một ai lại nghĩ tốt về một kẻ nghiêm túc, lạnh lùng, còn hở ra là phạt cả. Hắn chậm rãi bỏ từng quân cờ vào hộp, nhẹ nhàng bảo, "Chuyện Nam Độ đã xong, ta sẽ giữ lời thả ngươi tự do, ngươi đi đi."
"Không." Phó Lăng Nghi nghe thấy mình trả lời.
Từ Ưng Bạch ngạc nhiên nhướn mày, rồi mỉm cười, "Không ư?"
Phó Lăng Nghi chỉ nhìn hắn, "Ngươi thế này liệu có chịu được đến khi về tới Trường An không?"
Từ Ưng Bạch trầm ngâm trong chốc lát, gõ gõ quân cờ, hoa đèn tàn rơi xuống*, "...Ta sống dai lắm, vẫn chịu được. Quan trọng là ngươi, vẫn nên ra ngoài xem đây đó đi, nếu không trong đầu lại chỉ chăm chăm nghĩ đến đánh đánh giết giết..." Hắn ngập ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp, "Như vậy không tốt. Còn nhớ lúc ta dạy ngươi tập viết không? Lúc đó ta đã nói ngươi không thể chỉ biết giết người được, rất không tốt."
Phó Lăng Nghi thấy mình im lặng.
"Đi đi, coi như hoàn thành tâm nguyện thay ta," Từ Ưng Bạch vừa nói vừa đào tim đào phổi ra ho. Phó Lăng Nghi đứng bật dậy khoác áo cho hắn. Từ Ưng Bạch thở dài, xoa xoa đôi tay buốt lạnh, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động, "Đời này ta không còn cơ hội nữa rồi." Hắn lại đưa tay gõ quân cờ trên bàn, "Nếu như ngươi bằng lòng, về sau nếu có chuyện gì thì viết thư cho ta, có lẽ ta sẽ giúp được ngươi."
Phó Lăng Nghi xoắn gấu áo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch, yết hầu lăn lăn, khàn giọng hỏi, "Vậy ta có thể đến Trường An tìm ngươi không?"
Từ Ưng Bạch khựng lại một chốc rồi đáp ngay, "Tất nhiên là được."
Lúc ấy Phó Lăng Nghi không biết, tiền đề của tất cả chuyện này là Từ Ưng Bạch phải còn sống.
Gió ven sông lồng lộng, lạnh thấu xương, trời trong trăng sáng, Phó Lăng Nghi chỉ mang đúng một tay nải quần áo đến tìm Từ Ưng Bạch từ biệt. Người kia xoa xoa ngón tay, ôn hòa bảo, "Sau này còn gặp lại."
Phó Lăng Nghi cúi đầu, "Được."
Sau này còn gặp lại, nghe mới tốt đẹp làm sao. Trong giấc mộng ấy, Phó Lăng Nghi như bị xé toạc, y khản cổ thét gọi bản thân đang rời đi kia, rằng ở lại, ở lại! Không được đi! Lần từ biệt này là âm dương cách biệt, nào còn sau này gặp lại. Nhưng bản thân y trong mộng lại nghe không thấy, kết cục đã định tựa mặt trăng lặn mặt trời mọc, không thể lay chuyển. Không một ai nghe được những tiếng thét gào thống khổ và bi thương của y.
Phó Lăng Nghi đi suốt một đêm, đến bình minh ngày hôm sau, y mở tay nải ra thì sửng sốt, bên trong có thêm một túi bạc vụn nhỏ, trên túi thêu hoa lan và thanh tùng, là đồ Từ Ưng Bạch thường dùng. Phó Lăng Nghi ngơ ngẩn nhìn chiếc túi một hồi lâu, cuối cùng quyết định mang trả lại. Nhưng không còn kịp nữa, tất thảy đã không thể cứu vãn. Hai mắt Phó Lăng Nghi đỏ quạch, lần cuối cùng ấy y chỉ kịp nhìn cặp mắt hổ phách kia hướng về phía mình, máu tươi chảy vào trong mắt, người kia đang mấp máy môi, dường như đang nói với y, "Bảo trọng".
Từng đợt sóng trào cuồn cuộn, khóe mắt Phó Lăng Nghi như muốn nứt ra, vệt máu loang lổ trên mặt sông thoáng chốc đã bị nuốt chửng.
Trong phòng bỗng phát ra từng tiếng nức nở khổ sở, Từ Ưng Bạch đưa tay ra xem thử. Người này lại sốt nữa rồi, Từ Ưng Bạch cau mày, đã không đếm được đây là lần thứ mấy. Hắn dặn Mạnh Phàm nhanh chóng mang một chậu nước ấm tới, thấm ướt khăn rồi đắp lên trán Phó Lăng Nghi, chỉ thấy người kia run rẩy rồi chìm sâu hơn vào cơn ác mộng.
Nước sông chảy xiết, sóng xô ào ạt từng cơn, Phó Lăng Nghi ngâm mình dưới lòng sông, mặc kệ mũi tên còn cắm trên lưng, bướng bỉnh tìm kiếm từng góc một. Đôi khi gặp được các nông hộ chạy nạn dọc bờ sông, y cũng sẽ dừng lại hỏi hết lần này đến lần khác, "Ngươi có gặp ai mặc đồ trắng quanh bờ sông này không, quần áo thêu hoa lan và tiên hạc, người ấy rất đẹp, giữa mày có nốt ruồi son, còn bị trúng tên nữa."
Ngươi có tình cờ gặp không, có từng nhìn thấy không... Tất cả đều như đá chìm đáy biển, không một tia hi vọng.
Có người thương hại nhìn y, "Nước sông này chảy xiết, nếu đã rơi xuống thì không tìm được đâu, trước kia con trai ta đi giao cá bị ngã xuống sông cũng vậy." Người nông dân vuốt gương mặt già nua khắc khổ, "Chàng trai à, đừng tìm nữa, đến giờ cũng đã hai tháng, kể cả người có còn dưới đó thì cũng bị cá rỉa sạch rồi. Quay về lập mộ chôn di vật đi thôi."
Phó Lăng Nghi lau nước sông trên mặt, để lộ cặp mắt đỏ ngầu vì tơ máu, khẽ đáp, "Ta không có quần áo của hắn." Thậm chí một mảnh góc áo cũng không thấy.
Người nông dân sửng sốt, đứng lặng nhìn chàng thanh niên tiếp tục đi xa.
Phó Lăng Nghi tìm ba tháng nhưng vẫn không có tiến triển. Rốt cuộc y cũng chấp nhận, hết hi vọng, bắt đầu đi từ cửa sông trở lại Trường An, trên đường còn gặp được người chạy nạn từ phía đó.
"Hoàng cung bị đốt rồi, đừng đến nữa, chạy mau lên may ra còn giữ được mạng!"
"Giang Nam cũng chẳng được yên ổn, cả Mai đại nhân cũng từ quan rồi."
Phó Lăng Nghi kéo lại một người đi đường hỏi, "Sao Mai đại nhân lại từ quan?"
Người chạy nạn kia thở dài, "Không phải trên triều nói ngài ấy là đồng đảng của tên phản tặc họ Từ kia sao, trước đó vài ngày còn có một vị đạo trưởng từ Giang Nam đến, muốn đòi lại công bằng cho đồ đệ, ông ta còn không thèm gõ cửa hoàng cung mà đứng ngay giữa đường mắng hoàng đế, bị loạn tiễn bắn chết rồi! Nghe nói ông ta là bạn của Mai đại nhân, hai người cùng nhau thi khoa cử, còn đỗ tiến sĩ đấy! Mai đại nhân thu xong thi cốt thì từ quan! Tiếc thay, một vị quan tốt hiếm hoi cuối cùng cũng không trụ nổi!" Người này vừa dứt lời đã vội vã rời đi.
Phó Lăng Nghi ngây ngẩn cả người, sau đó lao đến Huyền Diệu Quan như phát điên. Y đi bộ hơn mười ngày đường, trèo đèo lội suối tới nơi, chỉ thấy một tòa miếu hoang tàn tạ sau đám cháy. Y điên cuồng tìm kiếm bên trong đống phế tích, thấy bên dưới mấy tấm ván gỗ có vài ba tờ Đạo Đức Kinh rách nát của Từ Ưng Bạch thuở thiếu thời. Cho đến lúc ấy Phó Lăng Nghi mới tỉnh táo lại khỏi cơn cuồng loạn, ôm xấp giấy kia vào lòng. Sau đó, y một mình thu gom tất cả các thi thể, dùng tay và ván gỗ đào một cái hố lớn. Hai bàn tay đã dính đầy bùn đất và máu tươi nhưng Phó Lăng Nghi chẳng hề thấy đau đớn mảy may, tuy không biết tên họ những người này nhưng y biết họ đều là bạn bè thân thích của Từ Ưng Bạch. Y lấp đất lại, chôn vùi tất cả những thi thể kia, lập một tấm bia trống rồi cúi xuống dập đầu thật mạnh. Lúc này đây là điều duy nhất y có thể làm cho người ấy.
*Trích " Khách hẹn" - Triệu Sư Tú