Chương 66
Sau khi vào thành, đoàn xe Trần gia chia làm hai đường, đám Tôn thị, Trần Bá Tông đi về Trần phủ trước, còn phụ tử hai người Trần Đình Giám, Trần Kính Tông còn phải vào hoàng cung.
Trần Đình Giám vào cung vì ông ấy là trọng thần triều đình, các lão nội các, còn Trần Kính Tông là vì thân phận phò mã của hắn, cùng Công chúa đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu hoàng gia.
Hoa Dương với Thái tử cùng xe, Trần Kính Tông đành phải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của lão nhân.
Bên trong xe, Trần Đình Giám yên lặng đẩy rèm ra, tầm mắt nhìn qua nhi tử ở bên ngoài vài lần, nhi tử út này có túi da quá đẹp, đưa tới trước mặt Đế Hậu xem như không quá khó coi.
Đối với hôn sự này, Trần Đình Giám cảm thấy Hoàng hậu cẩn thận quá mức, ông ấy đã là tiên sinh của Thái tử, đã là thần tử, cho dù Hoàng hậu không gả công chúa đến thì ông ấy vẫn nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ Thái tử, kể cả Hoàng thượng muốn phế Thái tử mà không có lý do phù hợp, đại thần bọn họ vẫn sẽ liều mạng khuyên can.
Có điều Thích Hoàng hậu cứ một hai phải kết thông gia với nhi nữ của ông ấy, Trần Đình Giám mà trốn tránh ngược lại sẽ khiến Hoàng hậu nghi ngờ, đành phải cắn răng để cho lão tứ đi gặp mặt Công chúa.
Trần Đình Giám thấy hổ thẹn với Công chúa, bởi vì ông ấy biết rõ, ngày ấy Công chúa chỉ là bị túi da của nhi tử lừa, nếu Công chúa có cơ hội quen biết với nhi tử trước mấy ngày, biết được cái tính khó ưa của nhi tử thì Công chúa tuyệt đối sẽ không gật đầu. Thích Hoàng hậu yêu thương nữ nhi, chỉ cần Công chúa không đồng ý thì Thích Hoàng hậu sẽ lập tức bỏ qua suy nghĩ đó.
Trần Đình Giám cũng từng gửi hy vọng lên người nhi tử, ông ấy nghĩ, nhi tử mình không muốn làm phò mã vậy thì chỉ cần nhi tử ở trước mặt Công chúa và Đế Hậu hơi bộc lộ bản tính, cử chỉ có chút bất lịch sự thì chắc có thể làm phai nhạt đi tâm tư của Thích Hoàng hậu với Công chúa, nào ngờ hôm ấy thái độ của nhi tử khác thường, lời nói cử chỉ không thể chê vào đâu được!
Tên ngu ngốc này, trong miệng ồn ào kêu không muốn, biết được mình có thể cưới Công chúa, có khi trong lòng đã sớm vui muốn nở hoa luôn rồi!
Bỗng nhiên Trần Kính Tông phát hiện một điều, ông ấy vén rèm lên xem.
Trần Đình Giám hừ nhẹ một tiếng, buông rèm xuống.
Ba mươi phút sau, đoàn người đi tới ngoài hoàng thành.
Ở đây nhất định phải xuống xe đi bộ, Thái tử cũng không ngoại lệ.
Sau khi Hoa Dương xuống xe, nàng gật đầu với cha chồng, Trần Kính Tông, ngồi dắt đệ đệ đi trước.
Hai phụ tử Trần gia bảo trì khoảng cách nhất định đi theo, Trần Đình Giám thấp giọng dặn dò nhi tử: “Lát nữa gặp Hoàng thượng, nương nương, hỏi ngươi thì ngươi đáp, không hỏi thì ngươi thành thành thật thật câm miệng, đừng vội không giữ mồm giữ miệng như ở trong nhà.”
Trần Kính Tông thờ ơ đáp: “Ta đã làm phò mã hơn hai năm, còn cần phụ thân dạy cái này nữa hả?”
Sắc mặt Trần Đình Giám càng thêm âm u, mấy năm qua toàn ở phía bên Lăng Châu, quan viên địa phương ai nấy đều kính trọng nhi tử, cho nên ông ấy mới lo lắng nhi tử ở bên ngoài vô pháp vô thiên, khi tới kinh thành cũng không biết tiết chế.
Đế Hậu đều ở Càn Thanh cung.
Họ đều sốt ruột mong ngóng nữ nhi, Cảnh Thuận đế còn nóng ruột hơn cả Thích Hoàng hậu, một hồi thì ngồi trên ghế, một hồi thì khoanh tay đi một vòng ở cửa đại điện.
Thích Hoàng hậu cười ông: “Nhìn Hoàng thượng thế này, không biết còn tưởng đâu ngài chỉ có một hài tử là Hoa Dương thôi đó, ngài thương con bé quá.”
Cảnh Thuận đế nhìn bên ngoài nói: “Tuy trẫm có bốn hài tử, nhưng Hoa Dương vẫn là đứa đầu tiên cách xa ta như vậy, đi xa một lần tận hai năm rưỡi.”
Thích Hoàng hậu nghĩ đến Dự Vương do Lâm quý phi sinh, Dự Vương hai mươi tuổi đã thành hôn, cùng năm đó đến Lạc Dương, tới giờ đã bốn năm không trở lại kinh thành.
Đương nhiên, bà sẽ không nhắc Cảnh Thuận đế vào lúc này.
“Bẩm Hoàng thượng, đoàn của Công chúa đã đến ngoài hoàng thành!”
“Bẩm Hoàng thượng, đoàn của Công chúa đã đến ngoài Càn Thanh cung!”
Thái giám truyền lời thông báo tin tức liên tục, cuối cùng Thích Hoàng hậu cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Cảnh Thuận đế, hai phu thê sóng vai đứng canh ở cửa.
Hoa Dương quen cửa quen nẻo đi vào Càn Thanh cung, vòng qua chỗ ngoặt hành lang, nàng liếc mắt một cái thấy được phụ mẫu đứng ở ngoài cửa điện.
Phụ hoàng qua tuổi năm mươi, đầu đội kim quan, mặc bộ thường phục văn long đỏ son, dưới ánh mặt trời phụ hoàng háo hức nhìn về phía bên này.
Hốc mắt Hoa Dương chợt ươn ướt.
Nàng buông tay đệ đệ ra, đi qua hành lang từ nhỏ đến lớn không biết đã đi qua bao nhiêu lần, khóc lóc nhào vào trong lòng phụ hoàng.
Giờ phút này, nàng không còn là công chúa gì nữa, cũng không phải tức phụ Trần gia gì cả, nàng chỉ là một nữ nhi đã từng mất đi phụ thân.
Cảnh Thuận đế hoàn toàn ngây người, ngoại trừ theo bản năng giang đôi tay ra ôm lấy nữ nhi, trên mặt ông là một mảnh mơ màng, thậm chí khó có thể tin được nhìn về phía Hoàng hậu bên cạnh.
Đã bao nhiêu năm nữ nhi không còn thân mật với ông như vậy nữa?
Sau khi lấy lại tinh thần, Cảnh Thuận đế theo bản năng xoa đầu nữ nhi, vội vã hỏi: “Bàn Bàn làm sao vậy, có phải ở bên ngoài chịu uất ức gì không?”
Nghĩ đến đây, Cảnh Thuận đế sâu kín liếc nhìn phụ tử Trần gia còn đang đứng ở hành lang.
Hoa Dương lắc đầu, nức nở nói: “Nữ nhi ở bên ngoài mọi thứ đều ổn, chỉ là nhớ người với mẫu hậu thôi.”
Cảnh Thuận đế thở phào nhẹ nhõm, ông lường trước là phụ tử Trần gia cũng không có lá gan đó.
“Được rồi, đã là đại cô nương hai mươi tuổi, sao còn hở tí là khóc nhè như lúc nhỏ thế này.” Thích Hoàng hậu cười nói.
Hoa Dương nghe vậy, có chút không nỡ buông phụ hoàng ra, lại vùi đầu vào trong lòng mẫu hậu.
Thích Hoàng hậu không nhịn được ôm nàng nhiều hơn trong chốc lát.
Lúc này, Trần Đình Giám, Trần Kính Tông cũng đi theo Thái tử vào tới, đồng thời hành lễ.
Cảnh Thuận đế kêu bọn họ miễn lễ, cười lịch sự với Trần Đình giám, nói vài lời khuyên Trần Đình Giám nén bi thương, sau này tiếp tục phân ưu với ông.
Trần Đình Giám: “Nhận được sự kính trọng của Hoàng thượng vẫn giao trọng trách cho thần, thần sẽ cúc cung tận tụy, hết mình phụ tá Hoàng thượng.”
Cảnh Thuận đế gật gật đầu.
Lại nhìn Trần Kính Tông, khen: “Lư Đạt đưa cho trẫm cuốn sổ, rồi đúng sự thật bẩm báo qua chuyện ngươi làm ở Vệ, không tồi, đúng là nhi tử ngoan do Trần các lão dạy ra, cũng là con rể tốt của trẫm, Nếu tất cả quan quân ở Vệ đều làm theo như ngươi. Tuân theo cách nuôi quân, luyện quân lão nhân gia tổ tiên chúng ta đã định ra thì trăm vạn tướng sĩ đều là tinh nhuệ, sao trẫm phải bất an cảnh biên giới loạn lạc nữa chứ.”
Trần Kính Tông cung kính nói: “Tất cả nhờ có Hoàng thượng, nương nương ở trong cung chống lưng cho vi thần, quan binh Lăng Châu vệ mới bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của thần, thần trăm triệu không dám kể công.”
Hoa Dương đã lau khô nước mắt đứng bên cạnh mẫu hậu, nhìn thái độ khiêm tốn lễ độ của Trần Kính Tông, thật đúng là không quen.
Nhưng hắn có vẻ ngoài tuấn tú, nên một khi đứng đắn, phong thái kia dường như không thua kém hai ca ca bên trên.
Mọi người dời bước vào trong nói chuyện.
Thái tử ngồi bên cạnh Cảnh Thuận đế, Hoa Dương ngồi bên cạnh Hoàng hậu, hai phụ tử Trần gia cũng được ban ghế, ngồi phía dưới bên trái của Cảnh Thuận đế.
Hoa Dương im lặng nghe phụ hoàng, mẫu hậu với cha chồng nói chuyện, tầm mắt vài lần đảo qua Trần Kính Tông, tên kia đang đoan đoan chính chính ngồi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Nàng âm thầm thấy buồn cười, vừa nâng đầu lên đã thấy mẫu hậu cười khanh khách nhìn mình, như đã nhìn thấu cái gì đó.
Hoa Dương lập tức không dám nhìn về phía bên Trần Kính Tông nữa.
Quân thần ôn chuyện xong, Cảnh Thuận đế nhìn nữ nhi ngồi cạnh thê tử, nói với phụ tử Trần gia: “Các ngươi đi đường lâu như vậy, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm sau rồi tiến cung làm việc, Hoa Dương với trẫm đã chia cách lâu ngày, trẫm để con bé ở lại trong cung một đoạn thời gian.”
Trần Đình Giám khom lưng: “Đấy là chuyện hiển nhiên, vậy thần xin cáo lui trước, không quấy rầy Hoàng thượng, nương nương với hai vị điện hạ cùng chung tình phụ tử nữa.”
Cảnh Thuận đế gật đầu.
Hoa Dương đứng dậy nói: “Phụ thân đi thong thả, con dâu không tiễn thêm nữa.”
Trần Đình Giám hành lễ thêm lần nữa, sau đó dẫn nhi tử cáo lui.
Khi trong điện chỉ còn lại một nhà bốn người, Hoa Dương chạy đến bên cạnh Cảnh Thuận đế, tinh tế đoan trang nói: “Hình như phụ hoàng gầy đi rồi, sao vậy, không có nữ nhi ở đây người không biết yêu quý long thể hả?”
Thân hình Cảnh Thuận đế quả thực đã gầy đi, hơn nữa vì bình thường sa vào nữ sắc nên có chút hư nhược, trên mặt tái nhợt như mắc bệnh, nhưng hôm nay ông gặp được nữ nhi vui mừng, trong mắt lại rất có tinh thần.
Cảnh Thuận đế đơn giản xem câu hỏi của nữ nhi như hiếu thảo, cười nói: “Không sao đâu, bây giờ Bàn Bàn đã trở lại, tâm trạng của phụ hoàng tốt, ăn cơm thêm là lại béo lên ấy mà.”
Hoa Dương lộ ra biểu cảm vừa lòng.
Cảnh Thuận đế kêu con gái ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của nữ nhi ở phía bên Lăng Châu.
Hoa Dương kể lại một số việc công ấn tượng sâu sắc, nói một chút việc tư, chẳng hạn như Trần Đình Giám dẫn bá tánh trấn trên đi tránh lũ, bá tánh Lăng Châu tranh nhau đến chỗ nàng tố cáo Tương Vương, ví như nàng dẫn theo bọn thị vệ đi bơi ở hồ Động Đình, còn gọi Trần Kính Tông đi một chuyến đến núi Võ Đang, bao gồm cả chuyện tình cờ gặp danh y Lý Đông Bích.
Nhắc tới Lý Đông Bích, không tránh khỏi lại nhắc đến bệnh của Trần Đình Giám.
Thích Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi: “Trần các lão bị bệnh gì vậy?”
Hoa Dương uyển chuyển trả lời: “Bệnh tình cụ thể bà mẫu ta không nói rõ cho chúng ta biết, chắc là cha chồng sợ chúng ta lo lắng, ngay cả phò mã cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lão nhân gia nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng, cả người gầy đi một vòng, sau đó mới chậm rãi khôi phục như thường. Nghe ý của Lý thái y, may mà cha chồng trị kịp thời, nếu tiếp tục kéo dài thì không quá năm năm, có thể gặp nguy hiểm tính mang.”
Mặt Cảnh Thuận đế, Hoàng hậu đều xanh mét, Cảnh Thuận đế còn rầu rĩ nói: “Nếu sớm biết việc này, lúc nãy trẫm nên quan tâm Trần các lão nhiều hơn chút.”
Thích Hoàng hậu nghĩ một hồi, nói: “Chờ khi Bàn Bàn xuất cung, Hoàng thượng ban thưởng chút thuốc bổ, kêu Bàn Bàn đưa cho các lão.”
Cảnh Thuận đế đồng ý với việc này.
Hoa Dương lẳng lặng quan sát đệ đệ.
Thái tử mười hai tuổi còn chưa trải qua việc người thân bằng hữu mất đi, vừa nghe nói Trần các lão gặp phải bệnh nghiêm trọng như vậy, trong lòng hắn ta cũng thấy căng thẳng.
Hắn ta không thích Trần các lão, còn hy vọng Trần các lão gặp phải chuyện xấu, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn Trần các lão đi tìm chết.
Sâu trong lòng hắn ta, Thái tử hiểu rõ Trần các lão nghiêm khắc với hắn ta cũng vì muốn tốt cho hắn ta, hắn ta cũng nhớ rõ có một lần bị bệnh, bệnh không nặng lắm mà mẫu hậu vẫn bắt hắn ta kiên trì đi học, khi thuốc được đưa đến hắn ta cố ý kêu nóng kéo dài không uống, cuối cùng vẫn là Trần các lão đi đến, bưng chén thuốc tự mình đút cho hắn. Lão nhân gia râu dài bay bay, biểu cảm thổi thuốc cũng xem như dịu dàng, ít nhất là phụ hoàng chưa từng đút hắn thế bao giờ.
Thái tử đắm chìm trong hồi ức, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hoài niệm.
Trong lòng Hoa Dương mềm nhũn, nàng biết đệ đệ chẳng phải kẻ ác gì, kiếp trước rốt cuộc điều gì đã khiến cho đệ đệ hận Trần gia đến vậy, có lẽ nàng không có cơ hội biết được, nhưng kiếp này nàng nhất định sẽ tìm mọi cách để đệ đệ với cha chồng gần gũi, quân thần hòa hợp với nhau.
Bốn người hoàng thất cùng nhau ăn trưa, sau khi ăn xong, Thích Hoàng hậu bỏ lại trượng phu với nhi tử, dắt nữ nhi đến Phượng Nghi cung nghỉ trưa.
Hoa Dương muốn tắm gội.
Các cung nữ chuẩn bị nước xong, Thích Hoàng hậu đi theo nữ nhi cùng vào trong, khi còn nhỏ nữ nhi tắm bà cũng hay ngồi bên cạnh, sẽ tự tay gội đầu chải tóc cho nữ nhi.
Hoa Dương vốn không thấy có gì, nhưng khi sắp thay đồ, từng cảnh đêm qua bỗng nhiên xông vào trong đầu nàng.
Tên Trần Kính Tông kia như là chó vậy, gặm hết chỗ này tới chỗ khác.
Mặt nàng đỏ lên, dựa vào bình phong che giấu, nhỏ giọng nói: “Nương, ta đã lớn vậy rồi, người để ta tự tắm đi.”
Vải mỏng của bình phong căn bản không che được khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Thích Hoàng hậu vừa nhìn đã hiểu.
Vốn đang muốn hỏi chút nữ nhi với phò mã ở chung thế nào, bây giờ thì khỏi hỏi nữa, ít nhất mấy đêm qua, chắc chắn nữ nhi với phò mã đã làm chuyện thân mật, nếu không thì sao nữ nhi lại lo lắng bị bà thấy dấu vết gì.”
“Được, vậy nương ra ngoài chờ ngươi.”
Trần Đình Giám vào cung vì ông ấy là trọng thần triều đình, các lão nội các, còn Trần Kính Tông là vì thân phận phò mã của hắn, cùng Công chúa đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu hoàng gia.
Hoa Dương với Thái tử cùng xe, Trần Kính Tông đành phải cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của lão nhân.
Bên trong xe, Trần Đình Giám yên lặng đẩy rèm ra, tầm mắt nhìn qua nhi tử ở bên ngoài vài lần, nhi tử út này có túi da quá đẹp, đưa tới trước mặt Đế Hậu xem như không quá khó coi.
Đối với hôn sự này, Trần Đình Giám cảm thấy Hoàng hậu cẩn thận quá mức, ông ấy đã là tiên sinh của Thái tử, đã là thần tử, cho dù Hoàng hậu không gả công chúa đến thì ông ấy vẫn nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ Thái tử, kể cả Hoàng thượng muốn phế Thái tử mà không có lý do phù hợp, đại thần bọn họ vẫn sẽ liều mạng khuyên can.
Có điều Thích Hoàng hậu cứ một hai phải kết thông gia với nhi nữ của ông ấy, Trần Đình Giám mà trốn tránh ngược lại sẽ khiến Hoàng hậu nghi ngờ, đành phải cắn răng để cho lão tứ đi gặp mặt Công chúa.
Trần Đình Giám thấy hổ thẹn với Công chúa, bởi vì ông ấy biết rõ, ngày ấy Công chúa chỉ là bị túi da của nhi tử lừa, nếu Công chúa có cơ hội quen biết với nhi tử trước mấy ngày, biết được cái tính khó ưa của nhi tử thì Công chúa tuyệt đối sẽ không gật đầu. Thích Hoàng hậu yêu thương nữ nhi, chỉ cần Công chúa không đồng ý thì Thích Hoàng hậu sẽ lập tức bỏ qua suy nghĩ đó.
Trần Đình Giám cũng từng gửi hy vọng lên người nhi tử, ông ấy nghĩ, nhi tử mình không muốn làm phò mã vậy thì chỉ cần nhi tử ở trước mặt Công chúa và Đế Hậu hơi bộc lộ bản tính, cử chỉ có chút bất lịch sự thì chắc có thể làm phai nhạt đi tâm tư của Thích Hoàng hậu với Công chúa, nào ngờ hôm ấy thái độ của nhi tử khác thường, lời nói cử chỉ không thể chê vào đâu được!
Tên ngu ngốc này, trong miệng ồn ào kêu không muốn, biết được mình có thể cưới Công chúa, có khi trong lòng đã sớm vui muốn nở hoa luôn rồi!
Bỗng nhiên Trần Kính Tông phát hiện một điều, ông ấy vén rèm lên xem.
Trần Đình Giám hừ nhẹ một tiếng, buông rèm xuống.
Ba mươi phút sau, đoàn người đi tới ngoài hoàng thành.
Ở đây nhất định phải xuống xe đi bộ, Thái tử cũng không ngoại lệ.
Sau khi Hoa Dương xuống xe, nàng gật đầu với cha chồng, Trần Kính Tông, ngồi dắt đệ đệ đi trước.
Hai phụ tử Trần gia bảo trì khoảng cách nhất định đi theo, Trần Đình Giám thấp giọng dặn dò nhi tử: “Lát nữa gặp Hoàng thượng, nương nương, hỏi ngươi thì ngươi đáp, không hỏi thì ngươi thành thành thật thật câm miệng, đừng vội không giữ mồm giữ miệng như ở trong nhà.”
Trần Kính Tông thờ ơ đáp: “Ta đã làm phò mã hơn hai năm, còn cần phụ thân dạy cái này nữa hả?”
Sắc mặt Trần Đình Giám càng thêm âm u, mấy năm qua toàn ở phía bên Lăng Châu, quan viên địa phương ai nấy đều kính trọng nhi tử, cho nên ông ấy mới lo lắng nhi tử ở bên ngoài vô pháp vô thiên, khi tới kinh thành cũng không biết tiết chế.
Đế Hậu đều ở Càn Thanh cung.
Họ đều sốt ruột mong ngóng nữ nhi, Cảnh Thuận đế còn nóng ruột hơn cả Thích Hoàng hậu, một hồi thì ngồi trên ghế, một hồi thì khoanh tay đi một vòng ở cửa đại điện.
Thích Hoàng hậu cười ông: “Nhìn Hoàng thượng thế này, không biết còn tưởng đâu ngài chỉ có một hài tử là Hoa Dương thôi đó, ngài thương con bé quá.”
Cảnh Thuận đế nhìn bên ngoài nói: “Tuy trẫm có bốn hài tử, nhưng Hoa Dương vẫn là đứa đầu tiên cách xa ta như vậy, đi xa một lần tận hai năm rưỡi.”
Thích Hoàng hậu nghĩ đến Dự Vương do Lâm quý phi sinh, Dự Vương hai mươi tuổi đã thành hôn, cùng năm đó đến Lạc Dương, tới giờ đã bốn năm không trở lại kinh thành.
Đương nhiên, bà sẽ không nhắc Cảnh Thuận đế vào lúc này.
“Bẩm Hoàng thượng, đoàn của Công chúa đã đến ngoài hoàng thành!”
“Bẩm Hoàng thượng, đoàn của Công chúa đã đến ngoài Càn Thanh cung!”
Thái giám truyền lời thông báo tin tức liên tục, cuối cùng Thích Hoàng hậu cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Cảnh Thuận đế, hai phu thê sóng vai đứng canh ở cửa.
Hoa Dương quen cửa quen nẻo đi vào Càn Thanh cung, vòng qua chỗ ngoặt hành lang, nàng liếc mắt một cái thấy được phụ mẫu đứng ở ngoài cửa điện.
Phụ hoàng qua tuổi năm mươi, đầu đội kim quan, mặc bộ thường phục văn long đỏ son, dưới ánh mặt trời phụ hoàng háo hức nhìn về phía bên này.
Hốc mắt Hoa Dương chợt ươn ướt.
Nàng buông tay đệ đệ ra, đi qua hành lang từ nhỏ đến lớn không biết đã đi qua bao nhiêu lần, khóc lóc nhào vào trong lòng phụ hoàng.
Giờ phút này, nàng không còn là công chúa gì nữa, cũng không phải tức phụ Trần gia gì cả, nàng chỉ là một nữ nhi đã từng mất đi phụ thân.
Cảnh Thuận đế hoàn toàn ngây người, ngoại trừ theo bản năng giang đôi tay ra ôm lấy nữ nhi, trên mặt ông là một mảnh mơ màng, thậm chí khó có thể tin được nhìn về phía Hoàng hậu bên cạnh.
Đã bao nhiêu năm nữ nhi không còn thân mật với ông như vậy nữa?
Sau khi lấy lại tinh thần, Cảnh Thuận đế theo bản năng xoa đầu nữ nhi, vội vã hỏi: “Bàn Bàn làm sao vậy, có phải ở bên ngoài chịu uất ức gì không?”
Nghĩ đến đây, Cảnh Thuận đế sâu kín liếc nhìn phụ tử Trần gia còn đang đứng ở hành lang.
Hoa Dương lắc đầu, nức nở nói: “Nữ nhi ở bên ngoài mọi thứ đều ổn, chỉ là nhớ người với mẫu hậu thôi.”
Cảnh Thuận đế thở phào nhẹ nhõm, ông lường trước là phụ tử Trần gia cũng không có lá gan đó.
“Được rồi, đã là đại cô nương hai mươi tuổi, sao còn hở tí là khóc nhè như lúc nhỏ thế này.” Thích Hoàng hậu cười nói.
Hoa Dương nghe vậy, có chút không nỡ buông phụ hoàng ra, lại vùi đầu vào trong lòng mẫu hậu.
Thích Hoàng hậu không nhịn được ôm nàng nhiều hơn trong chốc lát.
Lúc này, Trần Đình Giám, Trần Kính Tông cũng đi theo Thái tử vào tới, đồng thời hành lễ.
Cảnh Thuận đế kêu bọn họ miễn lễ, cười lịch sự với Trần Đình giám, nói vài lời khuyên Trần Đình Giám nén bi thương, sau này tiếp tục phân ưu với ông.
Trần Đình Giám: “Nhận được sự kính trọng của Hoàng thượng vẫn giao trọng trách cho thần, thần sẽ cúc cung tận tụy, hết mình phụ tá Hoàng thượng.”
Cảnh Thuận đế gật gật đầu.
Lại nhìn Trần Kính Tông, khen: “Lư Đạt đưa cho trẫm cuốn sổ, rồi đúng sự thật bẩm báo qua chuyện ngươi làm ở Vệ, không tồi, đúng là nhi tử ngoan do Trần các lão dạy ra, cũng là con rể tốt của trẫm, Nếu tất cả quan quân ở Vệ đều làm theo như ngươi. Tuân theo cách nuôi quân, luyện quân lão nhân gia tổ tiên chúng ta đã định ra thì trăm vạn tướng sĩ đều là tinh nhuệ, sao trẫm phải bất an cảnh biên giới loạn lạc nữa chứ.”
Trần Kính Tông cung kính nói: “Tất cả nhờ có Hoàng thượng, nương nương ở trong cung chống lưng cho vi thần, quan binh Lăng Châu vệ mới bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của thần, thần trăm triệu không dám kể công.”
Hoa Dương đã lau khô nước mắt đứng bên cạnh mẫu hậu, nhìn thái độ khiêm tốn lễ độ của Trần Kính Tông, thật đúng là không quen.
Nhưng hắn có vẻ ngoài tuấn tú, nên một khi đứng đắn, phong thái kia dường như không thua kém hai ca ca bên trên.
Mọi người dời bước vào trong nói chuyện.
Thái tử ngồi bên cạnh Cảnh Thuận đế, Hoa Dương ngồi bên cạnh Hoàng hậu, hai phụ tử Trần gia cũng được ban ghế, ngồi phía dưới bên trái của Cảnh Thuận đế.
Hoa Dương im lặng nghe phụ hoàng, mẫu hậu với cha chồng nói chuyện, tầm mắt vài lần đảo qua Trần Kính Tông, tên kia đang đoan đoan chính chính ngồi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Nàng âm thầm thấy buồn cười, vừa nâng đầu lên đã thấy mẫu hậu cười khanh khách nhìn mình, như đã nhìn thấu cái gì đó.
Hoa Dương lập tức không dám nhìn về phía bên Trần Kính Tông nữa.
Quân thần ôn chuyện xong, Cảnh Thuận đế nhìn nữ nhi ngồi cạnh thê tử, nói với phụ tử Trần gia: “Các ngươi đi đường lâu như vậy, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm sau rồi tiến cung làm việc, Hoa Dương với trẫm đã chia cách lâu ngày, trẫm để con bé ở lại trong cung một đoạn thời gian.”
Trần Đình Giám khom lưng: “Đấy là chuyện hiển nhiên, vậy thần xin cáo lui trước, không quấy rầy Hoàng thượng, nương nương với hai vị điện hạ cùng chung tình phụ tử nữa.”
Cảnh Thuận đế gật đầu.
Hoa Dương đứng dậy nói: “Phụ thân đi thong thả, con dâu không tiễn thêm nữa.”
Trần Đình Giám hành lễ thêm lần nữa, sau đó dẫn nhi tử cáo lui.
Khi trong điện chỉ còn lại một nhà bốn người, Hoa Dương chạy đến bên cạnh Cảnh Thuận đế, tinh tế đoan trang nói: “Hình như phụ hoàng gầy đi rồi, sao vậy, không có nữ nhi ở đây người không biết yêu quý long thể hả?”
Thân hình Cảnh Thuận đế quả thực đã gầy đi, hơn nữa vì bình thường sa vào nữ sắc nên có chút hư nhược, trên mặt tái nhợt như mắc bệnh, nhưng hôm nay ông gặp được nữ nhi vui mừng, trong mắt lại rất có tinh thần.
Cảnh Thuận đế đơn giản xem câu hỏi của nữ nhi như hiếu thảo, cười nói: “Không sao đâu, bây giờ Bàn Bàn đã trở lại, tâm trạng của phụ hoàng tốt, ăn cơm thêm là lại béo lên ấy mà.”
Hoa Dương lộ ra biểu cảm vừa lòng.
Cảnh Thuận đế kêu con gái ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của nữ nhi ở phía bên Lăng Châu.
Hoa Dương kể lại một số việc công ấn tượng sâu sắc, nói một chút việc tư, chẳng hạn như Trần Đình Giám dẫn bá tánh trấn trên đi tránh lũ, bá tánh Lăng Châu tranh nhau đến chỗ nàng tố cáo Tương Vương, ví như nàng dẫn theo bọn thị vệ đi bơi ở hồ Động Đình, còn gọi Trần Kính Tông đi một chuyến đến núi Võ Đang, bao gồm cả chuyện tình cờ gặp danh y Lý Đông Bích.
Nhắc tới Lý Đông Bích, không tránh khỏi lại nhắc đến bệnh của Trần Đình Giám.
Thích Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi: “Trần các lão bị bệnh gì vậy?”
Hoa Dương uyển chuyển trả lời: “Bệnh tình cụ thể bà mẫu ta không nói rõ cho chúng ta biết, chắc là cha chồng sợ chúng ta lo lắng, ngay cả phò mã cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lão nhân gia nằm trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng, cả người gầy đi một vòng, sau đó mới chậm rãi khôi phục như thường. Nghe ý của Lý thái y, may mà cha chồng trị kịp thời, nếu tiếp tục kéo dài thì không quá năm năm, có thể gặp nguy hiểm tính mang.”
Mặt Cảnh Thuận đế, Hoàng hậu đều xanh mét, Cảnh Thuận đế còn rầu rĩ nói: “Nếu sớm biết việc này, lúc nãy trẫm nên quan tâm Trần các lão nhiều hơn chút.”
Thích Hoàng hậu nghĩ một hồi, nói: “Chờ khi Bàn Bàn xuất cung, Hoàng thượng ban thưởng chút thuốc bổ, kêu Bàn Bàn đưa cho các lão.”
Cảnh Thuận đế đồng ý với việc này.
Hoa Dương lẳng lặng quan sát đệ đệ.
Thái tử mười hai tuổi còn chưa trải qua việc người thân bằng hữu mất đi, vừa nghe nói Trần các lão gặp phải bệnh nghiêm trọng như vậy, trong lòng hắn ta cũng thấy căng thẳng.
Hắn ta không thích Trần các lão, còn hy vọng Trần các lão gặp phải chuyện xấu, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn Trần các lão đi tìm chết.
Sâu trong lòng hắn ta, Thái tử hiểu rõ Trần các lão nghiêm khắc với hắn ta cũng vì muốn tốt cho hắn ta, hắn ta cũng nhớ rõ có một lần bị bệnh, bệnh không nặng lắm mà mẫu hậu vẫn bắt hắn ta kiên trì đi học, khi thuốc được đưa đến hắn ta cố ý kêu nóng kéo dài không uống, cuối cùng vẫn là Trần các lão đi đến, bưng chén thuốc tự mình đút cho hắn. Lão nhân gia râu dài bay bay, biểu cảm thổi thuốc cũng xem như dịu dàng, ít nhất là phụ hoàng chưa từng đút hắn thế bao giờ.
Thái tử đắm chìm trong hồi ức, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hoài niệm.
Trong lòng Hoa Dương mềm nhũn, nàng biết đệ đệ chẳng phải kẻ ác gì, kiếp trước rốt cuộc điều gì đã khiến cho đệ đệ hận Trần gia đến vậy, có lẽ nàng không có cơ hội biết được, nhưng kiếp này nàng nhất định sẽ tìm mọi cách để đệ đệ với cha chồng gần gũi, quân thần hòa hợp với nhau.
Bốn người hoàng thất cùng nhau ăn trưa, sau khi ăn xong, Thích Hoàng hậu bỏ lại trượng phu với nhi tử, dắt nữ nhi đến Phượng Nghi cung nghỉ trưa.
Hoa Dương muốn tắm gội.
Các cung nữ chuẩn bị nước xong, Thích Hoàng hậu đi theo nữ nhi cùng vào trong, khi còn nhỏ nữ nhi tắm bà cũng hay ngồi bên cạnh, sẽ tự tay gội đầu chải tóc cho nữ nhi.
Hoa Dương vốn không thấy có gì, nhưng khi sắp thay đồ, từng cảnh đêm qua bỗng nhiên xông vào trong đầu nàng.
Tên Trần Kính Tông kia như là chó vậy, gặm hết chỗ này tới chỗ khác.
Mặt nàng đỏ lên, dựa vào bình phong che giấu, nhỏ giọng nói: “Nương, ta đã lớn vậy rồi, người để ta tự tắm đi.”
Vải mỏng của bình phong căn bản không che được khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Thích Hoàng hậu vừa nhìn đã hiểu.
Vốn đang muốn hỏi chút nữ nhi với phò mã ở chung thế nào, bây giờ thì khỏi hỏi nữa, ít nhất mấy đêm qua, chắc chắn nữ nhi với phò mã đã làm chuyện thân mật, nếu không thì sao nữ nhi lại lo lắng bị bà thấy dấu vết gì.”
“Được, vậy nương ra ngoài chờ ngươi.”