Chương 62
Trấn Thạch Kiều, tổ trạch Trần gia.
Ngoài trời vẫn tối đen, Tôn thị đã thức dậy.
Trần Đình Giám tưởng là thê tử mình đi tịnh phòng, một lát sau lại phát hiện thê tử đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, ông kinh ngạc hỏi lại: “Sao lại dậy sớm như vậy.”
Tôn thị vẫn nhìn trong gương, nói: “Nếu tính đúng chặng đường, chắc hôm nay công chúa bọn họ sẽ đến.”
Trần Đình Giám: “Đến thì như thế nào? Ở nhà từ trong ra ngoài hằng ngày đều có người quét dọn, trà ngon bánh ngọt luôn chuẩn bị đầy đủ, nàng còn chuyện gì phải tự mình lo liệu đâu mà phải dậy sớm vậy?”
Tôn thị nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: “Thần y sắp đến, ta hưng phấn đến mức không ngủ được, không được sao?”
Sắc mặt Trần Đình Giám bỗng trở nên phức tạp, dừng lại một chút, nói: “Công chúa mời Lý Thái y đến để bắt mạch cho nàng, đám người bọn họ đến, nàng đừng nói chuyện của ta ra.”
Tôn thị: “Trước mặt công chúa ta khẳng định không hé một lời, nhưng vẫn phải lén để Lý Thái y xem thử cho chàng một chút. Cái bệnh này của chàng, từ lúc ba mươi tuổi đã có, lúc tốt lúc không, ta phải bảo Lý Thái y chữa sớm cho chàng. Ai bảo chàng cứ sĩ diện hão, thà chịu đau cũng không chịu cởi quần để cho thái y kiểm tra.”
Vị Các lão sĩ diện hão kia không thèm để ý đến thê tử mình nữa, bay lên giường nằm.
Tôn thị chỉ cười cười, thật ra cũng đau lòng cho tướng công của mình lắm.
Phu quân không chịu chữa bệnh, sĩ diện lão chỉ là một phần, còn có lý do là bởi vì hắn quá bận, căn bản không có thời gian để ý đến cơ thể mình.
Người ngoài đều hâm mộ Trần gia bọn họ hôm nay nở mày nở mặt như thế, chỉ có một mình bà biết, tướng công bà từ một người học trò nghèo leo đến vị trí ngày hôm nay, ở giữa phải nhìn sắc mặt của không biết bao nhiêu người, còn phải chịu bao nhiêu tủi thân oan ức. Kẻ địch lúc nào cũng nhìn ông chằm chằm, chỉ hận không thể dồn ông vào địa ngục không bao giờ ngoi lên nữa, vì thế tướng công nàng một ngày cũng không dám nghỉ ngơi, trong đầu lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ đến nhà cửa, triều đình, suy nghĩ cho bách tính.
Bà nằm lại lên giường, ôm bả vai tướng công, nói: “Hiếm khi mới thấy công chúa coi trọng chúng ta như vậy, còn mời cả Lý Thái y đến. Nhân lúc dạo này đang nhàn rỗi, chàng cứ để người ta xem cho chàng đi, chữa khỏi thì bản thân chàng thoải mái, sau này cũng có thể dốc toàn tâm toàn sức lo cho chuyện lớn chuyện nhà của chàng, đúng hay không?”
Trần Đình Giám không nói gì.
Tôn thị đột nhiên vỗ vỗ mông ông: “Lý Thái y chữa bệnh nửa đời người, có cái gì chưa từng thấy qua cơ chứ, người khác cũng vén quần để cho ông ta chữa trị, mông của Trần Các lão chàng có gì quý giá như vậy cơ chứ.”
Trần Đình Giám: ….
Tôn thị phát hiện, lỗ tai của tướng công đỏ ửng cả lên rồi.
Bà ấy chỉ cảm thấy buồn cười. Hai người làm phu thê hơn ba mươi năm, đến cháu cũng có cả rồi, vậy mà chỉ vì mấy câu đùa cợt này mà lại đỏ mặt cơ đó.
“Chàng muốn ngủ thì ngủ nhiều chút đi. Dù sao Lý Thái y đến, chàng đều phải nghe lời của ta, nếu chàng dám không nghe ta sẽ nói chuyện này cho công chúa, để con bé tới khuyên chàng, dù sao mặt mũi của công chúa cũng lớn hơn ta.”
Trần Đình Giám:…
….
Lúc còn cách xế trưa khoảng một canh giờ nữa, hai chiếc xe ngựa dừng bên ngoài cửa Trần trạch.
Trần Kính Tông xuống xe, xoay người muốn đỡ Hoa Dương. Hoa Dương có ý nhắc nhở hắn đi ra sau đỡ Thần y Lý Đông Bích xuống, bên này nàng có Triều Vân với Triều Nguyệt phục vụ rồi.
Trần Kính Tông nghe lời đi qua đỡ Lý Đông Bích, lão thần y gần sáu mươi tuổi, ngay cả lên xuống xe ngựa cũng không dễ dàng gì.
“Đa tạ Phò mã.”
Lý Đông Bích cười nói. Có điều mặc dù hắn lớn tuổi, nhưng bình thường hắn rất chú trọng việc rèn luyện thân thể, xương cốt khỏe mạnh hơn rất nhiều người trẻ khác, nếu không cũng không có sức lực đi đến rừng sâu hái thuốc như vây.
Hai phu thê Trần Đình Giám và Tôn thị ra đón, khách có người trong người ngoài nhà, hai người gật đầu một cái với Hoa Dương, sau đó đến trước mặt Lý Đông Bích: “Lý Thái y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Các lão khách khí rồi, lão phu bây giờ chỉ là một người bình thường, không nhận nổi cái danh Thái y này.”
Tôn thị: “Trong lòng chúng ta, ngài đúng là không phải Thái y, ngài đã là Thần y rồi.”
Lý Đông Bích cười lắc đầu một cái, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt Trần Đình Giám, Tôn thị một lượt.
Sau màn chào hỏi ban đầu, mọi người dời bước đến phòng khách để nói chuyện.
Lý Đông Bích dù sao cũng là đến khám bệnh, đề nghị bắt mạch cho Tôn thị trước.
Tôn thị nhìn người con dâu là công chúa, cảm kích nói với Lý Đông Bích: “Trước kia họ hàng thân thích đều cho là ta tốt số, mười chín tuổi đã gả được cho một tài tử Cử nhân, sau này đi theo tướng công đến kinh thành làm quan. Nhưng hai năm nay ta mới biết, may mắn chân chính của ta là cưới được một người con dâu như công chúa, nhìn thử công chúa xem, giống hệt như tiên nữ hạ phàm, đi núi Vũ Đương cầu phúc cho nhân dân còn băn khoăn cho bà già này, ba đứa con trai của ta đều không có cái chữ hiếu này đâu.”
Lý Đông Bích cười gật đầu.
Hoa Dương hơi đỏ mặt: “Mẫu thân đừng nói như vậy, ta chỉ là ngẫu nhiên gặp được Lý Thái y nên mới có thể nghĩ tới chuyện này thôi.”
Trần Kính Tông nghiêm túc nói: “Công chúa khiêm tốn rồi, chữ hiếu nàng dành cho mẫu thân, huynh đệ chúng ta đúng là phải tự thẹn với lòng.”
Mấy cái lời nói quái lạ này, chỉ có Lý Đông Bích là nghe không hiểu, gì mà chăm sóc hay lễ phép, Hoa Dương lúc trước chưa từng như thế đâu.
Đám nha hoàn dọn ghế đến, Lý Đông Bích ngồi xuống bên cạnh người Tôn thị, hỏi bình thường Tôn thị có những triệu chứng nào, sau đó bắt đầu bắt mạch.
Tôn thị đúng là gặp một vài vấn đề mà những người đến tuổi này đều gặp phải, cần uống thuốc điều dưỡng. Lý Đông Bích kê toa thuốc cho bà, ngoài ra còn chỉ cho nàng vài cách để bảo dưỡng thân thể.
Tôn thị: “Đa tạ ngài, ngài từ đường xa đến đây, mau đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, đến xế trưa chúng ta sẽ mở tiệc thiết đãi ngày thật tốt.”
Bà vừa nói như vậy, Trần Đình Giám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Dương có chút sốt ruột, nháy mắt với Trần Kính Tông, mấy lời này con trai nhưu hắn nói thì thích hợp hơn.
Trần Kính Tông thật sự không muốn mở miệng làm đứa con có hiếu với lão đầu tử này, đúng là chọc cho nàng tức giận, đúng là muốn để nàng phạt hắn ngủ ở Lưu Vân điện mà.
Mím mím môi, Trần Kính Tông nói với mẫu thân: “Mẫu thân, phụ thân còn lớn hơn người ba tuổi, nói không chừng cũng có chút bệnh vặt đó, không bằng làm phiền Lý Thái y xem cho người chút đi.”
Tôn thị sợ ngây người, không biết lão Tứ này chẳng lẽ ở núi Vũ Đương ăn phải cái thứ gì rồi, kích thích đến lòng hiếu thảo của hắn dành cho lão đầu tử rồi hả.
Trần Đình Giám tâm tình cực kì phức tạp, vừa vì lão Tứ này cuối cũng cũng có thể biết được chữ hiếu là như thế nào, nhưng mà lại chê lão Tứ hiếu thuận không đúng lúc.
Ông sờ râu, lịch sự nói: “Thân thể ta rất tốt, không nhọc tiên sinh phiền lòng.”
Tôn thị cũng muốn tìm cơ hội khác để thực hiện chuyện này.
Lý Đông Bích lại ngồi xuống cái ghế mình vừa chẩn mạch, chỉ vào vị trí Tôn thị vừa ngồi, nói với Trần Đình Giám: “Ta nhìn sắc mặt của Các lão cũng có vẻ hơi tái nhợt, có lẽ thật sự có bệnh ẩn trong người đó, vẫn là xem một chút thì ổn hơn.”
Gương mặt Trần Đình Giám lộ rõ vẻ chần chừ.
Hoa Dương kịp phản ứng lại, đứng dậy khỏi ghế, nói với hai người: “Phụ thân, mẫu thân, ta còn chút chuyện phải xử lý, về Tư Nghi đường nghỉ ngơi trước, chuyện này để Phò mã ở đây cùng hai người.”
Tôn thị: “Được, Công chúa mau đi đi.”
Ngay cả đến con trai mình Trần Đình Giám cũng không muốn giữ lại, vội nhìn về phía Trần Kính Tông: “Nơi này không cần ngươi, ngươi quay về cùng công chúa đi.”
Mắt của Trần Kính Tông không mù, thái độ Lý Đông Bích đợi lão đầu tử đã nói rõ, giống như sâu trong cây gỗ có một con sâu đục, phải mổ sâu đào kĩ mới có thể lôi ra được, chẳng lẽ lão đầu tử thật sự có bệnh gì nghiêm trọng giấu kín sao?
Lão đầu tử càng đuổi hắn đi, hắn càng muốn ở lại: “Phụ thân cần phải xem bệnh, ta là hài tử mà lại tự tiện rời đi, đây chẳng phải đại nghịch bất hiếu sao? Chẳng lẽ phải để ta cả đời gánh cái tiếng bất hiếu này?”
Trần Đình Giám:…
Hoa Dương đoán đường Trần Kính Tông không đi, tự động rời đi.
Tôn thị thì như sợ tướng công đổi ý, công chúa vừa bước chân ra khỏi cửa, bà đã đè chồng mình xuống cái ghế trước mặt Lý Đông Bích.
Trần Đình Giám vẫn đang trừng mắt nhìn con trai.
Lý Đông Bích đè cổ tay ông, nhắc nhở: “Các lão, bình tĩnh đã.”
Đối mặt với thần y, mấy cái dáng vẻ kiêu ngạo, nghiêm ngặt của Trần Đình Giám Các lão này cũng không bày ra được, chỉ đành phối hợp.
Lý Đông Bích khộng hổ là thần y, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào, nhìn Trần Đình Giám hỏi: “Các lão, có phải là…”
Trần Đình Giám liếc thấy con trai bên cạnh đang hóng dài cổ, vội ngắt lời nóiL “Làm phiền tiên sinh dời bước, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Lý Đông Bích cực kì tôn trọng những người bị mắc những bệnh riêng tư, mặc dù ông ta cảm thấy mầy người ở đây, một người là phu nhân của Các lão, một người là nhi tử của Các lão, nhưng cũng cần phải tôn trọng người ta.
Mắt thấy hai người chuẩn bị rời đi, Trần Kính Tông không nhịn được: “Che che giấu giấu, rốt cuộc là bệnh gì?”
Tôn thị kéo hắn sang một bên, tỏ ý để phu quân và thần y rời đi trước, sau đó lại nói với nhi tử mình: “Không phải bệnh gì nặng, chỉ là nói ra sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi cha ngươi, bây giờ ông ấy không muốn nói cho ngươi biết.”
Trần Kính Tông: “Ông ấy không nói cho ta, vậy người nói cho ta đi.”
Tôn thị đánh hắn một cái: “Từ bỏ ý định đi, ta sẽ không tiếp tay cho con cười nhạo ba con đâu, tránh ra một bên cho ta đi.”
Trần Kính Tông suy nghĩ một chút, cười khúc khích nói; “Chuyện mất mặt mũi, liệu có phải là, phụ thân lớn tuổi rồi nên không được đúng không?”
Phải chịu thua con ruột của mình, tuổi tác mình lại cao, Tôn thị đương nhiên cũng không ngượng ngùng gì cả, chỉ tiện tay tháo chiếc giày ra, bắt được cánh tay của con trai, không ngừng đánh.
Trần Kính Tông bị ăn mấy cái đế giày, chắc chắn mẫu thân sẽ không tiết lộ bệnh tình của lão đầu tử, lúc này mới quay người rời đi.
Tứ Nghi Đường.
Mặc dù Hoa Dương biết căn bệnh kín của cha chồng mình là gì, hơn nữa nàng là con dâu không thể không hỏi thăm, nhưng để chứng minh bản thân mình không biết gì cả, lúc Trần Kính Tông quay về, nàng vẫn giả bộ như rất quan tâm: “Thân thể phụ thân thế nào rồi?”
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Không biết, lão đầu tử lôi Lý Thái y đi nói riêng rồi.”
Hoa Dương tiếp tục diễn trò: “Chẳng lẽ là loại bệnh nan y gì, phụ thân sợ chàng lo lắng nên mới không chịu để chàng biết.”
Trần Kính Tông: “Chắc là mẫu thân biết. Nhìn bộ dạng của bà chắc cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là không tiện mở miệng mà thôi.”
Hoa Dương lộ rõ kinh ngạc, ngay sau đó lập tức lúng túng nói: “Vậy ta không hỏi nữa, tóm lại là chàng cũng lưu ý chút đi, lúc này bớt chọc giận phụ thân thôi.”
Trần Kính Tông cười như không cười: “Hình như nàng mới là con gái Trần gia, còn ta chỉ là tới ở rể mà thôi.”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn, không muốn tranh cãi cái này nữa, quay người đi vào trong phòng.
Trần Kính Tông dựa vào trên giường, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Xuân Hòa Đường.
Nếu như Trần Đình Giám đã bị Lý Đông Bích nắm rõ những triệu chứng, ông cũng không cần phải giả vờ nữa, dựa theo phân phó của Lý Đông Bích mà nằm ở trên giường, mặc cho thần y kiểm tra.
Sau khi kiểm tra, Lý Đông Bích vừa rửa tay, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Cái trĩ này của Các lão, hình như đã có rất lâu rồi đúng không?”
Trần Đình Giám quay lưng về phía ông ta mặc quần áo, ừ một tiếng.
Lý Đông Bích: “Các lão là quan văn, ngồi lâu xem án, mấc phải chứng bệnh này cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua trĩ này của Các lão không thể kéo dào được nữa, nếu không sau này một lần phát tác còn nặng hơn một lần, thậm chí còn có thể nằm liệt giường không dậy nổi.”
Trần Đình Giám cũng hận căn bệnh này, quả quyết nói: “Tiên sinh có phương pháp diệt trừ tận gốc không? Ta từng nghe nói có người có thể cắt bỏ đúng không?”
Lý Đông Bích lắc đầu một cái: “Nếu như cắt bỏ thì quá mức nguy hiểm, không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể dùng, huống chi Các lão chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, nếu như đổi lại hôm nay là phò mã thì có thể thử một lần.”
Trần Đình Giám: “Vậy ta phải làm như thế nào?”
Lý Đông Bích nói: “Ta có một cách, có thể dùng thuốc giúp các lão tiêu trừ được. Có điều cần phải mất khoảng mười ngày, trong thời gian chữa trị có thể Các lão sẽ phải chịu không ít đau khổ, sau chuyện này cũng phải chịu khổ một thời gian.”
Trần Đình Giám thở phào nhẹ nhõm: “Có thể tiêu trừ là ổn rồi, vậy làm phiên tiên sinh, tiên sinh viết cho ta toa thuốc, ta sẽ phái người đi mua thuốc.”
Lý Đông Bích gật đầu một cái.
Ngoài trời vẫn tối đen, Tôn thị đã thức dậy.
Trần Đình Giám tưởng là thê tử mình đi tịnh phòng, một lát sau lại phát hiện thê tử đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, ông kinh ngạc hỏi lại: “Sao lại dậy sớm như vậy.”
Tôn thị vẫn nhìn trong gương, nói: “Nếu tính đúng chặng đường, chắc hôm nay công chúa bọn họ sẽ đến.”
Trần Đình Giám: “Đến thì như thế nào? Ở nhà từ trong ra ngoài hằng ngày đều có người quét dọn, trà ngon bánh ngọt luôn chuẩn bị đầy đủ, nàng còn chuyện gì phải tự mình lo liệu đâu mà phải dậy sớm vậy?”
Tôn thị nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: “Thần y sắp đến, ta hưng phấn đến mức không ngủ được, không được sao?”
Sắc mặt Trần Đình Giám bỗng trở nên phức tạp, dừng lại một chút, nói: “Công chúa mời Lý Thái y đến để bắt mạch cho nàng, đám người bọn họ đến, nàng đừng nói chuyện của ta ra.”
Tôn thị: “Trước mặt công chúa ta khẳng định không hé một lời, nhưng vẫn phải lén để Lý Thái y xem thử cho chàng một chút. Cái bệnh này của chàng, từ lúc ba mươi tuổi đã có, lúc tốt lúc không, ta phải bảo Lý Thái y chữa sớm cho chàng. Ai bảo chàng cứ sĩ diện hão, thà chịu đau cũng không chịu cởi quần để cho thái y kiểm tra.”
Vị Các lão sĩ diện hão kia không thèm để ý đến thê tử mình nữa, bay lên giường nằm.
Tôn thị chỉ cười cười, thật ra cũng đau lòng cho tướng công của mình lắm.
Phu quân không chịu chữa bệnh, sĩ diện lão chỉ là một phần, còn có lý do là bởi vì hắn quá bận, căn bản không có thời gian để ý đến cơ thể mình.
Người ngoài đều hâm mộ Trần gia bọn họ hôm nay nở mày nở mặt như thế, chỉ có một mình bà biết, tướng công bà từ một người học trò nghèo leo đến vị trí ngày hôm nay, ở giữa phải nhìn sắc mặt của không biết bao nhiêu người, còn phải chịu bao nhiêu tủi thân oan ức. Kẻ địch lúc nào cũng nhìn ông chằm chằm, chỉ hận không thể dồn ông vào địa ngục không bao giờ ngoi lên nữa, vì thế tướng công nàng một ngày cũng không dám nghỉ ngơi, trong đầu lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ đến nhà cửa, triều đình, suy nghĩ cho bách tính.
Bà nằm lại lên giường, ôm bả vai tướng công, nói: “Hiếm khi mới thấy công chúa coi trọng chúng ta như vậy, còn mời cả Lý Thái y đến. Nhân lúc dạo này đang nhàn rỗi, chàng cứ để người ta xem cho chàng đi, chữa khỏi thì bản thân chàng thoải mái, sau này cũng có thể dốc toàn tâm toàn sức lo cho chuyện lớn chuyện nhà của chàng, đúng hay không?”
Trần Đình Giám không nói gì.
Tôn thị đột nhiên vỗ vỗ mông ông: “Lý Thái y chữa bệnh nửa đời người, có cái gì chưa từng thấy qua cơ chứ, người khác cũng vén quần để cho ông ta chữa trị, mông của Trần Các lão chàng có gì quý giá như vậy cơ chứ.”
Trần Đình Giám: ….
Tôn thị phát hiện, lỗ tai của tướng công đỏ ửng cả lên rồi.
Bà ấy chỉ cảm thấy buồn cười. Hai người làm phu thê hơn ba mươi năm, đến cháu cũng có cả rồi, vậy mà chỉ vì mấy câu đùa cợt này mà lại đỏ mặt cơ đó.
“Chàng muốn ngủ thì ngủ nhiều chút đi. Dù sao Lý Thái y đến, chàng đều phải nghe lời của ta, nếu chàng dám không nghe ta sẽ nói chuyện này cho công chúa, để con bé tới khuyên chàng, dù sao mặt mũi của công chúa cũng lớn hơn ta.”
Trần Đình Giám:…
….
Lúc còn cách xế trưa khoảng một canh giờ nữa, hai chiếc xe ngựa dừng bên ngoài cửa Trần trạch.
Trần Kính Tông xuống xe, xoay người muốn đỡ Hoa Dương. Hoa Dương có ý nhắc nhở hắn đi ra sau đỡ Thần y Lý Đông Bích xuống, bên này nàng có Triều Vân với Triều Nguyệt phục vụ rồi.
Trần Kính Tông nghe lời đi qua đỡ Lý Đông Bích, lão thần y gần sáu mươi tuổi, ngay cả lên xuống xe ngựa cũng không dễ dàng gì.
“Đa tạ Phò mã.”
Lý Đông Bích cười nói. Có điều mặc dù hắn lớn tuổi, nhưng bình thường hắn rất chú trọng việc rèn luyện thân thể, xương cốt khỏe mạnh hơn rất nhiều người trẻ khác, nếu không cũng không có sức lực đi đến rừng sâu hái thuốc như vây.
Hai phu thê Trần Đình Giám và Tôn thị ra đón, khách có người trong người ngoài nhà, hai người gật đầu một cái với Hoa Dương, sau đó đến trước mặt Lý Đông Bích: “Lý Thái y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Các lão khách khí rồi, lão phu bây giờ chỉ là một người bình thường, không nhận nổi cái danh Thái y này.”
Tôn thị: “Trong lòng chúng ta, ngài đúng là không phải Thái y, ngài đã là Thần y rồi.”
Lý Đông Bích cười lắc đầu một cái, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt Trần Đình Giám, Tôn thị một lượt.
Sau màn chào hỏi ban đầu, mọi người dời bước đến phòng khách để nói chuyện.
Lý Đông Bích dù sao cũng là đến khám bệnh, đề nghị bắt mạch cho Tôn thị trước.
Tôn thị nhìn người con dâu là công chúa, cảm kích nói với Lý Đông Bích: “Trước kia họ hàng thân thích đều cho là ta tốt số, mười chín tuổi đã gả được cho một tài tử Cử nhân, sau này đi theo tướng công đến kinh thành làm quan. Nhưng hai năm nay ta mới biết, may mắn chân chính của ta là cưới được một người con dâu như công chúa, nhìn thử công chúa xem, giống hệt như tiên nữ hạ phàm, đi núi Vũ Đương cầu phúc cho nhân dân còn băn khoăn cho bà già này, ba đứa con trai của ta đều không có cái chữ hiếu này đâu.”
Lý Đông Bích cười gật đầu.
Hoa Dương hơi đỏ mặt: “Mẫu thân đừng nói như vậy, ta chỉ là ngẫu nhiên gặp được Lý Thái y nên mới có thể nghĩ tới chuyện này thôi.”
Trần Kính Tông nghiêm túc nói: “Công chúa khiêm tốn rồi, chữ hiếu nàng dành cho mẫu thân, huynh đệ chúng ta đúng là phải tự thẹn với lòng.”
Mấy cái lời nói quái lạ này, chỉ có Lý Đông Bích là nghe không hiểu, gì mà chăm sóc hay lễ phép, Hoa Dương lúc trước chưa từng như thế đâu.
Đám nha hoàn dọn ghế đến, Lý Đông Bích ngồi xuống bên cạnh người Tôn thị, hỏi bình thường Tôn thị có những triệu chứng nào, sau đó bắt đầu bắt mạch.
Tôn thị đúng là gặp một vài vấn đề mà những người đến tuổi này đều gặp phải, cần uống thuốc điều dưỡng. Lý Đông Bích kê toa thuốc cho bà, ngoài ra còn chỉ cho nàng vài cách để bảo dưỡng thân thể.
Tôn thị: “Đa tạ ngài, ngài từ đường xa đến đây, mau đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, đến xế trưa chúng ta sẽ mở tiệc thiết đãi ngày thật tốt.”
Bà vừa nói như vậy, Trần Đình Giám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Dương có chút sốt ruột, nháy mắt với Trần Kính Tông, mấy lời này con trai nhưu hắn nói thì thích hợp hơn.
Trần Kính Tông thật sự không muốn mở miệng làm đứa con có hiếu với lão đầu tử này, đúng là chọc cho nàng tức giận, đúng là muốn để nàng phạt hắn ngủ ở Lưu Vân điện mà.
Mím mím môi, Trần Kính Tông nói với mẫu thân: “Mẫu thân, phụ thân còn lớn hơn người ba tuổi, nói không chừng cũng có chút bệnh vặt đó, không bằng làm phiền Lý Thái y xem cho người chút đi.”
Tôn thị sợ ngây người, không biết lão Tứ này chẳng lẽ ở núi Vũ Đương ăn phải cái thứ gì rồi, kích thích đến lòng hiếu thảo của hắn dành cho lão đầu tử rồi hả.
Trần Đình Giám tâm tình cực kì phức tạp, vừa vì lão Tứ này cuối cũng cũng có thể biết được chữ hiếu là như thế nào, nhưng mà lại chê lão Tứ hiếu thuận không đúng lúc.
Ông sờ râu, lịch sự nói: “Thân thể ta rất tốt, không nhọc tiên sinh phiền lòng.”
Tôn thị cũng muốn tìm cơ hội khác để thực hiện chuyện này.
Lý Đông Bích lại ngồi xuống cái ghế mình vừa chẩn mạch, chỉ vào vị trí Tôn thị vừa ngồi, nói với Trần Đình Giám: “Ta nhìn sắc mặt của Các lão cũng có vẻ hơi tái nhợt, có lẽ thật sự có bệnh ẩn trong người đó, vẫn là xem một chút thì ổn hơn.”
Gương mặt Trần Đình Giám lộ rõ vẻ chần chừ.
Hoa Dương kịp phản ứng lại, đứng dậy khỏi ghế, nói với hai người: “Phụ thân, mẫu thân, ta còn chút chuyện phải xử lý, về Tư Nghi đường nghỉ ngơi trước, chuyện này để Phò mã ở đây cùng hai người.”
Tôn thị: “Được, Công chúa mau đi đi.”
Ngay cả đến con trai mình Trần Đình Giám cũng không muốn giữ lại, vội nhìn về phía Trần Kính Tông: “Nơi này không cần ngươi, ngươi quay về cùng công chúa đi.”
Mắt của Trần Kính Tông không mù, thái độ Lý Đông Bích đợi lão đầu tử đã nói rõ, giống như sâu trong cây gỗ có một con sâu đục, phải mổ sâu đào kĩ mới có thể lôi ra được, chẳng lẽ lão đầu tử thật sự có bệnh gì nghiêm trọng giấu kín sao?
Lão đầu tử càng đuổi hắn đi, hắn càng muốn ở lại: “Phụ thân cần phải xem bệnh, ta là hài tử mà lại tự tiện rời đi, đây chẳng phải đại nghịch bất hiếu sao? Chẳng lẽ phải để ta cả đời gánh cái tiếng bất hiếu này?”
Trần Đình Giám:…
Hoa Dương đoán đường Trần Kính Tông không đi, tự động rời đi.
Tôn thị thì như sợ tướng công đổi ý, công chúa vừa bước chân ra khỏi cửa, bà đã đè chồng mình xuống cái ghế trước mặt Lý Đông Bích.
Trần Đình Giám vẫn đang trừng mắt nhìn con trai.
Lý Đông Bích đè cổ tay ông, nhắc nhở: “Các lão, bình tĩnh đã.”
Đối mặt với thần y, mấy cái dáng vẻ kiêu ngạo, nghiêm ngặt của Trần Đình Giám Các lão này cũng không bày ra được, chỉ đành phối hợp.
Lý Đông Bích khộng hổ là thần y, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào, nhìn Trần Đình Giám hỏi: “Các lão, có phải là…”
Trần Đình Giám liếc thấy con trai bên cạnh đang hóng dài cổ, vội ngắt lời nóiL “Làm phiền tiên sinh dời bước, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Lý Đông Bích cực kì tôn trọng những người bị mắc những bệnh riêng tư, mặc dù ông ta cảm thấy mầy người ở đây, một người là phu nhân của Các lão, một người là nhi tử của Các lão, nhưng cũng cần phải tôn trọng người ta.
Mắt thấy hai người chuẩn bị rời đi, Trần Kính Tông không nhịn được: “Che che giấu giấu, rốt cuộc là bệnh gì?”
Tôn thị kéo hắn sang một bên, tỏ ý để phu quân và thần y rời đi trước, sau đó lại nói với nhi tử mình: “Không phải bệnh gì nặng, chỉ là nói ra sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi cha ngươi, bây giờ ông ấy không muốn nói cho ngươi biết.”
Trần Kính Tông: “Ông ấy không nói cho ta, vậy người nói cho ta đi.”
Tôn thị đánh hắn một cái: “Từ bỏ ý định đi, ta sẽ không tiếp tay cho con cười nhạo ba con đâu, tránh ra một bên cho ta đi.”
Trần Kính Tông suy nghĩ một chút, cười khúc khích nói; “Chuyện mất mặt mũi, liệu có phải là, phụ thân lớn tuổi rồi nên không được đúng không?”
Phải chịu thua con ruột của mình, tuổi tác mình lại cao, Tôn thị đương nhiên cũng không ngượng ngùng gì cả, chỉ tiện tay tháo chiếc giày ra, bắt được cánh tay của con trai, không ngừng đánh.
Trần Kính Tông bị ăn mấy cái đế giày, chắc chắn mẫu thân sẽ không tiết lộ bệnh tình của lão đầu tử, lúc này mới quay người rời đi.
Tứ Nghi Đường.
Mặc dù Hoa Dương biết căn bệnh kín của cha chồng mình là gì, hơn nữa nàng là con dâu không thể không hỏi thăm, nhưng để chứng minh bản thân mình không biết gì cả, lúc Trần Kính Tông quay về, nàng vẫn giả bộ như rất quan tâm: “Thân thể phụ thân thế nào rồi?”
Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, yên lặng trong chốc lát, mới nói: “Không biết, lão đầu tử lôi Lý Thái y đi nói riêng rồi.”
Hoa Dương tiếp tục diễn trò: “Chẳng lẽ là loại bệnh nan y gì, phụ thân sợ chàng lo lắng nên mới không chịu để chàng biết.”
Trần Kính Tông: “Chắc là mẫu thân biết. Nhìn bộ dạng của bà chắc cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là không tiện mở miệng mà thôi.”
Hoa Dương lộ rõ kinh ngạc, ngay sau đó lập tức lúng túng nói: “Vậy ta không hỏi nữa, tóm lại là chàng cũng lưu ý chút đi, lúc này bớt chọc giận phụ thân thôi.”
Trần Kính Tông cười như không cười: “Hình như nàng mới là con gái Trần gia, còn ta chỉ là tới ở rể mà thôi.”
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn, không muốn tranh cãi cái này nữa, quay người đi vào trong phòng.
Trần Kính Tông dựa vào trên giường, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Xuân Hòa Đường.
Nếu như Trần Đình Giám đã bị Lý Đông Bích nắm rõ những triệu chứng, ông cũng không cần phải giả vờ nữa, dựa theo phân phó của Lý Đông Bích mà nằm ở trên giường, mặc cho thần y kiểm tra.
Sau khi kiểm tra, Lý Đông Bích vừa rửa tay, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Cái trĩ này của Các lão, hình như đã có rất lâu rồi đúng không?”
Trần Đình Giám quay lưng về phía ông ta mặc quần áo, ừ một tiếng.
Lý Đông Bích: “Các lão là quan văn, ngồi lâu xem án, mấc phải chứng bệnh này cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua trĩ này của Các lão không thể kéo dào được nữa, nếu không sau này một lần phát tác còn nặng hơn một lần, thậm chí còn có thể nằm liệt giường không dậy nổi.”
Trần Đình Giám cũng hận căn bệnh này, quả quyết nói: “Tiên sinh có phương pháp diệt trừ tận gốc không? Ta từng nghe nói có người có thể cắt bỏ đúng không?”
Lý Đông Bích lắc đầu một cái: “Nếu như cắt bỏ thì quá mức nguy hiểm, không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể dùng, huống chi Các lão chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, nếu như đổi lại hôm nay là phò mã thì có thể thử một lần.”
Trần Đình Giám: “Vậy ta phải làm như thế nào?”
Lý Đông Bích nói: “Ta có một cách, có thể dùng thuốc giúp các lão tiêu trừ được. Có điều cần phải mất khoảng mười ngày, trong thời gian chữa trị có thể Các lão sẽ phải chịu không ít đau khổ, sau chuyện này cũng phải chịu khổ một thời gian.”
Trần Đình Giám thở phào nhẹ nhõm: “Có thể tiêu trừ là ổn rồi, vậy làm phiên tiên sinh, tiên sinh viết cho ta toa thuốc, ta sẽ phái người đi mua thuốc.”
Lý Đông Bích gật đầu một cái.