Chương 59
Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, tranh chữ đồ cổ, loại gỗ tốt nhất...bị tịch thu ở phủ Tương Vương, cùng với những biệt viện mà ông ta xây dựng rầm rộ quy đổi ra thành bạc, ước chừng ngàn vạn lượng.
Mà thời điểm một nhà Tương Vương bị áp giải ra khỏi thành, bách tính vùng Lăng Châu đã ‘hai bên đường vui vẻ đưa tiễn’, nếu không phải có nhóm sai dịch ngăn cản, bách tính đã ném mấy loại lá cây hoa quả thối cũng có thể đập chết Tương Vương rồi.
Đường đường là Phiên vương lại lưu lạc đến loại tình trạng này, dường như rất thảm, nhưng nếu ông ta không phải Phiên vương, không chảy chung dòng máu được thừa hưởng từ tổ tông với Cảnh Thuận Đế thì với những tội ác mà ông ta gây ra, có một cái đầu cũng bị chém hết.
Mấy ngày nay, từ đầu đường tới cuối ngõ thành Lăng Châu đều bàn tán xôn xao việc Tương Vương bị phế truất, bách tính thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa gần tới tết Đoan Ngọ, bên trong thành càng có không khí náo nhiệt như ăn tết.
Vào lúc hoàng hôn chiều ta, một chiếc thuyền nhỏ lẫn vào những du thuyền khác, chầm chậm di chuyển trên sông Lăng Hà.
Dọc hai bên bờ sông có đủ loại hàng quá san sát nối tiếp nhau, vào lúc này tửu lậu cùng quán trà là náo nhiệt nhất.
Khi chiếc thuyền sắp đi ngang qua một quán trà, một giọng nói chói tai giận dữ đột nhiên truyền đến từ bên trong quán trà: “Người tớ! Bịt miếng hắn ta lại, đánh cho ta!”
Bên trong thuyền, Hoa Dương cảm thấy những lời này rất quen thuộc, theo bản năng tới gần lưới cửa sổ, nhìn về phía quán trà bên bờ.
Trần Kính Tông thấy vậy, ý bảo Phú Quý dừng thuyền, hơn nữa nhích lại gần bờ.
Mặt tiền của quán trà kia không lớn, bởi vì làm ăn rất được, ở bờ sông còn dựng lên một mái che nắng, phía dưới bày sáu bảy cái bàn. Lúc này, bên trong mái che năng tụ tập bách tính ăn mặc bình thường, xuyên qua mấy bóng người, Hoa Dương nhìn thấy một người kể chuyện mặt mày sáng sủa khoảng 40 tuổi đang ngồi ở trong quán trà, tay cầm roi, một bên mặt mày hớn hở mà làm ra động tác đánh người, một bên giống như đúc bắt chước cách nói chuyện của nữ nhân: “Người là ai, ăn gan hùm mật gấu mà dám đùa giỡn Công chúa của chúng ta!”
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông ngồi ở đối diện quan sát sắc mặt của nàng: “Nếu nàng không thích nghe, ta gọi người bắt người kể chuyện kia lại đây dạy bảo một trận.”
Hoa Dương lắc đầu, trước mắt nàng nghe được mặc dù người kể chuyện bịa đặt một số lời nhưng chưa mạo phạm tới nàng điểm nào.
Sau khi người kể chuyện kể xong câu chuyện của nàng, lại nói tiếp về chuyện xưa Trần Kính Tông làm ầm ĩ trong phủ Tương Vương, còn khen ngợi dáng vẻ ngồi trên ngựa của Phò mã là ‘oai hùng phi phàm’ ‘Khí phách mạnh mẽ’.
Hoa Dương nghe được lời này thúc giục nói: “Đi thôi, không có gì hay để nghe.”
Trần Kính Tông: “Ta thích nghe.”
Hoa Dương nhìn sang bên kia sông.
Sau khi người kể chuyện nghỉ ngơi, bách tính ngồi ở đấy uống trà trò chuyện về Công chúa và Phò mã một cách thích thú.
“Có một lần ta đi dạo phố mua sắm gặp được Phò mã cưỡi ngựa trở về thành, xác thực oai hùng tuấn tú, thân cao ít nhất tám thước, trên lưng ngựa càng miễn bàn có bao nhiêu uy phong!”
“Đó là đương nhiên, nếu Phò mai lớn lên khó coi, có thể được Hoàng thượng chọn làm con rể sao?”
“Công chúa đẹp như thiên tiên, lại có tấm lòng Bồ Tát, sẵn sàng vì bách tính chúng ta mà giải oan, nghe nói Phò mã cũng đã làm rất nhiều việc cho quận hộ Vệ Sở, từ điểm này mà nói Phò mã cùng Công chúa thật đúng là trời đất tạo nên một đôi.”
Khi những lời này trôi vào khoang thuyền, Hoa Dương nhìn trong mắt Trần Kính Tông đều là ý cười, vui vẻ đến mức suýt chút nữa còn muốn trao thưởng.
“Chẳng lẽ mấy người này là chàng đã sắp xếp trước?” Hoa Dương nghi hoặc hỏi.
Trần Kính Tông thu lại ý cười, nhìn nàng nói: “Nếu ta thật sự sắp xếp, cũng nên bảo họ khen ta chứ không phải nịnh hót nàng và ta là trời đất tạo nên một đôi.”
Hoa Dương:...
Vóc dáng hắn đã quá cao lại không thể cao thêm được nữa cho nên da mặt mới có thể càng ngày càng dày hơn đúng không?
Nam nhân chân chính cùng nàng trời đất tạo nên một đôi còn chưa có sinh ra đâu, Trần Kính Tông chỉ là may mắn mới được làm Phò mã của nàng thôi.
Cuối tháng tư phu thê vẫn còn nghỉ ngơi chưa trở về trấn cầu đá, mãi đến Đoan Ngọ, nha môn và Vệ Sở được nghỉ ba ngày thì Trần Kính Tông, Trần Bá Tông mới đưa theo thê tử trở về nhà tổ Trần gia.
Trần Đình Giám tự mình ra cửa nghênh đón, nhìn thấy Hoa Dương thì hành đại lễ: “Phế vương làm hại một phương, mà có Công chúa làm chủ thay bách tính, Công chúa nhân hậu yêu dân, quả thật là phúc của bách tính thành Lăng Châu.”
Hoa Dương đỡ ông ấy lên, vẻ mặt chân thành nói: “Phụ thân khen quá rồi, con chỉ thay bách tính trình lên oan tình cho Phụ hoàng biết được thôi, không dám nhận công.”
Đời này nàng đúng thật đã giúp bách tính thành Lăng Châu, nhưng nếu không có cha chồng ở đời trước đi cáo trạng Tương Vương, Hoa Dương làm sao biết được tội ác của Tương Vương và nỗi khổ của bách tính thành Lăng Châu. Các quan viên bình thường hoặc là không dám đắc tội Phiên vương, hoặc là không thuyết phục được Phụ hoàng trừng trị uy danh của Tương Vương, chỉ có cha chồng tự mình ra tay, tuy rằng lúc ấy thành công vặn ngã Tương Vương, nhưng sau này lại bởi vì chuyện đó mà bị triều đình xử lý, liên lụy toàn gia tộc.
Bách tính thành Lăng Châu muốn cảm tạ, vẫn nên cảm tạ cha chồng nàng.
Hoa Dương trước mặt khâm sai nói vài câu lễ phép, mà bây giờ những lời nàng nói với cha chồng đều xuất phát từ đáy lòng.
Trần Kính Tông thấy được trên mặt nàng sự khâm phục rõ ràng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là nàng đã làm được một tốt lớn mà nàng lại giống như muốn nhường công lao này cho ông cụ.
Trần Đình Giám cảm nhận được sự chân thành tha thiết và khiêm tốn của Công chúa.
Một vị Công chúa lẽ nên sống trong nhung lụa ở kinh thành lại đi theo bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Lăng Châu chịu tang, nàng không oán không chê, còn lập nên công lao ghi vào sử sách, mà nàng không kiêu ngạo, đã có được tư dung xinh đẹp lại có phẩm đức thánh nhân, nếu là nam nhân, Thái tử triều đại nhất định là của Công chúa, tương lai cũng sẽ trở thành một thế hệ minh quân!
Trần Kính Tông lại nhìn thấy được sự tán thưởng và khẳng định trong mắt ông cụ, đừng nói là hắn đến đại ca là Trạng Nguyên cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy!
“Được rồi, có chuyện gì đi vào rồi nói, không thấy nóng có phải không?”
Trần Kính Tông đột nhiên mở miệng, cắt ngang Các Lão và Công chúa thưởng thức lẫn nhau.
Ánh mắt Trần Đình Giám lướt qua lão Tứ một lần, không cần nhiều tới, ý ghét bỏ đã lộ ra.
Trần Kính Tông đã sớm thành quen, Hoa Dương thấy ánh mắt hai cha con, cười nói: “Phụ thân, muốn tới công lao thì Phò mã khi nhận chức ở Vệ Sở đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của đám người Hạng Bảo Sơn, cái này đã tiết kiệm không ít công sức cho nhóm khâm sai điều tra vụ án, nếu không vụ án này có khả năng phải trì hoãn thêm một thời gian nữa.”
Trần Đình Giám nghiêm mặt nói: “Hắn nhận được ân điển của Hoàng thượng làm quan ở Vệ Sở, đây đều thuộc bổn phận làm việc của hắn, không đáng nhắc tới.”
Hoa Dương:...
Tôn thị lấy khăn lau mồ hôi, cười nói: “Trời thật nóng, chúng ta mau vào đi.”
Sau khi tụ tập ở thính đường một lúc, ba cặp phu thê trẻ tuổi phải quay lại Tây viện thay quần áo.
Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông được mấy đứa trẻ vây quanh, có vẻ như bên Hoa Dương và Trần Kính đặc biệt an tĩnh.
Khi trở lại phòng lão Tứ, Hoa Dương nhìn sắc mặt Trần Kính Tông, trêu chọc hắn: “Sao nào,
phụ thân không khen chàng nên chàng không vui à?”
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng: “Vốn dĩ chính là thuộc trách nhiệm của ta, đúng thật không đáng để nhắc tới, nếu ông ấy khen ngợi ta vì chuyện nhỏ này, ta còn muốn xem có phải mặt trời mọc từ hướng tây hay không?”
Hoa Dương: “Vậy chàng xụ mặt làm gì?
Trần Kính Tông không nói.
Triều Vân, Triều Nguyệt bưng nước sạch tiến vào, hầu hạ hai vợ chồng lau mặt rửa tay.
Nghỉ ngơi trong chốc lát thì cùng nhau đi tới nhà chính ăn bữa cơm đoàn viên, Hoa Dương cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm đến giờ nghỉ trưa, nàng nằm ở trên giường lại thấy Trần Kính Tông ngồi ở trước bàn trang điểm của nàng, cúi đầu nhìn gương.
Bàn trang điểm kia không lớn, Hoa Dương dùng còn được, hắn một người cao chín thước
Trần kính tông không nói.
Triều vân, triều nguyệt bưng tân đánh thủy tiến vào, hầu hạ hai vợ chồng tịnh mặt rửa tay.
Không nghỉ bao lâu liền đi chủ trạch bên kia ăn bữa cơm đoàn viên, hoa dương cũng liền không có nhắc lại này tra.
Thẳng đến sau khi ăn xong nghỉ trưa, nàng đều nằm đến trên giường, lại thấy trần kính tông ngồi ở nàng trước bàn trang điểm, cúi đầu đi chiếu gương.
Kia bàn trang điểm không lớn, hoa dương dùng còn bình thường, hắn một người chín thước to lớn vắt chân ngồi ở đó, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Hoa Dương nhịn không được hỏi: “Chàng soi gương làm gì vậy?”
Trần Kính Tông vuốt cằm, nhìn vào gương hỏi: “Nếu ta để râu dài như ông cụ thì sao?”
Hoa Dương:...
Nàng thử tưởng tượng dáng vẻ kia của Trần Kính Tông, càng nghĩ càng ghét bỏ: “Chàng dám để thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Trần Kính Tông nghiêng đầu kỳ quái nhìn nàng: “Ta còn tưởng nàng thích.”
Hoa Dương nhíu mày: “Ta thích lúc nào?”
Trần Kính Tông hơi dừng, hắn nói: “Ông cụ như vậy không phải nàng rất thưởng thức sao?”
Hoa Dương vốn đã nằm xuống, nghe được lời này ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta thưởng thức phụ thân, một là vì phụ thân đã lớn tuổi để râu là chuyện bình thường, thứ hai là phụ thân nho nhã, để râu dài như vậy rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, không riêng gì ta, dù ai thấy phụ thân cũng sẽ khen thật sự có phong thái. Còn chàng mới bao lớn, tuổi còn trẻ lại để râu ria xồm xoàm, đó là bắt chước bừa, hơn nữa đến tắm chàng còn không thích, nếu thật sự để râu dài còn không biết sẽ lôi thôi thành cái dạng gì ”
“tiên phong đạo cốt* - 仙 風 道 骨 [cũ] cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục: một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt”
Nói một hồi Hoa Dương vậy mà thật sự cảm thấy ghê tởm.
=
Trần Kính Tông thấy vậy lập tức vứt suy nghĩ này đi, ngồi vào mép giường nói: “Ta tùy tiện nói thôi, nếu nàng không thích thì ta không để.”
Một tay Hoa Dương che ngực, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn mặt hắn vài lần, ậm ừ nói: “Bây giờ khuôn mặt này của chàng còn có thể nhìn, trước 40 tuổi không được để râu.”
Trần Kính Tông cụp mắt sờ sờ một bên môi, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn quản ta đến 40 tuổi?”
Hoa Dương: “40 tuổi thì sao? Chỉ cần ta không thích, chàng có 50 tuổi cũng không được để râu.”
Trần Kính Tông cười: “Khi đó còn chưa để râu thì không có uy nghiêm trước mặt bọn nhỏ.”
Hoa Dương còn muốn nói gì, Trần Kính Tông đột nhiên nhào tới đè nàng xuống giường.
Hoa Dương có chút không hiểu, vừa rồi còn cãi nhau, sao lại có hứng thú rồi?
Nhà chính, Xuân Hòa Đường.
Trần Đình Giám nói mấy lời với con cả trở về thì thấy thê tử ngồi ở trước bàn trang điểm, một bên chải mái tóc dài đen nhánh, một bên khẽ ngâm nga một giai điệu địa phương.
Trần Đình Giám cười hỏi: “Bọn nhỏ đều đã trở lại, tâm tình của nàng tốt như vậy?”
Tôn thị nhàn nhạt liếc ông ấy một cái, ngừng ngâm nga, môi hơi mím lại lộ ra vẻ mặt không thích.
Trần Đình Giám bước tới, khom người đứng ở trước bồn rửa tay để rửa tay, cẩn thận nhớ lại những sự việc ngày hôm nay, cuối cùng ông ấy chắc chắn mình chưa đắc tội bà ấy ở chỗ nào.
Tuy rằng như thế, ông ấy ngồi vào mép giường thử hỏi: “Ta chọc giận nàng sao?”
Tôn thị: “Ngoài chàng ra còn ai vào đây nữa?”’
Trần Đình Giám: “Ta chọc giận nàng như thế nào?”
Tôn thị: “Con trai ta lập công trong việc diệt trừ tham quan, ngay cả Công chúa còn khen hắn mà chàng đến sắc mặt tốt cũng không cho hắn.”
Trần Đình Giám còn làm cái gì đâu, nghe vậy lắc đầu, nằm xuống giường nói: “Chức quan lão đại lão tam đều tốt, sắc mặt ta vẫn thế kia, vì sao phải đặc thù đối với hắn, đều đã là người thành gia lập nghiệp chẳng lẽ còn muốn giống như Tam lang, đọc được một quyển sách lại khen một lần.”
Tôn thị: “Nói giống như khi còn nhỏ lão Tứ thông minh đọc sánh, chàng sẽ khen ngợi nó vậy.”
Trần Đình Giám: “Khen cái gì mà khen, càng khen càng tự mãn, dạy con nên nghiêm khắc, lão đại Trạng Nguyên, lão tam Thám Hoa ta còn chưa khen đây.”
Tôn thị: “Thế sao lúc chàng khen Công chúa miệng giống như được bôi mật vậy?”
Trần Đình Giám đang vuốt râu, nghe vậy hai tay run lên, không thể tin nhìn về phía thê tử: “Nàng còn không giữ miệng, lời này truyền ra còn ra thể thống gì!”
Tôn thị: “Ý ta đương nhiên không phải ý tứ kia, tóm lại chàng đối với lão Tứ có một phần giống như Công chúa thì lão Tứ cũng không đến mức lạnh lùng nhìn chàng mỗi ngày.”
Trần Đình Giám khịt mũi nói: “Nếu hắn có một phần khiêm tốn hiểu lễ nghĩa như Công chúa, ta cũng không đến mức lạnh mặt nhìn nó mỗi ngày.”
Tôn thị:...
Mà thời điểm một nhà Tương Vương bị áp giải ra khỏi thành, bách tính vùng Lăng Châu đã ‘hai bên đường vui vẻ đưa tiễn’, nếu không phải có nhóm sai dịch ngăn cản, bách tính đã ném mấy loại lá cây hoa quả thối cũng có thể đập chết Tương Vương rồi.
Đường đường là Phiên vương lại lưu lạc đến loại tình trạng này, dường như rất thảm, nhưng nếu ông ta không phải Phiên vương, không chảy chung dòng máu được thừa hưởng từ tổ tông với Cảnh Thuận Đế thì với những tội ác mà ông ta gây ra, có một cái đầu cũng bị chém hết.
Mấy ngày nay, từ đầu đường tới cuối ngõ thành Lăng Châu đều bàn tán xôn xao việc Tương Vương bị phế truất, bách tính thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa gần tới tết Đoan Ngọ, bên trong thành càng có không khí náo nhiệt như ăn tết.
Vào lúc hoàng hôn chiều ta, một chiếc thuyền nhỏ lẫn vào những du thuyền khác, chầm chậm di chuyển trên sông Lăng Hà.
Dọc hai bên bờ sông có đủ loại hàng quá san sát nối tiếp nhau, vào lúc này tửu lậu cùng quán trà là náo nhiệt nhất.
Khi chiếc thuyền sắp đi ngang qua một quán trà, một giọng nói chói tai giận dữ đột nhiên truyền đến từ bên trong quán trà: “Người tớ! Bịt miếng hắn ta lại, đánh cho ta!”
Bên trong thuyền, Hoa Dương cảm thấy những lời này rất quen thuộc, theo bản năng tới gần lưới cửa sổ, nhìn về phía quán trà bên bờ.
Trần Kính Tông thấy vậy, ý bảo Phú Quý dừng thuyền, hơn nữa nhích lại gần bờ.
Mặt tiền của quán trà kia không lớn, bởi vì làm ăn rất được, ở bờ sông còn dựng lên một mái che nắng, phía dưới bày sáu bảy cái bàn. Lúc này, bên trong mái che năng tụ tập bách tính ăn mặc bình thường, xuyên qua mấy bóng người, Hoa Dương nhìn thấy một người kể chuyện mặt mày sáng sủa khoảng 40 tuổi đang ngồi ở trong quán trà, tay cầm roi, một bên mặt mày hớn hở mà làm ra động tác đánh người, một bên giống như đúc bắt chước cách nói chuyện của nữ nhân: “Người là ai, ăn gan hùm mật gấu mà dám đùa giỡn Công chúa của chúng ta!”
Hoa Dương:...
Trần Kính Tông ngồi ở đối diện quan sát sắc mặt của nàng: “Nếu nàng không thích nghe, ta gọi người bắt người kể chuyện kia lại đây dạy bảo một trận.”
Hoa Dương lắc đầu, trước mắt nàng nghe được mặc dù người kể chuyện bịa đặt một số lời nhưng chưa mạo phạm tới nàng điểm nào.
Sau khi người kể chuyện kể xong câu chuyện của nàng, lại nói tiếp về chuyện xưa Trần Kính Tông làm ầm ĩ trong phủ Tương Vương, còn khen ngợi dáng vẻ ngồi trên ngựa của Phò mã là ‘oai hùng phi phàm’ ‘Khí phách mạnh mẽ’.
Hoa Dương nghe được lời này thúc giục nói: “Đi thôi, không có gì hay để nghe.”
Trần Kính Tông: “Ta thích nghe.”
Hoa Dương nhìn sang bên kia sông.
Sau khi người kể chuyện nghỉ ngơi, bách tính ngồi ở đấy uống trà trò chuyện về Công chúa và Phò mã một cách thích thú.
“Có một lần ta đi dạo phố mua sắm gặp được Phò mã cưỡi ngựa trở về thành, xác thực oai hùng tuấn tú, thân cao ít nhất tám thước, trên lưng ngựa càng miễn bàn có bao nhiêu uy phong!”
“Đó là đương nhiên, nếu Phò mai lớn lên khó coi, có thể được Hoàng thượng chọn làm con rể sao?”
“Công chúa đẹp như thiên tiên, lại có tấm lòng Bồ Tát, sẵn sàng vì bách tính chúng ta mà giải oan, nghe nói Phò mã cũng đã làm rất nhiều việc cho quận hộ Vệ Sở, từ điểm này mà nói Phò mã cùng Công chúa thật đúng là trời đất tạo nên một đôi.”
Khi những lời này trôi vào khoang thuyền, Hoa Dương nhìn trong mắt Trần Kính Tông đều là ý cười, vui vẻ đến mức suýt chút nữa còn muốn trao thưởng.
“Chẳng lẽ mấy người này là chàng đã sắp xếp trước?” Hoa Dương nghi hoặc hỏi.
Trần Kính Tông thu lại ý cười, nhìn nàng nói: “Nếu ta thật sự sắp xếp, cũng nên bảo họ khen ta chứ không phải nịnh hót nàng và ta là trời đất tạo nên một đôi.”
Hoa Dương:...
Vóc dáng hắn đã quá cao lại không thể cao thêm được nữa cho nên da mặt mới có thể càng ngày càng dày hơn đúng không?
Nam nhân chân chính cùng nàng trời đất tạo nên một đôi còn chưa có sinh ra đâu, Trần Kính Tông chỉ là may mắn mới được làm Phò mã của nàng thôi.
Cuối tháng tư phu thê vẫn còn nghỉ ngơi chưa trở về trấn cầu đá, mãi đến Đoan Ngọ, nha môn và Vệ Sở được nghỉ ba ngày thì Trần Kính Tông, Trần Bá Tông mới đưa theo thê tử trở về nhà tổ Trần gia.
Trần Đình Giám tự mình ra cửa nghênh đón, nhìn thấy Hoa Dương thì hành đại lễ: “Phế vương làm hại một phương, mà có Công chúa làm chủ thay bách tính, Công chúa nhân hậu yêu dân, quả thật là phúc của bách tính thành Lăng Châu.”
Hoa Dương đỡ ông ấy lên, vẻ mặt chân thành nói: “Phụ thân khen quá rồi, con chỉ thay bách tính trình lên oan tình cho Phụ hoàng biết được thôi, không dám nhận công.”
Đời này nàng đúng thật đã giúp bách tính thành Lăng Châu, nhưng nếu không có cha chồng ở đời trước đi cáo trạng Tương Vương, Hoa Dương làm sao biết được tội ác của Tương Vương và nỗi khổ của bách tính thành Lăng Châu. Các quan viên bình thường hoặc là không dám đắc tội Phiên vương, hoặc là không thuyết phục được Phụ hoàng trừng trị uy danh của Tương Vương, chỉ có cha chồng tự mình ra tay, tuy rằng lúc ấy thành công vặn ngã Tương Vương, nhưng sau này lại bởi vì chuyện đó mà bị triều đình xử lý, liên lụy toàn gia tộc.
Bách tính thành Lăng Châu muốn cảm tạ, vẫn nên cảm tạ cha chồng nàng.
Hoa Dương trước mặt khâm sai nói vài câu lễ phép, mà bây giờ những lời nàng nói với cha chồng đều xuất phát từ đáy lòng.
Trần Kính Tông thấy được trên mặt nàng sự khâm phục rõ ràng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là nàng đã làm được một tốt lớn mà nàng lại giống như muốn nhường công lao này cho ông cụ.
Trần Đình Giám cảm nhận được sự chân thành tha thiết và khiêm tốn của Công chúa.
Một vị Công chúa lẽ nên sống trong nhung lụa ở kinh thành lại đi theo bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Lăng Châu chịu tang, nàng không oán không chê, còn lập nên công lao ghi vào sử sách, mà nàng không kiêu ngạo, đã có được tư dung xinh đẹp lại có phẩm đức thánh nhân, nếu là nam nhân, Thái tử triều đại nhất định là của Công chúa, tương lai cũng sẽ trở thành một thế hệ minh quân!
Trần Kính Tông lại nhìn thấy được sự tán thưởng và khẳng định trong mắt ông cụ, đừng nói là hắn đến đại ca là Trạng Nguyên cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy!
“Được rồi, có chuyện gì đi vào rồi nói, không thấy nóng có phải không?”
Trần Kính Tông đột nhiên mở miệng, cắt ngang Các Lão và Công chúa thưởng thức lẫn nhau.
Ánh mắt Trần Đình Giám lướt qua lão Tứ một lần, không cần nhiều tới, ý ghét bỏ đã lộ ra.
Trần Kính Tông đã sớm thành quen, Hoa Dương thấy ánh mắt hai cha con, cười nói: “Phụ thân, muốn tới công lao thì Phò mã khi nhận chức ở Vệ Sở đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của đám người Hạng Bảo Sơn, cái này đã tiết kiệm không ít công sức cho nhóm khâm sai điều tra vụ án, nếu không vụ án này có khả năng phải trì hoãn thêm một thời gian nữa.”
Trần Đình Giám nghiêm mặt nói: “Hắn nhận được ân điển của Hoàng thượng làm quan ở Vệ Sở, đây đều thuộc bổn phận làm việc của hắn, không đáng nhắc tới.”
Hoa Dương:...
Tôn thị lấy khăn lau mồ hôi, cười nói: “Trời thật nóng, chúng ta mau vào đi.”
Sau khi tụ tập ở thính đường một lúc, ba cặp phu thê trẻ tuổi phải quay lại Tây viện thay quần áo.
Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông được mấy đứa trẻ vây quanh, có vẻ như bên Hoa Dương và Trần Kính đặc biệt an tĩnh.
Khi trở lại phòng lão Tứ, Hoa Dương nhìn sắc mặt Trần Kính Tông, trêu chọc hắn: “Sao nào,
phụ thân không khen chàng nên chàng không vui à?”
Trần Kính Tông liếc nhìn nàng: “Vốn dĩ chính là thuộc trách nhiệm của ta, đúng thật không đáng để nhắc tới, nếu ông ấy khen ngợi ta vì chuyện nhỏ này, ta còn muốn xem có phải mặt trời mọc từ hướng tây hay không?”
Hoa Dương: “Vậy chàng xụ mặt làm gì?
Trần Kính Tông không nói.
Triều Vân, Triều Nguyệt bưng nước sạch tiến vào, hầu hạ hai vợ chồng lau mặt rửa tay.
Nghỉ ngơi trong chốc lát thì cùng nhau đi tới nhà chính ăn bữa cơm đoàn viên, Hoa Dương cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm đến giờ nghỉ trưa, nàng nằm ở trên giường lại thấy Trần Kính Tông ngồi ở trước bàn trang điểm của nàng, cúi đầu nhìn gương.
Bàn trang điểm kia không lớn, Hoa Dương dùng còn được, hắn một người cao chín thước
Trần kính tông không nói.
Triều vân, triều nguyệt bưng tân đánh thủy tiến vào, hầu hạ hai vợ chồng tịnh mặt rửa tay.
Không nghỉ bao lâu liền đi chủ trạch bên kia ăn bữa cơm đoàn viên, hoa dương cũng liền không có nhắc lại này tra.
Thẳng đến sau khi ăn xong nghỉ trưa, nàng đều nằm đến trên giường, lại thấy trần kính tông ngồi ở nàng trước bàn trang điểm, cúi đầu đi chiếu gương.
Kia bàn trang điểm không lớn, hoa dương dùng còn bình thường, hắn một người chín thước to lớn vắt chân ngồi ở đó, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Hoa Dương nhịn không được hỏi: “Chàng soi gương làm gì vậy?”
Trần Kính Tông vuốt cằm, nhìn vào gương hỏi: “Nếu ta để râu dài như ông cụ thì sao?”
Hoa Dương:...
Nàng thử tưởng tượng dáng vẻ kia của Trần Kính Tông, càng nghĩ càng ghét bỏ: “Chàng dám để thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Trần Kính Tông nghiêng đầu kỳ quái nhìn nàng: “Ta còn tưởng nàng thích.”
Hoa Dương nhíu mày: “Ta thích lúc nào?”
Trần Kính Tông hơi dừng, hắn nói: “Ông cụ như vậy không phải nàng rất thưởng thức sao?”
Hoa Dương vốn đã nằm xuống, nghe được lời này ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta thưởng thức phụ thân, một là vì phụ thân đã lớn tuổi để râu là chuyện bình thường, thứ hai là phụ thân nho nhã, để râu dài như vậy rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, không riêng gì ta, dù ai thấy phụ thân cũng sẽ khen thật sự có phong thái. Còn chàng mới bao lớn, tuổi còn trẻ lại để râu ria xồm xoàm, đó là bắt chước bừa, hơn nữa đến tắm chàng còn không thích, nếu thật sự để râu dài còn không biết sẽ lôi thôi thành cái dạng gì ”
“tiên phong đạo cốt* - 仙 風 道 骨 [cũ] cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục: một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt”
Nói một hồi Hoa Dương vậy mà thật sự cảm thấy ghê tởm.
=
Trần Kính Tông thấy vậy lập tức vứt suy nghĩ này đi, ngồi vào mép giường nói: “Ta tùy tiện nói thôi, nếu nàng không thích thì ta không để.”
Một tay Hoa Dương che ngực, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn mặt hắn vài lần, ậm ừ nói: “Bây giờ khuôn mặt này của chàng còn có thể nhìn, trước 40 tuổi không được để râu.”
Trần Kính Tông cụp mắt sờ sờ một bên môi, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn quản ta đến 40 tuổi?”
Hoa Dương: “40 tuổi thì sao? Chỉ cần ta không thích, chàng có 50 tuổi cũng không được để râu.”
Trần Kính Tông cười: “Khi đó còn chưa để râu thì không có uy nghiêm trước mặt bọn nhỏ.”
Hoa Dương còn muốn nói gì, Trần Kính Tông đột nhiên nhào tới đè nàng xuống giường.
Hoa Dương có chút không hiểu, vừa rồi còn cãi nhau, sao lại có hứng thú rồi?
Nhà chính, Xuân Hòa Đường.
Trần Đình Giám nói mấy lời với con cả trở về thì thấy thê tử ngồi ở trước bàn trang điểm, một bên chải mái tóc dài đen nhánh, một bên khẽ ngâm nga một giai điệu địa phương.
Trần Đình Giám cười hỏi: “Bọn nhỏ đều đã trở lại, tâm tình của nàng tốt như vậy?”
Tôn thị nhàn nhạt liếc ông ấy một cái, ngừng ngâm nga, môi hơi mím lại lộ ra vẻ mặt không thích.
Trần Đình Giám bước tới, khom người đứng ở trước bồn rửa tay để rửa tay, cẩn thận nhớ lại những sự việc ngày hôm nay, cuối cùng ông ấy chắc chắn mình chưa đắc tội bà ấy ở chỗ nào.
Tuy rằng như thế, ông ấy ngồi vào mép giường thử hỏi: “Ta chọc giận nàng sao?”
Tôn thị: “Ngoài chàng ra còn ai vào đây nữa?”’
Trần Đình Giám: “Ta chọc giận nàng như thế nào?”
Tôn thị: “Con trai ta lập công trong việc diệt trừ tham quan, ngay cả Công chúa còn khen hắn mà chàng đến sắc mặt tốt cũng không cho hắn.”
Trần Đình Giám còn làm cái gì đâu, nghe vậy lắc đầu, nằm xuống giường nói: “Chức quan lão đại lão tam đều tốt, sắc mặt ta vẫn thế kia, vì sao phải đặc thù đối với hắn, đều đã là người thành gia lập nghiệp chẳng lẽ còn muốn giống như Tam lang, đọc được một quyển sách lại khen một lần.”
Tôn thị: “Nói giống như khi còn nhỏ lão Tứ thông minh đọc sánh, chàng sẽ khen ngợi nó vậy.”
Trần Đình Giám: “Khen cái gì mà khen, càng khen càng tự mãn, dạy con nên nghiêm khắc, lão đại Trạng Nguyên, lão tam Thám Hoa ta còn chưa khen đây.”
Tôn thị: “Thế sao lúc chàng khen Công chúa miệng giống như được bôi mật vậy?”
Trần Đình Giám đang vuốt râu, nghe vậy hai tay run lên, không thể tin nhìn về phía thê tử: “Nàng còn không giữ miệng, lời này truyền ra còn ra thể thống gì!”
Tôn thị: “Ý ta đương nhiên không phải ý tứ kia, tóm lại chàng đối với lão Tứ có một phần giống như Công chúa thì lão Tứ cũng không đến mức lạnh lùng nhìn chàng mỗi ngày.”
Trần Đình Giám khịt mũi nói: “Nếu hắn có một phần khiêm tốn hiểu lễ nghĩa như Công chúa, ta cũng không đến mức lạnh mặt nhìn nó mỗi ngày.”
Tôn thị:...