Chương 47
Trong phòng chỉ để lại hai ngọn nến, chiếu ánh sáng nhu hòa mờ nhạt vào trên giường.
Nửa tháng không gặp, Hoa Dương phát hiện cánh tay của Trần Kính Tông dường như lại tráng kiện hơn.
Nàng không nhịn được mà sờ sờ: “Gần đây ngày nào chàng cũng thao luyện sao?”
Trần Kính Tông: “Ừ, những tên lính kia gần như đều phế hết rồi, ta phải làm tấm gương tốt. Sao nào, nàng không thích à?”
Có thích Hoa Dương cũng không chịu thừa nhận. Nàng đẩy đẩy hắn nói: “Trong ngăn kéo bên trái của bàn trang điểm có một phong thư, chàng mở ra xem.”
Trần Kính Tông nhìn nàng, nở nụ cười: “Chẳng lẽ là nhớ ta quá cho nên viết thư để gửi gắm tâm tư?”
Hoa Dương lườm hắn một cái.
Trần Kính Tông hôn lên cổ nàng, sau đó mới xuống khỏi giường đi lấy thư.
Cơ thể cao lớn cường tráng như thế nằm trong chăn để ôm thì không sao, nhưng quang minh chính đại nhìn ngắm như thế thì Hoa Dương không làm được, nàng bèn nằm quay lưng về phía hắn.
Trần Kính Tông lấy phong thư ra rồi chui lại vào chăn, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, tay còn lại cầm lấy phong thư, dùng răng xé mở ra.
Không ngờ bên trong lại là một xấp ngân phiếu.
Hắn nhìn về phía Hoa Dương: “Tượng ngọc Quan Âm bán đi được rồi sao?”
Hoa Dương: “Đúng vậy, Ngô Nhuận đi tới Nhạc Dương, tìm phú thương bên đó để làm giao dịch, bán được tổng cộng hai vạn lượng. Nếu như không phải thời gian quá ngắn thì đã có thể bán được giá cao hơn rồi.”
Trần Kính Tông nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Trần gia không có tài sản gì nhiều, hoàn toàn là dựa vào việc sinh ra một nhân tài mà có thể đứng được ở tầng lớp trên, mặc dù như thế nhưng gia phong Trần gia vẫn rất đơn giản. Trần Kính Tông sống nhiều năm rồi, chỉ sau khi cưới Hoa Dương mới có thể ngày nào cũng nhìn thấy ít đồ châu báu trang sức và tơ lụa gấm vóc quý giá. Ví dụ như chiếc giường được lót đệm may bằng gấm Tứ Xuyên mà nàng yêu thích, không cho phép hắn được ngủ khi chưa tắm này.
Lúc trước thấy Tương Vương biếu tặng nàng hai món lễ vật, Trần Kính Tông không đánh giá được giá trị cụ thể, chỉ có thể đoán được đó là đồ tốt, có thể bán được chừng nghìn lượng bạc.
Thế nhưng có ai ngờ được rằng trong số hai món lễ vật của Tương Vương, bức tượng Quan Âm bằng ngọc mà Hoa Dương không thích lắm lại có thể bán được hai vạn lượng!
Vậy bút tích của Huy Tông tiền triều chẳng phải là càng có giá hơn sao?
Tương Vương chấp nhận bỏ ra mấy vạn lượng bạc tặng cho Hoa Dương, điều đó có nghĩa là phần lợi ích ông ta đang sở hữu là khoảng hơn mười vạn, thậm chí mấy trăm mấy nghìn vạn lượng!
Hắn im lặng một lúc lâu, Hoa Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn cũng đoán được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nàng nói với giọng pha chút châm chọc: “Quan viên còn biết lợi dụng quyền thế để cắt thịt bách tính, huống chi là phiên vương ở các nơi. Chỉ cần một đời làm phiên vương đã có thể đánh sưu cao thuế nặng làm giàu cho bản thân, thì thêm mấy đời vào khoảng chục năm nữa tích lũy thêm vào chứ không phải bỏ ra, có thể thấy tưởng tượng được bọn họ giàu có tới mức nào. Chọn bừa một phiên vương thôi, vàng bạc châu báu trong bảo khố của họ có khi còn hơn cả quốc khố.”
Lúc Hoàng tổ phụ còn tại vị, quốc khố đâu chỉ là sạch sẽ, mà là năm nào cũng bị thiếu hụt. Cũng may phụ hoàng còn khéo dùng người, mấy năm nay trong quốc khố cũng còn chút ít thặng dư, nhưng vẫn không nhiều.
“Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Chàng cần dùng bao nhiêu bạc cho Vệ Sở?” Hoa Dương nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn.
Phiên vương là vấn đề mà tổ gia gia lưu lại, là vấn đề khiến các Hoàng đế đều đau đầu, nhưng lại không thể không nuôi bọn họ, đến cả nhóm tổ tông của nàng cũng không có biện pháp, nàng và Trần Kính Tông cũng đừng để ý nữa thì hơn.
Trần Kính Tông cầm tay nàng, nhìn đống ngân phiếu nói: “Cho ta một nghìn lượng đi, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Vệ Sở. Chờ đến khi ta có thể điều hết các binh lính bị bọn họ nuốt riêng về hết rồi, dựa vào quân lương thu hoạch được từ quân điền và triều đình phát xuống, Vệ Sở lại có thể hoạt động bình thường.”
Có một câu Hạng Bảo Sơn nói đúng, chỉ dựa vào cá nhân mà đòi giúp tất cả thì không phải cách làm lâu dài.
Hoa Dương: “Hơn năm nghìn tên lính, một nghìn lượng có ít quá không?”
Trần Kính Tông: “Ta và nàng đã lấy nhau được hơn một năm, bổng lộc một năm của Phò mã gia ta cũng vừa đủ một nghìn lượng, nếu lấy nhiều hơn nữa chẳng phải bọn họ sẽ hoài nghi ta được nàng cho thêm, vở kịch chúng ta vừa diễn thành công cốc sao?”
Hoa Dương chớp chớp mắt, cười trêu nói: “Chàng không cần phải quanh co lòng vòng nhắc nhở ta là ta còn đang cầm một nghìn lượng bổng lộc của chàng chứ?”
Trần Kính Tông bỏ phong thư đi, xoay người đặt nàng xuống dưới thân: “Đến cả người cũng là của ta rồi, ta sẽ để ý đến mấy thứ ngoài thân đó sao.”
Hoa Dương xùy một tiếng: “Ai là của chàng, thê tử phạm sai lầm sẽ bị trượng phu bỏ rơi, chàng cũng phải thể hiện cho tốt vào, còn làm Phò mã của ta về lâu về dài.”
Trần Kính Tông: “Như thế nào thì tính là thể hiện tốt? Cho nàng sướng như tiên mấy hồi giống lúc nãy sao…”
Hoa Dương đưa tay bịt cái miệng chó của hắn lại!
Ngày hôm sau khi Hoa Dương tỉnh lại thì cũng đã gần trưa.
Cả người nàng đau đau nhức nhức, đá liên tục một nghìn quả cầu cũng không mệt đến như vậy.
Nàng rung chuông, không ngờ rằng người bước tới lại là Trần Kính Tông.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Chàng không đến Vệ Sở sao?”
Trần Kính Tông: “Tối hôm qua ta bị đánh cho hôn mê, vết thương nghiêm trọng như thế không nghỉ ngơi vài ba ngày làm sao mà ra khỏi giường được.”
Hoa Dương không biết nên nói gì nữa!
Đúng lúc này, tin tức Phò mã gia quay về Ninh Viện, ở lại đến trưa vẫn chưa thấy rời đi đã truyền đến tai những người quan tâm.
Ở nha môn Tri phủ, Du Tú hỏi trượng phu: “Ta đây có cần phải đi nữa không?”
Trần Bá Tông: “Không cần, hai người bọn họ làm hòa được là được rồi. Nếu như nàng thật sự lo lắng thì đợi đến khi nào tứ đệ tới Vệ Sở thì nàng lại sang xem thử.”
Du Tú gật đầu.
Tương Vương phủ, Tương Vương nghĩ kĩ lại một lượt về biểu hiện của Trần Kính Tông trong tối hôm qua, đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Thất sủng, bị thương sau đó lại được cưng chiều, chiêu trò này ông ta đã quá quen, mỹ nhân ở hậu viện ít nhiều cũng đã từng dùng! Còn Trần Kính Tông tuy rằng không muốn đưa binh cho ông ta nô dịch, nhưng trong lòng vẫn yêu thích Công chúa mỹ nhân, cho nên vừa nghe tin công chúa coi trọng một con hát thôi đã lập tức giả vờ bị bệnh để nhân cơ hội quay về Ninh Viện, sau đó sẽ dùng gương mặt tuấn tú của hắn cùng với thân thể cường tráng để lấy lòng Công chúa. Trong chuyện đó, nam nữ nhân đều giống nhau cả, cơ thể thư thái thì chuyện gì cũng dễ nói!
Lão Tứ của Trần gia đúng là đáng chết, ông ta tiêu tốn mấy vạn lượng bạc nhưng chỗ nào tốt cũng bị Trần Kính Tông giật mất, vừa có mặt mũi ở bên Vệ Sở lại vừa đòi được lợi ích từ chỗ Công chúa!
Tức giận qua đi, Tương Vương đi tới trước gương, nhìn vóc người mập mạp của mình khó có thể khắc họa ra một con người anh tuấn, thở dài tiếc rẻ.
Nếu như ông ta cũng là một mỹ nam thì Trần Kính Tông làm gì còn có cửa?
Tại Vệ Sở ở Lăng Châu, đám người Hạng Bảo Sơn sáng nay đều nghe ngóng tin tức, người từ bên Ninh Viện chạy tới thông báo Phò mã gia phải dưỡng thương ba ngày, đám người Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt bình thường vốn không cùng một phe, bây giờ lại cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng làm hòa rồi, nếu Phò mã gia còn tiếp tục ở Vệ Sở thì bọn họ sẽ vất vả lắm!
Lúc Tương Vương đã thả lỏng cảnh giác thì Hoa Dương lại đang lặng lẽ viết một phong thư cho phụ hoàng, đi cùng với bức thư đó là bút tích của Huy Tông để lại, cùng với một vạn chín nghìn lượng ngân phiếu.
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Thuận đế vô cùng vui vẻ, lần này nữ nhi viết thư về thăm hỏi ông, còn tặng thêm rất nhiều lễ vật!
Ông lấy lá thư ra trước.
Nhưng mà dù thế nào thì Cảnh Thuận đế cũng không thể ngờ được rằng, câu đầu tiên nữ nhi vừa chúc sức khỏe ông, câu thứ hai đã biến thành: “Phụ hoàng, Phò mã ức hiếp con quá đáng!”
Chỉ vài câu ngắn ngủi này thôi, cơn giận trong lòng Cảnh Thuận đế đã dâng lên, dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt phải chịu tủi thân cực lớn của nữ nhi!
Khá lắm Trần Kính Tông, ông không ghét bỏ hắn là một tên thô thiển không có công danh thì thôi, chỉ nể mặt Trần Đình Giám và Thích Hoàng hậu nên mới miễng cưỡng đồng ý mối hôn sự này, thế mà Trần Kính Tông lại dám bắt nạt Công chúa ông sủng ái nhất!
Lồng ngực Cảnh Thuận đế phập phồng, ông nặng nề tiếp tục đọc.
Phong thư này có thể tổng kết lại thành bốn ý.
“Phụ hoàng, Tương Vương rất tốt với con, tặng con hai món đồ quý giá nhưng lại chỉ muốn mượn hơn một nghìn binh sĩ của Vệ Sở để sử dụng mà thôi, nên đương nhiên nữ nhi đã đồng ý.”
“Phụ hoàng, Phò mã quá vô liêm sỉ, lại dám đi giảng đạo lý phiên vương không được phép điều binh với con, còn ép con trả lại lễ vật, nếu không thì hắn sẽ không quay về Ninh Viện!”
“Phụ hoàng, nữ nhi và Phò mã chiến tranh lạnh nửa tháng, trong lòng vẫn thấy tức giận. Nhưng mà Phò mã bị thương hôn mê cả đêm, nữ nhi cảm thấy đau lòng cho hắn nên hơi không đành lòng, vì thế nên đã bán tượng ngọc Quan Âm, muốn đưa ngân phiếu cho hắn để hắn dùng làm quân nhu, coi như là Vương thúc đã thanh toán trước một phần thù lao mượn binh. Phò mã vẫn tức giận làm lớn chuyện, nói có rất nhiều binh sĩ không có quần áo mùa đông để mặc, hắn cầm một nghìn lượng vì cần gấp mà thôi chứ không thèm số còn lại.”
“Phụ hoàng, hắn thanh cao như vậy nữ nhi cũng không thấy gì lạ, nên con mượn hoa hiến Phật để hiếu kính với người, xin phụ hoàng hãy ra mặt thay con, hạ chỉ dạy dỗ lại Phò mã, vì hắn mà con mất mặt với Vương thúc!”
Cảnh Thuận đế đọc đi đọc lại bức thư này ba lần, lại nhìn hai món lễ vật, ngân phiếu không có vấn đề gì, nhưng một trong hai món lễ vật lại là bút tích của Huy Tông!
Vừa ra tay đã là bút tích của Huy Tông, Tương Vương đúng là có tiền!
Cảnh Thuận đế nhớ lại thời gian lúc mình còn làm Thái tử. Lúc đó, triều đình đã thiếu bạc rất rất nhiều năm, bách tính chết đói, tướng lĩnh không có cơm mà ăn, các quan viên không được lĩnh bổng lộc, phụ hoàng có sốt ruột hay không ông không biết, nhưng ông buồn đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng đám phiên vương này lại không chịu lấy bạc ra giúp triều đình trong lúc khó khăn, chỉ để ý triều đình mau mau phát bổng lộc mà bọn họ phải được hưởng!
Đặc biệt là Tương Vương này, trước đây có quan viên ở phủ Lăng Châu đệ sổ con tố cáo ông ta, nhưng Cảnh Thuận đế nể tình là họ hàng nên không truy xét, Tương Vương chẳng ăn năn mà vẫn có can đảm điều binh từ Vệ Sở đi!
Hôm nay ông ta điều binh đi xây viện tử, ngày mai có thể điều binh đi làm việc gì khác nữa thì sao?
Đáng hận nhất chính là, Tương Vương đã lớn tuổi nhưng vẫn lợi dụng lòng tốt của nữ nhi, suýt nữa đã phá hoại quan hệ vợ chồng của nữ nhi với Phò mà rồi!
Trong chuyện này, Cảnh Thuận đế thấy nữ nhi không sai, Phò mã cũng là người tốt, chỉ có Tương Vương là tội nhân mà thôi!
Cảnh Thuận đế rất muốn gọi Tương Vương vào Kinh mắng cho một trận. Đáng tiếc nếu như vì chút chuyện nhỏ đó mà trách phạt Tương Vương thì không biết các phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào?
Người đứng đầu một danh môn thế gia cần phải biết xử sự công bằng hợp lý, lấy đức phục chúng, đối với một đám phiên vương ông cũng phải làm theo đạo lý này. Nếu như chỉ ỷ mình là một Hoàng đế mà tùy tiện làm bây thì đám phiên vương sẽ lập tức cảm thấy lạnh lẽo, khiến nền tảng đất nước bị dao động. Ban đầu một vị đường tổ tông của ông muốn triệt tiêu đám phiên vương nhưng lại đánh mất ngôi vị Hoàng đế của chính mình, mà mất vào tay ai? Mất vào tay của một phiên vương trong gia tộc của tổ tiên!
Người khác không thể triệt tiêu hoàn toàn gia tộc của tổ tiên, đám con cháu bọn họ nếu dám động vào phiên vương nào thì gia tộc của tổ tiên làm gì còn mặt mũi nữa!
Đủ loại tâm trạng vụt qua trong lòng ông, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Cảnh Thuận đế ổn định lại tâm trạng, sau đó bắt đầu viết thư trả lời con gái, khéo léo nhắc nhở nữ nhi bớt qua lại với Tương Vương, sau đó lại khen ngợi con rể thừa hưởng tính ngay thẳng chính trực của Trần Đình Giám, bảo nữ nhi đừng tức giận với con rể.
Viết xong thử, Cảnh Thuận đế chắp tay đi tới bên cạnh cửa sổ, tượng tượng đến binh lính Vệ Sở được phân bố ở khắp nơi.
Quan viên các địa phương có thể tham, đám phiên vương cũng có thể tham lam, nhưng những con sâu mọt này không thể phá hủy trăm vạn binh sĩ của triều đình được!
Nếu như bọn lính còn không có cả áo bông chống lạnh, còn bị người khác sai đi nô dịch không công thì còn ai muốn trung quân ái quốc nữa? Không làm phản đã là được tổ tiên phù hộ rồi!
“Gọi Binh bộ Thượng thư tới gặp trẫm!”
Ông phải phái mấy đội người ngựa đến Vệ Sở các nơi để dò xét, ông muốn xem xem số lượng quân lương rất lớn mà năm nào triều đình cũng phải bỏ ra rốt cuộc nuôi được binh lính kiểu gì!
Chỉ có điều, ông sẽ cho quan viên các nơi ba tháng chuẩn bị, nếu có thể bù đắp được thì ông sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu tiếp tục tham lam không chịu bỏ thì ông chắc chắn sẽ không nương tay.
Nửa tháng không gặp, Hoa Dương phát hiện cánh tay của Trần Kính Tông dường như lại tráng kiện hơn.
Nàng không nhịn được mà sờ sờ: “Gần đây ngày nào chàng cũng thao luyện sao?”
Trần Kính Tông: “Ừ, những tên lính kia gần như đều phế hết rồi, ta phải làm tấm gương tốt. Sao nào, nàng không thích à?”
Có thích Hoa Dương cũng không chịu thừa nhận. Nàng đẩy đẩy hắn nói: “Trong ngăn kéo bên trái của bàn trang điểm có một phong thư, chàng mở ra xem.”
Trần Kính Tông nhìn nàng, nở nụ cười: “Chẳng lẽ là nhớ ta quá cho nên viết thư để gửi gắm tâm tư?”
Hoa Dương lườm hắn một cái.
Trần Kính Tông hôn lên cổ nàng, sau đó mới xuống khỏi giường đi lấy thư.
Cơ thể cao lớn cường tráng như thế nằm trong chăn để ôm thì không sao, nhưng quang minh chính đại nhìn ngắm như thế thì Hoa Dương không làm được, nàng bèn nằm quay lưng về phía hắn.
Trần Kính Tông lấy phong thư ra rồi chui lại vào chăn, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, tay còn lại cầm lấy phong thư, dùng răng xé mở ra.
Không ngờ bên trong lại là một xấp ngân phiếu.
Hắn nhìn về phía Hoa Dương: “Tượng ngọc Quan Âm bán đi được rồi sao?”
Hoa Dương: “Đúng vậy, Ngô Nhuận đi tới Nhạc Dương, tìm phú thương bên đó để làm giao dịch, bán được tổng cộng hai vạn lượng. Nếu như không phải thời gian quá ngắn thì đã có thể bán được giá cao hơn rồi.”
Trần Kính Tông nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Trần gia không có tài sản gì nhiều, hoàn toàn là dựa vào việc sinh ra một nhân tài mà có thể đứng được ở tầng lớp trên, mặc dù như thế nhưng gia phong Trần gia vẫn rất đơn giản. Trần Kính Tông sống nhiều năm rồi, chỉ sau khi cưới Hoa Dương mới có thể ngày nào cũng nhìn thấy ít đồ châu báu trang sức và tơ lụa gấm vóc quý giá. Ví dụ như chiếc giường được lót đệm may bằng gấm Tứ Xuyên mà nàng yêu thích, không cho phép hắn được ngủ khi chưa tắm này.
Lúc trước thấy Tương Vương biếu tặng nàng hai món lễ vật, Trần Kính Tông không đánh giá được giá trị cụ thể, chỉ có thể đoán được đó là đồ tốt, có thể bán được chừng nghìn lượng bạc.
Thế nhưng có ai ngờ được rằng trong số hai món lễ vật của Tương Vương, bức tượng Quan Âm bằng ngọc mà Hoa Dương không thích lắm lại có thể bán được hai vạn lượng!
Vậy bút tích của Huy Tông tiền triều chẳng phải là càng có giá hơn sao?
Tương Vương chấp nhận bỏ ra mấy vạn lượng bạc tặng cho Hoa Dương, điều đó có nghĩa là phần lợi ích ông ta đang sở hữu là khoảng hơn mười vạn, thậm chí mấy trăm mấy nghìn vạn lượng!
Hắn im lặng một lúc lâu, Hoa Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn cũng đoán được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, nàng nói với giọng pha chút châm chọc: “Quan viên còn biết lợi dụng quyền thế để cắt thịt bách tính, huống chi là phiên vương ở các nơi. Chỉ cần một đời làm phiên vương đã có thể đánh sưu cao thuế nặng làm giàu cho bản thân, thì thêm mấy đời vào khoảng chục năm nữa tích lũy thêm vào chứ không phải bỏ ra, có thể thấy tưởng tượng được bọn họ giàu có tới mức nào. Chọn bừa một phiên vương thôi, vàng bạc châu báu trong bảo khố của họ có khi còn hơn cả quốc khố.”
Lúc Hoàng tổ phụ còn tại vị, quốc khố đâu chỉ là sạch sẽ, mà là năm nào cũng bị thiếu hụt. Cũng may phụ hoàng còn khéo dùng người, mấy năm nay trong quốc khố cũng còn chút ít thặng dư, nhưng vẫn không nhiều.
“Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Chàng cần dùng bao nhiêu bạc cho Vệ Sở?” Hoa Dương nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn.
Phiên vương là vấn đề mà tổ gia gia lưu lại, là vấn đề khiến các Hoàng đế đều đau đầu, nhưng lại không thể không nuôi bọn họ, đến cả nhóm tổ tông của nàng cũng không có biện pháp, nàng và Trần Kính Tông cũng đừng để ý nữa thì hơn.
Trần Kính Tông cầm tay nàng, nhìn đống ngân phiếu nói: “Cho ta một nghìn lượng đi, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Vệ Sở. Chờ đến khi ta có thể điều hết các binh lính bị bọn họ nuốt riêng về hết rồi, dựa vào quân lương thu hoạch được từ quân điền và triều đình phát xuống, Vệ Sở lại có thể hoạt động bình thường.”
Có một câu Hạng Bảo Sơn nói đúng, chỉ dựa vào cá nhân mà đòi giúp tất cả thì không phải cách làm lâu dài.
Hoa Dương: “Hơn năm nghìn tên lính, một nghìn lượng có ít quá không?”
Trần Kính Tông: “Ta và nàng đã lấy nhau được hơn một năm, bổng lộc một năm của Phò mã gia ta cũng vừa đủ một nghìn lượng, nếu lấy nhiều hơn nữa chẳng phải bọn họ sẽ hoài nghi ta được nàng cho thêm, vở kịch chúng ta vừa diễn thành công cốc sao?”
Hoa Dương chớp chớp mắt, cười trêu nói: “Chàng không cần phải quanh co lòng vòng nhắc nhở ta là ta còn đang cầm một nghìn lượng bổng lộc của chàng chứ?”
Trần Kính Tông bỏ phong thư đi, xoay người đặt nàng xuống dưới thân: “Đến cả người cũng là của ta rồi, ta sẽ để ý đến mấy thứ ngoài thân đó sao.”
Hoa Dương xùy một tiếng: “Ai là của chàng, thê tử phạm sai lầm sẽ bị trượng phu bỏ rơi, chàng cũng phải thể hiện cho tốt vào, còn làm Phò mã của ta về lâu về dài.”
Trần Kính Tông: “Như thế nào thì tính là thể hiện tốt? Cho nàng sướng như tiên mấy hồi giống lúc nãy sao…”
Hoa Dương đưa tay bịt cái miệng chó của hắn lại!
Ngày hôm sau khi Hoa Dương tỉnh lại thì cũng đã gần trưa.
Cả người nàng đau đau nhức nhức, đá liên tục một nghìn quả cầu cũng không mệt đến như vậy.
Nàng rung chuông, không ngờ rằng người bước tới lại là Trần Kính Tông.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Chàng không đến Vệ Sở sao?”
Trần Kính Tông: “Tối hôm qua ta bị đánh cho hôn mê, vết thương nghiêm trọng như thế không nghỉ ngơi vài ba ngày làm sao mà ra khỏi giường được.”
Hoa Dương không biết nên nói gì nữa!
Đúng lúc này, tin tức Phò mã gia quay về Ninh Viện, ở lại đến trưa vẫn chưa thấy rời đi đã truyền đến tai những người quan tâm.
Ở nha môn Tri phủ, Du Tú hỏi trượng phu: “Ta đây có cần phải đi nữa không?”
Trần Bá Tông: “Không cần, hai người bọn họ làm hòa được là được rồi. Nếu như nàng thật sự lo lắng thì đợi đến khi nào tứ đệ tới Vệ Sở thì nàng lại sang xem thử.”
Du Tú gật đầu.
Tương Vương phủ, Tương Vương nghĩ kĩ lại một lượt về biểu hiện của Trần Kính Tông trong tối hôm qua, đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Thất sủng, bị thương sau đó lại được cưng chiều, chiêu trò này ông ta đã quá quen, mỹ nhân ở hậu viện ít nhiều cũng đã từng dùng! Còn Trần Kính Tông tuy rằng không muốn đưa binh cho ông ta nô dịch, nhưng trong lòng vẫn yêu thích Công chúa mỹ nhân, cho nên vừa nghe tin công chúa coi trọng một con hát thôi đã lập tức giả vờ bị bệnh để nhân cơ hội quay về Ninh Viện, sau đó sẽ dùng gương mặt tuấn tú của hắn cùng với thân thể cường tráng để lấy lòng Công chúa. Trong chuyện đó, nam nữ nhân đều giống nhau cả, cơ thể thư thái thì chuyện gì cũng dễ nói!
Lão Tứ của Trần gia đúng là đáng chết, ông ta tiêu tốn mấy vạn lượng bạc nhưng chỗ nào tốt cũng bị Trần Kính Tông giật mất, vừa có mặt mũi ở bên Vệ Sở lại vừa đòi được lợi ích từ chỗ Công chúa!
Tức giận qua đi, Tương Vương đi tới trước gương, nhìn vóc người mập mạp của mình khó có thể khắc họa ra một con người anh tuấn, thở dài tiếc rẻ.
Nếu như ông ta cũng là một mỹ nam thì Trần Kính Tông làm gì còn có cửa?
Tại Vệ Sở ở Lăng Châu, đám người Hạng Bảo Sơn sáng nay đều nghe ngóng tin tức, người từ bên Ninh Viện chạy tới thông báo Phò mã gia phải dưỡng thương ba ngày, đám người Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt bình thường vốn không cùng một phe, bây giờ lại cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng làm hòa rồi, nếu Phò mã gia còn tiếp tục ở Vệ Sở thì bọn họ sẽ vất vả lắm!
Lúc Tương Vương đã thả lỏng cảnh giác thì Hoa Dương lại đang lặng lẽ viết một phong thư cho phụ hoàng, đi cùng với bức thư đó là bút tích của Huy Tông để lại, cùng với một vạn chín nghìn lượng ngân phiếu.
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Thuận đế vô cùng vui vẻ, lần này nữ nhi viết thư về thăm hỏi ông, còn tặng thêm rất nhiều lễ vật!
Ông lấy lá thư ra trước.
Nhưng mà dù thế nào thì Cảnh Thuận đế cũng không thể ngờ được rằng, câu đầu tiên nữ nhi vừa chúc sức khỏe ông, câu thứ hai đã biến thành: “Phụ hoàng, Phò mã ức hiếp con quá đáng!”
Chỉ vài câu ngắn ngủi này thôi, cơn giận trong lòng Cảnh Thuận đế đã dâng lên, dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt phải chịu tủi thân cực lớn của nữ nhi!
Khá lắm Trần Kính Tông, ông không ghét bỏ hắn là một tên thô thiển không có công danh thì thôi, chỉ nể mặt Trần Đình Giám và Thích Hoàng hậu nên mới miễng cưỡng đồng ý mối hôn sự này, thế mà Trần Kính Tông lại dám bắt nạt Công chúa ông sủng ái nhất!
Lồng ngực Cảnh Thuận đế phập phồng, ông nặng nề tiếp tục đọc.
Phong thư này có thể tổng kết lại thành bốn ý.
“Phụ hoàng, Tương Vương rất tốt với con, tặng con hai món đồ quý giá nhưng lại chỉ muốn mượn hơn một nghìn binh sĩ của Vệ Sở để sử dụng mà thôi, nên đương nhiên nữ nhi đã đồng ý.”
“Phụ hoàng, Phò mã quá vô liêm sỉ, lại dám đi giảng đạo lý phiên vương không được phép điều binh với con, còn ép con trả lại lễ vật, nếu không thì hắn sẽ không quay về Ninh Viện!”
“Phụ hoàng, nữ nhi và Phò mã chiến tranh lạnh nửa tháng, trong lòng vẫn thấy tức giận. Nhưng mà Phò mã bị thương hôn mê cả đêm, nữ nhi cảm thấy đau lòng cho hắn nên hơi không đành lòng, vì thế nên đã bán tượng ngọc Quan Âm, muốn đưa ngân phiếu cho hắn để hắn dùng làm quân nhu, coi như là Vương thúc đã thanh toán trước một phần thù lao mượn binh. Phò mã vẫn tức giận làm lớn chuyện, nói có rất nhiều binh sĩ không có quần áo mùa đông để mặc, hắn cầm một nghìn lượng vì cần gấp mà thôi chứ không thèm số còn lại.”
“Phụ hoàng, hắn thanh cao như vậy nữ nhi cũng không thấy gì lạ, nên con mượn hoa hiến Phật để hiếu kính với người, xin phụ hoàng hãy ra mặt thay con, hạ chỉ dạy dỗ lại Phò mã, vì hắn mà con mất mặt với Vương thúc!”
Cảnh Thuận đế đọc đi đọc lại bức thư này ba lần, lại nhìn hai món lễ vật, ngân phiếu không có vấn đề gì, nhưng một trong hai món lễ vật lại là bút tích của Huy Tông!
Vừa ra tay đã là bút tích của Huy Tông, Tương Vương đúng là có tiền!
Cảnh Thuận đế nhớ lại thời gian lúc mình còn làm Thái tử. Lúc đó, triều đình đã thiếu bạc rất rất nhiều năm, bách tính chết đói, tướng lĩnh không có cơm mà ăn, các quan viên không được lĩnh bổng lộc, phụ hoàng có sốt ruột hay không ông không biết, nhưng ông buồn đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng đám phiên vương này lại không chịu lấy bạc ra giúp triều đình trong lúc khó khăn, chỉ để ý triều đình mau mau phát bổng lộc mà bọn họ phải được hưởng!
Đặc biệt là Tương Vương này, trước đây có quan viên ở phủ Lăng Châu đệ sổ con tố cáo ông ta, nhưng Cảnh Thuận đế nể tình là họ hàng nên không truy xét, Tương Vương chẳng ăn năn mà vẫn có can đảm điều binh từ Vệ Sở đi!
Hôm nay ông ta điều binh đi xây viện tử, ngày mai có thể điều binh đi làm việc gì khác nữa thì sao?
Đáng hận nhất chính là, Tương Vương đã lớn tuổi nhưng vẫn lợi dụng lòng tốt của nữ nhi, suýt nữa đã phá hoại quan hệ vợ chồng của nữ nhi với Phò mà rồi!
Trong chuyện này, Cảnh Thuận đế thấy nữ nhi không sai, Phò mã cũng là người tốt, chỉ có Tương Vương là tội nhân mà thôi!
Cảnh Thuận đế rất muốn gọi Tương Vương vào Kinh mắng cho một trận. Đáng tiếc nếu như vì chút chuyện nhỏ đó mà trách phạt Tương Vương thì không biết các phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào?
Người đứng đầu một danh môn thế gia cần phải biết xử sự công bằng hợp lý, lấy đức phục chúng, đối với một đám phiên vương ông cũng phải làm theo đạo lý này. Nếu như chỉ ỷ mình là một Hoàng đế mà tùy tiện làm bây thì đám phiên vương sẽ lập tức cảm thấy lạnh lẽo, khiến nền tảng đất nước bị dao động. Ban đầu một vị đường tổ tông của ông muốn triệt tiêu đám phiên vương nhưng lại đánh mất ngôi vị Hoàng đế của chính mình, mà mất vào tay ai? Mất vào tay của một phiên vương trong gia tộc của tổ tiên!
Người khác không thể triệt tiêu hoàn toàn gia tộc của tổ tiên, đám con cháu bọn họ nếu dám động vào phiên vương nào thì gia tộc của tổ tiên làm gì còn mặt mũi nữa!
Đủ loại tâm trạng vụt qua trong lòng ông, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Cảnh Thuận đế ổn định lại tâm trạng, sau đó bắt đầu viết thư trả lời con gái, khéo léo nhắc nhở nữ nhi bớt qua lại với Tương Vương, sau đó lại khen ngợi con rể thừa hưởng tính ngay thẳng chính trực của Trần Đình Giám, bảo nữ nhi đừng tức giận với con rể.
Viết xong thử, Cảnh Thuận đế chắp tay đi tới bên cạnh cửa sổ, tượng tượng đến binh lính Vệ Sở được phân bố ở khắp nơi.
Quan viên các địa phương có thể tham, đám phiên vương cũng có thể tham lam, nhưng những con sâu mọt này không thể phá hủy trăm vạn binh sĩ của triều đình được!
Nếu như bọn lính còn không có cả áo bông chống lạnh, còn bị người khác sai đi nô dịch không công thì còn ai muốn trung quân ái quốc nữa? Không làm phản đã là được tổ tiên phù hộ rồi!
“Gọi Binh bộ Thượng thư tới gặp trẫm!”
Ông phải phái mấy đội người ngựa đến Vệ Sở các nơi để dò xét, ông muốn xem xem số lượng quân lương rất lớn mà năm nào triều đình cũng phải bỏ ra rốt cuộc nuôi được binh lính kiểu gì!
Chỉ có điều, ông sẽ cho quan viên các nơi ba tháng chuẩn bị, nếu có thể bù đắp được thì ông sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu tiếp tục tham lam không chịu bỏ thì ông chắc chắn sẽ không nương tay.