Chương 41
Trần Kính Tông làm quan tứ phẩm, lương tháng là mười hai lượng, một năm có thể kiếm được hơn một trăm bốn mươi lượng, đấy là nếu như hắn không bị phạt khấu trừ bổng lộc.
Đương nhiên, hắn làm Phò mã cũng có một phần bổng lộc riêng, chẳng qua phần tiền đó hắn đều giao cho Hoa Dương trông coi, mà hắn cũng không thèm đi tìm Hoa Dương đòi bạc để dùng.
Cho dù thế nào thì bốn trăm lượng cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như đống bạc này thật sự là do Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt gom góp lại để đưa cho hắn, có nghĩa là mỗi người bọn họ đã lấy ra bổng lộc khoảng một năm để biếu tặng cho hắn.
Nếu Trần Kính Tông tham tiền, lúc này hắn nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn ttk chỉ tham hai thứ, một là rượu ngon, hắn hận không thể uống nhiều một chút, thứ hai là được sống an nhàn sung sướng ở Ninh Viện, tiếc là không thể đến đó hằng đêm ngủ nhiều một chút.
Trần Kính Tông cười cười gấp phong thư lại, bỏ vào trong áo.
Chờ hắn ra khỏi phòng, trong lúc đang đi kiểm tra khắp Vệ Sở thì gặp phải đám người Hạng Bảo Sơn. Trần Kính Tông chỉ cười cười mắt đối mắt hoặc nói chuyện phiếm vài câu, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện “tấm lòng”.
Lư Đạt hoàn toàn không biết vụ tiền bạc này nên vẫn đang làm công việc của mình.
Ba người Lâm, Hạng, Vương tìm cơ hội chụm đầu lại một chỗ.
Vương Phi Hổ vội vã hỏi: “Bạc đã được đem đi biếu chưa?”
Hạng Bảo Sơn cười gật đầu.
Vương Phi Hổ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút khinh thường Trần Kính Tông: “Thì ra hắn thích bạc.”
Bản thân hắn ta tham cả bạc cả mỹ nhân lẫn quyền thế, nhưng cũng biết có vài người chỉ thích một hai thứ, nếu gặp phải thứ không hứng thú thì cho dù có vô cùng hấp dẫn đối với người khác đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
Lâm Ngạn suy nghĩ, nói: “Vẫn nên quan sát thme một thời gian, mới có thể xác định được hắn và chúng ta có phải cùng một loại người hay không.”
Hạng Bảo Sơn: “Đúng, cần xem xét.”
Bên ngoài, Trần Kính Tông dẫn Phú Quý đi lang thang khắp nơi không có mục đích.
Trong Vệ Sở có tổng cộng năm nghìn sáu trăm tên lính, trong đó có hai nghìn người là chiến binh, phải luyện tập võ nghệ quanh năm suốt tháng, còn lại là đồn binh, phụ trách trồng trọt trên phần đất được triều đình phân chia cho Vệ Sở. Ngày mùa thì bọn họ xuống ruộng làm việc, khi nông nhàn thì đến binh doanh thao luyện. Làm như thế có thể dùng binh nuôi quân, giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Nhưng đây là quy định của Thái tổ, mà Thái tổ đã chết hơn hai trăm năm, quy định đến bây giờ cũng chỉ là thứ chết. Hiện giờ có lẽ Vệ Sở vẫn còn đang nghiêm túc tuân thủ theo quy định, nhưng đại đa số việc quản lý Vệ Sở ở các nơi đều có lỗ hổng. Ví dụ quân điền, quân lương bị tướng lĩnh hoặc quan viên tại địa phương đó chiếm đoạt, hoặc là bọn lính sẽ bị đám quan lại cấp cao coi như lao động phổ thông để sai đi làm việc riêng. Phàm là những kẻ có chút quyền thế đều bận rộn kiếm lời từ trung gian về túi riêng, người khổ nhất là bọn lính quèn tầng dưới chót. Có người nói có rất nhiều binh lính bị bên trên cắt xén quân lương và nô dịch khắt khe quá mức nên mới đào ngũ.
Càng là những nơi cách xa Kinh thành thì tình huống này lại càng nghiêm trọng.
Dọc quãng đường Trần Kính Tông đi qua đều thấy, đám binh lính có người uể oải mệt mỏi giả vờ thao luyện, thậm chí còn có người ngồi thẳng xuống dưới đất mà nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông quan sát bọn họ, đám lính cũng đang quan sát hắn, nhỏ giọng xì xào.
“Đây là Chỉ huy Thiêm sư mới tới, con rể của Hoàng đế sao?”
“Vừa nhìn đã biết là một tên ẻo lả con ông cháu cha rồi, nữ nhân đều thích như vậy, nhìn được nhưng không dùng được.”
“Sai rồi, hắn là công tử của nhà Trần các lão, Trần các lão cũng là người ở Lăng Châu chúng ta, cụ thể hơn là người ở trấn Thạch Kiều. Năm ngoái trấn trên bị lụt, Trần các lão tự mình dẫn người ở trấn trên đi tị nạn, sau đó còn lấy lương thực từ trong nhà ra phát cho hộ dân đi tị nạn.”
“Hừ, đều là ra vẻ mà thôi. Đám người làm quen này không có kẻ nào tốt cả. Lúc chưa phất lên ai nhìn quant ham cũng không vừa mắt, đến lúc mình lên rồi còn tham nhiều hơn cả người khác!”
Có người nói rất to, có người chỉ thì thầm.
Phú Quý nghe được vài câu, tức giận đến nỗi vén cả tay áo.
Trần Kính Tông giữ hắn ta lại, đi qua chỗ bọn lính ở trong binh doanh. Vừa đến nơi hắn đã thấy tức giận, không ngờ lại phát hiện ra có binh sĩ còn đang đắp chăn ngủ!
Trần Kính Tông đột nhiên cảm nhận được cơn tức muốn hộc máu của người lớn trong nhà lúc trước, khi hắn cố tình ngủ nướng.
Tác phong như thế, đến khi triều đình thật sự cần điều binh đánh giặc, đám binh lính này được phái đến tiền tuyến không phải cũng chỉ để chịu chết thôi sao.
“Đi vào trói hắn lại!”
Trên chiếc giường chung to lớn là một đám đàn ông cùng với mùi mồ hôi chua lòm chồng chất. Trần Kính Tông buông mành, trước mắt hắn dường như vẫn còn hình ảnh cái mông mập mạp đong đưa của một tên lính đang vội vàng mặc quần vào, xúi quẩy!
Phú Quý lập tức chỉ đạo hai tên lính quèn đứng ngoài cửa đi vào trong bắt người.
Hai tên lính quèn đưa mắt nhìn nhau, đều sợ hãi rụt rè không dám hành động. Một người trong số đó nhỏ giọng nói.
“Phò mã gia, hắn là em vợ của Vương đại nhân, Hoàng Hữu Tài!”
Em vợ của Vương đại nhân ấy à, bình thường chẳng bao giờ tới Vệ Sở, chỉ nằm nhà ôm vợ, cơm no rượu say không làm gì cũng lĩnh một phần quân lương. Lần này vì có Phò mã gia mới lên nhậm chức, Vương đại nhân đánh tiếng trước với hắn ta, nên hôm qua Hoàng Hữu Tài mới vội vội vàng vàng chạy tới đây, còn mang theo hai bầu rượu đến đánh bài, ầm ĩ đến tận nửa đêm nên ngủ rất muộn. Sáng sớm hắn ta còn không thèm rời giường, cứ nghĩ rằng dù sao người khác cũng không phát hiện là bị thiếu một người.
Phú Quý nói: “Mẹ nó Hoàng Hữu Tài, hắn có tên là Hoàng Thần Tài cũng vô ích. Các ngươi có làm không? Nếu không lát nữa hai người các ngươi cũng phải ăn roi!”
Hai tên lính quèn thấy Phò mã gia nghiêm mặt, nghĩ ngay cả Vương Phi Hổ cũng muốn lấy lòng vị này nên không do dự nữa, vọt vào trong bắt người.
Hoàng Hữu Tài vừa mới mặc quần, áo bông khoác ngoài còn chưa mặc đã bị hai người đè xuống.
“Hai người các ngươi ăn gan chó rồi đúng không!” Hoàng Hữu Tài gằn giọng mắng.
Bình thường hai tên lính quèn bị hắn bắt nạt không ít lần, lúc này có chỗ dựa nên cũng nhân cơ hội xả giận, vừa trói người vừa giả vờ nói: “Phò mã gia có lệnh, chúng ta không dám không nghe theo! Ngài đừng sốt ruột, đợi Vương đại nhân tới xin tha cho ngài, chắc chắn Phò mã gia sẽ thả ngài đi thôi!”
Hoàng Hữu Tài hừ lạnh, không lên tiếng nữa.
Trần Kính Tông đến diễn võ trường, gọi đám binh sĩ có mặt tới đây tập hợp.
Lư Đạt vốn đang ở bên cạnh hờ hững nhìn hắn.
Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn nghe tin bèn vội vã chạy tới. Bọn họ còn chưa kịp đặt câu hỏi đã thấy Phú Quý cầm dây thừng kéo Hoàng Hữu Tài tới như kéo một con súc sinh.
“Tỷ phu! Cứu đệ!”
Hoàng Hữu Tài lập tức kêu lên.
Vương Phi Hổ: …
Hắn ta lấy lòng nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông quay qua nhìn hắn ta, hỏi: “Quân luật như núi, hắn coi rẻ quân luật ngủ tới tận giờ này, phải bị tội gì?”
Lư Đạt nghe thấy thế, cất cao giọng nói: “Đánh hai mươi quân côn!”
Vương Phi Hổ: …
Hắn ta nhìn về phía Hạng Bảo Sơn xin giúp đỡ, trong bốn trăm lượng kia hắn và Lâm Ngạn mỗi người bỏ ra hai trăm lượng, không thể cứ như vậy mà trôi theo dòng nước được.
Hạng Bảo Sơn nhìn về phía binh lính đã tập hợp lại đây, cho dù hắn ta có hay làm mưa làm gió, không để đám lính quèn vào mắt đi chăng nữa, nhưng cũng đều là đường đường chính chính làm. Hôm nay Hoàng Hữu Tông bị Trần Kính Tông nắm được đuôi, trước mắt bao người, hắn ta thân là Chỉ huy sứ sao có thể ngang nhiên thiên vị được?
Chẳng những không giúp, Hạng Bảo Sơn còn thẳng thắn khiển trách Hoàng Hữu Tài, đồng thời còn xấu hổ nói với Trần Kính Tông: “Mấy ngày trước mẹ ta bị bệnh, ta ở nhà chăm sóc cho bà ấy, không ngờ rằng đám thuộc hạ này lại lười biếng như vậy, thật sự xấu hổ.”
Trần Kính Tông khách sáo nói: “Nhất định là bình thường đại nhân vô cùng rộng lượng nên mới khiến lá gan của bọn họ to hơn. Bây giờ người cũng đã được mang đến đây, xin đại nhân hãy tuyên bố phạt nghiêm, chấn chỉnh lại quân luật.”
Nói xong, hắn nhường lại vị trí trung tâm cho Hạng Bảo Sơn.
Hạng Bảo Sơn nghiêm túc đi tới, hiên ngang lẫm liệt tuyên bố phạt nặng Hoàng Hữu Tài.
Hoàng Hữu Tài bị người khác dùng vải rách bịt mồm lại, đặt úp sấp trên ghế dài, sau đó quần hắn ta bị lột ra.
Trần Kính Tông dời ánh nhìn đi, chỉ nghe tiếng quân côn đập xuống đống thịt mỡ phát ra âm thanh nặng nề.
Hai mươi quân côn được đánh xong, cái mông trắng nõn của Hoàng Hữu Tài đã biến thành màu đỏ, người thì ngất xỉu đi.
Đầu Vương Phi Hổ toàn là mồ hôi, hắn ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh thê tử ở nhà nghe được việc này, sẽ chửi rủa tính sổ hắn ta như thế nào.
Xử phạt xong, Hạng Bảo Sơn long trọng giới thiệu Trần Kính Tông với đám binh lính, mời Trần Kính Tông nói một hai câu.
Trần Kính Tông nhìn từng bóng dáng cao thấp mập ốm ở phía dưới, hỏi Hạng Bảo Sơn: “Năm nghìn sáu trăm binh lính của Vệ Sở, ngoại trừ những người đang gác, còn lại đều ở đây?”
Nhìn qua cũng thấy nhân số thiếu nghiêm trọng, Hạng Bảo Sơn cười có lệ nói: “Năm ngoái vì lương thực thu được từ quân điền quá ít, nên năm nay nhân lúc nông nhàn, ta phái một số người đi khai hoang.”
Trần Kính Tông: “Từng Vệ Sở quân đều có số lượng nhất định, muốn đi khai hoang cần phải bẩm báo Bộ binh. Bây giờ không cần đi, ngày mai gọi họ về hết đi, khi nào đông đủ người ta sẽ nói.”
Ánh mắt Hạng Bảo Sơn hơi thay đổi, chẳng qua vẫn đồng ý.
Trần Kính Tông tiếp tục đi kiểm tra các nơi trong Vệ Sở. Sau khi biết được tình hình cơ bản, hắn gọi Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn, Lư Đạt cùng với quan trông kho binh khí và quan chăn ngựa tới.
Quan coi kho vũ khí gánh trách nhiệm liên quan đến phòng ốc ở doanh tranh Vệ Sở, cùng với đốc thúc chế tạo binh khí, áo giáp và quân nhu.
Quan chăn ngựa, ý nghĩa như tên, chăm sóc cho ngựa của Vệ Sở, bao gồm cả đổi yên ngựa, dây cương và móng ngựa sắt.
Sáu người bọn họ không hiểu gì nhìn Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông lấy phong thư màu đỏ trong ngực áo ra.
Khóe mắt của Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn giật một cái.
Trần Kính Tông lấy ra một trăm lượng đưa cho quan chăn ngựa, lấy hai trăm lượng đưa cho quan coi kho vũ khí, giải thích: “Sáng sớm nay Hạng đại nhân giao cho ta một khoản quân nhu. Ta đã tuần tra một lượt, thấy rất nhiều binh khí của Vệ Sở chúng ta đã cùn, trên cây thương cũng xuất hiện khe thủng, những thứ này đều phải được thay đổi, bao gồm cả một ít chiến mã đã quá già, cũng tới lúc nên đổi ngựa mới rồi. Ta giao bạc cho các ngươi, các ngươi tự chia ra xử lý, bất kỳ hạng mục nào cần tiêu tiền đều phải ghi vào sổ sách. Một tháng sau ta và chư vị đại nhân sẽ đến kiểm tra lại, nếu như có sai sót sẽ phải thay đổi người.”
Quan coi kho vũ khí và quan chăn ngựa nhìn nhau một cái, đều cảm thấy thứ trong tay mình cầm không phải ngân phiếu, mà là hai ngọn lửa.
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, bốn trăm lượng bạc này là của Hạng Bảo Sơn nhờ người biếu tặng Phò mã gia mà!
Lư Đạt rất vui vẻ, hắn ta đã không ưa Hạng Bảo Sơn từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có một người không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ tới đây!
“Còn lo lắng cái gì? Phò mã gia đã đặt ra thời hạn cho các ngươi, đến lúc đó mà không làm được, tất cả đều bị xử lý theo quân pháp!”
Lư Đạt quát lớn với hai viên quan kia.
Hai người kia lén liếc nhìn Hạng Bảo Sơn.
Hạng Bảo Sơn gật đầu một cái khó mà phát hiện. Thôi, bốn trăm lượng bạc này coi như là nước cờ đầu, kết quả cũng đã được thử ra, Trần Kính Tông này là một tên phiền phức đây!
Mặt trời sắp lặn, Phò mã gia làm mưa làm gió ở Vệ Sở cả một ngày cuối cùng cũng cưỡi ngựa trở về Kinh thành.
Hạng Bảo Sơn mỉm cười đưa tiễn khách một quãng đường, đợi đến khi hai bên tách ra ở cổng thành, Hạng Bảo Sơn ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới Tương Vương phủ.
“Nhạc phụ, Trần Kính Tông là một kẻ cứng rắn. Hắn không ham mê nữ sắc, cũng không tham tài, bốn trăm lượng bạc bọn con đưa cho hắn đều dùng làm quân nhu hết. Hắn còn muốn triệu tập cả binh sĩ thuộc quân doanh. Hôm nay con nói đã phái bọn họ đi khai hoang, hắn nể mặt con nên không hỏi sâu hơn. Nhìn hắn như thế, nếu như ngày mai không đầy đủ binh lính, dám chắc hắn sẽ bắt con dẫn hắn đến đất khai hoang để kiểm tra. Nhạc phụ, con nên làm gì cho phải?”
Nào có cái gì gọi là khai hoang, chỉ là Tương Vương muốn xây biệt viện, không muốn bỏ tiền thuê nhân công nên điều hơn một ngàn binh lính đi làm mà thôi.
Tương Vương hé mắt, không thấy có gì quá bất ngờ. Dù sao cũng là con trai của Trần Đình Giám, kẻ nào cũng rất thanh cao.
Nếu đổi thành tdg tới thì đúng là Tương Vương không có cách nào, nhưng là Trần Kính Tông…
Tương Vương cười cười, nói: “Không sao cả, đợi lát nữa ngươi gọi hết đám binh lính đang trên công trường về. Đêm nay ta sẽ chuẩn bị một phần lễ mọn, ngày mai nhờ Vương phi tặng cho Công chúa, chuyện này coi như được giải quyết rồi, ngươi lại để đám lính kia qua đây.”
Trên đời này thê tử cũng phải nghe lời trượng phu, các Phò mã gia cũng phải nghe Công chúa.
Trần Kính Tông không tham tài, nhưng Công chúa sống trong cung được nuông chiều từ bé không biết khó khăn ngoài nhân gian là gì cũng sẽ không thích vàng bạc châu báu sao?
Chỉ cần ông ta nắm thóp được Hoa Dương Công chúa, lại để Công chúa đi quản lý Trần Kính Tông, đương nhiên Trần Kính Tông phải đàng hoàng lại rồi.
Hạng Bảo Sơn chần chừ nói: “Lỡ như Công chúa và Trần Kính Tông một lòng thì sao?”
Tương Vương nheo mắt lại nói: “Không cần sốt ruột, cứ gọi Vương phi đi thử đã.”
Hạng Bảo Sơn xin cáo lui, sau đó Tương Vương chắp tay sau lưng đi tới khố phòng. Ông ta chọn tới chọn lui từ đống vàng bạc châu báu, ngọc thạch san hô, tranh chữ nổi tiếng được bày đầy khắp phòng, cuối cùng lấy hai thứ ra ngoài.
Tương Vương cầm lễ vật đi tới chỗ Vương phi, cẩn thận dặn dò một phen.
Tương Vương phi cụp mắt lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Tương Vương nói chuyện chính xong, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là ta không thể tự mình tới đó được. Vương phi à, bà nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp cận nàng ta, tương lai cũng mời nàng ta đến Vương phủ của chúng ta chơi.”
Nghe ông ta nói như thế, trong đáy mắt Tương Vương phi xẹt qua chút căm ghét, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Đương nhiên, hắn làm Phò mã cũng có một phần bổng lộc riêng, chẳng qua phần tiền đó hắn đều giao cho Hoa Dương trông coi, mà hắn cũng không thèm đi tìm Hoa Dương đòi bạc để dùng.
Cho dù thế nào thì bốn trăm lượng cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như đống bạc này thật sự là do Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt gom góp lại để đưa cho hắn, có nghĩa là mỗi người bọn họ đã lấy ra bổng lộc khoảng một năm để biếu tặng cho hắn.
Nếu Trần Kính Tông tham tiền, lúc này hắn nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn ttk chỉ tham hai thứ, một là rượu ngon, hắn hận không thể uống nhiều một chút, thứ hai là được sống an nhàn sung sướng ở Ninh Viện, tiếc là không thể đến đó hằng đêm ngủ nhiều một chút.
Trần Kính Tông cười cười gấp phong thư lại, bỏ vào trong áo.
Chờ hắn ra khỏi phòng, trong lúc đang đi kiểm tra khắp Vệ Sở thì gặp phải đám người Hạng Bảo Sơn. Trần Kính Tông chỉ cười cười mắt đối mắt hoặc nói chuyện phiếm vài câu, tuyệt nhiên không hề nhắc đến chuyện “tấm lòng”.
Lư Đạt hoàn toàn không biết vụ tiền bạc này nên vẫn đang làm công việc của mình.
Ba người Lâm, Hạng, Vương tìm cơ hội chụm đầu lại một chỗ.
Vương Phi Hổ vội vã hỏi: “Bạc đã được đem đi biếu chưa?”
Hạng Bảo Sơn cười gật đầu.
Vương Phi Hổ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút khinh thường Trần Kính Tông: “Thì ra hắn thích bạc.”
Bản thân hắn ta tham cả bạc cả mỹ nhân lẫn quyền thế, nhưng cũng biết có vài người chỉ thích một hai thứ, nếu gặp phải thứ không hứng thú thì cho dù có vô cùng hấp dẫn đối với người khác đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
Lâm Ngạn suy nghĩ, nói: “Vẫn nên quan sát thme một thời gian, mới có thể xác định được hắn và chúng ta có phải cùng một loại người hay không.”
Hạng Bảo Sơn: “Đúng, cần xem xét.”
Bên ngoài, Trần Kính Tông dẫn Phú Quý đi lang thang khắp nơi không có mục đích.
Trong Vệ Sở có tổng cộng năm nghìn sáu trăm tên lính, trong đó có hai nghìn người là chiến binh, phải luyện tập võ nghệ quanh năm suốt tháng, còn lại là đồn binh, phụ trách trồng trọt trên phần đất được triều đình phân chia cho Vệ Sở. Ngày mùa thì bọn họ xuống ruộng làm việc, khi nông nhàn thì đến binh doanh thao luyện. Làm như thế có thể dùng binh nuôi quân, giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Nhưng đây là quy định của Thái tổ, mà Thái tổ đã chết hơn hai trăm năm, quy định đến bây giờ cũng chỉ là thứ chết. Hiện giờ có lẽ Vệ Sở vẫn còn đang nghiêm túc tuân thủ theo quy định, nhưng đại đa số việc quản lý Vệ Sở ở các nơi đều có lỗ hổng. Ví dụ quân điền, quân lương bị tướng lĩnh hoặc quan viên tại địa phương đó chiếm đoạt, hoặc là bọn lính sẽ bị đám quan lại cấp cao coi như lao động phổ thông để sai đi làm việc riêng. Phàm là những kẻ có chút quyền thế đều bận rộn kiếm lời từ trung gian về túi riêng, người khổ nhất là bọn lính quèn tầng dưới chót. Có người nói có rất nhiều binh lính bị bên trên cắt xén quân lương và nô dịch khắt khe quá mức nên mới đào ngũ.
Càng là những nơi cách xa Kinh thành thì tình huống này lại càng nghiêm trọng.
Dọc quãng đường Trần Kính Tông đi qua đều thấy, đám binh lính có người uể oải mệt mỏi giả vờ thao luyện, thậm chí còn có người ngồi thẳng xuống dưới đất mà nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông quan sát bọn họ, đám lính cũng đang quan sát hắn, nhỏ giọng xì xào.
“Đây là Chỉ huy Thiêm sư mới tới, con rể của Hoàng đế sao?”
“Vừa nhìn đã biết là một tên ẻo lả con ông cháu cha rồi, nữ nhân đều thích như vậy, nhìn được nhưng không dùng được.”
“Sai rồi, hắn là công tử của nhà Trần các lão, Trần các lão cũng là người ở Lăng Châu chúng ta, cụ thể hơn là người ở trấn Thạch Kiều. Năm ngoái trấn trên bị lụt, Trần các lão tự mình dẫn người ở trấn trên đi tị nạn, sau đó còn lấy lương thực từ trong nhà ra phát cho hộ dân đi tị nạn.”
“Hừ, đều là ra vẻ mà thôi. Đám người làm quen này không có kẻ nào tốt cả. Lúc chưa phất lên ai nhìn quant ham cũng không vừa mắt, đến lúc mình lên rồi còn tham nhiều hơn cả người khác!”
Có người nói rất to, có người chỉ thì thầm.
Phú Quý nghe được vài câu, tức giận đến nỗi vén cả tay áo.
Trần Kính Tông giữ hắn ta lại, đi qua chỗ bọn lính ở trong binh doanh. Vừa đến nơi hắn đã thấy tức giận, không ngờ lại phát hiện ra có binh sĩ còn đang đắp chăn ngủ!
Trần Kính Tông đột nhiên cảm nhận được cơn tức muốn hộc máu của người lớn trong nhà lúc trước, khi hắn cố tình ngủ nướng.
Tác phong như thế, đến khi triều đình thật sự cần điều binh đánh giặc, đám binh lính này được phái đến tiền tuyến không phải cũng chỉ để chịu chết thôi sao.
“Đi vào trói hắn lại!”
Trên chiếc giường chung to lớn là một đám đàn ông cùng với mùi mồ hôi chua lòm chồng chất. Trần Kính Tông buông mành, trước mắt hắn dường như vẫn còn hình ảnh cái mông mập mạp đong đưa của một tên lính đang vội vàng mặc quần vào, xúi quẩy!
Phú Quý lập tức chỉ đạo hai tên lính quèn đứng ngoài cửa đi vào trong bắt người.
Hai tên lính quèn đưa mắt nhìn nhau, đều sợ hãi rụt rè không dám hành động. Một người trong số đó nhỏ giọng nói.
“Phò mã gia, hắn là em vợ của Vương đại nhân, Hoàng Hữu Tài!”
Em vợ của Vương đại nhân ấy à, bình thường chẳng bao giờ tới Vệ Sở, chỉ nằm nhà ôm vợ, cơm no rượu say không làm gì cũng lĩnh một phần quân lương. Lần này vì có Phò mã gia mới lên nhậm chức, Vương đại nhân đánh tiếng trước với hắn ta, nên hôm qua Hoàng Hữu Tài mới vội vội vàng vàng chạy tới đây, còn mang theo hai bầu rượu đến đánh bài, ầm ĩ đến tận nửa đêm nên ngủ rất muộn. Sáng sớm hắn ta còn không thèm rời giường, cứ nghĩ rằng dù sao người khác cũng không phát hiện là bị thiếu một người.
Phú Quý nói: “Mẹ nó Hoàng Hữu Tài, hắn có tên là Hoàng Thần Tài cũng vô ích. Các ngươi có làm không? Nếu không lát nữa hai người các ngươi cũng phải ăn roi!”
Hai tên lính quèn thấy Phò mã gia nghiêm mặt, nghĩ ngay cả Vương Phi Hổ cũng muốn lấy lòng vị này nên không do dự nữa, vọt vào trong bắt người.
Hoàng Hữu Tài vừa mới mặc quần, áo bông khoác ngoài còn chưa mặc đã bị hai người đè xuống.
“Hai người các ngươi ăn gan chó rồi đúng không!” Hoàng Hữu Tài gằn giọng mắng.
Bình thường hai tên lính quèn bị hắn bắt nạt không ít lần, lúc này có chỗ dựa nên cũng nhân cơ hội xả giận, vừa trói người vừa giả vờ nói: “Phò mã gia có lệnh, chúng ta không dám không nghe theo! Ngài đừng sốt ruột, đợi Vương đại nhân tới xin tha cho ngài, chắc chắn Phò mã gia sẽ thả ngài đi thôi!”
Hoàng Hữu Tài hừ lạnh, không lên tiếng nữa.
Trần Kính Tông đến diễn võ trường, gọi đám binh sĩ có mặt tới đây tập hợp.
Lư Đạt vốn đang ở bên cạnh hờ hững nhìn hắn.
Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn nghe tin bèn vội vã chạy tới. Bọn họ còn chưa kịp đặt câu hỏi đã thấy Phú Quý cầm dây thừng kéo Hoàng Hữu Tài tới như kéo một con súc sinh.
“Tỷ phu! Cứu đệ!”
Hoàng Hữu Tài lập tức kêu lên.
Vương Phi Hổ: …
Hắn ta lấy lòng nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông quay qua nhìn hắn ta, hỏi: “Quân luật như núi, hắn coi rẻ quân luật ngủ tới tận giờ này, phải bị tội gì?”
Lư Đạt nghe thấy thế, cất cao giọng nói: “Đánh hai mươi quân côn!”
Vương Phi Hổ: …
Hắn ta nhìn về phía Hạng Bảo Sơn xin giúp đỡ, trong bốn trăm lượng kia hắn và Lâm Ngạn mỗi người bỏ ra hai trăm lượng, không thể cứ như vậy mà trôi theo dòng nước được.
Hạng Bảo Sơn nhìn về phía binh lính đã tập hợp lại đây, cho dù hắn ta có hay làm mưa làm gió, không để đám lính quèn vào mắt đi chăng nữa, nhưng cũng đều là đường đường chính chính làm. Hôm nay Hoàng Hữu Tông bị Trần Kính Tông nắm được đuôi, trước mắt bao người, hắn ta thân là Chỉ huy sứ sao có thể ngang nhiên thiên vị được?
Chẳng những không giúp, Hạng Bảo Sơn còn thẳng thắn khiển trách Hoàng Hữu Tài, đồng thời còn xấu hổ nói với Trần Kính Tông: “Mấy ngày trước mẹ ta bị bệnh, ta ở nhà chăm sóc cho bà ấy, không ngờ rằng đám thuộc hạ này lại lười biếng như vậy, thật sự xấu hổ.”
Trần Kính Tông khách sáo nói: “Nhất định là bình thường đại nhân vô cùng rộng lượng nên mới khiến lá gan của bọn họ to hơn. Bây giờ người cũng đã được mang đến đây, xin đại nhân hãy tuyên bố phạt nghiêm, chấn chỉnh lại quân luật.”
Nói xong, hắn nhường lại vị trí trung tâm cho Hạng Bảo Sơn.
Hạng Bảo Sơn nghiêm túc đi tới, hiên ngang lẫm liệt tuyên bố phạt nặng Hoàng Hữu Tài.
Hoàng Hữu Tài bị người khác dùng vải rách bịt mồm lại, đặt úp sấp trên ghế dài, sau đó quần hắn ta bị lột ra.
Trần Kính Tông dời ánh nhìn đi, chỉ nghe tiếng quân côn đập xuống đống thịt mỡ phát ra âm thanh nặng nề.
Hai mươi quân côn được đánh xong, cái mông trắng nõn của Hoàng Hữu Tài đã biến thành màu đỏ, người thì ngất xỉu đi.
Đầu Vương Phi Hổ toàn là mồ hôi, hắn ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh thê tử ở nhà nghe được việc này, sẽ chửi rủa tính sổ hắn ta như thế nào.
Xử phạt xong, Hạng Bảo Sơn long trọng giới thiệu Trần Kính Tông với đám binh lính, mời Trần Kính Tông nói một hai câu.
Trần Kính Tông nhìn từng bóng dáng cao thấp mập ốm ở phía dưới, hỏi Hạng Bảo Sơn: “Năm nghìn sáu trăm binh lính của Vệ Sở, ngoại trừ những người đang gác, còn lại đều ở đây?”
Nhìn qua cũng thấy nhân số thiếu nghiêm trọng, Hạng Bảo Sơn cười có lệ nói: “Năm ngoái vì lương thực thu được từ quân điền quá ít, nên năm nay nhân lúc nông nhàn, ta phái một số người đi khai hoang.”
Trần Kính Tông: “Từng Vệ Sở quân đều có số lượng nhất định, muốn đi khai hoang cần phải bẩm báo Bộ binh. Bây giờ không cần đi, ngày mai gọi họ về hết đi, khi nào đông đủ người ta sẽ nói.”
Ánh mắt Hạng Bảo Sơn hơi thay đổi, chẳng qua vẫn đồng ý.
Trần Kính Tông tiếp tục đi kiểm tra các nơi trong Vệ Sở. Sau khi biết được tình hình cơ bản, hắn gọi Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn, Lư Đạt cùng với quan trông kho binh khí và quan chăn ngựa tới.
Quan coi kho vũ khí gánh trách nhiệm liên quan đến phòng ốc ở doanh tranh Vệ Sở, cùng với đốc thúc chế tạo binh khí, áo giáp và quân nhu.
Quan chăn ngựa, ý nghĩa như tên, chăm sóc cho ngựa của Vệ Sở, bao gồm cả đổi yên ngựa, dây cương và móng ngựa sắt.
Sáu người bọn họ không hiểu gì nhìn Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông lấy phong thư màu đỏ trong ngực áo ra.
Khóe mắt của Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ và Lâm Ngạn giật một cái.
Trần Kính Tông lấy ra một trăm lượng đưa cho quan chăn ngựa, lấy hai trăm lượng đưa cho quan coi kho vũ khí, giải thích: “Sáng sớm nay Hạng đại nhân giao cho ta một khoản quân nhu. Ta đã tuần tra một lượt, thấy rất nhiều binh khí của Vệ Sở chúng ta đã cùn, trên cây thương cũng xuất hiện khe thủng, những thứ này đều phải được thay đổi, bao gồm cả một ít chiến mã đã quá già, cũng tới lúc nên đổi ngựa mới rồi. Ta giao bạc cho các ngươi, các ngươi tự chia ra xử lý, bất kỳ hạng mục nào cần tiêu tiền đều phải ghi vào sổ sách. Một tháng sau ta và chư vị đại nhân sẽ đến kiểm tra lại, nếu như có sai sót sẽ phải thay đổi người.”
Quan coi kho vũ khí và quan chăn ngựa nhìn nhau một cái, đều cảm thấy thứ trong tay mình cầm không phải ngân phiếu, mà là hai ngọn lửa.
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, bốn trăm lượng bạc này là của Hạng Bảo Sơn nhờ người biếu tặng Phò mã gia mà!
Lư Đạt rất vui vẻ, hắn ta đã không ưa Hạng Bảo Sơn từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có một người không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ tới đây!
“Còn lo lắng cái gì? Phò mã gia đã đặt ra thời hạn cho các ngươi, đến lúc đó mà không làm được, tất cả đều bị xử lý theo quân pháp!”
Lư Đạt quát lớn với hai viên quan kia.
Hai người kia lén liếc nhìn Hạng Bảo Sơn.
Hạng Bảo Sơn gật đầu một cái khó mà phát hiện. Thôi, bốn trăm lượng bạc này coi như là nước cờ đầu, kết quả cũng đã được thử ra, Trần Kính Tông này là một tên phiền phức đây!
Mặt trời sắp lặn, Phò mã gia làm mưa làm gió ở Vệ Sở cả một ngày cuối cùng cũng cưỡi ngựa trở về Kinh thành.
Hạng Bảo Sơn mỉm cười đưa tiễn khách một quãng đường, đợi đến khi hai bên tách ra ở cổng thành, Hạng Bảo Sơn ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới Tương Vương phủ.
“Nhạc phụ, Trần Kính Tông là một kẻ cứng rắn. Hắn không ham mê nữ sắc, cũng không tham tài, bốn trăm lượng bạc bọn con đưa cho hắn đều dùng làm quân nhu hết. Hắn còn muốn triệu tập cả binh sĩ thuộc quân doanh. Hôm nay con nói đã phái bọn họ đi khai hoang, hắn nể mặt con nên không hỏi sâu hơn. Nhìn hắn như thế, nếu như ngày mai không đầy đủ binh lính, dám chắc hắn sẽ bắt con dẫn hắn đến đất khai hoang để kiểm tra. Nhạc phụ, con nên làm gì cho phải?”
Nào có cái gì gọi là khai hoang, chỉ là Tương Vương muốn xây biệt viện, không muốn bỏ tiền thuê nhân công nên điều hơn một ngàn binh lính đi làm mà thôi.
Tương Vương hé mắt, không thấy có gì quá bất ngờ. Dù sao cũng là con trai của Trần Đình Giám, kẻ nào cũng rất thanh cao.
Nếu đổi thành tdg tới thì đúng là Tương Vương không có cách nào, nhưng là Trần Kính Tông…
Tương Vương cười cười, nói: “Không sao cả, đợi lát nữa ngươi gọi hết đám binh lính đang trên công trường về. Đêm nay ta sẽ chuẩn bị một phần lễ mọn, ngày mai nhờ Vương phi tặng cho Công chúa, chuyện này coi như được giải quyết rồi, ngươi lại để đám lính kia qua đây.”
Trên đời này thê tử cũng phải nghe lời trượng phu, các Phò mã gia cũng phải nghe Công chúa.
Trần Kính Tông không tham tài, nhưng Công chúa sống trong cung được nuông chiều từ bé không biết khó khăn ngoài nhân gian là gì cũng sẽ không thích vàng bạc châu báu sao?
Chỉ cần ông ta nắm thóp được Hoa Dương Công chúa, lại để Công chúa đi quản lý Trần Kính Tông, đương nhiên Trần Kính Tông phải đàng hoàng lại rồi.
Hạng Bảo Sơn chần chừ nói: “Lỡ như Công chúa và Trần Kính Tông một lòng thì sao?”
Tương Vương nheo mắt lại nói: “Không cần sốt ruột, cứ gọi Vương phi đi thử đã.”
Hạng Bảo Sơn xin cáo lui, sau đó Tương Vương chắp tay sau lưng đi tới khố phòng. Ông ta chọn tới chọn lui từ đống vàng bạc châu báu, ngọc thạch san hô, tranh chữ nổi tiếng được bày đầy khắp phòng, cuối cùng lấy hai thứ ra ngoài.
Tương Vương cầm lễ vật đi tới chỗ Vương phi, cẩn thận dặn dò một phen.
Tương Vương phi cụp mắt lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Tương Vương nói chuyện chính xong, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là ta không thể tự mình tới đó được. Vương phi à, bà nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp cận nàng ta, tương lai cũng mời nàng ta đến Vương phủ của chúng ta chơi.”
Nghe ông ta nói như thế, trong đáy mắt Tương Vương phi xẹt qua chút căm ghét, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.