Chương 27
Sau khi Trần Bá Tông rời khỏi chủ trạch, hắn ta trực tiếp quay trở lại Quan Hạc đường.
Cả Uyển Nghi và Đại Lang đều đang học ở trường, Du Tú ngồi ở gian nhà bên cạnh, vừa thêu thùa may vá vừa nhớ đến trượng phu đi xa.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn hành lễ với trượng phu của mình, tim của Du Tú đập nhanh hơn, nàng ấy đặt đồ may vá trên tay xuống, xỏ giày rồi vội vã chạy ra ngoài.
Đêm qua, Trần Bá Tông đã ngủ ở Lăng Châu thành, trên người vẫn mặc y phục như lúc hắn ta rời đi, phía trên đó có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến khí chất xuất chúng và thân hình cao lớn giống như cây tùng của hắn ta.
"Chàng đã trở về, Tri phủ bên đó tra hỏi những gì vậy?"
Du Tú quan tâm hỏi. Dù thế nào Trần Kế Tông cũng là chất tử duy nhất của công công, còn là đường đệ của trượng phu, trong tiềm thức của Du Tú, nàng ấy cảm thấy công công và trượng phu hy vọng Tri phủ bên đó có thể khoan hồng. Hơn nữa, khi vụ án được xét xử tại từ đường vào ngày hôm qua Du Tú đã an ủi thê tử Quách thị của đường đệ, sau khi trượng phu của nàng ấy bỏ đi, không ai nói cho nàng ấy biết rằng liệu Trần Kế Tông có thực sự phạm tội hay hay là bị người khác vu oan.
Nếu Trần Kế Tông là một người xa lạ, Du Tú nhất định sẽ ghét cái ác như kẻ thù, nhưng Trần Kế Tông lại là họ hàng thân thiết của nhà phu quân nàng ấy, vì vậy Du Tú sẽ không nghĩ xấu về hắn ta, nếu không lỡ nàng ấy đắc tội với nhà trượng phu mình thì sao?
Trần Bá Tông nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói: "Chứng cứ về việc hắn ta làm nhục Triệu thị vô cùng rõ ràng, bất kể đưa hắn ta tới nơi nào xét xử đều không thoát được hình phạt treo cổ."
Du Tú khiếp sợ ôm ngực.
Trần Bá Tông nói tiếp: "Tội của hắn ta xứng đáng phải chịu hình phạt như vậy. Phụ thân đã quyết định trục xuất hắn ta ra khỏi Trần gia và xóa tên hắn ta trên gia phả. Nàng cũng không cần phải coi hắn ta như đường đệ nữa, không cần khách sáo nói những lời tiếc hận."
Hắn ta cũng không muốn nghe nó.
Nhìn người đàn ông nghiêm khắc như vậy, sắc mặt của Du Tú trắng bệch mà cúi đầu.
Ngay khi Trần Bá Tông đang định sai người đi chuẩn bị nước để tắm rửa thì bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nhớ tới người đang dáo dác ló đầu ra nhìn là tiểu nha hoàn của Tam đệ, Trần Bá Tông nhanh chóng đi đến thư phòng.
Quả nhiên, không lâu sau, Trần Hiếu Tông đã đến.
Hai huynh đệ nói chuyện với nhau ở trong thư phòng.
Trần Hiếu Tông rất ngạc nhiên: "Thật sự sẽ bị xử tử sao?"
Bởi vì từ khi còn nhỏ Trần Hiếu Tông đã chuyển đến kinh thành, đương nhiên hắn ta sẽ không có tình cảm sâu sắc với đường đệ ở quê nhà, huống chi đường đệ của hắn ta còn không bằng cầm thú, có chết vài lần cũng chưa hết tội. Chỉ là hắn ta quá kinh ngạc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Nhị thúc chỉ có duy nhất một nhi tử, thúc ấy làm sao chịu nổi? Bây giờ nhất định là đang quỳ gối khóc lóc trước mặt phụ thân đúng không? Chẳng lẽ phụ thân không sợ nhị thúc đau khổ vì mất con mà xảy ra chuyện gì sao?"
Về nhà một thời gian dài như vậy, Trần Hiếu Tông đã nhận ra phụ thân của hắn ta bao dung và kiên nhẫn với nhi tử của đệ đệ mình hơn bọn họ, nếu huynh đệ bọn hắn dám để lộ sự hèn nhát, vô dụng như vậy, chắc chắn phụ thân sẽ trực tiếp dùng gia pháp trừng phạt.
Nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của hắn ta, Trần Bá Tông cảm thấy chán ghét mà nhíu mày. Phụ thân nghiêm khắc nuôi dạy nhi tử là đúng, dù nhị thúc hèn nhát nhưng ba mươi năm nay ông ta vẫn ở quê nhà hiếu thuận với tổ mẫu, cho dù cuối cùng Tề thị có hãm hại lão gia gia cũng không thể xóa bỏ sự hiếu thuận của nhị thúc trước kia. Nếu không có nhị thúc, làm sao phụ thân có thể yên tâm thực hiện hoài bão của mình ở kinh thành, mẫu thân cũng không thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng và chăm sóc bọn họ.
Phụ thân cảm thấy hổ thẹn với nhị thúc nên đương nhiên thái độ sẽ trở nên mềm mỏng hơn rồi.
"Chịu không nổi thì cũng phải chịu, là người thân quan viên vốn phải làm tấm gương tốt, nhưng hắn ta cố ý phạm tội thì có thể trách ai được?"
Vì thể diện của nhị thúc, chỉ có hắn ta, mẫu thân, phụ thân và nhị thúc mới biết được thân phận thực sự của đường đệ, thậm chí ngay cả thân đệ đệ của hắn ta là Trần Bá Tông cũng sẽ không tiết lộ.
Trần Hiếu Tông biết hắn ta là người kín miệng, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta chạy đến chủ trạch để tìm mẫu thân.
Tôn thị sẽ luôn ủng hộ trượng phu trong những việc trọng đại, nếu ông muốn giữ bí mật, bà sẽ không nói với lão tam.
Trần Hiểu Tông thở dài: "Phụ thân không sợ nhị thúc hận ông đến chết sao?"
Tôn thị cười lạnh: "Lão tứ không coi ông là phụ thân, ông còn chẳng để bụng. Vậy thì con nghĩ ông ấy sẽ để ý việc thiếu một đệ đệ sao?"
Trần Hiếu Tông: "..."
Tôn thị: "Được rồi, chuyện này đã giải quyết ổn thỏa. Bọn nhỏ đều đang ở trường học, sao một tiên sinh dạy học như ngươi lại quay về rồi? Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, gần đây tâm trạng phụ thân ngươi không tốt, ngươi đừng gây sự với ông ấy."
Sắc mặt của Trần Hiếu Tông trở nên xám xịt, không còn lựa chọn nào khác đành phải đi chăm sóc lũ trẻ.
Tứ Nghi đường.
Trân Nhi đã báo cáo tin tức thám thính được ở hai viện phía trước cho Công chúa.
Sau khi Trân Nhi lui xuống dưới, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông đang thảnh thơi dựa vào ghế dài nhàn nhã lật sách: "Chuyện lớn như vậy sao chàng không đi hỏi thăm một chút?"
Trần Kính Tông thản nhiên trả lời: "Không cần phải hỏi, ta sẽ nói cho nàng biết, nếu như lão gia tử không tới, chắc chắn sẽ phái mẫu thân đi một chuyến."
Hoa Dương cười, nhìn ra hắn thật sự không có một chút nóng vội, nàng cảm thấy kỳ quái nói: "Chàng không có cảm tình với Tề thị, ta có thể hiểu được, nhưng dù sao Trần Kế Tông cũng là đường đệ của chàng, hiện tại hắn ta có khả năng sẽ bị kết án tử hình, chàng..."
Trần Kính Tông nhìn sang: "Hắn ta tự tìm cái chết, tại sao ta phải thông cảm? Huống chi, chưa chắc hắn ta đã là đường đệ của ta."
Hoa Dương: "..."
Chuyện này còn ly kỳ và phức tạp hơn một số thoại bản nhiều, Hoa Dương không khỏi nghiêng người về phía Trần Kính Tông, giật lấy quyển sách của hắn, trầm giọng nói: "Ý chàng là gì, làm sao chàng nhìn ra được?"
Nắng mùa thu trong veo và ấm áp, xuyên qua từ khung cửa sổ sau lưng nàng, Trần Kính Tông nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, sau đó nhìn đôi mắt trong veo xinh đẹp kia, chỉ vào môi mình: "Nàng hôn ta thì ta sẽ nói cho nàng."
Sắc mặt Hoa Dương lập tức biến đổi, nàng ném quyển sách vào ngực hắn rồi xoay lưng lại.
Thế nhưng, Trần Kính Tông từ phía sau lao tới, dùng hai bàn tay to lớn nắm lấy bả vai nàng rồi ấn xuống chiếc giường nhỏ, cả người hắn đè trên người nàng.
Trần Kính Tông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mái tóc dài của Hoa Dương đã rối tung, hai gò má hồng hào và đôi môi anh đào ướt át.
"Dung mạo của Tề thị quá kiều diễm, nhị thúc không quản nổi bà ta."
Sau khi nhận được thù lao, Trần Kính Tông đỡ Hoa Dương dậy, hắn tự giác trở về dựa vào ghế, tiếp tục lật giở thoại bản.
Bởi vì đoán rằng có thể sẽ có người tới chủ trạch, Hoa Dương đi vào trong phòng sửa sang lại búi tóc, sau đó đi ra ngồi ở bên cạnh hắn, nghi hoặc nói: "Mặc dù nhị thúc chàng quá thật thà, nhưng dáng dấp cũng không tồi, lại là thân đệ đệ của Các lão Nội Các, Tề thị có thể gả cho ông ta đã là phúc lớn rồi, sao còn dám coi thường nhị thúc mà làm loại chuyện này?"
Trần Kính Tông nhìn nàng đầy ẩn ý: "Mặc dù ta không thành thật, nhưng dáng dấp ta cũng không kém, nàng cũng không thể coi thường ta chứ?"
Hoa Dương cười lạnh một tiếng: "Chàng thì còn có thể so với nhị thúc, còn Tề thị là cái thá gì mà dám so với ta chứ?"
Trần Kính Tông: "Thân phận là giả, lòng người đều như nhau. Nàng đã lén nhìn đại ca và tam ca bao nhiêu lần, đừng nghĩ rằng ta không nhìn thấy. Nếu có một tiểu thái giám tuấn tú ôn nhu cả ngày ở bên cạnh nàng, nàng có thể bảo đảm rằng mình sẽ không làm gì sao?"
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông: "Mặc dù vẻ ngoài của Dương quản sự không liên quan gì đến một chính nhân quân tử, nhưng nếu Tề thị chỉ thích hắn ta thì việc họ lén lút với nhau sau lưng nhị thúc chẳng có gì kỳ lạ."
Hắn lại nói đến chuyện của Đông viện nên Hoa Dương tạm thời không có nổi giận với hắn, lườm hắn nói: "Đây đều là suy đoán của chàng, dù sao muốn nói chuyện gì thì cũng phải có chứng cứ."
Trần Kính Tông thoáng dừng lại, nói: "Thứ nhất, đại ca đã sớm thẩm vấn tất cả hạ nhân của Đông viện, chẳng hạn như gã sai vặt Lưu Thắng đi theo Trần Kế Tông làm chuyện trái lương tâm, sau khi hắn ta bị thẩm vấn thì nhất định sẽ để lộ dấu vết, hắn ta cũng không lừa được đại ca, nếu như đại ca biết, lão gia tử cũng sẽ biết."
"Thứ hai, trước đó Triệu thị đã bị sỉ nhục rất nhiều lần, trượng phu lại bị đánh gãy chân, phu thê hai người đành nuốt giận không dám báo quan, một năm đã trôi qua, chứng tỏ phu thê bọn họ đã chấp nhận số phận. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Trần Kế Tông thực sự là người Trần gia chúng ta thì sao lão gia tử có thể giở lại án cũ nhất quyết đẩy hắn ta vào chỗ chết, cùng lắm là tìm cách bồi thường ngân lượng cho phu thê Triệu thị."
"Bởi vì Trần Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, lão gia tử không thể chịu đựng được nên đã cố gắng thúc đẩy phu thê Triệu thị từ phía sau để cho bọn họ tự đứng lên đòi công lý và minh oan cho chính mình."
"Vậy nên, từ thái độ của lão gia tử đối với hắn ta, chúng ta có thể vén bức màn lên để nhìn chân tướng phía sau."
Hoa Dương không tin: "Phụ thân không phải người như vậy."
Trần Kính Tông cười mỉa, nói: "Nàng vẫn luôn ngưỡng mộ lão gia tử."
Hoa Dương không chút do dự thừa nhận nàng rất ngưỡng mộ công công.
Trần Kính Tông: "Vậy ta cho nàng một ví dụ, nếu như lão gia tử giết một người tốt, còn tìm cách che đậy, vậy thì nàng sẽ vô tư vạch trần ông ấy, hay là vì ngưỡng mộ mà nhắm mắt làm ngơ?"
Hoa Dương im lặng.
Trần Kính Tông: "Nàng xem, nàng chẳng qua là ngưỡng mộ ông ấy mà thôi, nếu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì nàng còn có thể làm vậy vì ông ấy sao, huống chi là thân chất tử của ông ấy?"
Hoa Dương quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nói: "Ta tin tưởng phụ thân, ông ấy sẽ không tùy tiện giết người tốt."
Sau khi nói xong, vẻ mặt của nàng trở nên kiên định.
Trần Kính Tông cảm thấy bất ngờ nhìn nàng, nói: "Bởi vì ông ấy là Các lão trong triều, tuổi còn trẻ đã đạt Trạng nguyên, nhìn có vẻ uy nghiêm sao?"
Hoa Dương không giải thích được, có nhiều Nội Các giới và kỳ thi mùa xuân như vậy, không có gì lạ khi ông trở thành Nội Các Các lão và Trạng nguyên học giả, sự ngưỡng mộ của nàng đối với công công là đến từ những năm ông làm phụ tá chính, ông đã cống hiến hết mình cho triều đình và bá tánh.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Kính Tông, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười: "Bởi vì chàng là Phò mã của ta, ông ấy lại là phụ thân chàng, ta yêu ai thì yêu cả đường đi lối về."
Trần Kính Tông: "..."
"Công chúa, Phò mã, lão phu nhân đến rồi."
Giọng nói của Triều Vân cắt ngang cuộc trò chuyện của phu thê hai người, Hoa Dương mỉm cười, đi ra ngoài tiếp đón bà bà.
Trần Kính Tông lắc đầu, tiếp tục ngồi dựa vào giường.
Tôn thị đi theo Công chúa vào phòng, nhìn thấy thái độ của hắn thì trong lòng nhất thời cảm thấy ghét bỏ, trước mặt người nhà mình bất chấp tất cả cũng không sao, nhưng ở bên cạnh Công chúa sao có thể bất cẩn như vậy?
"Mẫu thân cũng đừng trách Phò mã vô lễ, hắn vừa mới ra ngoài một thời gian dài nên hai chân tê rần không đi nổi." Hoa Dương đỡ bà bà ngồi xuống, trịnh trọng nói.
Trần Kính Tông: "..."
Hắn chỉ phân tích về lão gia tử cho nàng, cũng không phải là nói xấu ông, thế mà nàng lại bán đứng hắn như vậy?
Tôn thị nhìn sang, thấy vành tai nhi tử hơi ửng đỏ, bà thầm nghĩ cũng may da nhi tử không dày đến mức vô phương cứu chữa.
"Mặc kệ hắn, ta ở đây để kể cho con nghe về chuyện Đông viện." Tôn thị vờ như nhi tử mình không tồn tại, nhắc tới án tử của Trần Kế Tông.
Hoa Dương: "Hắn ta xứng đáng phải chịu những gì mà mình gây ra, nhưng nhị thúc rất đáng thương, kẻ đầu bạc lại tiễn người đầu xanh, phụ thân vì đại nghĩa diệt thân, nhất định ông cũng không dễ chịu."
Tôn thị: "Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ thân, mặc kệ nhi tử có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là trách nhiệm mà người làm phụ thân và bá phụ nên gánh vác."
Trần Kính Tông hơi nheo mắt lại, vì sao hắn lại cảm thấy trong lời nói của mẫu thân có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe?
Tôn thị vỗ vỗ bàn tay của Hoa Dương, quay đầu nói với nhi tử đang ngồi trên ghế: "Nói cách khác, nếu ở trong nhà, tức phụ biết quan tâm bà bà, chính là có phúc khí. Trời mưa đi đường có người dìu, thế mà ai đó làm nhi tử cũng lười không muốn động đậy ra ngoài chào hỏi, không thể trách ai được, vẫn là do phụ mẫu dạy dỗ không tốt, chỉ ủy khuất cho tức phụ ngoan mà thôi."
Hoa Dương cúi đầu cố nén cười.
Trần Kính Tông ngồi dậy, vặn lại: "Chúng ta đều là người một nhà, hàng ngày phải chú ý đến những phép tắc xã giao đó thì rất phiền."
Tôn thị: "Không cần để ý đến những lễ nghi phù phiếm, nhưng có thể cho ta chút lợi ích, ngay cả lợi ích thực tế cũng không có, nghi thức xã giao cũng không, ta chỉ có thể nghĩ rằng trong mắt ngươi không có mẫu thân là ta."
Trần Kính Tông: "Thế nào gọi là lợi ích thực tế? Giống như đại ca đọc sách cho người, hay đấm lưng cho người giống tam ca? Sách con sẽ không đọc, nhưng nếu người muốn được đấm lưng xoa bóp thì hãy đến đây, hoặc là đặt một nơi riêng biệt, dù sao đi nữa, đừng hy vọng con sẽ đến viện của mẫu thân ba ngày một lần."
Hắn không có ý kiến gì với mẫu thân của mình, chỉ là không muốn nhìn thấy lão gia tử.
Tôn thị: "Trông cậy vào ngươi? Ai thèm nhìn sắc mặt lạnh lùng của ngươi chứ!"
Nói xong, Tôn thị nói thêm vài câu khách khí với Hoa Dương rồi chuẩn bị rời đi.
Trần Kính Tông nhảy xuống dưới, nhanh chóng mang giày rồi dừng lại trước mặt bà và cúi xuống.
Tôn thị: "Con làm gì vậy?"
Trần Kính Tông: "Tay chân của người yếu mà đường lại xa, để con cõng người trở về."
Tôn thị vừa tức vừa cười, còn chưa định bảo nhi tử cõng thì bị Trần Kính Tông nắm lấy tay kéo lên khiến mặt của Tôn thị trở nên đỏ bừng.
Hoa Dương đứng dưới mái hiên nhìn Trần Kính Tông cõng mẫu thân sải bước như bay, không khỏi bật cười.
Trần Kính Tông cõng mẫu thân đến ngoài cổng viện.
Tôn thị đứng dậy, nhìn nhi tử cao lớn này, thở dài, vừa giúp hắn sửa sang lại quần áo vừa nói: "Con cũng đã lập gia đình rồi nên mẫu thân cũng không nói nhiều, hãy sống với Công chúa thật tốt, miệng phải dẻo một chút, chớ đừng động một tí lại muốn đánh người."
Trần Kính Tông khẽ mím môi, nghe thấy có người bước ra ngoài sân, hắn chỉnh lại chiếc trâm cài lệch trên đầu của mẫu thân, sau đó quay người bỏ đi.
Trần Đình Giám chắp tay sau lưng đi đến cổng viện, chỉ nhìn thấy thê tử và nha hoàn bên cạnh bà.
Vẻ mặt của Tôn thị thờ ơ, lạnh nhạt, vòng qua ông rồi đi vào.
Trần Đình Giám: "..."
- -------------------
Cả Uyển Nghi và Đại Lang đều đang học ở trường, Du Tú ngồi ở gian nhà bên cạnh, vừa thêu thùa may vá vừa nhớ đến trượng phu đi xa.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn hành lễ với trượng phu của mình, tim của Du Tú đập nhanh hơn, nàng ấy đặt đồ may vá trên tay xuống, xỏ giày rồi vội vã chạy ra ngoài.
Đêm qua, Trần Bá Tông đã ngủ ở Lăng Châu thành, trên người vẫn mặc y phục như lúc hắn ta rời đi, phía trên đó có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến khí chất xuất chúng và thân hình cao lớn giống như cây tùng của hắn ta.
"Chàng đã trở về, Tri phủ bên đó tra hỏi những gì vậy?"
Du Tú quan tâm hỏi. Dù thế nào Trần Kế Tông cũng là chất tử duy nhất của công công, còn là đường đệ của trượng phu, trong tiềm thức của Du Tú, nàng ấy cảm thấy công công và trượng phu hy vọng Tri phủ bên đó có thể khoan hồng. Hơn nữa, khi vụ án được xét xử tại từ đường vào ngày hôm qua Du Tú đã an ủi thê tử Quách thị của đường đệ, sau khi trượng phu của nàng ấy bỏ đi, không ai nói cho nàng ấy biết rằng liệu Trần Kế Tông có thực sự phạm tội hay hay là bị người khác vu oan.
Nếu Trần Kế Tông là một người xa lạ, Du Tú nhất định sẽ ghét cái ác như kẻ thù, nhưng Trần Kế Tông lại là họ hàng thân thiết của nhà phu quân nàng ấy, vì vậy Du Tú sẽ không nghĩ xấu về hắn ta, nếu không lỡ nàng ấy đắc tội với nhà trượng phu mình thì sao?
Trần Bá Tông nhìn nàng ấy, lạnh lùng nói: "Chứng cứ về việc hắn ta làm nhục Triệu thị vô cùng rõ ràng, bất kể đưa hắn ta tới nơi nào xét xử đều không thoát được hình phạt treo cổ."
Du Tú khiếp sợ ôm ngực.
Trần Bá Tông nói tiếp: "Tội của hắn ta xứng đáng phải chịu hình phạt như vậy. Phụ thân đã quyết định trục xuất hắn ta ra khỏi Trần gia và xóa tên hắn ta trên gia phả. Nàng cũng không cần phải coi hắn ta như đường đệ nữa, không cần khách sáo nói những lời tiếc hận."
Hắn ta cũng không muốn nghe nó.
Nhìn người đàn ông nghiêm khắc như vậy, sắc mặt của Du Tú trắng bệch mà cúi đầu.
Ngay khi Trần Bá Tông đang định sai người đi chuẩn bị nước để tắm rửa thì bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nhớ tới người đang dáo dác ló đầu ra nhìn là tiểu nha hoàn của Tam đệ, Trần Bá Tông nhanh chóng đi đến thư phòng.
Quả nhiên, không lâu sau, Trần Hiếu Tông đã đến.
Hai huynh đệ nói chuyện với nhau ở trong thư phòng.
Trần Hiếu Tông rất ngạc nhiên: "Thật sự sẽ bị xử tử sao?"
Bởi vì từ khi còn nhỏ Trần Hiếu Tông đã chuyển đến kinh thành, đương nhiên hắn ta sẽ không có tình cảm sâu sắc với đường đệ ở quê nhà, huống chi đường đệ của hắn ta còn không bằng cầm thú, có chết vài lần cũng chưa hết tội. Chỉ là hắn ta quá kinh ngạc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Nhị thúc chỉ có duy nhất một nhi tử, thúc ấy làm sao chịu nổi? Bây giờ nhất định là đang quỳ gối khóc lóc trước mặt phụ thân đúng không? Chẳng lẽ phụ thân không sợ nhị thúc đau khổ vì mất con mà xảy ra chuyện gì sao?"
Về nhà một thời gian dài như vậy, Trần Hiếu Tông đã nhận ra phụ thân của hắn ta bao dung và kiên nhẫn với nhi tử của đệ đệ mình hơn bọn họ, nếu huynh đệ bọn hắn dám để lộ sự hèn nhát, vô dụng như vậy, chắc chắn phụ thân sẽ trực tiếp dùng gia pháp trừng phạt.
Nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của hắn ta, Trần Bá Tông cảm thấy chán ghét mà nhíu mày. Phụ thân nghiêm khắc nuôi dạy nhi tử là đúng, dù nhị thúc hèn nhát nhưng ba mươi năm nay ông ta vẫn ở quê nhà hiếu thuận với tổ mẫu, cho dù cuối cùng Tề thị có hãm hại lão gia gia cũng không thể xóa bỏ sự hiếu thuận của nhị thúc trước kia. Nếu không có nhị thúc, làm sao phụ thân có thể yên tâm thực hiện hoài bão của mình ở kinh thành, mẫu thân cũng không thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng và chăm sóc bọn họ.
Phụ thân cảm thấy hổ thẹn với nhị thúc nên đương nhiên thái độ sẽ trở nên mềm mỏng hơn rồi.
"Chịu không nổi thì cũng phải chịu, là người thân quan viên vốn phải làm tấm gương tốt, nhưng hắn ta cố ý phạm tội thì có thể trách ai được?"
Vì thể diện của nhị thúc, chỉ có hắn ta, mẫu thân, phụ thân và nhị thúc mới biết được thân phận thực sự của đường đệ, thậm chí ngay cả thân đệ đệ của hắn ta là Trần Bá Tông cũng sẽ không tiết lộ.
Trần Hiếu Tông biết hắn ta là người kín miệng, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta chạy đến chủ trạch để tìm mẫu thân.
Tôn thị sẽ luôn ủng hộ trượng phu trong những việc trọng đại, nếu ông muốn giữ bí mật, bà sẽ không nói với lão tam.
Trần Hiểu Tông thở dài: "Phụ thân không sợ nhị thúc hận ông đến chết sao?"
Tôn thị cười lạnh: "Lão tứ không coi ông là phụ thân, ông còn chẳng để bụng. Vậy thì con nghĩ ông ấy sẽ để ý việc thiếu một đệ đệ sao?"
Trần Hiếu Tông: "..."
Tôn thị: "Được rồi, chuyện này đã giải quyết ổn thỏa. Bọn nhỏ đều đang ở trường học, sao một tiên sinh dạy học như ngươi lại quay về rồi? Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, gần đây tâm trạng phụ thân ngươi không tốt, ngươi đừng gây sự với ông ấy."
Sắc mặt của Trần Hiếu Tông trở nên xám xịt, không còn lựa chọn nào khác đành phải đi chăm sóc lũ trẻ.
Tứ Nghi đường.
Trân Nhi đã báo cáo tin tức thám thính được ở hai viện phía trước cho Công chúa.
Sau khi Trân Nhi lui xuống dưới, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông đang thảnh thơi dựa vào ghế dài nhàn nhã lật sách: "Chuyện lớn như vậy sao chàng không đi hỏi thăm một chút?"
Trần Kính Tông thản nhiên trả lời: "Không cần phải hỏi, ta sẽ nói cho nàng biết, nếu như lão gia tử không tới, chắc chắn sẽ phái mẫu thân đi một chuyến."
Hoa Dương cười, nhìn ra hắn thật sự không có một chút nóng vội, nàng cảm thấy kỳ quái nói: "Chàng không có cảm tình với Tề thị, ta có thể hiểu được, nhưng dù sao Trần Kế Tông cũng là đường đệ của chàng, hiện tại hắn ta có khả năng sẽ bị kết án tử hình, chàng..."
Trần Kính Tông nhìn sang: "Hắn ta tự tìm cái chết, tại sao ta phải thông cảm? Huống chi, chưa chắc hắn ta đã là đường đệ của ta."
Hoa Dương: "..."
Chuyện này còn ly kỳ và phức tạp hơn một số thoại bản nhiều, Hoa Dương không khỏi nghiêng người về phía Trần Kính Tông, giật lấy quyển sách của hắn, trầm giọng nói: "Ý chàng là gì, làm sao chàng nhìn ra được?"
Nắng mùa thu trong veo và ấm áp, xuyên qua từ khung cửa sổ sau lưng nàng, Trần Kính Tông nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, sau đó nhìn đôi mắt trong veo xinh đẹp kia, chỉ vào môi mình: "Nàng hôn ta thì ta sẽ nói cho nàng."
Sắc mặt Hoa Dương lập tức biến đổi, nàng ném quyển sách vào ngực hắn rồi xoay lưng lại.
Thế nhưng, Trần Kính Tông từ phía sau lao tới, dùng hai bàn tay to lớn nắm lấy bả vai nàng rồi ấn xuống chiếc giường nhỏ, cả người hắn đè trên người nàng.
Trần Kính Tông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mái tóc dài của Hoa Dương đã rối tung, hai gò má hồng hào và đôi môi anh đào ướt át.
"Dung mạo của Tề thị quá kiều diễm, nhị thúc không quản nổi bà ta."
Sau khi nhận được thù lao, Trần Kính Tông đỡ Hoa Dương dậy, hắn tự giác trở về dựa vào ghế, tiếp tục lật giở thoại bản.
Bởi vì đoán rằng có thể sẽ có người tới chủ trạch, Hoa Dương đi vào trong phòng sửa sang lại búi tóc, sau đó đi ra ngồi ở bên cạnh hắn, nghi hoặc nói: "Mặc dù nhị thúc chàng quá thật thà, nhưng dáng dấp cũng không tồi, lại là thân đệ đệ của Các lão Nội Các, Tề thị có thể gả cho ông ta đã là phúc lớn rồi, sao còn dám coi thường nhị thúc mà làm loại chuyện này?"
Trần Kính Tông nhìn nàng đầy ẩn ý: "Mặc dù ta không thành thật, nhưng dáng dấp ta cũng không kém, nàng cũng không thể coi thường ta chứ?"
Hoa Dương cười lạnh một tiếng: "Chàng thì còn có thể so với nhị thúc, còn Tề thị là cái thá gì mà dám so với ta chứ?"
Trần Kính Tông: "Thân phận là giả, lòng người đều như nhau. Nàng đã lén nhìn đại ca và tam ca bao nhiêu lần, đừng nghĩ rằng ta không nhìn thấy. Nếu có một tiểu thái giám tuấn tú ôn nhu cả ngày ở bên cạnh nàng, nàng có thể bảo đảm rằng mình sẽ không làm gì sao?"
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông: "Mặc dù vẻ ngoài của Dương quản sự không liên quan gì đến một chính nhân quân tử, nhưng nếu Tề thị chỉ thích hắn ta thì việc họ lén lút với nhau sau lưng nhị thúc chẳng có gì kỳ lạ."
Hắn lại nói đến chuyện của Đông viện nên Hoa Dương tạm thời không có nổi giận với hắn, lườm hắn nói: "Đây đều là suy đoán của chàng, dù sao muốn nói chuyện gì thì cũng phải có chứng cứ."
Trần Kính Tông thoáng dừng lại, nói: "Thứ nhất, đại ca đã sớm thẩm vấn tất cả hạ nhân của Đông viện, chẳng hạn như gã sai vặt Lưu Thắng đi theo Trần Kế Tông làm chuyện trái lương tâm, sau khi hắn ta bị thẩm vấn thì nhất định sẽ để lộ dấu vết, hắn ta cũng không lừa được đại ca, nếu như đại ca biết, lão gia tử cũng sẽ biết."
"Thứ hai, trước đó Triệu thị đã bị sỉ nhục rất nhiều lần, trượng phu lại bị đánh gãy chân, phu thê hai người đành nuốt giận không dám báo quan, một năm đã trôi qua, chứng tỏ phu thê bọn họ đã chấp nhận số phận. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Trần Kế Tông thực sự là người Trần gia chúng ta thì sao lão gia tử có thể giở lại án cũ nhất quyết đẩy hắn ta vào chỗ chết, cùng lắm là tìm cách bồi thường ngân lượng cho phu thê Triệu thị."
"Bởi vì Trần Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự, lão gia tử không thể chịu đựng được nên đã cố gắng thúc đẩy phu thê Triệu thị từ phía sau để cho bọn họ tự đứng lên đòi công lý và minh oan cho chính mình."
"Vậy nên, từ thái độ của lão gia tử đối với hắn ta, chúng ta có thể vén bức màn lên để nhìn chân tướng phía sau."
Hoa Dương không tin: "Phụ thân không phải người như vậy."
Trần Kính Tông cười mỉa, nói: "Nàng vẫn luôn ngưỡng mộ lão gia tử."
Hoa Dương không chút do dự thừa nhận nàng rất ngưỡng mộ công công.
Trần Kính Tông: "Vậy ta cho nàng một ví dụ, nếu như lão gia tử giết một người tốt, còn tìm cách che đậy, vậy thì nàng sẽ vô tư vạch trần ông ấy, hay là vì ngưỡng mộ mà nhắm mắt làm ngơ?"
Hoa Dương im lặng.
Trần Kính Tông: "Nàng xem, nàng chẳng qua là ngưỡng mộ ông ấy mà thôi, nếu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào thì nàng còn có thể làm vậy vì ông ấy sao, huống chi là thân chất tử của ông ấy?"
Hoa Dương quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nói: "Ta tin tưởng phụ thân, ông ấy sẽ không tùy tiện giết người tốt."
Sau khi nói xong, vẻ mặt của nàng trở nên kiên định.
Trần Kính Tông cảm thấy bất ngờ nhìn nàng, nói: "Bởi vì ông ấy là Các lão trong triều, tuổi còn trẻ đã đạt Trạng nguyên, nhìn có vẻ uy nghiêm sao?"
Hoa Dương không giải thích được, có nhiều Nội Các giới và kỳ thi mùa xuân như vậy, không có gì lạ khi ông trở thành Nội Các Các lão và Trạng nguyên học giả, sự ngưỡng mộ của nàng đối với công công là đến từ những năm ông làm phụ tá chính, ông đã cống hiến hết mình cho triều đình và bá tánh.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Trần Kính Tông, Hoa Dương đột nhiên nở nụ cười: "Bởi vì chàng là Phò mã của ta, ông ấy lại là phụ thân chàng, ta yêu ai thì yêu cả đường đi lối về."
Trần Kính Tông: "..."
"Công chúa, Phò mã, lão phu nhân đến rồi."
Giọng nói của Triều Vân cắt ngang cuộc trò chuyện của phu thê hai người, Hoa Dương mỉm cười, đi ra ngoài tiếp đón bà bà.
Trần Kính Tông lắc đầu, tiếp tục ngồi dựa vào giường.
Tôn thị đi theo Công chúa vào phòng, nhìn thấy thái độ của hắn thì trong lòng nhất thời cảm thấy ghét bỏ, trước mặt người nhà mình bất chấp tất cả cũng không sao, nhưng ở bên cạnh Công chúa sao có thể bất cẩn như vậy?
"Mẫu thân cũng đừng trách Phò mã vô lễ, hắn vừa mới ra ngoài một thời gian dài nên hai chân tê rần không đi nổi." Hoa Dương đỡ bà bà ngồi xuống, trịnh trọng nói.
Trần Kính Tông: "..."
Hắn chỉ phân tích về lão gia tử cho nàng, cũng không phải là nói xấu ông, thế mà nàng lại bán đứng hắn như vậy?
Tôn thị nhìn sang, thấy vành tai nhi tử hơi ửng đỏ, bà thầm nghĩ cũng may da nhi tử không dày đến mức vô phương cứu chữa.
"Mặc kệ hắn, ta ở đây để kể cho con nghe về chuyện Đông viện." Tôn thị vờ như nhi tử mình không tồn tại, nhắc tới án tử của Trần Kế Tông.
Hoa Dương: "Hắn ta xứng đáng phải chịu những gì mà mình gây ra, nhưng nhị thúc rất đáng thương, kẻ đầu bạc lại tiễn người đầu xanh, phụ thân vì đại nghĩa diệt thân, nhất định ông cũng không dễ chịu."
Tôn thị: "Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ thân, mặc kệ nhi tử có xảy ra chuyện gì thì đó cũng là trách nhiệm mà người làm phụ thân và bá phụ nên gánh vác."
Trần Kính Tông hơi nheo mắt lại, vì sao hắn lại cảm thấy trong lời nói của mẫu thân có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe?
Tôn thị vỗ vỗ bàn tay của Hoa Dương, quay đầu nói với nhi tử đang ngồi trên ghế: "Nói cách khác, nếu ở trong nhà, tức phụ biết quan tâm bà bà, chính là có phúc khí. Trời mưa đi đường có người dìu, thế mà ai đó làm nhi tử cũng lười không muốn động đậy ra ngoài chào hỏi, không thể trách ai được, vẫn là do phụ mẫu dạy dỗ không tốt, chỉ ủy khuất cho tức phụ ngoan mà thôi."
Hoa Dương cúi đầu cố nén cười.
Trần Kính Tông ngồi dậy, vặn lại: "Chúng ta đều là người một nhà, hàng ngày phải chú ý đến những phép tắc xã giao đó thì rất phiền."
Tôn thị: "Không cần để ý đến những lễ nghi phù phiếm, nhưng có thể cho ta chút lợi ích, ngay cả lợi ích thực tế cũng không có, nghi thức xã giao cũng không, ta chỉ có thể nghĩ rằng trong mắt ngươi không có mẫu thân là ta."
Trần Kính Tông: "Thế nào gọi là lợi ích thực tế? Giống như đại ca đọc sách cho người, hay đấm lưng cho người giống tam ca? Sách con sẽ không đọc, nhưng nếu người muốn được đấm lưng xoa bóp thì hãy đến đây, hoặc là đặt một nơi riêng biệt, dù sao đi nữa, đừng hy vọng con sẽ đến viện của mẫu thân ba ngày một lần."
Hắn không có ý kiến gì với mẫu thân của mình, chỉ là không muốn nhìn thấy lão gia tử.
Tôn thị: "Trông cậy vào ngươi? Ai thèm nhìn sắc mặt lạnh lùng của ngươi chứ!"
Nói xong, Tôn thị nói thêm vài câu khách khí với Hoa Dương rồi chuẩn bị rời đi.
Trần Kính Tông nhảy xuống dưới, nhanh chóng mang giày rồi dừng lại trước mặt bà và cúi xuống.
Tôn thị: "Con làm gì vậy?"
Trần Kính Tông: "Tay chân của người yếu mà đường lại xa, để con cõng người trở về."
Tôn thị vừa tức vừa cười, còn chưa định bảo nhi tử cõng thì bị Trần Kính Tông nắm lấy tay kéo lên khiến mặt của Tôn thị trở nên đỏ bừng.
Hoa Dương đứng dưới mái hiên nhìn Trần Kính Tông cõng mẫu thân sải bước như bay, không khỏi bật cười.
Trần Kính Tông cõng mẫu thân đến ngoài cổng viện.
Tôn thị đứng dậy, nhìn nhi tử cao lớn này, thở dài, vừa giúp hắn sửa sang lại quần áo vừa nói: "Con cũng đã lập gia đình rồi nên mẫu thân cũng không nói nhiều, hãy sống với Công chúa thật tốt, miệng phải dẻo một chút, chớ đừng động một tí lại muốn đánh người."
Trần Kính Tông khẽ mím môi, nghe thấy có người bước ra ngoài sân, hắn chỉnh lại chiếc trâm cài lệch trên đầu của mẫu thân, sau đó quay người bỏ đi.
Trần Đình Giám chắp tay sau lưng đi đến cổng viện, chỉ nhìn thấy thê tử và nha hoàn bên cạnh bà.
Vẻ mặt của Tôn thị thờ ơ, lạnh nhạt, vòng qua ông rồi đi vào.
Trần Đình Giám: "..."
- -------------------