Chương 25
Cuối cùng vào rạng sáng ngày hôm sau La Ngọc Yến cũng thành công hạ sinh nữ nhi, mẫu tử bình an.
Khi tiếng khóc vang dội của hài tử truyền đến, Hoa Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hai nhà quá gần nhau nên La Ngọc Yến la hét thống khổ cả một đêm thì ở bên đây nàng cũng không ngủ được.
Đầu óc Hoa Dương choáng váng, thấy Trần Kính Tông trở mình, thầm nghĩ hắn cũng đang nghĩ đến huynh tẩu bên kia nên nàng thuận miệng nói: "Chúc mừng, chàng lại có thêm một chất... Chàng hy vọng hài tử là chất tử hay chất nữ?"
Nhớ tới Phù Thúy đường còn chưa sai người đến đây báo tin vui nên Hoa Dương kịp thời thay đổi lời nói.
Trần Kính Tông: "Sao cũng được, dù sao cũng không phải ta nuôi."
Hoa Dương: "..."
Nàng nên lo cho giấc ngủ của mình thì hơn.
Sau khi trời sáng, phu thê bọn họ cùng nhau đến Phù Thúy đường để chúc mừng.
Vậy mà hai người họ lại là người đến trễ nhất, bên trong nhà chính, Tôn thị đang ôm một hài tử quấn tã lót màu xanh ngọc cười tủm tỉm trêu chọc, Trần Đình Giám ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn thê tử và chất nữ, một tay vuốt râu, khuôn mặt nho nhã không giận tự uy.
"Phụ thân, Tứ đệ và Công chúa tới."
Trần Hiếu Tông là người đầu tiên nhìn thấy hai thân ảnh ở trước cửa, hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Đình Giám hoàn hồn, lập tức đứng dậy.
"Phụ thân lúc nào cũng khách khí như thế thì sau này mỗi khi trong nhà có chuyện vui, con cũng không dám đến nữa, miễn cho phá hỏng bầu không khí hòa thuận vui vẻ của cả nhà."
Hoa Dương đỡ bà bà lên, vờ như bất mãn nói với ông.
Trần Đình Giám có hơi hổ thẹn cười cười.
Hoa Dương nhìn về phía tiểu chất nữ còn đang nằm trong tã lót, khuôn mặt hài tử mới sinh vừa đỏ hồng vừa nhăn nhúm, Hoa Dương chỉ có thể trái lương tâm khen: "Hài tử này, vừa mới sinh ra đã có thể nhìn ra được dáng vẻ mỹ nhân sau này, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ hoa dung nguyệt mạo giống như tam tẩu đây."
Trần Kính Tông đứng bên cạnh "xuy" một tiếng.
Trần Hiếu Tông nhàn nhạt liếc qua bên cạnh một cái, tuy rằng những lời khen của Công chúa chỉ là khách khí nhưng lão Tứ thân là thân thúc, chẳng lẽ không hy vọng chất nữ lớn lên tốt đẹp sao, sao lúc này đây lại phá đám như vậy?
Tôn thị cũng trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo lão Tứ đừng có mà gây rối.
Trần Kính Tông tới gần Hoa Dương, theo ánh mắt của nàng nhìn vào trong tã lót, thấy tiểu chất nữ giống y như con khỉ thì không tài nào mở miệng khen nổi.
Hoa Dương nhìn quanh một lượt thì phát hiện đại tẩu Du Tú không có ở đây, ắt hẳn là nàng ấy đang ở trong nội thất thăm La Ngọc Yến.
Tối hôm qua La Ngọc Yến mới hạ sinh hài tử nên khẳng định lúc này trong nội thất vẫn còn mùi, Hoa Dương cũng không muốn vào ngửi, nói đi nói lại nàng cũng là công chúa, nghi thức xã giao giữa chị em dâu trong nhà cũng phải nhượng bộ thân phận của nàng.
Lúc này, phía bên Đông viện cũng đã phái người đến đây.
Tệ thị đã bị quan sai nhốt vào đại lao, phụ tử Trần Đình Thực và Trần Kế Tông không tiện đến Phù Thúy đường để chúc mừng nên phái thê tử của Trần Kế Tông là Quách thị ra mặt.
Tuổi tác Quách thị và Hoa Dương không chênh lệch nhiều lắm, Quách thị là tức phụ do Tề thị tìm được từ gia đình thư hương ở Lăng Châu phủ đến cho nhi tử, trước khi xuất giá tính tình dịu dàng hiểu lễ của nàng ấy truyền xa, nếu không phải Trần Kế Tông có một bá phụ là Các lão thì làm sao Quách gia chịu đưa nữ nhi gả thấp cho một tên ăn chơi trác táng không chịu đọc sách như hắn ta. Sau khi Quách thị gả đến đây, gặp phải bà bà cường ngạnh độc đoán, lại thêm trượng phu thô lỗ không có chí tiến thủ thì một thời gian sau trở nên khép mình, sống như một cái bóng.
Khi đối mặt với Trần Đình Giám và một nhà quan lớn này, Quách thị vốn đã không có chút tự tin nào, nay bà bà lại bị tống vào đại lao, nàng ấy lại càng thêm không dám ngẩng đầu.
Nàng ấy khẩn trương co quắp người đi về phía nhà chính, trong tay bế nhi tử Hổ Ca Nhi ba tuổi của mình.
Nhi tử tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng lúc này đây là tiếp thêm cho nàng ấy một chút dũng khí, nếu không nàng ấy sợ rằng ngay cả bước đi thôi mình cũng có thể phạm lỗi.
Trần Bá Tông nhìn về phía Hổ Ca Nhi.
Hổ Ca Nhi có một đôi vành tai dài béo, toàn bộ Trần gia không có ai có loại vành tai như thế nhưng biểu ca của Tề thị là Dương quản sự lại có.
Trần Bá Tông nhìn về phía phụ thân.
Trần Đình Giám ngồi ở vị trí chủ vị buông mi mắt xuống, không ai đoán được ông đang suy nghĩ cái gì.
"Bá phụ, bá mẫu, chúc mừng hai người có thêm một tiểu chất nữ." Quách thị nỗ lực tươi cười, xong hướng về phía Trần Hiếu Tông chúc mừng lần nữa.
Tôn thị cũng rất thương tiếc tiểu tôn phụ này nên bà từ ái hàn huyên cùng nàng ấy.
"Các ngươi ngồi đi, ta về trước." Trần Đình Giám đột nhiên đứng dậy.
Trần Bá Tông đi theo nói: "Con đưa phụ thân đi."
Trần Hiếu Tông cũng muốn đưa ông đi nhưng Trần Bá Tông lại xua xua tay, để hắn ta ở lại tiếp đãi mọi người.
Vừa ra khỏi Phù Thúy đường thì tức khắc, khuôn mặt Trần Đình Giám tối sầm lại, phân phó trưởng tử: "Phải hoàn thành nó thật tốt trước Trung thu."
Trần Bá Tông: "Vâng."
Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến đặt tên cho nữ nhi mới sinh là Uyển Thanh.
Vào lễ tắm ba ngày của Uyển Thanh, Trần gia đã tổ chức một buổi gia yến đơn giản trong nhà chính, ngoại trừ La Ngọc Yến phải ở cữ, Uyển Thanh còn quá nhỏ ra thì những người khác đều đã tới đủ.
Hoa Dương và Trần Kính Tông vẫn ngồi với nhau trên một chiếc bàn.
Nàng không dấu vết quét mắt đánh giá phụ tử Trần Đình Thực một lần.
Trần Đình Thực gầy mất một vòng, nhìn cứ như người mất hồn nhưng lại phải gượng cười vui vẻ vì ông ta không dám bày ra vẻ mặt đưa đám ở trong ngày vui của cả nhà đại ca.
Trần Kế Tông cứng rắn hơn ông ta một chút, hắn ta mới mất đi mẫu thân nên tâm tình không tốt, khuôn mặt lạnh tanh, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp xé rách mặt với đại phòng.
Sau khi gia yến kết thúc, Hoa Dương và Trần Kính Tông trở về Tứ Nghi đường.
Không còn việc gì nên Hoa Dương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông ngồi bên mép giường, nhìn nàng nói: "Sổ sách của Tề thị là do ta trình lên nên có khả năng đường đệ kia của ta biết nên oán giận. Sau này, nàng đừng đơn độc đến hoa viên phía sau, cho dù có nha hoàn đi theo cũng không được, nếu thật sự muốn đi giải sầu thì ta đi với nàng."
Tứ Nghi đường rất an toàn, Hoa Dương cũng không dễ dàng ra khỏi Trần trạch, vậy nên hắn sợ Trần Kế Tông trở nên hồ đồ trốn trong hoa viên, chờ đợi thời cơ để trả thù.
Hoa Dương nghe vậy, cười lạnh nói: "Hắn cũng dám mưu hại ta sao?"
Trần Kính Tông: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta chỉ ở lại bên này mấy tháng nên không cần phải mạo hiểm."
Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, trước đây Trần Kế Tông còn dám nhìn trộm mỹ mạo của nàng, bây giờ vì báo thù cho tang mẫu, không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó.
Hoa Dương rũ mắt, Trần Kế Tông không tới mưu hại nàng thì nàng cũng sẽ tìm cơ hội thu thập hắn ta sau khi mãn tang.
Năm đó, khi công công chết mang theo trên lưng mình đệ nhị tội danh, đó là túng thân phạm pháp.
Trên hồ sơ viết, Trần Kế Tông là một kẻ ăn chơi trác táng, ỷ vào trưởng bối làm quan trong triều nên làm một thế hệ hoành hành ngang ngược, tác oai tác oái ở Thạch Kiều trấn. Hắn ta muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, nháo đến như vậy nhưng phần lớn bá tánh đều chỉ có thể yên lặng nén giận, nháo lớn hơn nữa, hắn ta lại lấy một cây bút bạc ra, lập tức thành công chặn những lời khinh khi của bá tánh. Hầu hết bá tánh đều cố kỵ hắn ta là tôn tử duy nhất của Trần Các lão, họ nghĩ ông cũng sẽ che chở hắn ta nên dù có oan ức cũng không dám kiện cáo, sợ phải hứng chịu hành động trả thù của Trần gia.
Sau khi công công chết, đệ đệ hạ chỉ tịch biên tài sản Trần gia, bá tánh trấn phụ cận thấy ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi thì đoán Trần gia sắp sụp đổ, họ lập tức sôi nổi kiện cáo các oan tình năm xưa lên trên.
Tất cả mọi chuyện đều là do Trần Kế Tông làm nhưng hắn ta thì tính là cái gì chứ? Bé nhỏ đến không đáng kể nên tội danh đương nhiên được trút lên đầu công công.
Tuy nhiên, trong những năm Trần Kế Tông thường xuyên vi phạm pháp lệnh lại đúng vào thời điểm mấu chốt công công được thăng chức làm ra cải cách đao to búa lớn trên triều đình, chuyện lớn chuyện bé trên cả nước ít nhiều đều đang chờ ông xử lý, trong nhà Trần Đình Thực yếu đuối và Tề thị ngang ngược đều giấu giếm việc làm của nhi tử bọn họ xuống thì làm sao công công biết được?
Bây giờ công công đang ở Thạch Kiều trấn, Hoa Dương cũng biết năm ngoái Trần Kế Tông đã phạm phải một cọc án tử, chỉ cần hộ nhân bị hại kia dám đến để cáo trạng thì ông còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Nếu không phải còn đang ở trong tang kỳ nên không tiện ra cửa thì Hoa Dương đã sớm hành động.
Tuy nhiên, lo lắng của Trần Kính Tông cũng có đạo lý, Trần Kế Tông là một đại nam nhân cao lớn cường tráng, nếu như hắn ta thật sự trốn trong hoa viên sau đó nhào ra thì nàng, Triều Vân và thêm cả Triều Nguyệt cũng không phải đối thủ của hắn ta.
"Mấy tháng nay chàng đừng vào núi."
Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông nói, tường viện Trần gia không cao, hắn có thể trèo qua trèo lại thì người khác cũng có thể.
Trần Kính Tông gật đầu: "Ta đã nói với lão gia tử để hộ vệ tăng cường tuần tra, bảo đảm thời thời khắc khắc bên người chúng ta đều có người nhìn chằm chằm."
Hoa Dương thầm nghĩ, mặc kệ bên ngoài có hộ vệ hay không, chỉ cần Trần Kính Tông không rời khỏi Tứ Nghi đường thì nàng lập tức không sợ gì cả.
Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Hoa Dương hài lòng nhéo nhéo cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn.
Võ phu không tệ nha, nếu đổi thành Trạng nguyên lang hoặc Thám hoa lang, nếu thật sự có kẻ xấu tới thì chưa chắc có thể đánh thắng hai huynh đệ kia.
Trần Kính Tông: "..."
Có phải bởi vì nàng đột nhiên phát hiện hắn có thể giúp nàng chắn sâu, cõng nàng lên núi, ngăn cản kẻ xấu các loại nên gần đây vẻ mặt của nàng mới ôn hòa với hắn một chút không?
Ngày hôm sau, Trần Kính Tông tuần tra trước sau Tứ Nghi đường một phen, hắn còn nghĩ cách cài bẫy rập để phòng ngừa người từ bên ngoài tiến vào mà không phát hiện ra.
Lúc này, bên ngoài đại môn Trần trạch bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc lớn của một nữ nhân, trong miệng kêu oan ức, cầu xin lão gia tử làm chủ thay nàng ấy.
Trần Kính Tông lập tức trở về Tứ Nghi đường.
Hoa Dương cũng nghe thấy, phu thê hai người tình cờ gặp nhau ở trước cổng Tứ Nghi đường.
Trần Kính Tông: "Nàng cũng muốn đến xem sao?"
Hoa Dương gật đầu.
Phu thê hai người đang đi song song trên hành lang thì thấy Trấn Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng lần lượt ra tới, La Ngọc Yến còn đang ở cữ, dù muốn xem náo nhiệt cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực, còn Du Tú là do Trần Bá Tông yêu cầu ở lại trong nhà.
Trần Bá Tông chỉ dám quản thê tử của chính mình chứ nào dám can thiệp tự do của đệ muội Công chúa, hai bên gật đầu chào hỏi xong cùng nhau đến chủ trạch.
Trần Đình Giám và Tôn thị cũng đã đến rồi.
"Lão gia, bên ngoài có người gây sự, bá tánh đã đứng vây quanh bên ngoài rồi." Quản sự canh giữ cửa cũng rất đau đầu.
Trần Đình Giám: "Mở cửa."
Gia chủ có lệnh, quản gia vội vàng kêu hạ nhân ra mở cửa.
Hoa Dương nương vào vai Trần Kính Tông, nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy đằng trước có một đôi phu thê trẻ tuổi đang quỳ, người nam nhân sắc mặt tang thương, nữ nhân khuôn mặt gầy gò nhưng làn da lại trắng nõn, trên mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Trần Đình Giám, nữ nhân dập đầu khóc lóc: "Các lão, dân phụ có oan, xin Các lão làm chủ thay dân phụ!"
Trần Đình Giám đi ra cửa, thấy nữ nhân khóc quá thương tâm, vẻ mặt uy nghiêm của ông cũng hòa hoãn vài phần, cúi đầu hỏi: "Nếu đã có oan tình, vì sao ngươi không đến quan phủ trình báo? Lão phu đang trong tang kỳ, không thích hợp làm thay quan phủ."
Nữ nhân kia quỳ rạp xuống đất, khóc không ngừng: "Bẩm Các lão, người dân nữ muốn tố cáo chính là chất tử của người, Trần Kế Tông. Lúc trước không dám trình báo là vì sợ Các lão ngài bao che chất tử. Mấy ngày trước đây mới nghe nói Các lão đại nghĩa diệt thân tống Tề thị vào đại lao, dân phụ mới sinh ra hy vọng, đặc biệt tới đây thỉnh Các lão chủ trì công đạo cho phu thê dân phụ."
Trần Đình Giám nhíu mày, nhìn vào phía trong viện.
Phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông vừa lúc chạy tới. Trần Đình Thực không nhận ra người quỳ trên mặt đất, nhưng khi Trần Kế Tông nhìn đến khuôn mặt người nam nhân thì hắn ta kinh ngạc dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Trần Đình Giám thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi người nữ nhân: "Oan tình của ngươi cụ thể là như thế nào?"
Lời này càng khiến cho tiếng khóc của nữ tử kia càng thêm thê lương, nức nở một lúc lâu, nàng ấy mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu rõ ràng hoàn chỉnh: "Dân phụ là người của Triệu gia trấn, 5 năm trước được gả đến trấn này. Vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm trước, dân phụ đang giặt quần áo bên suối, Trần Kế Tông đột nhiên xuất hiện, mạnh bạo kéo dân phụ đến chỗ hẻo lánh... Dân phụ không dám để lộ ra ngoài, không ngờ hắn ta ngày càng quá đáng, tự nhiên liên tiếp tìm đến nhà dân phụ. Một lần bị phu quân dân phụ bắt gặp, Trần Kế Tông thân cường thể tráng, phu quân dân phụ không phải đối thủ của hắn ta nên bị hắn ta đánh gãy một chân, còn tuyên bố nếu nhà dân phụ dám làm lớn chuyện thì hắn lập tức giết phu quân của dân phụ!"
"Nói năng bậy bạ, ta vốn dĩ không quen biết ngươi!"
Trần Kế Tông chạy ra, quỳ gối trước mặt Trần Đình Giám, hồng con mắt bày tỏ trong sạch: "Bá phụ đừng tin nàng ta! Nữ nhân này vừa thấy nương con xảy ra chuyện thì lập tức đến đây vu oan cho con, chính là muốn tìm được chỗ tốt từ Trần gia!"
"Ta không có nói bậy!"
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Kế Tông thì lập tức giống như phát điên, bổ nhào đến chỗ hắn ta muốn xé áo ra: "Tên súc sinh nhà ngươi đã từng làm nhục ta rất nhiều lần, ta đã từng cắn lên trên lưng ngươi, ngươi có dám để cho Các lão nhìn vết sẹo để kiểm chứng không!"
Trần Kế Tông đột nhiên đẩy nữ nhân này ra: "Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, tất cả đều là do thê tử ta để lại, có liên quan gì đến ngươi!"
Bên trong nội viện, Quách thị đã sớm hoa dung thất sắc, lung lay sắp đổ khi nghe nữ nhân kia trần thuật, giờ đây lại phải nghe thấy Trần Kế Tông kéo tên mình ra trước mặt mọi người để làm trò, thậm chí còn là một chuyện khó coi như vậy, Quách thị chỉ cảm thấy một trận máu nóng xộc thẳng lên đại não, sau khi hổ thẹn qua đi thì chỉ còn lại hận ý thấu xương, nàng ấy không kìm được bật khóc quát: "Ta không có! Trần Kế Tông, ngươi không phải là con người nữa thì cũng đừng nghĩ đến việc phá hủy danh dự của ta!"
Sai lầm lớn nhất đời này của nàng ấy chính là nghe theo khuyên bảo của phụ mẫu mà gả vào Trần gia!
Các bá tánh thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt là gièm pha của các chuyện tư mật nam nữ này, ngay lập tức âm thanh nghị luận của dân chúng dần dần vang lên.
Trần Đình Giám nhắm mắt lại, chỉ vào Trần Kế Tông nói với quản sự: "Trói hắn ta lại, đưa đến từ đường để thẩm vấn."
Khi tiếng khóc vang dội của hài tử truyền đến, Hoa Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hai nhà quá gần nhau nên La Ngọc Yến la hét thống khổ cả một đêm thì ở bên đây nàng cũng không ngủ được.
Đầu óc Hoa Dương choáng váng, thấy Trần Kính Tông trở mình, thầm nghĩ hắn cũng đang nghĩ đến huynh tẩu bên kia nên nàng thuận miệng nói: "Chúc mừng, chàng lại có thêm một chất... Chàng hy vọng hài tử là chất tử hay chất nữ?"
Nhớ tới Phù Thúy đường còn chưa sai người đến đây báo tin vui nên Hoa Dương kịp thời thay đổi lời nói.
Trần Kính Tông: "Sao cũng được, dù sao cũng không phải ta nuôi."
Hoa Dương: "..."
Nàng nên lo cho giấc ngủ của mình thì hơn.
Sau khi trời sáng, phu thê bọn họ cùng nhau đến Phù Thúy đường để chúc mừng.
Vậy mà hai người họ lại là người đến trễ nhất, bên trong nhà chính, Tôn thị đang ôm một hài tử quấn tã lót màu xanh ngọc cười tủm tỉm trêu chọc, Trần Đình Giám ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn thê tử và chất nữ, một tay vuốt râu, khuôn mặt nho nhã không giận tự uy.
"Phụ thân, Tứ đệ và Công chúa tới."
Trần Hiếu Tông là người đầu tiên nhìn thấy hai thân ảnh ở trước cửa, hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Đình Giám hoàn hồn, lập tức đứng dậy.
"Phụ thân lúc nào cũng khách khí như thế thì sau này mỗi khi trong nhà có chuyện vui, con cũng không dám đến nữa, miễn cho phá hỏng bầu không khí hòa thuận vui vẻ của cả nhà."
Hoa Dương đỡ bà bà lên, vờ như bất mãn nói với ông.
Trần Đình Giám có hơi hổ thẹn cười cười.
Hoa Dương nhìn về phía tiểu chất nữ còn đang nằm trong tã lót, khuôn mặt hài tử mới sinh vừa đỏ hồng vừa nhăn nhúm, Hoa Dương chỉ có thể trái lương tâm khen: "Hài tử này, vừa mới sinh ra đã có thể nhìn ra được dáng vẻ mỹ nhân sau này, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ hoa dung nguyệt mạo giống như tam tẩu đây."
Trần Kính Tông đứng bên cạnh "xuy" một tiếng.
Trần Hiếu Tông nhàn nhạt liếc qua bên cạnh một cái, tuy rằng những lời khen của Công chúa chỉ là khách khí nhưng lão Tứ thân là thân thúc, chẳng lẽ không hy vọng chất nữ lớn lên tốt đẹp sao, sao lúc này đây lại phá đám như vậy?
Tôn thị cũng trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo lão Tứ đừng có mà gây rối.
Trần Kính Tông tới gần Hoa Dương, theo ánh mắt của nàng nhìn vào trong tã lót, thấy tiểu chất nữ giống y như con khỉ thì không tài nào mở miệng khen nổi.
Hoa Dương nhìn quanh một lượt thì phát hiện đại tẩu Du Tú không có ở đây, ắt hẳn là nàng ấy đang ở trong nội thất thăm La Ngọc Yến.
Tối hôm qua La Ngọc Yến mới hạ sinh hài tử nên khẳng định lúc này trong nội thất vẫn còn mùi, Hoa Dương cũng không muốn vào ngửi, nói đi nói lại nàng cũng là công chúa, nghi thức xã giao giữa chị em dâu trong nhà cũng phải nhượng bộ thân phận của nàng.
Lúc này, phía bên Đông viện cũng đã phái người đến đây.
Tệ thị đã bị quan sai nhốt vào đại lao, phụ tử Trần Đình Thực và Trần Kế Tông không tiện đến Phù Thúy đường để chúc mừng nên phái thê tử của Trần Kế Tông là Quách thị ra mặt.
Tuổi tác Quách thị và Hoa Dương không chênh lệch nhiều lắm, Quách thị là tức phụ do Tề thị tìm được từ gia đình thư hương ở Lăng Châu phủ đến cho nhi tử, trước khi xuất giá tính tình dịu dàng hiểu lễ của nàng ấy truyền xa, nếu không phải Trần Kế Tông có một bá phụ là Các lão thì làm sao Quách gia chịu đưa nữ nhi gả thấp cho một tên ăn chơi trác táng không chịu đọc sách như hắn ta. Sau khi Quách thị gả đến đây, gặp phải bà bà cường ngạnh độc đoán, lại thêm trượng phu thô lỗ không có chí tiến thủ thì một thời gian sau trở nên khép mình, sống như một cái bóng.
Khi đối mặt với Trần Đình Giám và một nhà quan lớn này, Quách thị vốn đã không có chút tự tin nào, nay bà bà lại bị tống vào đại lao, nàng ấy lại càng thêm không dám ngẩng đầu.
Nàng ấy khẩn trương co quắp người đi về phía nhà chính, trong tay bế nhi tử Hổ Ca Nhi ba tuổi của mình.
Nhi tử tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng lúc này đây là tiếp thêm cho nàng ấy một chút dũng khí, nếu không nàng ấy sợ rằng ngay cả bước đi thôi mình cũng có thể phạm lỗi.
Trần Bá Tông nhìn về phía Hổ Ca Nhi.
Hổ Ca Nhi có một đôi vành tai dài béo, toàn bộ Trần gia không có ai có loại vành tai như thế nhưng biểu ca của Tề thị là Dương quản sự lại có.
Trần Bá Tông nhìn về phía phụ thân.
Trần Đình Giám ngồi ở vị trí chủ vị buông mi mắt xuống, không ai đoán được ông đang suy nghĩ cái gì.
"Bá phụ, bá mẫu, chúc mừng hai người có thêm một tiểu chất nữ." Quách thị nỗ lực tươi cười, xong hướng về phía Trần Hiếu Tông chúc mừng lần nữa.
Tôn thị cũng rất thương tiếc tiểu tôn phụ này nên bà từ ái hàn huyên cùng nàng ấy.
"Các ngươi ngồi đi, ta về trước." Trần Đình Giám đột nhiên đứng dậy.
Trần Bá Tông đi theo nói: "Con đưa phụ thân đi."
Trần Hiếu Tông cũng muốn đưa ông đi nhưng Trần Bá Tông lại xua xua tay, để hắn ta ở lại tiếp đãi mọi người.
Vừa ra khỏi Phù Thúy đường thì tức khắc, khuôn mặt Trần Đình Giám tối sầm lại, phân phó trưởng tử: "Phải hoàn thành nó thật tốt trước Trung thu."
Trần Bá Tông: "Vâng."
Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến đặt tên cho nữ nhi mới sinh là Uyển Thanh.
Vào lễ tắm ba ngày của Uyển Thanh, Trần gia đã tổ chức một buổi gia yến đơn giản trong nhà chính, ngoại trừ La Ngọc Yến phải ở cữ, Uyển Thanh còn quá nhỏ ra thì những người khác đều đã tới đủ.
Hoa Dương và Trần Kính Tông vẫn ngồi với nhau trên một chiếc bàn.
Nàng không dấu vết quét mắt đánh giá phụ tử Trần Đình Thực một lần.
Trần Đình Thực gầy mất một vòng, nhìn cứ như người mất hồn nhưng lại phải gượng cười vui vẻ vì ông ta không dám bày ra vẻ mặt đưa đám ở trong ngày vui của cả nhà đại ca.
Trần Kế Tông cứng rắn hơn ông ta một chút, hắn ta mới mất đi mẫu thân nên tâm tình không tốt, khuôn mặt lạnh tanh, chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp xé rách mặt với đại phòng.
Sau khi gia yến kết thúc, Hoa Dương và Trần Kính Tông trở về Tứ Nghi đường.
Không còn việc gì nên Hoa Dương chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Trần Kính Tông ngồi bên mép giường, nhìn nàng nói: "Sổ sách của Tề thị là do ta trình lên nên có khả năng đường đệ kia của ta biết nên oán giận. Sau này, nàng đừng đơn độc đến hoa viên phía sau, cho dù có nha hoàn đi theo cũng không được, nếu thật sự muốn đi giải sầu thì ta đi với nàng."
Tứ Nghi đường rất an toàn, Hoa Dương cũng không dễ dàng ra khỏi Trần trạch, vậy nên hắn sợ Trần Kế Tông trở nên hồ đồ trốn trong hoa viên, chờ đợi thời cơ để trả thù.
Hoa Dương nghe vậy, cười lạnh nói: "Hắn cũng dám mưu hại ta sao?"
Trần Kính Tông: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta chỉ ở lại bên này mấy tháng nên không cần phải mạo hiểm."
Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, trước đây Trần Kế Tông còn dám nhìn trộm mỹ mạo của nàng, bây giờ vì báo thù cho tang mẫu, không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó.
Hoa Dương rũ mắt, Trần Kế Tông không tới mưu hại nàng thì nàng cũng sẽ tìm cơ hội thu thập hắn ta sau khi mãn tang.
Năm đó, khi công công chết mang theo trên lưng mình đệ nhị tội danh, đó là túng thân phạm pháp.
Trên hồ sơ viết, Trần Kế Tông là một kẻ ăn chơi trác táng, ỷ vào trưởng bối làm quan trong triều nên làm một thế hệ hoành hành ngang ngược, tác oai tác oái ở Thạch Kiều trấn. Hắn ta muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, nháo đến như vậy nhưng phần lớn bá tánh đều chỉ có thể yên lặng nén giận, nháo lớn hơn nữa, hắn ta lại lấy một cây bút bạc ra, lập tức thành công chặn những lời khinh khi của bá tánh. Hầu hết bá tánh đều cố kỵ hắn ta là tôn tử duy nhất của Trần Các lão, họ nghĩ ông cũng sẽ che chở hắn ta nên dù có oan ức cũng không dám kiện cáo, sợ phải hứng chịu hành động trả thù của Trần gia.
Sau khi công công chết, đệ đệ hạ chỉ tịch biên tài sản Trần gia, bá tánh trấn phụ cận thấy ngay cả Cẩm Y Vệ cũng đến rồi thì đoán Trần gia sắp sụp đổ, họ lập tức sôi nổi kiện cáo các oan tình năm xưa lên trên.
Tất cả mọi chuyện đều là do Trần Kế Tông làm nhưng hắn ta thì tính là cái gì chứ? Bé nhỏ đến không đáng kể nên tội danh đương nhiên được trút lên đầu công công.
Tuy nhiên, trong những năm Trần Kế Tông thường xuyên vi phạm pháp lệnh lại đúng vào thời điểm mấu chốt công công được thăng chức làm ra cải cách đao to búa lớn trên triều đình, chuyện lớn chuyện bé trên cả nước ít nhiều đều đang chờ ông xử lý, trong nhà Trần Đình Thực yếu đuối và Tề thị ngang ngược đều giấu giếm việc làm của nhi tử bọn họ xuống thì làm sao công công biết được?
Bây giờ công công đang ở Thạch Kiều trấn, Hoa Dương cũng biết năm ngoái Trần Kế Tông đã phạm phải một cọc án tử, chỉ cần hộ nhân bị hại kia dám đến để cáo trạng thì ông còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Nếu không phải còn đang ở trong tang kỳ nên không tiện ra cửa thì Hoa Dương đã sớm hành động.
Tuy nhiên, lo lắng của Trần Kính Tông cũng có đạo lý, Trần Kế Tông là một đại nam nhân cao lớn cường tráng, nếu như hắn ta thật sự trốn trong hoa viên sau đó nhào ra thì nàng, Triều Vân và thêm cả Triều Nguyệt cũng không phải đối thủ của hắn ta.
"Mấy tháng nay chàng đừng vào núi."
Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông nói, tường viện Trần gia không cao, hắn có thể trèo qua trèo lại thì người khác cũng có thể.
Trần Kính Tông gật đầu: "Ta đã nói với lão gia tử để hộ vệ tăng cường tuần tra, bảo đảm thời thời khắc khắc bên người chúng ta đều có người nhìn chằm chằm."
Hoa Dương thầm nghĩ, mặc kệ bên ngoài có hộ vệ hay không, chỉ cần Trần Kính Tông không rời khỏi Tứ Nghi đường thì nàng lập tức không sợ gì cả.
Suy nghĩ vừa nảy ra khiến Hoa Dương hài lòng nhéo nhéo cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn.
Võ phu không tệ nha, nếu đổi thành Trạng nguyên lang hoặc Thám hoa lang, nếu thật sự có kẻ xấu tới thì chưa chắc có thể đánh thắng hai huynh đệ kia.
Trần Kính Tông: "..."
Có phải bởi vì nàng đột nhiên phát hiện hắn có thể giúp nàng chắn sâu, cõng nàng lên núi, ngăn cản kẻ xấu các loại nên gần đây vẻ mặt của nàng mới ôn hòa với hắn một chút không?
Ngày hôm sau, Trần Kính Tông tuần tra trước sau Tứ Nghi đường một phen, hắn còn nghĩ cách cài bẫy rập để phòng ngừa người từ bên ngoài tiến vào mà không phát hiện ra.
Lúc này, bên ngoài đại môn Trần trạch bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc lớn của một nữ nhân, trong miệng kêu oan ức, cầu xin lão gia tử làm chủ thay nàng ấy.
Trần Kính Tông lập tức trở về Tứ Nghi đường.
Hoa Dương cũng nghe thấy, phu thê hai người tình cờ gặp nhau ở trước cổng Tứ Nghi đường.
Trần Kính Tông: "Nàng cũng muốn đến xem sao?"
Hoa Dương gật đầu.
Phu thê hai người đang đi song song trên hành lang thì thấy Trấn Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng lần lượt ra tới, La Ngọc Yến còn đang ở cữ, dù muốn xem náo nhiệt cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực, còn Du Tú là do Trần Bá Tông yêu cầu ở lại trong nhà.
Trần Bá Tông chỉ dám quản thê tử của chính mình chứ nào dám can thiệp tự do của đệ muội Công chúa, hai bên gật đầu chào hỏi xong cùng nhau đến chủ trạch.
Trần Đình Giám và Tôn thị cũng đã đến rồi.
"Lão gia, bên ngoài có người gây sự, bá tánh đã đứng vây quanh bên ngoài rồi." Quản sự canh giữ cửa cũng rất đau đầu.
Trần Đình Giám: "Mở cửa."
Gia chủ có lệnh, quản gia vội vàng kêu hạ nhân ra mở cửa.
Hoa Dương nương vào vai Trần Kính Tông, nhìn ra ngoài cửa, lập tức nhìn thấy đằng trước có một đôi phu thê trẻ tuổi đang quỳ, người nam nhân sắc mặt tang thương, nữ nhân khuôn mặt gầy gò nhưng làn da lại trắng nõn, trên mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Trần Đình Giám, nữ nhân dập đầu khóc lóc: "Các lão, dân phụ có oan, xin Các lão làm chủ thay dân phụ!"
Trần Đình Giám đi ra cửa, thấy nữ nhân khóc quá thương tâm, vẻ mặt uy nghiêm của ông cũng hòa hoãn vài phần, cúi đầu hỏi: "Nếu đã có oan tình, vì sao ngươi không đến quan phủ trình báo? Lão phu đang trong tang kỳ, không thích hợp làm thay quan phủ."
Nữ nhân kia quỳ rạp xuống đất, khóc không ngừng: "Bẩm Các lão, người dân nữ muốn tố cáo chính là chất tử của người, Trần Kế Tông. Lúc trước không dám trình báo là vì sợ Các lão ngài bao che chất tử. Mấy ngày trước đây mới nghe nói Các lão đại nghĩa diệt thân tống Tề thị vào đại lao, dân phụ mới sinh ra hy vọng, đặc biệt tới đây thỉnh Các lão chủ trì công đạo cho phu thê dân phụ."
Trần Đình Giám nhíu mày, nhìn vào phía trong viện.
Phụ tử Trần Đình Thực, Trần Kế Tông vừa lúc chạy tới. Trần Đình Thực không nhận ra người quỳ trên mặt đất, nhưng khi Trần Kế Tông nhìn đến khuôn mặt người nam nhân thì hắn ta kinh ngạc dừng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Trần Đình Giám thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi người nữ nhân: "Oan tình của ngươi cụ thể là như thế nào?"
Lời này càng khiến cho tiếng khóc của nữ tử kia càng thêm thê lương, nức nở một lúc lâu, nàng ấy mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu rõ ràng hoàn chỉnh: "Dân phụ là người của Triệu gia trấn, 5 năm trước được gả đến trấn này. Vào buổi trưa mồng chín tháng sáu năm trước, dân phụ đang giặt quần áo bên suối, Trần Kế Tông đột nhiên xuất hiện, mạnh bạo kéo dân phụ đến chỗ hẻo lánh... Dân phụ không dám để lộ ra ngoài, không ngờ hắn ta ngày càng quá đáng, tự nhiên liên tiếp tìm đến nhà dân phụ. Một lần bị phu quân dân phụ bắt gặp, Trần Kế Tông thân cường thể tráng, phu quân dân phụ không phải đối thủ của hắn ta nên bị hắn ta đánh gãy một chân, còn tuyên bố nếu nhà dân phụ dám làm lớn chuyện thì hắn lập tức giết phu quân của dân phụ!"
"Nói năng bậy bạ, ta vốn dĩ không quen biết ngươi!"
Trần Kế Tông chạy ra, quỳ gối trước mặt Trần Đình Giám, hồng con mắt bày tỏ trong sạch: "Bá phụ đừng tin nàng ta! Nữ nhân này vừa thấy nương con xảy ra chuyện thì lập tức đến đây vu oan cho con, chính là muốn tìm được chỗ tốt từ Trần gia!"
"Ta không có nói bậy!"
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Kế Tông thì lập tức giống như phát điên, bổ nhào đến chỗ hắn ta muốn xé áo ra: "Tên súc sinh nhà ngươi đã từng làm nhục ta rất nhiều lần, ta đã từng cắn lên trên lưng ngươi, ngươi có dám để cho Các lão nhìn vết sẹo để kiểm chứng không!"
Trần Kế Tông đột nhiên đẩy nữ nhân này ra: "Trên người ta có rất nhiều vết sẹo, tất cả đều là do thê tử ta để lại, có liên quan gì đến ngươi!"
Bên trong nội viện, Quách thị đã sớm hoa dung thất sắc, lung lay sắp đổ khi nghe nữ nhân kia trần thuật, giờ đây lại phải nghe thấy Trần Kế Tông kéo tên mình ra trước mặt mọi người để làm trò, thậm chí còn là một chuyện khó coi như vậy, Quách thị chỉ cảm thấy một trận máu nóng xộc thẳng lên đại não, sau khi hổ thẹn qua đi thì chỉ còn lại hận ý thấu xương, nàng ấy không kìm được bật khóc quát: "Ta không có! Trần Kế Tông, ngươi không phải là con người nữa thì cũng đừng nghĩ đến việc phá hủy danh dự của ta!"
Sai lầm lớn nhất đời này của nàng ấy chính là nghe theo khuyên bảo của phụ mẫu mà gả vào Trần gia!
Các bá tánh thích nhất là xem náo nhiệt, đặc biệt là gièm pha của các chuyện tư mật nam nữ này, ngay lập tức âm thanh nghị luận của dân chúng dần dần vang lên.
Trần Đình Giám nhắm mắt lại, chỉ vào Trần Kế Tông nói với quản sự: "Trói hắn ta lại, đưa đến từ đường để thẩm vấn."