Chương 22
Hoa Dương ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn.
Cơ thể mềm nhũn ra, mơ màng, còn rất đói bụng.
Triều Vân vừa treo màn lên vừa bẩm báo: "Công chúa, phò mã đã đi ra ngoài giúp dân chúng thoát nước rồi, vẫn chưa về."
Hoa Dương hỏi: "Đi khi nào?"
"Buổi sáng, sau khi người ngủ rồi phò mã lập tức xuất phát, mặc một bộ xiêm y bẩn thỉu. Buổi trưa, phò mã ăn cơm ở bên ngoài, ta đã cố tình đi tìm hiểu, ngoại trừ các nam đinh còn ở lại thẩm vấn Đông viện, thì những người khác đã bị lão gia dẫn theo ra ngoài làm hết rồi."
Hoa Dương gật gật đầu, mọi chuyện có mức độ nặng nhẹ, lão thái thái đã không còn, nhưng bên ngoài kia vẫn còn nhiều nhà dân chúng gặp khó khăn.
"Phòng bếp nấu món gì?"
"Thịt hôm bữa đã hết sạch rồi, nên Triều Nguyệt hầm cháo táo đỏ với cây nhãn cho ngài bồi bổ khí huyết, còn hầm canh măng cách thủy chuẩn bị đợi người tỉnh lại rồi xào hai món chay rồi dọn lên. Công chúa, người có muốn ăn cái gì khác không? Đầu bếp trong phòng đã chưng bánh bao nhồi thịt cho trưa nay rồi, từng chiếc bánh lớn hơn cả nắm tay, bản thân ăn một chút còn lại thì đưa cho lão gia, chia cho các dân chúng gặp nạn ăn."
Có Trần gia dẫn đầu, nên có ít hộ giàu có trong trấn cũng đã góp chút lương thực ra ngoài.
Hoa Dương ăn một ít ở phòng bếp là no rồi, nhưng Trần Kính Tông mất sức cả một ngày, chỉ húp cháo uống canh thôi cũng khó chắc bụng được.
Nàng thuận miệng thốt lên: "Đến nói đầu bếp trong phòng cầm hai bàn bánh bao lên, một bàn để ăn đêm nay, một bàn chiên dầu lên, sáng mai hâm nóng đưa cho phò mã."
Triều Vân chớp mắt mấy cái, rồi bật cười: "Công chúa cũng bắt đầu đau lòng cho phò mã rồi đó."
Hoa Dương: "..."
Sau khi Hoa Dương rời giường, nàng đi thẳng vào phòng tắm, hai đêm trước khó khăn đành bỏ qua nhưng nàng thậm chí cũng không có cơ hội tắm rửa!
Nàng ngồi xuống để Triều Vân kỳ cọ cơ thể sạch sẽ rồi, Hoa Dương lại bước vào thùng tắm, thoải mái thả lỏng trong bọt tắm.
Triều Vân nhân lúc nàng vẫn còn đang ngâm người, vội vàng ôm xiêm y, đi ra ngoài đưa cho Châu Nhi.
Hai người vừa nói chuyện xong, Trần Kính Tông đã quay về, cả người đầy bùn đất bẩn thỉu, ngay cả trên mặt cũng dính chút bùn.
Triều Vân nghĩ thầm phải lau mồ hôi cho phò mã gia, may mà công chúa không thấy thấy dáng vẻ như thế này đấy!
"Phòng tắm đang nấu nước ấm, phò mã tắm trước không?"
Trần Kính Tông quét mắt qua phòng.
Triều Vân chỉ vào phòng tắm nói: "Công chúa vừa tỉnh, đang ngâm người."
Trần Kính Tông dừng một lát, ra lệnh: "Ngươi cầm một bộ khăn, xiêm y đến phòng sát bên đi."
Hắn vừa dứt lời, quay người đi thẳng đến phòng tắm, tự xách nước cho mình.
Triều Vân nhanh chóng vào tủ trong phòng lấy quần áo tắm rửa của phò mã, rồi bảo Châu Nhi đưa đến phòng sát vách. Nàng ấy đợi Châu Nhi cất xiêm y xong, chỉ thấy phò mã gia xách một thùng nước trên tay đi vào.
Phò mã gia có dáng người cao lớn, lập tức chắn mất ánh sáng và cửa, gương mặt lạnh lùng dính bùn nhìn hơi hung dữ.
Châu Nhi nhìn thấy thì hơi sợ hãi.
Trần Kính Tông mở cửa ra vào, nói: "Ngươi ra ngoài đi, lát quay lại nhặt quần áo bẩn là được rồi."
Châu Nhi thở một hơi thật nhẹ nhàng, cúi đầu lùi ra ngoài.
Trần Kính Tông đóng cửa lại, vào phòng cởi xiêm y ra, để lộ cơ thể lực lưỡng và thon gầy, chỉ khác mỗi trên cánh tay đã có nhiều thêm vết dây thừng hằn lên, hai chân cũng trắng bệch vì ngâm nước lâu.
Trần Kính Tông không quan tâm mà lau sạch cơ thể, lau người dùng nửa thùng, gội đầu dùng phần nước còn lại, sau đó đổi thùng khác cũng làm lại y như vậy.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Kính Tông mặc xiêm y mới đi lên giường nằm xuống.
Lúc Trần Kính Tông nhắm mắt ngủ tầm hai khắc đồng hồ, mới xoa mi tâm, đứng dậy đi đến phòng chính. Khi hắn đến cửa ra vào, đã thấy Hoa Dương ngồi ở ghế chủ vị, mặc một chiếc váy dài màu trắng làm bằng gấm, tóc đen xõa tung như mây chỉ cài một cây ngọc trâm màu trắng.
Vì nàng vừa tắm xong, nên gương mặt trắng nõn đã hiện lên một màu đỏ như phấn, sau một ngày nghỉ ngơi, cánh môi cũng đã trở lại vẻ ướt át và bóng loáng quyến rũ người.
Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, ai nhìn mà không vui vẻ được đây.
Trần Kính Tông cười trừ: "Hai ngày không ngâm nước, nhưng nàng ngâm cũng nhanh ghê."
Hoa Dương trừng hắn, nàng cũng muốn tắm lâu thêm một chút nữa, nhưng không phải tại nghe được giọng của hắn, sợ hắn xông vào mới vội vàng rời khỏi thùng tắm sao.
"Dọn cơm ra đi."
Triều Vân cười đi vào phòng bếp.
Trần Kính Tông ngồi vào ghế phía đông bên cạnh, tự rót tách trà uống.
Lúc hắn không cười, gương mặt mang theo vài phần lạnh lùng và sắc bén, khí chất này càng toát lên vẻ anh tuấn và phong thái sắc bén như kiếm của hắn.
Giờ phút này, Hoa Dương lại nhìn thấy ít tia mệt mỏi trên mặt của hắn.
Dù có mạnh mẽ hay cường tráng cũng chỉ là người có máu có thịt.
Hoa Dương đứng dậy, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi: "Sáng sớm mai, chàng cũng phải ra ngoài à?"
Trần Kính Tông nhìn sang: "Nàng có chuyện gì sao?"
Hoa Dương: "..."
Triều Vân và Triều Nguyệt mang cơm tối đến, món chính là cháo táo đỏ và bánh bao, còn hai món chay và một bát canh.
Trần Kính Tông nhìn món chay cả bàn, nghĩ gì đó, hắn đợi cho bọn nha hoàn lui đi mới nói: "Sáng ngày mai, ta còn phải ra ngoài. Có lẽ hết ngày cũng không về, vì ta sẽ lên núi một chuyến."
Hoa Dương nói: "Ai bảo thèm thịt thế? Chàng muốn ăn thì tự kiếm đi, ta không thèm, cũng không ép chàng đi."
Trần Kính Tông hỏi: "Thế sao nàng lại hỏi ta sáng mai có ra ngoài không?"
Hoa Dương múc một hạt nhãn, nhai kỹ rồi từ từ nuốt.
Trần Kính Tông vừa mệt vừa đói, thấy nàng không nói nên hắn vươn tay ra thuận tiện cầm một cái bánh bao lên.
Cả bàn chỉ có bốn cái bánh bao, Trần Kính Tông ăn sạch cả bốn, không chạm đến chút cháo táo đỏ ngọt ngào nhơn nhớt, rồi hắn uống hai chén canh măng.
Ăn uống no nê, Trần Kính Tông súc miệng sơ sài, rồi đi về phòng ngủ.
Hoa Dương đã ngủ cả ngày, nên vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngồi rảnh rỗi đành tìm việc giết thời gian, nàng bảo Triều Vân chuẩn bị giấy và bút, mực.
Triều Vân ngáp một cái.
Hoa Dương cười, nói: "Đêm nay, ngươi không cần gác đêm, đến ngủ chung với Triều Nguyệt đi, thức trắng hai ngày rồi, sáng mai dậy muộn một chút cũng không sao đâu."
Triều Vân thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng tạ ơn, rồi xoa mắt rời đi.
Hoa Dương tự mài mực.
Hai ngày nữa công công sẽ gửi tấu chương lên kinh thành, nếu nàng đã viết thư cho phụ hoàng, thì thuận tiện viết thêm một bức thư cho mẫu hậu và đệ đệ.
Công công vẫn chưa xét xong bản án Tề thị, đêm nay nàng viết xong một bức thư gửi cho đệ đệ trước đã.
Hoa Dương không muốn bàn về chính sự khi gửi thư cho đệ đệ, đệ đệ chỉ mới mười tuổi chẳng có hứng thú gì với việc công công dẫn đầu dân chúng chống lũ cứu giúp thiên tai, huống hồ gì những chuyện này mẫu hậu sẽ dạy cho đệ đệ nghe.
Hoa Dương muốn nói một ít chuyện vui vẻ.
Sau đó Hoa Dương lại tự suy nghĩ, đến mức cười run cả bút trên tay.
Nàng đã kể chuyện Trần Kính Tông tự tay xây xong hoa viên phía sau ra sao, ngay cả khi hắn ngồi chồm hổm đè từng viên đá cuối xuống đất, cả chuyện hắn tiếc tiền mua mẫu đơn, còn cố ý dựng mấy cây ô che mưa trên khóm mẫu đơn nữa.
Nàng còn viết rằng bản thân khá sợ hãi khi nghe thấy lũ lụt đến, sau khi mưa to dừng lại mới thấy vui mừng, còn viết Trần Kính Tông cõng nàng lên núi rất dễ chịu, còn mượn chuyện này dặn đệ đệ phải ăn nhiều cơm và chăm chỉ luyện võ, tương lai mới có thể cao to, cường tráng được.
Hoa Dương viết xong bức thư này, cũng hơi buồn ngủ.
Nàng dùng đồ chặn giấy đè lá thư đợi cho nét mực khô, rồi tắt đèn, sau khi ánh mắt quen với bóng tối mới nhẹ nhàng đi vào phòng.
Nàng vừa vào đến giường đã nghe tiếng hít thở đều đều, phò mã đã mệt mõi ba ngày nay, hắn ngủ rất ngon.
Hoa Dương cẩn thận leo đến giữa giường, tuy động tác của nàng đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng khi nàng vừa nằm xuống, Trần Kính Tông lập tức xoay người lại, vươn cánh tay ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực.
Hơi thở ấm áp của hắn thổi lên cổ của nàng, mà hắn cũng chỉ ôm nàng như thế đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông chính là người cực khổ nhất trong Tứ Nghi đường, nhưng vẫn là người tỉnh lại đầu tiên nhất.
Trên giường, Hoa Dương vẫn còn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn lờ mờ được tia sáng chiếu rọi toát ra một màu vàng trơn bóng như ngọc, cánh môi mũm mĩm hơi mở ra.
Dáng người mảnh khảnh của nàng đã có chút thịt, dù ôm hay đè dưới thân đều rất thích.
Ban ngày, lúc nàng tỉnh táo vẫn là công chúa uy nghiêm, nhưng khi đang ngủ say, đột nhiên Trần Kính Tông rất muốn chọc nàng khóc.
Hắn nhìn chăm chú nàng vài lần, mới xuống giường.
Ngoài cửa sổ mới sáng sớm, Trần Kính Tông rời khỏi tịnh phòng, mặc xiêm y xong lại đi đến bậc thềm, liếc sang bàn thấp trên giường và bức thư đang mở ra, được đè bằng phẳng.
Trần Kính Tông đi qua, không đụng vào một góc của chặn giấy mà âm thầm đọc thư.
Trên lá thư đầy chữ này, dường như đều viết về hắn, còn khen hắn rất cường tráng nữa chứ.
Trần Kính Tông nhíu mày, khi nào nàng thích hắn cường tráng như vậy rồi, mỗi lần hắn thay quần áo, nàng chỉ nhìn cánh tay hắn lộ ra ngoài cũng ghét muốn chết, mà mỗi lần hắn muốn cho vào, nàng càng sợ hãi như gặp quỷ.
Trần Kính Tông làm đệ đệ của ba người ca ca, nên nhanh chóng hiểu ý của công chúa, khoe khoan hắn chỉ là giả, chủ yếu nàng muốn gạt Thái tử nhỏ phải ngoan ngoãn ăn cơm thôi.
...
Đợi khi Hoa Dương tỉnh dậy đã phát hiện Trần Kính Tông rời khỏi nhà, còn lá thư đêm qua đã bị phủ đầy bột, nàng lập tức đoán ra chắc chắn Trần Kính Tông đã đọc được bức thư này.
Nàng hơi sầu não, nuông chiều Trần Kính Tông một tấc, hắn lại đòi tiến lên một thước. Hắn thấy nàng khen nên cái đuôi đã vểnh hẳn lên trời rồi nhỡ.
Hôm nay, nhóm người của Trần Đình Giám vẫn ra ngoài giúp đỡ, trong Trần gia hoàn toàn yên tĩnh. Tuy bọn hạ nhân có bận tới bận lui, nhưng rất nghiêm chỉnh và trật tự, không ai dám lớn tiếng gây ồn cả.
Tôn thị đã ngồi ở Tứ Nghi Đường, kể cho Hoa Dương nghe về quá trình thẩm vấn diễn ra ở Đông viện bên kia.
Tề thị chỉ có một kẻ chống lưng, người này chính là biểu ca của bà ta, Dương quản sự.
Lúc còn trẻ, Dương quản sự đã làm một chưởng quầy cho một nhà thương hộ tại Lăng Châu Thành, vậy nên ông ta rất biết cách nói chuyện với người khác và cũng là người có kiến thức. Tề thị vào Trần gia không lâu, dẫn luôn cả Dương quản sự vào Trần gia.
Trần Đình Giám đã ra lệnh cho Trần Đình Thực không được nhận bất cứ lợi ích nào, vậy nên mấy đồ lão thái thái đút lót cho Trần Đình Thực như gặp phải cái đinh. Bà ấy đành câu thông bên Tề thị, không ngờ câu thông được, như Tề thị cẩn thẩn rất ít khi tự ra mặt, mấy chuyện còn lại đều để Dương quản sự đến thay bà ta nói.
Nói đến đây, Tôn thi liên tục nhắc Hoa Dương rằng do Trần Đình Giám vừa với tư cách là nhi tử, cũng là huynh trưởng nên làm chuyện rất khó khăn.
Hoa Dương nghe cũng hiểu, công công đã xử phạt Tề thị, nhưng với đệ đệ ruột thì công công không muốn điều tra nữa.
Nhưng nếu tiếp tục, thì phải điều tra cái gì nữa đây. Trần Đình Thực vừa không ham bạc, cũng không phải ông ta đổi nhân sâm của lão thái thái, chuyện ông ta sai nhất là quá yếu ớt, không quản lý nổi nhà mình.
Về công, Trần Đình Thực không có làm trái luật pháp. Còn về tư, ông có trách hay không có quyền của công công, Hoa Dương không xen vào.
Hoa Dương tiễn bà bà đi rồi, tiếp tục viết thư cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Cả ngày cứ thế trôi qua, đến chạng vạng Trần Kính Tông mới quay về, cả người lại đầy bùn đất, cũng may tối qua ngủ ngon giấc nên hắn đã khôi phục được sức lực và tinh thần trọn vẹn.
Ban đêm, tên này đúng như dự đoán của Hoa Dương, vừa lên giường đã đè lên người nàng.
Hoa Dương ghét hắn nặng trịch, nên vùng vẫy đẩy hắn ra.
"Không phải nàng khen ta cường tráng, lẫm liệt sao, còn khỏe mạnh như trâu nữa mà?" Trần Kính Tông vươn tay ra nắm cổ tay nàng, đè chặt xuống lưng nàng.
Hoa Dương hỏi: "Chàng đọc lén thư của ta, không biết xấu hổ còn nói à?"
Trần Kính Tông hỏi lại: "Nếu ta không nhìn, làm sao biết đó là thư?"
Hoa Dương thật sự cúi đầu, lạy về độ vô liêm sỉ của hắn.
Trần Kính Tông lật cơ thể nàng lên.
Hoa Dương nhắm chặt mắt lại.
Trần Kính Tông bật cười, cầm tay nàng mò lên ngực mình: "Thích thì sờ đi, ta đâu phải người keo kiệt."
Hoa Dương đánh một tát "chát"
Âm thanh nhẹ nhàng trong vắt vang lên từ giữa giường, càng tăng lên vài phần mập mờ.
Cơ thể Hoa Dương nóng lên.
Trần Kính Tông lại nắm lấy tay nàng, nàng lại muốn thoát nhưng cũng không đánh được.
Trần Kính Tông khom lưng, dụ dỗ nói vào tai nàng: "Ngoan, nàng nghe lời đừng cử động, sáng mai ta cho nàng ăn mặn."
Hoa Dương: "..."
Nàng hoàn toàn không có thèm thịt của hắn!
Cơ thể mềm nhũn ra, mơ màng, còn rất đói bụng.
Triều Vân vừa treo màn lên vừa bẩm báo: "Công chúa, phò mã đã đi ra ngoài giúp dân chúng thoát nước rồi, vẫn chưa về."
Hoa Dương hỏi: "Đi khi nào?"
"Buổi sáng, sau khi người ngủ rồi phò mã lập tức xuất phát, mặc một bộ xiêm y bẩn thỉu. Buổi trưa, phò mã ăn cơm ở bên ngoài, ta đã cố tình đi tìm hiểu, ngoại trừ các nam đinh còn ở lại thẩm vấn Đông viện, thì những người khác đã bị lão gia dẫn theo ra ngoài làm hết rồi."
Hoa Dương gật gật đầu, mọi chuyện có mức độ nặng nhẹ, lão thái thái đã không còn, nhưng bên ngoài kia vẫn còn nhiều nhà dân chúng gặp khó khăn.
"Phòng bếp nấu món gì?"
"Thịt hôm bữa đã hết sạch rồi, nên Triều Nguyệt hầm cháo táo đỏ với cây nhãn cho ngài bồi bổ khí huyết, còn hầm canh măng cách thủy chuẩn bị đợi người tỉnh lại rồi xào hai món chay rồi dọn lên. Công chúa, người có muốn ăn cái gì khác không? Đầu bếp trong phòng đã chưng bánh bao nhồi thịt cho trưa nay rồi, từng chiếc bánh lớn hơn cả nắm tay, bản thân ăn một chút còn lại thì đưa cho lão gia, chia cho các dân chúng gặp nạn ăn."
Có Trần gia dẫn đầu, nên có ít hộ giàu có trong trấn cũng đã góp chút lương thực ra ngoài.
Hoa Dương ăn một ít ở phòng bếp là no rồi, nhưng Trần Kính Tông mất sức cả một ngày, chỉ húp cháo uống canh thôi cũng khó chắc bụng được.
Nàng thuận miệng thốt lên: "Đến nói đầu bếp trong phòng cầm hai bàn bánh bao lên, một bàn để ăn đêm nay, một bàn chiên dầu lên, sáng mai hâm nóng đưa cho phò mã."
Triều Vân chớp mắt mấy cái, rồi bật cười: "Công chúa cũng bắt đầu đau lòng cho phò mã rồi đó."
Hoa Dương: "..."
Sau khi Hoa Dương rời giường, nàng đi thẳng vào phòng tắm, hai đêm trước khó khăn đành bỏ qua nhưng nàng thậm chí cũng không có cơ hội tắm rửa!
Nàng ngồi xuống để Triều Vân kỳ cọ cơ thể sạch sẽ rồi, Hoa Dương lại bước vào thùng tắm, thoải mái thả lỏng trong bọt tắm.
Triều Vân nhân lúc nàng vẫn còn đang ngâm người, vội vàng ôm xiêm y, đi ra ngoài đưa cho Châu Nhi.
Hai người vừa nói chuyện xong, Trần Kính Tông đã quay về, cả người đầy bùn đất bẩn thỉu, ngay cả trên mặt cũng dính chút bùn.
Triều Vân nghĩ thầm phải lau mồ hôi cho phò mã gia, may mà công chúa không thấy thấy dáng vẻ như thế này đấy!
"Phòng tắm đang nấu nước ấm, phò mã tắm trước không?"
Trần Kính Tông quét mắt qua phòng.
Triều Vân chỉ vào phòng tắm nói: "Công chúa vừa tỉnh, đang ngâm người."
Trần Kính Tông dừng một lát, ra lệnh: "Ngươi cầm một bộ khăn, xiêm y đến phòng sát bên đi."
Hắn vừa dứt lời, quay người đi thẳng đến phòng tắm, tự xách nước cho mình.
Triều Vân nhanh chóng vào tủ trong phòng lấy quần áo tắm rửa của phò mã, rồi bảo Châu Nhi đưa đến phòng sát vách. Nàng ấy đợi Châu Nhi cất xiêm y xong, chỉ thấy phò mã gia xách một thùng nước trên tay đi vào.
Phò mã gia có dáng người cao lớn, lập tức chắn mất ánh sáng và cửa, gương mặt lạnh lùng dính bùn nhìn hơi hung dữ.
Châu Nhi nhìn thấy thì hơi sợ hãi.
Trần Kính Tông mở cửa ra vào, nói: "Ngươi ra ngoài đi, lát quay lại nhặt quần áo bẩn là được rồi."
Châu Nhi thở một hơi thật nhẹ nhàng, cúi đầu lùi ra ngoài.
Trần Kính Tông đóng cửa lại, vào phòng cởi xiêm y ra, để lộ cơ thể lực lưỡng và thon gầy, chỉ khác mỗi trên cánh tay đã có nhiều thêm vết dây thừng hằn lên, hai chân cũng trắng bệch vì ngâm nước lâu.
Trần Kính Tông không quan tâm mà lau sạch cơ thể, lau người dùng nửa thùng, gội đầu dùng phần nước còn lại, sau đó đổi thùng khác cũng làm lại y như vậy.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Kính Tông mặc xiêm y mới đi lên giường nằm xuống.
Lúc Trần Kính Tông nhắm mắt ngủ tầm hai khắc đồng hồ, mới xoa mi tâm, đứng dậy đi đến phòng chính. Khi hắn đến cửa ra vào, đã thấy Hoa Dương ngồi ở ghế chủ vị, mặc một chiếc váy dài màu trắng làm bằng gấm, tóc đen xõa tung như mây chỉ cài một cây ngọc trâm màu trắng.
Vì nàng vừa tắm xong, nên gương mặt trắng nõn đã hiện lên một màu đỏ như phấn, sau một ngày nghỉ ngơi, cánh môi cũng đã trở lại vẻ ướt át và bóng loáng quyến rũ người.
Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, ai nhìn mà không vui vẻ được đây.
Trần Kính Tông cười trừ: "Hai ngày không ngâm nước, nhưng nàng ngâm cũng nhanh ghê."
Hoa Dương trừng hắn, nàng cũng muốn tắm lâu thêm một chút nữa, nhưng không phải tại nghe được giọng của hắn, sợ hắn xông vào mới vội vàng rời khỏi thùng tắm sao.
"Dọn cơm ra đi."
Triều Vân cười đi vào phòng bếp.
Trần Kính Tông ngồi vào ghế phía đông bên cạnh, tự rót tách trà uống.
Lúc hắn không cười, gương mặt mang theo vài phần lạnh lùng và sắc bén, khí chất này càng toát lên vẻ anh tuấn và phong thái sắc bén như kiếm của hắn.
Giờ phút này, Hoa Dương lại nhìn thấy ít tia mệt mỏi trên mặt của hắn.
Dù có mạnh mẽ hay cường tráng cũng chỉ là người có máu có thịt.
Hoa Dương đứng dậy, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi: "Sáng sớm mai, chàng cũng phải ra ngoài à?"
Trần Kính Tông nhìn sang: "Nàng có chuyện gì sao?"
Hoa Dương: "..."
Triều Vân và Triều Nguyệt mang cơm tối đến, món chính là cháo táo đỏ và bánh bao, còn hai món chay và một bát canh.
Trần Kính Tông nhìn món chay cả bàn, nghĩ gì đó, hắn đợi cho bọn nha hoàn lui đi mới nói: "Sáng ngày mai, ta còn phải ra ngoài. Có lẽ hết ngày cũng không về, vì ta sẽ lên núi một chuyến."
Hoa Dương nói: "Ai bảo thèm thịt thế? Chàng muốn ăn thì tự kiếm đi, ta không thèm, cũng không ép chàng đi."
Trần Kính Tông hỏi: "Thế sao nàng lại hỏi ta sáng mai có ra ngoài không?"
Hoa Dương múc một hạt nhãn, nhai kỹ rồi từ từ nuốt.
Trần Kính Tông vừa mệt vừa đói, thấy nàng không nói nên hắn vươn tay ra thuận tiện cầm một cái bánh bao lên.
Cả bàn chỉ có bốn cái bánh bao, Trần Kính Tông ăn sạch cả bốn, không chạm đến chút cháo táo đỏ ngọt ngào nhơn nhớt, rồi hắn uống hai chén canh măng.
Ăn uống no nê, Trần Kính Tông súc miệng sơ sài, rồi đi về phòng ngủ.
Hoa Dương đã ngủ cả ngày, nên vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngồi rảnh rỗi đành tìm việc giết thời gian, nàng bảo Triều Vân chuẩn bị giấy và bút, mực.
Triều Vân ngáp một cái.
Hoa Dương cười, nói: "Đêm nay, ngươi không cần gác đêm, đến ngủ chung với Triều Nguyệt đi, thức trắng hai ngày rồi, sáng mai dậy muộn một chút cũng không sao đâu."
Triều Vân thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng tạ ơn, rồi xoa mắt rời đi.
Hoa Dương tự mài mực.
Hai ngày nữa công công sẽ gửi tấu chương lên kinh thành, nếu nàng đã viết thư cho phụ hoàng, thì thuận tiện viết thêm một bức thư cho mẫu hậu và đệ đệ.
Công công vẫn chưa xét xong bản án Tề thị, đêm nay nàng viết xong một bức thư gửi cho đệ đệ trước đã.
Hoa Dương không muốn bàn về chính sự khi gửi thư cho đệ đệ, đệ đệ chỉ mới mười tuổi chẳng có hứng thú gì với việc công công dẫn đầu dân chúng chống lũ cứu giúp thiên tai, huống hồ gì những chuyện này mẫu hậu sẽ dạy cho đệ đệ nghe.
Hoa Dương muốn nói một ít chuyện vui vẻ.
Sau đó Hoa Dương lại tự suy nghĩ, đến mức cười run cả bút trên tay.
Nàng đã kể chuyện Trần Kính Tông tự tay xây xong hoa viên phía sau ra sao, ngay cả khi hắn ngồi chồm hổm đè từng viên đá cuối xuống đất, cả chuyện hắn tiếc tiền mua mẫu đơn, còn cố ý dựng mấy cây ô che mưa trên khóm mẫu đơn nữa.
Nàng còn viết rằng bản thân khá sợ hãi khi nghe thấy lũ lụt đến, sau khi mưa to dừng lại mới thấy vui mừng, còn viết Trần Kính Tông cõng nàng lên núi rất dễ chịu, còn mượn chuyện này dặn đệ đệ phải ăn nhiều cơm và chăm chỉ luyện võ, tương lai mới có thể cao to, cường tráng được.
Hoa Dương viết xong bức thư này, cũng hơi buồn ngủ.
Nàng dùng đồ chặn giấy đè lá thư đợi cho nét mực khô, rồi tắt đèn, sau khi ánh mắt quen với bóng tối mới nhẹ nhàng đi vào phòng.
Nàng vừa vào đến giường đã nghe tiếng hít thở đều đều, phò mã đã mệt mõi ba ngày nay, hắn ngủ rất ngon.
Hoa Dương cẩn thận leo đến giữa giường, tuy động tác của nàng đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng khi nàng vừa nằm xuống, Trần Kính Tông lập tức xoay người lại, vươn cánh tay ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực.
Hơi thở ấm áp của hắn thổi lên cổ của nàng, mà hắn cũng chỉ ôm nàng như thế đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông chính là người cực khổ nhất trong Tứ Nghi đường, nhưng vẫn là người tỉnh lại đầu tiên nhất.
Trên giường, Hoa Dương vẫn còn đang ngủ say, gương mặt trắng nõn lờ mờ được tia sáng chiếu rọi toát ra một màu vàng trơn bóng như ngọc, cánh môi mũm mĩm hơi mở ra.
Dáng người mảnh khảnh của nàng đã có chút thịt, dù ôm hay đè dưới thân đều rất thích.
Ban ngày, lúc nàng tỉnh táo vẫn là công chúa uy nghiêm, nhưng khi đang ngủ say, đột nhiên Trần Kính Tông rất muốn chọc nàng khóc.
Hắn nhìn chăm chú nàng vài lần, mới xuống giường.
Ngoài cửa sổ mới sáng sớm, Trần Kính Tông rời khỏi tịnh phòng, mặc xiêm y xong lại đi đến bậc thềm, liếc sang bàn thấp trên giường và bức thư đang mở ra, được đè bằng phẳng.
Trần Kính Tông đi qua, không đụng vào một góc của chặn giấy mà âm thầm đọc thư.
Trên lá thư đầy chữ này, dường như đều viết về hắn, còn khen hắn rất cường tráng nữa chứ.
Trần Kính Tông nhíu mày, khi nào nàng thích hắn cường tráng như vậy rồi, mỗi lần hắn thay quần áo, nàng chỉ nhìn cánh tay hắn lộ ra ngoài cũng ghét muốn chết, mà mỗi lần hắn muốn cho vào, nàng càng sợ hãi như gặp quỷ.
Trần Kính Tông làm đệ đệ của ba người ca ca, nên nhanh chóng hiểu ý của công chúa, khoe khoan hắn chỉ là giả, chủ yếu nàng muốn gạt Thái tử nhỏ phải ngoan ngoãn ăn cơm thôi.
...
Đợi khi Hoa Dương tỉnh dậy đã phát hiện Trần Kính Tông rời khỏi nhà, còn lá thư đêm qua đã bị phủ đầy bột, nàng lập tức đoán ra chắc chắn Trần Kính Tông đã đọc được bức thư này.
Nàng hơi sầu não, nuông chiều Trần Kính Tông một tấc, hắn lại đòi tiến lên một thước. Hắn thấy nàng khen nên cái đuôi đã vểnh hẳn lên trời rồi nhỡ.
Hôm nay, nhóm người của Trần Đình Giám vẫn ra ngoài giúp đỡ, trong Trần gia hoàn toàn yên tĩnh. Tuy bọn hạ nhân có bận tới bận lui, nhưng rất nghiêm chỉnh và trật tự, không ai dám lớn tiếng gây ồn cả.
Tôn thị đã ngồi ở Tứ Nghi Đường, kể cho Hoa Dương nghe về quá trình thẩm vấn diễn ra ở Đông viện bên kia.
Tề thị chỉ có một kẻ chống lưng, người này chính là biểu ca của bà ta, Dương quản sự.
Lúc còn trẻ, Dương quản sự đã làm một chưởng quầy cho một nhà thương hộ tại Lăng Châu Thành, vậy nên ông ta rất biết cách nói chuyện với người khác và cũng là người có kiến thức. Tề thị vào Trần gia không lâu, dẫn luôn cả Dương quản sự vào Trần gia.
Trần Đình Giám đã ra lệnh cho Trần Đình Thực không được nhận bất cứ lợi ích nào, vậy nên mấy đồ lão thái thái đút lót cho Trần Đình Thực như gặp phải cái đinh. Bà ấy đành câu thông bên Tề thị, không ngờ câu thông được, như Tề thị cẩn thẩn rất ít khi tự ra mặt, mấy chuyện còn lại đều để Dương quản sự đến thay bà ta nói.
Nói đến đây, Tôn thi liên tục nhắc Hoa Dương rằng do Trần Đình Giám vừa với tư cách là nhi tử, cũng là huynh trưởng nên làm chuyện rất khó khăn.
Hoa Dương nghe cũng hiểu, công công đã xử phạt Tề thị, nhưng với đệ đệ ruột thì công công không muốn điều tra nữa.
Nhưng nếu tiếp tục, thì phải điều tra cái gì nữa đây. Trần Đình Thực vừa không ham bạc, cũng không phải ông ta đổi nhân sâm của lão thái thái, chuyện ông ta sai nhất là quá yếu ớt, không quản lý nổi nhà mình.
Về công, Trần Đình Thực không có làm trái luật pháp. Còn về tư, ông có trách hay không có quyền của công công, Hoa Dương không xen vào.
Hoa Dương tiễn bà bà đi rồi, tiếp tục viết thư cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Cả ngày cứ thế trôi qua, đến chạng vạng Trần Kính Tông mới quay về, cả người lại đầy bùn đất, cũng may tối qua ngủ ngon giấc nên hắn đã khôi phục được sức lực và tinh thần trọn vẹn.
Ban đêm, tên này đúng như dự đoán của Hoa Dương, vừa lên giường đã đè lên người nàng.
Hoa Dương ghét hắn nặng trịch, nên vùng vẫy đẩy hắn ra.
"Không phải nàng khen ta cường tráng, lẫm liệt sao, còn khỏe mạnh như trâu nữa mà?" Trần Kính Tông vươn tay ra nắm cổ tay nàng, đè chặt xuống lưng nàng.
Hoa Dương hỏi: "Chàng đọc lén thư của ta, không biết xấu hổ còn nói à?"
Trần Kính Tông hỏi lại: "Nếu ta không nhìn, làm sao biết đó là thư?"
Hoa Dương thật sự cúi đầu, lạy về độ vô liêm sỉ của hắn.
Trần Kính Tông lật cơ thể nàng lên.
Hoa Dương nhắm chặt mắt lại.
Trần Kính Tông bật cười, cầm tay nàng mò lên ngực mình: "Thích thì sờ đi, ta đâu phải người keo kiệt."
Hoa Dương đánh một tát "chát"
Âm thanh nhẹ nhàng trong vắt vang lên từ giữa giường, càng tăng lên vài phần mập mờ.
Cơ thể Hoa Dương nóng lên.
Trần Kính Tông lại nắm lấy tay nàng, nàng lại muốn thoát nhưng cũng không đánh được.
Trần Kính Tông khom lưng, dụ dỗ nói vào tai nàng: "Ngoan, nàng nghe lời đừng cử động, sáng mai ta cho nàng ăn mặn."
Hoa Dương: "..."
Nàng hoàn toàn không có thèm thịt của hắn!