Chương : 47
Edit + Beta: Vịt
Cố Phong lái xe gần một đêm, nhưng địa chỉ quê Dư Bảo Nguyên thật sự vô cùng hẻo lánh, hắn vòng mấy lần, ngây ngẩn không tìm đúng chỗ.
Hắn dừng xe lại, mở cửa xuống xe, nhìn xung quanh một vòng.
Dãy núi vây quanh, liên miên không dứt. Một con sông hẹp cắt ra núi và đường, nước chảy ào ào.
Quả nhiên là cực kỳ hoang vu.
Hắn hơi cau mày, ngồi trở lại trong xe, một lần nữa mở bản đồ hướng dẫn ra, nghiêm túc mà nhìn, một lần nữa xác nhận vị trí của mình, lại lần nữa khởi động xe.
Xe ở trên đường lái không bao lâu, có điện thoại gọi đến.
Điện thoại của Trần Lập Ninh.
Cố Phong hơi do dự một chút, nhận điện thoại, "Alo?"
"Cố Phong, anh ở đâu?" Trần Lập Ninh bắt đầu đã chất vấn.
Cố Phong nắm vô lăng, "Anh có việc, ra ngoài một chuyến."
"Hôm qua chúng ta đã hẹn, anh tới biệt thự Giang Tân của em," Âm thanh Trần Lập Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, "Em chờ anh hơn 1 giờ rồi, sau đó không cẩn thận ngủ mất. Hiện tại tỉnh lại phát hiện, anh căn bản không tới."
Chân mày Cố Phong hơi nhíu lại, "Anh có việc, em đừng quản."
"Anh có việc gì?"
Sắc mặt Cố Phong từ từ trầm xuống.
Hắn không thích loại cảm giác bị người chất vấn này.
"Cố Phong, anh có phải...... Đi tìm Dư Bảo Nguyên hay không?"
Cố Phong ngẩn ra, "Sao em biết?"
Trần Lập Ninh ở đầu kia giống như thê thảm mà cười một tiếng, "Em biết ngay, em biết ngay anh không đến nhất định đi tìm anh ta. Cố Phong, anh nhớ kỹ, anh đã chia tay với anh ta rồi. Tất cả của anh ta, cũng đã không liên quan tới anh nữa, không phải sao?"
Trong lòng Cố Phong khó giải thích được mà nhảy một cái.
Đúng thế, hắn và Dư Bảo Nguyên đã chia tay.
Cho nên, từ nay về sau, hết thảy của Dư Bảo Nguyên đều không có liên quan gì với hắn sao?
Như vậy, hắn hiện tại là đang làm cái gì?
Tim Cố Phong run lên, phanh mạnh xe lại.
Từ lúc nhìn thấy mấy đồ dùng mẹ và bé kia, suy đoán Dư Bảo Nguyên có lẽ nảy sinh gian tình với một người phụ nữ, có lẽ còn làm cho người phụ nữ kia mang thai, Dư Bảo Nguyên sẽ triệt để chia cắt với hắn như vậy, cậu ấy sẽ có gia đình của mình, từ đó cùng Cố Phong hắn chính là người xa lạ.
Vừa nghĩ tới lần này, hắn chính là vừa sợ vừa giận, hận không thể thể lập tức tìm được Dư Bảo Nguyên, trói cậu lại bên cạnh mình, khiến cậu chỗ nào cũng không đi được, để cho cậu không có gan câu kết làm bậy với người khác.
Hắn rốt cuộc bị bệnh gì!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hắn đang nghĩ xuất thần, âm thanh trong vắt của Trần Lập Ninh bên kia lại truyền tới: "Cố Phong, anh vẫn nghe chứ?"
"Vẫn," Cố Phong hồi phục tinh thần, ho khan một tiếng, "Em nói đi."
"Em không hi vọng loại chuyện này phát sinh lần nữa," Ngữ khí Trần Lập Ninh hơi nghiêm túc chút, "Cố Phong, anh hiện tại lập tức trở về."
Ngón tay Cố Phong chỉ bản đồ đường, hơi quét một cái.
Đã cách mục đích không xa.
Trần Lập Ninh hít một hơi thật sâu, giống như làm một quyết định trọng đại nào đó, "Lúc anh đón em về, hỏi em có thể ở cùng anh hay không. Lúc ấy, em nói em còn cần khảo nghiệm anh, bản thân em cũng cần suy nghĩ. Hiện tại, em đã suy nghĩ kỹ."
Cố Phong giật mình.
"Cố Phong, em nguyện ý ở cùng với anh."
Cố Phong không đáp lại.
Trước mắt hắn chính là con đường đất hướng về quê hoang vu kia của Dư Bảo Nguyên, trong tai nghe chính là Trần Lập Ninh cùng với âm thanh mềm mại dễ nghe phát ra từ dòng điện.
Lúc hắn đón Trần Lập Ninh về nước, tỏ tình với y.
Đáp án của Trần Lập Ninh vô cùng mơ hồ, không có xác định cũng không có phủ định. Cố Phong hiểu, Trần Lập Ninh đây là đang treo hắn, nhưng hắn vẫn như cũ dứt khoát kiên quyết mà đón Trần Lập Ninh về nhà, hơn nữa định cưng chiều y cẩn thận, đối tốt với y, để cho y cam tâm tình nguyện nói ra khẳng định.
Chỉ là hiện tại......
Âm thanh Trần Lập Ninh mang theo một hai phần lửa nóng, "Cố Phong, anh nghe em. Hiện tại, không được do dự, lập tức quay đầu về, đến biệt thự Giang Tân của em."
"Em ở phòng ngủ chờ anh, chờ anh trở lại," Trần Lập Ninh hít một hơi thật sâu, "Cố Phong, chúng ta làm đi."
==================
(Tiên sư thằng đĩ bánh chúi, loại như mày đến chết không ai thèm *** -.-)
Cố Phong lái xe gần một đêm, nhưng địa chỉ quê Dư Bảo Nguyên thật sự vô cùng hẻo lánh, hắn vòng mấy lần, ngây ngẩn không tìm đúng chỗ.
Hắn dừng xe lại, mở cửa xuống xe, nhìn xung quanh một vòng.
Dãy núi vây quanh, liên miên không dứt. Một con sông hẹp cắt ra núi và đường, nước chảy ào ào.
Quả nhiên là cực kỳ hoang vu.
Hắn hơi cau mày, ngồi trở lại trong xe, một lần nữa mở bản đồ hướng dẫn ra, nghiêm túc mà nhìn, một lần nữa xác nhận vị trí của mình, lại lần nữa khởi động xe.
Xe ở trên đường lái không bao lâu, có điện thoại gọi đến.
Điện thoại của Trần Lập Ninh.
Cố Phong hơi do dự một chút, nhận điện thoại, "Alo?"
"Cố Phong, anh ở đâu?" Trần Lập Ninh bắt đầu đã chất vấn.
Cố Phong nắm vô lăng, "Anh có việc, ra ngoài một chuyến."
"Hôm qua chúng ta đã hẹn, anh tới biệt thự Giang Tân của em," Âm thanh Trần Lập Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, "Em chờ anh hơn 1 giờ rồi, sau đó không cẩn thận ngủ mất. Hiện tại tỉnh lại phát hiện, anh căn bản không tới."
Chân mày Cố Phong hơi nhíu lại, "Anh có việc, em đừng quản."
"Anh có việc gì?"
Sắc mặt Cố Phong từ từ trầm xuống.
Hắn không thích loại cảm giác bị người chất vấn này.
"Cố Phong, anh có phải...... Đi tìm Dư Bảo Nguyên hay không?"
Cố Phong ngẩn ra, "Sao em biết?"
Trần Lập Ninh ở đầu kia giống như thê thảm mà cười một tiếng, "Em biết ngay, em biết ngay anh không đến nhất định đi tìm anh ta. Cố Phong, anh nhớ kỹ, anh đã chia tay với anh ta rồi. Tất cả của anh ta, cũng đã không liên quan tới anh nữa, không phải sao?"
Trong lòng Cố Phong khó giải thích được mà nhảy một cái.
Đúng thế, hắn và Dư Bảo Nguyên đã chia tay.
Cho nên, từ nay về sau, hết thảy của Dư Bảo Nguyên đều không có liên quan gì với hắn sao?
Như vậy, hắn hiện tại là đang làm cái gì?
Tim Cố Phong run lên, phanh mạnh xe lại.
Từ lúc nhìn thấy mấy đồ dùng mẹ và bé kia, suy đoán Dư Bảo Nguyên có lẽ nảy sinh gian tình với một người phụ nữ, có lẽ còn làm cho người phụ nữ kia mang thai, Dư Bảo Nguyên sẽ triệt để chia cắt với hắn như vậy, cậu ấy sẽ có gia đình của mình, từ đó cùng Cố Phong hắn chính là người xa lạ.
Vừa nghĩ tới lần này, hắn chính là vừa sợ vừa giận, hận không thể thể lập tức tìm được Dư Bảo Nguyên, trói cậu lại bên cạnh mình, khiến cậu chỗ nào cũng không đi được, để cho cậu không có gan câu kết làm bậy với người khác.
Hắn rốt cuộc bị bệnh gì!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hắn đang nghĩ xuất thần, âm thanh trong vắt của Trần Lập Ninh bên kia lại truyền tới: "Cố Phong, anh vẫn nghe chứ?"
"Vẫn," Cố Phong hồi phục tinh thần, ho khan một tiếng, "Em nói đi."
"Em không hi vọng loại chuyện này phát sinh lần nữa," Ngữ khí Trần Lập Ninh hơi nghiêm túc chút, "Cố Phong, anh hiện tại lập tức trở về."
Ngón tay Cố Phong chỉ bản đồ đường, hơi quét một cái.
Đã cách mục đích không xa.
Trần Lập Ninh hít một hơi thật sâu, giống như làm một quyết định trọng đại nào đó, "Lúc anh đón em về, hỏi em có thể ở cùng anh hay không. Lúc ấy, em nói em còn cần khảo nghiệm anh, bản thân em cũng cần suy nghĩ. Hiện tại, em đã suy nghĩ kỹ."
Cố Phong giật mình.
"Cố Phong, em nguyện ý ở cùng với anh."
Cố Phong không đáp lại.
Trước mắt hắn chính là con đường đất hướng về quê hoang vu kia của Dư Bảo Nguyên, trong tai nghe chính là Trần Lập Ninh cùng với âm thanh mềm mại dễ nghe phát ra từ dòng điện.
Lúc hắn đón Trần Lập Ninh về nước, tỏ tình với y.
Đáp án của Trần Lập Ninh vô cùng mơ hồ, không có xác định cũng không có phủ định. Cố Phong hiểu, Trần Lập Ninh đây là đang treo hắn, nhưng hắn vẫn như cũ dứt khoát kiên quyết mà đón Trần Lập Ninh về nhà, hơn nữa định cưng chiều y cẩn thận, đối tốt với y, để cho y cam tâm tình nguyện nói ra khẳng định.
Chỉ là hiện tại......
Âm thanh Trần Lập Ninh mang theo một hai phần lửa nóng, "Cố Phong, anh nghe em. Hiện tại, không được do dự, lập tức quay đầu về, đến biệt thự Giang Tân của em."
"Em ở phòng ngủ chờ anh, chờ anh trở lại," Trần Lập Ninh hít một hơi thật sâu, "Cố Phong, chúng ta làm đi."
==================
(Tiên sư thằng đĩ bánh chúi, loại như mày đến chết không ai thèm *** -.-)