Chương 25: Như Móng Heo
“Nhưng, nhưng mà...” Cầm Nhi muốn nói gì đó, nhưng không dám mở miệng.Nghĩ đến ba năm trước, con người Lạc Khinh Ca kiêu ngạo lỗ mãng như vậy, nghĩ lại còn thấy rùng mình, cho nên chỉ có thể yếu ớt gật đầu: "Được, nô tỳ lập tức đi làm ngay đây." Nàng ta cầm lấy viên thuốc, rồi lập tức xoay người lao như bay về phía xe ngựa.Lạc Khinh Ca không nói nên lời sờ mũi, xem ra nàng thật có năng lực uy hiếp người, chỉ nói vài câu đã dọa tiểu nha hoàn thành bộ dạng này."Công, công chúa, nàng, nàng thật sự là Phượng Nguyên công chúa." Cầm Nhi kích động đến mức ngày thường nói chuyện lanh lợi là thế mà nay lại lắp ba lắp bắp.Bắc Thần Linh Nhi nhíu mày, nhưng nàng ta cũng không quá kinh ngạc, vừa rồi cũng đoán được.Điều khiến nàng ta khó hiểu chính là, tại sao nàng lại cứu mình? Lẽ nào nàng không nhận ra nàng ta là ai ư?Nàng ta đưa tay lên sờ sờ mặt mình, ba năm đi qua, nàng cũng không thay đổi bao nhiêu mà.Thật sự là kỳ quái, Phượng Nguyên công chúa cứu người đã là kỳ tích thiên hạ, về phần cứu nàng lại càng khó tin hơn, cho dù là biển cạn đá mòn, nàng cũng sẽ không cứu mình.Ở kinh thành, chuyện nàng ta và Lạc Khinh Ca bất hoà, là chuyện mà ai ai cũng biết.Quận chúa Phượng Nguyên nổi danh kiêu ngạo và ngang ngược, thô tục không thể tả, còn Công chúa Lam Linh thì ngang tàn bạo ngược, kiêu căng thành tính, khi hai người chạm mặt nhau, thì y như rằng bắn ra tia lửa.Hừ! Làm sao nàng ta có thể tự nói mình kiêu ngạo ngang ngược được chứ.“Không biết là đầu óc của nàng có vấn đề gì.” Bắc Thần Linh Nhi khó hiểu xòe hai tay ra.Nàng ta thực sự ngạc nhiên vì điều này, chỉ là người đã cứu nàng ta khỏi bọn thổ phỉ thực sự là Lạc Khinh Ca, mặc dù nàng ta coi thường nữ nhân này nhưng dù sao cũng phải nói đôi lời cảm ơn coi như đối phó tạm thời vậy.“Công chúa, đây là dược mà quận chúa đưa cho.” Cầm nhi đưa viên thuốc cho nàng ta.Bắc Thần Linh Nhi đưa nó lên sát lỗ mũi và ngửi nó, sau đó nhét nó vào miệng khi xác định được dược không có vấn đề gì.Không phải nàng ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là nàng ta không dám khen tặng nhân phẩm của Lạc Khinh Ca, có khi nàng cho dược gì thì sao.Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian, sức lực của nàng ta nhanh chóng hồi phục rất nhiều.Bắc Thần Linh Nhi từ trên xe nhảy xuống và đi về phía Lạc Khinh Ca.“Bồ câu chết bầm, đừng tưởng rằng ngươi cứu bản công chúa, thì bản công chúa sẽ cảm tạ ngươi.” Thái độ đó khỏi phải nói kiêu ngạo thế nào, giống như là bố thí cho Lạc Khinh Ca cứu nàng ta vậy.Bồ câu chết bầm? Công chúa?Lạc Khinh Ca cau mày, lạnh lùng đánh giá vị nữ tử đang lên mặt nạt người trước mặt mình.Xét theo cách xưng hô, nữ tử này nhất định có quen biết với nàng, hơn nữa lại còn là một vị công chúa, tuy nhiên, xét theo giọng điệu thì chắc chắn trước đây nàng ta và Lạc Khinh Ca có quan hệ không tốt.Lạc Khinh Ca mím môi, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, cứu ngươi cũng chỉ là thuận tay mà thôi, còn đứng đó làm gì, còn không mau giúp ta ném người đi, tay to như móng heo làm càng khoẻ""Ngươi..." Bắc Thần Linh Nhi tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, và nói với Lạc Khinh Ca, "Bồ câu thối chết tiệt, ba năm không gặp, vẫn là cái đức tính khiến người chán ghét đó."Những gì nàng nói khiến người ta chỉ muốn đánh nàng một trận, rất đáng ghét.Lạc Khinh Ca chả buồn để ý đến nàng ta, vị công chúa điêu ngoa này chắc là biết rất rõ bản chất của nguyên thân, vì vậy tốt hơn hết là không thèm chấp với nàng ta.Liếc nhìn tiểu nha hoàn núp sau lưng Bắc Thần Linh Nhi, vẫy tay nói: "Tới giúp một tay đi, chúng ta đều có tay, đừng giống như tiểu thư nhà ngươi cho rằng tay mình là móng heo, nhìn đã muốn băm vằm."“Bồ câu chết bầm kia, có tin ta đánh ngươi một trận hay không." Nói xong, Bắc Thần Linh Nhi rút trường kiếm ra.Hiện tại nàng ta cũng không sợ nàng, dù sao nàng ta đã học kiếm pháp ba năm ở Hương Sơn, bất luận thế nào cũng có thể đánh bại tên ngốc này.Hừ! Nếu sau này còn dám khiêu chiến nàng ta, vậy thì nhất định nàng ta sẽ nhổ sạch lông của con bồ câu này.