Chương 1: [1] Ca ca xin lại yêu ta lần nữa
Ánh mặt trời tơi đẹp chiếu vào phòng, trong phòng bày biện hết sức sạch sẽ, mấy trồng bản thảo chỉnh chỉnh tề tề đặt trên bàn, ống đựng bút dựng đứng trần đầy các loại bút, quanh mình tơi đủ loại công cụ: dao dọc sắc bén, bút chì được tỉa gọt kĩ càng, thước kẻ, cục tẩy bị vứt bỏ lung tung không hề thương tiếc,...
Giấy viết bản thảo đặt cùng chiếc bút máy đã cũ, thân bút đã xuất hiện màu đen nhìn là có cảm giác niên đại. Giờ phút này đang nằm trong bàn tay trắng nõn bị người ôn nhu vuốt ve.
Thời gian từng chút trôi qua, màn hình máy tính bỗng nhảy ra thông báo tinh tinh.
Nghê Tranh xoay bút, sườn mặt xinh đẹp hiện ra ngoài cửa sổ, một bên lười biếng mà đung đưa chân, đôi dép tông lào bị kẹp bởi đôi ngón chân trắng nõn cũng lắc lư theo, trông không có nửa phần ưu nhã, đoan trang.
Tiểu trợ lý tuổi còn trẻ, năm nay mới tốt nghiệp, xách theo một túi đồ ăn vặt, đồ uống, từ bên ngoài đi vào nhắc nhở: "Lão sư, anh đã phát ngốc cả ngày, hôm nay còn vẽ nữa không?"
Cô hết sức cẩn thận nói, theo ánh mắt của Nghê Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, trừ bỏ bầu trời xanh thẳm cùng vài đám mây trắng bồng bềnh trôi thì cô không thấy cảnh sắc có gì hiếm lạ, lão sư vì sao mặt như kiểu sống không còn gì hối tiếc vậy?
"À đúng rồi, Mẫn ca kêu anh trả lời hắn." Nàng nhìn di động một chút.
Mẫn ca là biên tập viên của Nghê Tranh, hắn mà nhắn tin thì không có việc gì ngoài thúc giục bản thảo, thúc giục bản thảo và vẫn là thúc giục bản thảo. Nghê Tranh không trả lời, hắn liền thúc giục tiểu trợ lý của cậu, đem trợ thủ của cậu quấy rầy một phen đến khi không chịu nổi thì thôi.
Tiểu trợ lý tuy mới đến là việc cho Nghê Tranh vài ngày, nhưng nàng có trực giác tốt, hôm nay lão sư không hoàn thành được bản thảo rồi.
Nghê Tranh thầm thở dài, cầm lấy di động bị cậu bỏ rơi mấy ngày nay, quả nhiên, vừa mở lên là một đống tin nhắn đập vào mặt, chủ yếu là giục bản thảo a.
[Có đó không?]
[hừm, không trả lời, Nghê Tranh cậu đừng giả chết, anh biết cậu ở nhà!]
[Lần trước cậu giao bản thảo đến nay đã nửa tháng, bên tạp chí muốn bệnh loét mũi, trang web đó ngươi cũng không vẽ, ngươi lại không nhắn ta, ta liền phải báo nguy nói ngươi bị mất tích! [đao][đao][đao]]
Sau đó còn một đống lời uy hiếp, Nghê Trang lười đọc, trực tiếp trả lời: [Gần đây không có linh cảm, anh giúp em xin giấy nghỉ phép, nói thân thể không khỏe, không vẽ được.]
Mẫn ca giận dữ, tốc độ tay nhanh hơn sóng não: [cậu lại thân thể không khỏe, cậu này là 'bệnh tật ốm yếu đại mỹ nhân', người ta không biết mỗi lần nhìn giấy nghỉ phép của cậu là lại chửi anh, mắng anh khắt khe với bảo bối cây rụng tiền làm cậu đang êm đẹp lại sinh bệnh; mà rõ ràng cậu vẫn khỏe mạnh nhảy nhót tung tăng một chút bóng dáng sinh bệnh đều không có, cậu nói anh có oan không a? Chính cậu vỗ ngực, nhìn xem lương tâm cậu có đau không hả?
Nghê Trang lãnh khốc trả lời: [Không].
Mẫn ca tiếp tục cuồng nộ: [anh mặc kệ, dù sao xin nghỉ gì đó của cậu anh không đồng ý đâu! Cậu hôm này vẽ được cái gì nộp hết đây, ít nhiều gì cũng nộp!]
Nghê Trang: [...] Cậu có thể nói chính mình nhìn trời nhìn mây cả ngày trời, nửa trang giấy cũng chưa vẽ được sao?
Mẫn ca cảnh giác nói: [Đừng nói với anh, cậu chưa vẽ gì cả nhá?]
Nghê Tranh không chút thẹn thùng mà nhắn câu: [Ừ].
Mẫn ca kêu rên: [Ừ cái gì mà ừ!!! Ông trời ơi, ta như thế nào lại giúp cậu kéo dài hết bản thảo này đến bản thảo kia].
Kéo bản thảo còn chưa tính, vấn đề là nửa trang bản thảo để nộp đều không có, lý do xin nghỉ thì là một đống hoa lá hẹ: ngoài ý muốn gió bão thổi vào phòng làm bay mất bản thảo ; kí túc xá cháy không khéo là bản thảo cũng bị thiêu rụi, vì mang thai không thể vẽ tranh; chơi bóng rổ gãy xương tay, phải về nhà tranh đấu kế thừa tài sản; ra ngoài du lịch lấy tư liệu; chơi mạt chược nên không rảnh cứ từ từ; còn cái gì mà kì sinh lý tới; nếu hắn không biết ngồi trước màn hình kia là một thẳng nam thì chắc hắn tin a.
Nhưng đỉnh của chóp nhất vẫn là 'không cẩn thận bị xuyên vào tiểu thuyết truyện tranh của mình rồi'.
Cái này chính là truyện đam mỹ, không biết cậu xuyên vào là trái ôm phải ấp Long Ngạo Thiên hay là bị Long Ngạo Thiên ôm a.
Quý Mẫn chỉ có thể thương hại, chúc cậu một đường đi suôn sẻ.
Mấy năm trước lúc mới nhận chức, hắn còn mang trong mình một ngọn lửa nhiệt huyết bừng bừng, gặp được tác giả mới đầy tiềm lực nên hết sức bồi dưỡng. Hiện tại thời gian đã qua, hắn cũng già đi năm tuổi, béo lên mười cân, chỉ cùng nhóm cây rụng tiền này đấu trí đấu dũng vô tình.
Quý Mẫn bình tĩnh hạ tối hậu thư: [Hôm nay là ngày cuối cùng ngươi sung sướng, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi, ngày mai ta tự mình tới nhà ngươi tóm ngươi vẽ, vẽ không xong thì cũng đừng ăn cơm đừng đi vệ sinh nữa].
Nghê Tranh: [...]
Quý Mẫn này đúng là một nam nhân đáng ghê tởm. Cậu chán chết mà nằm liệt trên ghế, một bên nhặt cục tẩy chơi, đối với giấy trắng trước mặt soàn soạt vẽ lên, nhân vật tứ chi dần lộ ra, biểu tình, đối thoại cũng vạn phần ngọt ngào, chính là không có linh hồn.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, Nghê Tranh cũng ý thức được cậu đã đến bình cảnh.
Không phải hết thời mà là thật sự không vẽ ra cái gì, rốt cuộc đến giai đoạn có được chút danh tiếng, thị trường đầybiến động thì người cũng dễ bị lạc hướng.
Cậu hiện tại đang đứng trước lốc xoáy, vạn phần hoang mang.
Nghê Tranh đối với tác phẩm của mình có cảm quan rất phức tạp, vẽ thì phải hơn chứ không thể kém, tùy tiện chuyển hình lại nguy hiểm, không phải một sớm một chiều liền xong viwwcj, khó khắn lắm cậu mới thành công đứng vững gót chân, nưng nếu thất bại thì vận kiếp bất phục á, các fans theo cậu sẽ thất vọng tràn trề.
Cậu cần thời gian để lắng đọng lại.
Nghê Tranh miên man suy nghĩ mà vứt cục tẩy, trong lòng có ý nghĩ chạy trốn, nên lấy lý do 'Không cẩn thận xuyên qua' để ứng phó Mẫn ca.
Đúng lúc này cục tẩy bị vứt đến giữa không trung lại đột nhiên rơi xuống đất.
Tầm nhìn lầm vào một màu đen. Nghê Tranh trợn mắt há hốc mồm, đứng thẳng dậy.
7 giờ tối ngày 15 tháng 6 năm 2020, đúng lúc có một ngôi sao băng xẹt qua chân trời. Bất luận ở hành thị hay nông thôn, ai nhìn thấy cũng cầm lòng không được mà chắp tay trước ngực, vô cùng thành tính cao hứng mà ước nguyện.
Nơi này không có ánh sáng, không có âm thanh, tựa như một phòng tối hoàn toàn tách biệt, đến một cái của sổ để mở cũng không có, tầm nhìn chỉ có thể thấy hai màu trắng đen.
Rõ ràng Nghê Tranh nên sợ hãi hoang mang, nhưng quang cảnh xung quanh lại khiến cậu cảm thấy thân thiết, dường như đang ở trong chính bản thảo.
Phía cuối có một giá sách, mặt trước có vài quyền truyện tranh bản in lẻ, bìa thực là sắc tình: Một như nhược thiếu niên quần áo không chỉnh tề bị một cao lớn tuấn mỹ trưởng thành ôm từ sau lưng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thống khổ mà cau mày, miệng khẽ nhếch tựa như muốn nói xin lỗi.
Này... Cực kỳ giống cái đống truyện dưới gầm giường của cậu nha, kế tiếp sẽ phát sinh sự tình không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi, Nghê Tranh đã quá quen rồi.
Không có tên tác giả, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Nghê Tranh lấy xuống ở ra, cậu trong ngành cũng coi có chút nhân khí, cậu tính toán dùng ánh mắt "phê phán" xem chút.
Kết quả càng xem càng kinh hãi, đây là một bộ đô thị tình yêu, ngược thân ngược tâm, cùng nhau cứu rỗi, ngụy huyết thống, tên tuy rằng kêu 'Ca ca xin lại yêu ta lần nữa', phong cách lại quen mắt một cách đáng chết.
Vai chính Đoạn Sương là một ảnh đế trẻ tuổi, công thành danh toại, tướng mạo tuấn mỹ, tính tình ôn nhu, mọi mặt đều tốt nhưng chỉ có một điểm không hoàn mỹ là hắn có một tên em trai thích bám hắn, quỷ hút máu tên Lâm Tranh theo họ mẹ.
Tên đệ đệ ỷ vào mình được sủng ái ở trong nhà nhất lại có một ca ca ảnh đế, liền đi vào giới giải trí làm mình làm mẩy, chụp ảnh cùng diễn viên gạo cội thì chiếm C vị, gặp phải không ít tai họa thậm chí còn đắc tội với đạo diễn nổi tiếng thế giới với ý đồ phá hoại công việc của ảnh đế ca ca vốn lớn lên đã lóa mắt hơn cậu gấp trăm lần.
Ca ca ở thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, trong công ty lúc ấy phái tới một tiểu tân nhân đi bên người.
Tiểu tân nhân thiện lương ôn nhu, cùng ảnh đế có bối cảnh gia đình tương tự, hắn nói: "Em từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, vẫn luôn mong muốn có một ca ca. Nếu đệ đệ của anh làm anh thất vọng vậy hay làm ca ca của em đi."
Hai người có số phận tương đồng cứ thế hấp dẫn lấy nhau, liếm láp vết thương nhau.
Mà cái tên đệ đệ không ngừng tìm đường chết kia trở thành chất xúc tác cho tình cảm hai người, tựa như dầu bôi trơn cho thời điểm bí bách không thông nào đó. Về sau việc được nhận nuôi bị bại lộ, ảnh đế cùng gia đình quyết liệt đến cùng.
Bị ca ca hoàn toàn từ bỏ, tên đệ đệ vốn luôn lợi sụng ép khô giá trị ca ca mới ý thức được tầm quan trọng, đặc biệt phát hiện kỳ thật cậu luôn thích thầm ca ca. Nhưng lúc này ván đã đóng thành thuyền, ở sổ hộ khẩu đã viết rõ cậu cùng ca ca không còn quan hệ.
Ngược lại ca ca cùng cái tân nhân kia càng bền chặt, cậu ghen ghét, đố kị, lửa giận công tâm phát hiện mình bị chảy máu mũi, đầu óc choáng váng vì máu chảy không ngừng, đưa đến bệnh viện mới phát hiện chính mình mắc căn bệnh máu trắng.
Cậu còn có nhóm máu hiếm, tìm không được tủy thích hợp, điều này như lời phán tử hình đối với cậu.
Phía sau còn có cảnh đệ đệ nằm viện, trong phòng bệnh không tiếc giẫm đạp lên tự tôn của bản thân, cầu xin mong giữ ca ca lại. Đương nhiên một màn này không thành công, Nghê Tranh trực tiếp nhảy đến kết cục của truyện, đệ đệ ác độc làm pháo hôi, thoát khỏi gia đình đã trói buộc, sự nghiệp ảnh đế càng tiến xa.
Trong buổi lễ trao giải quốc tế, hắn thâm tình nói cảm ơn một người, người đã đến làm sinh mệnh hắn trở nên ấm áp, chữa khỏi vết thương của hắn. Ánh đèn vừa lúc phóng đến tiểu tân nhân, toàn hội trường đều vỗ tay nhiệt liệt, hò hét chói tai.
Đệ đệ ở trước TV trơ mắt nhìn một màn này khuôn mặt thảm thương, trắng như tờ giấy, không hề có chút huyết sắc.
Thời gian dài chữa bệnh bằng hóa chất, không chỉ làm rụng tóc, cậu cũng trở nên xấu xí, trước kia từng được fans ví là khuôn mặt của thiên sứ được thượng đế hôn lên vậy mà ở thời điểm dần đi đến cái chết lại mất đi thần thái vốn có trước đây.
Cậu ngay cả một chút ưu thế để giữ lại ca ca cũng chưa từng có. Cái truyện 'Ca ca xin lại yêu ta lần nữa' này của đồng nghệp tác giả truyện tranh hoàn toàn làm đảo điên nguyên tác của Nghê Tranh.
Đúng vậy, Nghê Tranh nguyên tác cũng là một bộ ngụy huynh đệ, nhưng trong nguyên tác, tên Lâm Tranh đệ đệ giả không có càn quấy như vậy. Này đồng nghiệp nào vẽ mà thiếu niên thật sự độc ác, tuy là từng phạt đúng tội, nhưng kết cục thật là quá thảm.
Đây là tự ý cải biên, cậu đã cho phép đâu?
Nghê Tranh đang hùng hùng hổ hổ nổi giận thì lại phát hiện câu nói với âm lượng cao: "Xin hãy xem kỹ tên nhân vật mà bạn sẽ diễn, hiện tại chuẩn bị xuyên qua, đếm ngược 3,2,1..."
Nghê Tranh: "...????"
Cùng lúc đó, Biên tập viên Quý Mẫn đến nhà Nghê Tranh từ sớm lại chỉ thấy trên mắt đất một cục tẩy bị vứt bỏ đáng thương cùng một đôi tông lào đã sớm không còn nhiệt độ của chủ nhân nó.
Sau khi cẩn thận điều tra, hắn phát hiện chậu hoa trên ban không không hề được tưới nước. Hắn nhịn không được phân tích, nếu Nghê Tranh có kế hoạch bỏ trốn thì cũng phải đau lòng chậu hoa đáng thương mình thực trân quý mà tưới nước một lần chứ.
Dựa vào kinh nghiệm, hắn lại phát hiện trong ngăn kéo có ví tiền, điện thoại cũng không lấy, chủ nhà như bốc hơi tại chỗ... Một màn này cực giống một bộ trinh thám truyện tranh trong sách tạp chí số mới nhất 'Đêm khuya kinh hãi! Tác giả truyện tranh nổi tiếng mất tích tại nhà vô cùng ly kì'
"Chẳng lẽ thật sự xuyên không?" Quý Mẫn lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó đau đầu mà đỡ trán, "Cái tên gia hỏa này, bỏ trốn thì bỏ trốn đi, lại còn đem hiện trường ngụy trang như..."
Editor: Cho các bé nào còn hoang mang thì Nghế Tranh xuyên thành đệ đệ Lâm Tranh á, chương sau là nhảy vô thế giới 1 luôn không nói gì đâu!!! Nhưng đừng vì sự spoil ở trên mà sợ nhá, má Nghê Tranh xuyên vô rồi thì Lâm Tranh đáng yêu lắm ha ha:D:D
Giấy viết bản thảo đặt cùng chiếc bút máy đã cũ, thân bút đã xuất hiện màu đen nhìn là có cảm giác niên đại. Giờ phút này đang nằm trong bàn tay trắng nõn bị người ôn nhu vuốt ve.
Thời gian từng chút trôi qua, màn hình máy tính bỗng nhảy ra thông báo tinh tinh.
Nghê Tranh xoay bút, sườn mặt xinh đẹp hiện ra ngoài cửa sổ, một bên lười biếng mà đung đưa chân, đôi dép tông lào bị kẹp bởi đôi ngón chân trắng nõn cũng lắc lư theo, trông không có nửa phần ưu nhã, đoan trang.
Tiểu trợ lý tuổi còn trẻ, năm nay mới tốt nghiệp, xách theo một túi đồ ăn vặt, đồ uống, từ bên ngoài đi vào nhắc nhở: "Lão sư, anh đã phát ngốc cả ngày, hôm nay còn vẽ nữa không?"
Cô hết sức cẩn thận nói, theo ánh mắt của Nghê Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, trừ bỏ bầu trời xanh thẳm cùng vài đám mây trắng bồng bềnh trôi thì cô không thấy cảnh sắc có gì hiếm lạ, lão sư vì sao mặt như kiểu sống không còn gì hối tiếc vậy?
"À đúng rồi, Mẫn ca kêu anh trả lời hắn." Nàng nhìn di động một chút.
Mẫn ca là biên tập viên của Nghê Tranh, hắn mà nhắn tin thì không có việc gì ngoài thúc giục bản thảo, thúc giục bản thảo và vẫn là thúc giục bản thảo. Nghê Tranh không trả lời, hắn liền thúc giục tiểu trợ lý của cậu, đem trợ thủ của cậu quấy rầy một phen đến khi không chịu nổi thì thôi.
Tiểu trợ lý tuy mới đến là việc cho Nghê Tranh vài ngày, nhưng nàng có trực giác tốt, hôm nay lão sư không hoàn thành được bản thảo rồi.
Nghê Tranh thầm thở dài, cầm lấy di động bị cậu bỏ rơi mấy ngày nay, quả nhiên, vừa mở lên là một đống tin nhắn đập vào mặt, chủ yếu là giục bản thảo a.
[Có đó không?]
[hừm, không trả lời, Nghê Tranh cậu đừng giả chết, anh biết cậu ở nhà!]
[Lần trước cậu giao bản thảo đến nay đã nửa tháng, bên tạp chí muốn bệnh loét mũi, trang web đó ngươi cũng không vẽ, ngươi lại không nhắn ta, ta liền phải báo nguy nói ngươi bị mất tích! [đao][đao][đao]]
Sau đó còn một đống lời uy hiếp, Nghê Trang lười đọc, trực tiếp trả lời: [Gần đây không có linh cảm, anh giúp em xin giấy nghỉ phép, nói thân thể không khỏe, không vẽ được.]
Mẫn ca giận dữ, tốc độ tay nhanh hơn sóng não: [cậu lại thân thể không khỏe, cậu này là 'bệnh tật ốm yếu đại mỹ nhân', người ta không biết mỗi lần nhìn giấy nghỉ phép của cậu là lại chửi anh, mắng anh khắt khe với bảo bối cây rụng tiền làm cậu đang êm đẹp lại sinh bệnh; mà rõ ràng cậu vẫn khỏe mạnh nhảy nhót tung tăng một chút bóng dáng sinh bệnh đều không có, cậu nói anh có oan không a? Chính cậu vỗ ngực, nhìn xem lương tâm cậu có đau không hả?
Nghê Trang lãnh khốc trả lời: [Không].
Mẫn ca tiếp tục cuồng nộ: [anh mặc kệ, dù sao xin nghỉ gì đó của cậu anh không đồng ý đâu! Cậu hôm này vẽ được cái gì nộp hết đây, ít nhiều gì cũng nộp!]
Nghê Trang: [...] Cậu có thể nói chính mình nhìn trời nhìn mây cả ngày trời, nửa trang giấy cũng chưa vẽ được sao?
Mẫn ca cảnh giác nói: [Đừng nói với anh, cậu chưa vẽ gì cả nhá?]
Nghê Tranh không chút thẹn thùng mà nhắn câu: [Ừ].
Mẫn ca kêu rên: [Ừ cái gì mà ừ!!! Ông trời ơi, ta như thế nào lại giúp cậu kéo dài hết bản thảo này đến bản thảo kia].
Kéo bản thảo còn chưa tính, vấn đề là nửa trang bản thảo để nộp đều không có, lý do xin nghỉ thì là một đống hoa lá hẹ: ngoài ý muốn gió bão thổi vào phòng làm bay mất bản thảo ; kí túc xá cháy không khéo là bản thảo cũng bị thiêu rụi, vì mang thai không thể vẽ tranh; chơi bóng rổ gãy xương tay, phải về nhà tranh đấu kế thừa tài sản; ra ngoài du lịch lấy tư liệu; chơi mạt chược nên không rảnh cứ từ từ; còn cái gì mà kì sinh lý tới; nếu hắn không biết ngồi trước màn hình kia là một thẳng nam thì chắc hắn tin a.
Nhưng đỉnh của chóp nhất vẫn là 'không cẩn thận bị xuyên vào tiểu thuyết truyện tranh của mình rồi'.
Cái này chính là truyện đam mỹ, không biết cậu xuyên vào là trái ôm phải ấp Long Ngạo Thiên hay là bị Long Ngạo Thiên ôm a.
Quý Mẫn chỉ có thể thương hại, chúc cậu một đường đi suôn sẻ.
Mấy năm trước lúc mới nhận chức, hắn còn mang trong mình một ngọn lửa nhiệt huyết bừng bừng, gặp được tác giả mới đầy tiềm lực nên hết sức bồi dưỡng. Hiện tại thời gian đã qua, hắn cũng già đi năm tuổi, béo lên mười cân, chỉ cùng nhóm cây rụng tiền này đấu trí đấu dũng vô tình.
Quý Mẫn bình tĩnh hạ tối hậu thư: [Hôm nay là ngày cuối cùng ngươi sung sướng, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi, ngày mai ta tự mình tới nhà ngươi tóm ngươi vẽ, vẽ không xong thì cũng đừng ăn cơm đừng đi vệ sinh nữa].
Nghê Tranh: [...]
Quý Mẫn này đúng là một nam nhân đáng ghê tởm. Cậu chán chết mà nằm liệt trên ghế, một bên nhặt cục tẩy chơi, đối với giấy trắng trước mặt soàn soạt vẽ lên, nhân vật tứ chi dần lộ ra, biểu tình, đối thoại cũng vạn phần ngọt ngào, chính là không có linh hồn.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, Nghê Tranh cũng ý thức được cậu đã đến bình cảnh.
Không phải hết thời mà là thật sự không vẽ ra cái gì, rốt cuộc đến giai đoạn có được chút danh tiếng, thị trường đầybiến động thì người cũng dễ bị lạc hướng.
Cậu hiện tại đang đứng trước lốc xoáy, vạn phần hoang mang.
Nghê Tranh đối với tác phẩm của mình có cảm quan rất phức tạp, vẽ thì phải hơn chứ không thể kém, tùy tiện chuyển hình lại nguy hiểm, không phải một sớm một chiều liền xong viwwcj, khó khắn lắm cậu mới thành công đứng vững gót chân, nưng nếu thất bại thì vận kiếp bất phục á, các fans theo cậu sẽ thất vọng tràn trề.
Cậu cần thời gian để lắng đọng lại.
Nghê Tranh miên man suy nghĩ mà vứt cục tẩy, trong lòng có ý nghĩ chạy trốn, nên lấy lý do 'Không cẩn thận xuyên qua' để ứng phó Mẫn ca.
Đúng lúc này cục tẩy bị vứt đến giữa không trung lại đột nhiên rơi xuống đất.
Tầm nhìn lầm vào một màu đen. Nghê Tranh trợn mắt há hốc mồm, đứng thẳng dậy.
7 giờ tối ngày 15 tháng 6 năm 2020, đúng lúc có một ngôi sao băng xẹt qua chân trời. Bất luận ở hành thị hay nông thôn, ai nhìn thấy cũng cầm lòng không được mà chắp tay trước ngực, vô cùng thành tính cao hứng mà ước nguyện.
Nơi này không có ánh sáng, không có âm thanh, tựa như một phòng tối hoàn toàn tách biệt, đến một cái của sổ để mở cũng không có, tầm nhìn chỉ có thể thấy hai màu trắng đen.
Rõ ràng Nghê Tranh nên sợ hãi hoang mang, nhưng quang cảnh xung quanh lại khiến cậu cảm thấy thân thiết, dường như đang ở trong chính bản thảo.
Phía cuối có một giá sách, mặt trước có vài quyền truyện tranh bản in lẻ, bìa thực là sắc tình: Một như nhược thiếu niên quần áo không chỉnh tề bị một cao lớn tuấn mỹ trưởng thành ôm từ sau lưng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thống khổ mà cau mày, miệng khẽ nhếch tựa như muốn nói xin lỗi.
Này... Cực kỳ giống cái đống truyện dưới gầm giường của cậu nha, kế tiếp sẽ phát sinh sự tình không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi, Nghê Tranh đã quá quen rồi.
Không có tên tác giả, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Nghê Tranh lấy xuống ở ra, cậu trong ngành cũng coi có chút nhân khí, cậu tính toán dùng ánh mắt "phê phán" xem chút.
Kết quả càng xem càng kinh hãi, đây là một bộ đô thị tình yêu, ngược thân ngược tâm, cùng nhau cứu rỗi, ngụy huyết thống, tên tuy rằng kêu 'Ca ca xin lại yêu ta lần nữa', phong cách lại quen mắt một cách đáng chết.
Vai chính Đoạn Sương là một ảnh đế trẻ tuổi, công thành danh toại, tướng mạo tuấn mỹ, tính tình ôn nhu, mọi mặt đều tốt nhưng chỉ có một điểm không hoàn mỹ là hắn có một tên em trai thích bám hắn, quỷ hút máu tên Lâm Tranh theo họ mẹ.
Tên đệ đệ ỷ vào mình được sủng ái ở trong nhà nhất lại có một ca ca ảnh đế, liền đi vào giới giải trí làm mình làm mẩy, chụp ảnh cùng diễn viên gạo cội thì chiếm C vị, gặp phải không ít tai họa thậm chí còn đắc tội với đạo diễn nổi tiếng thế giới với ý đồ phá hoại công việc của ảnh đế ca ca vốn lớn lên đã lóa mắt hơn cậu gấp trăm lần.
Ca ca ở thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, trong công ty lúc ấy phái tới một tiểu tân nhân đi bên người.
Tiểu tân nhân thiện lương ôn nhu, cùng ảnh đế có bối cảnh gia đình tương tự, hắn nói: "Em từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, vẫn luôn mong muốn có một ca ca. Nếu đệ đệ của anh làm anh thất vọng vậy hay làm ca ca của em đi."
Hai người có số phận tương đồng cứ thế hấp dẫn lấy nhau, liếm láp vết thương nhau.
Mà cái tên đệ đệ không ngừng tìm đường chết kia trở thành chất xúc tác cho tình cảm hai người, tựa như dầu bôi trơn cho thời điểm bí bách không thông nào đó. Về sau việc được nhận nuôi bị bại lộ, ảnh đế cùng gia đình quyết liệt đến cùng.
Bị ca ca hoàn toàn từ bỏ, tên đệ đệ vốn luôn lợi sụng ép khô giá trị ca ca mới ý thức được tầm quan trọng, đặc biệt phát hiện kỳ thật cậu luôn thích thầm ca ca. Nhưng lúc này ván đã đóng thành thuyền, ở sổ hộ khẩu đã viết rõ cậu cùng ca ca không còn quan hệ.
Ngược lại ca ca cùng cái tân nhân kia càng bền chặt, cậu ghen ghét, đố kị, lửa giận công tâm phát hiện mình bị chảy máu mũi, đầu óc choáng váng vì máu chảy không ngừng, đưa đến bệnh viện mới phát hiện chính mình mắc căn bệnh máu trắng.
Cậu còn có nhóm máu hiếm, tìm không được tủy thích hợp, điều này như lời phán tử hình đối với cậu.
Phía sau còn có cảnh đệ đệ nằm viện, trong phòng bệnh không tiếc giẫm đạp lên tự tôn của bản thân, cầu xin mong giữ ca ca lại. Đương nhiên một màn này không thành công, Nghê Tranh trực tiếp nhảy đến kết cục của truyện, đệ đệ ác độc làm pháo hôi, thoát khỏi gia đình đã trói buộc, sự nghiệp ảnh đế càng tiến xa.
Trong buổi lễ trao giải quốc tế, hắn thâm tình nói cảm ơn một người, người đã đến làm sinh mệnh hắn trở nên ấm áp, chữa khỏi vết thương của hắn. Ánh đèn vừa lúc phóng đến tiểu tân nhân, toàn hội trường đều vỗ tay nhiệt liệt, hò hét chói tai.
Đệ đệ ở trước TV trơ mắt nhìn một màn này khuôn mặt thảm thương, trắng như tờ giấy, không hề có chút huyết sắc.
Thời gian dài chữa bệnh bằng hóa chất, không chỉ làm rụng tóc, cậu cũng trở nên xấu xí, trước kia từng được fans ví là khuôn mặt của thiên sứ được thượng đế hôn lên vậy mà ở thời điểm dần đi đến cái chết lại mất đi thần thái vốn có trước đây.
Cậu ngay cả một chút ưu thế để giữ lại ca ca cũng chưa từng có. Cái truyện 'Ca ca xin lại yêu ta lần nữa' này của đồng nghệp tác giả truyện tranh hoàn toàn làm đảo điên nguyên tác của Nghê Tranh.
Đúng vậy, Nghê Tranh nguyên tác cũng là một bộ ngụy huynh đệ, nhưng trong nguyên tác, tên Lâm Tranh đệ đệ giả không có càn quấy như vậy. Này đồng nghiệp nào vẽ mà thiếu niên thật sự độc ác, tuy là từng phạt đúng tội, nhưng kết cục thật là quá thảm.
Đây là tự ý cải biên, cậu đã cho phép đâu?
Nghê Tranh đang hùng hùng hổ hổ nổi giận thì lại phát hiện câu nói với âm lượng cao: "Xin hãy xem kỹ tên nhân vật mà bạn sẽ diễn, hiện tại chuẩn bị xuyên qua, đếm ngược 3,2,1..."
Nghê Tranh: "...????"
Cùng lúc đó, Biên tập viên Quý Mẫn đến nhà Nghê Tranh từ sớm lại chỉ thấy trên mắt đất một cục tẩy bị vứt bỏ đáng thương cùng một đôi tông lào đã sớm không còn nhiệt độ của chủ nhân nó.
Sau khi cẩn thận điều tra, hắn phát hiện chậu hoa trên ban không không hề được tưới nước. Hắn nhịn không được phân tích, nếu Nghê Tranh có kế hoạch bỏ trốn thì cũng phải đau lòng chậu hoa đáng thương mình thực trân quý mà tưới nước một lần chứ.
Dựa vào kinh nghiệm, hắn lại phát hiện trong ngăn kéo có ví tiền, điện thoại cũng không lấy, chủ nhà như bốc hơi tại chỗ... Một màn này cực giống một bộ trinh thám truyện tranh trong sách tạp chí số mới nhất 'Đêm khuya kinh hãi! Tác giả truyện tranh nổi tiếng mất tích tại nhà vô cùng ly kì'
"Chẳng lẽ thật sự xuyên không?" Quý Mẫn lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó đau đầu mà đỡ trán, "Cái tên gia hỏa này, bỏ trốn thì bỏ trốn đi, lại còn đem hiện trường ngụy trang như..."
Editor: Cho các bé nào còn hoang mang thì Nghế Tranh xuyên thành đệ đệ Lâm Tranh á, chương sau là nhảy vô thế giới 1 luôn không nói gì đâu!!! Nhưng đừng vì sự spoil ở trên mà sợ nhá, má Nghê Tranh xuyên vô rồi thì Lâm Tranh đáng yêu lắm ha ha:D:D