Chương : 65
Lâm Vị Hi đứng nguyên tại chỗ chờ giây lát, liền có tiểu thái giám giơ kiệu liễn lên. Sau khi đến cửa cung, Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu đã đứng đợi ở đó, chỉ là Cao Nhiên phải tự đi, không theo kịp bước chân của thái giám nâng kiệu, cho nên vẫn chưa tới. Sau khi Cố Huy Ngạn nhìn thấy Lâm Vị Hi, đưa tay thử một chút nhiệt độ trên ngón tay nàng, bình thường tự nhiên thuận miệng hỏi một chút: "Hôm nay nàng có mệt không?"
"Cũng không sao." Lâm Vị Hi nói như vậy, nhưng kỳ thật mặt nàng cười đến cứng ngắc.
Cố Huy Ngạn cũng không muốn ở những nơi như này nói kỹ càng, hắn kéo mũ trùm của Lâm Vị Hi, nói ra: "Bên ngoài lạnh lẽo, nàng vào trong xe ngựa chờ đi."
Cao Nhiên vẫn chưa trở lại, nàng lại lên xe ngựa trước, cái này có chút bất cận nhân tình đi. Lâm Vị Hi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Cố Huy Ngạn bình tĩnh. Từ khi Cố Huy Ngạn nói chuyện với Lâm Vị Hi thì Cố Trình Diệu lập tức dời mắt, cố gắng nhìn sang bên cạnh. Bây giờ hắn ta nghe thấy câu này, cũng quay lại, khẽ cúi đầu nói với Lâm Vị Hi: "Phụ thân nói đúng lắm, mẫu thân đi vào trước đi, nhi thần cùng thế tử phi cũng không dám liên lụy đến mẫu thân."
đã như vậy, Lâm Vị Hi từ chối thì thành bất kính. Nàng ngồi vào xe ngựa ấm áp thoải mái dễ chịu, tay cầm lò sưởi, nha hoàn ngồi dưới sàn nhẹ nhàng gõ chân cho nàng. không biết đợi bao lâu, bên ngoài mới truyền đến tiếng vấn an "Thế tử phi".
Rất nhanh, cách toa xe ngựa truyền đến tiếng nói của Cao Nhiên: "Con dâu thỉnh an mẫu thân, đoạn đường này mẫu thân vẫn an ổn chứ ạ?"
Đây chính là uy thế tuyệt đối của bối phận, nếu như Cao Nhiên xuất cung trước, bất luận như thế nào nàng ta cũng phải đứng trong gió rét xin đợi Lâm Vị Hi. Thế nhưng là tương phản, Lâm Vị Hi cũng không cần chờ Cao Nhiên, thậm chí việc đầu tiên sau khi Cao Nhiên ra ngoài là phải tới vấn an Lâm Vị Hi, ân cần hỏi thăm mẹ chồng xong, mới có thể lên xe ngựa nghỉ ngơi sưởi ấm.
Nghe giọng nói Cao Nhiên có chút khàn khàn, hôm nay thời tiết thật sự rất lạnh. Lâm Vị Hi vẫn ôm lò sưởi tay như cũ, miễn cưỡng trả lời một câu: "Uhm. Đoạn đường này thế tử phi đi cũng mệt mỏi, lên xe trước đi."
"Tạ ơn mẫu thân."
Cao Nhiên lên một chiếc xe ngựa khác, một lát sau, xe ngựa chuyển động, đội ngũ xe ngựa của phủ Yến vương chậm rãi chạy về hướng phủ đệ. Lúc hoàng hôn ngày hôm nay, rất nhiều xe ngựa ở cửa hoàng thành, thế nhưng bất kể là người nào, ở thật xa nhìn thấy xe ngựa của phủ Yến vương, lập tức để cho xa phu quay đầu nhường đường.
Rốt cục trở lại vương phủ, cả một ngày hôm nay ai cũng mệt mỏi, Cố Huy Ngạn miễn vợ chồng hai người Cố Trình Diệu hầu hạ, để bọn họ trực tiếp về viện tử của mình nghỉ ngơi.
Sau bữa ăn buổi tối, Lâm Vị Hi tắm rửa đi ra, lấy khăn lụa trắng sạch sẽ lau tóc dài. Cố Huy Ngạn đi theo sau vào tắm rửa, chờ lúc hắn đi ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Vị Hi cũng không có chút khác biệt nào so với lúc hắn đi vào. Mỗi lần Lâm Vị Hi tắm rửa, trước trước sau sau bình bình lọ lọ đặc biệt nhiều, chỉ riêng mỗi lần chăm sóc tóc, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Việc này trong quân đội hoàn toàn là ngang ngược, nhưng càng là bông hoa yêu kiều dễ hỏng lại càng cần tốn thời gian chăm sóc, mà Lâm Vị Hi đương nhiên không phải thuộc hạ trong quân đội của hắn. Cố Huy Ngạn đi qua nắm lấy một lọn tóc của Lâm Vị Hi, hắn rất thích cảm giác khi sờ tóc của nàng. Mái tóc của Lâm Vị Hi đen nhánh bóng loáng, nắm trong tay mềm mại như một dòng nước, bởi vì bây giờ còn chưa khô hẳn, lại càng mang theo hơi nước, sờ vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cố Huy Ngạn có chút yêu thích không muốn buông tay, hắn đột nhiên hiểu rõ cảm giác mê muội mất hết cả ý chí là như thế nào, có lẽ chính là không thể buông tay đi. hắn dứt khoát ngồi đối diện với Lâm Vị Hi, nhìn xem nàng chấm một chút cao, sau khi tan ra trong tay, cẩn thận bôi lên trên tóc, sau khi một lọn bôi xong, lại đến một lọn khác.
Đây thật là một thế giới hoàn toàn khác biệt, Cố Huy Ngạn xưa nay không biết, vậy mà thế giới của nữ tử lại ôn nhu tinh tế tỉ mỉ, khắp nơi tràn đầy ôn nhu nhuyễn hương như vậy. Lâm Vị Hi cũng không biết đột nhiên Cố Huy Ngạn ngồi đối diện với nàng là muốn làm gì, động tác trên tay của nàng không ngừng, cúi đầu nhẹ nói: "Vương gia, ta ở chỗ này còn phải thêm một lúc nữa, nếu như chàng ngại lãng phí thời gian, trước đi tìm một quyển sách xem đi."
"không cần." Cố Huy Ngạn chỉ lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ lẳng lặng nhìn Lâm Vị Hi. Đột nhiên có một người ngồi trước mặt, lại còn là Yến vương tác phong mạnh mẽ, quân pháp nghiêm ngặt, Lâm Vị Hi vô cùng áp lực đối với loại hành vi vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tiền bạc này của mình, nàng chỉ có thể tăng nhanh động tác, trong đầu tranh thủ thời gian nghĩ một đề tài chuyển đi sự chú ý của Yến vương: "Vương gia, hôm nay làm sao hoàng thượng đột nhiên nhớ tới ta? Còn phái kiệu liễn đưa ta xuất cung nữa."
Cố Huy Ngạn á một tiếng, nói: "Là ta thấy sắc trời không còn sớm, dự định ra phía sau đón nàng, có lẽ hoàng thượng còn có ít lời chưa nói xong, liền ngăn ta lại, để cho thái giám bên cạnh đi."
Lâm Vị Hi hít vào một ngụm khí lạnh. Cái gì? Cố Huy Ngạn thế mà đang cùng thánh thượng nói chuyện, định bỏ mặc hoàng thượng để đi tìm nàng? Trách không được tiểu thái giám áo đỏ kia nói như vậy. Lâm Vị Hi có chút thẹn thùng, đồng thời khó mà nén được sự mừng rỡ, nàng thả lọn tóc trong tay xuống, vẻ mặt đứng đắn trang nghiêm giải quyết việc chung, giả bộ như không có bị ảnh hưởng, nói: "Tạ vương gia, nhưng ngày sau vương gia cũng không thể như thế, làm hư thánh thượng."
Cố Huy Ngạn ý cười dạt dào nhìn nàng, gật đầu nói: "Tốt "
Bầu không khí lại trở nên giống như là Cố Huy Ngạn đang dỗ nàng, Lâm Vị Hi có ý sửa đổi khuyết điểm của mình, lại đột nhiên thấp giọng, hỏi: "Vương gia, hôm nay thánh thượng cố ý lưu chàng ở lại, là nói cái gì?"
nói đến chuyện trong cung, vẻ mặt Cố Huy Ngạn cũng trở nên lãnh đạm: "không có gì, vẫn là chuyện xưa nhắc lại thôi."
Lâm Vị Hi nhớ tới lúc giao thừa hoàng đế nói, đại khái cũng đoán được hắn ta nói cái gì với Cố Huy Ngạn. Nàng không khỏi có chút bận tâm: "Vương gia, hôm nay thái hậu cũng đặc biệt gọi ta đi vào nói chuyện, còn cố ý hỏi thăm vương gia thân thể an khang. Hoàng thượng làm như thế, vậy chúng ta..."
"không cần, lúc trước như thế nào, bây giờ vẫn bình thường như thế, không cần cố gắng thay đổi thái độ." Cố Huy Ngạn lắc đầu, hắn nhìn thấy Lâm Vị Hi bày ra khuôn mặt nhỏ, buồn cười, nhịn không được liền muốn đi bóp gương mặt vừa mềm mại lại non nớt kia. "Cũng không phải đại sự gì, nàng nhíu mặt làm cái gì?"
Lâm Vị Hi tức giận đẩy tay hắn ra. Hoàng đế liên tiếp lấy lòng phủ Yến vương, có lòng muốn để cho Yến vương đối lập với Trương thủ phụ, cái này còn không phải chuyện đại sự gì? Nhưng dù cho Cố Huy Ngạn vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn, nhìn thì cũng không phải là không có sự chuẩn bị, tâm trạng lo lắng của Lâm Vị Hi cũng liền chậm rãi ổn định lại. Nàng khẽ hỏi: "Vương gia, ta cần làm những gì?"
Cố Huy Ngạn nghe được câu này đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức mới lắc đầu cười: "không cần. Đây là chuyện giữa ta với hoàng thượng, Trương Giang Lăng, ảnh hưởng của nữ quyến vô cùng không đáng kể, nàng vẫn như thường lệ lui tới cùng Trương phu nhân thôi."
Lâm Vị Hi nghe được Cố Huy Ngạn nói như vậy trong lòng liền nắm chắc. Quan hệ giữa Yến vương, Trương thủ phụ, hoàng đế ngày càng phức tạp, Lâm Vị Hi sợ mình không cẩn thận làm gì sai, ảnh hưởng tới đại cục của Yến vương. Thế nhưng ngẫm lại cũng thế, loại cân bằng vi diệu lại phức tạp này, sân nhà tất nhiên là Cố Huy Ngạn. Đây là một quá trình giằng co dài dằng dặc lại nguy hiểm, nàng cùng nữ quyến Trương phủ thật sự không cần thiết bởi vậy mà trở nên căng thẳng, như thế quá mất mặt.
Cố Huy Ngạn nhìn thấy bộ dáng Lâm Vị Hi như trút được gánh nặng, đột nhiên trong lòng liền giật giật. hắn không thể không thừa nhận, lúc Lâm Vị Hi nói "Ta cần làm cái gì", trong lòng của hắn vô cùng giật mình.
Cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu thì vô cùng hoang đường lại hồ nháo. Cố Huy Ngạn nhớ kỹ ngày đó đang đổ mưa, Lâm Vị Hi bị sốt rất cao, Cố Huy Ngạn đi xem nàng, lúc đầu định rời đi, ai ngờ Lâm Vị Hi đột nhiên tỉnh lại. Nàng bệnh đến nỗi mất cả tiếng, nhưng vẫn cố chống người đứng lên, cách một tầng vải đỏ, không buông tha hỏi hắn: "Điện hạ, chuyện hôm qua cũng không phải là ta thuận miệng nói bậy."
Nàng đại khái không rõ, ý vị như vậy là thế nào. Cố Huy Ngạn biết Lâm Vị Hi chỉ là giận Cao Nhiên mạo phạm, cho nên khăng khăng muốn trả thù nàng ta. Loại xúc động nhất thời đánh nhau vì thể diện này, cũng không cần tiếp tục gây thêm sai lầm.
Thế nhưng cũng không biết có phải là do Lâm Vị Hi thật sự quá bướng bỉnh, còn hắn là tâm trí bị thứ gì mê hoặc, vậy mà Cố Huy Ngạn lại đáp ứng. Ngay từ đầu hắn cũng biết, chỉ là Lâm Vị Hi hờn dỗi, mà cũng không phải là thật sự muốn gả cho người, cho nên vốn Cố Huy Ngạn cũng không định mạo phạm nàng, chỉ coi giống như trước, có thêm một người trong vương phủ, danh tiếng vương phi bất quá cũng là bảo hộ cũng để cho nàng ỷ vào. hắn vẫn như cũ một người, yên tĩnh, sinh hoạt theo quy luật.
Thế nhưng bây giờ Lâm Vị Hi lại ngồi đối diện với hắn, quần áo lỏng lẻo, tóc dài xõa vai, chuyên chú lại nghiêm túc hỏi hắn "Ta có thể làm cái gì". Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên kế hoạch của Cố Huy Ngạn xuất hiện sai lầm, mà hắn cũng không đoán trước được loại tình huống này, và cũng không hề nghĩ qua, một ngày kia hắn sẽ cùng một nữ tử sớm chiều chung sống, thân mật vô cùng, thậm chí có thể ngồi xuống an tĩnh nhìn nàng lau khô mái tóc.
Ý nghĩ này trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy, Lâm Vị Hi là thật sự cố gắng làm tròn trách nhiệm của Yến vương phi, cố gắng chia sẻ vận mệnh của hắn. Từ nay về sau cho đến lúc chết, bọn hắn cũng sẽ không bao giờ tách ra.
"Vương gia." Lâm Vị Hi không vui hô một câu, con mắt tròn căng nhìn hắn chằm chằm, "Ta còn đang ngồi ở đây, chàng nghĩ đến ai đấy?"
Cố Huy Ngạn nhịn không được cười khúc khích, hắn cười nói: "Là ta sai rồi, vương phi chớ trách."
Mà trong lòng của hắn vẫn đang suy nghĩ, lối rẽ của kế hoạch đã định ra từ sớm là bắt đầu từ lúc nào đây? Có lẽ là từ buổi tối ngày thứ hai sau khi thành hôn, đêm tân hôn là chức trách, hắn không thể để cho Lâm Vị Hi khó xử, thế nhưng là ngày thứ hai, ngày thứ ba, thậm chí rất nhiều buổi tối sau đó, rõ ràng là hắn không kiềm chế nổi, mới khiến cho khí tiết tuổi già của chính mình khó giữ được, coi Lâm Vị Hi thật sự thành thê tử của hắn.
Tóc của Lâm Vị Hi đã bôi được tương đối, Cố Huy Ngạn thử một chút độ ẩm trên tóc nàng, nói: "Nàng mệt rồi thì ngồi trên giường một lát đi, đợi thêm một lát nữa tóc khô thì có thể ngủ."
Nhưng mà Lâm Vị Hi bởi vì Cố Huy Ngạn thất thần nên vô cùng không cao hứng, nàng hừ lạnh một tiếng với Cố Huy Ngạn, sắc mặt lạnh lùng, cũng không cần đến Cố Huy Ngạn ôm, vòng qua hắn chính mình đi về phía giường. Cố Huy Ngạn rất nhẹ nhàng khẽ vươn tay liền đem nàng ngăn lại, ngồi tại chỗ ôm Lâm Vị Hi: "Đừng nghịch ngợm nữa, coi chừng bị lạnh đấy."
Sắc mặt Lâm Vị Hi vẫn không tốt: "không cần, ta gọi Uyển Tinh Uyển Nguyệt mang quần áo tới đây, làm sao lại cảm lạnh được?"
Cố Huy Ngạn thật sự không có biện pháp, hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đem người đặt ở bên trong giường, sau đó chính mình ngồi ở mép giường, ôn tồn hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng, nàng muốn tổ chức thế nào?"
Lâm Vị Hi sửng sốt một chút: "Chàng vẫn nhớ sinh nhật của ta?"
"Đương nhiên, ngày mười lăm tết Nguyên Tiêu."
Lâm Vị Hi có chút giật mình, sinh nhật của nàng đồng thời cũng là một ngày lễ lớn, nên rất nhiều người đều sẽ sơ sót, thường xuyên vào tết Nguyên Tiêu người trong nhà tận lực nhắc nhở, bọn hắn mới hơi giật mình nhớ tới: "Đúng rồi, sinh nhật của ngươi vào ngày mười lăm tháng giêng."
Cho nên Yến vương đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lâm Vị Hi vô cùng kinh ngạc. Hình như nàng cũng không ở trước mặt Cố Huy Ngạn nói đến sinh nhật của mình, chỉ có một lần duy nhất, vẫn là vào tháng ba năm ngoái đi bái phỏng đại trưởng công chúa Thọ Khang, lúc nói chuyện thuận miệng nhắc đến việc này.
không nghĩ tới Yến vương cứ như vậy nhớ kỹ.
Lâm Vị Hi lập tức tươi cười rạng rỡ, chuyện vừa rồi cũng không so đo, nàng ngồi xích lại gần Cố Huy Ngạn, nói: "Tạ vương gia. Ta muốn cái gì đều được?"
Cố Huy Ngạn dừng lại một chút: "Nàng nói trước là cái gì đi."
Lâm Vị Hi lập tức không vui: "Chàng vừa mới đều đáp ứng ta."
Vậy liền coi là đáp ứng? Cố Huy Ngạn nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Vị Hi, vậy mà phát hiện chính mình không có sức chống cự chút nào đối với mỹ nhân kế. Cố Huy Ngạn chỉ có thể lại một lần nữa vi phạm nguyên tắc của mình, nhượng bộ nói: "Tốt, nàng nói cái gì thì chính là cái đó."
Đây quả thực là được kim bài miễn tử, dáng tươi cười của Lâm Vị Hi càng phát ra rạng rỡ, cũng không nói chính mình muốn làm gì, chỉ là ngẩng cằm lên ngồi trở lại vị trí cũ của mình: "Yến vương nhất ngôn cửu đỉnh, không cho đổi ý. Ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút."
Mái tóc dài từ bả vai của Lâm Vị Hi uể oải rơi trên chăn gấm đỏ chót, Cố Huy Ngạn cầm lên một sợi vuốt ve trên đầu ngón tay, nhìn nàng cười nói: "đã dùng mỹ nhân kế, còn muốn trước sau vẹn toàn. Nàng được chỗ tốt liền rút lui như này là không hợp lý."
Về phần làm sao để cho hợp lý, vậy thì phải hỏi người đọc thuộc lòng binh pháp là Yến vương.
"Cũng không sao." Lâm Vị Hi nói như vậy, nhưng kỳ thật mặt nàng cười đến cứng ngắc.
Cố Huy Ngạn cũng không muốn ở những nơi như này nói kỹ càng, hắn kéo mũ trùm của Lâm Vị Hi, nói ra: "Bên ngoài lạnh lẽo, nàng vào trong xe ngựa chờ đi."
Cao Nhiên vẫn chưa trở lại, nàng lại lên xe ngựa trước, cái này có chút bất cận nhân tình đi. Lâm Vị Hi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Cố Huy Ngạn bình tĩnh. Từ khi Cố Huy Ngạn nói chuyện với Lâm Vị Hi thì Cố Trình Diệu lập tức dời mắt, cố gắng nhìn sang bên cạnh. Bây giờ hắn ta nghe thấy câu này, cũng quay lại, khẽ cúi đầu nói với Lâm Vị Hi: "Phụ thân nói đúng lắm, mẫu thân đi vào trước đi, nhi thần cùng thế tử phi cũng không dám liên lụy đến mẫu thân."
đã như vậy, Lâm Vị Hi từ chối thì thành bất kính. Nàng ngồi vào xe ngựa ấm áp thoải mái dễ chịu, tay cầm lò sưởi, nha hoàn ngồi dưới sàn nhẹ nhàng gõ chân cho nàng. không biết đợi bao lâu, bên ngoài mới truyền đến tiếng vấn an "Thế tử phi".
Rất nhanh, cách toa xe ngựa truyền đến tiếng nói của Cao Nhiên: "Con dâu thỉnh an mẫu thân, đoạn đường này mẫu thân vẫn an ổn chứ ạ?"
Đây chính là uy thế tuyệt đối của bối phận, nếu như Cao Nhiên xuất cung trước, bất luận như thế nào nàng ta cũng phải đứng trong gió rét xin đợi Lâm Vị Hi. Thế nhưng là tương phản, Lâm Vị Hi cũng không cần chờ Cao Nhiên, thậm chí việc đầu tiên sau khi Cao Nhiên ra ngoài là phải tới vấn an Lâm Vị Hi, ân cần hỏi thăm mẹ chồng xong, mới có thể lên xe ngựa nghỉ ngơi sưởi ấm.
Nghe giọng nói Cao Nhiên có chút khàn khàn, hôm nay thời tiết thật sự rất lạnh. Lâm Vị Hi vẫn ôm lò sưởi tay như cũ, miễn cưỡng trả lời một câu: "Uhm. Đoạn đường này thế tử phi đi cũng mệt mỏi, lên xe trước đi."
"Tạ ơn mẫu thân."
Cao Nhiên lên một chiếc xe ngựa khác, một lát sau, xe ngựa chuyển động, đội ngũ xe ngựa của phủ Yến vương chậm rãi chạy về hướng phủ đệ. Lúc hoàng hôn ngày hôm nay, rất nhiều xe ngựa ở cửa hoàng thành, thế nhưng bất kể là người nào, ở thật xa nhìn thấy xe ngựa của phủ Yến vương, lập tức để cho xa phu quay đầu nhường đường.
Rốt cục trở lại vương phủ, cả một ngày hôm nay ai cũng mệt mỏi, Cố Huy Ngạn miễn vợ chồng hai người Cố Trình Diệu hầu hạ, để bọn họ trực tiếp về viện tử của mình nghỉ ngơi.
Sau bữa ăn buổi tối, Lâm Vị Hi tắm rửa đi ra, lấy khăn lụa trắng sạch sẽ lau tóc dài. Cố Huy Ngạn đi theo sau vào tắm rửa, chờ lúc hắn đi ra, quả nhiên nhìn thấy Lâm Vị Hi cũng không có chút khác biệt nào so với lúc hắn đi vào. Mỗi lần Lâm Vị Hi tắm rửa, trước trước sau sau bình bình lọ lọ đặc biệt nhiều, chỉ riêng mỗi lần chăm sóc tóc, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Việc này trong quân đội hoàn toàn là ngang ngược, nhưng càng là bông hoa yêu kiều dễ hỏng lại càng cần tốn thời gian chăm sóc, mà Lâm Vị Hi đương nhiên không phải thuộc hạ trong quân đội của hắn. Cố Huy Ngạn đi qua nắm lấy một lọn tóc của Lâm Vị Hi, hắn rất thích cảm giác khi sờ tóc của nàng. Mái tóc của Lâm Vị Hi đen nhánh bóng loáng, nắm trong tay mềm mại như một dòng nước, bởi vì bây giờ còn chưa khô hẳn, lại càng mang theo hơi nước, sờ vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cố Huy Ngạn có chút yêu thích không muốn buông tay, hắn đột nhiên hiểu rõ cảm giác mê muội mất hết cả ý chí là như thế nào, có lẽ chính là không thể buông tay đi. hắn dứt khoát ngồi đối diện với Lâm Vị Hi, nhìn xem nàng chấm một chút cao, sau khi tan ra trong tay, cẩn thận bôi lên trên tóc, sau khi một lọn bôi xong, lại đến một lọn khác.
Đây thật là một thế giới hoàn toàn khác biệt, Cố Huy Ngạn xưa nay không biết, vậy mà thế giới của nữ tử lại ôn nhu tinh tế tỉ mỉ, khắp nơi tràn đầy ôn nhu nhuyễn hương như vậy. Lâm Vị Hi cũng không biết đột nhiên Cố Huy Ngạn ngồi đối diện với nàng là muốn làm gì, động tác trên tay của nàng không ngừng, cúi đầu nhẹ nói: "Vương gia, ta ở chỗ này còn phải thêm một lúc nữa, nếu như chàng ngại lãng phí thời gian, trước đi tìm một quyển sách xem đi."
"không cần." Cố Huy Ngạn chỉ lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ lẳng lặng nhìn Lâm Vị Hi. Đột nhiên có một người ngồi trước mặt, lại còn là Yến vương tác phong mạnh mẽ, quân pháp nghiêm ngặt, Lâm Vị Hi vô cùng áp lực đối với loại hành vi vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tiền bạc này của mình, nàng chỉ có thể tăng nhanh động tác, trong đầu tranh thủ thời gian nghĩ một đề tài chuyển đi sự chú ý của Yến vương: "Vương gia, hôm nay làm sao hoàng thượng đột nhiên nhớ tới ta? Còn phái kiệu liễn đưa ta xuất cung nữa."
Cố Huy Ngạn á một tiếng, nói: "Là ta thấy sắc trời không còn sớm, dự định ra phía sau đón nàng, có lẽ hoàng thượng còn có ít lời chưa nói xong, liền ngăn ta lại, để cho thái giám bên cạnh đi."
Lâm Vị Hi hít vào một ngụm khí lạnh. Cái gì? Cố Huy Ngạn thế mà đang cùng thánh thượng nói chuyện, định bỏ mặc hoàng thượng để đi tìm nàng? Trách không được tiểu thái giám áo đỏ kia nói như vậy. Lâm Vị Hi có chút thẹn thùng, đồng thời khó mà nén được sự mừng rỡ, nàng thả lọn tóc trong tay xuống, vẻ mặt đứng đắn trang nghiêm giải quyết việc chung, giả bộ như không có bị ảnh hưởng, nói: "Tạ vương gia, nhưng ngày sau vương gia cũng không thể như thế, làm hư thánh thượng."
Cố Huy Ngạn ý cười dạt dào nhìn nàng, gật đầu nói: "Tốt "
Bầu không khí lại trở nên giống như là Cố Huy Ngạn đang dỗ nàng, Lâm Vị Hi có ý sửa đổi khuyết điểm của mình, lại đột nhiên thấp giọng, hỏi: "Vương gia, hôm nay thánh thượng cố ý lưu chàng ở lại, là nói cái gì?"
nói đến chuyện trong cung, vẻ mặt Cố Huy Ngạn cũng trở nên lãnh đạm: "không có gì, vẫn là chuyện xưa nhắc lại thôi."
Lâm Vị Hi nhớ tới lúc giao thừa hoàng đế nói, đại khái cũng đoán được hắn ta nói cái gì với Cố Huy Ngạn. Nàng không khỏi có chút bận tâm: "Vương gia, hôm nay thái hậu cũng đặc biệt gọi ta đi vào nói chuyện, còn cố ý hỏi thăm vương gia thân thể an khang. Hoàng thượng làm như thế, vậy chúng ta..."
"không cần, lúc trước như thế nào, bây giờ vẫn bình thường như thế, không cần cố gắng thay đổi thái độ." Cố Huy Ngạn lắc đầu, hắn nhìn thấy Lâm Vị Hi bày ra khuôn mặt nhỏ, buồn cười, nhịn không được liền muốn đi bóp gương mặt vừa mềm mại lại non nớt kia. "Cũng không phải đại sự gì, nàng nhíu mặt làm cái gì?"
Lâm Vị Hi tức giận đẩy tay hắn ra. Hoàng đế liên tiếp lấy lòng phủ Yến vương, có lòng muốn để cho Yến vương đối lập với Trương thủ phụ, cái này còn không phải chuyện đại sự gì? Nhưng dù cho Cố Huy Ngạn vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn, nhìn thì cũng không phải là không có sự chuẩn bị, tâm trạng lo lắng của Lâm Vị Hi cũng liền chậm rãi ổn định lại. Nàng khẽ hỏi: "Vương gia, ta cần làm những gì?"
Cố Huy Ngạn nghe được câu này đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức mới lắc đầu cười: "không cần. Đây là chuyện giữa ta với hoàng thượng, Trương Giang Lăng, ảnh hưởng của nữ quyến vô cùng không đáng kể, nàng vẫn như thường lệ lui tới cùng Trương phu nhân thôi."
Lâm Vị Hi nghe được Cố Huy Ngạn nói như vậy trong lòng liền nắm chắc. Quan hệ giữa Yến vương, Trương thủ phụ, hoàng đế ngày càng phức tạp, Lâm Vị Hi sợ mình không cẩn thận làm gì sai, ảnh hưởng tới đại cục của Yến vương. Thế nhưng ngẫm lại cũng thế, loại cân bằng vi diệu lại phức tạp này, sân nhà tất nhiên là Cố Huy Ngạn. Đây là một quá trình giằng co dài dằng dặc lại nguy hiểm, nàng cùng nữ quyến Trương phủ thật sự không cần thiết bởi vậy mà trở nên căng thẳng, như thế quá mất mặt.
Cố Huy Ngạn nhìn thấy bộ dáng Lâm Vị Hi như trút được gánh nặng, đột nhiên trong lòng liền giật giật. hắn không thể không thừa nhận, lúc Lâm Vị Hi nói "Ta cần làm cái gì", trong lòng của hắn vô cùng giật mình.
Cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu thì vô cùng hoang đường lại hồ nháo. Cố Huy Ngạn nhớ kỹ ngày đó đang đổ mưa, Lâm Vị Hi bị sốt rất cao, Cố Huy Ngạn đi xem nàng, lúc đầu định rời đi, ai ngờ Lâm Vị Hi đột nhiên tỉnh lại. Nàng bệnh đến nỗi mất cả tiếng, nhưng vẫn cố chống người đứng lên, cách một tầng vải đỏ, không buông tha hỏi hắn: "Điện hạ, chuyện hôm qua cũng không phải là ta thuận miệng nói bậy."
Nàng đại khái không rõ, ý vị như vậy là thế nào. Cố Huy Ngạn biết Lâm Vị Hi chỉ là giận Cao Nhiên mạo phạm, cho nên khăng khăng muốn trả thù nàng ta. Loại xúc động nhất thời đánh nhau vì thể diện này, cũng không cần tiếp tục gây thêm sai lầm.
Thế nhưng cũng không biết có phải là do Lâm Vị Hi thật sự quá bướng bỉnh, còn hắn là tâm trí bị thứ gì mê hoặc, vậy mà Cố Huy Ngạn lại đáp ứng. Ngay từ đầu hắn cũng biết, chỉ là Lâm Vị Hi hờn dỗi, mà cũng không phải là thật sự muốn gả cho người, cho nên vốn Cố Huy Ngạn cũng không định mạo phạm nàng, chỉ coi giống như trước, có thêm một người trong vương phủ, danh tiếng vương phi bất quá cũng là bảo hộ cũng để cho nàng ỷ vào. hắn vẫn như cũ một người, yên tĩnh, sinh hoạt theo quy luật.
Thế nhưng bây giờ Lâm Vị Hi lại ngồi đối diện với hắn, quần áo lỏng lẻo, tóc dài xõa vai, chuyên chú lại nghiêm túc hỏi hắn "Ta có thể làm cái gì". Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên kế hoạch của Cố Huy Ngạn xuất hiện sai lầm, mà hắn cũng không đoán trước được loại tình huống này, và cũng không hề nghĩ qua, một ngày kia hắn sẽ cùng một nữ tử sớm chiều chung sống, thân mật vô cùng, thậm chí có thể ngồi xuống an tĩnh nhìn nàng lau khô mái tóc.
Ý nghĩ này trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy, Lâm Vị Hi là thật sự cố gắng làm tròn trách nhiệm của Yến vương phi, cố gắng chia sẻ vận mệnh của hắn. Từ nay về sau cho đến lúc chết, bọn hắn cũng sẽ không bao giờ tách ra.
"Vương gia." Lâm Vị Hi không vui hô một câu, con mắt tròn căng nhìn hắn chằm chằm, "Ta còn đang ngồi ở đây, chàng nghĩ đến ai đấy?"
Cố Huy Ngạn nhịn không được cười khúc khích, hắn cười nói: "Là ta sai rồi, vương phi chớ trách."
Mà trong lòng của hắn vẫn đang suy nghĩ, lối rẽ của kế hoạch đã định ra từ sớm là bắt đầu từ lúc nào đây? Có lẽ là từ buổi tối ngày thứ hai sau khi thành hôn, đêm tân hôn là chức trách, hắn không thể để cho Lâm Vị Hi khó xử, thế nhưng là ngày thứ hai, ngày thứ ba, thậm chí rất nhiều buổi tối sau đó, rõ ràng là hắn không kiềm chế nổi, mới khiến cho khí tiết tuổi già của chính mình khó giữ được, coi Lâm Vị Hi thật sự thành thê tử của hắn.
Tóc của Lâm Vị Hi đã bôi được tương đối, Cố Huy Ngạn thử một chút độ ẩm trên tóc nàng, nói: "Nàng mệt rồi thì ngồi trên giường một lát đi, đợi thêm một lát nữa tóc khô thì có thể ngủ."
Nhưng mà Lâm Vị Hi bởi vì Cố Huy Ngạn thất thần nên vô cùng không cao hứng, nàng hừ lạnh một tiếng với Cố Huy Ngạn, sắc mặt lạnh lùng, cũng không cần đến Cố Huy Ngạn ôm, vòng qua hắn chính mình đi về phía giường. Cố Huy Ngạn rất nhẹ nhàng khẽ vươn tay liền đem nàng ngăn lại, ngồi tại chỗ ôm Lâm Vị Hi: "Đừng nghịch ngợm nữa, coi chừng bị lạnh đấy."
Sắc mặt Lâm Vị Hi vẫn không tốt: "không cần, ta gọi Uyển Tinh Uyển Nguyệt mang quần áo tới đây, làm sao lại cảm lạnh được?"
Cố Huy Ngạn thật sự không có biện pháp, hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đem người đặt ở bên trong giường, sau đó chính mình ngồi ở mép giường, ôn tồn hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng, nàng muốn tổ chức thế nào?"
Lâm Vị Hi sửng sốt một chút: "Chàng vẫn nhớ sinh nhật của ta?"
"Đương nhiên, ngày mười lăm tết Nguyên Tiêu."
Lâm Vị Hi có chút giật mình, sinh nhật của nàng đồng thời cũng là một ngày lễ lớn, nên rất nhiều người đều sẽ sơ sót, thường xuyên vào tết Nguyên Tiêu người trong nhà tận lực nhắc nhở, bọn hắn mới hơi giật mình nhớ tới: "Đúng rồi, sinh nhật của ngươi vào ngày mười lăm tháng giêng."
Cho nên Yến vương đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lâm Vị Hi vô cùng kinh ngạc. Hình như nàng cũng không ở trước mặt Cố Huy Ngạn nói đến sinh nhật của mình, chỉ có một lần duy nhất, vẫn là vào tháng ba năm ngoái đi bái phỏng đại trưởng công chúa Thọ Khang, lúc nói chuyện thuận miệng nhắc đến việc này.
không nghĩ tới Yến vương cứ như vậy nhớ kỹ.
Lâm Vị Hi lập tức tươi cười rạng rỡ, chuyện vừa rồi cũng không so đo, nàng ngồi xích lại gần Cố Huy Ngạn, nói: "Tạ vương gia. Ta muốn cái gì đều được?"
Cố Huy Ngạn dừng lại một chút: "Nàng nói trước là cái gì đi."
Lâm Vị Hi lập tức không vui: "Chàng vừa mới đều đáp ứng ta."
Vậy liền coi là đáp ứng? Cố Huy Ngạn nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Vị Hi, vậy mà phát hiện chính mình không có sức chống cự chút nào đối với mỹ nhân kế. Cố Huy Ngạn chỉ có thể lại một lần nữa vi phạm nguyên tắc của mình, nhượng bộ nói: "Tốt, nàng nói cái gì thì chính là cái đó."
Đây quả thực là được kim bài miễn tử, dáng tươi cười của Lâm Vị Hi càng phát ra rạng rỡ, cũng không nói chính mình muốn làm gì, chỉ là ngẩng cằm lên ngồi trở lại vị trí cũ của mình: "Yến vương nhất ngôn cửu đỉnh, không cho đổi ý. Ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút."
Mái tóc dài từ bả vai của Lâm Vị Hi uể oải rơi trên chăn gấm đỏ chót, Cố Huy Ngạn cầm lên một sợi vuốt ve trên đầu ngón tay, nhìn nàng cười nói: "đã dùng mỹ nhân kế, còn muốn trước sau vẹn toàn. Nàng được chỗ tốt liền rút lui như này là không hợp lý."
Về phần làm sao để cho hợp lý, vậy thì phải hỏi người đọc thuộc lòng binh pháp là Yến vương.