Chương : 63
Với triều đình mà nói, giao thừa cũng không phải là ngày lễ trọng yếu nhất, mồng mộttết mới thực sự quan trọng.
Sáng sớm mùng một tết, toàn bộ kinh thành đều tràn ngập một loại không khí khônggiống bình thường, phía đông trời vẫn còn tối, mà từng phủ đệ đèn đuốc đều sáng trưng. Trước cổng Thừa Thiên môn có rất nhiều quan viên đang đứng chờ. Mồng mộttết chầu mừng là sự kiện quan trọng nhất trong một năm, ngày hôm đó, bách quan chầu mừng, cả nước triều bái, đây mới là uy quyền của một đại quốc.
Mồng một tết chầu mừng rất nhiều lễ tiết. Theo lý thì mệnh phụ cũng cần tiến cung chầu mừng hoàng hậu, thái hậu. Chỉ là trung cung trống không, hoàng đế chưa lập hậu, lễ nghi chầu mừng của mệnh phụ đơn giản hóa rất nhiều. Nhưng cho dù như thế, từ hai canh mặt trời còn chưa mọc cũng phải có mặt, như thế cũng đủ chịu tội.
Hôm nay tờ mờ sáng Lâm Vị Hi đã phải dậy chịu giày vò của y quan phục sức triều hội, nàng đổi lại lễ phục vương phi, đầu đội chín địch quan, lớp lót bên trong bằng lưới, cúc áo màu xanh đậm, trên ngực thêu rất nhiều tường vân và phượng hoàng bằng chỉ kim tuyến. Sau khi treo ngọc bội lên áo, cả những phục sức còn lại cũng cài lên, ngoài cùng nàng mặc áo choàng bằng lụa màu đỏ tía sang trọng, cuối cùng khoác một chiếc khăn quàng thật dài, đuôi khăn đính chuông vàng nhỏ rủ xuống đất. Trong ngoài cả bộ lễ phục này, khoảng chừng năm sáu tầng, ở giữa còn có rất nhiều ngọc bội, lụa là, áo dài tay màu đỏ gần như có thể chấm đất, ở giữa là cúc áo màu xanh đậm, ngọc khuê ngọc bội như ẩn như hiện, càng không nói đến trên đầu chín địch quan, bên trênđều là vàng bạc, ngọc thạch với bảo thạch. Lâm Vị Hi mặc vào bộ lễ phục này càng là diễm quang bốn phía, cao quý nghiêm nghị làm người khác không dám nhìn gần, nhưng đằng sau sự cao quý này thực sự vô cùng nặng nề.
Mặc dù nặng nề, nhưng lễ tiết nghiêm ngặt của Trung Nguyên, những thứ rườm rà này là minh chứng tốt nhất cho quyền thế cùng địa vị, mỗi một chi tiết trên lễ phục, dù chỉ là một đóa hoa thêu nho nhỏ cũng tượng trưng cho địa vị cùng trật tự. Mỗi mộtthứ nhỏ nhặt này gộp lại, chính là lúc Lâm Vị Hi đứng trong đại điện chầu mừng trong đại điện, đập vào mặt là sự uy nghi hoa mỹ.
Lâm Vị Hi thuộc về mệnh phụ bên ngoài, nhưng bây giờ trong cung không có hậu phi, nàng lại là Yến vương phi, cho dù là trẻ tuổi nhất, chúng vương phi cũng không dám để nàng đứng ở phía sau. Lâm Vị Hi từ chối không có kết quả, đành đứng đầu tiên trong chúng mệnh phụ, đoan trang nghiêm cẩn dẫn đám người cử hành đại lễ chầu mừng, rất có tư thái của người đứng đầu trong chúng mệnh phụ.
Kỳ thật lễ tiết chầu mừng đã giản hóa rất nhiều, dù sao thái hậu, hoàng hậu mới thậtsự là trọng tâm của lễ nghi. Theo lý hoàng đế nhỏ tuổi, vẫn chưa lập hậu, nên hủy bỏ nữ quyến chầu mừng. Thế nhưng Trương thủ phụ vô cùng chấp nhất đối với mấy cái lễ nghi phiền phức này, không những soi mói từng cử chỉ hành vi của chúng thần mà ngay cả hoàng đế cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ cần một điểm sai lầm cũng muốn vạch tội. Tập tục của nam tử là như thế, những nữ quyến như Lâm Vị Hi đương nhiên cũng bị liên lụy.
Đêm qua đón giao thừa, mọi người vốn ngủ muộn, hôm nay lại từ hai canh đã bắt đầu mặc lễ phục, sau đó lại mang bộ lễ phục nặng tầm mười cân tham gia lễ chầu mừng dài dòng rườm rà, hết quỳ lạy lại đứng dậy không biết giày vò bao nhiêu lần. Trọn vẹn cả một lễ chầu mừng, những người trẻ như Lâm Vị Hi còn tốt, nhóm cáo mệnh phu nhân đã có tuổi thật sự không chịu nổi. Chờ cho lễ tiết kết thúc, Tiền thái hậu cũngnhẹ nhàng thở ra, lập tức cho người vịn đến đằng sau để nghỉ ngơi.
Tiền thái hậu rời khỏi, các nữ quyến cũng có thể thả lỏng một hồi. Cho dù điển lễ chầu mừng đã kết thúc cũng không thể xuất cung, các nàng còn phải ở lại trong cung tham gia yến, chờ yến hội kết thúc mới có thể trở về. Thế nhưng phiền toái nhất là triều hộiđã kết thúc, thời gian còn lại cũng không tính vào đâu. Trương thủ phụ vô cùng nghiêm túc đối với mấy lễ nghi phiền phức này, nếu chẳng may làm sai điều gì, chỉ sợ cũng gây phiền toái cho cả nhà.
Cũng may lễ chầu mừng thuận lợi kết thúc, các nữ quyến không thể xuất cung, còn lại chính là thời gian giao thiệp. Lễ chầu mừng ngày mùng một có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, lại thêm hôm nay tất cả mọi người đều là phục sức phẩm cấp vô cùng long trọng, ngày bình thường có thế nào đi nữa, quy củ cứng rắn ai cao ai thấp, hôm nay nhìnmột chút là có thể biết. Cho nên nhóm con cháu không chịu thua kém phu nhân thích nhất là bữa tiệc giao thiệp khi kết thúc triều mừng ngày mồng một tết.
Hàng ngũ chầu mừng tản ra, tuy nhiên Lâm Vị Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũngkhông kịp đi bên cạnh nghỉ ngơi một chút, liền được các phu nhân tiến lên vấn an vây quanh.
Những người có tư cách tham gia chầu mừng đều là cáo mệnh phu nhân có mặt mũi. Việc đầu tiên sau khi nam tử đạt được vinh hiển chính là thỉnh phong cáo mệnh cho mẫu thân, tiếp theo mới là thỉnh phong cho thê tử của mình. Cứ như vậy, tuổi tác các phu nhân đến đây tham gia lễ chầu mừng có sự chênh lệch, hơn bốn mươi tuổi vẫn coi là trẻ, già bảy tám mươi tuổi, tóc trắng xoá cũng không hiếm thấy. Năm nay Lâm Vị Hi mới mười bảy, nàng xen lẫn trong đó thì càng nổi bật. Mà dung mạo của nàng lại cực kỳ diễm lệ, triều phục hoa lệ càng có thể làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo ấy, mà toàn bộ quá trình nàng còn đứng ở đầu tiên, cái này không phải là chói mắt bình thường đâu.
Đêm hôm qua khắp cả kinh thành đều truyền tin, hoàng thượng xuất cung, điểm đến đầu tiên chính là phủ Yến vương, còn ở lại dùng nửa bữa cơm, còn một nửa bỗng nhiên tới nhà Trương thủ phụ. Hoàng đế làm như vậy, có thể thấy được Yến vương ở trong lòng đế vương có địa vị rất cao. Yến vương có binh có quyền, bây giờ xem ra còn được tân đế vô cùng tín nhiệm, có thể để cho hoàng đế chủ động cùng tham gia tiệc tất niên, địa vị như nào cũng có thể thấy được chút ít. Liên tiếp ba đời đế vương đều vô cùng nể trọng Yến vương, phân lượng ở trong đó cũng quá đáng sợ.
Hôm nay Yến vương phi Lâm Vị Hi lộ diện một cái liền được mọi người để ý. Nếu nhưnói lúc trước ánh mắt của mọi người nhìn nàng chính là hiếu kì kính trọng, còn hôm nay lại là cẩn thận từng li từng tí, thậm chí ít nhiều kiêng kị. Trong lòng Lâm Vị Hi trầm thấp thở dài, tiên đế lưu lại ba vị phụ chính đại thần vốn không có phân chia cao thấp, thế nhưng hoàng đế làm ra hành động này, cũng chính là cưỡng ép để ba người có thứ tự. Nhưng mà ấu đế lớn lên, dã tâm cũng dần dần bành trướng, chuyện này thậtsự là muốn tránh cũng không cách nào làm được.
Nữ tử chưa xuất các trước do mẫu thân, thẩm mẫu ( thím – Editor) mang theo đi giao tiếp, chờ sau khi cưới toàn bộ là đi theo mẹ chồng. Các phu nhân lúc trò chuyện đều mang theo con dâu thậm chí cháu dâu của mình. Con dâu đỡ mẹ chồng, dáng vẻ tươi cười dịu dàng ngoan ngoãn, bất kể ở trong nhà mẹ chồng như thế nào, bây giờ cũng là một dáng vẻ cô từ phụ hiếu, mà Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên ở cùng một chỗ, liền lộ ra sự quái dị.
Vị mẹ chồng Lâm Vị Hi này đứng ở phía trước, quả thực còn trẻ lại xinh đẹp hơn nhiều so với cô con dâu, người ngoài nếu không phải thấy được phục sức thân vương phitrên người Lâm Vị Hi, căn bản không dám nhận vị mẹ chồng này đâu.
Sau khi Lâm Vị Hi tiễn phu nhân mấy nhà đến đây chúc tết vấn an, tranh thủ thời gianđi về phía tiểu các vắng người. Chín địch quan trên đầu nàng quả thực không nhẹ chút nào, lại suốt mấy canh giờ không được nghỉ ngơi, cổ của nàng sắp gãy rồi.
Trong trường hợp này Cao Nhiên không được phép tự do đi lại, nàng ta chỉ có thể đitheo mẹ chồng, Lâm Vị Hi đi chỗ nào, nói chuyện với người nào, nàng ta phải theo tới đó. Cho dù gặp người nhà mẹ đẻ, không được sự đồng ý của mẹ chồng, cũng khôngthể tự tiện hành động.
Nhiều năm nàng dâu cũng thành mẹ chồng, câu nói này không phải chỉ là nói suông.
Hôm nay đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng tiến cung triều bái, bà đang ngồi ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi, nhìn thấy Lâm Vị Hi, lập tức mừng rỡ. Lâm Vị Hi đang nghĩđi tìm ngoại tổ mẫu, thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy, hai người gặp nhau ở phòng nghỉ ngơi. Lâm Vị Hi vội vàng nghênh đón, đi đầu hành lễ với đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Đại trưởng công chúa vạn phúc, vãn bối chúc tết ngài."
Lâm Vị Hi mới cúi người một nửa, lập tức được nữ quan bên người trưởng công chúa đỡ lấy. Cho dù đích thật Lâm Vị Hi là vãn bối, bởi vì địa vị bây giờ của Yến vương, đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng không dám nhận lễ của nàng. Đại trưởng công chúa cho người đỡ Lâm Vị Hi, mỉm cười nắm chặt tay nàng, hung hăng nhìn kỹ: "Lâu rồi ta không thấy con, con cũng thật sự không có lương tâm, vừa có trượng phu, liềnkhông đến thăm lão bà này."
Lâm Vị Hi cười khúc khích, ngồi cạnh đại trưởng công chúa Thọ Khang, thân mật dựa vào bà: "Làm sao con dám quên ngài đâu, con hận không thể mỗi ngày chạy đến phủ công chúa. May mà cuối năm vương phủ nhiều việc, nếu không khẳng định bây giờ ngài trông thấy con liền phiền."
Đại trưởng công chúa Thọ Khang bị chọc cho cười to, thật ra hai người cũng mới cómột tháng không gặp nhau mà thôi. Nữ quyến đi ra ngoài không dễ, một hai tháng thấy mặt một lần coi như là nhiều rồi. Lâm Vị Hi là cô dâu, lại vừa tiếp nhận vương phủ lớn như vậy, cuối năm không thể thoát thân là chuyện rất bình thường. Thế nhưng ở trong lòng đại trưởng công chúa Thọ Khang, một tháng không thấy, dường như đã là qua rất lâu rồi. Đại trưởng công chúa đã lớn tuổi rồi, một bộ lễ phục chầu mừng rườm rà này giày vò bà làm cho ăn không tiêu, nhưng nhìn thấy Lâm Vị Hi, lập tức mỏi mệttrên người quét sạch không còn một mảnh, dường như lại khỏe thêm ra. Đại trưởng công chúa lôi kéo tay Lâm Vị Hi hỏi lung tung này kia, cực kì thân mật, thế nhưng đối với Cao Nhiên đi theo Lâm Vị Hi đến đây, nàng ta trên danh nghĩa là ngoại tôn nữ, mộtcái liếc mắt cũng không thèm.
Cao Nhiên đứng ở một bên không khỏi khó xử, trên mặt mười phần không dễ nhìn. Cao Nhiên ở trong lòng tự an ủi mình, những người làm nên việc lớn đều như vậy, trước phải chịu khổ nhục để rèn luyện tâm chí. Bây giờ bất quá là tiểu nhân đắc chí thôi, tạm thời nhường hai ác nhân này ngang ngược một hồi, ngày sau tất nhiên sẽ để cho các nàng hoàn trả gấp mười.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang cẩn thận hỏi tình hình gần đây của Lâm Vị Hi, biết được trong phủ cũng không có người dám khinh thường, tiếp nhận việc bếp núc cũng vô cùng thuận lợi, lúc này bà mới yên tâm. Trước đó nghe trong kinh thành có ngườinói, vị vương phi trẻ tuổi của phủ Yến vương kia vô cùng tài giỏi, mới vào cửa mộttháng, đã hoàn toàn tiếp nhận sự vụ trong ngoài của vương phủ, ngay cả quà tết xã giao cũng xuất phát từ bàn tay của tân vương phi. Thế nhưng là quan tâm quá sẽ bị loạn, đại trưởng công chúa Thọ Khang phải tự mình nghe được Lâm Vị Hi nói mới có thể an tâm.
Mới vào cửa ngay cả người đều không biết mặt hết, mà dám tiếp nhận đại quyền của vương phủ, có thể thấy được Lâm Vị Hi là người tài cao gan cũng lớn, Mà sự thậtchứng minh Lâm Vị Hi cũng có vốn liếng. Trong lòng Thọ Khang cảm khái, mới chỉ mộtlần gặp Lâm Vị Hi đã cảm thấy gần gũi thân cận, tận mắt thấy nàng vui vẻ lại tài giỏi, cũng rất giống với Cao Hi. Có lẽ, đây chính là trong cõi u minh tự có chú định đi.
Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi ở phủ Yến vương không chịu khổ sở, trong lòng an ổn,không khỏi lại quan tâm đến một chuyện khác. Cố Huy Ngạn cũng là cháu của bà, bất kể từ góc độ của Lâm Vị Hi hay là Yến vương, đại trưởng công chúa Thọ Khang đều rất chú ý đôi phu thê do chính mình mai mối này. Bà giữ chặt tay Lâm Vị Hi tay, xích lại gần hỏi khẽ: "Con cùng Yến vương thế nào?"
Bất ngờ bị hỏi loại chuyện riêng tư vợ chồng này, Lâm Vị Hi tạm ngừng một chút, cònkhông đợi nàng nói cái gì, đại trưởng công chúa Thọ Khang nhìn thấy sắc mặt Lâm Vị Hi, đã phối hợp nói ra: "Nhìn thần sắc của con, nghĩ đến hẳn là không sai."
Gương mặt Lâm Vị Hi lập tức ửng đỏ, đều là nữ tử đã kết hôn, đương nhiên nàng hiểurõ câu nói này của ngoại tổ mẫu là ám chỉ cái gì. Lâm Vị Hi xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, đại trưởng công chúa Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi nhanh mồm nhanh miệng cũng có bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhi, trong lòng càng an ủi. Bà vỗ vỗ tay Lâm Vị Hi tay, hết sức vui mừng nói: " Như vậy là tốt rồi, hai người các con xem như là mộttrong số ít người quan tâm đến ta, ai có thể biết vậy mà cùng về một nhà. Bây giờ thấy cuộc sống của các con rất tốt, ta cũng có thể an tâm."
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Vị Hi ngưng lại: "Đại trưởng công chúa..."
"không có việc gì, ta cũng lớn tuổi rồi, không cần kiêng kị những thứ này." Đại trưởng công chúa Thọ Khang cẩn thận nhìn mặt Lâm Vị Hi, trong ánh mắt không khỏi lóe ra hơi nước:"Biết được con cùng Yến vương đồng tâm, vợ chồng hòa thuận, tâm nguyện ta đã xong, thật sự không còn gì không yên tâm. Hai người các con nhất định phải sống thật tốt, sớm ngày sinh hạ hài tử mập mạp. Nếu là nhi tử khẳng định giống Yến vương, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nếu là nữ tử vậy thì sẽ giống con, ai u, đây chính là tiểu cô nương oan gia khó lường, chỉ sợ không hề dễ chọc."
Lâm Vị Hi cũng bị nói cho mỉm cười, nàng bồi tiếp trưởng bối thì không cần phải nói, thế nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện đêm qua, vẫn không khỏi sa sút.
Bây giờ Yến vương cưng sủng nàng là bởi vì những chuyện giữa nam nữ kia. Cái này đều là hư ảo, chỉ có liên quan đến dòng dõi, mới có thể nhìn thấy thái độ thật sự của nam tử. Yến vương đối với nàng, là dạng tình cảm gì đây? Đến tột cùng hắn đặt nàng ở vị trí nào?
Lâm Vị Hi chưa kịp suy nghĩ đến vẫn đề này thì bị người cắt đứt. Nội thị mặc áo đỏ đứng ở cửa noãn các, vẻ mặt tươi cười vái chào Lâm Vị Hi cùng đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Yến vương phi, đại trưởng công chúa, thái hậu nương nương cho mời."
Tác giả có lời muốn nói:
không quan tâm thì sẽ không xoắn xuýt, chỉ có để ý, mới có thể nghĩ đông nghĩ tây.
Sáng sớm mùng một tết, toàn bộ kinh thành đều tràn ngập một loại không khí khônggiống bình thường, phía đông trời vẫn còn tối, mà từng phủ đệ đèn đuốc đều sáng trưng. Trước cổng Thừa Thiên môn có rất nhiều quan viên đang đứng chờ. Mồng mộttết chầu mừng là sự kiện quan trọng nhất trong một năm, ngày hôm đó, bách quan chầu mừng, cả nước triều bái, đây mới là uy quyền của một đại quốc.
Mồng một tết chầu mừng rất nhiều lễ tiết. Theo lý thì mệnh phụ cũng cần tiến cung chầu mừng hoàng hậu, thái hậu. Chỉ là trung cung trống không, hoàng đế chưa lập hậu, lễ nghi chầu mừng của mệnh phụ đơn giản hóa rất nhiều. Nhưng cho dù như thế, từ hai canh mặt trời còn chưa mọc cũng phải có mặt, như thế cũng đủ chịu tội.
Hôm nay tờ mờ sáng Lâm Vị Hi đã phải dậy chịu giày vò của y quan phục sức triều hội, nàng đổi lại lễ phục vương phi, đầu đội chín địch quan, lớp lót bên trong bằng lưới, cúc áo màu xanh đậm, trên ngực thêu rất nhiều tường vân và phượng hoàng bằng chỉ kim tuyến. Sau khi treo ngọc bội lên áo, cả những phục sức còn lại cũng cài lên, ngoài cùng nàng mặc áo choàng bằng lụa màu đỏ tía sang trọng, cuối cùng khoác một chiếc khăn quàng thật dài, đuôi khăn đính chuông vàng nhỏ rủ xuống đất. Trong ngoài cả bộ lễ phục này, khoảng chừng năm sáu tầng, ở giữa còn có rất nhiều ngọc bội, lụa là, áo dài tay màu đỏ gần như có thể chấm đất, ở giữa là cúc áo màu xanh đậm, ngọc khuê ngọc bội như ẩn như hiện, càng không nói đến trên đầu chín địch quan, bên trênđều là vàng bạc, ngọc thạch với bảo thạch. Lâm Vị Hi mặc vào bộ lễ phục này càng là diễm quang bốn phía, cao quý nghiêm nghị làm người khác không dám nhìn gần, nhưng đằng sau sự cao quý này thực sự vô cùng nặng nề.
Mặc dù nặng nề, nhưng lễ tiết nghiêm ngặt của Trung Nguyên, những thứ rườm rà này là minh chứng tốt nhất cho quyền thế cùng địa vị, mỗi một chi tiết trên lễ phục, dù chỉ là một đóa hoa thêu nho nhỏ cũng tượng trưng cho địa vị cùng trật tự. Mỗi mộtthứ nhỏ nhặt này gộp lại, chính là lúc Lâm Vị Hi đứng trong đại điện chầu mừng trong đại điện, đập vào mặt là sự uy nghi hoa mỹ.
Lâm Vị Hi thuộc về mệnh phụ bên ngoài, nhưng bây giờ trong cung không có hậu phi, nàng lại là Yến vương phi, cho dù là trẻ tuổi nhất, chúng vương phi cũng không dám để nàng đứng ở phía sau. Lâm Vị Hi từ chối không có kết quả, đành đứng đầu tiên trong chúng mệnh phụ, đoan trang nghiêm cẩn dẫn đám người cử hành đại lễ chầu mừng, rất có tư thái của người đứng đầu trong chúng mệnh phụ.
Kỳ thật lễ tiết chầu mừng đã giản hóa rất nhiều, dù sao thái hậu, hoàng hậu mới thậtsự là trọng tâm của lễ nghi. Theo lý hoàng đế nhỏ tuổi, vẫn chưa lập hậu, nên hủy bỏ nữ quyến chầu mừng. Thế nhưng Trương thủ phụ vô cùng chấp nhất đối với mấy cái lễ nghi phiền phức này, không những soi mói từng cử chỉ hành vi của chúng thần mà ngay cả hoàng đế cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ cần một điểm sai lầm cũng muốn vạch tội. Tập tục của nam tử là như thế, những nữ quyến như Lâm Vị Hi đương nhiên cũng bị liên lụy.
Đêm qua đón giao thừa, mọi người vốn ngủ muộn, hôm nay lại từ hai canh đã bắt đầu mặc lễ phục, sau đó lại mang bộ lễ phục nặng tầm mười cân tham gia lễ chầu mừng dài dòng rườm rà, hết quỳ lạy lại đứng dậy không biết giày vò bao nhiêu lần. Trọn vẹn cả một lễ chầu mừng, những người trẻ như Lâm Vị Hi còn tốt, nhóm cáo mệnh phu nhân đã có tuổi thật sự không chịu nổi. Chờ cho lễ tiết kết thúc, Tiền thái hậu cũngnhẹ nhàng thở ra, lập tức cho người vịn đến đằng sau để nghỉ ngơi.
Tiền thái hậu rời khỏi, các nữ quyến cũng có thể thả lỏng một hồi. Cho dù điển lễ chầu mừng đã kết thúc cũng không thể xuất cung, các nàng còn phải ở lại trong cung tham gia yến, chờ yến hội kết thúc mới có thể trở về. Thế nhưng phiền toái nhất là triều hộiđã kết thúc, thời gian còn lại cũng không tính vào đâu. Trương thủ phụ vô cùng nghiêm túc đối với mấy lễ nghi phiền phức này, nếu chẳng may làm sai điều gì, chỉ sợ cũng gây phiền toái cho cả nhà.
Cũng may lễ chầu mừng thuận lợi kết thúc, các nữ quyến không thể xuất cung, còn lại chính là thời gian giao thiệp. Lễ chầu mừng ngày mùng một có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, lại thêm hôm nay tất cả mọi người đều là phục sức phẩm cấp vô cùng long trọng, ngày bình thường có thế nào đi nữa, quy củ cứng rắn ai cao ai thấp, hôm nay nhìnmột chút là có thể biết. Cho nên nhóm con cháu không chịu thua kém phu nhân thích nhất là bữa tiệc giao thiệp khi kết thúc triều mừng ngày mồng một tết.
Hàng ngũ chầu mừng tản ra, tuy nhiên Lâm Vị Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, cũngkhông kịp đi bên cạnh nghỉ ngơi một chút, liền được các phu nhân tiến lên vấn an vây quanh.
Những người có tư cách tham gia chầu mừng đều là cáo mệnh phu nhân có mặt mũi. Việc đầu tiên sau khi nam tử đạt được vinh hiển chính là thỉnh phong cáo mệnh cho mẫu thân, tiếp theo mới là thỉnh phong cho thê tử của mình. Cứ như vậy, tuổi tác các phu nhân đến đây tham gia lễ chầu mừng có sự chênh lệch, hơn bốn mươi tuổi vẫn coi là trẻ, già bảy tám mươi tuổi, tóc trắng xoá cũng không hiếm thấy. Năm nay Lâm Vị Hi mới mười bảy, nàng xen lẫn trong đó thì càng nổi bật. Mà dung mạo của nàng lại cực kỳ diễm lệ, triều phục hoa lệ càng có thể làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo ấy, mà toàn bộ quá trình nàng còn đứng ở đầu tiên, cái này không phải là chói mắt bình thường đâu.
Đêm hôm qua khắp cả kinh thành đều truyền tin, hoàng thượng xuất cung, điểm đến đầu tiên chính là phủ Yến vương, còn ở lại dùng nửa bữa cơm, còn một nửa bỗng nhiên tới nhà Trương thủ phụ. Hoàng đế làm như vậy, có thể thấy được Yến vương ở trong lòng đế vương có địa vị rất cao. Yến vương có binh có quyền, bây giờ xem ra còn được tân đế vô cùng tín nhiệm, có thể để cho hoàng đế chủ động cùng tham gia tiệc tất niên, địa vị như nào cũng có thể thấy được chút ít. Liên tiếp ba đời đế vương đều vô cùng nể trọng Yến vương, phân lượng ở trong đó cũng quá đáng sợ.
Hôm nay Yến vương phi Lâm Vị Hi lộ diện một cái liền được mọi người để ý. Nếu nhưnói lúc trước ánh mắt của mọi người nhìn nàng chính là hiếu kì kính trọng, còn hôm nay lại là cẩn thận từng li từng tí, thậm chí ít nhiều kiêng kị. Trong lòng Lâm Vị Hi trầm thấp thở dài, tiên đế lưu lại ba vị phụ chính đại thần vốn không có phân chia cao thấp, thế nhưng hoàng đế làm ra hành động này, cũng chính là cưỡng ép để ba người có thứ tự. Nhưng mà ấu đế lớn lên, dã tâm cũng dần dần bành trướng, chuyện này thậtsự là muốn tránh cũng không cách nào làm được.
Nữ tử chưa xuất các trước do mẫu thân, thẩm mẫu ( thím – Editor) mang theo đi giao tiếp, chờ sau khi cưới toàn bộ là đi theo mẹ chồng. Các phu nhân lúc trò chuyện đều mang theo con dâu thậm chí cháu dâu của mình. Con dâu đỡ mẹ chồng, dáng vẻ tươi cười dịu dàng ngoan ngoãn, bất kể ở trong nhà mẹ chồng như thế nào, bây giờ cũng là một dáng vẻ cô từ phụ hiếu, mà Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên ở cùng một chỗ, liền lộ ra sự quái dị.
Vị mẹ chồng Lâm Vị Hi này đứng ở phía trước, quả thực còn trẻ lại xinh đẹp hơn nhiều so với cô con dâu, người ngoài nếu không phải thấy được phục sức thân vương phitrên người Lâm Vị Hi, căn bản không dám nhận vị mẹ chồng này đâu.
Sau khi Lâm Vị Hi tiễn phu nhân mấy nhà đến đây chúc tết vấn an, tranh thủ thời gianđi về phía tiểu các vắng người. Chín địch quan trên đầu nàng quả thực không nhẹ chút nào, lại suốt mấy canh giờ không được nghỉ ngơi, cổ của nàng sắp gãy rồi.
Trong trường hợp này Cao Nhiên không được phép tự do đi lại, nàng ta chỉ có thể đitheo mẹ chồng, Lâm Vị Hi đi chỗ nào, nói chuyện với người nào, nàng ta phải theo tới đó. Cho dù gặp người nhà mẹ đẻ, không được sự đồng ý của mẹ chồng, cũng khôngthể tự tiện hành động.
Nhiều năm nàng dâu cũng thành mẹ chồng, câu nói này không phải chỉ là nói suông.
Hôm nay đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng tiến cung triều bái, bà đang ngồi ở trong phòng nhỏ nghỉ ngơi, nhìn thấy Lâm Vị Hi, lập tức mừng rỡ. Lâm Vị Hi đang nghĩđi tìm ngoại tổ mẫu, thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy, hai người gặp nhau ở phòng nghỉ ngơi. Lâm Vị Hi vội vàng nghênh đón, đi đầu hành lễ với đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Đại trưởng công chúa vạn phúc, vãn bối chúc tết ngài."
Lâm Vị Hi mới cúi người một nửa, lập tức được nữ quan bên người trưởng công chúa đỡ lấy. Cho dù đích thật Lâm Vị Hi là vãn bối, bởi vì địa vị bây giờ của Yến vương, đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng không dám nhận lễ của nàng. Đại trưởng công chúa cho người đỡ Lâm Vị Hi, mỉm cười nắm chặt tay nàng, hung hăng nhìn kỹ: "Lâu rồi ta không thấy con, con cũng thật sự không có lương tâm, vừa có trượng phu, liềnkhông đến thăm lão bà này."
Lâm Vị Hi cười khúc khích, ngồi cạnh đại trưởng công chúa Thọ Khang, thân mật dựa vào bà: "Làm sao con dám quên ngài đâu, con hận không thể mỗi ngày chạy đến phủ công chúa. May mà cuối năm vương phủ nhiều việc, nếu không khẳng định bây giờ ngài trông thấy con liền phiền."
Đại trưởng công chúa Thọ Khang bị chọc cho cười to, thật ra hai người cũng mới cómột tháng không gặp nhau mà thôi. Nữ quyến đi ra ngoài không dễ, một hai tháng thấy mặt một lần coi như là nhiều rồi. Lâm Vị Hi là cô dâu, lại vừa tiếp nhận vương phủ lớn như vậy, cuối năm không thể thoát thân là chuyện rất bình thường. Thế nhưng ở trong lòng đại trưởng công chúa Thọ Khang, một tháng không thấy, dường như đã là qua rất lâu rồi. Đại trưởng công chúa đã lớn tuổi rồi, một bộ lễ phục chầu mừng rườm rà này giày vò bà làm cho ăn không tiêu, nhưng nhìn thấy Lâm Vị Hi, lập tức mỏi mệttrên người quét sạch không còn một mảnh, dường như lại khỏe thêm ra. Đại trưởng công chúa lôi kéo tay Lâm Vị Hi hỏi lung tung này kia, cực kì thân mật, thế nhưng đối với Cao Nhiên đi theo Lâm Vị Hi đến đây, nàng ta trên danh nghĩa là ngoại tôn nữ, mộtcái liếc mắt cũng không thèm.
Cao Nhiên đứng ở một bên không khỏi khó xử, trên mặt mười phần không dễ nhìn. Cao Nhiên ở trong lòng tự an ủi mình, những người làm nên việc lớn đều như vậy, trước phải chịu khổ nhục để rèn luyện tâm chí. Bây giờ bất quá là tiểu nhân đắc chí thôi, tạm thời nhường hai ác nhân này ngang ngược một hồi, ngày sau tất nhiên sẽ để cho các nàng hoàn trả gấp mười.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang cẩn thận hỏi tình hình gần đây của Lâm Vị Hi, biết được trong phủ cũng không có người dám khinh thường, tiếp nhận việc bếp núc cũng vô cùng thuận lợi, lúc này bà mới yên tâm. Trước đó nghe trong kinh thành có ngườinói, vị vương phi trẻ tuổi của phủ Yến vương kia vô cùng tài giỏi, mới vào cửa mộttháng, đã hoàn toàn tiếp nhận sự vụ trong ngoài của vương phủ, ngay cả quà tết xã giao cũng xuất phát từ bàn tay của tân vương phi. Thế nhưng là quan tâm quá sẽ bị loạn, đại trưởng công chúa Thọ Khang phải tự mình nghe được Lâm Vị Hi nói mới có thể an tâm.
Mới vào cửa ngay cả người đều không biết mặt hết, mà dám tiếp nhận đại quyền của vương phủ, có thể thấy được Lâm Vị Hi là người tài cao gan cũng lớn, Mà sự thậtchứng minh Lâm Vị Hi cũng có vốn liếng. Trong lòng Thọ Khang cảm khái, mới chỉ mộtlần gặp Lâm Vị Hi đã cảm thấy gần gũi thân cận, tận mắt thấy nàng vui vẻ lại tài giỏi, cũng rất giống với Cao Hi. Có lẽ, đây chính là trong cõi u minh tự có chú định đi.
Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi ở phủ Yến vương không chịu khổ sở, trong lòng an ổn,không khỏi lại quan tâm đến một chuyện khác. Cố Huy Ngạn cũng là cháu của bà, bất kể từ góc độ của Lâm Vị Hi hay là Yến vương, đại trưởng công chúa Thọ Khang đều rất chú ý đôi phu thê do chính mình mai mối này. Bà giữ chặt tay Lâm Vị Hi tay, xích lại gần hỏi khẽ: "Con cùng Yến vương thế nào?"
Bất ngờ bị hỏi loại chuyện riêng tư vợ chồng này, Lâm Vị Hi tạm ngừng một chút, cònkhông đợi nàng nói cái gì, đại trưởng công chúa Thọ Khang nhìn thấy sắc mặt Lâm Vị Hi, đã phối hợp nói ra: "Nhìn thần sắc của con, nghĩ đến hẳn là không sai."
Gương mặt Lâm Vị Hi lập tức ửng đỏ, đều là nữ tử đã kết hôn, đương nhiên nàng hiểurõ câu nói này của ngoại tổ mẫu là ám chỉ cái gì. Lâm Vị Hi xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, đại trưởng công chúa Thọ Khang thấy Lâm Vị Hi nhanh mồm nhanh miệng cũng có bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhi, trong lòng càng an ủi. Bà vỗ vỗ tay Lâm Vị Hi tay, hết sức vui mừng nói: " Như vậy là tốt rồi, hai người các con xem như là mộttrong số ít người quan tâm đến ta, ai có thể biết vậy mà cùng về một nhà. Bây giờ thấy cuộc sống của các con rất tốt, ta cũng có thể an tâm."
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Vị Hi ngưng lại: "Đại trưởng công chúa..."
"không có việc gì, ta cũng lớn tuổi rồi, không cần kiêng kị những thứ này." Đại trưởng công chúa Thọ Khang cẩn thận nhìn mặt Lâm Vị Hi, trong ánh mắt không khỏi lóe ra hơi nước:"Biết được con cùng Yến vương đồng tâm, vợ chồng hòa thuận, tâm nguyện ta đã xong, thật sự không còn gì không yên tâm. Hai người các con nhất định phải sống thật tốt, sớm ngày sinh hạ hài tử mập mạp. Nếu là nhi tử khẳng định giống Yến vương, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nếu là nữ tử vậy thì sẽ giống con, ai u, đây chính là tiểu cô nương oan gia khó lường, chỉ sợ không hề dễ chọc."
Lâm Vị Hi cũng bị nói cho mỉm cười, nàng bồi tiếp trưởng bối thì không cần phải nói, thế nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện đêm qua, vẫn không khỏi sa sút.
Bây giờ Yến vương cưng sủng nàng là bởi vì những chuyện giữa nam nữ kia. Cái này đều là hư ảo, chỉ có liên quan đến dòng dõi, mới có thể nhìn thấy thái độ thật sự của nam tử. Yến vương đối với nàng, là dạng tình cảm gì đây? Đến tột cùng hắn đặt nàng ở vị trí nào?
Lâm Vị Hi chưa kịp suy nghĩ đến vẫn đề này thì bị người cắt đứt. Nội thị mặc áo đỏ đứng ở cửa noãn các, vẻ mặt tươi cười vái chào Lâm Vị Hi cùng đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Yến vương phi, đại trưởng công chúa, thái hậu nương nương cho mời."
Tác giả có lời muốn nói:
không quan tâm thì sẽ không xoắn xuýt, chỉ có để ý, mới có thể nghĩ đông nghĩ tây.