Chương : 46
Bốc mụ mụ hành lễ với Cao Nhiên: "Thế tử phi."
"Ma ma ngài làm gì vậy." Cao Nhiên vội vàng tiến lên đỡ Bốc ma ma, vờ giận trách: "Ngài là ma ma hồi môn của mẹ chồng, lại còn nhìn thế tử từ nhỏ lớn lên, coi là nửa trưởng bổi của ta cũng không quá đáng, sao ta có thể để ngài hành lễ đây?"
Bốc ma ma được đỡ dậy mà toàn thân thoải mái. Bà ta vẫn biết mình cho dù thế nàođi nữa thì cũng chỉ là phận nô tài. Thế tử cho bà ta thể diện là bởi vì nể mặt Thẩm vương phi, thế nhưng nếu như bà ta coi là thật mà lên mặt chính là không biết tốt xấu. Nhưng mà con người vốn là như vậy, trong lòng thì hiểu rõ, nhưng hành động thì luôn luôn không chịu nhún nhường mất mặt mũi. Cao Nhiên thân là tiểu thư quốc công phủ lại có thể hạ thấp tư thái như này, trong lòng Bốc ma ma vô cùng đắc ý.
Bốc ma ma được Cao Nhiên nhiệt tình chu đáo đưa đến nội thất, ngồi đối diện với Cao Nhiên. Hạ nhân ở trước mặt chủ tử cũng không thể ngồi đàng hoàng được, cho dù được chủ tử ban thưởng ghế ngồi cũng chỉ dám ngồi nửa người mà thôi, chứ chẳng ai lại thẳng lưng an vị trên ghế cả. Thế nhưng Bốc ma ma không những thật sự đàng hoàng ngồi xuống, lại còn ngồi đối diện với Cao Nhiên. Mặc dù Cao Nhiên vẫn cười tươi nhưng trong lòng lại giễu cợt một tiếng.
Bốc ma ma thấy thái độ của Cao Nhiên khiêm nhường thì sinh lòng cảm khái. Nếu là tiền thế tử phi kia, loại đãi ngộ này nghĩ thôi cũng đừng nghĩ. Cũng chỉ mới ngày thứ hai Cao Hi vào cửa, bà ta đến nói một chút quy củ, dẫn Vân Tuệ tới cho thế tử phi nhận thức, vậy mà vị kia lập tức nóng giận. Vân Tuệ hầu hạ bên người thế tử nhiều năm như vậy, dường như đã là nửa người ở trong phòng rồi, Bốc ma ma dẫn Vân Tuệ tới, để cho tiền thế tử phi cùng Vân Tuệ tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau. Điều này cũng xuất phát từ việc hầu hạ thế tử, Cao Hi có tư cách gì mà bày ra thái độ? Mặt mũi của Bốc ma ma bị mất hết,đương nhiên là không thoải mái, sau đó ở trước mặt thế tử, tự nhiên cũng không nói lời hay về Cao Hi.
Nhưng vị thế tử phi này thì lại không giống thế, có đôi lúc Bốc ma ma cảm thán, hai tỷ muội cùng một phủ cùng một cha, sao lại có sự khác nhau lớn đến thế này? Thế tử phi Cao Nhiên ôn nhu quan tâm, rất trọng đãi Vân Tuệ, còn đối với Bốc ma ma thì lại càng bày ra vẻ vãn bối. nói không khách khí thì Cao Nhiên chỉ còn thiếu đem Bốc ma ma thành nửa mẹ chồng mình mà phụng dưỡng thôi.
Nếu như lúc trước đối với chuyện này thì Bốc ma ma sẽ chỉ cảm thấy là đương nhiên, nhưng giờ có vị ở Cảnh Trừng viện kia so sánh, Bốc ma ma cảm thấy quả thực Cao Nhiên quá uất ức quá ngoan ngoãn rồi. Bốc ma ma nghĩ đến vị Lâm vương phi kia thìcảm thấy đau đầu, vị này không những thay thế vị trí của tiểu thư nhà các bà, bây giờ còn muốn thay đổi lại thực đơn, danh mục quà tặng mà tiểu thư để lại. Bốc ma ma tức giận không ít đâu. Đáng giận nữa là lúc bà tử ở điền trang kia bẩm báo sự tình thì bà ta không có ở đó. Triệu bà tử lại miệng lưỡi không lưu loát, nói không lại vị kia, để cho vị kia đạt được mục đích.
Việc này sao có thể như thế được, Bốc ma ma tuyệt đối không cho phép. Có kẻ địch chung, lập tức Bốc ma ma nhìn Cao Nhiên thuận mắt hơn nhiều. Hôm nay bà ta đến đây, là do nghe được Triệu bà tử truyền lời, đến nói chuyện với Cao Nhiên: "Thế tử phi, hôm nay nghe nói vị kia giữ ngài lại để dựng lên quy củ, tay của ngài còn bị thương. Vương phi làm thế chẳng phải là cố ý giày vò con dâu hay sao?"
Cao Nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra buổi sáng cũng rất sốt ruột, một tay nàng ta để lên chỗ bị thương trên tay còn lại của mình, cúi đầu cười cười: "thì cũng biết làm thế nào, ai bảo bây giờ nàng là mẹ chồng của ta."
một câu thản nhiên kia làm cho Bốc ma ma á khẩu không trả lời được. Cũng đúng, ai bảo vị kia bây giờ là vương phi. Cho dù các bà nhìn không thuận mắt thì cũng có thể làm được gì, ai bảo Yến vương hết sức dung túng nàng ấy, đến thế tử cũng khôngmuốn chống đối với mẹ kế còn trẻ hơn mấy tuổi so với mình đâu.
không thuận mắt, nhưng không có nghĩa không làm gì được nàng ấy. Bốc ma ma sửng sốt nửa ngày, không thể tin nói: "Thế tử phi, ngài cứ nhẫn nhịn như vậy? Chẳng lẽkhông ai quản được vị kia hay sao?"
Cao Nhiên chán nản nói: "Ta thân là vãn bối, phụng dưỡng vương phi vốn là điều hiển nhiên, chớ nói vương phi chỉ cho ta chia thức ăn để lập quy củ. Kể cả có bắt ta làm đồ ăn hay là rửa chân, thậm chí nhét người vào trong phòng ta, ta cũng không thể phản kháng. nói đúng hơn là ở bên ngoài, bao giờ người ta cũng thiên vị mẹ chồng. Huống chi bây giờ phụ thân còn đang ở trong phủ, vương phi tuổi trẻ lại xinh đẹp, còn đangđược sủng ái, ta chịu một chút ủy khuất, cũng không là gì cả. Chỉ cần thế tử không có việc gì, là ta đã thỏa mãn rồi."
Bốc ma ma bị những lời hư tình này làm cho chua xót, bà ta cầm khăn lau nước mắt vì Cao Nhiên, cũng là vì thế tử. Bốc ma ma vừa khóc vừa nói: " Tiểu thư của lão nô thậtđáng thương bạc mệnh phải đi trước, để lại thế tử tuổi còn nhỏ, lẻ loi trơ trọi một mình đến bây giờ, thật vất vả mới cưới được thê tử, mà còn bị kế thất mới vào cửa khắt khe. Lão nô vô cùng đau lòng... Người đi trà lạnh. Đáng tiếc tiểu thư của lão nô mất sớm, nếu như người vẫn còn, làm gì đến phiên nàng ta..."
Cao Nhiên thấy con cá mắc câu, trong lòng cười cười, nhưng vẻ mặt thì buồn rười rượi thành khẩn nắm chặt tay Bốc ma ma: "Bốc ma ma, ngài không cần phải nói, đơn giản là vương phi đang nhằm vào ta mà thôi. Sao nàng dám khoa tay múa chân với thế tử đây? Huống hồ thế tử vẫn vô cùng hiếu thuận với mẹ chồng, Yến vương lại vô cùngyêu thương nguyên phi. Địa vị của mẹ chồng há lại để người khác thay thế dễ dàng thế hay sao? không phải ngài đã nói, năm đó trong loạn quân vương gia đã cứu được mẹ chồng, hai người vừa gặp đã thương, lúc này mới thành một mối lương duyên à? Có Yến vương lại có thế tử, địa vị của nguyên phi vô cùng vững chắc. Nếu người nàokhông có mắt, ngông cuồng coi thường mẹ chồng, Yến vương chính là người đầu tiênkhông tha thứ đâu."
"Thế tử phi nói đúng lắm." Bốc ma ma đi theo Thẩm vương phi nhiều năm, bà ta chưa bao giờ thấy bộ dáng ôn hòa như thế của Yến vương. Cho nên hôm đó ở nhà ăn Yến vương tự mình đỡ Lâm Vị Hi, đằng sau lại làm chỗ dựa vô điều kiện cho Lâm Vị Hi, Bốc ma ma bị sự thay đổi khác thường của Yến vương làm cho khiếp sợ, lúc này mới nhất thời không dám làm gì. Bây giờ được Cao Nhiên nhắc nhở, Bốc ma ma mới giật mình làm sao bà ta già nên hồ đồ rồi, vậy mà lại quên mất thế tử!
Về phần Cao Nhiên nói có Yến vương làm chủ, điều này Bốc ma ma cũng không dám hi vọng xa vời, Cao Nhiên vừa gả đến nên không biết nông sâu, nhưng bà ta thì lại biếtrõ tình huống năm đó là như thế nào. Yến vương không thể trêu chọc, nhưng thế tửthì thật sự là con ruột của Thẩm vương phi, các bà có thể đi tìm thế tử, để thế tử lấy lại công đạo thay Thẩm vương phi a!
Đôi mắt của Bốc ma ma khẽ đảo, trong lòng đã quyết định được chủ ý. Cao Nhiên nhìn thấy thần thái của Bốc ma ma, nhẹ nhàng cười cười, tự mình châm trà cho bà ta. Bốc ma ma suy nghĩ một lượt những lời định nói ra, bà ta nhìn Cao Nhiên, nhịn không được nắm chặt tay, thiết tha nói: "Thế tử phi, mặc dù ngài gọi vị kia một tiếng mẫu thân, nhưng vẫn nên nhớ kỹ, tiểu thư nhà lão nô mới là mẫu thân thân sinh của thế tử."
"Ta hiểu rõ." Tay của đối phương vừa nhăn nheo lại khô khốc, Cao Nhiên nhịn khônggiật tay ra, cố nén khó chịu nói: "Ta đương nhiên biết, Thẩm vương phi mới là mẹ chồng của ta. Ta luôn luôn hướng về thế tử cùng Thẩm vương phi. Nhưng đáng tiếc takhông thể tận hiếu với mẹ chồng được, các ngài những lão bộc này, chính là nửa trưởng bối của ta, sau này ta còn phải dựa vào các ngài rất nhiều."
Có câu nói này của Cao Nhiên, Bốc ma ma vô cùng an tâm. Bà ta cười nói: "Thế tử phi hiểu rõ trong viện này chân chính ai mới là người một nhà thì tốt rồi. Bên ngoài lão nô còn có việc, không quấy rầy thế tử phi dưỡng thương nữa."
Cao Nhiên rốt cục có thể rút tay mình về, cảm giác thô ráp trên tay nàng ta cực kì khó chịu, kém chút nữa là ngay lập tức chùi vào váy lau sạch sẽ. Thế nhưng cuối cùng Cao Nhiên cũng cố nhịn, dịu dàng cười, tự mình đưa Bốc ma ma ra ngoài.
Chờ cho người đi xa, nụ cười trên mặt Cao Nhiên dần dần thu lại, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, nào còn có thể nhìn thấy sự hớn hở từ lúc nãy. Cao Nhiên nhìn một lát, vén rèm trở về phòng, gọi nha hoàn thay quần áo cho mình.
Nếu như đoán không sai, lát nữa ở chủ viện sẽ có náo nhiệt, tràng diện trọng đại thế này sao nàng ta có thể vắng mặt được đây. Lần này nàng ấy cũng dám động vào di vật của nguyên phi. Lâm Vị Hi xong đời rồi.
Lâm Vị Hi ngồi trên giường La Hán, hạ bút đặc biệt lưu loát, soạt soạt soạt mấy lần, ngay lập tức đã hủy bỏ mấy món đồ ăn tốn công phí sức lại không có ý nghĩa kia. Cố Huy Ngạn cũng không thích ăn cá, nhưng tiệc giao thừa đại đoàn viên đến một nửa là tôm cá tươi, cái này cũng không có ý nghĩa rồi. Lâm Vị Hi tham khảo thực đơn của lão Yến vương phi lúc còn sống, lại cố gắng nhớ lại lúc dùng bữa Cố Huy Ngạn ăn nhiều ở món nào, khó khăn lắm mới nghĩ ra một phần thực đơn mới.
Về phần điêu nô cậy già lên mặt kia, còn quản sự ở điền trang muốn thừa dịp ngày tết lừa bịp chủ nhà một chút bạc, thật đúng là yêu ai thì hầu hạ người đó đi. Quả thậtLâm Vị Hi không để một trăm lượng bạc vào mắt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa người khác có thể coi nàng tiêu bạc như rác, từng người từng người đến đòi nàng được. Kiếp trước Lâm Vị Hi là thế tử phi bỏ rất nhiều công sức để chỉnh đốn lại thói xấu này. không nghĩ tới mới chỉ có một năm, lá gan của những người này lại bắt đầu to ra, mới mở miệng chính là một trăm lượng. Loại nô bộc này thật đúng là lợi hại, bây giờ Lâm Vị Hi là vương phi, ra tay thì lại càng không cần cố kỵ nữa, chờ mùa xuân sang năm đem một nhà bọn họ đuổi đi, cũng là đòn cảnh cáo cho những điêu nô vô pháp vô thiên ở trong phủ.
Lâm Vị Hi để cho nha hoàn trải giấy, tự mình kiểm tra thật kỹ thực đơn đã được sửa lại, sau đó đưa cho Uyển Nguyệt, nói: "Đem thực đơn này sao chép lại. Gia yến giao thừa năm nay dựa trên cái này chuẩn bị đi."
Uyển Nguyệt tiếp nhận tờ thực đơn nặng nề đỏ chót, nhịn một chút, vẫn uyển chuyểnnói ra: "Vương phi, tờ thực đơn kia vẫn là do nguyên phi lưu lại. Ngài vừa mới vào cửađã muốn thay đổi lại rồi, như thế có phải là quá gấp gáp không ạ?"
"Nếu không thế thì làm thế nào?" Lâm Vị Hi hỏi lại: "Ta cũng muốn tết nhất an ổn, thế nhưng những điêu nô xảo quyệt này cậy già, dùng cái gọi là thể thống để bắt chẹt người khác. Nếu như ta không cảnh cáo một phen, để cho bọn hắn được như ý, khôngtruy cứu tội thất trách, ngược lại còn lấy một trăm lượng cho bọn hắn tiêu xài hay sao?"
Uyển Nguyệt im lặng, ai cũng biết cô dâu vào cửa không nên gióng trống khua chiêng,không nên lộ ra sự sắc sảo của mình. Thế nhưng phủ Yến vương là loại tình huống này, không muốn bị tai tiếng thì phải để cho người khác bắt chẹt. Tính cách của Lâm tiểu thư đến vương gia cũng dám bày ra sắc mặt, làm sao lại có thể thuận theo bọn họ đây?
Uyển Nguyệt không nói gì. Nàng ta cúi người hành lễ với Lâm Vị Hi, cung kính đi xuống dưới an bài mọi chuyện. Cuối năm mọi nhà đều bận rộn, chỉ riêng chuyện chuẩn bị bàn tiệc lúc ăn tết, rồi lễ tế tự tổ tiên cũng đã đủ rắc rối rồi. Mà phủ Yến vương phủ lại là vương hầu quý tộc, việc lên danh sách tặng quà đáp lễ các vị đại thần quyền thế chính là đại sự liên quan đến mặt mũi nên cũng không thể qua loa được. Cho nên sau khi thực đơn lễ tết đã được xem xét kỹ rồi, một khi quyết định xuống thì cũng không có thời gian để thay đổi lại nữa.
Thế nhưng lúc Uyển Nguyệt vừa bước ra cửa, liền đụng vào một đám người. Uyển Nguyệt đành phải dừng lại, đứng qua một bên, nhún gối hành lễ với người đang tới: " Nô tỳ thỉnh an thế tử, thế tử phi."
Sắc mặt Cố Trình Diệu không tốt lắm, hắn ta trực tiếp đi vào nhà, Cao Nhiên liếc qua tờ thực đơn đỏ chót trong tay Uyển Nguyệt, hé miệng cười cười, đi vào theo Cố Trình Diệu.
Uyển Nguyệt im lặng thở dài, cũng không vội đi tới phòng bếp với khố phòng đưa danh sách, mà đi theo cuối cùng, chậm rãi vào trong nhà.
Lâm Vị Hi nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, nàng chép miệng, trong lòng hừ nhẹ. Chờ đầy đủ mọi người vào phòng, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ: "Thế tử, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?"
Lại là dáng vẻ thờ ơ không để ý, còn mang theo giọng điệu trào phúng, ban đầu Cố Trình Diệu cũng không có nhiều cảm xúc, thế nhưng khi nhìn sắc mặt của Lâm Vị Hi, dường như có chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn ta, giọng điệu cũng trầm xuống: "Nghe nói mẫu thân muốn thay quản sự ở điền trang Đại Hưng phía nam ngoại ô?"
Ồ! Hóa ra là việc này. Lâm Vị Hi còn tưởng Cố Trình Diệu là tới chất vấn nàng vì chuyện của Thẩm vương phi. Lâm Vị Hi nói: "Đúng, là ta muốn thay người. Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, mà cũng bay đến trước mặt thế tử rồi?" Lâm Vị Hi nhìn lướt qua người đang đứng phía sau Cố Trình Diệu. Cao Hi bị nhìn thấy lập tức cúi đầu, Lâm Vị Hi khẽ cười một tiếng, không che giấu chút mỉa mai nào trong lời nói: "Cũng quản nhiều chuyện thật."
Cố Trình Diệu nhíu mày, bất tri bất giác giọng nói trở nên cứng rắn: "Mọi việc ở bên trong đương nhiên là tùy ý mẫu thân an bài, chỉ là quản sự ở điền trang cũng có chút bản lĩnh. Giờ bọn họ đang gặp thiên tai, thu hoạch không tốt, mẫu thân thư thả cho bọn hắn một hai tháng là được. Sao có thể vì một vài chỗ còn chưa chu đáo, đã muốn chặt đứt sinh kế của một nhà rồi? Việc này truyền ra bên ngoài, chẳng phải sẽ bị người khác nói phủ Yến vương chúng ta khắc nghiệt với nông dân ở điền trang hay sao?"
"Khắc nghiệt với nông dân ở điền trang?" Lâm Vị Hi ném bút lông cạch một tiếng, đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Cố Trình Diệu, trên mặt là một mảnh băng giá: "Thế tử nghĩ ta chính là ngươi như vậy? Ngươi chỉ dựa vào lời nói một bên của bọn hắn, mà đã dám tới đây hưng sư vấn tội sao?"
Cố Trình Diệu muốn nói cũng không phải như vậy. Chỉ là hắn ta không đành lòng vì chuyện này mà Lâm Vị Hi bị mang tiếng là khắc nghiệt với người nông dân, cho nên mới đến đây nhắc nhở thôi. Thế nào lại thành hưng sư vấn tội rồi? Thế nhưng khi Cố Trình Diệu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Lâm Vị Hi, một lời cũng không nói được. Bỗng nhiên hắn ta sinh ra một loại cảm giác vừa hoang đường vừa quen thuộc, dường như đã từng rất nhiều lần, hắn ta nói chuyện với Cao Hi, cũng là hiểu nhầm như thế này, dần dần trở nên không thể cứu vãn được nữa…
"Ma ma ngài làm gì vậy." Cao Nhiên vội vàng tiến lên đỡ Bốc ma ma, vờ giận trách: "Ngài là ma ma hồi môn của mẹ chồng, lại còn nhìn thế tử từ nhỏ lớn lên, coi là nửa trưởng bổi của ta cũng không quá đáng, sao ta có thể để ngài hành lễ đây?"
Bốc ma ma được đỡ dậy mà toàn thân thoải mái. Bà ta vẫn biết mình cho dù thế nàođi nữa thì cũng chỉ là phận nô tài. Thế tử cho bà ta thể diện là bởi vì nể mặt Thẩm vương phi, thế nhưng nếu như bà ta coi là thật mà lên mặt chính là không biết tốt xấu. Nhưng mà con người vốn là như vậy, trong lòng thì hiểu rõ, nhưng hành động thì luôn luôn không chịu nhún nhường mất mặt mũi. Cao Nhiên thân là tiểu thư quốc công phủ lại có thể hạ thấp tư thái như này, trong lòng Bốc ma ma vô cùng đắc ý.
Bốc ma ma được Cao Nhiên nhiệt tình chu đáo đưa đến nội thất, ngồi đối diện với Cao Nhiên. Hạ nhân ở trước mặt chủ tử cũng không thể ngồi đàng hoàng được, cho dù được chủ tử ban thưởng ghế ngồi cũng chỉ dám ngồi nửa người mà thôi, chứ chẳng ai lại thẳng lưng an vị trên ghế cả. Thế nhưng Bốc ma ma không những thật sự đàng hoàng ngồi xuống, lại còn ngồi đối diện với Cao Nhiên. Mặc dù Cao Nhiên vẫn cười tươi nhưng trong lòng lại giễu cợt một tiếng.
Bốc ma ma thấy thái độ của Cao Nhiên khiêm nhường thì sinh lòng cảm khái. Nếu là tiền thế tử phi kia, loại đãi ngộ này nghĩ thôi cũng đừng nghĩ. Cũng chỉ mới ngày thứ hai Cao Hi vào cửa, bà ta đến nói một chút quy củ, dẫn Vân Tuệ tới cho thế tử phi nhận thức, vậy mà vị kia lập tức nóng giận. Vân Tuệ hầu hạ bên người thế tử nhiều năm như vậy, dường như đã là nửa người ở trong phòng rồi, Bốc ma ma dẫn Vân Tuệ tới, để cho tiền thế tử phi cùng Vân Tuệ tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau. Điều này cũng xuất phát từ việc hầu hạ thế tử, Cao Hi có tư cách gì mà bày ra thái độ? Mặt mũi của Bốc ma ma bị mất hết,đương nhiên là không thoải mái, sau đó ở trước mặt thế tử, tự nhiên cũng không nói lời hay về Cao Hi.
Nhưng vị thế tử phi này thì lại không giống thế, có đôi lúc Bốc ma ma cảm thán, hai tỷ muội cùng một phủ cùng một cha, sao lại có sự khác nhau lớn đến thế này? Thế tử phi Cao Nhiên ôn nhu quan tâm, rất trọng đãi Vân Tuệ, còn đối với Bốc ma ma thì lại càng bày ra vẻ vãn bối. nói không khách khí thì Cao Nhiên chỉ còn thiếu đem Bốc ma ma thành nửa mẹ chồng mình mà phụng dưỡng thôi.
Nếu như lúc trước đối với chuyện này thì Bốc ma ma sẽ chỉ cảm thấy là đương nhiên, nhưng giờ có vị ở Cảnh Trừng viện kia so sánh, Bốc ma ma cảm thấy quả thực Cao Nhiên quá uất ức quá ngoan ngoãn rồi. Bốc ma ma nghĩ đến vị Lâm vương phi kia thìcảm thấy đau đầu, vị này không những thay thế vị trí của tiểu thư nhà các bà, bây giờ còn muốn thay đổi lại thực đơn, danh mục quà tặng mà tiểu thư để lại. Bốc ma ma tức giận không ít đâu. Đáng giận nữa là lúc bà tử ở điền trang kia bẩm báo sự tình thì bà ta không có ở đó. Triệu bà tử lại miệng lưỡi không lưu loát, nói không lại vị kia, để cho vị kia đạt được mục đích.
Việc này sao có thể như thế được, Bốc ma ma tuyệt đối không cho phép. Có kẻ địch chung, lập tức Bốc ma ma nhìn Cao Nhiên thuận mắt hơn nhiều. Hôm nay bà ta đến đây, là do nghe được Triệu bà tử truyền lời, đến nói chuyện với Cao Nhiên: "Thế tử phi, hôm nay nghe nói vị kia giữ ngài lại để dựng lên quy củ, tay của ngài còn bị thương. Vương phi làm thế chẳng phải là cố ý giày vò con dâu hay sao?"
Cao Nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra buổi sáng cũng rất sốt ruột, một tay nàng ta để lên chỗ bị thương trên tay còn lại của mình, cúi đầu cười cười: "thì cũng biết làm thế nào, ai bảo bây giờ nàng là mẹ chồng của ta."
một câu thản nhiên kia làm cho Bốc ma ma á khẩu không trả lời được. Cũng đúng, ai bảo vị kia bây giờ là vương phi. Cho dù các bà nhìn không thuận mắt thì cũng có thể làm được gì, ai bảo Yến vương hết sức dung túng nàng ấy, đến thế tử cũng khôngmuốn chống đối với mẹ kế còn trẻ hơn mấy tuổi so với mình đâu.
không thuận mắt, nhưng không có nghĩa không làm gì được nàng ấy. Bốc ma ma sửng sốt nửa ngày, không thể tin nói: "Thế tử phi, ngài cứ nhẫn nhịn như vậy? Chẳng lẽkhông ai quản được vị kia hay sao?"
Cao Nhiên chán nản nói: "Ta thân là vãn bối, phụng dưỡng vương phi vốn là điều hiển nhiên, chớ nói vương phi chỉ cho ta chia thức ăn để lập quy củ. Kể cả có bắt ta làm đồ ăn hay là rửa chân, thậm chí nhét người vào trong phòng ta, ta cũng không thể phản kháng. nói đúng hơn là ở bên ngoài, bao giờ người ta cũng thiên vị mẹ chồng. Huống chi bây giờ phụ thân còn đang ở trong phủ, vương phi tuổi trẻ lại xinh đẹp, còn đangđược sủng ái, ta chịu một chút ủy khuất, cũng không là gì cả. Chỉ cần thế tử không có việc gì, là ta đã thỏa mãn rồi."
Bốc ma ma bị những lời hư tình này làm cho chua xót, bà ta cầm khăn lau nước mắt vì Cao Nhiên, cũng là vì thế tử. Bốc ma ma vừa khóc vừa nói: " Tiểu thư của lão nô thậtđáng thương bạc mệnh phải đi trước, để lại thế tử tuổi còn nhỏ, lẻ loi trơ trọi một mình đến bây giờ, thật vất vả mới cưới được thê tử, mà còn bị kế thất mới vào cửa khắt khe. Lão nô vô cùng đau lòng... Người đi trà lạnh. Đáng tiếc tiểu thư của lão nô mất sớm, nếu như người vẫn còn, làm gì đến phiên nàng ta..."
Cao Nhiên thấy con cá mắc câu, trong lòng cười cười, nhưng vẻ mặt thì buồn rười rượi thành khẩn nắm chặt tay Bốc ma ma: "Bốc ma ma, ngài không cần phải nói, đơn giản là vương phi đang nhằm vào ta mà thôi. Sao nàng dám khoa tay múa chân với thế tử đây? Huống hồ thế tử vẫn vô cùng hiếu thuận với mẹ chồng, Yến vương lại vô cùngyêu thương nguyên phi. Địa vị của mẹ chồng há lại để người khác thay thế dễ dàng thế hay sao? không phải ngài đã nói, năm đó trong loạn quân vương gia đã cứu được mẹ chồng, hai người vừa gặp đã thương, lúc này mới thành một mối lương duyên à? Có Yến vương lại có thế tử, địa vị của nguyên phi vô cùng vững chắc. Nếu người nàokhông có mắt, ngông cuồng coi thường mẹ chồng, Yến vương chính là người đầu tiênkhông tha thứ đâu."
"Thế tử phi nói đúng lắm." Bốc ma ma đi theo Thẩm vương phi nhiều năm, bà ta chưa bao giờ thấy bộ dáng ôn hòa như thế của Yến vương. Cho nên hôm đó ở nhà ăn Yến vương tự mình đỡ Lâm Vị Hi, đằng sau lại làm chỗ dựa vô điều kiện cho Lâm Vị Hi, Bốc ma ma bị sự thay đổi khác thường của Yến vương làm cho khiếp sợ, lúc này mới nhất thời không dám làm gì. Bây giờ được Cao Nhiên nhắc nhở, Bốc ma ma mới giật mình làm sao bà ta già nên hồ đồ rồi, vậy mà lại quên mất thế tử!
Về phần Cao Nhiên nói có Yến vương làm chủ, điều này Bốc ma ma cũng không dám hi vọng xa vời, Cao Nhiên vừa gả đến nên không biết nông sâu, nhưng bà ta thì lại biếtrõ tình huống năm đó là như thế nào. Yến vương không thể trêu chọc, nhưng thế tửthì thật sự là con ruột của Thẩm vương phi, các bà có thể đi tìm thế tử, để thế tử lấy lại công đạo thay Thẩm vương phi a!
Đôi mắt của Bốc ma ma khẽ đảo, trong lòng đã quyết định được chủ ý. Cao Nhiên nhìn thấy thần thái của Bốc ma ma, nhẹ nhàng cười cười, tự mình châm trà cho bà ta. Bốc ma ma suy nghĩ một lượt những lời định nói ra, bà ta nhìn Cao Nhiên, nhịn không được nắm chặt tay, thiết tha nói: "Thế tử phi, mặc dù ngài gọi vị kia một tiếng mẫu thân, nhưng vẫn nên nhớ kỹ, tiểu thư nhà lão nô mới là mẫu thân thân sinh của thế tử."
"Ta hiểu rõ." Tay của đối phương vừa nhăn nheo lại khô khốc, Cao Nhiên nhịn khônggiật tay ra, cố nén khó chịu nói: "Ta đương nhiên biết, Thẩm vương phi mới là mẹ chồng của ta. Ta luôn luôn hướng về thế tử cùng Thẩm vương phi. Nhưng đáng tiếc takhông thể tận hiếu với mẹ chồng được, các ngài những lão bộc này, chính là nửa trưởng bối của ta, sau này ta còn phải dựa vào các ngài rất nhiều."
Có câu nói này của Cao Nhiên, Bốc ma ma vô cùng an tâm. Bà ta cười nói: "Thế tử phi hiểu rõ trong viện này chân chính ai mới là người một nhà thì tốt rồi. Bên ngoài lão nô còn có việc, không quấy rầy thế tử phi dưỡng thương nữa."
Cao Nhiên rốt cục có thể rút tay mình về, cảm giác thô ráp trên tay nàng ta cực kì khó chịu, kém chút nữa là ngay lập tức chùi vào váy lau sạch sẽ. Thế nhưng cuối cùng Cao Nhiên cũng cố nhịn, dịu dàng cười, tự mình đưa Bốc ma ma ra ngoài.
Chờ cho người đi xa, nụ cười trên mặt Cao Nhiên dần dần thu lại, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, nào còn có thể nhìn thấy sự hớn hở từ lúc nãy. Cao Nhiên nhìn một lát, vén rèm trở về phòng, gọi nha hoàn thay quần áo cho mình.
Nếu như đoán không sai, lát nữa ở chủ viện sẽ có náo nhiệt, tràng diện trọng đại thế này sao nàng ta có thể vắng mặt được đây. Lần này nàng ấy cũng dám động vào di vật của nguyên phi. Lâm Vị Hi xong đời rồi.
Lâm Vị Hi ngồi trên giường La Hán, hạ bút đặc biệt lưu loát, soạt soạt soạt mấy lần, ngay lập tức đã hủy bỏ mấy món đồ ăn tốn công phí sức lại không có ý nghĩa kia. Cố Huy Ngạn cũng không thích ăn cá, nhưng tiệc giao thừa đại đoàn viên đến một nửa là tôm cá tươi, cái này cũng không có ý nghĩa rồi. Lâm Vị Hi tham khảo thực đơn của lão Yến vương phi lúc còn sống, lại cố gắng nhớ lại lúc dùng bữa Cố Huy Ngạn ăn nhiều ở món nào, khó khăn lắm mới nghĩ ra một phần thực đơn mới.
Về phần điêu nô cậy già lên mặt kia, còn quản sự ở điền trang muốn thừa dịp ngày tết lừa bịp chủ nhà một chút bạc, thật đúng là yêu ai thì hầu hạ người đó đi. Quả thậtLâm Vị Hi không để một trăm lượng bạc vào mắt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa người khác có thể coi nàng tiêu bạc như rác, từng người từng người đến đòi nàng được. Kiếp trước Lâm Vị Hi là thế tử phi bỏ rất nhiều công sức để chỉnh đốn lại thói xấu này. không nghĩ tới mới chỉ có một năm, lá gan của những người này lại bắt đầu to ra, mới mở miệng chính là một trăm lượng. Loại nô bộc này thật đúng là lợi hại, bây giờ Lâm Vị Hi là vương phi, ra tay thì lại càng không cần cố kỵ nữa, chờ mùa xuân sang năm đem một nhà bọn họ đuổi đi, cũng là đòn cảnh cáo cho những điêu nô vô pháp vô thiên ở trong phủ.
Lâm Vị Hi để cho nha hoàn trải giấy, tự mình kiểm tra thật kỹ thực đơn đã được sửa lại, sau đó đưa cho Uyển Nguyệt, nói: "Đem thực đơn này sao chép lại. Gia yến giao thừa năm nay dựa trên cái này chuẩn bị đi."
Uyển Nguyệt tiếp nhận tờ thực đơn nặng nề đỏ chót, nhịn một chút, vẫn uyển chuyểnnói ra: "Vương phi, tờ thực đơn kia vẫn là do nguyên phi lưu lại. Ngài vừa mới vào cửađã muốn thay đổi lại rồi, như thế có phải là quá gấp gáp không ạ?"
"Nếu không thế thì làm thế nào?" Lâm Vị Hi hỏi lại: "Ta cũng muốn tết nhất an ổn, thế nhưng những điêu nô xảo quyệt này cậy già, dùng cái gọi là thể thống để bắt chẹt người khác. Nếu như ta không cảnh cáo một phen, để cho bọn hắn được như ý, khôngtruy cứu tội thất trách, ngược lại còn lấy một trăm lượng cho bọn hắn tiêu xài hay sao?"
Uyển Nguyệt im lặng, ai cũng biết cô dâu vào cửa không nên gióng trống khua chiêng,không nên lộ ra sự sắc sảo của mình. Thế nhưng phủ Yến vương là loại tình huống này, không muốn bị tai tiếng thì phải để cho người khác bắt chẹt. Tính cách của Lâm tiểu thư đến vương gia cũng dám bày ra sắc mặt, làm sao lại có thể thuận theo bọn họ đây?
Uyển Nguyệt không nói gì. Nàng ta cúi người hành lễ với Lâm Vị Hi, cung kính đi xuống dưới an bài mọi chuyện. Cuối năm mọi nhà đều bận rộn, chỉ riêng chuyện chuẩn bị bàn tiệc lúc ăn tết, rồi lễ tế tự tổ tiên cũng đã đủ rắc rối rồi. Mà phủ Yến vương phủ lại là vương hầu quý tộc, việc lên danh sách tặng quà đáp lễ các vị đại thần quyền thế chính là đại sự liên quan đến mặt mũi nên cũng không thể qua loa được. Cho nên sau khi thực đơn lễ tết đã được xem xét kỹ rồi, một khi quyết định xuống thì cũng không có thời gian để thay đổi lại nữa.
Thế nhưng lúc Uyển Nguyệt vừa bước ra cửa, liền đụng vào một đám người. Uyển Nguyệt đành phải dừng lại, đứng qua một bên, nhún gối hành lễ với người đang tới: " Nô tỳ thỉnh an thế tử, thế tử phi."
Sắc mặt Cố Trình Diệu không tốt lắm, hắn ta trực tiếp đi vào nhà, Cao Nhiên liếc qua tờ thực đơn đỏ chót trong tay Uyển Nguyệt, hé miệng cười cười, đi vào theo Cố Trình Diệu.
Uyển Nguyệt im lặng thở dài, cũng không vội đi tới phòng bếp với khố phòng đưa danh sách, mà đi theo cuối cùng, chậm rãi vào trong nhà.
Lâm Vị Hi nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, nàng chép miệng, trong lòng hừ nhẹ. Chờ đầy đủ mọi người vào phòng, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ: "Thế tử, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?"
Lại là dáng vẻ thờ ơ không để ý, còn mang theo giọng điệu trào phúng, ban đầu Cố Trình Diệu cũng không có nhiều cảm xúc, thế nhưng khi nhìn sắc mặt của Lâm Vị Hi, dường như có chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn ta, giọng điệu cũng trầm xuống: "Nghe nói mẫu thân muốn thay quản sự ở điền trang Đại Hưng phía nam ngoại ô?"
Ồ! Hóa ra là việc này. Lâm Vị Hi còn tưởng Cố Trình Diệu là tới chất vấn nàng vì chuyện của Thẩm vương phi. Lâm Vị Hi nói: "Đúng, là ta muốn thay người. Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, mà cũng bay đến trước mặt thế tử rồi?" Lâm Vị Hi nhìn lướt qua người đang đứng phía sau Cố Trình Diệu. Cao Hi bị nhìn thấy lập tức cúi đầu, Lâm Vị Hi khẽ cười một tiếng, không che giấu chút mỉa mai nào trong lời nói: "Cũng quản nhiều chuyện thật."
Cố Trình Diệu nhíu mày, bất tri bất giác giọng nói trở nên cứng rắn: "Mọi việc ở bên trong đương nhiên là tùy ý mẫu thân an bài, chỉ là quản sự ở điền trang cũng có chút bản lĩnh. Giờ bọn họ đang gặp thiên tai, thu hoạch không tốt, mẫu thân thư thả cho bọn hắn một hai tháng là được. Sao có thể vì một vài chỗ còn chưa chu đáo, đã muốn chặt đứt sinh kế của một nhà rồi? Việc này truyền ra bên ngoài, chẳng phải sẽ bị người khác nói phủ Yến vương chúng ta khắc nghiệt với nông dân ở điền trang hay sao?"
"Khắc nghiệt với nông dân ở điền trang?" Lâm Vị Hi ném bút lông cạch một tiếng, đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Cố Trình Diệu, trên mặt là một mảnh băng giá: "Thế tử nghĩ ta chính là ngươi như vậy? Ngươi chỉ dựa vào lời nói một bên của bọn hắn, mà đã dám tới đây hưng sư vấn tội sao?"
Cố Trình Diệu muốn nói cũng không phải như vậy. Chỉ là hắn ta không đành lòng vì chuyện này mà Lâm Vị Hi bị mang tiếng là khắc nghiệt với người nông dân, cho nên mới đến đây nhắc nhở thôi. Thế nào lại thành hưng sư vấn tội rồi? Thế nhưng khi Cố Trình Diệu nhìn vào đôi mắt sáng rực của Lâm Vị Hi, một lời cũng không nói được. Bỗng nhiên hắn ta sinh ra một loại cảm giác vừa hoang đường vừa quen thuộc, dường như đã từng rất nhiều lần, hắn ta nói chuyện với Cao Hi, cũng là hiểu nhầm như thế này, dần dần trở nên không thể cứu vãn được nữa…