Chương : 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phủ công chúa thu hồi lại của hồi môn của nàng dâu gả đi là chuyện cách đây nhiều năm rồi. Việc này ầm ĩ suốt một thời gian dài lúc đó. Hành động của trưởng công chúa là một cái tát thật mạnh lên mặt mũi toàn bộ phủ anh quốc công. Quý tốc thế gia coi trọng nhất là mặt mũi, mà trưởng công chúa Thọ Khang làm như vậy, chính là ngay trước toàn kinh thành đem mặt mũi phủ anh quốc công giẫm đạp xuống đất. Phu nhânanh quốc công tức giận muốn chết. Thế nhưng ai bảo người ta họ Cố, khắp toàn lãnh thổ Đại Chu này họ Cố chính là họ của hoàng gia đấy. Phu nhân anh quốc công tức giận đến chết đi sống lại, nhưng mà ngoại trừ bí mật cùng nhi tử nàng dâu mắng vài câu, cũng không dám có thái độ gì với trưởng công chúa Thọ Khang. Cho tới bây giờ quan hệ thông gia giữa hai phủ đã trở mặt thành thù. Lão phu nhân phủ anh quốc công cũng bất mãn, vụng trộm buông lời ai mà thèm những thứ kia của phủ công chúa, bọn hắn đường đường là phủ anh quốc công, Cao gia gả nữ nhi ra ngoài chẳng lẽ còn không lo nổi đồ cưới hay sao?
Cho nên đồ cưới của Cao Nhiên là hồi môn năm đó phủ anh quốc công chuẩn bị cho Cao Hi, lại thêm chút quần áo bốn mùa cùng đồ trang sức. Những đồ cưới này đương nhiên không thể nói là kém. Thế nhưng so với ở kinh thành, cũng chỉ là đồ cưới của quý nữ bình thường mà thôi. Thế gia quyền quý ở kinh thành nhiều như mây, gia thế ưu việt, nhà mẹ đẻ được sủng ái mà nữ tử lại gả cao thì nhiều lắm. Đồ cưới của Cao Hi so với nhà bình dân thì quả thực là trên trời, nhưng so với nữ tử ở kinh thành thì cũng như nhau mà thôi.
Vệ thị là độc nữ, Cao Hi cũng là độc nữ. Đồ cưới tích lũy ba đời quả thật không thể coi thường. Mà Cao Nhiên lại không có tài lực của mẫu tộc giúp đỡ, tất cả đều dựa vào phủ anh quốc công chuẩn bị đồ cưới cho, thật ra cũng chỉ là thường thường. Dù sao phủ anh quốc công đông con nhiều cháu, Cao Nhiên cho dù gả cao thế nào đi nữa cũng chỉ là một nữ nhi gả ra ngoài. Sao có thể so sánh được với các huynh đệ phủ anhquốc công? Tuy nhiên nếu như sau này Cao Nhiên nắm được quyền tài chính của nhà chồng phủ Yến vương thì lại là chuyện khác rồi. Các đại gia tộc dù có phú quý đến đâuđi nữa thì vẫn không thể so sánh được với hoàng tộc.
Lâm Vị Hi biết được đồ cưới của mẫu thân Vệ thị, cùng khế đất cửa hàng điền trang ngoại tổ mẫu tự mình cho nàng đều bị phủ công chúa thu hồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Như vậy cũng tốt. Phủ anh quốc công cho nàng đồ cưới là tài sản riêng của Cao gia, bọn hắn nguyện ý chuyển sang cho Cao Nhiên, Lâm Vị Hi không có ý kiến gì. Nàng cũng không để ý đến chút đồ cưới này. Nhưng di vật của mẫu thân Vệ thị tuyệt đốikhông thể bị Cao Nhiên chạm vào.
Di vật của mẫu thân cùng đồ đạc của ngoại tổ mẫu không bị rơi vào tay Cao Nhiên, Lâm Vị Hi vui vẻ vô cùng. Mấy ngày liền tâm trạng đều vui vẻ thoải mái, ánh mắt khi nhìn Cao Nhiên cũng không còn gay gắt nữa. Như vậy xem ra, đồ cưới của Cao Nhiên kém xa của nàng lúc trước. Lâm Vị Hi đối với việc này cực kì vui vẻ.
Lúc này lại suy nghĩ một chút về việc khoe khoang của cải của Cao Nhiên mấy ngày trước, Lâm Vị Hi càng cảm thấy buồn cười. Tối hôm đó cả khuôn mặt Lâm Vị Hi đều mang theo ý cười, thỉnh thoảng lại nhìn một chút về phía Cao Nhiên. Ánh nhìn của Lâm Vị Hi cũng không che giấu. Đối mặt với ánh mắt như cười như không của Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao mà Cao Nhiên có chút run rẩy, mà Cố Trình Diệu cũng lườm Lâm Vị Hi mấy lần liền.
Dùng bữa được một lát, Lâm Vị Hi không còn động đũa nữa, chỉ lấy đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát. Chờ khi Cố Huy Ngạn buông đũa, lập tức nàng cũng dừng lại. Có lẽ là bởi vì động tác thả đũa quá mức lưu loát, làm cho Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua: " An ổn ngồi ăn cơm đi, đừng ngồi đó cười ngây ngốc nữa."
Lâm Vị Hi nghe thấy vậy rất không phục: "Cái gì gọi là cười ngây ngốc?"
Những người hầu hạ trong phòng nghe nói như thế đều sững sờ đến chết lặng, nhưng riêng Cố Trình Diệu thì không. Lâm cô nương ở nhờ tại vương phủ là một tồn tại rất đặc biệt. Bất kể đắc tội ai, cũng không thể đắc tội Lâm cô nương.
Quả nhiên Cố Huy Ngạn nghe được lời chống đối như thế cũng không hề để ý, mà là chuyển đề tài, nói sang một chuyện khác: " Tháng năm ngươi ra hiếu, cũng không còn bao lâu nữa. Đồ đạc cần thiết đã chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Vị Hi mím môi ừ một tiếng, nàng không trả lời, mà nghiêng mặt nhìn Cố Huy Ngạn: "Muốn ta ở phủ Yến vương ra hiếu?"
Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng nhìn nàng một cái: "không phải sao?"
Người nghe bên cạnh đều có chút đứng không yên, Yến vương chủ động đề xuất tổ chức cho Lâm cô nương ra hiếu. Đó là chuyện vinh hạnh cỡ nào mà Lâm Vị Hi lại còn có vẻ như miễn cưỡng? Sắc mặt của Cao Nhiên lúc ấy không tốt lắm. Lâm Vị Hi cũng quá làm bộ làm tịch đi. Yến vương cũng thật là….Loại nữ tử già mồm này, vì cái gì mà nuông chiều nàng như vậy? Thế nhưng khi Cố Huy Ngạn nhắc đến chuyện này, Cố Trình Diệu ngồi ở bên cạnh cũng không có ý phản đối, Cao Nhiên tuy trong lòng khôngthoải mái mà vẻ mặt cũng phải cười nhận lời: "Ra hiếu là đại sự, Lâm cô nương có thể ở phủ Yến vương làm lễ ra hiếu, thật sự là hữu duyên cùng vương phủ mà. Lễ ra hiếu ta còn chưa lo liệu qua bao giờ, nếu có gì không hợp với tục lệ ở cố hương của cônương, còn xin Lâm cô nương thứ lỗi."
Cao Nhiên khách khí nói vậy, nhưng nghe xong Lâm Vi Hi đã hiểu ý tứ của nàng ta muốn gì. Nàng bình tĩnh trả lời: " Nếu như thế tử phi chưa bao giờ xử lý việc hiếu hỉ, vậy thì thôi đi. Xả tang cũng không phải đại sự gì, chính ta chuẩn bị là đủ rồi, cũngkhông cần đến thế tử phi giúp đỡ."
Lời này vừa nói ra bầu không khí lập tức lúng túng, Cao Nhiên không nghĩ tới chính mình nói một câu khách khí vậy mà bị Lâm Vị Hi không nể nang gì. Khóe miệng nàng ta cứng ngắc, tự giải thích cho mình: "Mặc dù ta tuổi còn trẻ, nhưng cũng do do tổ mẫu trưởng bối trong nhà tự tay dạy dỗ, cũng làm một chút việc rồi. Lâm cô nương đãở vương phủ chính là khách quý của nhà chúng ta. Những việc như thế này sao có thể để cô nương tự tay chuẩn bị được?"
"Có cái gì không được, Lâm gia chỉ còn một người là ta. Nếu không phải gặp được Yến vương điện hạ, chuyện lớn bé gì không phải tự ta làm hay sao?" nói đến đây Lâm Vị Hi nhìn thoáng qua Cố Huy Ngạn, nàng dám ngay trước mặt đáp trả lại Cao Nhiên, nhưng lại không dám làm phật ý Cố Huy Ngạn. nói trắng ra là quyền quyết định chuyện này vẫn còn phụ thuộc vào Cố Huy Ngạn, chứ không phải do nàng muốn hay không. Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn vẫn ung dung bình tĩnh ngồi đó, một chút cảm xúc cũngkhông lộ ra ngoài. Nàng cảm nhận được một loại áp lực vô hình. Loại áp lực này khôngphải một tiểu cô nương ở trong nội viện có thể chịu được. Lâm Vị Hi lập tức nhẹ giọng nịnh nọt: "Ta có duyên cùng với Yến vương điện hạ chứ không phải với phủ Yến vương. Để phủ Yến vương giúp ta xử lý ra hiếu thì có vẻ không được hợp lý lắm. Yến vương điện hạ ngài nói có đúng không?"
"Làm sao lại không có duyên phận?" Cố Huy Ngạn nhìn về phía Lâm Vị Hi, ánh mắt có vẻ dịu dàng nhưng lời nói thì lại không cho phép người khác phản bác: " Trong mắt ngươi ta cùng phủ Yến vương có gì khác nhau?"
Lâm Vị Hi nhẹ giọng trả lời, giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn làm cho người nghe cảm thấy như nàng đang hờn dỗi làm nũng mà thôi: "Đương nhiên là có khác. Yến vương là ngài. Còn phủ Yến vương lại là đất phong do triều đình phân cho gia tộc phong hầu. Nếu là những người khác trong vương phủ sai khiến ta, ta không thèm để ý đâu. Nhưng nếu như người đó là Yến vương ngài, vậy ngài cứ mở miệng, có máu chảy đầu rơi ta quyết cũng không chối từ."
Nghe xong Cố Huy Ngạn phì cười một tiếng, lườm Lâm Vị Hi một chút: "Tiểu nha đầu mồm miệng nhanh nhảu này, vẫn là ngươi biết nói chuyện."
Lâm Vị Hi nghe xong ánh mắt sáng lên mừng rỡ: "Vậy việc này cứ quyết định như vậy nhé?"
"Vậy thì tùy ngươi vậy."
Lâm Vị Hi lập tức vui vẻ ra mặt. Nhưng nàng vẫn không quên bổ thêm một đao về phía Cao Nhiên: "Tuy nói khách tùy theo chủ, nhưng nếu có thể không làm phiền hai vị, thìnhư thế vẫn là tốt nhất. Thế tử phi không cần sốt ruột, Yến vương điện hạ đã đồng ý, tự ta làm là được rồi."
Chém người rồi mà vẫn không quên mang hắn ra làm bình phong, Cố Huy Ngạn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Loại tâm tư nho nhỏ của tiểu hài tử này thật khác so với thế giới của hắn. Cái Cố Huy Ngạn quen thuộc chính là quân tình chiến báo, là binh pháp bày binh bố trận, là huyết tinh mưa máu, hoặc là những đấu tranh vô cảm trong quan trường. Bỗng nhiên hắn bị một tiểu cô nương kéo xuống làm đệm lưng cho việc tính kế con cái của mình, dường như chính hắn cũng nhiễm không khí của thế giới khác, thế giới không có khói lửa, chỉ có những chuyện vụn vặt của nhi nữ. Mặc dù có vẻ lạ lẫm đấy, nhưng cảm giác này cũng không xấu. Ít ra bây giờ là hắn cảm thấy thế.
Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu ngồi cạnh nhau. Lúc Lâm Vị Hi dùng ánh mắt coi thường khinh bỉ nhìn Cao Nhiên, Cố Trình Diệu cũng thấy được rất rõ ràng. Giáo dưỡng nghiêm khắc cùng tuổi thơ đã trải qua đều nói cho hắn ta biết, hắn ta thích nữ tử ôn nhu hào phóng lại lương thiện. Nhiều năm qua Cố Trình Diệu cũng cho rằng như thế. Lâm Vị Hi ngược lại hoàn toàn với nữ tử mỹ đức mà hắn ta vốn kỳ vọng. Cố Trình Diệu vốn tưởng là mình sẽ rất phiền chán nếu gặp phải một nữ tử ngang ngược không tuân thủ nữ tắc, nhưng khi gặp được Lâm Vị Hi khiêu khích không che giấu chút nào, đâm chọt người khác không thấy máu không ngừng. Vậy mà hắn ta lại phát hiện chính mình cũng không phải không kiên nhẫn như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất bình tĩnh, còn có chút bất đắc dĩ. Tựa như là... có chút dung túng nàng.
Cố Trình Diệu bị ý nghĩ này của mình mà giật nảy mình, lập tức hắn ta lắc đầu tự giễu.hắn ta đang nghĩ vớ vẩn linh tinh cái gì chứ. Cao Nhiên mới là người chú định trong mệnh mà hắn vẫn luôn tìm kiếm. Bây giờ chỉ là hắn ta ngại mặt mũi của phụ thân, mới tha thứ cho Lâm Vị Hi thôi.
Hai vị nam chủ nhân có thái độ dung túng với sự tùy hứng của Lâm Vị Hi, tất nhiên là Cao Nhiên không cao hứng rồi. Nàng ta khẳng định là Lâm Vị Hi cố ý. Cố ý không đitheo con đưỡng cũ để gây nên sự chú ý của Cố Trình Diệu, sau đó lại tiến một bước giả bộ đáng thương với Cố Trình Diệu. Cao Nhiên tức giận đến nỗi nóng bừng hết cả mặt, trong lòng nàng ta càng kiên định hơn. Lễ ra hiếu đến nhanh để cho Lâm Vị Hi dọn ra ngoài. Phủ Yến vương chỉ có thể có một nữ chủ nhân là nàng ta. không thể có thêm một chủ nhân thứ hai được.
Việc ra hiếu của Lâm Vị Hi cứ như vậy mà quyết định. Tuy Cố Huy Ngạn nói là tùy ý Lâm Vị Hi, nhưng đến hôm lễ vẫn cho người tới giúp nàng. Lâm Vị Hi muốn từ chối, Cố Huy Ngạn nói ngay: "Đây là do ta đưa người tới giúp ngươi. không phải ngươi nóikhông nhận sự giúp đỡ của phủ Yến vương, còn ta thì tùy ý còn gì"
Được thôi, Lâm Vị Hi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mùng ba tháng năm, Lâm Vị Hi cởi đồ tang mộc mạc, lấy vụn hoa trắng trên búi tóc xuống, ba năm cha hiếu chính thức kết thúc. Ngay cả như vậy, Lâm Vị Hi vẫn nhớ ân tình của Lâm Dũng cùng nguyên thân, cũng không có mặc quần áo diễm lệ, mà trang phục của nàng vẫn là màu nhạt mà thôi.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng rất quan tâm việc ra hiếu của Lâm Vị Hi. Sau đókhông lâu chính là tết Đoan Ngọ, hoàng đế cùng Tiền thái hậu muốn đi tây uyển nhìn đua thuyền rồng, thân quyến trong hoàng thất cùng cận thần quyền quý đi theo hầu. Đại trưởng công chúa Thọ Khang đã sớm sai người đem quần áo cùng đồ trang sức mới đưa tới cho nàng, muốn cho Lâm Vị Hi thật lỗng lẫy để dẫn nàng ra ngoài, chính thức giới thiệu nàng cho chúng phu nhân cũng thái thái các nhà trong kinh thành.
Lâm Vị Hi nhìn áo váy gấm hoa được đưa tới mà thở dài, nhưng cuối cùng nàng cũngkhông đành lòng để ngoại tổ mẫu thất vọng, liền thuận theo ý của trưởng công chúa Thọ Khang, đặc biệt trang điểm tinh xảo cùng váy áo sang quý mà xuất phủ.
Lâm Vị Hi nào có thể nghĩ đến, lần này trưởng công chúa Thọ Khang là muốn mai mối cho nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ở cổ đại giữ đạo hiếu cho phụ mẫu nói cho đúng là 27 tháng. Nhưng nếu như tính 27 tháng thì tuyến thời gian không khớp, cho nên chỉ có thể để là ba năm đi.
Phủ công chúa thu hồi lại của hồi môn của nàng dâu gả đi là chuyện cách đây nhiều năm rồi. Việc này ầm ĩ suốt một thời gian dài lúc đó. Hành động của trưởng công chúa là một cái tát thật mạnh lên mặt mũi toàn bộ phủ anh quốc công. Quý tốc thế gia coi trọng nhất là mặt mũi, mà trưởng công chúa Thọ Khang làm như vậy, chính là ngay trước toàn kinh thành đem mặt mũi phủ anh quốc công giẫm đạp xuống đất. Phu nhânanh quốc công tức giận muốn chết. Thế nhưng ai bảo người ta họ Cố, khắp toàn lãnh thổ Đại Chu này họ Cố chính là họ của hoàng gia đấy. Phu nhân anh quốc công tức giận đến chết đi sống lại, nhưng mà ngoại trừ bí mật cùng nhi tử nàng dâu mắng vài câu, cũng không dám có thái độ gì với trưởng công chúa Thọ Khang. Cho tới bây giờ quan hệ thông gia giữa hai phủ đã trở mặt thành thù. Lão phu nhân phủ anh quốc công cũng bất mãn, vụng trộm buông lời ai mà thèm những thứ kia của phủ công chúa, bọn hắn đường đường là phủ anh quốc công, Cao gia gả nữ nhi ra ngoài chẳng lẽ còn không lo nổi đồ cưới hay sao?
Cho nên đồ cưới của Cao Nhiên là hồi môn năm đó phủ anh quốc công chuẩn bị cho Cao Hi, lại thêm chút quần áo bốn mùa cùng đồ trang sức. Những đồ cưới này đương nhiên không thể nói là kém. Thế nhưng so với ở kinh thành, cũng chỉ là đồ cưới của quý nữ bình thường mà thôi. Thế gia quyền quý ở kinh thành nhiều như mây, gia thế ưu việt, nhà mẹ đẻ được sủng ái mà nữ tử lại gả cao thì nhiều lắm. Đồ cưới của Cao Hi so với nhà bình dân thì quả thực là trên trời, nhưng so với nữ tử ở kinh thành thì cũng như nhau mà thôi.
Vệ thị là độc nữ, Cao Hi cũng là độc nữ. Đồ cưới tích lũy ba đời quả thật không thể coi thường. Mà Cao Nhiên lại không có tài lực của mẫu tộc giúp đỡ, tất cả đều dựa vào phủ anh quốc công chuẩn bị đồ cưới cho, thật ra cũng chỉ là thường thường. Dù sao phủ anh quốc công đông con nhiều cháu, Cao Nhiên cho dù gả cao thế nào đi nữa cũng chỉ là một nữ nhi gả ra ngoài. Sao có thể so sánh được với các huynh đệ phủ anhquốc công? Tuy nhiên nếu như sau này Cao Nhiên nắm được quyền tài chính của nhà chồng phủ Yến vương thì lại là chuyện khác rồi. Các đại gia tộc dù có phú quý đến đâuđi nữa thì vẫn không thể so sánh được với hoàng tộc.
Lâm Vị Hi biết được đồ cưới của mẫu thân Vệ thị, cùng khế đất cửa hàng điền trang ngoại tổ mẫu tự mình cho nàng đều bị phủ công chúa thu hồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Như vậy cũng tốt. Phủ anh quốc công cho nàng đồ cưới là tài sản riêng của Cao gia, bọn hắn nguyện ý chuyển sang cho Cao Nhiên, Lâm Vị Hi không có ý kiến gì. Nàng cũng không để ý đến chút đồ cưới này. Nhưng di vật của mẫu thân Vệ thị tuyệt đốikhông thể bị Cao Nhiên chạm vào.
Di vật của mẫu thân cùng đồ đạc của ngoại tổ mẫu không bị rơi vào tay Cao Nhiên, Lâm Vị Hi vui vẻ vô cùng. Mấy ngày liền tâm trạng đều vui vẻ thoải mái, ánh mắt khi nhìn Cao Nhiên cũng không còn gay gắt nữa. Như vậy xem ra, đồ cưới của Cao Nhiên kém xa của nàng lúc trước. Lâm Vị Hi đối với việc này cực kì vui vẻ.
Lúc này lại suy nghĩ một chút về việc khoe khoang của cải của Cao Nhiên mấy ngày trước, Lâm Vị Hi càng cảm thấy buồn cười. Tối hôm đó cả khuôn mặt Lâm Vị Hi đều mang theo ý cười, thỉnh thoảng lại nhìn một chút về phía Cao Nhiên. Ánh nhìn của Lâm Vị Hi cũng không che giấu. Đối mặt với ánh mắt như cười như không của Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao mà Cao Nhiên có chút run rẩy, mà Cố Trình Diệu cũng lườm Lâm Vị Hi mấy lần liền.
Dùng bữa được một lát, Lâm Vị Hi không còn động đũa nữa, chỉ lấy đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát. Chờ khi Cố Huy Ngạn buông đũa, lập tức nàng cũng dừng lại. Có lẽ là bởi vì động tác thả đũa quá mức lưu loát, làm cho Cố Huy Ngạn nhìn thoáng qua: " An ổn ngồi ăn cơm đi, đừng ngồi đó cười ngây ngốc nữa."
Lâm Vị Hi nghe thấy vậy rất không phục: "Cái gì gọi là cười ngây ngốc?"
Những người hầu hạ trong phòng nghe nói như thế đều sững sờ đến chết lặng, nhưng riêng Cố Trình Diệu thì không. Lâm cô nương ở nhờ tại vương phủ là một tồn tại rất đặc biệt. Bất kể đắc tội ai, cũng không thể đắc tội Lâm cô nương.
Quả nhiên Cố Huy Ngạn nghe được lời chống đối như thế cũng không hề để ý, mà là chuyển đề tài, nói sang một chuyện khác: " Tháng năm ngươi ra hiếu, cũng không còn bao lâu nữa. Đồ đạc cần thiết đã chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Vị Hi mím môi ừ một tiếng, nàng không trả lời, mà nghiêng mặt nhìn Cố Huy Ngạn: "Muốn ta ở phủ Yến vương ra hiếu?"
Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng nhìn nàng một cái: "không phải sao?"
Người nghe bên cạnh đều có chút đứng không yên, Yến vương chủ động đề xuất tổ chức cho Lâm cô nương ra hiếu. Đó là chuyện vinh hạnh cỡ nào mà Lâm Vị Hi lại còn có vẻ như miễn cưỡng? Sắc mặt của Cao Nhiên lúc ấy không tốt lắm. Lâm Vị Hi cũng quá làm bộ làm tịch đi. Yến vương cũng thật là….Loại nữ tử già mồm này, vì cái gì mà nuông chiều nàng như vậy? Thế nhưng khi Cố Huy Ngạn nhắc đến chuyện này, Cố Trình Diệu ngồi ở bên cạnh cũng không có ý phản đối, Cao Nhiên tuy trong lòng khôngthoải mái mà vẻ mặt cũng phải cười nhận lời: "Ra hiếu là đại sự, Lâm cô nương có thể ở phủ Yến vương làm lễ ra hiếu, thật sự là hữu duyên cùng vương phủ mà. Lễ ra hiếu ta còn chưa lo liệu qua bao giờ, nếu có gì không hợp với tục lệ ở cố hương của cônương, còn xin Lâm cô nương thứ lỗi."
Cao Nhiên khách khí nói vậy, nhưng nghe xong Lâm Vi Hi đã hiểu ý tứ của nàng ta muốn gì. Nàng bình tĩnh trả lời: " Nếu như thế tử phi chưa bao giờ xử lý việc hiếu hỉ, vậy thì thôi đi. Xả tang cũng không phải đại sự gì, chính ta chuẩn bị là đủ rồi, cũngkhông cần đến thế tử phi giúp đỡ."
Lời này vừa nói ra bầu không khí lập tức lúng túng, Cao Nhiên không nghĩ tới chính mình nói một câu khách khí vậy mà bị Lâm Vị Hi không nể nang gì. Khóe miệng nàng ta cứng ngắc, tự giải thích cho mình: "Mặc dù ta tuổi còn trẻ, nhưng cũng do do tổ mẫu trưởng bối trong nhà tự tay dạy dỗ, cũng làm một chút việc rồi. Lâm cô nương đãở vương phủ chính là khách quý của nhà chúng ta. Những việc như thế này sao có thể để cô nương tự tay chuẩn bị được?"
"Có cái gì không được, Lâm gia chỉ còn một người là ta. Nếu không phải gặp được Yến vương điện hạ, chuyện lớn bé gì không phải tự ta làm hay sao?" nói đến đây Lâm Vị Hi nhìn thoáng qua Cố Huy Ngạn, nàng dám ngay trước mặt đáp trả lại Cao Nhiên, nhưng lại không dám làm phật ý Cố Huy Ngạn. nói trắng ra là quyền quyết định chuyện này vẫn còn phụ thuộc vào Cố Huy Ngạn, chứ không phải do nàng muốn hay không. Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn vẫn ung dung bình tĩnh ngồi đó, một chút cảm xúc cũngkhông lộ ra ngoài. Nàng cảm nhận được một loại áp lực vô hình. Loại áp lực này khôngphải một tiểu cô nương ở trong nội viện có thể chịu được. Lâm Vị Hi lập tức nhẹ giọng nịnh nọt: "Ta có duyên cùng với Yến vương điện hạ chứ không phải với phủ Yến vương. Để phủ Yến vương giúp ta xử lý ra hiếu thì có vẻ không được hợp lý lắm. Yến vương điện hạ ngài nói có đúng không?"
"Làm sao lại không có duyên phận?" Cố Huy Ngạn nhìn về phía Lâm Vị Hi, ánh mắt có vẻ dịu dàng nhưng lời nói thì lại không cho phép người khác phản bác: " Trong mắt ngươi ta cùng phủ Yến vương có gì khác nhau?"
Lâm Vị Hi nhẹ giọng trả lời, giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn làm cho người nghe cảm thấy như nàng đang hờn dỗi làm nũng mà thôi: "Đương nhiên là có khác. Yến vương là ngài. Còn phủ Yến vương lại là đất phong do triều đình phân cho gia tộc phong hầu. Nếu là những người khác trong vương phủ sai khiến ta, ta không thèm để ý đâu. Nhưng nếu như người đó là Yến vương ngài, vậy ngài cứ mở miệng, có máu chảy đầu rơi ta quyết cũng không chối từ."
Nghe xong Cố Huy Ngạn phì cười một tiếng, lườm Lâm Vị Hi một chút: "Tiểu nha đầu mồm miệng nhanh nhảu này, vẫn là ngươi biết nói chuyện."
Lâm Vị Hi nghe xong ánh mắt sáng lên mừng rỡ: "Vậy việc này cứ quyết định như vậy nhé?"
"Vậy thì tùy ngươi vậy."
Lâm Vị Hi lập tức vui vẻ ra mặt. Nhưng nàng vẫn không quên bổ thêm một đao về phía Cao Nhiên: "Tuy nói khách tùy theo chủ, nhưng nếu có thể không làm phiền hai vị, thìnhư thế vẫn là tốt nhất. Thế tử phi không cần sốt ruột, Yến vương điện hạ đã đồng ý, tự ta làm là được rồi."
Chém người rồi mà vẫn không quên mang hắn ra làm bình phong, Cố Huy Ngạn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Loại tâm tư nho nhỏ của tiểu hài tử này thật khác so với thế giới của hắn. Cái Cố Huy Ngạn quen thuộc chính là quân tình chiến báo, là binh pháp bày binh bố trận, là huyết tinh mưa máu, hoặc là những đấu tranh vô cảm trong quan trường. Bỗng nhiên hắn bị một tiểu cô nương kéo xuống làm đệm lưng cho việc tính kế con cái của mình, dường như chính hắn cũng nhiễm không khí của thế giới khác, thế giới không có khói lửa, chỉ có những chuyện vụn vặt của nhi nữ. Mặc dù có vẻ lạ lẫm đấy, nhưng cảm giác này cũng không xấu. Ít ra bây giờ là hắn cảm thấy thế.
Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu ngồi cạnh nhau. Lúc Lâm Vị Hi dùng ánh mắt coi thường khinh bỉ nhìn Cao Nhiên, Cố Trình Diệu cũng thấy được rất rõ ràng. Giáo dưỡng nghiêm khắc cùng tuổi thơ đã trải qua đều nói cho hắn ta biết, hắn ta thích nữ tử ôn nhu hào phóng lại lương thiện. Nhiều năm qua Cố Trình Diệu cũng cho rằng như thế. Lâm Vị Hi ngược lại hoàn toàn với nữ tử mỹ đức mà hắn ta vốn kỳ vọng. Cố Trình Diệu vốn tưởng là mình sẽ rất phiền chán nếu gặp phải một nữ tử ngang ngược không tuân thủ nữ tắc, nhưng khi gặp được Lâm Vị Hi khiêu khích không che giấu chút nào, đâm chọt người khác không thấy máu không ngừng. Vậy mà hắn ta lại phát hiện chính mình cũng không phải không kiên nhẫn như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất bình tĩnh, còn có chút bất đắc dĩ. Tựa như là... có chút dung túng nàng.
Cố Trình Diệu bị ý nghĩ này của mình mà giật nảy mình, lập tức hắn ta lắc đầu tự giễu.hắn ta đang nghĩ vớ vẩn linh tinh cái gì chứ. Cao Nhiên mới là người chú định trong mệnh mà hắn vẫn luôn tìm kiếm. Bây giờ chỉ là hắn ta ngại mặt mũi của phụ thân, mới tha thứ cho Lâm Vị Hi thôi.
Hai vị nam chủ nhân có thái độ dung túng với sự tùy hứng của Lâm Vị Hi, tất nhiên là Cao Nhiên không cao hứng rồi. Nàng ta khẳng định là Lâm Vị Hi cố ý. Cố ý không đitheo con đưỡng cũ để gây nên sự chú ý của Cố Trình Diệu, sau đó lại tiến một bước giả bộ đáng thương với Cố Trình Diệu. Cao Nhiên tức giận đến nỗi nóng bừng hết cả mặt, trong lòng nàng ta càng kiên định hơn. Lễ ra hiếu đến nhanh để cho Lâm Vị Hi dọn ra ngoài. Phủ Yến vương chỉ có thể có một nữ chủ nhân là nàng ta. không thể có thêm một chủ nhân thứ hai được.
Việc ra hiếu của Lâm Vị Hi cứ như vậy mà quyết định. Tuy Cố Huy Ngạn nói là tùy ý Lâm Vị Hi, nhưng đến hôm lễ vẫn cho người tới giúp nàng. Lâm Vị Hi muốn từ chối, Cố Huy Ngạn nói ngay: "Đây là do ta đưa người tới giúp ngươi. không phải ngươi nóikhông nhận sự giúp đỡ của phủ Yến vương, còn ta thì tùy ý còn gì"
Được thôi, Lâm Vị Hi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mùng ba tháng năm, Lâm Vị Hi cởi đồ tang mộc mạc, lấy vụn hoa trắng trên búi tóc xuống, ba năm cha hiếu chính thức kết thúc. Ngay cả như vậy, Lâm Vị Hi vẫn nhớ ân tình của Lâm Dũng cùng nguyên thân, cũng không có mặc quần áo diễm lệ, mà trang phục của nàng vẫn là màu nhạt mà thôi.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng rất quan tâm việc ra hiếu của Lâm Vị Hi. Sau đókhông lâu chính là tết Đoan Ngọ, hoàng đế cùng Tiền thái hậu muốn đi tây uyển nhìn đua thuyền rồng, thân quyến trong hoàng thất cùng cận thần quyền quý đi theo hầu. Đại trưởng công chúa Thọ Khang đã sớm sai người đem quần áo cùng đồ trang sức mới đưa tới cho nàng, muốn cho Lâm Vị Hi thật lỗng lẫy để dẫn nàng ra ngoài, chính thức giới thiệu nàng cho chúng phu nhân cũng thái thái các nhà trong kinh thành.
Lâm Vị Hi nhìn áo váy gấm hoa được đưa tới mà thở dài, nhưng cuối cùng nàng cũngkhông đành lòng để ngoại tổ mẫu thất vọng, liền thuận theo ý của trưởng công chúa Thọ Khang, đặc biệt trang điểm tinh xảo cùng váy áo sang quý mà xuất phủ.
Lâm Vị Hi nào có thể nghĩ đến, lần này trưởng công chúa Thọ Khang là muốn mai mối cho nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ở cổ đại giữ đạo hiếu cho phụ mẫu nói cho đúng là 27 tháng. Nhưng nếu như tính 27 tháng thì tuyến thời gian không khớp, cho nên chỉ có thể để là ba năm đi.