Chương : 6
Chỉ một thời gian ngắn nữa là tiến vào giữa mùa hè. Trong trường học cũng bắt đầu được nghỉ hè, phố Triều Dương tương đối xa quảng trường, nhưng tiệm cơm Tây Tần so với mấy năm trước thì sinh ý cũng tốt hơn nhiều lắm nguyên nhân chính là năm nay có Lâm Thục Ý
“Đi chỗ nào? Phố Triều Dương có món gì ăn ngon?”
“Dẫn cậu đi chỗ tốt, bên trong có nhiều món ăn ngon, trọng điểm ở đó có anh chàng đẹp trai nha”
Tiệm cơm Tây Tần ở tại phố Triều Dương đã nhiều năm nay rồi, chỉ là nơi đây thường thu hút nhiều khách trung niên đến ăn cơm chứ rất ít người trẻ tuổi đến, nguyên nhân vì cửa hàng này không quá nổi bật.
Cửa hàng sắp xếp đúng quy củ, bên trong lại sạch sẽ, thế nhưng lại không có đặc sắc gì nhiều, vì vậy làm những người trẻ tuổi không có hứng thú vào.
Bất quá gần đây có chút không giống, đương nhiên tiệm cơm Tây Tần vẫn như cũ,cơ mà nữ sinh trung học lại đến đây ngày một nhiều hơn, thậm chí đến ăn cơm còn phải cần xếp hàng.
"Tiểu Ý, mì sốt cà đã xong chưa?”
Nước sốt cà đỏ tươi, có vị chua chua ngọt ngọt, kèm theo mấy cọng rau tươi tốt xanh biếc, trứng chiên vàng óng, thêm một bát canh xương loãng. Tuy đơn giản nhưng mùi vị rất thơm ngon, nhẹ nhàng khoan khoái, thật thích hợp ăn vào mùa hè.
“Mì sốt cà xong rồi ạ.”
Một cậu trai cao gầy, vóc người thanh mảnh cao tầm một mét bảy, tùy tiện mặc áo thun quần bò cũng rất bắt mắt, huống chi còn sở hữu một gương mặt đẹp trai, lúc cười lên quả thực làm tim người khác rung động, bàn tay nõn nà, khớp xương rõ ràng, hình ảnh như một tác phẩm nghệ thuật, đem mấy nữ sinh lập tức mê hoặc.
"Thật đẹp trai!"
"Nhìn xem tớ không có lừa gạt cậu, nói đến nơi này có anh chàng đẹp trai cậu còn không tin, thức ăn cũng cực kỳ ngon, cậu mau nếm thử đi.
"Lúc trước tớ đến sao lại không thấy anh ta."
"Nghe mẹ tớ nói, anh chàng này mới tới, bất quá trước đây ở nơi này kỳ quái là tớ lại chưa từng gặp anh chàng nào đẹp trai như vậy, nếu gặp hẳn là phải có ấn tượng mới đúng.
"Quản làm chi, tớ quyết định cơm trưa liền ăn ở đây đi, dù có khó ăn tớ cũng nguyện ý”
“Cậu có nghe lời tớ nói hay không, nơi này đồ ăn cực kì ngon, cậu cho rằng khách tới nơi này đều vì cậu xem anh chàng đẹp trai à”
Nghe bạn mình nói vậy, nữ sinh mới cầm đũa lên gắp sợi mì còn mang theo hơi nóng thổi nguội, sau đó ăn một miếng, ăn xong đôi mắt liền sáng rực.
"Thật sự ăn ngon! Chắc là bởi vì trước đây nơi này không có anh chàng đẹp trai, cửa hàng mở nhiều năm như vậy tớ một lần cũng không có tới ăn qua, sớm biết thức ăn ngon như vậy dù không có trai đẹp tớ cũng muốn tới.”
Hai cô bé chụm đầu vừa ăn vừa lặng lẽ tán gẫu, tự cho là âm thanh đã rất nhỏ,kỳ thực mọi người đều nghe thấy, cơ mà cũng không liên quan đến họ. Ngược lại những người ôm tâm tình xem trai đẹp lại có chút mong chờ đồ ăn ngon hơn.
Cũng bởi vì như vậy, nguyên bản các cô gái muốn đến đây xem trai đẹp, lại bị tiệm cơm Tây Tần hấp dẫn, chụp hình đăng weibo, hai tấm hình chụp gò má của Lâm Thục Ý, qua mấy ngày ngắn ngủi lượng xem lại tăng cao tới mấy vạn lận, vì thế tiệm cơm Tây Tần liên quan đến Lâm Thục Ý nổi lên nhanh chóng.
Sinh ý tốt, Lâm Thục Ý tự nhiên cũng rất vui vẻ, chỉ là so với việc này cậu quan tâm đến thân thể của Lão Dương Đầu hơn.
Bởi vì người tới ăn cơm ở quán ngày một nhiều, Lão Dương Đầu chuẩn bị nguyên liệu như lúc trước thì không đủ dùng, bất kể là canh xương hay đồ ăn kèm đều thiếu rất nhiều, vì vậy mỗi ngày phải dậy thật sớm tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn, mấy ngày liên tiếp như vậy thân thể liền có chút không chịu nổi.
"Ai u, Tiểu Ý à cháu nhẹ chút, ông đây già rồi tay chân không tốt, làm quá nhiều một chút thân thể liền không chịu được. Cơ mà tiệm cơm Tây Tần này chưa từng có sinh ý tốt như vậy, đều nhờ vào công lao của Tiểu Ý đó”
Lão Dương Đầu tuy rằng trên người mệt nhọc, nhưng có thể khiến nhiều người thích tiệm cơm của ông như vậy, trong lòng ông cũng cao hứng, một chút mệt mỏi chính mình cũng không cảm thấy.
Lâm Thục Ý thả nhẹ động tác trên tay, vừa cẩn thận giúp Lão Dương Đầu đấm bóp vai.
"Là do ông nấu ăn ngon thôi ạ bất quá mỗi ngày khách tới nhiều như vậy, thân thể của ông nhất định sẽ không chịu nổi."
"Không có chuyện gì, nhiều người yêu thích cơm ông làm như vậy, ông cũng thật cao hứng."
Lâm Thục Ý nhíu mày, có thể hiểu điều đó, bất quá cậu cũng không muốn Lão Dương Đầu mệt mỏi.
"Ông à, bằng không cháu giúp ông làm đi, ông dạy cháu."
Lão Dương Đầu sững sờ, sau đó biết Lâm Thục Ý là vì đau lòng cho ông, trong lòng thực vui mừng, đưa tay vỗ vai Lâm Thục Ý.
"Không có chuyện gì, ông còn có thể làm, cháu còn nhỏ, công việc này tuy rằng không nặng nhưng cũng không hề nhẹ”
Lâm Thục Ý luôn luôn nghe lời Lão Dương Đầu, lúc này lại bướng bỉnh.
"Ông à cháu có thể làm."
Lão Dương Đầu ban đầu là do cảm thấy Lâm Thục Ý đáng thương, không cha không mẹ, tự một mình sinh hoạt, cùng ông ngược lại rất giống, sau đó cùng cậu nhóc ở chung lâu mới biết đứa nhỏ này mặc dù mới mười tám, nhưng lại rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn lễ phép, chịu khó làm việc, xưa nay chưa hề than khổ cực, đặc biệt Lâm Thục Ý còn đối xử với ông giống như là ông nội ruột của mình.
Ông nguyên bản rất yêu thích đứa nhỏ này, hiện tại thì càng là yêu thích, ông mặc dù có con trai cháu trai, nhưng vì cháu trai cách khá xa nên không thể cùng ông thân cận. Nếu như không phải vì có Lâm Thục Ý, có lẽ ông sẽ phải chịu cảnh cô đơn một thân một mình hết cả đời này vì thế ông là thật lòng yêu thích đứa bé này.
Lão Dương Đầu nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt thậm chí có chút ửng hồng, cuối cùng gật gật đầu.
"Được, cháu muốn học, ông dạy cháu."
Tiệm cơm Tây Tần, gọi là tiệm cơm cũng không bằng gọi quán mì, bên trong ngoại trừ đồ ăn vặt khác thì món ngon nhất là mì trộn và mì nước.
Mì nước, nước dùng tươi mới đậm đà, mì trộn liền trộn ra hương mĩ vị
Ngoại trừ món thường gặp là mì sốt cà chua, mì sốt Zha Jiang Mian, còn có mì thịt bò kho, mì thịt gà, mì thịt muối, đều là món đơn giản dễ làm trọng điểm là cách phối hương liệu phương pháp làm sốt, cùng cách nấu canh xương.
Thịt bò ướp muối cùng thịt heo phải cần làm sớm, thịt gà cũng phải làm từ sáng sớm sau đó đặt trong tủ lạnh, đợi đến thời điểm ăn thêm vào là được.
Nấu nước xương kì thực cũng không có phương thức đặc biệt gì, chính là Lão Dương Đầu biết cách phối chế hương liệu, cái này chỉ có mình ông biết, ngoại trừ Lão Dương Đầu cũng không ai biết tại sao ông có thể nấu ra canh xương trong suốt đậm đà ăn lại ngon như vậy.
Lão Dương Đầu đem phương pháp của mình dạy cho Lâm Thục Ý biểu thị ông thật
lòng muốn giao tiệm cơm này cho cậu, ngược lại con trai cháu trai vô tâm của ông cũng đừng hi vọng.
Ngày thứ hai Lâm Thục Ý dậy thật sớm, so với lúc thường còn sớm hơn.
Bởi vì Lão Dương Đầu nói, những món ăn này đều phải chuẩn bị đầy đủ hết từ sớm, nên mỗi ngày đều vào lúc này rời giường.
"Cái này chỉ cần thêm ba hạt là tốt rồi, hương vị của nó nồng nặc nếu thêm nhiều hơn mùi vị liền thay đổi, nhớ kĩ gia vị này chỉ cần thêm ba hạt..."
"Cái này là đề hương, một mảng nhỏ là tốt rồi..."
"Muốn có canh màu nước trà mấu chốt chính là cần một con cá, chỉ là nước xương loãng nấu không ra hiệu quả như thế này, phải chiên thịt cá sơ qua sau đó đổ vào nồi nước sôi, đun sôi rồi lại cho thêm xương cốt, nhớ kĩ cá nhừ rồi thì bỏ ra, nếu hầm thời gian lâu sẽ phản tác dụng.
"Còn có cái này, cái này không thể quên là để khử mùi tanh."
"Xương cốt cũng rất trọng yếu, ngày mai cháu theo ông đi chợ thực phẩm, có một nhà mở cửa hàng bán xương cốt, xương cốt ở đó tươi mới, thịt ngon. Ông quanh năm đều đến nơi đó mua, người bán nhận ra ông, cháu chỉ cần nói là ở tiệm cơm Tây Tần, thì người đó sẽ biết phải bán bao nhiêu.
"Nhớ kĩ, cháu có thể đề giá cao, thế nhưng nhất định không thể thay đổi hương liệu có ăn ngon hay không là do mùi vị nước canh bên trong. Về mặt giá cả ông cũng không bán quá cao cho nên bây giờ còn có nhiều khách lâu năm vẫn thường xuyên đến tiệm cơm như vậy.
Lão Dương Đầu một bên dạy vừa nói, Lâm Thục Ý gật gật đầu, đem mỗi một bước đều ghi tạc trong lòng.
Sau đó Lão Dương Đầu liền ngạc nhiên phát hiện, Lâm Thục Ý dĩ nhiên chỉ nhìn một lần liền có thể nhớ kĩ từng bước.
Hương liệu phối như thế nào, thả nhiều hay thả ít, làm sao thả, trước tiên thả cái gì sau thả cái gì, Lâm Thục Ý đều nhớ không sai chút nào.
Kỳ thực trước kia lúc bưng thức ăn cho khách, Lão Dương Đầu cũng có chút ngạc nhiên, tuy rằng tiệm cơm của ông đồ ăn không nhiều, nhưng thời điểm bận rộn liền có mấy chục cái yêu cầu của khách,cái này muốn ăn, cái kia muốn ăn, có ăn cay hay không ăn cay, cái này thêm cái kia không thêm Lâm Thục Ý đều có thể nhớ chưa này chưa từng một lần nhầm lẫn.
Đứa nhỏ này, quả thực rất thông minh, nếu như không phải là bởi vì trong nhà... Nó nhất định sẽ có tiền đồ lớn
Thời điểm Lâm Thục Ý nấu xong, Lão Dương Đầu đều nếm thử mỗi loại một miếng, mặn ngọt thích hợp, muối hương nồng nặc, cùng mùi vị ông làm ra không kém chút nào, càng là tin chắc Lâm Thục Ý không chỉ thông minh, về khoản nấu ăn còn có thiên phú.
Ngoài ra thì làm mì cũng không đơn giản, trong đó có hai loại sợi mì to và sợi mì nhỏ. Sợi mì to đều nhau là do cách cầm dao cắt mì, sợi mì nhỏ cũng chú trọng phương pháp này, thêm nước nhào bột cho muối thích hợp lúc ra sản phẩm sợi mì dai không dễ đứt đoạn.
Đợi đến khi mọi việc đều xong xuôi, mặt trời đã bắt đầu lên.
"Tiểu Ý muốn ăn cái gì, tuy chúng ta mở tiệm mì cũng không thể mỗi ngày đều ăn mì, ngày hôm nay bận bịu một buổi sáng, không kịp chuẩn bị đồ ăn. Phố Triều Dương phía trước có ngõ nhỏ, bên trong có nhà mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, nghe nói ngon lắm, chủng loại cũng nhiều, ông cho cháu tiền, cháu đi xem xem muốn ăn cái gì, mang về cho ông bánh nướng là được rồi.
Lão Dương Đầu từ đâu đó móc ra tiền, Lâm Thục Ý lại không nhận.
"Cháu có tiền rồi ạ."
Cậu đi tới nơi này, trên căn bản cũng không tốn tiền gì, ăn uống đều ăn tại tiệm cơm Tây Tần, đồ dùng sinh hoạt đều là từ trong cửa hàng tạp hoá mua, cậu lại không cần đi xa, càng không đến mấy chỗ cần tiêu nhiều tiền, cho nên trên người cậu cũng có một ít tiền.
Cậu ở phố Triều Dương lâu như vậy nhưng không đi nhiều, đây cũng là lần đầu tiên biết nơi này có cửa hàng khác bán điểm tâm
Lâm Thục Ý nhìn phía trước cửa hàng, người đứng xếp hàng cũng thật nhiều.
“Đồ ăn ngon lắm đây! ”
Lâm Thục Ý còn chưa đi đến liền bị một cô gái đứng xếp hàng đi tới trước mặt, cô gái cười híp mắt hỏi thăm
“Anh cũng tới mua đồ ăn sáng sao?”
Lâm Thục Ý
“....”
Lâm Thục Ý kỳ thực có một tật xấu, cậu nhớ đồ vật rất chuẩn, thế nhưng nhớ người không tốt, nếu không phải quen biết người ta dù có từ trước mắt cậu đi qua đi lại nhiều lần, cậu cũng sẽ không nhớ tới, cho nên cô bé trước mắt này thoạt nhìn đặc biệt quen mắt, Lâm Thục Ý lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Cô bé có chút giật mình.
“Anh không nhận ra em à?!"
“Nhà em ở sát vách tiệm cơm Tây Tần, bà nội em mỗi ngày đến quán ăn mì!"
Lâm Thục Ý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ tới, cô bé này năm nay học lớp 11, so với cậu nhỏ hơn một tuổi, bà nội cô bé thường đi đến tiệm cơm Tây Tần, mỗi lần đến đều kể về chuyện của cháu gái bà.
“Nhớ ra rồi”
Lâm Thục Ý nở nụ cười trả lời cô bé nghe xong mặt liền đỏ xoay người cùng cô bạn đi cùng nói nhỏ không biết nói cái gì, Lâm Thục Ý cũng không để ý, sự chú ý của cậu đều ở mấy lồng hấp đang bốc khói trong cửa tiệm kia.
Cửa hàng này cùng tiệm cơm Tây Tần có chút giống nhau, cửa tiệm cũng không lớn thậm chí so với tiệm cơm Tây Tần thì nhỏ hơn nhiều, bất quá là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ” (tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì) bên trong có rất nhiều đồ ăn.
“Bà chủ cho tôi bát cháo gà nấm hương, một lồng sủi cảo, một cái bánh khoai chiên, mang về”
"Được rồi."
Lâm Thục Ý nhìn đến đôi mắt nheo lại càng sâu, xem ra quả thực có thật nhiều đồ ăn ngon a.
Xếp hàng hơn nửa giờ mới đến lượt Lâm Thục Ý, bà chủ trước mặt cười híp mắt nhìn cậu.
"Nhóc con muốn ăn gì a?"
Lâm Thục Ý nhìn một chút phía trên tờ thực đơn, ý cười sâu sắc.
“Cho cháu tất cả mỗi loại đều lấy một cái”
Bà chủ choáng váng, tuy rằng đồ ăn bà làm không nhiều, thế nhưng rất hỗn tạp, lung ta lung tung gộp lại cũng đến mười mấy hai mươi món khác nhau, mà thằng bé này lại lấy một thứ một cái?
“Mang hết về?!”
"Mang về ạ! Đúng rồi cho cháu ba cái bánh nướng"
Lâm Thục Ý một mình nhấc theo mấy bao đồ ăn trở về tiệm cơm Tây Tần, Lão Dương Đầu nhìn thấy sợ hết hồn,
"Làm sao mua nhiều như vậy?! "
Bởi vì thật nhiều thứ cậu đều chưa từng ăn, nên muốn mua mỗi loại một thứ ăn thử xem sao.
Sự thực chứng minh thân thể người trẻ tuổi quả thực có thể ăn hết, vì đồ ăn Lâm Thục Ý mua đủ hai, ba người ăn, kết quả vẫn là bị một mình cậu ăn sạch sành sanh, cuối cùng ăn đến bụng tròn vo, hài lòng thở phào một cái.
Đồ ăn của thế giới này thực sự là ăn quá ngon, có vị ngọt có vị mặn cậu đều rất yêu thích.
Hết chương 6.
“Đi chỗ nào? Phố Triều Dương có món gì ăn ngon?”
“Dẫn cậu đi chỗ tốt, bên trong có nhiều món ăn ngon, trọng điểm ở đó có anh chàng đẹp trai nha”
Tiệm cơm Tây Tần ở tại phố Triều Dương đã nhiều năm nay rồi, chỉ là nơi đây thường thu hút nhiều khách trung niên đến ăn cơm chứ rất ít người trẻ tuổi đến, nguyên nhân vì cửa hàng này không quá nổi bật.
Cửa hàng sắp xếp đúng quy củ, bên trong lại sạch sẽ, thế nhưng lại không có đặc sắc gì nhiều, vì vậy làm những người trẻ tuổi không có hứng thú vào.
Bất quá gần đây có chút không giống, đương nhiên tiệm cơm Tây Tần vẫn như cũ,cơ mà nữ sinh trung học lại đến đây ngày một nhiều hơn, thậm chí đến ăn cơm còn phải cần xếp hàng.
"Tiểu Ý, mì sốt cà đã xong chưa?”
Nước sốt cà đỏ tươi, có vị chua chua ngọt ngọt, kèm theo mấy cọng rau tươi tốt xanh biếc, trứng chiên vàng óng, thêm một bát canh xương loãng. Tuy đơn giản nhưng mùi vị rất thơm ngon, nhẹ nhàng khoan khoái, thật thích hợp ăn vào mùa hè.
“Mì sốt cà xong rồi ạ.”
Một cậu trai cao gầy, vóc người thanh mảnh cao tầm một mét bảy, tùy tiện mặc áo thun quần bò cũng rất bắt mắt, huống chi còn sở hữu một gương mặt đẹp trai, lúc cười lên quả thực làm tim người khác rung động, bàn tay nõn nà, khớp xương rõ ràng, hình ảnh như một tác phẩm nghệ thuật, đem mấy nữ sinh lập tức mê hoặc.
"Thật đẹp trai!"
"Nhìn xem tớ không có lừa gạt cậu, nói đến nơi này có anh chàng đẹp trai cậu còn không tin, thức ăn cũng cực kỳ ngon, cậu mau nếm thử đi.
"Lúc trước tớ đến sao lại không thấy anh ta."
"Nghe mẹ tớ nói, anh chàng này mới tới, bất quá trước đây ở nơi này kỳ quái là tớ lại chưa từng gặp anh chàng nào đẹp trai như vậy, nếu gặp hẳn là phải có ấn tượng mới đúng.
"Quản làm chi, tớ quyết định cơm trưa liền ăn ở đây đi, dù có khó ăn tớ cũng nguyện ý”
“Cậu có nghe lời tớ nói hay không, nơi này đồ ăn cực kì ngon, cậu cho rằng khách tới nơi này đều vì cậu xem anh chàng đẹp trai à”
Nghe bạn mình nói vậy, nữ sinh mới cầm đũa lên gắp sợi mì còn mang theo hơi nóng thổi nguội, sau đó ăn một miếng, ăn xong đôi mắt liền sáng rực.
"Thật sự ăn ngon! Chắc là bởi vì trước đây nơi này không có anh chàng đẹp trai, cửa hàng mở nhiều năm như vậy tớ một lần cũng không có tới ăn qua, sớm biết thức ăn ngon như vậy dù không có trai đẹp tớ cũng muốn tới.”
Hai cô bé chụm đầu vừa ăn vừa lặng lẽ tán gẫu, tự cho là âm thanh đã rất nhỏ,kỳ thực mọi người đều nghe thấy, cơ mà cũng không liên quan đến họ. Ngược lại những người ôm tâm tình xem trai đẹp lại có chút mong chờ đồ ăn ngon hơn.
Cũng bởi vì như vậy, nguyên bản các cô gái muốn đến đây xem trai đẹp, lại bị tiệm cơm Tây Tần hấp dẫn, chụp hình đăng weibo, hai tấm hình chụp gò má của Lâm Thục Ý, qua mấy ngày ngắn ngủi lượng xem lại tăng cao tới mấy vạn lận, vì thế tiệm cơm Tây Tần liên quan đến Lâm Thục Ý nổi lên nhanh chóng.
Sinh ý tốt, Lâm Thục Ý tự nhiên cũng rất vui vẻ, chỉ là so với việc này cậu quan tâm đến thân thể của Lão Dương Đầu hơn.
Bởi vì người tới ăn cơm ở quán ngày một nhiều, Lão Dương Đầu chuẩn bị nguyên liệu như lúc trước thì không đủ dùng, bất kể là canh xương hay đồ ăn kèm đều thiếu rất nhiều, vì vậy mỗi ngày phải dậy thật sớm tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn, mấy ngày liên tiếp như vậy thân thể liền có chút không chịu nổi.
"Ai u, Tiểu Ý à cháu nhẹ chút, ông đây già rồi tay chân không tốt, làm quá nhiều một chút thân thể liền không chịu được. Cơ mà tiệm cơm Tây Tần này chưa từng có sinh ý tốt như vậy, đều nhờ vào công lao của Tiểu Ý đó”
Lão Dương Đầu tuy rằng trên người mệt nhọc, nhưng có thể khiến nhiều người thích tiệm cơm của ông như vậy, trong lòng ông cũng cao hứng, một chút mệt mỏi chính mình cũng không cảm thấy.
Lâm Thục Ý thả nhẹ động tác trên tay, vừa cẩn thận giúp Lão Dương Đầu đấm bóp vai.
"Là do ông nấu ăn ngon thôi ạ bất quá mỗi ngày khách tới nhiều như vậy, thân thể của ông nhất định sẽ không chịu nổi."
"Không có chuyện gì, nhiều người yêu thích cơm ông làm như vậy, ông cũng thật cao hứng."
Lâm Thục Ý nhíu mày, có thể hiểu điều đó, bất quá cậu cũng không muốn Lão Dương Đầu mệt mỏi.
"Ông à, bằng không cháu giúp ông làm đi, ông dạy cháu."
Lão Dương Đầu sững sờ, sau đó biết Lâm Thục Ý là vì đau lòng cho ông, trong lòng thực vui mừng, đưa tay vỗ vai Lâm Thục Ý.
"Không có chuyện gì, ông còn có thể làm, cháu còn nhỏ, công việc này tuy rằng không nặng nhưng cũng không hề nhẹ”
Lâm Thục Ý luôn luôn nghe lời Lão Dương Đầu, lúc này lại bướng bỉnh.
"Ông à cháu có thể làm."
Lão Dương Đầu ban đầu là do cảm thấy Lâm Thục Ý đáng thương, không cha không mẹ, tự một mình sinh hoạt, cùng ông ngược lại rất giống, sau đó cùng cậu nhóc ở chung lâu mới biết đứa nhỏ này mặc dù mới mười tám, nhưng lại rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn lễ phép, chịu khó làm việc, xưa nay chưa hề than khổ cực, đặc biệt Lâm Thục Ý còn đối xử với ông giống như là ông nội ruột của mình.
Ông nguyên bản rất yêu thích đứa nhỏ này, hiện tại thì càng là yêu thích, ông mặc dù có con trai cháu trai, nhưng vì cháu trai cách khá xa nên không thể cùng ông thân cận. Nếu như không phải vì có Lâm Thục Ý, có lẽ ông sẽ phải chịu cảnh cô đơn một thân một mình hết cả đời này vì thế ông là thật lòng yêu thích đứa bé này.
Lão Dương Đầu nghĩ đi nghĩ lại, vành mắt thậm chí có chút ửng hồng, cuối cùng gật gật đầu.
"Được, cháu muốn học, ông dạy cháu."
Tiệm cơm Tây Tần, gọi là tiệm cơm cũng không bằng gọi quán mì, bên trong ngoại trừ đồ ăn vặt khác thì món ngon nhất là mì trộn và mì nước.
Mì nước, nước dùng tươi mới đậm đà, mì trộn liền trộn ra hương mĩ vị
Ngoại trừ món thường gặp là mì sốt cà chua, mì sốt Zha Jiang Mian, còn có mì thịt bò kho, mì thịt gà, mì thịt muối, đều là món đơn giản dễ làm trọng điểm là cách phối hương liệu phương pháp làm sốt, cùng cách nấu canh xương.
Thịt bò ướp muối cùng thịt heo phải cần làm sớm, thịt gà cũng phải làm từ sáng sớm sau đó đặt trong tủ lạnh, đợi đến thời điểm ăn thêm vào là được.
Nấu nước xương kì thực cũng không có phương thức đặc biệt gì, chính là Lão Dương Đầu biết cách phối chế hương liệu, cái này chỉ có mình ông biết, ngoại trừ Lão Dương Đầu cũng không ai biết tại sao ông có thể nấu ra canh xương trong suốt đậm đà ăn lại ngon như vậy.
Lão Dương Đầu đem phương pháp của mình dạy cho Lâm Thục Ý biểu thị ông thật
lòng muốn giao tiệm cơm này cho cậu, ngược lại con trai cháu trai vô tâm của ông cũng đừng hi vọng.
Ngày thứ hai Lâm Thục Ý dậy thật sớm, so với lúc thường còn sớm hơn.
Bởi vì Lão Dương Đầu nói, những món ăn này đều phải chuẩn bị đầy đủ hết từ sớm, nên mỗi ngày đều vào lúc này rời giường.
"Cái này chỉ cần thêm ba hạt là tốt rồi, hương vị của nó nồng nặc nếu thêm nhiều hơn mùi vị liền thay đổi, nhớ kĩ gia vị này chỉ cần thêm ba hạt..."
"Cái này là đề hương, một mảng nhỏ là tốt rồi..."
"Muốn có canh màu nước trà mấu chốt chính là cần một con cá, chỉ là nước xương loãng nấu không ra hiệu quả như thế này, phải chiên thịt cá sơ qua sau đó đổ vào nồi nước sôi, đun sôi rồi lại cho thêm xương cốt, nhớ kĩ cá nhừ rồi thì bỏ ra, nếu hầm thời gian lâu sẽ phản tác dụng.
"Còn có cái này, cái này không thể quên là để khử mùi tanh."
"Xương cốt cũng rất trọng yếu, ngày mai cháu theo ông đi chợ thực phẩm, có một nhà mở cửa hàng bán xương cốt, xương cốt ở đó tươi mới, thịt ngon. Ông quanh năm đều đến nơi đó mua, người bán nhận ra ông, cháu chỉ cần nói là ở tiệm cơm Tây Tần, thì người đó sẽ biết phải bán bao nhiêu.
"Nhớ kĩ, cháu có thể đề giá cao, thế nhưng nhất định không thể thay đổi hương liệu có ăn ngon hay không là do mùi vị nước canh bên trong. Về mặt giá cả ông cũng không bán quá cao cho nên bây giờ còn có nhiều khách lâu năm vẫn thường xuyên đến tiệm cơm như vậy.
Lão Dương Đầu một bên dạy vừa nói, Lâm Thục Ý gật gật đầu, đem mỗi một bước đều ghi tạc trong lòng.
Sau đó Lão Dương Đầu liền ngạc nhiên phát hiện, Lâm Thục Ý dĩ nhiên chỉ nhìn một lần liền có thể nhớ kĩ từng bước.
Hương liệu phối như thế nào, thả nhiều hay thả ít, làm sao thả, trước tiên thả cái gì sau thả cái gì, Lâm Thục Ý đều nhớ không sai chút nào.
Kỳ thực trước kia lúc bưng thức ăn cho khách, Lão Dương Đầu cũng có chút ngạc nhiên, tuy rằng tiệm cơm của ông đồ ăn không nhiều, nhưng thời điểm bận rộn liền có mấy chục cái yêu cầu của khách,cái này muốn ăn, cái kia muốn ăn, có ăn cay hay không ăn cay, cái này thêm cái kia không thêm Lâm Thục Ý đều có thể nhớ chưa này chưa từng một lần nhầm lẫn.
Đứa nhỏ này, quả thực rất thông minh, nếu như không phải là bởi vì trong nhà... Nó nhất định sẽ có tiền đồ lớn
Thời điểm Lâm Thục Ý nấu xong, Lão Dương Đầu đều nếm thử mỗi loại một miếng, mặn ngọt thích hợp, muối hương nồng nặc, cùng mùi vị ông làm ra không kém chút nào, càng là tin chắc Lâm Thục Ý không chỉ thông minh, về khoản nấu ăn còn có thiên phú.
Ngoài ra thì làm mì cũng không đơn giản, trong đó có hai loại sợi mì to và sợi mì nhỏ. Sợi mì to đều nhau là do cách cầm dao cắt mì, sợi mì nhỏ cũng chú trọng phương pháp này, thêm nước nhào bột cho muối thích hợp lúc ra sản phẩm sợi mì dai không dễ đứt đoạn.
Đợi đến khi mọi việc đều xong xuôi, mặt trời đã bắt đầu lên.
"Tiểu Ý muốn ăn cái gì, tuy chúng ta mở tiệm mì cũng không thể mỗi ngày đều ăn mì, ngày hôm nay bận bịu một buổi sáng, không kịp chuẩn bị đồ ăn. Phố Triều Dương phía trước có ngõ nhỏ, bên trong có nhà mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, nghe nói ngon lắm, chủng loại cũng nhiều, ông cho cháu tiền, cháu đi xem xem muốn ăn cái gì, mang về cho ông bánh nướng là được rồi.
Lão Dương Đầu từ đâu đó móc ra tiền, Lâm Thục Ý lại không nhận.
"Cháu có tiền rồi ạ."
Cậu đi tới nơi này, trên căn bản cũng không tốn tiền gì, ăn uống đều ăn tại tiệm cơm Tây Tần, đồ dùng sinh hoạt đều là từ trong cửa hàng tạp hoá mua, cậu lại không cần đi xa, càng không đến mấy chỗ cần tiêu nhiều tiền, cho nên trên người cậu cũng có một ít tiền.
Cậu ở phố Triều Dương lâu như vậy nhưng không đi nhiều, đây cũng là lần đầu tiên biết nơi này có cửa hàng khác bán điểm tâm
Lâm Thục Ý nhìn phía trước cửa hàng, người đứng xếp hàng cũng thật nhiều.
“Đồ ăn ngon lắm đây! ”
Lâm Thục Ý còn chưa đi đến liền bị một cô gái đứng xếp hàng đi tới trước mặt, cô gái cười híp mắt hỏi thăm
“Anh cũng tới mua đồ ăn sáng sao?”
Lâm Thục Ý
“....”
Lâm Thục Ý kỳ thực có một tật xấu, cậu nhớ đồ vật rất chuẩn, thế nhưng nhớ người không tốt, nếu không phải quen biết người ta dù có từ trước mắt cậu đi qua đi lại nhiều lần, cậu cũng sẽ không nhớ tới, cho nên cô bé trước mắt này thoạt nhìn đặc biệt quen mắt, Lâm Thục Ý lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Cô bé có chút giật mình.
“Anh không nhận ra em à?!"
“Nhà em ở sát vách tiệm cơm Tây Tần, bà nội em mỗi ngày đến quán ăn mì!"
Lâm Thục Ý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ tới, cô bé này năm nay học lớp 11, so với cậu nhỏ hơn một tuổi, bà nội cô bé thường đi đến tiệm cơm Tây Tần, mỗi lần đến đều kể về chuyện của cháu gái bà.
“Nhớ ra rồi”
Lâm Thục Ý nở nụ cười trả lời cô bé nghe xong mặt liền đỏ xoay người cùng cô bạn đi cùng nói nhỏ không biết nói cái gì, Lâm Thục Ý cũng không để ý, sự chú ý của cậu đều ở mấy lồng hấp đang bốc khói trong cửa tiệm kia.
Cửa hàng này cùng tiệm cơm Tây Tần có chút giống nhau, cửa tiệm cũng không lớn thậm chí so với tiệm cơm Tây Tần thì nhỏ hơn nhiều, bất quá là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ” (tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì) bên trong có rất nhiều đồ ăn.
“Bà chủ cho tôi bát cháo gà nấm hương, một lồng sủi cảo, một cái bánh khoai chiên, mang về”
"Được rồi."
Lâm Thục Ý nhìn đến đôi mắt nheo lại càng sâu, xem ra quả thực có thật nhiều đồ ăn ngon a.
Xếp hàng hơn nửa giờ mới đến lượt Lâm Thục Ý, bà chủ trước mặt cười híp mắt nhìn cậu.
"Nhóc con muốn ăn gì a?"
Lâm Thục Ý nhìn một chút phía trên tờ thực đơn, ý cười sâu sắc.
“Cho cháu tất cả mỗi loại đều lấy một cái”
Bà chủ choáng váng, tuy rằng đồ ăn bà làm không nhiều, thế nhưng rất hỗn tạp, lung ta lung tung gộp lại cũng đến mười mấy hai mươi món khác nhau, mà thằng bé này lại lấy một thứ một cái?
“Mang hết về?!”
"Mang về ạ! Đúng rồi cho cháu ba cái bánh nướng"
Lâm Thục Ý một mình nhấc theo mấy bao đồ ăn trở về tiệm cơm Tây Tần, Lão Dương Đầu nhìn thấy sợ hết hồn,
"Làm sao mua nhiều như vậy?! "
Bởi vì thật nhiều thứ cậu đều chưa từng ăn, nên muốn mua mỗi loại một thứ ăn thử xem sao.
Sự thực chứng minh thân thể người trẻ tuổi quả thực có thể ăn hết, vì đồ ăn Lâm Thục Ý mua đủ hai, ba người ăn, kết quả vẫn là bị một mình cậu ăn sạch sành sanh, cuối cùng ăn đến bụng tròn vo, hài lòng thở phào một cái.
Đồ ăn của thế giới này thực sự là ăn quá ngon, có vị ngọt có vị mặn cậu đều rất yêu thích.
Hết chương 6.