Chương : 30
Dịch: Nhóm dịch Ta Là Tiên Phàm
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Kỳ hạn ba tháng rốt cuộc đã đến.
Hôm ấy, Chu Chấp sự Chu Miệt Nhãn đến ruộng dược thảo đúng giờ. Gã dẫn theo một tên đệ tử mới – người sẽ thay Tô Trần tiếp lãnh nhiệm vụ trông giữ mười mẩu ruộng dược thảo này.
Tên tiểu tạp dịch xúi quẩy đó cúi gầm mặt ủ rũ, lầm lũi theo sau Chu Miệt Nhãn. Rõ ràng thằng bé không hề vui vẻ chi, nhưng nó chỉ đành chấp nhận. Đây là nhiệm vụ mà Chu Miệt Nhãn đã chỉ định cho nó, nó không sao có thể chối từ.
oooOoOoOooo
Tính toán sẵn thời gian, Tô Trần đã chờ ở bên ngoài gian lều tranh ọp ẹp từ sớm, ngóng đợi mấy người Chu Miệt Nhãn đến.
“Chu Chấp sự, ông đến rồi!” Trông thấy Chu Miệt Nhãn dẫn người đến, Tô Trần khách sáo nói.
Nghĩ đến việc chẳng mấy chốc đã phải rời khỏi nơi này, y dõi mắt trông ra ruộng dược thảo, vẻ mặt ít nhiều lộ ra vẻ không đành.
Ba tháng qua, kể từ khi dùng nước thanh thạch tưới thảo dược, việc trông giữ ruộng dược thảo với Tô Trần mà nói đã không còn là một công việc nhàm chán, tẻ nhạt nữa.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của y có sự tăng tiến, đã đột phá mạnh mẽ, sơ thành hạ đan điền. Hơn thế, y còn để dành được một lượng dược liệu đủ dùng cho hơn nửa năm, về sau còn có thể tiếp tục sử dụng vào việc tôi luyện thân thể.
Có thể nói, mảnh ruộng dược thảo này cũng là nơi y cất cánh vụt bay. Mà giờ đây, y đã sắp phải rời bỏ chốn này.
“Ừm, mấy tháng nay tiểu lão đệ vẫn khỏe chứ hả, đợi bản chấp sự kiểm kê, nghiệm thu một lát đã!” Chu Miệt Nhãn chắp hai tay sau lưng, chẳng buồn ngó đến Tô Trần. Gã đương chuẩn bị sẵn mấy lời thoái thác, hòng vạch lá tìm sâu, moi ra vài khuyết điểm trong ruộng dược, trừ ít tiền công của Tô Trần.
Tiền công bị cắt xén tuy chẳng đáng là bao, nhưng đây lại là thú vui đắc ý nhất trong cuộc đời làm chấp sự Tạp Dịch Đường của gã. Tuy bị lũ tiểu tạp dịch trong phân đường căm hận, nghiến răng nghiến lợi mà đặt cho cái biệt hiệu “Chu Miệt Nhãn” (*), gã ta vẫn không hề để tâm, mà ngược lại còn lấy đó làm vinh hạnh.
Miệt Nhãn: Xin xem lại chú thích ở chương 24.
Chu Miệt Nhãn vô ý liếc mắt sang Tô Trần bấy giờ đang cung kính chờ đợi, lại tình cờ bắt gặp vẻ mặt hồng hào của y, thậm chí, ánh mắt của thằng bé bấy giờ còn lộ ra vẻ không đành. Lúc này, Chu Miệt Nhãn mới phát hiện ra có điều chi đó không đúng, bất giác gã không khỏi ngẩn người.
Quá bất thường mà!
Phải biết rằng, trông coi ruộng dược thảo là công việc tẻ nhạt vô cùng. Ngay cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, sống ở nơi thế này hơn ba tháng cũng tựa như ngồi tù vậy, sẽ khiến bất cứ một tên đệ tử tạp dịch nào cũng phải chán chường đến mức chỉ muốn chết quách cho xong.
Mấy tên đệ tử tạp dịch lãnh nhận nhiệm vụ này trước đây, trải qua ba tháng như thế, dáng vẻ đều suy sụp vô cùng, trông thấy Chu Miệt Nhãn đến tựa như trông thấy đại cứu tinh, chỉ hận chẳng thể mau chóng chuyển giao nhiệm vụ rồi rời đi.
Vậy nên, Tạp Dịch Đường mới có quy định về kỳ hạn như thế - mỗi đệ tử tạp dịch trong vòng ba năm chỉ được sắp xếp cho một lần coi sóc ruộng dược thảo, mà mỗi lần đều hạn định trong ba tháng. Nếu thời gian quá dài, bất kỳ một tên tạp dịch nào nhận trông ruộng dược cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Trước nay Chu Miệt Nhãn chưa hề trông thấy bộ dạng nào như Tô Trần thế này: ở nơi đây đã ba tháng ròng, y chẳng những không hề trở nên uể oải sa sút, mà ngược lại, diện sắc thậm chí còn rạng rỡ hơn so với lúc trước. Trông dáng vẻ “thần thanh, khí sảng” (1) ấy của y, cứ như thể y đã du sơn ngoạn thủy ở nơi non núi này vậy.
Cứ trông khí sắc hồng hào ửng trên mặt Tô Trần, e là khí huyết nơi hạ đan điền của y đã tiến triển không ít.
Trình độ của Chu Miệt Nhãn có hạn, nên nếu chỉ dựa vào khí sắc trên gương mặt thì cũng không nhìn ra được tu vi võ đạo của Tô Trần. Trong lòng nhất thời có sự nghi hoặc, gã cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Rất nhanh, gã đã trông thấy trước căn lều cỏ có một hàng mười cây cọc gỗ cứng dùng luyện công phu, mỗi cây cọc như thế đều đã bị một chưởng đánh gãy, đổ lăn ra đất, vụn gỗ tan tác khắp mặt đất.
Chu Miệt Nhãn bất giác biến sắc.
Cứ trông mấy cây cọc gỗ đó, mỗi cây như thế đều thô to, đã chắc chắn lại cứng cáp. Nếu không có nổi lực đạo trên trăm cân, e rằng tuyệt đối không thể dùng chưởng lực chặt gãy được.
Điều này lẽ nào hàm ý rằng, Tô Trần đã đột phá tu vi nơi hạ đan điền, đạt đến cảnh giới võ giả tam lưu?
“Ngươi… sơ thành hạ đan điền rồi?” Sắc mặt của Chu Miệt Nhãn rất khó coi, gã rốt cuộc đã đoán được bảy tám phần rằng, Tô Trần đã đột phá cảnh giới tam lưu.
“Phải!” Tô Trần cười nhạt, gật đầu. Y không định sẽ che giấu chuyện này.
Theo quy định, đệ tử Tạp Dịch Đường chỉ cần đạt đến cảnh giới tam lưu, thì đã có thể thăng tiến thành một chấp sự đê cấp (**). Để sau này có thể tiện bề hành sự ở Tạp Dịch Đường, tự lựa chọn nhiệm vụ tạp dịch, y cần phải nhanh chóng trở thành một chấp sự đê cấp. Đợi lát nữa, sau khi rời khỏi ruộng thảo dược, y sẽ trở về Tạp Dịch Đường thăng chức.
(**) Đê cấp: “cấp thấp”, người dịch không tìm thấy cách dịch khác phù hợp hơn nên mạn phép để nguyên Hán Việt.
Vả chăng, trước đó y đã đem chỗ dược liệu còn lại cất giấu kĩ càng. Cho dù Chu Miệt Nhãn có đâm bụng hoài nghi cũng vô ích. Dù sao gã cũng chẳng lùng ra được bất cứ sơ hở nào của Tô Trần.
Chu Miệt Nhãn nghe Tô Trần thừa nhận như thế, không kiềm được phải nhảy dựng lên vì kinh ngạc. Tay gã run rẩy chỉ vào Tô Trần, gã kích động quát lớn, nước bọt bắn lung tung: “Chuyện này, chuyện này sao có thể được! Một tên tiểu tạp dịch mới đầu nhập Dược Vương Bang được nửa năm, vào Tạp Dịch Đường mới ba tháng như ngươi, sao lại có thể đột phá cảnh giới tam lưu chỉ trong thời gian ngắn như vậy! Còn chưa đến ba năm, thì đừng có hòng mơ tưởng đến!”
Nhớ lại năm xưa, Chu Miệt Nhãn gã phải phí mất bốn, năm năm ròng rã mới có thể lên đến chức chấp sự đê cấp; lại phải mất trọn thêm mười lăm năm gian khổ nữa, mới leo được đến chức chấp sự trung cấp.
Tên tiểu tử Tô Trần này, kể từ lúc y vào Tạp Dịch Đường, rồi ở nơi này trông coi ruộng dược thảo, cũng chỉ mới ba tháng mà thôi. Thế mà y đã sơ thành hạ đan điền, như thế thì thực quá nhanh rồi. Việc Tô Trần tiến bộ nhanh đến thế đã khiến Chu Miệt Nhãn vừa tức tối vừa sinh lòng ghen ghét.
Tốc độ tu luyện của y vượt quá đại đa số các đệ tử tạp dịch, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Trừ phi… y đã dùng đến thảo dược tôi thể để bổ trợ cho việc tu luyện.
“Không ổn! Có lẽ tên tiểu tử này không thực sự dám cả gan làm càng như thế… Mà cũng biết đâu chừng nó đã trộm thảo dược tôi thể, thế nên mới có thể bước vào cảnh giới tam lưu chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đến vậy. Đúng chứ nhỉ?” Trong lòng đâm nghi ngờ, nghĩ đến đây, Chu Miệt Nhãn lập tức biến sắc. Diện sắc Tô Trần hồng hào như thế, y lại lưu luyến ruộng dược thảo này không nỡ rời đi, đấy là minh chứng rõ ràng nhất.
Chu Miệt Nhãn không kiềm được phải đưa mắt liếc về phía Tô Trần, dùng ánh mắt hung tợn nhìn trừng y, trong lòng gã lúc này kinh ngạc và phẫn nộ đan xen.
Đệ tử trong bang nếu dám ăn cắp thảo dược, một khi bị bắt được, có thể sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc theo bang quy. Các bang phái giang hồ không đưa phường trộm cắp đến quan phủ, mà đều tự lập hình đường, trói kẻ trộm đó lại đánh cho đến chết, lấy việc trừng phạt đó để răn đe những người khác.
Nếu lượng dược liệu bị đánh cắp quá nhiều, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn có khả năng sẽ liên can đến một gã chấp sự trung cấp như Chu Miệt Nhãn.
Dám qua mặt gã mà đánh cắp dược liệu trong bang, quả là tự tìm đến cái chết!
Chu Miệt Nhãn đi một vòng quanh Tô Trần, mũi đánh hơi thật kỹ.
Song, Tô Trần đã có sự chuẩn bị trước, từ hôm qua y đã ngâm mình tắm gội trong nước gạo đục, trên thân thể lúc này chỉ loáng thoáng một thứ mùi hương trong trẻo, chứ không hề có mùi thảo dược.
Hừ, tiểu tử, che giấy giỏi thật đấy! Ngươi tưởng rằng đã rửa sạch mùi thảo dược trên người, thì ta sẽ không lần ra được sơ hở của ngươi sao? Nhưng dưới ánh hỏa nhãn kim tinh của Chu Miệt Nhãn này, mọi thứ đều phải hiện nguyên hình, ngươi giấu giấu giếm giếm như thế, có tác dụng gì?!
Chu Miệt Nhãn lộ ra dáng vẻ hung tợn, buông lời cảnh cáo:
“Tiểu lão đệ, ba tháng trước, trên đường tới đây, bản chấp sự đã có lòng tốt nhắc nhở ngươi, rằng ngươi tuyệt đối không được động đến thảo dược trong vườn dược này…
Sự tàn khốc của các trưởng lão Hình Đường ở Dược Vương Bang, sự đau đớn khi bị nhổ gân rút xương, bị đem ra “điểm thiên đăng” (2), đâu phải là thứ một tiểu tạp dịch như ngươi có thể tưởng tượng nổi. Nếu ngươi chủ động khai nhận, lấy công chuộc tội, bản chấp sự còn có thể năn nỉ giúp ngươi một đôi lời, để ngươi đỡ phải chịu khổ một chút.”
“Chu Chấp sự, mấy lời ông nói nãy giờ, sao một chữ ta cũng nghe không hiểu nhỉ? Hay là ông đi nghiệm thu thảo dược trước đi, rồi nói với ta mấy chuyện này tiếp!” Tô Trần điềm nhiên nói.
Cứ cho Chu Miệt Nhãn hoài nghi chi đó, kiện cáo đến tận các trưởng lão Hình Đường của Dược Vương Bang rằng y đã lấy trộm dược liệu, thế thì gã phải đem được bằng chứng rõ ràng đến đấy, nói phải có sách, mách phải có chứng.
Các vị trưởng lão chỉ quan tâm liệu y có đánh cắp dược liệu hay không, chứ đâu nhàn rỗi đến mức tốn công đi điều tra xem y làm sao có thể đột phá cảnh giới hạ đan điền?!
Phải biết rằng, tổng số đệ tử của Dược Vương Bang lên đến hàng nghìn, mà đại đa phần các tân đệ tử nội môn đều đột phá được hạ đan điền, bước vào cảnh giới tam lưu chỉ trong vòng hai hoặc ba tháng, lâu hơn thì có thể mất khoảng bốn, năm tháng.
Một tên đệ tử tạp dịch mới của Tạp Dịch Đường như y, từ lúc nhập bang đến nay đã ngót nghét tám tháng ròng mới có thể tiến lên được cảnh giới tam lưu, đây là chuyện nhỏ không đáng để bình bàn, tốc độ như thế đã chậm hơn các đệ tử nội môn bội phần. Ngoại trừ các đệ tử của Tạp Dịch Đường sẽ lấy làm kinh ngạc về tốc độ tu luyện của Tô Trần, còn người của các phân đường còn lại sẽ chỉ coi đây là chuyện thường tình.
“Một tên đệ tử thấp kém làm sao lại có thể đột phá cảnh giới tam lưu chỉ trong vòng tám tháng?” Các trưởng lão của Dược Vương Bang công việc bộn bề, ắt sẽ không nhàn rỗi đi quan tâm một chuyện bé xíu chỉ bằng hạt đậu như thế.
Tô Trần không hề kinh sợ Chu Miệt Nhãn, đợi đến khi y trở thành chấp sự đê cấp rồi, y có thể tự chọn lấy nhiệm vụ mà làm, Chu Miệt Nhãn không sao có thể tìm cơ hội thao túng, gây khó dễ cho y.
“Hừm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chống mắt lên mà xem, bản lĩnh của ngươi có lớn bằng trời đi nữa, Chu Miệt Nhãn ta vẫn có thể nắm thóp được ngươi!”
Chu Miệt Nhãn lạnh lùng “hừ” một tiếng, lấy từ trong ngực áo ra một quyển sổ ghi chép thảo dược dày cộp, rồi đến ruộng thảo dược đối chiếu, từng gốc, từng gốc một, kiểm kê hết số dược liệu trên mười mẩu ruộng. Để đề phòng các đệ tử lấy cắp dược liệu khi trông coi ruộng dược thảo, tất cả những gốc thảo dược từ một năm tuổi trở lên, đều được ghi chép rõ ràng trong sổ, số liệu ghi chép bao gồm cả số lượng và số năm cụ thể của chúng.
Chỉ có những mầm non mới không được kiểm kê kỹ càng, bởi chúng chẳng những không có chút dược lực nào, lại chẳng thể dùng vào việc tôi thể, mà cũng không đáng mấy đồng bạc. Vả chăng, tỉ lệ chết của những mầm non mới nhú khá cao, số lượng lại nhiều, cho dù có chết mất ít mầm non cũng là tổn thất thường tìm, nên không bị ghi nhận vào sổ sách.
Chỉ khi tổn thất những dược liệu trên một năm tuổi mới bị khấu hao tiền công. Còn như tổn thất những dược liệu trên mười năm tuổi, sẽ phải chịu phạt nặng.
Chu Miệt Nhãn kiểm tra từ đầu ruộng dược đến cuối ruộng dược, cẩn thận đối chiếu từng gốc thảo dược một với sổ sách, thế rồi gã ngẩn người, trợn tròn mắt.
Những thảo dược từ một năm tuổi trở lên tron ruộng dược, nửa gốc cũng chẳng thiếu.
Chuyện này… chuyện này là thế nào?
Dược liệu chẳng mất mát, mà thằng nhãi kia chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến triển vượt bậc, luyện thành hạ đan điền, chuyện này thực quá kỳ quặc.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Chu Miệt Nhãn nóng lòng đến mức mồ hôi toát ra nhễ nhại trên mặt. Gã vò đầu bứt tai, lại kiểm tra thêm hai lần nữa, kết quả cũng vẫn y hệt như thế chẳng khác.
Tên đệ tử tạp dịch mới đến kia cũng lấy làm kinh ngạc, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thằng bé ngước trông Tô Trần, trong lòng ngưỡng mộ khôn cùng. Tô Trần vốn cũng chỉ là một tiểu tạp dịch mới nhập môn như nó, mà chớp mắt y đã trở thành chấp sự đê cấp. Từ nay, địa vị của y ở Tạp Dịch Đường đã cao hơn một bực, sẽ không còn bị Chu Miệt Nhãn gây khó dễ nữa, chẳng trách dáng vẻ y lại tự nhiên, phơi phới như thế, tinh thần cũng rất đỗi phấn chấn.
Tô Trần bấy giờ đương khoanh tay đứng bên cạnh Chu Miệt Nhãn, bàng quan nhìn gã. Y đã đợi Chu Miệt Nhãn suốt từ nãy đến giờ, chờ gã kiểm kê qua những mấy lượt mà vẫn không tìm ra được bất cứ vấn đề nào. Lúc này, y mới cười, hỏi: “Chu Chấp sự, ông xem thảo dược trong ruộng dược này sinh trưởng thế nào?”
“Cũng... cũng được ha...” Chu Miệt Nhãn ngây người ra. Gã ôm quyển sổ đờ đẫn ngồi trên gò đất. Gã cũng hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này, tại sao với hỏa nhãn kim tinh của gã mà rốt cuộc vẫn không tìm ra được vấn đề. Đến nước này, ngay cả chuyện bới lông tìm vết thêm từ ruộng dược thảo, gã cũng chẳng màng nữa.
Vả chăng, có moi móc thêm, cũng chẳng moi ra được sơ hở nào. Dược liệu trên mười mẩu ruộng dược này đều sinh trưởng rất tốt, được tưới nước nhiều, phân bón cũng đủ. Những chỗ đất cần làm cho tơi xốp thì cũng thường được làm tơi xốp. Có thể thấy Tô Trần đã rất nghiêm túc chăm sóc mười mẩu ruộng dược thảo này.
Cho dù gã gắng bới lông tìm vết, quyết trừ của Tô Trần mấy mươi đồng bạc, thì mấy mươi đồng ấy cũng đáng là gì đối với một người chỉ chốc nữa đây đã thăng chức trở thành chấp sự đê cấp!
“Chu Chấp sự, nếu không có vấn đề gì nữa, vậy thì hoàn tất việc chuyển giao nhiệm vụ thôi. Ta đi Tạp Dịch Đường lãnh tiền công … À phải rồi, còn phải nhân đó đổi một tấm thẻ bài Chấp sự đê cấp nữa!” Tô Trần cười.
Hương thảo dược trên người y đã bị mùi khác át đi, bã của tất thảy những thảo dược đã dùng qua đều bị y đem vứt vào lò đốt cả, Chu Miệt Nhãn đương nhiên không phát hiện được gì. Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm – cũng coi như đã chuyển giao xong nhiệm vụ này.
Chu Miệt Nhãn không lần ra được vấn đề, rằng y đã dùng nước thanh thạch để tưới lên những mầm non, rồi dùng chỗ thảo dược non đấy tôi thể, bổ trợ cho việc tu luyện. Đương nhiên, cũng sẽ không còn người nào biết được chuyện này nữa.
Chuyện này thần không biết quỷ không hay.
Y lại cũng chẳng ngốc đến mức đem bán số thảo dược còn sót lại. Bởi lẽ, việc mua bán thảo dược ở mười ba huyện của Ngô Quận này, đã bị Dược Vương Bang lũng đoạn tất. Dược Vương Bang thao túng hết thảy, há để cho kẻ khác nhúng tay vào?! Cho dù có là đệ tử của chính Dược Vương Bang, cũng không được phép lén lút bán dược liệu, mà chỉ có thể mua bán nội trong bang, quy định hết sức hà khắc. Nếu tính cả những dược đường của Cô Tô huyện thành, thì chừng tám phần đã là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Dược Vương Bang, hai phần còn lại cũng có mối quan hệ mật thiết với Dược Vương Bang, tuyệt đối sẽ không dám đắc tội với Dược Vương Bang.
Nếu lén đem thảo dược đi bán, sẽ ngay lập tức bị các dược đường hoài nghi nguồn gốc của số thảo dược ấy. Đến khi Dược Vương Bang điều tra ra, lại không thể giải thích được, tất điềm xui đã vận vào người!
- -------------------------------------------------------------------
Chú thích của người biên:(1) “Thần thanh, khí sảng”: thường được dùng nhiều trong cổ văn hay trong các tài liệu về nhân tướng học để mô tả diện mạo và khí chất của một người. Quan điểm của Đạo gia và các nhà nhân tướng học cho rằng, Tinh, Khí, Thần, Sắc là bốn nền tảng căn bản hình thành nên khí chất của con người. Bốn thứ này khó có thể dùng lời lẽ hay lấy ví dụ để hình dung rõ, chỉ có thể hội ý:
Nếu ví hình tướng con người như một ngọn đèn dầu, thì “Tinh” ví như dầu trong ngọn đèn, “Thần” tựa như lửa đèn, “Khí” lại như ánh sáng hoặc khói tỏa ra từ ngọn lửa, từ đấy mà vận vào hình tướng con người.
“Thần thanh, khí sảng” đại khái dùng chỉ một người khỏe mạnh (ít nhất về mặt tinh thần), sắc diện hồng hào, tươi tắn, dáng vẻ thoải mái, phong độ tiêu sái, có phần thoát tục v.v. Nếu dịch cụm này một cách tương đối thuần Việt sẽ là “tinh thần trong sáng, khí chất hào sảng”, tuy nhiên dịch như thế chưa đủ để lột tả hết cái hay của cụm từ này, nên người dịch cân nhắc để nguyên Hán Việt và chú thích thêm. (Lược khảo từ “Thần Tướng Toàn Biên”, Trần Hy Dy tiên sinh)(2) “Điểm thiên đăng”: hay “thắp đèn trời”, hiểu nôm na hơn là thắp một ngọn đèn dâng trời, chỉ một hình thức tra tấn và tử hình phạm nhân hết sức tàn khốc vào thời cổ đại. Phạm nhân bị trói chặt trong vải bố và ngâm trong dầu, khi đêm xuống thì bị trói vào cọc gỗ và bị châm lửa đốt sống. Ngọn lửa cháy rừng rực tựa như một ngọn đèn dâng lên trời cao, thực chất chỉ là lối nói văn vẻ cho một kiểu giết người man rợ.
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Kỳ hạn ba tháng rốt cuộc đã đến.
Hôm ấy, Chu Chấp sự Chu Miệt Nhãn đến ruộng dược thảo đúng giờ. Gã dẫn theo một tên đệ tử mới – người sẽ thay Tô Trần tiếp lãnh nhiệm vụ trông giữ mười mẩu ruộng dược thảo này.
Tên tiểu tạp dịch xúi quẩy đó cúi gầm mặt ủ rũ, lầm lũi theo sau Chu Miệt Nhãn. Rõ ràng thằng bé không hề vui vẻ chi, nhưng nó chỉ đành chấp nhận. Đây là nhiệm vụ mà Chu Miệt Nhãn đã chỉ định cho nó, nó không sao có thể chối từ.
oooOoOoOooo
Tính toán sẵn thời gian, Tô Trần đã chờ ở bên ngoài gian lều tranh ọp ẹp từ sớm, ngóng đợi mấy người Chu Miệt Nhãn đến.
“Chu Chấp sự, ông đến rồi!” Trông thấy Chu Miệt Nhãn dẫn người đến, Tô Trần khách sáo nói.
Nghĩ đến việc chẳng mấy chốc đã phải rời khỏi nơi này, y dõi mắt trông ra ruộng dược thảo, vẻ mặt ít nhiều lộ ra vẻ không đành.
Ba tháng qua, kể từ khi dùng nước thanh thạch tưới thảo dược, việc trông giữ ruộng dược thảo với Tô Trần mà nói đã không còn là một công việc nhàm chán, tẻ nhạt nữa.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của y có sự tăng tiến, đã đột phá mạnh mẽ, sơ thành hạ đan điền. Hơn thế, y còn để dành được một lượng dược liệu đủ dùng cho hơn nửa năm, về sau còn có thể tiếp tục sử dụng vào việc tôi luyện thân thể.
Có thể nói, mảnh ruộng dược thảo này cũng là nơi y cất cánh vụt bay. Mà giờ đây, y đã sắp phải rời bỏ chốn này.
“Ừm, mấy tháng nay tiểu lão đệ vẫn khỏe chứ hả, đợi bản chấp sự kiểm kê, nghiệm thu một lát đã!” Chu Miệt Nhãn chắp hai tay sau lưng, chẳng buồn ngó đến Tô Trần. Gã đương chuẩn bị sẵn mấy lời thoái thác, hòng vạch lá tìm sâu, moi ra vài khuyết điểm trong ruộng dược, trừ ít tiền công của Tô Trần.
Tiền công bị cắt xén tuy chẳng đáng là bao, nhưng đây lại là thú vui đắc ý nhất trong cuộc đời làm chấp sự Tạp Dịch Đường của gã. Tuy bị lũ tiểu tạp dịch trong phân đường căm hận, nghiến răng nghiến lợi mà đặt cho cái biệt hiệu “Chu Miệt Nhãn” (*), gã ta vẫn không hề để tâm, mà ngược lại còn lấy đó làm vinh hạnh.
Miệt Nhãn: Xin xem lại chú thích ở chương 24.
Chu Miệt Nhãn vô ý liếc mắt sang Tô Trần bấy giờ đang cung kính chờ đợi, lại tình cờ bắt gặp vẻ mặt hồng hào của y, thậm chí, ánh mắt của thằng bé bấy giờ còn lộ ra vẻ không đành. Lúc này, Chu Miệt Nhãn mới phát hiện ra có điều chi đó không đúng, bất giác gã không khỏi ngẩn người.
Quá bất thường mà!
Phải biết rằng, trông coi ruộng dược thảo là công việc tẻ nhạt vô cùng. Ngay cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, sống ở nơi thế này hơn ba tháng cũng tựa như ngồi tù vậy, sẽ khiến bất cứ một tên đệ tử tạp dịch nào cũng phải chán chường đến mức chỉ muốn chết quách cho xong.
Mấy tên đệ tử tạp dịch lãnh nhận nhiệm vụ này trước đây, trải qua ba tháng như thế, dáng vẻ đều suy sụp vô cùng, trông thấy Chu Miệt Nhãn đến tựa như trông thấy đại cứu tinh, chỉ hận chẳng thể mau chóng chuyển giao nhiệm vụ rồi rời đi.
Vậy nên, Tạp Dịch Đường mới có quy định về kỳ hạn như thế - mỗi đệ tử tạp dịch trong vòng ba năm chỉ được sắp xếp cho một lần coi sóc ruộng dược thảo, mà mỗi lần đều hạn định trong ba tháng. Nếu thời gian quá dài, bất kỳ một tên tạp dịch nào nhận trông ruộng dược cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Trước nay Chu Miệt Nhãn chưa hề trông thấy bộ dạng nào như Tô Trần thế này: ở nơi đây đã ba tháng ròng, y chẳng những không hề trở nên uể oải sa sút, mà ngược lại, diện sắc thậm chí còn rạng rỡ hơn so với lúc trước. Trông dáng vẻ “thần thanh, khí sảng” (1) ấy của y, cứ như thể y đã du sơn ngoạn thủy ở nơi non núi này vậy.
Cứ trông khí sắc hồng hào ửng trên mặt Tô Trần, e là khí huyết nơi hạ đan điền của y đã tiến triển không ít.
Trình độ của Chu Miệt Nhãn có hạn, nên nếu chỉ dựa vào khí sắc trên gương mặt thì cũng không nhìn ra được tu vi võ đạo của Tô Trần. Trong lòng nhất thời có sự nghi hoặc, gã cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Rất nhanh, gã đã trông thấy trước căn lều cỏ có một hàng mười cây cọc gỗ cứng dùng luyện công phu, mỗi cây cọc như thế đều đã bị một chưởng đánh gãy, đổ lăn ra đất, vụn gỗ tan tác khắp mặt đất.
Chu Miệt Nhãn bất giác biến sắc.
Cứ trông mấy cây cọc gỗ đó, mỗi cây như thế đều thô to, đã chắc chắn lại cứng cáp. Nếu không có nổi lực đạo trên trăm cân, e rằng tuyệt đối không thể dùng chưởng lực chặt gãy được.
Điều này lẽ nào hàm ý rằng, Tô Trần đã đột phá tu vi nơi hạ đan điền, đạt đến cảnh giới võ giả tam lưu?
“Ngươi… sơ thành hạ đan điền rồi?” Sắc mặt của Chu Miệt Nhãn rất khó coi, gã rốt cuộc đã đoán được bảy tám phần rằng, Tô Trần đã đột phá cảnh giới tam lưu.
“Phải!” Tô Trần cười nhạt, gật đầu. Y không định sẽ che giấu chuyện này.
Theo quy định, đệ tử Tạp Dịch Đường chỉ cần đạt đến cảnh giới tam lưu, thì đã có thể thăng tiến thành một chấp sự đê cấp (**). Để sau này có thể tiện bề hành sự ở Tạp Dịch Đường, tự lựa chọn nhiệm vụ tạp dịch, y cần phải nhanh chóng trở thành một chấp sự đê cấp. Đợi lát nữa, sau khi rời khỏi ruộng thảo dược, y sẽ trở về Tạp Dịch Đường thăng chức.
(**) Đê cấp: “cấp thấp”, người dịch không tìm thấy cách dịch khác phù hợp hơn nên mạn phép để nguyên Hán Việt.
Vả chăng, trước đó y đã đem chỗ dược liệu còn lại cất giấu kĩ càng. Cho dù Chu Miệt Nhãn có đâm bụng hoài nghi cũng vô ích. Dù sao gã cũng chẳng lùng ra được bất cứ sơ hở nào của Tô Trần.
Chu Miệt Nhãn nghe Tô Trần thừa nhận như thế, không kiềm được phải nhảy dựng lên vì kinh ngạc. Tay gã run rẩy chỉ vào Tô Trần, gã kích động quát lớn, nước bọt bắn lung tung: “Chuyện này, chuyện này sao có thể được! Một tên tiểu tạp dịch mới đầu nhập Dược Vương Bang được nửa năm, vào Tạp Dịch Đường mới ba tháng như ngươi, sao lại có thể đột phá cảnh giới tam lưu chỉ trong thời gian ngắn như vậy! Còn chưa đến ba năm, thì đừng có hòng mơ tưởng đến!”
Nhớ lại năm xưa, Chu Miệt Nhãn gã phải phí mất bốn, năm năm ròng rã mới có thể lên đến chức chấp sự đê cấp; lại phải mất trọn thêm mười lăm năm gian khổ nữa, mới leo được đến chức chấp sự trung cấp.
Tên tiểu tử Tô Trần này, kể từ lúc y vào Tạp Dịch Đường, rồi ở nơi này trông coi ruộng dược thảo, cũng chỉ mới ba tháng mà thôi. Thế mà y đã sơ thành hạ đan điền, như thế thì thực quá nhanh rồi. Việc Tô Trần tiến bộ nhanh đến thế đã khiến Chu Miệt Nhãn vừa tức tối vừa sinh lòng ghen ghét.
Tốc độ tu luyện của y vượt quá đại đa số các đệ tử tạp dịch, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Trừ phi… y đã dùng đến thảo dược tôi thể để bổ trợ cho việc tu luyện.
“Không ổn! Có lẽ tên tiểu tử này không thực sự dám cả gan làm càng như thế… Mà cũng biết đâu chừng nó đã trộm thảo dược tôi thể, thế nên mới có thể bước vào cảnh giới tam lưu chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đến vậy. Đúng chứ nhỉ?” Trong lòng đâm nghi ngờ, nghĩ đến đây, Chu Miệt Nhãn lập tức biến sắc. Diện sắc Tô Trần hồng hào như thế, y lại lưu luyến ruộng dược thảo này không nỡ rời đi, đấy là minh chứng rõ ràng nhất.
Chu Miệt Nhãn không kiềm được phải đưa mắt liếc về phía Tô Trần, dùng ánh mắt hung tợn nhìn trừng y, trong lòng gã lúc này kinh ngạc và phẫn nộ đan xen.
Đệ tử trong bang nếu dám ăn cắp thảo dược, một khi bị bắt được, có thể sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc theo bang quy. Các bang phái giang hồ không đưa phường trộm cắp đến quan phủ, mà đều tự lập hình đường, trói kẻ trộm đó lại đánh cho đến chết, lấy việc trừng phạt đó để răn đe những người khác.
Nếu lượng dược liệu bị đánh cắp quá nhiều, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn có khả năng sẽ liên can đến một gã chấp sự trung cấp như Chu Miệt Nhãn.
Dám qua mặt gã mà đánh cắp dược liệu trong bang, quả là tự tìm đến cái chết!
Chu Miệt Nhãn đi một vòng quanh Tô Trần, mũi đánh hơi thật kỹ.
Song, Tô Trần đã có sự chuẩn bị trước, từ hôm qua y đã ngâm mình tắm gội trong nước gạo đục, trên thân thể lúc này chỉ loáng thoáng một thứ mùi hương trong trẻo, chứ không hề có mùi thảo dược.
Hừ, tiểu tử, che giấy giỏi thật đấy! Ngươi tưởng rằng đã rửa sạch mùi thảo dược trên người, thì ta sẽ không lần ra được sơ hở của ngươi sao? Nhưng dưới ánh hỏa nhãn kim tinh của Chu Miệt Nhãn này, mọi thứ đều phải hiện nguyên hình, ngươi giấu giấu giếm giếm như thế, có tác dụng gì?!
Chu Miệt Nhãn lộ ra dáng vẻ hung tợn, buông lời cảnh cáo:
“Tiểu lão đệ, ba tháng trước, trên đường tới đây, bản chấp sự đã có lòng tốt nhắc nhở ngươi, rằng ngươi tuyệt đối không được động đến thảo dược trong vườn dược này…
Sự tàn khốc của các trưởng lão Hình Đường ở Dược Vương Bang, sự đau đớn khi bị nhổ gân rút xương, bị đem ra “điểm thiên đăng” (2), đâu phải là thứ một tiểu tạp dịch như ngươi có thể tưởng tượng nổi. Nếu ngươi chủ động khai nhận, lấy công chuộc tội, bản chấp sự còn có thể năn nỉ giúp ngươi một đôi lời, để ngươi đỡ phải chịu khổ một chút.”
“Chu Chấp sự, mấy lời ông nói nãy giờ, sao một chữ ta cũng nghe không hiểu nhỉ? Hay là ông đi nghiệm thu thảo dược trước đi, rồi nói với ta mấy chuyện này tiếp!” Tô Trần điềm nhiên nói.
Cứ cho Chu Miệt Nhãn hoài nghi chi đó, kiện cáo đến tận các trưởng lão Hình Đường của Dược Vương Bang rằng y đã lấy trộm dược liệu, thế thì gã phải đem được bằng chứng rõ ràng đến đấy, nói phải có sách, mách phải có chứng.
Các vị trưởng lão chỉ quan tâm liệu y có đánh cắp dược liệu hay không, chứ đâu nhàn rỗi đến mức tốn công đi điều tra xem y làm sao có thể đột phá cảnh giới hạ đan điền?!
Phải biết rằng, tổng số đệ tử của Dược Vương Bang lên đến hàng nghìn, mà đại đa phần các tân đệ tử nội môn đều đột phá được hạ đan điền, bước vào cảnh giới tam lưu chỉ trong vòng hai hoặc ba tháng, lâu hơn thì có thể mất khoảng bốn, năm tháng.
Một tên đệ tử tạp dịch mới của Tạp Dịch Đường như y, từ lúc nhập bang đến nay đã ngót nghét tám tháng ròng mới có thể tiến lên được cảnh giới tam lưu, đây là chuyện nhỏ không đáng để bình bàn, tốc độ như thế đã chậm hơn các đệ tử nội môn bội phần. Ngoại trừ các đệ tử của Tạp Dịch Đường sẽ lấy làm kinh ngạc về tốc độ tu luyện của Tô Trần, còn người của các phân đường còn lại sẽ chỉ coi đây là chuyện thường tình.
“Một tên đệ tử thấp kém làm sao lại có thể đột phá cảnh giới tam lưu chỉ trong vòng tám tháng?” Các trưởng lão của Dược Vương Bang công việc bộn bề, ắt sẽ không nhàn rỗi đi quan tâm một chuyện bé xíu chỉ bằng hạt đậu như thế.
Tô Trần không hề kinh sợ Chu Miệt Nhãn, đợi đến khi y trở thành chấp sự đê cấp rồi, y có thể tự chọn lấy nhiệm vụ mà làm, Chu Miệt Nhãn không sao có thể tìm cơ hội thao túng, gây khó dễ cho y.
“Hừm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chống mắt lên mà xem, bản lĩnh của ngươi có lớn bằng trời đi nữa, Chu Miệt Nhãn ta vẫn có thể nắm thóp được ngươi!”
Chu Miệt Nhãn lạnh lùng “hừ” một tiếng, lấy từ trong ngực áo ra một quyển sổ ghi chép thảo dược dày cộp, rồi đến ruộng thảo dược đối chiếu, từng gốc, từng gốc một, kiểm kê hết số dược liệu trên mười mẩu ruộng. Để đề phòng các đệ tử lấy cắp dược liệu khi trông coi ruộng dược thảo, tất cả những gốc thảo dược từ một năm tuổi trở lên, đều được ghi chép rõ ràng trong sổ, số liệu ghi chép bao gồm cả số lượng và số năm cụ thể của chúng.
Chỉ có những mầm non mới không được kiểm kê kỹ càng, bởi chúng chẳng những không có chút dược lực nào, lại chẳng thể dùng vào việc tôi thể, mà cũng không đáng mấy đồng bạc. Vả chăng, tỉ lệ chết của những mầm non mới nhú khá cao, số lượng lại nhiều, cho dù có chết mất ít mầm non cũng là tổn thất thường tìm, nên không bị ghi nhận vào sổ sách.
Chỉ khi tổn thất những dược liệu trên một năm tuổi mới bị khấu hao tiền công. Còn như tổn thất những dược liệu trên mười năm tuổi, sẽ phải chịu phạt nặng.
Chu Miệt Nhãn kiểm tra từ đầu ruộng dược đến cuối ruộng dược, cẩn thận đối chiếu từng gốc thảo dược một với sổ sách, thế rồi gã ngẩn người, trợn tròn mắt.
Những thảo dược từ một năm tuổi trở lên tron ruộng dược, nửa gốc cũng chẳng thiếu.
Chuyện này… chuyện này là thế nào?
Dược liệu chẳng mất mát, mà thằng nhãi kia chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến triển vượt bậc, luyện thành hạ đan điền, chuyện này thực quá kỳ quặc.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Chu Miệt Nhãn nóng lòng đến mức mồ hôi toát ra nhễ nhại trên mặt. Gã vò đầu bứt tai, lại kiểm tra thêm hai lần nữa, kết quả cũng vẫn y hệt như thế chẳng khác.
Tên đệ tử tạp dịch mới đến kia cũng lấy làm kinh ngạc, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thằng bé ngước trông Tô Trần, trong lòng ngưỡng mộ khôn cùng. Tô Trần vốn cũng chỉ là một tiểu tạp dịch mới nhập môn như nó, mà chớp mắt y đã trở thành chấp sự đê cấp. Từ nay, địa vị của y ở Tạp Dịch Đường đã cao hơn một bực, sẽ không còn bị Chu Miệt Nhãn gây khó dễ nữa, chẳng trách dáng vẻ y lại tự nhiên, phơi phới như thế, tinh thần cũng rất đỗi phấn chấn.
Tô Trần bấy giờ đương khoanh tay đứng bên cạnh Chu Miệt Nhãn, bàng quan nhìn gã. Y đã đợi Chu Miệt Nhãn suốt từ nãy đến giờ, chờ gã kiểm kê qua những mấy lượt mà vẫn không tìm ra được bất cứ vấn đề nào. Lúc này, y mới cười, hỏi: “Chu Chấp sự, ông xem thảo dược trong ruộng dược này sinh trưởng thế nào?”
“Cũng... cũng được ha...” Chu Miệt Nhãn ngây người ra. Gã ôm quyển sổ đờ đẫn ngồi trên gò đất. Gã cũng hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này, tại sao với hỏa nhãn kim tinh của gã mà rốt cuộc vẫn không tìm ra được vấn đề. Đến nước này, ngay cả chuyện bới lông tìm vết thêm từ ruộng dược thảo, gã cũng chẳng màng nữa.
Vả chăng, có moi móc thêm, cũng chẳng moi ra được sơ hở nào. Dược liệu trên mười mẩu ruộng dược này đều sinh trưởng rất tốt, được tưới nước nhiều, phân bón cũng đủ. Những chỗ đất cần làm cho tơi xốp thì cũng thường được làm tơi xốp. Có thể thấy Tô Trần đã rất nghiêm túc chăm sóc mười mẩu ruộng dược thảo này.
Cho dù gã gắng bới lông tìm vết, quyết trừ của Tô Trần mấy mươi đồng bạc, thì mấy mươi đồng ấy cũng đáng là gì đối với một người chỉ chốc nữa đây đã thăng chức trở thành chấp sự đê cấp!
“Chu Chấp sự, nếu không có vấn đề gì nữa, vậy thì hoàn tất việc chuyển giao nhiệm vụ thôi. Ta đi Tạp Dịch Đường lãnh tiền công … À phải rồi, còn phải nhân đó đổi một tấm thẻ bài Chấp sự đê cấp nữa!” Tô Trần cười.
Hương thảo dược trên người y đã bị mùi khác át đi, bã của tất thảy những thảo dược đã dùng qua đều bị y đem vứt vào lò đốt cả, Chu Miệt Nhãn đương nhiên không phát hiện được gì. Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm – cũng coi như đã chuyển giao xong nhiệm vụ này.
Chu Miệt Nhãn không lần ra được vấn đề, rằng y đã dùng nước thanh thạch để tưới lên những mầm non, rồi dùng chỗ thảo dược non đấy tôi thể, bổ trợ cho việc tu luyện. Đương nhiên, cũng sẽ không còn người nào biết được chuyện này nữa.
Chuyện này thần không biết quỷ không hay.
Y lại cũng chẳng ngốc đến mức đem bán số thảo dược còn sót lại. Bởi lẽ, việc mua bán thảo dược ở mười ba huyện của Ngô Quận này, đã bị Dược Vương Bang lũng đoạn tất. Dược Vương Bang thao túng hết thảy, há để cho kẻ khác nhúng tay vào?! Cho dù có là đệ tử của chính Dược Vương Bang, cũng không được phép lén lút bán dược liệu, mà chỉ có thể mua bán nội trong bang, quy định hết sức hà khắc. Nếu tính cả những dược đường của Cô Tô huyện thành, thì chừng tám phần đã là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Dược Vương Bang, hai phần còn lại cũng có mối quan hệ mật thiết với Dược Vương Bang, tuyệt đối sẽ không dám đắc tội với Dược Vương Bang.
Nếu lén đem thảo dược đi bán, sẽ ngay lập tức bị các dược đường hoài nghi nguồn gốc của số thảo dược ấy. Đến khi Dược Vương Bang điều tra ra, lại không thể giải thích được, tất điềm xui đã vận vào người!
- -------------------------------------------------------------------
Chú thích của người biên:(1) “Thần thanh, khí sảng”: thường được dùng nhiều trong cổ văn hay trong các tài liệu về nhân tướng học để mô tả diện mạo và khí chất của một người. Quan điểm của Đạo gia và các nhà nhân tướng học cho rằng, Tinh, Khí, Thần, Sắc là bốn nền tảng căn bản hình thành nên khí chất của con người. Bốn thứ này khó có thể dùng lời lẽ hay lấy ví dụ để hình dung rõ, chỉ có thể hội ý:
Nếu ví hình tướng con người như một ngọn đèn dầu, thì “Tinh” ví như dầu trong ngọn đèn, “Thần” tựa như lửa đèn, “Khí” lại như ánh sáng hoặc khói tỏa ra từ ngọn lửa, từ đấy mà vận vào hình tướng con người.
“Thần thanh, khí sảng” đại khái dùng chỉ một người khỏe mạnh (ít nhất về mặt tinh thần), sắc diện hồng hào, tươi tắn, dáng vẻ thoải mái, phong độ tiêu sái, có phần thoát tục v.v. Nếu dịch cụm này một cách tương đối thuần Việt sẽ là “tinh thần trong sáng, khí chất hào sảng”, tuy nhiên dịch như thế chưa đủ để lột tả hết cái hay của cụm từ này, nên người dịch cân nhắc để nguyên Hán Việt và chú thích thêm. (Lược khảo từ “Thần Tướng Toàn Biên”, Trần Hy Dy tiên sinh)(2) “Điểm thiên đăng”: hay “thắp đèn trời”, hiểu nôm na hơn là thắp một ngọn đèn dâng trời, chỉ một hình thức tra tấn và tử hình phạm nhân hết sức tàn khốc vào thời cổ đại. Phạm nhân bị trói chặt trong vải bố và ngâm trong dầu, khi đêm xuống thì bị trói vào cọc gỗ và bị châm lửa đốt sống. Ngọn lửa cháy rừng rực tựa như một ngọn đèn dâng lên trời cao, thực chất chỉ là lối nói văn vẻ cho một kiểu giết người man rợ.