Chương : 4
Editor: Tiểu Ly Ly.
Trên đường rời khỏi Ngự Hoa Viên trở về Sương Thanh Điện, Trường Hoan ngẫu nhiên gặp được vài cung nữ đi ngang qua.
“Nghe nói hôm nay Hoàng Thượng triệu tân Thừa tướng vào cung!”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Ôn Thừa tướng kia chính là mỹ nam đệ nhất……”
Chính là một đám người đang ríu rít sau khi nhìn thấy Trường Hoan liền im lặng, hành lễ xong, vừa đi một bên lại khôi phục thảo luận một lần nữa.
“Tên của vị Thừa tướng kia là gì?”
“Hình như gọi là…… Ôn Nhược Cẩn?”
Ôn Nhược Cẩn?
Thừa tướng?
Chẳng qua nàng đến không đến nỗi kinh ngạc, vốn dĩ dáng vẻ kia sao có thể là phàm phu tục tử, nhưng chân chính khiến cho nàng kinh ngạc chính là phụ hoàng của mình sẽ nhâm mệnh* cho người tuổi trẻ như vậy đảm nhiệm chức Tể tướng dưới một người trên vạn người, thật là làm cho người ta giương mắt.
Nhâm mệnh*: bổ nhiệm.
Trở lại Sương Thanh Điện, Lục Châu cho nàng một ly nước nóng, Trường Hoan lười biếng mà dựa vào trên giường nghỉ ngơi. Nàng quả thật là có hơi mệt một chút.
Không có người quấy rầy một ngày luôn trôi qua nhanh, nháy mắt đã vào tháng ba.
Thời tiết đã dần dần ấm áp lên, trong phòng lò sưởi và địa long bắt đầu giảm bớt.
Cảnh xuân hoà thuận vui vẻ, Trường Hoan sai người chuyển ghế quý phi và trong sân, lẳng lặng mà nằm phơi nắng. Nhìn trong viện hoa cỏ đã chớm nở, không khỏi có chút nóng lòng.
“Hoán nhi, ta muốn đi Ngự Hoa Viên.”
“Cô nãi nãi, không phải hôm qua ngài mới đi Ngự Hoa Viên sao?” Lục Châu cũng bất đắc dĩ, từ sau khi quái tật biến mất thì chủ tử của mình lâu lâu liền chạy Ngự Hoa Viên, cản cũng không cản được.
“Ta nhớ mẫu thân……”
Âm thanh của Trường Hoan rất nhỏ, nhưng Lục Châu vẫn nghe rành mạch, nhìn nét mặt trước mắt: thử nói: “Vậy…… Nô tỳ đi với người?”
Trường Hoan trong trẻo mà lên tiếng “Được”, làm cho Lục Châu không hiểu, nhưng mà chính mình đi theo cũng tốt, miễn cho ra có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Đường từ Sương Thanh Điện đến Ngự Hoa Viên Trường Hoan đã rất quen thuộc, nhắm mắt lại đều có thể đi qua.
Lúc này đào hoa nở rực rỡ, xa xa nhìn qua là khung cảnh đậm màu hồng nhạt đã nhuộm toàn bộ hoa viên.
Trường Hoan không có đi vào trong đào viên, ngược lại đi thẳng mãi cho đến giác lầu canh phía Đông Bắc mới dừng bước chân lại.
Dưới chân lầu canh thảm cỏ trên đất trống cũng thay đổi tầng nhan sắc, màu xanh lá dạt dào.
Trường Hoan nhìn chằm chằm khối đất lõm xuống kia đến ngây người. Ban đầu khối đất kia trồng một cây hoa đào, thời điểm nàng tám tuổi đã vun trồng với mẫu phi.
Thời điểm năm năm trước bị chém đã kết quả đào, đáng tiếc không chờ đến lúc chín mùi đã bị Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh chém đi.
Lý do là tai họa cho con nối dõi Hoàng gia, nhiễu loạn tâm trí.
Trường Hoan nhớ tới ngày đó sắc mặt dối trá của Hoàng Hậu, vẫn cứ cảm thấy buồn cười.
Chẳng qua là nàng nhớ mẫu thân nên mới chạy đến nơi đây, hơn nữa nhà ngoại bị tịch thu, trong lòng hoảng sợ, khóc lớn mấy tràng, gặp mưa sinh bệnh, lấy lý do hoang đường nàng đã bị giam giữ ở hành cung Đàm Càng năm năm.
Thẳng cho đến đêm trước của trừ tịch năm nay, mới bị giải cấm, chấp thuận ở Hoàng cung tự do đi lại.
Là bởi vì do biểu ca Lâm Thù Hàn của nàng ở tại tiền tuyến có công, nàng mới đi theo chiếm chỗ tốt.
Ấn tượng của Trường Hoan với biểu ca chỉ lớn hơn mình vô cùng khắc sâu, năm đó khi nàng và mẫu thân chưa tiến cung vẫn luôn ở tại nhà ngoại, chơi rất thân với biểu ca Lâm Thù Hàn.
Chỉ là khi mừng năm mới thì chiến sự có biến, Lâm Thù Hàn làm tiên phong chưa từng hồi kinh. Lúc này đã trôi qua hơn ba tháng, Lâm Thù Hàn đã khải hoàn trên đường hồi triều, nửa tháng sau có thể đến kinh.
Trường Hoan đang ở trong muôn vàn suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, xoay đầu đi, sắc mặt biến đổi, nghĩ thầm cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.
Người tới đúng là Ôn Nhược Cẩn, trong tay cầm Chiết Phiến nhẹ nhàng đi tới.
“Trường Hoan cô nương có hứng thú thật tốt. Nói đến duyên phận thật sự cũng ngăn không được, chỉ là tùy ý đi dạo, cũng có thể ngẫu nhiên gặp được công chúa điện hạ ha ha ha……”
“Thừa tướng đại nhân mới có hứng thú tốt, Ngự Hoa Viên của Hoàng gia này cũng có thể tự nhiên tùy ý đi dạo.” Trường Hoan lười đi để ý hắn nói bậy nói bạ, giọng điệu hơi mang theo vẻ châm chọc.
Ôn Nhược Cẩn tựa hồ không có nghe ra ý tại ngôn ngoại của nàng, cao giọng dò hỏi: “Ta với Trường Hoan cô nương dường như còn có hiệp ước xưa, vội không bằng đúng lúc, chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là thừa dịp hôm nay cảnh xuân hoà thuận vui vẻ đi đào viên nhìn xem một chút?”
………
Đi ở trong vườn cây hoa đào, Trường Hoan còn có chút ngây ngốc, vì sao người nọ chân trước mới vừa đi mình lại theo sau lưng, hiển nhiên đây không phải là tác phong của chính mình.
Chẳng qua ánh mắt đã bị hắn hấp dẫn đi, tay trái Ôn Nhược Cẩn để phía sau, tay phải cầm chiết phiến, đốt ngón tay rõ ràng mà thon dài, quả nhiên là dáng vẻ thanh thản.
Nhưng sâu trong lòng hắn không có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, kỳ thật trong lòng khẩn trương muốn chết. Điên cuồng muốn nói cho nàng biết rõ chân tướng, rồi lại sợ quấy nhiễu nàng, trong lòng thật sự là dày vò không thôi.
Ôn Nhược Cẩn chậm rãi liền thả chậm bước chân, sau khi Trường Hoan vừa mới nhìn hắn một cái liền một lòng xem hoa, không có chú ý hắn khác thường.
Lúc này an tĩnh lạ thường, lại làm Ôn Nhược Cẩn cảm thấy năm tháng yên tĩnh thật tốt, cho dù chỉ là lẳng lặng mà nhìn Trường Hoan đi xuyên qua những đóa hoa như vậy.
Trước vườn có âm thanh ầm ĩ truyền đến, Ôn Nhược Cẩn nhíu nhíu mày, bất mãn cảnh sắc như vậy bị người quấy rầy.
Trường Hoan cũng nghe thấy động tĩnh, mang theo Lục Châu trở về.
Lục Châu nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Công chúa, là Tĩnh Tuệ công chúa và Đình Nhã quận chúa.” Tĩnh Tuệ công chúa là nữ nhi thân sinh của Hoàng Hậu, và Đình Nhã quận chúa là thứ nữ của trưởng công chúa Lạc Dương.
Tĩnh Tuệ và Đình Nhã nhanh chóng tiến vào, mang theo một đám người to lớn, tất cả đều là cung nữ hạ nhân.
Trường Hoan đi qua, hành lễ với Tĩnh Tuệ chải phụ búi tóc nhân mặc xiêm y màu tím nhạt, kêu một tiếng “Tĩnh Tuệ tỷ tỷ”, lại xoay người đối với Đình Nhã một thân trắng ngà đứng bên cạnh kêu một tiếng “Đình Nhã muội muội”.
Tĩnh Tuệ trực tiếp không để ý người, Đình Nhã gọi một tiếng “Trường Hoan tỷ tỷ”, chỉ là đôi mắt nhắm thẳng ngắm người phía sau Trường Hoan.
Tĩnh Tuệ cũng chú ý tới, thần sắc biến đổi, lạnh giọng nói: “Như thế nào, công chúa một quốc gia lại tự mình ước hội với người ở Ngự Hoa Viên, phải bị tội gì?”
Trường Hoan quay đầu vừa thấy, Ôn Nhược Cẩn không biết khi nào đã xoay người sang chỗ khác, chỉ cho người ta một bóng dáng màu trắng.
“Tĩnh Tuệ tỷ tỷ, chỉ là Trường Hoan và Ôn Thừa tướng vừa vặn ngẫu nhiên gặp được tại đây. Nói cũng không có nói nhiều, làm sao là ước hội?”
“Ôn Nhược Cẩn?” Tĩnh Tuệ nghe xong vẻ mặt lại trở nên thập phần cổ quái, hoang mang rối loạn mà rời đi. Đình Nhã ở một bên đuổi theo, trong nháy mắt đào hoa viên vô cùng náo nhiệt lại yên tĩnh.
Trường Hoan khó hiểu, chỉ là nói ra tên mà thôi, lại có đại uy lực như thế. Xem ra Ôn Nhược Cẩn này ở Đại Li có lực ảnh hưởng không nhỏ, liền trước sau như một đi ngang Tĩnh Tuệ công chúa đều kiêng kị như thế.
“Trường Hoan cô nương.” Ôn Nhược Cẩn không biết khi nào đã đi tới, thấy Trường Hoan như suy tư chuyện gì, nhẹ giọng hô lên.
Trường Hoan phản ứng lại: “Ôn Thừa tướng, ta cũng nên đi, ngây ngốc lâu rồi chỉ sợ để người chú ý.”
Nói xong liền phải dắt Lục Châu rời đi, ai ngờ trong tay lại bị nhét một nhánh đào hoa, Trường Hoan trừng mắt ngây mồm mà nhìn người đối diện.
Ai ngờ Ôn Nhược Cẩn vô cùng tự nhiên, “Không phải nói thưởng đào hoa sao, vừa rồi nói vậy cũng không có thấy thế nào đi, vừa vặn lấy một nhánh trở về đi.”
Ách, Trường Hoan nghĩ không phải là ngài kéo ta lại đây xem đào hoa sao, nói giống như là mục đích ta và ngươi giống nhau, huống hồ vừa rồi ta rõ ràng có nghiêm túc ngắm hoa. Chỉ là trong lòng nghĩ lại, Trường Hoan vẫn thành thành thật thật nói câu “Đa tạ”.
Một đường đến Sương Thanh Điện, Trường Hoan vẫn không có phục hồi tinh thần lại.
“Công chúa, Ôn Thừa tướng kia nhìn có chút bụng dạ khó lường!” Lục Châu nhìn chủ tử mình nhìn chằm chằm nhánh cây đào hoa vào trong tay, có chút lo lắng mà khuyên.
Trường Hoan cắm đào hoa vào trong bình bạch ngọc trên bàn con, nơi đó đã cắm hoa mai, sau khi hoa mai héo Trường Hoan chôn hoa mai khô ở bồn hoa tiền viện, bình hoa vẫn luôn trống không, hiện tại vừa vặn dùng để cắm hoa.
“Quản hắn có mưu mô gì, Thừa tướng trẻ tuổi như thế, người khác chen chúc cúi đầu kết giao còn không nhất định có ích, người đưa tới cửa chúng ta sao có thể cự tuyệt.”
Lục Châu suy nghĩ cũng có vài phần đạo lý, chính là lại nghĩ tới cái gì, rối rắm mở miệng: “Nhưng từ trước đến nay rối loạn trong hậu cung vẫn luôn là kiêng kị của người cầm quyền.”
Trường Hoan cười: “Bổn cung chỉ là ngẫu nhiên gặp được Ôn Thừa tướng mà thôi, từ đâu ra cấu kết trộn lẫn.”
Lục Châu nháy mắt hiểu ra, đây là chủ tử muốn mình Minh Tu Sạn Đạo* hoạt động bí mật. Cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được quen biết, đâu ra nhiều chuyện dơ bẩn như vậy.
Minh Tu Sạn Đạo*: ý chỉ kế dương đông kích tây.
Trên đường rời khỏi Ngự Hoa Viên trở về Sương Thanh Điện, Trường Hoan ngẫu nhiên gặp được vài cung nữ đi ngang qua.
“Nghe nói hôm nay Hoàng Thượng triệu tân Thừa tướng vào cung!”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Ôn Thừa tướng kia chính là mỹ nam đệ nhất……”
Chính là một đám người đang ríu rít sau khi nhìn thấy Trường Hoan liền im lặng, hành lễ xong, vừa đi một bên lại khôi phục thảo luận một lần nữa.
“Tên của vị Thừa tướng kia là gì?”
“Hình như gọi là…… Ôn Nhược Cẩn?”
Ôn Nhược Cẩn?
Thừa tướng?
Chẳng qua nàng đến không đến nỗi kinh ngạc, vốn dĩ dáng vẻ kia sao có thể là phàm phu tục tử, nhưng chân chính khiến cho nàng kinh ngạc chính là phụ hoàng của mình sẽ nhâm mệnh* cho người tuổi trẻ như vậy đảm nhiệm chức Tể tướng dưới một người trên vạn người, thật là làm cho người ta giương mắt.
Nhâm mệnh*: bổ nhiệm.
Trở lại Sương Thanh Điện, Lục Châu cho nàng một ly nước nóng, Trường Hoan lười biếng mà dựa vào trên giường nghỉ ngơi. Nàng quả thật là có hơi mệt một chút.
Không có người quấy rầy một ngày luôn trôi qua nhanh, nháy mắt đã vào tháng ba.
Thời tiết đã dần dần ấm áp lên, trong phòng lò sưởi và địa long bắt đầu giảm bớt.
Cảnh xuân hoà thuận vui vẻ, Trường Hoan sai người chuyển ghế quý phi và trong sân, lẳng lặng mà nằm phơi nắng. Nhìn trong viện hoa cỏ đã chớm nở, không khỏi có chút nóng lòng.
“Hoán nhi, ta muốn đi Ngự Hoa Viên.”
“Cô nãi nãi, không phải hôm qua ngài mới đi Ngự Hoa Viên sao?” Lục Châu cũng bất đắc dĩ, từ sau khi quái tật biến mất thì chủ tử của mình lâu lâu liền chạy Ngự Hoa Viên, cản cũng không cản được.
“Ta nhớ mẫu thân……”
Âm thanh của Trường Hoan rất nhỏ, nhưng Lục Châu vẫn nghe rành mạch, nhìn nét mặt trước mắt: thử nói: “Vậy…… Nô tỳ đi với người?”
Trường Hoan trong trẻo mà lên tiếng “Được”, làm cho Lục Châu không hiểu, nhưng mà chính mình đi theo cũng tốt, miễn cho ra có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Đường từ Sương Thanh Điện đến Ngự Hoa Viên Trường Hoan đã rất quen thuộc, nhắm mắt lại đều có thể đi qua.
Lúc này đào hoa nở rực rỡ, xa xa nhìn qua là khung cảnh đậm màu hồng nhạt đã nhuộm toàn bộ hoa viên.
Trường Hoan không có đi vào trong đào viên, ngược lại đi thẳng mãi cho đến giác lầu canh phía Đông Bắc mới dừng bước chân lại.
Dưới chân lầu canh thảm cỏ trên đất trống cũng thay đổi tầng nhan sắc, màu xanh lá dạt dào.
Trường Hoan nhìn chằm chằm khối đất lõm xuống kia đến ngây người. Ban đầu khối đất kia trồng một cây hoa đào, thời điểm nàng tám tuổi đã vun trồng với mẫu phi.
Thời điểm năm năm trước bị chém đã kết quả đào, đáng tiếc không chờ đến lúc chín mùi đã bị Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh chém đi.
Lý do là tai họa cho con nối dõi Hoàng gia, nhiễu loạn tâm trí.
Trường Hoan nhớ tới ngày đó sắc mặt dối trá của Hoàng Hậu, vẫn cứ cảm thấy buồn cười.
Chẳng qua là nàng nhớ mẫu thân nên mới chạy đến nơi đây, hơn nữa nhà ngoại bị tịch thu, trong lòng hoảng sợ, khóc lớn mấy tràng, gặp mưa sinh bệnh, lấy lý do hoang đường nàng đã bị giam giữ ở hành cung Đàm Càng năm năm.
Thẳng cho đến đêm trước của trừ tịch năm nay, mới bị giải cấm, chấp thuận ở Hoàng cung tự do đi lại.
Là bởi vì do biểu ca Lâm Thù Hàn của nàng ở tại tiền tuyến có công, nàng mới đi theo chiếm chỗ tốt.
Ấn tượng của Trường Hoan với biểu ca chỉ lớn hơn mình vô cùng khắc sâu, năm đó khi nàng và mẫu thân chưa tiến cung vẫn luôn ở tại nhà ngoại, chơi rất thân với biểu ca Lâm Thù Hàn.
Chỉ là khi mừng năm mới thì chiến sự có biến, Lâm Thù Hàn làm tiên phong chưa từng hồi kinh. Lúc này đã trôi qua hơn ba tháng, Lâm Thù Hàn đã khải hoàn trên đường hồi triều, nửa tháng sau có thể đến kinh.
Trường Hoan đang ở trong muôn vàn suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, xoay đầu đi, sắc mặt biến đổi, nghĩ thầm cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.
Người tới đúng là Ôn Nhược Cẩn, trong tay cầm Chiết Phiến nhẹ nhàng đi tới.
“Trường Hoan cô nương có hứng thú thật tốt. Nói đến duyên phận thật sự cũng ngăn không được, chỉ là tùy ý đi dạo, cũng có thể ngẫu nhiên gặp được công chúa điện hạ ha ha ha……”
“Thừa tướng đại nhân mới có hứng thú tốt, Ngự Hoa Viên của Hoàng gia này cũng có thể tự nhiên tùy ý đi dạo.” Trường Hoan lười đi để ý hắn nói bậy nói bạ, giọng điệu hơi mang theo vẻ châm chọc.
Ôn Nhược Cẩn tựa hồ không có nghe ra ý tại ngôn ngoại của nàng, cao giọng dò hỏi: “Ta với Trường Hoan cô nương dường như còn có hiệp ước xưa, vội không bằng đúng lúc, chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là thừa dịp hôm nay cảnh xuân hoà thuận vui vẻ đi đào viên nhìn xem một chút?”
………
Đi ở trong vườn cây hoa đào, Trường Hoan còn có chút ngây ngốc, vì sao người nọ chân trước mới vừa đi mình lại theo sau lưng, hiển nhiên đây không phải là tác phong của chính mình.
Chẳng qua ánh mắt đã bị hắn hấp dẫn đi, tay trái Ôn Nhược Cẩn để phía sau, tay phải cầm chiết phiến, đốt ngón tay rõ ràng mà thon dài, quả nhiên là dáng vẻ thanh thản.
Nhưng sâu trong lòng hắn không có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, kỳ thật trong lòng khẩn trương muốn chết. Điên cuồng muốn nói cho nàng biết rõ chân tướng, rồi lại sợ quấy nhiễu nàng, trong lòng thật sự là dày vò không thôi.
Ôn Nhược Cẩn chậm rãi liền thả chậm bước chân, sau khi Trường Hoan vừa mới nhìn hắn một cái liền một lòng xem hoa, không có chú ý hắn khác thường.
Lúc này an tĩnh lạ thường, lại làm Ôn Nhược Cẩn cảm thấy năm tháng yên tĩnh thật tốt, cho dù chỉ là lẳng lặng mà nhìn Trường Hoan đi xuyên qua những đóa hoa như vậy.
Trước vườn có âm thanh ầm ĩ truyền đến, Ôn Nhược Cẩn nhíu nhíu mày, bất mãn cảnh sắc như vậy bị người quấy rầy.
Trường Hoan cũng nghe thấy động tĩnh, mang theo Lục Châu trở về.
Lục Châu nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Công chúa, là Tĩnh Tuệ công chúa và Đình Nhã quận chúa.” Tĩnh Tuệ công chúa là nữ nhi thân sinh của Hoàng Hậu, và Đình Nhã quận chúa là thứ nữ của trưởng công chúa Lạc Dương.
Tĩnh Tuệ và Đình Nhã nhanh chóng tiến vào, mang theo một đám người to lớn, tất cả đều là cung nữ hạ nhân.
Trường Hoan đi qua, hành lễ với Tĩnh Tuệ chải phụ búi tóc nhân mặc xiêm y màu tím nhạt, kêu một tiếng “Tĩnh Tuệ tỷ tỷ”, lại xoay người đối với Đình Nhã một thân trắng ngà đứng bên cạnh kêu một tiếng “Đình Nhã muội muội”.
Tĩnh Tuệ trực tiếp không để ý người, Đình Nhã gọi một tiếng “Trường Hoan tỷ tỷ”, chỉ là đôi mắt nhắm thẳng ngắm người phía sau Trường Hoan.
Tĩnh Tuệ cũng chú ý tới, thần sắc biến đổi, lạnh giọng nói: “Như thế nào, công chúa một quốc gia lại tự mình ước hội với người ở Ngự Hoa Viên, phải bị tội gì?”
Trường Hoan quay đầu vừa thấy, Ôn Nhược Cẩn không biết khi nào đã xoay người sang chỗ khác, chỉ cho người ta một bóng dáng màu trắng.
“Tĩnh Tuệ tỷ tỷ, chỉ là Trường Hoan và Ôn Thừa tướng vừa vặn ngẫu nhiên gặp được tại đây. Nói cũng không có nói nhiều, làm sao là ước hội?”
“Ôn Nhược Cẩn?” Tĩnh Tuệ nghe xong vẻ mặt lại trở nên thập phần cổ quái, hoang mang rối loạn mà rời đi. Đình Nhã ở một bên đuổi theo, trong nháy mắt đào hoa viên vô cùng náo nhiệt lại yên tĩnh.
Trường Hoan khó hiểu, chỉ là nói ra tên mà thôi, lại có đại uy lực như thế. Xem ra Ôn Nhược Cẩn này ở Đại Li có lực ảnh hưởng không nhỏ, liền trước sau như một đi ngang Tĩnh Tuệ công chúa đều kiêng kị như thế.
“Trường Hoan cô nương.” Ôn Nhược Cẩn không biết khi nào đã đi tới, thấy Trường Hoan như suy tư chuyện gì, nhẹ giọng hô lên.
Trường Hoan phản ứng lại: “Ôn Thừa tướng, ta cũng nên đi, ngây ngốc lâu rồi chỉ sợ để người chú ý.”
Nói xong liền phải dắt Lục Châu rời đi, ai ngờ trong tay lại bị nhét một nhánh đào hoa, Trường Hoan trừng mắt ngây mồm mà nhìn người đối diện.
Ai ngờ Ôn Nhược Cẩn vô cùng tự nhiên, “Không phải nói thưởng đào hoa sao, vừa rồi nói vậy cũng không có thấy thế nào đi, vừa vặn lấy một nhánh trở về đi.”
Ách, Trường Hoan nghĩ không phải là ngài kéo ta lại đây xem đào hoa sao, nói giống như là mục đích ta và ngươi giống nhau, huống hồ vừa rồi ta rõ ràng có nghiêm túc ngắm hoa. Chỉ là trong lòng nghĩ lại, Trường Hoan vẫn thành thành thật thật nói câu “Đa tạ”.
Một đường đến Sương Thanh Điện, Trường Hoan vẫn không có phục hồi tinh thần lại.
“Công chúa, Ôn Thừa tướng kia nhìn có chút bụng dạ khó lường!” Lục Châu nhìn chủ tử mình nhìn chằm chằm nhánh cây đào hoa vào trong tay, có chút lo lắng mà khuyên.
Trường Hoan cắm đào hoa vào trong bình bạch ngọc trên bàn con, nơi đó đã cắm hoa mai, sau khi hoa mai héo Trường Hoan chôn hoa mai khô ở bồn hoa tiền viện, bình hoa vẫn luôn trống không, hiện tại vừa vặn dùng để cắm hoa.
“Quản hắn có mưu mô gì, Thừa tướng trẻ tuổi như thế, người khác chen chúc cúi đầu kết giao còn không nhất định có ích, người đưa tới cửa chúng ta sao có thể cự tuyệt.”
Lục Châu suy nghĩ cũng có vài phần đạo lý, chính là lại nghĩ tới cái gì, rối rắm mở miệng: “Nhưng từ trước đến nay rối loạn trong hậu cung vẫn luôn là kiêng kị của người cầm quyền.”
Trường Hoan cười: “Bổn cung chỉ là ngẫu nhiên gặp được Ôn Thừa tướng mà thôi, từ đâu ra cấu kết trộn lẫn.”
Lục Châu nháy mắt hiểu ra, đây là chủ tử muốn mình Minh Tu Sạn Đạo* hoạt động bí mật. Cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được quen biết, đâu ra nhiều chuyện dơ bẩn như vậy.
Minh Tu Sạn Đạo*: ý chỉ kế dương đông kích tây.