Chương 5: Tiểu cô nương
Nói rồi Lão Thất đưa sợi lông vũ cho Lạc Thần. Nàng cầm lấy kiểm tra rồi cất vào túi thơm. Sau một hồi suy xét, cả ba quyết định trở về trấn Tam Tiên.
Đến nơi Lạc Thần nói với Lão Thất đưa Tần Phong về Hỷ Lạc Cư nghỉ ngơi để vết thương hồi phục hẳn. Còn nàng một mình đến Hang Nhược Hạc.
Lạc Thần đứng trước cửa hang nhìn rất lâu. Nàng luôn cảm thấy mỗi lần đứng ở đây, như có một sức mạnh nào đó thôi thúc nàng bước vào bên trong, nhưng khi bước vào thì lại không phát hiện được gì. Lần này đến đây, Lạc Thần không tìm kiếm mà chỉ tập trung cảm nhận luồng sức mạnh kia. Nàng đưa tay lần theo vách hang hai bên, đi sâu vào bên trong.
Lạc Thần ở trong hang đến lúc trời tối. Bên ngoài, vầng trăng lưỡi liềm đã bắt đầu ló lên sau ngọn cây, ánh sáng mờ ảo rọi vào cửa hang. Lúc này, từ trong hang lóe lên một luồng sáng nhàn nhạt. Lạc Thần cảm thấy kỳ lạ, vì những lần trước nàng chưa bao giờ gặp hiện tượng này, liền đi men theo luồng sáng ấy. Đến khi chỉ còn cách khoảng 7 trượng, bất ngờ trên cổ tay trái của nàng phát ra tia sáng, ánh sáng mờ ảo không rõ ràng. Lạc Thần vô cùng kinh ngạc, cùng lúc đó trong người nàng như có một luồng điện chạy thẳng đến nơi cổ tay.
"Chuyện này là sao?" - Nàng kinh ngạc tự hỏi.
Sau một lúc lấy lại tinh thần, nàng tiếp tục bước đến hướng có ánh sáng phát ra trong hang. Kỳ lạ thay, càng đến gần luồng sáng kia thì ánh sáng trên cổ tay nàng càng rõ rệt, như chuẩn bị hiện ra một hình dạng gì đó. Bất chợt, luồng sáng trong hang vụt tắt, ánh sáng trên cổ tay nàng cũng theo đó mà biến mất.
"Tại sao lại tắt?" - Lạc Thần lấy làm lạ, miệng lẩm bẩm.
Trên ngọn cây phía ngoài cửa hang Nhược Hạc, bóng dáng hắc y nhân đứng đó từ lúc nào, ánh mắt mang theo vẻ thù hận đăm đăm nhìn về cửa hang. Lạc Thần bước ra khỏi hang, theo phản xạ, đưa mắt nhìn về phía ngọn cây, lúc này trời đã vần vũ mây đen, từng hạt mưa bắt đầu trút xuống. Trong màn đêm tối đen như mực, có thể cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ hắc y nhân kia. Trong khoảnh khắc, hắn rút kiếm lao thẳng xuống nơi Lạc Thần đang đứng. Lạc Thần không né tránh, ánh mắt sắc lạnh, tay phải nắm chặt thanh kiếm nhưng không hề rút ra khỏi vỏ, nàng không tung ra bất kỳ chiêu thức nào, mà chỉ sử dụng luồng sức mạnh của mình đỡ lấy thế đánh của hắc y nhân. Khi hai thanh kiếm va chạm, kẻ áo đen lập tức bị luồng sức mạnh kia đánh bật trở lại, chân kéo lê dưới mặt đất gần 20 trượng, ôm ngực phụt ra một ngụm máu, liếc ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Lạc Thần. Lúc này trời bắt đầu mưa lớn, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống làm ướt từng lớp y phục, kéo theo luồng gió thổi bay những đám lá trên cây rơi xuống nơi hai người đang đứng. Lạc Thần trầm mặc cất tiếng, đủ để người kia có thể nghe thấy.
- Ngươi có vẻ hận ta! Có điều, Bộ Dẫn Sinh không phải thứ người khác có thể lấy được.
Hắc y nhân nghe được những lời này nhưng vẫn không hề lên tiếng, phi người chạy về hướng rừng cây.
Lạc Thần trở về Hỷ Lạc Cư với bộ dạng ướt sũng. Lão Thất từ lúc nào đã cầm ô đứng ngoài cổng chờ nàng. Vừa trông thấy Lạc Thần lão vội chạy đến che mưa cho nàng, ánh mắt lo lắng.
- Chủ nhân, người sao vậy, sao lại để ướt mưa? mau về phòng tắm, thay y phục kẻo nhiễm lạnh. Thuộc hạ đã chuẩn bị nước ấm cho người rồi.
Lạc Thần về phòng, cởi bỏ y phục đã ướt sũng, bước vào bồn nước ấm đã được Lão Thất chuẩn bị, nàng ngửa đầu ra sau, mệt mỏi đưa cổ tay trái lên nhìn hồi lâu rồi nhắm mắt lại thiếp đi.
- Lạc Thần!
Trong cơn mơ màng, Lạc Thần nghe có tiếng ai đó gọi mình.
- Vào đi! Nàng mơ mơ hồ hồ thì thào.
Cạch!
- Lão Thất! tìm ta có chuyện gì? - Đinh ninh là Lão Thất, nên nàng vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
- Là ta!
Hai chữ là ta vừa phát ra, kéo Lạc Thần trong cơn mơ màng trở về, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trước mặt.
"Sao lại là hắn?"
Lạc Thần phất tay một cái, tấm khăn bên cạnh nàng bay qua vừa vặn trùm lên đầu Tần Phong. Ngay khắc đó, nàng nhảy khỏi bồn tắm, mặc lại y phục rồi lạnh lùng nói.
- Tại sao ngươi ở đây?
Tần Phong đứng đơ người, nghe Lạc Thần hỏi hắn mới mở miệng lẩm bẩm ba chữ tiểu cô nương. Hắn nói rất nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy.
- Ta... ta xin lỗi, ta đến tìm ngài là có chuyện muốn bàn, ta không biết là ngài đang...
Nói đến đó, hắn đưa tay lấy tấm khăn trên đầu xuống đặt vào tay Lạc Thần đang đứng đối diện, rồi quay người bước ra ngoài, đi một mạch về phòng của mình.
Tần Phong luôn có cảm xúc đặc biệt mỗi khi ở bên cạnh Lạc Thần, nhưng hắn lại cho rằng mình là một kẻ điên nên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy. Bây giờ thì hắn đã hiểu, hắn không điên. Hóa ra nàng chính là tiểu cô nương hắn gặp một năm trước ở hang Nhược Hạc. Thảo nào hắn cứ ngờ ngợ như đã gặp nàng ở đâu đó. Đầu óc hắn rối bời, vừa vui vừa giận, như thể kẻ bị chiếm tiện nghi là hắn vậy.
Tần Phong rời đi, Lạc Thần đứng ở trong phòng nhìn theo bóng lưng hắn. Tay cầm tấm khăn lúc nãy hắn nhét vội cho nàng, tiện thể đưa lên lau tóc, khoé miệng khẽ cong lên.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã thấy Tần Phong đang đứng bên cạnh hồ nước, vẻ mặt trầm ngâm. Nàng tiến đến gần cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Vết thương của huynh đã khá hơn chưa? - Thái độ của nàng vẫn thản nhiên như không, có điều lần này nàng đổi cách xưng hô rồi, trong lời nói lại có chút ôn nhu quan tâm hắn nữa.
- Chuyện hôm qua...
Vẫn canh cánh về chuyện hôm qua, Tần Phong định mở miệng giải thích, liền bị Lạc Thần cắt ngang.
- Chuyện hôm qua, ta đã phát hiện được thêm manh mối của Bộ Dẫn Sinh trong hang Nhược Hạc. Nếu đúng như những gì đã viết trong tờ giấy đó, thì khả năng Bộ Dẫn Sinh có hai cái là hoàn toàn có thể. Lúc trong hang xuất hiện luồng sáng, trên cổ tay ta cũng phát ra ánh sáng, lúc luồng sáng ấy tắt, ánh sáng trên tay ta cũng biến mất. Ta vẫn chưa khẳng định được lý do luồng sáng ấy xuất hiện, nhưng đã có chút phán đoán.
Tần Phong chăm chú nghe Lạc Thần thuật lại sự việc, trong lòng thắc mắc một điều, Lạc Thần lại nói tiếp.
- Có phải huynh thắc mắc, vì sao ta lại nói chuyện này với huynh không? - Dừng một chút Lạc Thần nói tiếp.
- Từ lúc gặp huynh, điều ta nhìn thấy không phải là dáng vẻ nhởn nhơ thong thả của huynh, mà ta cảm nhận được một sự gắn kết nào đó từ huynh. Đó cũng là lý do ta đồng ý lời đề nghị hợp tác tìm Bộ Dẫn Sinh của huynh. Ta còn tưởng huynh không nhận ra ta. Có điều, ta cũng không cố ý giấu huynh. Chỉ vì thân phận ta không tiện để lộ.
Tần Phong nghe xong thực sự cảm thấy bất ngờ, trái tim hắn lại vì câu nói đó mà cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Hắn không ngờ Lạc Thần không vì chuyện hôm qua mà e ngại hay trách móc hắn. Ngược lại thái độ của nàng lại vô cùng thoải mái. Nhìn thấy Tần Phong không còn cảm thấy áy náy vì chuyện hôm qua, Lạc Thần lại lên tiếng trêu ghẹo hắn.
- Có điều ta cảm thấy, huynh khi đó lại khiến người ta nghĩ rằng huynh mới là người bị chiếm tiện nghi chứ không phải ta đấy.
Vừa nói Lạc Thần vừa nhìn hắn cười cười, trông nàng không khác gì mấy tên thiếu gia phong lưu đang trêu ghẹo cô nương trong Phương Hoa Lầu vậy. Tần Phong nhìn thái độ Lạc Thần như vậy có chút không quen, lời nói trở nên gượng gạo.
- Nàng...! Ta... chỉ là ta có chút bất ngờ mà thôi.
- Huynh đói chưa? Ta biết một chỗ bán mì rất ngon, ta dẫn huynh đi. - Nói rồi hai người rời Hỷ Lạc Cư xuống trấn Tam Tiên.
Lạc Thần dẫn Tần Phong đến tiệm mì trong một con hẻm nhỏ. Vừa bước tới cửa, mùi nước dùng đã tỏa ra ngào ngạt làm Tần Phong ứa nước miếng. Hai người ngồi vào bàn, gọi hai bát mì.
- Không nghĩ nàng vừa là công tử phong lưu lại vừa là một người biết thưởng thức như vậy. - Tần Phong không khỏi nhìn Lạc Thần mà cảm thán.
- Ta thấy huynh lúc nào cũng ung dung, nhởn nhơ, lẽ nào huynh không biết hưởng thụ?
Hai người kẻ nói qua người nói lại, chẳng ai chịu nhường ai. Một lúc sau mì cũng được mang ra. Cả hai vừa gắp được một miếng mì bỏ vào miệng, liền nghe tiếng bàn tán ở bàn bên cạnh.
- Lúc nãy ta trông thấy đám người Tam Hải Giáo đi vào trong Phương Hoa Lầu. Bọn chúng gần đây hoạt động rất lộ liễu, không coi ai ra gì.
Cả hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Lạc Thần để lại một nén bạc trên bàn, rồi mau chóng chạy đến Phương Hoa Lầu.
Khi đến nơi, khung cảnh trong Phương Hoa Lầu khá hỗn loạn. Các cô nương nét mặt ai nấy cũng hoảng hốt, sợ hãi khóc thút thít.
Nhìn thấy hai người Lạc Thần bước vào, Tiểu Miên ở một bên góc tường chạy lại khóc lóc.
- Lạc Thần công tử, bà chủ Phương Hoa và Tiểu Thuý tỷ tỷ đã bị đám người áo đen bắt đi rồi.
Đôi mắt Lạc Thần nheo lại, nội tâm cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng ổn định các cô nương, rồi nhìn quanh Phương Hoa Lầu đánh giá một lượt. Sau đó cùng Tần Phong đi vào đình viện nơi Tiểu Thúy ở. Đình viện này được xây bí mật, không tính Tiểu Thủy thì chỉ có 3 người biết, đó là bà chủ Phương Hoa, Lạc Thần và Tiểu Miên. Nghĩ đến đó nàng quay qua liếc Tần Phong một cái, lại nhớ đến cảnh tượng lúc hắn ở trong đình viện này nhảy nhót mà thở dài. Không biết hắn làm cách nào mà lọt được vào đây. Thấy Lạc Thần nhìn mình chằm chằm, Tần Phong cảm thấy mất tự nhiên, hắn ấp úng.
- Nàng nhìn ta làm gì? Không lẽ nàng nghĩ ta là nội gián?
- Nội gián! Chắc chắn là vậy rồi. – Lạc Thần nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
- Nàng nghĩ ta là nội gián thật sao? Hôm đó là ta vô tình lạc vào đây là thật. – Hắn vội vàng phân trần.
Đến nơi Lạc Thần nói với Lão Thất đưa Tần Phong về Hỷ Lạc Cư nghỉ ngơi để vết thương hồi phục hẳn. Còn nàng một mình đến Hang Nhược Hạc.
Lạc Thần đứng trước cửa hang nhìn rất lâu. Nàng luôn cảm thấy mỗi lần đứng ở đây, như có một sức mạnh nào đó thôi thúc nàng bước vào bên trong, nhưng khi bước vào thì lại không phát hiện được gì. Lần này đến đây, Lạc Thần không tìm kiếm mà chỉ tập trung cảm nhận luồng sức mạnh kia. Nàng đưa tay lần theo vách hang hai bên, đi sâu vào bên trong.
Lạc Thần ở trong hang đến lúc trời tối. Bên ngoài, vầng trăng lưỡi liềm đã bắt đầu ló lên sau ngọn cây, ánh sáng mờ ảo rọi vào cửa hang. Lúc này, từ trong hang lóe lên một luồng sáng nhàn nhạt. Lạc Thần cảm thấy kỳ lạ, vì những lần trước nàng chưa bao giờ gặp hiện tượng này, liền đi men theo luồng sáng ấy. Đến khi chỉ còn cách khoảng 7 trượng, bất ngờ trên cổ tay trái của nàng phát ra tia sáng, ánh sáng mờ ảo không rõ ràng. Lạc Thần vô cùng kinh ngạc, cùng lúc đó trong người nàng như có một luồng điện chạy thẳng đến nơi cổ tay.
"Chuyện này là sao?" - Nàng kinh ngạc tự hỏi.
Sau một lúc lấy lại tinh thần, nàng tiếp tục bước đến hướng có ánh sáng phát ra trong hang. Kỳ lạ thay, càng đến gần luồng sáng kia thì ánh sáng trên cổ tay nàng càng rõ rệt, như chuẩn bị hiện ra một hình dạng gì đó. Bất chợt, luồng sáng trong hang vụt tắt, ánh sáng trên cổ tay nàng cũng theo đó mà biến mất.
"Tại sao lại tắt?" - Lạc Thần lấy làm lạ, miệng lẩm bẩm.
Trên ngọn cây phía ngoài cửa hang Nhược Hạc, bóng dáng hắc y nhân đứng đó từ lúc nào, ánh mắt mang theo vẻ thù hận đăm đăm nhìn về cửa hang. Lạc Thần bước ra khỏi hang, theo phản xạ, đưa mắt nhìn về phía ngọn cây, lúc này trời đã vần vũ mây đen, từng hạt mưa bắt đầu trút xuống. Trong màn đêm tối đen như mực, có thể cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ hắc y nhân kia. Trong khoảnh khắc, hắn rút kiếm lao thẳng xuống nơi Lạc Thần đang đứng. Lạc Thần không né tránh, ánh mắt sắc lạnh, tay phải nắm chặt thanh kiếm nhưng không hề rút ra khỏi vỏ, nàng không tung ra bất kỳ chiêu thức nào, mà chỉ sử dụng luồng sức mạnh của mình đỡ lấy thế đánh của hắc y nhân. Khi hai thanh kiếm va chạm, kẻ áo đen lập tức bị luồng sức mạnh kia đánh bật trở lại, chân kéo lê dưới mặt đất gần 20 trượng, ôm ngực phụt ra một ngụm máu, liếc ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Lạc Thần. Lúc này trời bắt đầu mưa lớn, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống làm ướt từng lớp y phục, kéo theo luồng gió thổi bay những đám lá trên cây rơi xuống nơi hai người đang đứng. Lạc Thần trầm mặc cất tiếng, đủ để người kia có thể nghe thấy.
- Ngươi có vẻ hận ta! Có điều, Bộ Dẫn Sinh không phải thứ người khác có thể lấy được.
Hắc y nhân nghe được những lời này nhưng vẫn không hề lên tiếng, phi người chạy về hướng rừng cây.
Lạc Thần trở về Hỷ Lạc Cư với bộ dạng ướt sũng. Lão Thất từ lúc nào đã cầm ô đứng ngoài cổng chờ nàng. Vừa trông thấy Lạc Thần lão vội chạy đến che mưa cho nàng, ánh mắt lo lắng.
- Chủ nhân, người sao vậy, sao lại để ướt mưa? mau về phòng tắm, thay y phục kẻo nhiễm lạnh. Thuộc hạ đã chuẩn bị nước ấm cho người rồi.
Lạc Thần về phòng, cởi bỏ y phục đã ướt sũng, bước vào bồn nước ấm đã được Lão Thất chuẩn bị, nàng ngửa đầu ra sau, mệt mỏi đưa cổ tay trái lên nhìn hồi lâu rồi nhắm mắt lại thiếp đi.
- Lạc Thần!
Trong cơn mơ màng, Lạc Thần nghe có tiếng ai đó gọi mình.
- Vào đi! Nàng mơ mơ hồ hồ thì thào.
Cạch!
- Lão Thất! tìm ta có chuyện gì? - Đinh ninh là Lão Thất, nên nàng vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
- Là ta!
Hai chữ là ta vừa phát ra, kéo Lạc Thần trong cơn mơ màng trở về, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trước mặt.
"Sao lại là hắn?"
Lạc Thần phất tay một cái, tấm khăn bên cạnh nàng bay qua vừa vặn trùm lên đầu Tần Phong. Ngay khắc đó, nàng nhảy khỏi bồn tắm, mặc lại y phục rồi lạnh lùng nói.
- Tại sao ngươi ở đây?
Tần Phong đứng đơ người, nghe Lạc Thần hỏi hắn mới mở miệng lẩm bẩm ba chữ tiểu cô nương. Hắn nói rất nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy.
- Ta... ta xin lỗi, ta đến tìm ngài là có chuyện muốn bàn, ta không biết là ngài đang...
Nói đến đó, hắn đưa tay lấy tấm khăn trên đầu xuống đặt vào tay Lạc Thần đang đứng đối diện, rồi quay người bước ra ngoài, đi một mạch về phòng của mình.
Tần Phong luôn có cảm xúc đặc biệt mỗi khi ở bên cạnh Lạc Thần, nhưng hắn lại cho rằng mình là một kẻ điên nên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy. Bây giờ thì hắn đã hiểu, hắn không điên. Hóa ra nàng chính là tiểu cô nương hắn gặp một năm trước ở hang Nhược Hạc. Thảo nào hắn cứ ngờ ngợ như đã gặp nàng ở đâu đó. Đầu óc hắn rối bời, vừa vui vừa giận, như thể kẻ bị chiếm tiện nghi là hắn vậy.
Tần Phong rời đi, Lạc Thần đứng ở trong phòng nhìn theo bóng lưng hắn. Tay cầm tấm khăn lúc nãy hắn nhét vội cho nàng, tiện thể đưa lên lau tóc, khoé miệng khẽ cong lên.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước ra khỏi phòng, nàng đã thấy Tần Phong đang đứng bên cạnh hồ nước, vẻ mặt trầm ngâm. Nàng tiến đến gần cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Vết thương của huynh đã khá hơn chưa? - Thái độ của nàng vẫn thản nhiên như không, có điều lần này nàng đổi cách xưng hô rồi, trong lời nói lại có chút ôn nhu quan tâm hắn nữa.
- Chuyện hôm qua...
Vẫn canh cánh về chuyện hôm qua, Tần Phong định mở miệng giải thích, liền bị Lạc Thần cắt ngang.
- Chuyện hôm qua, ta đã phát hiện được thêm manh mối của Bộ Dẫn Sinh trong hang Nhược Hạc. Nếu đúng như những gì đã viết trong tờ giấy đó, thì khả năng Bộ Dẫn Sinh có hai cái là hoàn toàn có thể. Lúc trong hang xuất hiện luồng sáng, trên cổ tay ta cũng phát ra ánh sáng, lúc luồng sáng ấy tắt, ánh sáng trên tay ta cũng biến mất. Ta vẫn chưa khẳng định được lý do luồng sáng ấy xuất hiện, nhưng đã có chút phán đoán.
Tần Phong chăm chú nghe Lạc Thần thuật lại sự việc, trong lòng thắc mắc một điều, Lạc Thần lại nói tiếp.
- Có phải huynh thắc mắc, vì sao ta lại nói chuyện này với huynh không? - Dừng một chút Lạc Thần nói tiếp.
- Từ lúc gặp huynh, điều ta nhìn thấy không phải là dáng vẻ nhởn nhơ thong thả của huynh, mà ta cảm nhận được một sự gắn kết nào đó từ huynh. Đó cũng là lý do ta đồng ý lời đề nghị hợp tác tìm Bộ Dẫn Sinh của huynh. Ta còn tưởng huynh không nhận ra ta. Có điều, ta cũng không cố ý giấu huynh. Chỉ vì thân phận ta không tiện để lộ.
Tần Phong nghe xong thực sự cảm thấy bất ngờ, trái tim hắn lại vì câu nói đó mà cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Hắn không ngờ Lạc Thần không vì chuyện hôm qua mà e ngại hay trách móc hắn. Ngược lại thái độ của nàng lại vô cùng thoải mái. Nhìn thấy Tần Phong không còn cảm thấy áy náy vì chuyện hôm qua, Lạc Thần lại lên tiếng trêu ghẹo hắn.
- Có điều ta cảm thấy, huynh khi đó lại khiến người ta nghĩ rằng huynh mới là người bị chiếm tiện nghi chứ không phải ta đấy.
Vừa nói Lạc Thần vừa nhìn hắn cười cười, trông nàng không khác gì mấy tên thiếu gia phong lưu đang trêu ghẹo cô nương trong Phương Hoa Lầu vậy. Tần Phong nhìn thái độ Lạc Thần như vậy có chút không quen, lời nói trở nên gượng gạo.
- Nàng...! Ta... chỉ là ta có chút bất ngờ mà thôi.
- Huynh đói chưa? Ta biết một chỗ bán mì rất ngon, ta dẫn huynh đi. - Nói rồi hai người rời Hỷ Lạc Cư xuống trấn Tam Tiên.
Lạc Thần dẫn Tần Phong đến tiệm mì trong một con hẻm nhỏ. Vừa bước tới cửa, mùi nước dùng đã tỏa ra ngào ngạt làm Tần Phong ứa nước miếng. Hai người ngồi vào bàn, gọi hai bát mì.
- Không nghĩ nàng vừa là công tử phong lưu lại vừa là một người biết thưởng thức như vậy. - Tần Phong không khỏi nhìn Lạc Thần mà cảm thán.
- Ta thấy huynh lúc nào cũng ung dung, nhởn nhơ, lẽ nào huynh không biết hưởng thụ?
Hai người kẻ nói qua người nói lại, chẳng ai chịu nhường ai. Một lúc sau mì cũng được mang ra. Cả hai vừa gắp được một miếng mì bỏ vào miệng, liền nghe tiếng bàn tán ở bàn bên cạnh.
- Lúc nãy ta trông thấy đám người Tam Hải Giáo đi vào trong Phương Hoa Lầu. Bọn chúng gần đây hoạt động rất lộ liễu, không coi ai ra gì.
Cả hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, Lạc Thần để lại một nén bạc trên bàn, rồi mau chóng chạy đến Phương Hoa Lầu.
Khi đến nơi, khung cảnh trong Phương Hoa Lầu khá hỗn loạn. Các cô nương nét mặt ai nấy cũng hoảng hốt, sợ hãi khóc thút thít.
Nhìn thấy hai người Lạc Thần bước vào, Tiểu Miên ở một bên góc tường chạy lại khóc lóc.
- Lạc Thần công tử, bà chủ Phương Hoa và Tiểu Thuý tỷ tỷ đã bị đám người áo đen bắt đi rồi.
Đôi mắt Lạc Thần nheo lại, nội tâm cảm thấy có chút khó hiểu. Nàng ổn định các cô nương, rồi nhìn quanh Phương Hoa Lầu đánh giá một lượt. Sau đó cùng Tần Phong đi vào đình viện nơi Tiểu Thúy ở. Đình viện này được xây bí mật, không tính Tiểu Thủy thì chỉ có 3 người biết, đó là bà chủ Phương Hoa, Lạc Thần và Tiểu Miên. Nghĩ đến đó nàng quay qua liếc Tần Phong một cái, lại nhớ đến cảnh tượng lúc hắn ở trong đình viện này nhảy nhót mà thở dài. Không biết hắn làm cách nào mà lọt được vào đây. Thấy Lạc Thần nhìn mình chằm chằm, Tần Phong cảm thấy mất tự nhiên, hắn ấp úng.
- Nàng nhìn ta làm gì? Không lẽ nàng nghĩ ta là nội gián?
- Nội gián! Chắc chắn là vậy rồi. – Lạc Thần nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
- Nàng nghĩ ta là nội gián thật sao? Hôm đó là ta vô tình lạc vào đây là thật. – Hắn vội vàng phân trần.