Chương 12: Song dẫn Phong Thần, hành hiệp trượng nghĩa
Dưới hẻm núi.
- Đại ca! Chỗ châu báu này, chúng ta chia thế nào đây? - Một tên trong nhóm đạo tặc lên tiếng hỏi kẻ đang ôm cái tay nải màu nâu đứng đối diện.
"Không ngờ hôm nay lại vớ được một mối hời như vậy." - Tên này vừa ôm tay nải, vừa cười thầm trong lòng, sau đó mặc dù không cam tâm nhưng vẫn nở nụ cười hề hề ra vẻ rộng rãi dõng dạc tuyên bố.
- Như thế này, ba phần chỗ này chia đều cho các ngươi.
- Đại ca à! Như thế có phải hơi keo kiệt với chúng đệ rồi hay không? Chỗ châu báu của Trương Gia này không hề ít. Nếu không phải chúng đệ hậu thuẫn cho đại ca, liệu ngài thuận lợi mà thoát khỏi sao? Vẫn nên rộng rãi với chúng đệ một chút phải không nào.
- Ngươi đang trả treo với ta? Ba phần đã là đại lượng cho các ngươi lắm rồi, đừng có ở đó mà kỳ kèo, đến lúc ta đổi ý thì một phần cũng không có.
- Này! Đừng tưởng chúng ta gọi ngươi một tiếng đại ca hai tiếng đại ca mà muốn làm gì thì làm, hôm nay không chia cho công bằng thì đừng hòng mà rời khỏi chỗ này.
Tên này nói xong, đám đạo tặc phía sau hắn đều la ó đồng tình, bọn chúng vào tư thế sẵn sàng đối đầu với kẻ kia.
- Muốn chết!
Tên này quát lên sau đó rút thanh đao phía sau lưng lao vào hỗn chiến với đám đạo tặc. Những tưởng hắn mạnh mẽ thế nào, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Hắn một mình đánh không lại liền quay đầu bỏ chạy, dĩ nhiên đám đạo tặc cũng không thể để hắn chạy thoát, liền truy đuổi phía sau.
Ai ngờ vừa chạy chưa được bao xa đã bị hai người từ trên vách núi lao xuống chặn lại. Khí thể tỏa ra khiến đám đạo tặc tim đập chân run, không dám tiến thêm bước nào.
- Bỏ lại toàn bộ chỗ châu báu đã lấy được, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.
Người lên tiếng là vị thiếu hiệp trẻ tuổi, thân hình nhỏ nhắn, nước da trắng, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút khiến người ta nhìn vào như có cảm giác bị cuốn vào vòng xoáy thiên hà. Người này không ai khác chính là Lạc Thần, người còn lại chính là Tần Phong.
Kẻ ôm số châu báu kia trong lòng có dự cảm không lành, tự nhiên liền hít thở không thông, lắp ba lắp bắp nói.
- Đại... đại hiệp là ai? Đây... đây là châu báu chúng ta lấy được, chúng ta cũng không có giết người, tại... tại sao lại phải bỏ lại chứ?
- Đây... đây không lẽ là Song Dẫn Phong Thần nổi tiếng Giang Điền suốt một năm nay sao? Chúng ta mau chạy đi!
Đám đạo tặc phía sau nhận ra Song Dẫn Phong Thần liền quay đầu bỏ chạy thục mạng. Chỉ còn tên kia vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như tên này chỉ là một kẻ có chút công phu quèn, lần đầu hành tẩu giang hồ nhưng lại chọn cách đi ăn trộm, thế nào lại trúng ngay Trương Gia là Gia tộc lớn. Khi phát hiện mất châu báu, đã bỏ tiền thuê Song Dẫn Phong Thần tìm lại. Hắn lúc này đã có chút nhận thức được vấn đề, chậm rãi thụt lùi lại phía sau mấy bước rồi co giò bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, Tần Phong từ lúc nào đã đứng chặn ở phía trước, khiến hắn há hốc mồm, toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống.
- Ta... ta để lại hết cho hai vị, đừng... đừng giết ta!
- Làm người tử tế đi, nếu còn để ta bắt gặp ngươi tiếp tục dở thói trộm cướp, đừng trách ta không cảnh cáo. Cút!
- Đội ơn đại hiệp tha mạng!
Nói rồi hắn vắt chân lên cổ chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mười ngày sau dưới thị trấn Thùy Diên, một đoàn người khiêng theo một cái kiệu. Ngồi trên kiệu là Mã Tước, thiếu gia nhà Mã Hạ Lang. Kẻ này vô cùng vênh váo, xấc xược, vừa ngồi trên kiệu vừa luôn miệng quát tháo. Đám gia nhân cũng không kém, dựa hơi chủ mà xua đuổi người dân mau chóng nép vào hai bên nhường đường cho bọn chúng. Cảnh tượng hết sức khó coi, ai nhìn cũng phải ngao ngán.
Hắn ra lệnh cho đám gia nhân hạ kiệu trước một tiệm đồ cổ, khệnh khạng bước vào bên trong. Nhìn thấy Mã Tước, những vị khách đang ở trong tiệm cũng không mấy ai muốn ở lại, bèn nhanh chóng rời đi, bên trong chỉ còn lại vài người. Chủ tiệm là một ông lão ngoài lục tuần, nhìn thấy kẻ không mời mà đến, miễn cưỡng nở một nụ cười xã giao ra tiếp đón.
- Mã Thiếu gia đại giá quang lâm! Không biết ngài cần gì?
- Tiệm nhà ngươi có những thứ gì quý giá nhất, mang hết ra đây cho bổn thiếu gia – Mã Tước ra lệnh.
- Những món đồ cổ bổn tiệm có đều được trưng bày trên kệ, ngài xem vừa ý món nào, lão sẽ sai người gói lại cho ngài.
Mã Tước nở một nụ cười gian xảo, chắp tay sau lưng đi vòng quanh tiệm đồ cổ. Hắn hết cầm thứ này lên xem lại cầm thứ khác lên ngắm, nói là ngắm chứ hắn cũng chỉ liếc qua rồi không thương tiếc mà ném xuống đất. Ông lão vội vàng đi theo sau nhặt lên, vẻ mặt đau xót nhưng cũng không dám lên tiếng trách móc, chỉ lí nhí xin hắn nhẹ tay cho.
- Mã Thiếu gia, những món đồ này là tất cả tài sản của lão, xin ngài nhẹ tay. Nếu Mã Thiếu gia chưa tìm được món nào ưng ý, tiểu nhân có thể giới thiệu cho ngài một món này, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.
- Phải ngươi nói sớm thì có tốt hơn không? Còn không mau mang ra đây.
Ông lão vội vàng vào bên trong lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Mã Tước.
- Đây là chiếc bình ngọc thời nhà Tống được chế tác một cách khéo léo và tinh xảo, làm từ khối ngọc bích nhị phẩm vô cùng quý hiếm, nó là biểu tượng của phú quý và trường thọ.
Hắn cầm chiếc bình ngọc trên tay xoay qua xoay lại, nét mặt thờ ơ, không có vẻ gì là đang lắng nghe lời giới thiệu của ông lão. Những người có mặt ở trong tiệm, chứng kiến cảnh này cũng không khỏi thở dài một hơi, trong lòng thầm thương cho ông lão, chỉ trách hôm nay xui xẻo gặp phải vị khách không ai muốn chào đón này.
Bên trong tiệm lúc này, mọi người đều đang im lặng dõi theo Mã Tước, không ai muốn dính vào vũng nước đục này. Bỗng dưng một loạt âm thanh nghe như tiếng khởi động cơ quan vang lên, làm hàng loạt con mắt đổ dồn về hướng phát ra tiếng động kia.
Trong góc tiệm là hai vị công tử khoảng chừng mười tám, hai mươi tuổi, một trong hai người đang cầm một chiếc hộp gỗ khá cũ kỹ, trông chẳng có gì nổi bật. Hai người bọn họ vẫn mải mê nói chuyện với nhau, chẳng mảy may để ý đến những người xung quanh đang chăm chú nhìn bọn họ.
- Ta muốn chiếc hộp đó! Hai tên nhãi các ngươi mau đưa nó qua cho ta - Mã Tước bị âm thanh kia thu hút, hắn lớn tiếng ra lệnh.
Thấy hai người không mảy may nhúc nhích, lại còn ngó lơ mệnh lệnh của hắn. Mã Tước tức sôi máu, ném chiếc bình ngọc đang cầm trên tay về phía hai người. Chiếc bình chỉ còn một tấc nữa là chạm đất vỡ tan thì vị công tử có vóc dáng nhỏ nhắn hơn nhanh tay chụp lại. Hành động ấy làm cho ông lão một phen tái mặt, ôm ngực thở dốc một hơi, trong lòng cảm kích không thôi, cái bình ngọc này là đồ gia truyền của lão, xém nữa gia sản của lão đã không cánh mà bay rồi. Mã Tước quát lên.
- Hai tên tiểu tử nhà các ngươi khá lắm, dám không xem mệnh lệnh của bổn thiếu gia ra gì. Người đâu! Mau bắt hai tên này lại cho ta.
Hắn vừa ra lênh, một đám gia nhân liền hùng hổ lao lên bắt hai người bọn họ. Vị công tử vừa đỡ lấy chiếc bình ngọc kia cũng chẳng buồn nhúc nhích, hắn đứng tại chỗ xuất vài cước nhẹ nhàng đá bay đám gia nhân kia ra cửa. Mã Tước thấy kẻ này có võ công, liền ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau lên vây bắt. Nhưng rồi đám thuộc hạ này cũng chẳng khá hơn, đều lần lượt bị vị công tử này đá bay ra cửa, bò lăn bò càng.
Hai người họ chính là Song Dẫn Phong Thần - Lạc Thần và Tần Phong.
Mã Tước nhìn cảnh này, trong lòng có chút chột dạ, bèn thụt lùi lại, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi. Nhưng với bản tính ngang ngược, hắn vẫn cứng miệng la lớn.
- Các ngươi dám đánh người của Mã Gia, hẳn là chán sống rồi. Mau báo danh tánh, Mã Gia nhất định sẽ không để yên cho các ngươi.
Nghe vậy, Lạc Thần liền cười lớn, ném ánh mắt sắc lạnh về phía Mã Tước, hờ hững nói.
- Đám ruồi nhặng các ngươi không xứng nghe danh chúng ta, Mã Hạ Lang làm ăn gian dối không khác gì kẻ ăn cướp, lại còn sinh ra một kẻ bất tài vô dụng chỉ biết ra đường huênh hoang ức hiếp dân lành. Nếu ngươi còn ở đây lên mặt, làm xằng làm bậy, đừng trách bổn công tử ta ra tay tàn ác.
- Ngậm máu phun người, Mã Gia ta xưa nay làm ăn đường đường chính chính. Khắp vùng Giang Điền này không ai không nghe danh. Hôm nay lại bị hai kẻ vô danh các ngươi hạ nhục. Ta nhất định sẽ không để yên.
Nghe Mã Tước nói những lời này, xung quanh không khỏi vang lên những tiếng xầm xì chửi rủa. Mã Hạ Lang ở trấn Thùy Diên không ai không biết, là một kẻ tham lam, keo kiệt, bụng dạ chứa đầy những toan tính độc ác. Ba năm trước, Mã Hạ Lang bằng thuật bấm độn, biết được trấn Thùy Diên sẽ có một trận thiên tai rất nặng, hắn không những không dự báo cho người dân, mà còn lợi dụng thời cơ thu mua hết lúa gạo, lương thực trong vùng với giá rất bèo bọt. Sau đó đợi đến khi thiên tai giáng xuống, dịch bệnh xảy ra, người dân rơi vào cảnh lầm than, hắn liền tung số lúa gạo ấy ra bán lại cho họ với giá cắt cổ gấp hai mươi lần. Dân chúng đang rơi vào cảnh khốn cùng, của cải mất sạch phải bán hết những gì còn sót lại để mua lương thực của bọn chúng, nạn đói và dịch bệnh hoành hành, người chết quá nửa. Tình cảnh lúc ấy không ai muốn nhớ lại, bao nhiêu khổ sở cũng không kể xiết. Đã thế từ khi trở nên giàu có, hắn được Huyện lệnh chống lưng nên ỷ thế hiếp người, tác oai tác quái, còn để cho đứa con bất tài như Mã Tước chạy loạn làm càn, khiến người dân nơi đây vô cùng căm phẫn mà không thể làm gì được.
- Không cần nhiều lời, ngươi hãy hỏi bọn họ, nếu có ai công nhận nhà các ngươi làm ăn đường đường chính chính ta sẽ đưa hai tay chịu trói, mặc ngươi muốn làm gì thì làm.
Nghe Lạc Thần dõng dạc tuyên bố, làm cho tất cả những người dân xung quanh sẵn trong lòng đang vô cùng hận Mã Hạ Lang, lại chứng kiến cảnh Mã Tước tác oai tác quái, bỗng dưng như được tiếp thêm sức mạnh. Bên trong đám đông chợt vang lên tiếng nói của một vị đại thúc, người này đã lớn tuổi, lưng còng xuống, khóe mắt nhăn nheo, làn da đen sạm, quần áo cũ kỹ trông vô cùng khắc khổ.
- Mã Hạ Lang là kẻ lòng lang dạ sói, Mã Gia bọn chúng lợi dụng dịch bệnh, thiên tai để làm ăn bất chính, chúng là bọn ăn cướp mất nhân tính chứ không xứng với hai chữ Thương gia. Thân già như lão sống cũng chẳng được bao lâu, mấy năm trở lại đây đã không thể chống đỡ thêm nữa. Nếu hôm nay có thể đòi được công đạo cho tất cả mọi người ở trấn Thùy Diên này, lão sẵn sàng đứng về phía hai vị công tử đây.
Khi vị đại thúc dứt lời, tức thì xung quanh đồng loạt hô lên:
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
Mã Tước nhìn thấy tình thế bất lợi, trong lòng chột dạ, mồ hôi bắt đầu tuôn ra lạnh toát, nhưng với bản tính huênh hoang của một thiếu gia, hắn vẫn cứng miệng.
- Các ngươi... các ngươi được lắm, ta sẽ bảo cha ta bắt hết các ngươi đày đi làm khổ sai. Ta nhất định sẽ khiến các ngươi...
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị một cước của Lạc Thần đá bay 10 trượng rụng mấy cái răng, miệng đầy máu, nằm sõng soài, trên má còn in vết giày.
- Còn dám cứng miệng, đừng nói là Mã Gia, Huyện lệnh có đến cũng không cứu nổi các ngươi đâu. Cút về nói với Mã Hạ Lang, nội trong một tuần Mã Gia các ngươi phải trả lại toàn bộ số tiền đã thu được của người dân từ việc làm ăn bất chính, đồng thời vĩnh viễn rời khỏi vùng Giang Điền này, tuyệt đối không bao giờ được đặt chân trở lại.
Mã Tước ăn một cước của Lạc Thần, răng rơi đầy đất, mặt mày tái mét, hoảng sợ vô cùng. Lật đật đứng dậy chạy trối chết, không dám quay đầu lại.
Một tuần sau, người dân trấn Thùy Diên đều nhận lại được số tiền mà họ đã bị Mã Hạ Lang lợi dụng thiên tai để thu lợi bất chính và được tin Mã Gia đã rời khỏi Giang Điền. Còn một tin đặc biệt quan trọng là vùng Giang Điền có Huyện lệnh mới, Huyện lệnh trước đây thông đồng với Mã Hạ Lang đã bị Hình bộ bắt về điều tra.
- Nàng nhìn xem, rừng đào này nở hoa rồi, nhanh như vậy đã là tháng chạp. Chúng ta ở đây đã được ba năm rưỡi rồi.
- Cảnh vật nơi đây thật tuyệt, những việc chúng ta làm cũng rất ý nghĩa. Ta mong rằng thế giới này sẽ không còn những điều bất công nữa. Tất cả mọi người đều được sống vui vẻ, hạnh phúc, cho dù là cơm canh đạm bạc.
- Thật tốt vì chúng ta đã không trở về nơi ấy.
Dưới gốc cây đào, Lạc Thần tựa đầu vào vai Tần Phong nhìn về hướng chân trời. Lòng nàng cảm thấy bình yên, ấm áp vô cùng, cảm giác mà trước đây nàng chưa bao giờ cảm nhận được. Sau những năm tháng mịt mờ tìm lại ký ức ấy, từ nay sẽ chẳng còn sóng gió nào đến với hai người nữa.
"Nhân sinh vô thường
Thế sự khó lường
Duyên phận thâm sâu
Đồng hành trọn kiếp".
- Đại ca! Chỗ châu báu này, chúng ta chia thế nào đây? - Một tên trong nhóm đạo tặc lên tiếng hỏi kẻ đang ôm cái tay nải màu nâu đứng đối diện.
"Không ngờ hôm nay lại vớ được một mối hời như vậy." - Tên này vừa ôm tay nải, vừa cười thầm trong lòng, sau đó mặc dù không cam tâm nhưng vẫn nở nụ cười hề hề ra vẻ rộng rãi dõng dạc tuyên bố.
- Như thế này, ba phần chỗ này chia đều cho các ngươi.
- Đại ca à! Như thế có phải hơi keo kiệt với chúng đệ rồi hay không? Chỗ châu báu của Trương Gia này không hề ít. Nếu không phải chúng đệ hậu thuẫn cho đại ca, liệu ngài thuận lợi mà thoát khỏi sao? Vẫn nên rộng rãi với chúng đệ một chút phải không nào.
- Ngươi đang trả treo với ta? Ba phần đã là đại lượng cho các ngươi lắm rồi, đừng có ở đó mà kỳ kèo, đến lúc ta đổi ý thì một phần cũng không có.
- Này! Đừng tưởng chúng ta gọi ngươi một tiếng đại ca hai tiếng đại ca mà muốn làm gì thì làm, hôm nay không chia cho công bằng thì đừng hòng mà rời khỏi chỗ này.
Tên này nói xong, đám đạo tặc phía sau hắn đều la ó đồng tình, bọn chúng vào tư thế sẵn sàng đối đầu với kẻ kia.
- Muốn chết!
Tên này quát lên sau đó rút thanh đao phía sau lưng lao vào hỗn chiến với đám đạo tặc. Những tưởng hắn mạnh mẽ thế nào, hóa ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Hắn một mình đánh không lại liền quay đầu bỏ chạy, dĩ nhiên đám đạo tặc cũng không thể để hắn chạy thoát, liền truy đuổi phía sau.
Ai ngờ vừa chạy chưa được bao xa đã bị hai người từ trên vách núi lao xuống chặn lại. Khí thể tỏa ra khiến đám đạo tặc tim đập chân run, không dám tiến thêm bước nào.
- Bỏ lại toàn bộ chỗ châu báu đã lấy được, ta sẽ tha mạng cho các ngươi.
Người lên tiếng là vị thiếu hiệp trẻ tuổi, thân hình nhỏ nhắn, nước da trắng, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút khiến người ta nhìn vào như có cảm giác bị cuốn vào vòng xoáy thiên hà. Người này không ai khác chính là Lạc Thần, người còn lại chính là Tần Phong.
Kẻ ôm số châu báu kia trong lòng có dự cảm không lành, tự nhiên liền hít thở không thông, lắp ba lắp bắp nói.
- Đại... đại hiệp là ai? Đây... đây là châu báu chúng ta lấy được, chúng ta cũng không có giết người, tại... tại sao lại phải bỏ lại chứ?
- Đây... đây không lẽ là Song Dẫn Phong Thần nổi tiếng Giang Điền suốt một năm nay sao? Chúng ta mau chạy đi!
Đám đạo tặc phía sau nhận ra Song Dẫn Phong Thần liền quay đầu bỏ chạy thục mạng. Chỉ còn tên kia vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như tên này chỉ là một kẻ có chút công phu quèn, lần đầu hành tẩu giang hồ nhưng lại chọn cách đi ăn trộm, thế nào lại trúng ngay Trương Gia là Gia tộc lớn. Khi phát hiện mất châu báu, đã bỏ tiền thuê Song Dẫn Phong Thần tìm lại. Hắn lúc này đã có chút nhận thức được vấn đề, chậm rãi thụt lùi lại phía sau mấy bước rồi co giò bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, Tần Phong từ lúc nào đã đứng chặn ở phía trước, khiến hắn há hốc mồm, toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống.
- Ta... ta để lại hết cho hai vị, đừng... đừng giết ta!
- Làm người tử tế đi, nếu còn để ta bắt gặp ngươi tiếp tục dở thói trộm cướp, đừng trách ta không cảnh cáo. Cút!
- Đội ơn đại hiệp tha mạng!
Nói rồi hắn vắt chân lên cổ chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mười ngày sau dưới thị trấn Thùy Diên, một đoàn người khiêng theo một cái kiệu. Ngồi trên kiệu là Mã Tước, thiếu gia nhà Mã Hạ Lang. Kẻ này vô cùng vênh váo, xấc xược, vừa ngồi trên kiệu vừa luôn miệng quát tháo. Đám gia nhân cũng không kém, dựa hơi chủ mà xua đuổi người dân mau chóng nép vào hai bên nhường đường cho bọn chúng. Cảnh tượng hết sức khó coi, ai nhìn cũng phải ngao ngán.
Hắn ra lệnh cho đám gia nhân hạ kiệu trước một tiệm đồ cổ, khệnh khạng bước vào bên trong. Nhìn thấy Mã Tước, những vị khách đang ở trong tiệm cũng không mấy ai muốn ở lại, bèn nhanh chóng rời đi, bên trong chỉ còn lại vài người. Chủ tiệm là một ông lão ngoài lục tuần, nhìn thấy kẻ không mời mà đến, miễn cưỡng nở một nụ cười xã giao ra tiếp đón.
- Mã Thiếu gia đại giá quang lâm! Không biết ngài cần gì?
- Tiệm nhà ngươi có những thứ gì quý giá nhất, mang hết ra đây cho bổn thiếu gia – Mã Tước ra lệnh.
- Những món đồ cổ bổn tiệm có đều được trưng bày trên kệ, ngài xem vừa ý món nào, lão sẽ sai người gói lại cho ngài.
Mã Tước nở một nụ cười gian xảo, chắp tay sau lưng đi vòng quanh tiệm đồ cổ. Hắn hết cầm thứ này lên xem lại cầm thứ khác lên ngắm, nói là ngắm chứ hắn cũng chỉ liếc qua rồi không thương tiếc mà ném xuống đất. Ông lão vội vàng đi theo sau nhặt lên, vẻ mặt đau xót nhưng cũng không dám lên tiếng trách móc, chỉ lí nhí xin hắn nhẹ tay cho.
- Mã Thiếu gia, những món đồ này là tất cả tài sản của lão, xin ngài nhẹ tay. Nếu Mã Thiếu gia chưa tìm được món nào ưng ý, tiểu nhân có thể giới thiệu cho ngài một món này, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.
- Phải ngươi nói sớm thì có tốt hơn không? Còn không mau mang ra đây.
Ông lão vội vàng vào bên trong lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Mã Tước.
- Đây là chiếc bình ngọc thời nhà Tống được chế tác một cách khéo léo và tinh xảo, làm từ khối ngọc bích nhị phẩm vô cùng quý hiếm, nó là biểu tượng của phú quý và trường thọ.
Hắn cầm chiếc bình ngọc trên tay xoay qua xoay lại, nét mặt thờ ơ, không có vẻ gì là đang lắng nghe lời giới thiệu của ông lão. Những người có mặt ở trong tiệm, chứng kiến cảnh này cũng không khỏi thở dài một hơi, trong lòng thầm thương cho ông lão, chỉ trách hôm nay xui xẻo gặp phải vị khách không ai muốn chào đón này.
Bên trong tiệm lúc này, mọi người đều đang im lặng dõi theo Mã Tước, không ai muốn dính vào vũng nước đục này. Bỗng dưng một loạt âm thanh nghe như tiếng khởi động cơ quan vang lên, làm hàng loạt con mắt đổ dồn về hướng phát ra tiếng động kia.
Trong góc tiệm là hai vị công tử khoảng chừng mười tám, hai mươi tuổi, một trong hai người đang cầm một chiếc hộp gỗ khá cũ kỹ, trông chẳng có gì nổi bật. Hai người bọn họ vẫn mải mê nói chuyện với nhau, chẳng mảy may để ý đến những người xung quanh đang chăm chú nhìn bọn họ.
- Ta muốn chiếc hộp đó! Hai tên nhãi các ngươi mau đưa nó qua cho ta - Mã Tước bị âm thanh kia thu hút, hắn lớn tiếng ra lệnh.
Thấy hai người không mảy may nhúc nhích, lại còn ngó lơ mệnh lệnh của hắn. Mã Tước tức sôi máu, ném chiếc bình ngọc đang cầm trên tay về phía hai người. Chiếc bình chỉ còn một tấc nữa là chạm đất vỡ tan thì vị công tử có vóc dáng nhỏ nhắn hơn nhanh tay chụp lại. Hành động ấy làm cho ông lão một phen tái mặt, ôm ngực thở dốc một hơi, trong lòng cảm kích không thôi, cái bình ngọc này là đồ gia truyền của lão, xém nữa gia sản của lão đã không cánh mà bay rồi. Mã Tước quát lên.
- Hai tên tiểu tử nhà các ngươi khá lắm, dám không xem mệnh lệnh của bổn thiếu gia ra gì. Người đâu! Mau bắt hai tên này lại cho ta.
Hắn vừa ra lênh, một đám gia nhân liền hùng hổ lao lên bắt hai người bọn họ. Vị công tử vừa đỡ lấy chiếc bình ngọc kia cũng chẳng buồn nhúc nhích, hắn đứng tại chỗ xuất vài cước nhẹ nhàng đá bay đám gia nhân kia ra cửa. Mã Tước thấy kẻ này có võ công, liền ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau lên vây bắt. Nhưng rồi đám thuộc hạ này cũng chẳng khá hơn, đều lần lượt bị vị công tử này đá bay ra cửa, bò lăn bò càng.
Hai người họ chính là Song Dẫn Phong Thần - Lạc Thần và Tần Phong.
Mã Tước nhìn cảnh này, trong lòng có chút chột dạ, bèn thụt lùi lại, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi. Nhưng với bản tính ngang ngược, hắn vẫn cứng miệng la lớn.
- Các ngươi dám đánh người của Mã Gia, hẳn là chán sống rồi. Mau báo danh tánh, Mã Gia nhất định sẽ không để yên cho các ngươi.
Nghe vậy, Lạc Thần liền cười lớn, ném ánh mắt sắc lạnh về phía Mã Tước, hờ hững nói.
- Đám ruồi nhặng các ngươi không xứng nghe danh chúng ta, Mã Hạ Lang làm ăn gian dối không khác gì kẻ ăn cướp, lại còn sinh ra một kẻ bất tài vô dụng chỉ biết ra đường huênh hoang ức hiếp dân lành. Nếu ngươi còn ở đây lên mặt, làm xằng làm bậy, đừng trách bổn công tử ta ra tay tàn ác.
- Ngậm máu phun người, Mã Gia ta xưa nay làm ăn đường đường chính chính. Khắp vùng Giang Điền này không ai không nghe danh. Hôm nay lại bị hai kẻ vô danh các ngươi hạ nhục. Ta nhất định sẽ không để yên.
Nghe Mã Tước nói những lời này, xung quanh không khỏi vang lên những tiếng xầm xì chửi rủa. Mã Hạ Lang ở trấn Thùy Diên không ai không biết, là một kẻ tham lam, keo kiệt, bụng dạ chứa đầy những toan tính độc ác. Ba năm trước, Mã Hạ Lang bằng thuật bấm độn, biết được trấn Thùy Diên sẽ có một trận thiên tai rất nặng, hắn không những không dự báo cho người dân, mà còn lợi dụng thời cơ thu mua hết lúa gạo, lương thực trong vùng với giá rất bèo bọt. Sau đó đợi đến khi thiên tai giáng xuống, dịch bệnh xảy ra, người dân rơi vào cảnh lầm than, hắn liền tung số lúa gạo ấy ra bán lại cho họ với giá cắt cổ gấp hai mươi lần. Dân chúng đang rơi vào cảnh khốn cùng, của cải mất sạch phải bán hết những gì còn sót lại để mua lương thực của bọn chúng, nạn đói và dịch bệnh hoành hành, người chết quá nửa. Tình cảnh lúc ấy không ai muốn nhớ lại, bao nhiêu khổ sở cũng không kể xiết. Đã thế từ khi trở nên giàu có, hắn được Huyện lệnh chống lưng nên ỷ thế hiếp người, tác oai tác quái, còn để cho đứa con bất tài như Mã Tước chạy loạn làm càn, khiến người dân nơi đây vô cùng căm phẫn mà không thể làm gì được.
- Không cần nhiều lời, ngươi hãy hỏi bọn họ, nếu có ai công nhận nhà các ngươi làm ăn đường đường chính chính ta sẽ đưa hai tay chịu trói, mặc ngươi muốn làm gì thì làm.
Nghe Lạc Thần dõng dạc tuyên bố, làm cho tất cả những người dân xung quanh sẵn trong lòng đang vô cùng hận Mã Hạ Lang, lại chứng kiến cảnh Mã Tước tác oai tác quái, bỗng dưng như được tiếp thêm sức mạnh. Bên trong đám đông chợt vang lên tiếng nói của một vị đại thúc, người này đã lớn tuổi, lưng còng xuống, khóe mắt nhăn nheo, làn da đen sạm, quần áo cũ kỹ trông vô cùng khắc khổ.
- Mã Hạ Lang là kẻ lòng lang dạ sói, Mã Gia bọn chúng lợi dụng dịch bệnh, thiên tai để làm ăn bất chính, chúng là bọn ăn cướp mất nhân tính chứ không xứng với hai chữ Thương gia. Thân già như lão sống cũng chẳng được bao lâu, mấy năm trở lại đây đã không thể chống đỡ thêm nữa. Nếu hôm nay có thể đòi được công đạo cho tất cả mọi người ở trấn Thùy Diên này, lão sẵn sàng đứng về phía hai vị công tử đây.
Khi vị đại thúc dứt lời, tức thì xung quanh đồng loạt hô lên:
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
- Mã Hạ Lang là bọn ăn cướp!
Mã Tước nhìn thấy tình thế bất lợi, trong lòng chột dạ, mồ hôi bắt đầu tuôn ra lạnh toát, nhưng với bản tính huênh hoang của một thiếu gia, hắn vẫn cứng miệng.
- Các ngươi... các ngươi được lắm, ta sẽ bảo cha ta bắt hết các ngươi đày đi làm khổ sai. Ta nhất định sẽ khiến các ngươi...
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị một cước của Lạc Thần đá bay 10 trượng rụng mấy cái răng, miệng đầy máu, nằm sõng soài, trên má còn in vết giày.
- Còn dám cứng miệng, đừng nói là Mã Gia, Huyện lệnh có đến cũng không cứu nổi các ngươi đâu. Cút về nói với Mã Hạ Lang, nội trong một tuần Mã Gia các ngươi phải trả lại toàn bộ số tiền đã thu được của người dân từ việc làm ăn bất chính, đồng thời vĩnh viễn rời khỏi vùng Giang Điền này, tuyệt đối không bao giờ được đặt chân trở lại.
Mã Tước ăn một cước của Lạc Thần, răng rơi đầy đất, mặt mày tái mét, hoảng sợ vô cùng. Lật đật đứng dậy chạy trối chết, không dám quay đầu lại.
Một tuần sau, người dân trấn Thùy Diên đều nhận lại được số tiền mà họ đã bị Mã Hạ Lang lợi dụng thiên tai để thu lợi bất chính và được tin Mã Gia đã rời khỏi Giang Điền. Còn một tin đặc biệt quan trọng là vùng Giang Điền có Huyện lệnh mới, Huyện lệnh trước đây thông đồng với Mã Hạ Lang đã bị Hình bộ bắt về điều tra.
- Nàng nhìn xem, rừng đào này nở hoa rồi, nhanh như vậy đã là tháng chạp. Chúng ta ở đây đã được ba năm rưỡi rồi.
- Cảnh vật nơi đây thật tuyệt, những việc chúng ta làm cũng rất ý nghĩa. Ta mong rằng thế giới này sẽ không còn những điều bất công nữa. Tất cả mọi người đều được sống vui vẻ, hạnh phúc, cho dù là cơm canh đạm bạc.
- Thật tốt vì chúng ta đã không trở về nơi ấy.
Dưới gốc cây đào, Lạc Thần tựa đầu vào vai Tần Phong nhìn về hướng chân trời. Lòng nàng cảm thấy bình yên, ấm áp vô cùng, cảm giác mà trước đây nàng chưa bao giờ cảm nhận được. Sau những năm tháng mịt mờ tìm lại ký ức ấy, từ nay sẽ chẳng còn sóng gió nào đến với hai người nữa.
"Nhân sinh vô thường
Thế sự khó lường
Duyên phận thâm sâu
Đồng hành trọn kiếp".