Chương 4
5.
Lần này đến An Châu, nghe nói là đang có ôn dị.ch, người bệ.n.h c.h.ế.t rất nhiều.
Nhiều người đã cố gắng trốn ra ngoài thành nhưng vô ích, Kỳ Tẫn Tu hạ lệnh pho.n.g t.o.ả An Châu, chỉ có cách này dịc.h b.ệ.n.h mới không lan ra những nơi khác.
An Châu giống như con kiến bò trên chảo nóng (*), ai ai cũng đa.u kh.ổ, khó có thể tự bảo vệ mình.
(*) Con kiến bò trên chảo nóng: Đang trong tình huống luống cuống, chưa có cách để xoay xở.
Ta từng học qua y thuật nhưng cũng không có kinh nghiệm gì về dị.c.h hạ.c.h.
Hơn nữa, vì hoàn cảnh xuất thân không tiện thể hiện tay nghề nên ta chỉ có thể làm mấy chuyện như phát cháo, phát thuốc.
Trong lúc tâm trạng không tốt, bỗng nhiên có một vị đại phu từ Bắc thành chạy đến, người này còn mang theo thảo dược giúp giảm nhẹ bệnh và tuyên bố rằng trong mười ngày nhất định sẽ điều chế ra thuốc trị bệnh.
Kỳ Tẫn Tu nhận được tin này liền lập tức đi đến.
Lúc đó ta còn đang phát thức ăn ở Nam thành, nhưng trong lòng lại cảm thấy bồn chồn bất an. Gần đây ta luôn bừng tỉnh từ trong mơ và cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Không thể để ý nhiều nữa, sau khi giao việc cho Tiểu Chiêu ta liền bất chấp đi về phía Bắc thành.
Gió tạt vào mặt, cảm giác như lử.a đố.t.
Ta chạy một mạch đến Bắc thành, mặc kệ dị,c,h bện.h, ta xuyên qua đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Kỳ Tẫn Tu.
Hắn quay lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng trước đó.
Ta lau đi cũng giọt nước mắt bị gió đẩy ra, chuẩn bị đi đến nhưng hắn đã bước tới trước, cởi chiếc mặt nạ thuốc trên mặt hắn rồi đắp cho ta.
“Vô phép tắc.”
Hắn đeo lên cho ta, có vẻ như đang trách mắng ta nhưng cảm xúc lại thất thường hơn mọi ngày.
“Sao lại tới đây?”
Ta nhất thời không nói được, ngây người nhìn hắn.
“Ta…muốn đến giúp ngài.”
Hắn mím môi nhìn ta, dường như không tin nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.
Đa số người bệ,n.h đã tập trung hết tại đây, chờ đợi thuốc trị bệnh của vị đại phu kia.
Những tiếng rên r.ỉ đau đớ.n nối tiếp nhau vang lên, mặc dù ta chưa từng trải qua cũng biết bọn họ khó chịu đến mức nào.
Trong đám người đó có một bóng người trắng xoá đi qua đi lại, ta nhìn qua nhưng cả người đó bị che kín không nhìn rõ được, chỉ mơ hồ biết đó là một người đàn ông to lớn.
“Đó là Tống đại phu, đến từ Tần Châu.”
Kỳ Tẫn Tu khi nói trong mắt đều tràn đầy vẻ khâm phục.
Tim ta bỗng đập rất nhanh, nhưng sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Khi màn đêm buông xuống, Kỳ Tẫn Tu phái người đưa ta về, còn hắn ở lại Bắc thành.
Ta khăng khăng muốn ở lại với hắn, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc dẫn ta cùng về phủ Thứ sử.
Ta đã đi theo Kỳ Tẫn Tu ba ngày liền.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, thường thì ta sẽ không bám dính lấy hắn như thế này, về tình về lý đều không đúng lắm.
Sợ hắn nghĩ nhiều nên ta chỉ có thể ngừng lại.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể nguôi được…
Lần này đến An Châu, nghe nói là đang có ôn dị.ch, người bệ.n.h c.h.ế.t rất nhiều.
Nhiều người đã cố gắng trốn ra ngoài thành nhưng vô ích, Kỳ Tẫn Tu hạ lệnh pho.n.g t.o.ả An Châu, chỉ có cách này dịc.h b.ệ.n.h mới không lan ra những nơi khác.
An Châu giống như con kiến bò trên chảo nóng (*), ai ai cũng đa.u kh.ổ, khó có thể tự bảo vệ mình.
(*) Con kiến bò trên chảo nóng: Đang trong tình huống luống cuống, chưa có cách để xoay xở.
Ta từng học qua y thuật nhưng cũng không có kinh nghiệm gì về dị.c.h hạ.c.h.
Hơn nữa, vì hoàn cảnh xuất thân không tiện thể hiện tay nghề nên ta chỉ có thể làm mấy chuyện như phát cháo, phát thuốc.
Trong lúc tâm trạng không tốt, bỗng nhiên có một vị đại phu từ Bắc thành chạy đến, người này còn mang theo thảo dược giúp giảm nhẹ bệnh và tuyên bố rằng trong mười ngày nhất định sẽ điều chế ra thuốc trị bệnh.
Kỳ Tẫn Tu nhận được tin này liền lập tức đi đến.
Lúc đó ta còn đang phát thức ăn ở Nam thành, nhưng trong lòng lại cảm thấy bồn chồn bất an. Gần đây ta luôn bừng tỉnh từ trong mơ và cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Không thể để ý nhiều nữa, sau khi giao việc cho Tiểu Chiêu ta liền bất chấp đi về phía Bắc thành.
Gió tạt vào mặt, cảm giác như lử.a đố.t.
Ta chạy một mạch đến Bắc thành, mặc kệ dị,c,h bện.h, ta xuyên qua đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Kỳ Tẫn Tu.
Hắn quay lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng quay lại vẻ lạnh lùng trước đó.
Ta lau đi cũng giọt nước mắt bị gió đẩy ra, chuẩn bị đi đến nhưng hắn đã bước tới trước, cởi chiếc mặt nạ thuốc trên mặt hắn rồi đắp cho ta.
“Vô phép tắc.”
Hắn đeo lên cho ta, có vẻ như đang trách mắng ta nhưng cảm xúc lại thất thường hơn mọi ngày.
“Sao lại tới đây?”
Ta nhất thời không nói được, ngây người nhìn hắn.
“Ta…muốn đến giúp ngài.”
Hắn mím môi nhìn ta, dường như không tin nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.
Đa số người bệ,n.h đã tập trung hết tại đây, chờ đợi thuốc trị bệnh của vị đại phu kia.
Những tiếng rên r.ỉ đau đớ.n nối tiếp nhau vang lên, mặc dù ta chưa từng trải qua cũng biết bọn họ khó chịu đến mức nào.
Trong đám người đó có một bóng người trắng xoá đi qua đi lại, ta nhìn qua nhưng cả người đó bị che kín không nhìn rõ được, chỉ mơ hồ biết đó là một người đàn ông to lớn.
“Đó là Tống đại phu, đến từ Tần Châu.”
Kỳ Tẫn Tu khi nói trong mắt đều tràn đầy vẻ khâm phục.
Tim ta bỗng đập rất nhanh, nhưng sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Khi màn đêm buông xuống, Kỳ Tẫn Tu phái người đưa ta về, còn hắn ở lại Bắc thành.
Ta khăng khăng muốn ở lại với hắn, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc dẫn ta cùng về phủ Thứ sử.
Ta đã đi theo Kỳ Tẫn Tu ba ngày liền.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, thường thì ta sẽ không bám dính lấy hắn như thế này, về tình về lý đều không đúng lắm.
Sợ hắn nghĩ nhiều nên ta chỉ có thể ngừng lại.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không thể nguôi được…