Chương 102: Quất roi
Sáng sớm hôm sau, bầu trời trong vắt không một gợn mây, Triều Sinh đã đi học với Hạc Bích tiên sinh từ sớm. Thẩm Lan rảnh rỗi không có việc gì, bèn ngồi trên ghế hoa hồng mở sổ sách ra xem.
Đúng lúc vào lúc này, Thu Diên hoảng hốt chạy từ ngoài sân vào: “Phu nhân, Tổng đốc Hồ Quảng gửi thiệp đến thăm.” (1)
Thẩm Lan nhận lấy thiệp từ tay Thu Diên, thấy tấm thiệp hai tờ làm từ giấy Bạch Lục khổ chuẩn, bên trên có hoa văn hoa và chim màu , chữ ký dát vàng.
Thật là xa hoa lãng phí.
Cũng không biết Bùi Thận định giở trò gì? Thẩm Lan nhẹ chau mày đẹp, mở thiệp ra đọc.
Đầu giờ Hợi tối nay, xin được gặp nhau tại Thẩm trạch. Ký tên: hữu sinh Bùi Thủ Tuân. (2)
“Cạch.” Thẩm Lan tức giận đập tấm thiệp xuống bàn.
Hành động của nàng khiến Thu Diên nhảy dựng, nín thở hỏi: “Phu nhân, thiệp này có vấn đề gì sao?”
Tất nhiên là có vấn đề.
Trước kia Bùi Thận muốn đến chỗ nàng, cứ thế mà nửa đêm canh ba lén lút mò đến, không thèm hỏi han ý nàng. Lúc này lại có chút tiến bộ, còn biết gửi tấm thiệp tới hỏi trước, đêm nay ta có thể đến gặp nàng hay không?
Vấn đề nằm ở chỗ lẽ nào Thẩm Lan nói không, Bùi Thận liền không đến? Chẳng qua giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, biết bọc một lớp đường ngọt ngào bên ngoài hành vi mang tính chất cưỡng ép mà thôi.
Thẩm Lan cười lạnh, đứng dậy lấy tờ , nghiêm túc viết lời hồi âm “Không được.”
“Thu Diên, em đưa tờ giấy này lại cho người gửi thiệp.” Thẩm Lan nói.
Thu Diên lên tiếng đáp lời, cầm lấy tờ giấy do dự không thôi: “Phu nhân, Bùi đại nhân đó dù sao cũng là Tổng đốc Hồ Quảng. Giờ đây bên ngoài đâu đâu cũng đồn ầm lên ngài ấy sắp làm Thái Tử, chúng ta chỉ đưa lại có tờ giấy thế này có ổn không? Có cần gửi kèm chút quà cáp?”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Em cứ làm như lời ta đi.”
Thấy khuyên nàng không được, Thu Diên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nắm tờ giấy đi thẳng ra ngoài.
Màn đêm buông xuống đến giờ Hợi, Thẩm Lan vẫn chưa ngủ, chỉ nghiêng người tựa bên khung cửa sổ, nhìn ánh trăng lấp loáng trong đình, lẳng lặng đợi Bùi Thận.
Dù nàng có từ chối chăng nữa, người này nhất định cũng chẳng bận tâm, kiểu gì tối nay cũng sẽ ghé. Ai ngờ đợi non nửa canh giờ, thậm chí qua hết giờ Hợi, Bùi Thận vậy mà vẫn chưa đến.
Thẩm Lan nhướng mày kinh ngạc. Là có việc gì làm trễ nải hay Bùi Thận thật sự từ bỏ? Nàng cũng lười ngẫm nghĩ thêm, chỉ lo nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau Thu Diên lại tới bẩm phủ Tổng đốc gửi một tấm thiệp mới. Thẩm Lan mở ra đọc, bên trong như cũ vẫn là hẹn nàng gặp mặt vào đầu giờ Hợi.
Thẩm Lan tiếp tục lấy tờ giấy khác ra, viết thư từ chối rồi bảo người đưa thư mang về.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…… Ngày nào cũng lặp đi lặp lại, Thẩm Lan phiền không chịu được.
Nàng nhìn tấm thiệp giấy Bạch Lục cùng chữ dát vàng mới được đưa tới trên bàn, hô Thu Diên đến dặn: “Từ nay về sau, hễ là thiệp của phủ Tổng đốc thì không cần nhận nữa.” Nói rồi, nàng bổ sung: “Nếu họ ép em phải nhận, thì em cứ nhận sau đó tiêu hủy hết là được.”
Thu Diên xót của vô cùng: “Giấy tốt thế này, có cầm đi bán cũng có người chịu mua.” Dù thiệp này có bị cắt nhỏ hơn nữa, đem đi phát cũng hết sức là nở mày nở mặt.
Thẩm Lan lắc đầu. Thiệp này nếu xuất hiện ngoài kia, thiên hạ nhất định sẽ nói nàng và Bùi Thận có quan hệ mờ ám nào đó, nên Bùi Thận mới hẹn đêm hôm để gặp mặt nàng.
“Thiêu hết toàn bộ đi thôi.”
Thu Diên thấy vẫn khuyên không được, chỉ đành bất đắc dĩ nhận lời.
Thẩm Lan nhặt lấy tấm thiệp hơ lên ngọn nến. Lửa phực lên, nhanh chóng li3m giấy Bạch Lục đắt tiền không còn một mảnh.
Khói tỏa lượn lờ, chầm chậm phả lên gương mặt bình tĩnh của nàng.
Màn đêm buông xuống, giờ Hợi.
Cuối tháng sáu cũng đã vào cuối mùa hè. Cửa sổ lá liễu hơi hé, bóng trăng như nước, yên ả soi sáng không gian, thi thoảng từng cơn gió đêm nhẹ nhẹ thổi vào, xua tan đi oi bức của ngày hè.
Thẩm Lan gối gió mát, nằm chiếu ngọc, đắp chăn lụa mỏng, thong thả hít thở chìm trong mộng đẹp.
Ve ngoài cửa sổ vốn đã lặng tiếng, lại dường như bị điều gì làm cho hoảng sợ, bắt đầu tiếng dài tiếng ngắn râm ran nát cả ánh trăng.
Thẩm Lan bị đánh thức, nhập nhèm mở mắt, cũng chưa vội vén rèm lụa mà trở mình xoay vào trong, bực dọc hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Bùi Thận vừa trèo tường leo rào vào đến nơi, nghe vậy sượng sùng cười một cái. Y hắng giọng định cất lời, lại thấy nàng quay mặt vào trong, rõ ràng không muốn để ý đến mình, lòng y không ngăn nổi niềm chua xót.
“Nàng bây giờ ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái đều không đủ kiên nhẫn sao.”
Nhưng vừa thốt ra câu này, Bùi Thận liền bắt đầu hối hận. Cần gì phải tỏ vẻ ẻo lả đáng thương thế này? Bùi Thủ Tuân y đây lý nào lại là hạng than trời trách đất?
“Ta tới tìm nàng là có việc muốn báo cho nàng hay.” Bùi Thận nghiêm mặt nói.
Thẩm Lan bị dăm ba câu của y chọc giận, bật dậy vén hết mùng màn, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì mà không thể gửi thư? Không thể gặp vào ban ngày? Cứ nhất định phải ban đêm xông vào nhà ta mới được vậy.”
Bùi Thận giấu nỗi chột dạ, chậm rì rì đáp: “Ta đột ngột xông vào bao giờ? Không phải ban ngày ta đã gửi thiệp hẹn gặp nàng vào giờ Hợi đó sao?”
Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, nghĩ bụng mấy tấm thiệp mà y gửi trông thì có vẻ tiến bộ đấy, tự biết công khai cưỡng ép nàng là vô ích, thế cho nên giả vờ giả vịt tôn trọng nàng, còn gửi mấy tấm thiệp tới để làm ra vẻ.
Mới giả vờ được ba ngày đã chịu không nổi nữa. Đêm nay xông vào nhà, chẳng qua cũng chỉ lần nữa lộ ra bản tính thật sự của y mà thôi.
Thẩm Lan cười lạnh chất vấn y: “Ngài gửi thiệp tổng cộng bốn ngày. Ba ngày đầu ta viết thư từ chối. Ngày thứ tư, cũng tức là hôm nay, dù ta không gửi thư trả lời, nhưng cũng đã dặn người gửi tiện thể nhắn đến ngài. Sau này chớ gửi thiệp nữa, có gửi ta cũng sẽ không đồng ý. Vì sao tối nay ngài vẫn đến?”
Bùi Thận nhướng mày ngạc nhiên: “Có cả chuyện này ư?” Dứt lời, y giãn khuôn mặt ra, gật gù nói: “Có lẽ là cái gã sai vặt ấy hơi vụng về, nói không rõ ràng.”
Diễn à. Diễn nữa đi. Thẩm Lan vô cảm nói: “Vậy lúc này ngài đã biết ta từ chối rồi, mời về cho.”
Bùi Thận sớm đoán được nàng sẵng giọng đuổi khéo, y cũng quen rồi, chỉ lo bước tới cười nói: “Là ta hiểu lầm, chờ ta nói xong sẽ đi ngay.”
Thẩm Lan mặc kệ, nói với y: “Sau này ngài đừng có gửi thiệp thông báo đến thăm nữa. Vừa lãng phí giấy tốt đắt tiền, còn phải nhọc công ta mang đi thiêu.”
Bùi Thận gật đầu, nhủ bụng sau này đổi thành thiệp mời là được chứ gì.
Thấy y gật đầu, Thẩm Lan lúc này mới hỏi: “Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ che rèm xanh, rọi lên tấm chiếu ngọc, phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của Thẩm Lan, cùng bờ mi cong và làn môi đỏ.
Bùi Thận hít một hơi sâu, dằn xuống trái tim nóng ran của mình. Y vươn tay phải, đưa sợi roi dài trong tay tới trước mặt nàng.
Thẩm Lan ngẩn ra, cúi đầu nhìn sợi roi. Cán roi bọc ngọc bích điêu khắc hình đầu thú, sợi roi được bện từ nhiều dây mây xoắn chặt vào nhau, óng ả bóng loáng.
Đánh lên người nhất định sẽ rất đau.
Thẩm Lan dè chừng hỏi: “Ngài muốn làm gì?” Chắc không đến nỗi thấy ta không nhận lời liền muốn đánh ta đấy chứ.
Bùi Thận bình tĩnh đáp: “Tới thú nhận với nàng một chuyện.”
Thẩm Lan giương mắt nhìn y, chau đôi mày đẹp: “Chuyện gì?”
Bùi Thận trước khi đến đây đã chuẩn bị đâu vào đấy, nghe nàng hỏi vậy bèn nói thẳng: “Đêm đó ở Thuế Thự, ta đã lừa nàng.”
Thẩm Lan sững sờ hồi lâu mới chợt hiểu ý của y.
Bùi Thận nói Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, không thể ruồng bỏ quân phụ là giả, nói bản thân sắp chết là giả. Nói y từng chịu hình phạt dán giấy ướt cũng là giả nốt.
Bùi Thận không phải bị ép phản, mà là chủ động mưu nghịch.
Y lừa nàng.
Tin này hệt như tiếng sấm, bổ xuống khiến đầu óc Thẩm Lan quay cuồng. Cơn tức đánh úp cả trái tim nàng, đôi mắt nàng lên như hai đốm lửa, hít thở sâu mấy lần cũng không bình tĩnh nổi, nàng đứng phắt dậy——
“Bùi Thận! Đồ khốn nạn!!”
Thẩm Lan túm lấy cái gối hung tợn nện lên người Bùi Thận.
Gối lụa mềm mại thế này, dù có dồn lực mà ném thì cũng chẳng đau chỗ nào cả.
Bùi Thận để yên cho nàng ném, sau đó lại giơ roi tới trước mặt nàng, ân cần nói: “Gối đánh không đau, nếu nàng muốn dạy cho ta bài học thì lấy roi mà đánh.”
Lửa giận của Thẩm Lan càng vượng, nàng giật lấy roi, lạnh lùng quát: “Ngài cho là ta không dám sao?!”
Bùi Thận nghĩ thầm nàng từ lần đầu gặp mặt đã dám lừa y. Từ đó về sau lúc nào cũng giả bộ dịu ngoan, sau đó lại chạy trốn mấy lần liền. Làm gì có gì là nàng không dám làm?
Nhưng Bùi Thận chỉ nói: “Hôm nay để nàng đánh ta, đó là vì hai chuyện.”
Thẩm Lan cố dằn cơn tức nắm chặt roi mây, nghe y ngụy biện.
“Thứ nhất, ngoài miệng nàng bảo chuyện cũ ngày xưa đều xóa bỏ hết. Nhưng thực tế lòng nàng vẫn để bụng, không thoải mái buông bỏ được thù hận.”
Đầu ngón tay Thẩm Lan hơi co lại, lạnh mặt nói: “Ta nói xóa bỏ, đó là vì không muốn tính toán thiệt hơn.”
Bùi Thận gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Nàng không muốn với ta, cho nên nàng cũng không muốn ở bên ta.” So đo mới có khả năng đi tiếp, còn nếu không để bụng nữa, thì coi như tất cả chấm dứt thật rồi.
Thẩm Lan trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn y.
“Chuyện thứ hai, chính là vì ta lừa nàng đêm ở Thuế Thự.” Dứt lời, y lại nói thêm: “Thực ra hai việc này có thể gộp chung lại thành một.”
—— bù đắp lỗi lầm.
Bùi Thận cười nói: “Nàng đánh đi. Muốn đánh bao nhiêu roi thì đánh. Đánh đến khi nào nàng hả giận mới thôi.”
Nói rồi Bùi Thận quay lưng lại, cởi áo đạo bào màu xanh đá, lại cởi tiếp áo lót trắng, để lộ tấm lưng dày rộng rắn rỏi.
Thẩm Lan chỉ đứng đó, giận dữ không nói một lời. Nàng nắm roi mây chặt cứng, chặt đến độ hằn dấu roi đỏ ửng nơi lòng bàn tay.
Thấy nàng bất động hồi lâu, Bùi Thận vẫn đưa lưng về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Ta từng đánh nàng năm gậy, mỗi gậy tính một roi. Sau lại dùng bức mai đỏ giữa trời tuyết để làm nhục nàng, ép nàng phải đội gió chèo thuyền, nhảy sông cược mạng. Gặp nhau rồi ta lại khinh nàng một lần. Những việc này muốn tính mấy roi cũng được, nàng cứ việc đánh đi.”
Thẩm Lan bị y khơi lại chuyện cũ khi xưa, lòng đau như cắt không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Roi đầu tiên, hỏi ngài ngày đó vì sao vô cớ phạt gậy ta?!”
Dứt lời, nàng vung tay quất xuống, tiếng roi rít gào xé gió mà đi——
“Tê ——” Bùi Thận hít hà một hơi, tấm lưng bắt đầu hằn lên vết roi, nhanh chóng rướm máu.
Mà đôi mắt trong suốt sâu thẳm của Thẩm Lan cũng từng chút một trào ra nước mắt.
Nàng nghẹn ngào vung roi thứ hai ——
“Hỏi ngài dựa vào cái gì mà dùng bức mai đỏ giữa trời tuyết nhục nhã ta!”
Bùi Thận không nói một lời, ngay cả cơ thể cũng chưa hề nhúc nhích mảy may, chỉ trầm mặc để tùy Thẩm Lan quất.
Roi thứ ba, “Hỏi ngài sau khi gặp lại, tại sao lại gạt ta?!”
Ba roi ôm đầy thù hận, quất đến độ phần da thịt sau lưng Bùi Thận sưng phồng lên, máu chảy đầm đìa.
Y cắn răng định tiếp tục gắng gượng, chợt nghe Thẩm Lan vứt roi xuống đất, cố nén nghẹn ngào gằn từng chữ một.
“Ngài hại ta đội gió chèo thuyền, nhưng cũng vì ta cầu y hỏi thuốc, trị bệnh cũ tận gốc, hai việc này xem như huề nhau.”
“Ngài ép ta phải nhảy sông đào thoát tưởng chừng sắp chết. Nhưng cũng từng cứu ta khỏi tay giặc Oa một lần, không ai nợ ai.”
“Ngài đánh ta năm gậy, thực ra chỉ gậy đầu tiên mạnh tay, cho nên một roi dùng trả lại gậy đầu tiên đó của ngài.”
“Ngài lấy mai đỏ giữa trời tuyết làm nhục ta một lần, trả lại ngài một roi.”
“Sau khi gặp lại ngài gạt ta một lần, trả lại một roi.”
“Tổng cộng ba roi, không ai nợ ai nữa!”
Thẩm Lan dứt lời, nhìn tấm lưng đẫm máu trước mắt, đầy bụng chua xót tức tưởi, bao nhiêu oán ghét hận thù đều hóa nước mắt chảy xuôi.
Nàng đứng tại chỗ khóc òa lên, tựa như muốn khóc cho cạn mười năm tủi hờn đầy máu và nước mắt.
Tiếng khóc ai oán như xé da róc thịt, như đứt ruột đứt gan, khiến Bùi Thận nghe vào còn đau hơn cả tấm lưng ròng ròng máu chảy của chính mình.
Thẩm Lan khóc hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, nàng lau nước mắt, đối diện ánh mắt đau đáu xót thương của người trước mặt, mở miệng nói: “Hận cũ đã xong, ngài đi đi.”
Nghe nàng nói vậy, Bùi Thận biết khoảnh khắc này trở đi toàn bộ những ân oán ngày xưa mới có thể xem như xóa bỏ.
Bình minh ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Bùi Thận cười cười, cười đến suýt chút động đến vết thương trên lưng. Y nhịn đau nói:” Ngày mai ta sẽ đến gặp Triều Sinh.”
Thẩm Lan sẽ không cản trở y gặp Triều Sinh, chỉ mặc kệ y khoác áo đi ra cửa.
Lưng Bùi Thận vô cùng đau đớn, ngặt nỗi chỉ có thể vươn thẳng sống lưng nện từng bước ra khỏi Thẩm trạch. Vừa ra khỏi tòa nhà, y liền trông thấy Lâm Bỉnh Trung và Trần Tùng Mặc đứng chờ cạnh xe ngựa.
“Gia.” Trần Tùng Mặc vừa đến gần đã nghe được mùi máu tanh nồng, lại thấy sắc mặt y tái nhợt, hắn biết phu nhân thật sự đã ra tay.
Trần Tùng Mặc không dám khuyên, chỉ có thể thầm than một tiếng “Đúng là nghiệt duyên”. (3)
Lâm Bỉnh Trung cạnh bên rốt cuộc thẳng tính hơn. Hắn thấy Bùi Thận như vậy, nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Gia, sao ngài phải khổ vậy chứ?”
Bùi Thận nghĩ nếu không làm đến mức này, oán giận trong lòng nàng sao có thể tan biến được? Nghĩ đến đây, y không khỏi nhẹ nhõm. Nếu không phải mấy ngày trước y suy nghĩ cẩn thận, e rằng chuyện của sáu năm trước sẽ lại tái diễn.
Sáu năm trước, y không màng Thẩm Lan nghĩ gì, chỉ cảm thấy vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều là thứ mà những cô nương khác thích, vậy chắc hẳn nàng cũng thích. Rồi cứ thế dốc sức đưa hết cho nàng, còn muốn nàng phải hân hoan nhận lấy.
Giờ đây Bùi Thận đã biết cần đối xử với Thẩm Lan như với cấp trên, cần ngẫm nghĩ tâm tư của nàng, làm cho rõ ràng thứ nàng muốn rốt cuộc là gì.
Qúa trình nghiền ngẫm này khiến Bùi Thận nhanh chóng ý thức được bản chất Thẩm Lan là một người quân tử chân thành, ân oán rõ ràng, cần lấy thành ý ra mà đối đãi.
Vì thế Bùi Thận lập tức nghĩ đến việc mình lừa nàng lúc ở Thuế Thự. Y biết nếu việc này lộ ra, Thẩm Lan chỉ biết càng hận y, giữa hai người sẽ không còn lối nào để quay về được nữa.
Vì thế đêm nay, Bùi Thận quyết định đích thân thú nhận việc này.
Bởi y đã chạm đáy vực sâu, có tệ mấy nữa cũng đâu tệ hơn việc hai người sẽ thành xa lạ.
Vì thế đây lại vừa hay là thời điểm tốt nhất.
Bùi Thận cười cười, để Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung đỡ mình lên xe ngựa, c ởi áo lót, đắp thuốc băng bó vết thương.
“Quà của Triều Sinh đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Bùi Thận hỏi.
Trần Tùng Mặc nhanh nhẹn gật đầu: “Đủ cả rồi.” Dứt lời, hắn hơi trù trừ: “Ngày mai Gia còn đến nữa ư?’
Thực ra hắn muốn hỏi, ngày mai ngài đến thăm tiểu công tử sẽ không bị phu nhân đánh đuổi ra ngoài đấy chứ?
“Đến.” Bùi Thận vui sướng đáp.
Khó khăn lắm mới giải tỏa được mối hận trong lòng nàng, bước tiếp theo tất nhiên là phải kết đồng minh rồi.
Chú thích:
1 Tức là bái thiếp: dùng với mục đích thông báo sẽ đến thăm ai đó
2 Hữu sinh: tiếng xưng giữa bạn bè/ đồng lứa
3 Nghiệt duyên: mối duyên ác. Hai người có mở đầu tốt nhưng kết thúc bi kịch, thường là có duyên nhưng không phận. ()
Đúng lúc vào lúc này, Thu Diên hoảng hốt chạy từ ngoài sân vào: “Phu nhân, Tổng đốc Hồ Quảng gửi thiệp đến thăm.” (1)
Thẩm Lan nhận lấy thiệp từ tay Thu Diên, thấy tấm thiệp hai tờ làm từ giấy Bạch Lục khổ chuẩn, bên trên có hoa văn hoa và chim màu , chữ ký dát vàng.
Thật là xa hoa lãng phí.
Cũng không biết Bùi Thận định giở trò gì? Thẩm Lan nhẹ chau mày đẹp, mở thiệp ra đọc.
Đầu giờ Hợi tối nay, xin được gặp nhau tại Thẩm trạch. Ký tên: hữu sinh Bùi Thủ Tuân. (2)
“Cạch.” Thẩm Lan tức giận đập tấm thiệp xuống bàn.
Hành động của nàng khiến Thu Diên nhảy dựng, nín thở hỏi: “Phu nhân, thiệp này có vấn đề gì sao?”
Tất nhiên là có vấn đề.
Trước kia Bùi Thận muốn đến chỗ nàng, cứ thế mà nửa đêm canh ba lén lút mò đến, không thèm hỏi han ý nàng. Lúc này lại có chút tiến bộ, còn biết gửi tấm thiệp tới hỏi trước, đêm nay ta có thể đến gặp nàng hay không?
Vấn đề nằm ở chỗ lẽ nào Thẩm Lan nói không, Bùi Thận liền không đến? Chẳng qua giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, biết bọc một lớp đường ngọt ngào bên ngoài hành vi mang tính chất cưỡng ép mà thôi.
Thẩm Lan cười lạnh, đứng dậy lấy tờ , nghiêm túc viết lời hồi âm “Không được.”
“Thu Diên, em đưa tờ giấy này lại cho người gửi thiệp.” Thẩm Lan nói.
Thu Diên lên tiếng đáp lời, cầm lấy tờ giấy do dự không thôi: “Phu nhân, Bùi đại nhân đó dù sao cũng là Tổng đốc Hồ Quảng. Giờ đây bên ngoài đâu đâu cũng đồn ầm lên ngài ấy sắp làm Thái Tử, chúng ta chỉ đưa lại có tờ giấy thế này có ổn không? Có cần gửi kèm chút quà cáp?”
Thẩm Lan hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Em cứ làm như lời ta đi.”
Thấy khuyên nàng không được, Thu Diên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nắm tờ giấy đi thẳng ra ngoài.
Màn đêm buông xuống đến giờ Hợi, Thẩm Lan vẫn chưa ngủ, chỉ nghiêng người tựa bên khung cửa sổ, nhìn ánh trăng lấp loáng trong đình, lẳng lặng đợi Bùi Thận.
Dù nàng có từ chối chăng nữa, người này nhất định cũng chẳng bận tâm, kiểu gì tối nay cũng sẽ ghé. Ai ngờ đợi non nửa canh giờ, thậm chí qua hết giờ Hợi, Bùi Thận vậy mà vẫn chưa đến.
Thẩm Lan nhướng mày kinh ngạc. Là có việc gì làm trễ nải hay Bùi Thận thật sự từ bỏ? Nàng cũng lười ngẫm nghĩ thêm, chỉ lo nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau Thu Diên lại tới bẩm phủ Tổng đốc gửi một tấm thiệp mới. Thẩm Lan mở ra đọc, bên trong như cũ vẫn là hẹn nàng gặp mặt vào đầu giờ Hợi.
Thẩm Lan tiếp tục lấy tờ giấy khác ra, viết thư từ chối rồi bảo người đưa thư mang về.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…… Ngày nào cũng lặp đi lặp lại, Thẩm Lan phiền không chịu được.
Nàng nhìn tấm thiệp giấy Bạch Lục cùng chữ dát vàng mới được đưa tới trên bàn, hô Thu Diên đến dặn: “Từ nay về sau, hễ là thiệp của phủ Tổng đốc thì không cần nhận nữa.” Nói rồi, nàng bổ sung: “Nếu họ ép em phải nhận, thì em cứ nhận sau đó tiêu hủy hết là được.”
Thu Diên xót của vô cùng: “Giấy tốt thế này, có cầm đi bán cũng có người chịu mua.” Dù thiệp này có bị cắt nhỏ hơn nữa, đem đi phát cũng hết sức là nở mày nở mặt.
Thẩm Lan lắc đầu. Thiệp này nếu xuất hiện ngoài kia, thiên hạ nhất định sẽ nói nàng và Bùi Thận có quan hệ mờ ám nào đó, nên Bùi Thận mới hẹn đêm hôm để gặp mặt nàng.
“Thiêu hết toàn bộ đi thôi.”
Thu Diên thấy vẫn khuyên không được, chỉ đành bất đắc dĩ nhận lời.
Thẩm Lan nhặt lấy tấm thiệp hơ lên ngọn nến. Lửa phực lên, nhanh chóng li3m giấy Bạch Lục đắt tiền không còn một mảnh.
Khói tỏa lượn lờ, chầm chậm phả lên gương mặt bình tĩnh của nàng.
Màn đêm buông xuống, giờ Hợi.
Cuối tháng sáu cũng đã vào cuối mùa hè. Cửa sổ lá liễu hơi hé, bóng trăng như nước, yên ả soi sáng không gian, thi thoảng từng cơn gió đêm nhẹ nhẹ thổi vào, xua tan đi oi bức của ngày hè.
Thẩm Lan gối gió mát, nằm chiếu ngọc, đắp chăn lụa mỏng, thong thả hít thở chìm trong mộng đẹp.
Ve ngoài cửa sổ vốn đã lặng tiếng, lại dường như bị điều gì làm cho hoảng sợ, bắt đầu tiếng dài tiếng ngắn râm ran nát cả ánh trăng.
Thẩm Lan bị đánh thức, nhập nhèm mở mắt, cũng chưa vội vén rèm lụa mà trở mình xoay vào trong, bực dọc hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Bùi Thận vừa trèo tường leo rào vào đến nơi, nghe vậy sượng sùng cười một cái. Y hắng giọng định cất lời, lại thấy nàng quay mặt vào trong, rõ ràng không muốn để ý đến mình, lòng y không ngăn nổi niềm chua xót.
“Nàng bây giờ ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái đều không đủ kiên nhẫn sao.”
Nhưng vừa thốt ra câu này, Bùi Thận liền bắt đầu hối hận. Cần gì phải tỏ vẻ ẻo lả đáng thương thế này? Bùi Thủ Tuân y đây lý nào lại là hạng than trời trách đất?
“Ta tới tìm nàng là có việc muốn báo cho nàng hay.” Bùi Thận nghiêm mặt nói.
Thẩm Lan bị dăm ba câu của y chọc giận, bật dậy vén hết mùng màn, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì mà không thể gửi thư? Không thể gặp vào ban ngày? Cứ nhất định phải ban đêm xông vào nhà ta mới được vậy.”
Bùi Thận giấu nỗi chột dạ, chậm rì rì đáp: “Ta đột ngột xông vào bao giờ? Không phải ban ngày ta đã gửi thiệp hẹn gặp nàng vào giờ Hợi đó sao?”
Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, nghĩ bụng mấy tấm thiệp mà y gửi trông thì có vẻ tiến bộ đấy, tự biết công khai cưỡng ép nàng là vô ích, thế cho nên giả vờ giả vịt tôn trọng nàng, còn gửi mấy tấm thiệp tới để làm ra vẻ.
Mới giả vờ được ba ngày đã chịu không nổi nữa. Đêm nay xông vào nhà, chẳng qua cũng chỉ lần nữa lộ ra bản tính thật sự của y mà thôi.
Thẩm Lan cười lạnh chất vấn y: “Ngài gửi thiệp tổng cộng bốn ngày. Ba ngày đầu ta viết thư từ chối. Ngày thứ tư, cũng tức là hôm nay, dù ta không gửi thư trả lời, nhưng cũng đã dặn người gửi tiện thể nhắn đến ngài. Sau này chớ gửi thiệp nữa, có gửi ta cũng sẽ không đồng ý. Vì sao tối nay ngài vẫn đến?”
Bùi Thận nhướng mày ngạc nhiên: “Có cả chuyện này ư?” Dứt lời, y giãn khuôn mặt ra, gật gù nói: “Có lẽ là cái gã sai vặt ấy hơi vụng về, nói không rõ ràng.”
Diễn à. Diễn nữa đi. Thẩm Lan vô cảm nói: “Vậy lúc này ngài đã biết ta từ chối rồi, mời về cho.”
Bùi Thận sớm đoán được nàng sẵng giọng đuổi khéo, y cũng quen rồi, chỉ lo bước tới cười nói: “Là ta hiểu lầm, chờ ta nói xong sẽ đi ngay.”
Thẩm Lan mặc kệ, nói với y: “Sau này ngài đừng có gửi thiệp thông báo đến thăm nữa. Vừa lãng phí giấy tốt đắt tiền, còn phải nhọc công ta mang đi thiêu.”
Bùi Thận gật đầu, nhủ bụng sau này đổi thành thiệp mời là được chứ gì.
Thấy y gật đầu, Thẩm Lan lúc này mới hỏi: “Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ che rèm xanh, rọi lên tấm chiếu ngọc, phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của Thẩm Lan, cùng bờ mi cong và làn môi đỏ.
Bùi Thận hít một hơi sâu, dằn xuống trái tim nóng ran của mình. Y vươn tay phải, đưa sợi roi dài trong tay tới trước mặt nàng.
Thẩm Lan ngẩn ra, cúi đầu nhìn sợi roi. Cán roi bọc ngọc bích điêu khắc hình đầu thú, sợi roi được bện từ nhiều dây mây xoắn chặt vào nhau, óng ả bóng loáng.
Đánh lên người nhất định sẽ rất đau.
Thẩm Lan dè chừng hỏi: “Ngài muốn làm gì?” Chắc không đến nỗi thấy ta không nhận lời liền muốn đánh ta đấy chứ.
Bùi Thận bình tĩnh đáp: “Tới thú nhận với nàng một chuyện.”
Thẩm Lan giương mắt nhìn y, chau đôi mày đẹp: “Chuyện gì?”
Bùi Thận trước khi đến đây đã chuẩn bị đâu vào đấy, nghe nàng hỏi vậy bèn nói thẳng: “Đêm đó ở Thuế Thự, ta đã lừa nàng.”
Thẩm Lan sững sờ hồi lâu mới chợt hiểu ý của y.
Bùi Thận nói Bùi gia nhiều thế hệ hưởng ơn vua, không thể ruồng bỏ quân phụ là giả, nói bản thân sắp chết là giả. Nói y từng chịu hình phạt dán giấy ướt cũng là giả nốt.
Bùi Thận không phải bị ép phản, mà là chủ động mưu nghịch.
Y lừa nàng.
Tin này hệt như tiếng sấm, bổ xuống khiến đầu óc Thẩm Lan quay cuồng. Cơn tức đánh úp cả trái tim nàng, đôi mắt nàng lên như hai đốm lửa, hít thở sâu mấy lần cũng không bình tĩnh nổi, nàng đứng phắt dậy——
“Bùi Thận! Đồ khốn nạn!!”
Thẩm Lan túm lấy cái gối hung tợn nện lên người Bùi Thận.
Gối lụa mềm mại thế này, dù có dồn lực mà ném thì cũng chẳng đau chỗ nào cả.
Bùi Thận để yên cho nàng ném, sau đó lại giơ roi tới trước mặt nàng, ân cần nói: “Gối đánh không đau, nếu nàng muốn dạy cho ta bài học thì lấy roi mà đánh.”
Lửa giận của Thẩm Lan càng vượng, nàng giật lấy roi, lạnh lùng quát: “Ngài cho là ta không dám sao?!”
Bùi Thận nghĩ thầm nàng từ lần đầu gặp mặt đã dám lừa y. Từ đó về sau lúc nào cũng giả bộ dịu ngoan, sau đó lại chạy trốn mấy lần liền. Làm gì có gì là nàng không dám làm?
Nhưng Bùi Thận chỉ nói: “Hôm nay để nàng đánh ta, đó là vì hai chuyện.”
Thẩm Lan cố dằn cơn tức nắm chặt roi mây, nghe y ngụy biện.
“Thứ nhất, ngoài miệng nàng bảo chuyện cũ ngày xưa đều xóa bỏ hết. Nhưng thực tế lòng nàng vẫn để bụng, không thoải mái buông bỏ được thù hận.”
Đầu ngón tay Thẩm Lan hơi co lại, lạnh mặt nói: “Ta nói xóa bỏ, đó là vì không muốn tính toán thiệt hơn.”
Bùi Thận gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Nàng không muốn với ta, cho nên nàng cũng không muốn ở bên ta.” So đo mới có khả năng đi tiếp, còn nếu không để bụng nữa, thì coi như tất cả chấm dứt thật rồi.
Thẩm Lan trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn y.
“Chuyện thứ hai, chính là vì ta lừa nàng đêm ở Thuế Thự.” Dứt lời, y lại nói thêm: “Thực ra hai việc này có thể gộp chung lại thành một.”
—— bù đắp lỗi lầm.
Bùi Thận cười nói: “Nàng đánh đi. Muốn đánh bao nhiêu roi thì đánh. Đánh đến khi nào nàng hả giận mới thôi.”
Nói rồi Bùi Thận quay lưng lại, cởi áo đạo bào màu xanh đá, lại cởi tiếp áo lót trắng, để lộ tấm lưng dày rộng rắn rỏi.
Thẩm Lan chỉ đứng đó, giận dữ không nói một lời. Nàng nắm roi mây chặt cứng, chặt đến độ hằn dấu roi đỏ ửng nơi lòng bàn tay.
Thấy nàng bất động hồi lâu, Bùi Thận vẫn đưa lưng về phía nàng, nhàn nhạt nói: “Ta từng đánh nàng năm gậy, mỗi gậy tính một roi. Sau lại dùng bức mai đỏ giữa trời tuyết để làm nhục nàng, ép nàng phải đội gió chèo thuyền, nhảy sông cược mạng. Gặp nhau rồi ta lại khinh nàng một lần. Những việc này muốn tính mấy roi cũng được, nàng cứ việc đánh đi.”
Thẩm Lan bị y khơi lại chuyện cũ khi xưa, lòng đau như cắt không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Roi đầu tiên, hỏi ngài ngày đó vì sao vô cớ phạt gậy ta?!”
Dứt lời, nàng vung tay quất xuống, tiếng roi rít gào xé gió mà đi——
“Tê ——” Bùi Thận hít hà một hơi, tấm lưng bắt đầu hằn lên vết roi, nhanh chóng rướm máu.
Mà đôi mắt trong suốt sâu thẳm của Thẩm Lan cũng từng chút một trào ra nước mắt.
Nàng nghẹn ngào vung roi thứ hai ——
“Hỏi ngài dựa vào cái gì mà dùng bức mai đỏ giữa trời tuyết nhục nhã ta!”
Bùi Thận không nói một lời, ngay cả cơ thể cũng chưa hề nhúc nhích mảy may, chỉ trầm mặc để tùy Thẩm Lan quất.
Roi thứ ba, “Hỏi ngài sau khi gặp lại, tại sao lại gạt ta?!”
Ba roi ôm đầy thù hận, quất đến độ phần da thịt sau lưng Bùi Thận sưng phồng lên, máu chảy đầm đìa.
Y cắn răng định tiếp tục gắng gượng, chợt nghe Thẩm Lan vứt roi xuống đất, cố nén nghẹn ngào gằn từng chữ một.
“Ngài hại ta đội gió chèo thuyền, nhưng cũng vì ta cầu y hỏi thuốc, trị bệnh cũ tận gốc, hai việc này xem như huề nhau.”
“Ngài ép ta phải nhảy sông đào thoát tưởng chừng sắp chết. Nhưng cũng từng cứu ta khỏi tay giặc Oa một lần, không ai nợ ai.”
“Ngài đánh ta năm gậy, thực ra chỉ gậy đầu tiên mạnh tay, cho nên một roi dùng trả lại gậy đầu tiên đó của ngài.”
“Ngài lấy mai đỏ giữa trời tuyết làm nhục ta một lần, trả lại ngài một roi.”
“Sau khi gặp lại ngài gạt ta một lần, trả lại một roi.”
“Tổng cộng ba roi, không ai nợ ai nữa!”
Thẩm Lan dứt lời, nhìn tấm lưng đẫm máu trước mắt, đầy bụng chua xót tức tưởi, bao nhiêu oán ghét hận thù đều hóa nước mắt chảy xuôi.
Nàng đứng tại chỗ khóc òa lên, tựa như muốn khóc cho cạn mười năm tủi hờn đầy máu và nước mắt.
Tiếng khóc ai oán như xé da róc thịt, như đứt ruột đứt gan, khiến Bùi Thận nghe vào còn đau hơn cả tấm lưng ròng ròng máu chảy của chính mình.
Thẩm Lan khóc hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, nàng lau nước mắt, đối diện ánh mắt đau đáu xót thương của người trước mặt, mở miệng nói: “Hận cũ đã xong, ngài đi đi.”
Nghe nàng nói vậy, Bùi Thận biết khoảnh khắc này trở đi toàn bộ những ân oán ngày xưa mới có thể xem như xóa bỏ.
Bình minh ló dạng, một ngày mới lại bắt đầu.
Bùi Thận cười cười, cười đến suýt chút động đến vết thương trên lưng. Y nhịn đau nói:” Ngày mai ta sẽ đến gặp Triều Sinh.”
Thẩm Lan sẽ không cản trở y gặp Triều Sinh, chỉ mặc kệ y khoác áo đi ra cửa.
Lưng Bùi Thận vô cùng đau đớn, ngặt nỗi chỉ có thể vươn thẳng sống lưng nện từng bước ra khỏi Thẩm trạch. Vừa ra khỏi tòa nhà, y liền trông thấy Lâm Bỉnh Trung và Trần Tùng Mặc đứng chờ cạnh xe ngựa.
“Gia.” Trần Tùng Mặc vừa đến gần đã nghe được mùi máu tanh nồng, lại thấy sắc mặt y tái nhợt, hắn biết phu nhân thật sự đã ra tay.
Trần Tùng Mặc không dám khuyên, chỉ có thể thầm than một tiếng “Đúng là nghiệt duyên”. (3)
Lâm Bỉnh Trung cạnh bên rốt cuộc thẳng tính hơn. Hắn thấy Bùi Thận như vậy, nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Gia, sao ngài phải khổ vậy chứ?”
Bùi Thận nghĩ nếu không làm đến mức này, oán giận trong lòng nàng sao có thể tan biến được? Nghĩ đến đây, y không khỏi nhẹ nhõm. Nếu không phải mấy ngày trước y suy nghĩ cẩn thận, e rằng chuyện của sáu năm trước sẽ lại tái diễn.
Sáu năm trước, y không màng Thẩm Lan nghĩ gì, chỉ cảm thấy vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều là thứ mà những cô nương khác thích, vậy chắc hẳn nàng cũng thích. Rồi cứ thế dốc sức đưa hết cho nàng, còn muốn nàng phải hân hoan nhận lấy.
Giờ đây Bùi Thận đã biết cần đối xử với Thẩm Lan như với cấp trên, cần ngẫm nghĩ tâm tư của nàng, làm cho rõ ràng thứ nàng muốn rốt cuộc là gì.
Qúa trình nghiền ngẫm này khiến Bùi Thận nhanh chóng ý thức được bản chất Thẩm Lan là một người quân tử chân thành, ân oán rõ ràng, cần lấy thành ý ra mà đối đãi.
Vì thế Bùi Thận lập tức nghĩ đến việc mình lừa nàng lúc ở Thuế Thự. Y biết nếu việc này lộ ra, Thẩm Lan chỉ biết càng hận y, giữa hai người sẽ không còn lối nào để quay về được nữa.
Vì thế đêm nay, Bùi Thận quyết định đích thân thú nhận việc này.
Bởi y đã chạm đáy vực sâu, có tệ mấy nữa cũng đâu tệ hơn việc hai người sẽ thành xa lạ.
Vì thế đây lại vừa hay là thời điểm tốt nhất.
Bùi Thận cười cười, để Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung đỡ mình lên xe ngựa, c ởi áo lót, đắp thuốc băng bó vết thương.
“Quà của Triều Sinh đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Bùi Thận hỏi.
Trần Tùng Mặc nhanh nhẹn gật đầu: “Đủ cả rồi.” Dứt lời, hắn hơi trù trừ: “Ngày mai Gia còn đến nữa ư?’
Thực ra hắn muốn hỏi, ngày mai ngài đến thăm tiểu công tử sẽ không bị phu nhân đánh đuổi ra ngoài đấy chứ?
“Đến.” Bùi Thận vui sướng đáp.
Khó khăn lắm mới giải tỏa được mối hận trong lòng nàng, bước tiếp theo tất nhiên là phải kết đồng minh rồi.
Chú thích:
1 Tức là bái thiếp: dùng với mục đích thông báo sẽ đến thăm ai đó
2 Hữu sinh: tiếng xưng giữa bạn bè/ đồng lứa
3 Nghiệt duyên: mối duyên ác. Hai người có mở đầu tốt nhưng kết thúc bi kịch, thường là có duyên nhưng không phận. ()