Chương 37: 37: Cuối Cùng Mong Đợi
Kỷ Tán Cẩm vẫn là tìm được hai gốc thảo dược cuối cùng.Lúc Sử Khuynh chỉ cho nàng, nàng mới thấy được, hai thảo dược này so với các loài khác trong sơn động, số lượng ít hơn nhiều.Nàng không khỏi do dự lên, nếu là quá quý, Kỷ Tán Cẩm không muốn nhận lấy."Không có việc gì, ở Vạn thú thành còn rất nhiều"Sử Khuynh đã nói như vậy.Khi đó nàng mới yên tâm nhận lấy.Kỷ Tán Cẩm vừa về sơn động, bày ra trước mặt hoàn chỉnh bảy vị thảo dược.Nàng cẩn thận đong đếm lại các thành phần, mới chậm rãi đem đi điều chế.Nàng thực ra cũng không có vội vàng muốn chữa mắt đến vậy.Kỷ Tán Cẩm suy nghĩ rất bình đạm, không sớm hay muốn nàng chữa khỏi, hơn nữa trừ việc băng lại đôi mắt có cảm giác bí bách, không có nhiều bất tiện lắm.Nhưng Na Tư thì hoàn toàn khác, hắn biểu lộ vui mừng rất trực tiếp, cũng có nhiều lo lắng.Nàng làm thực chậm, đôi lúc nhìn thấy Na Tư một khi mắt nàng còn chưa nhìn thấy, hắn còn tiếp tục ở trong trạng thái kì lạ như vậy, nàng đành đẩy nhanh tốc độ đem thuốc điều chế tới."Cẩm nhi, thứ này đắp lên mắt sẽ không bị sao chứ?"Na Tư nhìn hỗn hợp đen quánh trong bát, có chút luống cuống không biết phải làm gì."Đúng rồi, chỉ cần lấy băng vải bó lên nữa thôi"Sử Khuynh biết cũng theo lại đây.Hắn đảo muốn biết xem giống cái này có thể làm được như nàng nói hay không.Na Tư thật nhẹ tay quét một lớp phủ lên mắt Kỷ Tán Cẩm, dùng một miếng da thú sạch sẽ thuần thục vòng qua thắt sau đầu.Ân, được rồi."Cẩm nhi, thứ này có thể trong vòng ba ngày tháo xuống được sao?"Sử Khuynh bình tĩnh trình bày hắn biết:"Không thể nào, ít nhất phải trong vòng hai tuần"Kỷ Tán Cẩm trực tiếp im lặng, nàng hình như...cũng không cần lâu đến vậy.Nhưng thôi, đợi bọn họ tự thấy ngày đó thôi.Chính là theo lời Sử Khuynh, Na Tư cũng vài phần tin tưởng.Kỷ Tán Cẩm ra ngoài sơn động thời điểm, nàng gặp Ngoan Y cùng Phi Cát.Ngoan Y thấy nàng liền chạy lại.Vừa thốt ra hai câu liền bụm miệng, vẻ mặt trân trối nghẹn họng nhìn nàng."Cẩm...sao ngươi lại trát bùn đất lên mặt rồi?!!""Ách, không phải bùn đất, chỉ là thảo dược thôi..."Phi Cát nghe vậy cũng lo lắng nhìn nàng."Ngươi không sao chứ, mắt của ngươi bị đau sao?"Hai người họ là thật sự lo lắng, Kỷ Tán Cẩm trấn an:"Ta không có việc gì" Nhưng vẫn có người nhìn thấy nàng như này, giống như Lenni, nhìn Kỷ Tán Cẩm màu da vốn đã rất đen, nay còn bùn đất bám lên mặt.Trong lòng tiêu tán tức giận một chút, bễ nghễ nhìn nàng.Đúng là bùn đất càng xứng với bùn đất.Bốn ngày tiếp theo nàng vẫn sinh hoạt như thường lệ, chỉ là lớp thuốc đắp trên mắt đã bắt đầu khô và co chặt lại, còn khá đau rát.Như thế đã có thể bắt đầu tháo ra.Vào buổi sáng ngày thứ năm, Na Tư sớm thức dậy.Đem về một chậu nước sau đó đun sôi lên.Đây là nàng yêu cầu, nước đun sôi lên mới giết chết vi khuẩn.Na Tư không hiểu vi khuẩn là gì, nhưng thứ mà nàng nói đều là tốt."Cẩm nhi, nước đã nguội, có thể uống rồi"Kỷ Tán Cẩm uống xong xuôi, bắt đầu lấy ra các loại dụng cụ hóa trang, Na Tư thần sắc có chút khó hiểu.Nàng định làm gì?Kỷ Tán Cẩm đổ chất lỏng sóng sánh trong chiếc bình nhỏ, dùng bông thấm lên.Sau đó, lau từng lớp khô đến giống như vảy cứng trên mặt.Na Tư:??!Hắn bàng hoàng, trợn to mắt nhìn đối phương.Này...còn chưa đến hai tuần mà?Kỷ Tán Cẩm đang dùng dung dịch dùng để tẩy lớp hóa trang, tẩy luôn cả thảo dược khô cặn trên mắt.Để gỡ bỏ thứ này, nàng bắt buộc phải xóa luôn hóa trang.Chất lỏng nhanh chóng dung hòa cùng với màu đen trên mặt tạo thành từng vệt loang lổ, đến khi nàng lau lại một lần nữa, màu da bạch đến giống sứ lộ ra, Na Tư một bên xem mà ngây ngẩn cả người.Kỷ Tán Cẩm xoa bọt vào lòng bàn tay, vuốt nhẹ lên mặt, sau đó nàng mới dùng nước sạch rửa lại lần nữa.Nhẹ nhàng da thú lau trên mặt tinh mịn bọt nước, ánh nắng vụn kim chiếu lên bạch ngọc khuôn mặt, nàng mới mở mắt thở ra một hơi, không kịp thích ứng hơi nheo lại, thuần sắc đen đôi mắt mỹ đến không gì sánh kịp."Cẩm nhi..."Khuôn mặt nháy mắt nhìn về phía Na Tư, tẩy đi ngụy trang hoàn toàn bày ra tới hiếm thấy nhẹ giọng tươi cười."Ngươi đang nhìn gì vậy?"Lời tác giả muốn nói: Vài chương nữa sẽ có phiên ngoại đầu tiên nha..