Chương 20: Tứ sư huynh! Huynh nhìn cho tốt!
Con đường trở về tông môn cũng không tính là thái bình, bởi vì Diệp Kiều vừa mới Trúc Cơ, ngự kiếm còn không quá thuần thục, ngã lên ngã xuống vài lần, cả người đều lấm lem bụi đất, nàng vỗ vỗ quần áo đứng lên, tiếp tục thử.
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều mới miễn cưỡng nắm giữ được cân bằng, ít nhất sẽ không ngã đông đổ tây nữa.
"Tiểu sư muội, có phải là muội quen biết mất đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông kia không?" Do dự rất lâu Tiết Dư mới nhẹ giọng hỏi.
Vân Thước lúc ấy một tiếng nhị sư tỷ, hai tiếng nhị sư tỷ, dáng vẻ cũng không giống như nhận sai người.
"Phải." Diệp Kiều bình thản đáp, cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì: "Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhặt về, làm đệ tử nội môn ở đó mấy năm."
Dừng một chút, nàng nhún vai, cười cười: "Sau lại vì thiên phú quá kém, ngay cả chó còn chê ta là phế vật, hơn nữa ta cực cực khổ khổ mới có thể hái được một gốc thảo dược lại bị sư phụ cướp lấy mang cho vị tiểu sư muội mà Nguyệt Thanh Tông mới thu kia. Vì thế ta liền tức giận xuống núi."
Tiết Dư nghe xong ít nhiều có chút hụt hẫng. Mấy người bọn họ từ nhỏ đều là thiên chi kiêu tử, cha mẹ tuy rằng có chút khắc nghiệt, nhưng ngày thường đối với họ đều rất tốt, mà tiểu sư muội mới bao lớn? Mười lăm tuổi, ở Nguyệt Thanh Tông không được coi trọng cũng thôi đi, cực cực khổ khổ lấy được thảo dược còn bị cướp mất. Tuy Diệp Kiều nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không khó nhận ra vẻ chua xót trong lời nói của nàng.
Tiết Dư âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ luyện đan nhiều hơn, nỗ lực bồi dưỡng tiểu sư muội. Nguyệt Thanh Tông dưỡng không tốt, Trường Minh Tông bọn họ sẽ nuôi!
Đầu ngón tay của Minh Huyền khẽ giật, rất không được tự nhiên mà an ủi nàng hai câu: "Về sau bọn họ còn dám khi dễ muội, thì báo tên của ta."
Do dự vài giây, hắn lại sửa miệng: "Thôi, muội báo tên của đại sư huynh đi, huynh ấy tương đối lợi hại."
"Đúng, đúng, đúng." Mộc Trọng Hi sợ nàng thương tâm, lén lút nói: "Đệ tử nội môn chó má của Nguyệt Thanh Tông thì có gì tốt, tới Trường Minh Tông chúng ta trở thành đệ tử thân truyền, chờ đến lúc đại bỉ, nhất định sẽ lóe mù mắt chó bọn chúng."
Ba cái sư huynh vì an ủi nàng mà sôi nổi lải nhải một đường, Diệp Kiều phụt cười ra tiếng, trong lòng vô cùng ấm áp.
* * *
Sau khi trở lại Trường Minh Tông, báo cáo đơn giản tình hình rèn luyện lần này với Tần Phạn Phạn, khi biết được Diệp Kiều Trúc Cơ, tông chủ thiếu chút nữa đã ngủ gật liền giật mình nhảy dựng lên.
"Trúc Cơ?"
Ông ấy dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Kiều, phát ra tiếng cười vui mừng: "Ha ha ha ha, ta đã nói nha đầu ngươi khẳng định sẽ có thành tựu mà."
Hoàn toàn đã quên mất lúc trước đuổi mấy thân truyền này xuống núi là vì muốn tông môn thanh tịnh mấy ngày.
Triệu trưởng lão nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc không thôi. Diệp Kiều? Chính là nha đầu thường xuyên không làm việc đàng hoàng, thích làm chút chuyện đường ngang ngõ tắt kia sao?
"Đột phá Trúc Cơ trong mấy ngày?" Triệu trưởng lão nhìn về phía Tiết Dư ổn trọng nhất trong bốn người, hỏi.
Tiết Dư vươn một đầu ngón tay.
Triệu trưởng lão: "10 ngày?"
Tiết Dư: "Một ngày."
Hắn trầm ngâm một lát: "Chuẩn xác mà nói, lúc tiểu sư muội đột phá còn không đến một ngày thời gian."
"..."
Bị lâm vào trầm mặc không chỉ có Triệu trưởng lão, mà còn cả Tần Phạn Phạn. Tần Phạn Phạn không thể khống chế được biểu tình run rẩy, Trúc Cơ trong vòng 1 ngày?
Hai người liếc nhau, đồng thời ý thức được vấn đề ở chỗ nào, sắc mặt Triệu trưởng lão đầy vẻ nghiêm túc, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn bàn bạc với tông chủ."
Diệp Kiều sao cũng được, gật đầu, vừa hay nàng cũng đang muốn về phòng nghỉ ngơi.
Chờ mấy người hoàn toàn rời đi, Tần Phạn Phạn lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương nói: "Một ngày Trúc Cơ, lão Triệu a, mấy tên nhãi ranh này không hù ta đấy chứ?"
Trường Minh Tông bọn họ còn có thể có một đệ tử chỉ Trúc Cơ trong một ngày sao? Quá khó tin rồi?
Triệu trưởng lão cau mày: "Ông còn không yên tâm Tiết Dư sao? Đứa trẻ đó nói dối cũng không có chỗ tốt nào."
"Ta chỉ là không nghĩ ra, nha đầu này thật sự chỉ là linh căn trung phẩm sao?"
"Tốc độ hấp thu linh khí của nàng cũng không chậm, thậm chí đôi khi còn có cảm giác tốc độ của nàng còn nhanh hơn mấy sư huynh kìa."
"Sao có thể!" Tần Phạn Phạn lập tức phủ nhận: "Mất sư huynh của nàng đều là Đơn linh căn cực phẩm đấy."
"Cho nên ta mới cảm thấy nàng rất kỳ quái." Triệu trưởng lão chắp tay sau lưng, nghĩ trăm lần cũng không ra, theo lý thuyết, đá kiểm tra hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng thiên phú của Diệp Kiều, cũng tuyệt đối không có khả năng lại thấp như vậy. Ít nhất cũng phải là thượng phẩm!
Tần Phạn Phạn phất phất tay, nói: "Thôi, chờ đến khi đến Vấn Kiếm Tông tham dự đại bỉ, lại nhờ Vấn Kiếm Tông kiểm tra cho Diệp Kiều một lần. Đá kiểm tra ở nơi đó tuyệt đối không thể bị lỗi."
Trở lại Trường Minh Tông mấy ngày, lại phải tiếp tục tham dự rèn luyện mệt sống mệt chết, ai cũng không rảnh để đi gây chuyện phá phách tông môn, điều này làm cho mấy trưởng lão nội môn cảm thấy hết sức vui mừng. Trên thực tế, nguyên nhân gió êm sóng lặng chủ yếu vẫn là đã nhiều ngày Diệp Kiều nhốt mình trong phòng, thi thoảng lại chạy tới chỗ Tiết Dư hỏi hắn một ít tài liệu. Nàng đang nghiên cứu một loại đồ vật, định thử một chút xem có thể thành công hay không.
Diệp Kiều lăn lộn hơn mười ngày, lật xem rất nhiều điển tịch ở Tàng Thư Các rốt cuộc cũng thu thập đầy đủ đồ mình muốn, sau đó nàng cầm chảo sắt, cùng một đống khí tu cùng tài liệu, đến một khu đất bằng phẳng sau núi, nhóm lò bắc chảo, không ngừng bỏ thêm đồ vật vào trong.
"Tiểu sư muội!"
Đúng lúc này Mộc Trọng Hi hấp tấp vọt tới, nói: "Trưởng lão Thành Phong Tông tới thăm tông môn chúng ta, sư phụ kêu chúng ta hôm nay an phận một chút, đừng thêm phiền toái cho ông ấy."
Diệp Kiều đến lông mày cũng không động đậy, nàng mờ mịt 'a' một tiếng: "Thành Phong Tông?"
"Chính là yêu tông mà huynh nói kia đó hả?"
Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu đáp: "Không sai."
"Trưởng lão của bọn họ tới chỗ chúng ta làm gì?" Diệp Kiều không hiểu hỏi.
Mộc Trọng Hi tùy ý ngồi xuống: "Còn không phải là vì chỉ còn nửa năm nữa là tới đại bỉ, các tông môn khác muốn tới để tra xét thực lực đệ tử thân truyền một chút sao?"
"Ai cũng mong lấy được thứ tự tốt, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
"Ai." Mộc Trọng Hi ghé đầu lại, nhìn cái chảo sắt của Diệp Kiều, đỉnh đầu mọc ra mấy dấu chấm hỏi: "Đây là thứ gì? Sao mùi lại kỳ quái như vậy?"
Diệp Kiều đẩy hắn ra, đáp: "Ta đang làm đồ vật."
"Đồ vật gì?"
Diệp Kiều vẻ mặt thâm trầm đáp: "Gọi là bom."
Mộc Trọng Hi nghe xong, mờ mịt không hiểu.
Hắn cảm thấy lúc tiểu sư muội mân mê mấy thứ đồ kí quái, hắn chỉ có thể ở một bên bô lô ba la như một tên ngốc.
"Vậy khi nào thì muội làm xong?" Hắn nói: "Đợi chút nữa sư phụ sẽ mang theo trưởng lão Thành Phong Tông đi tham quan trên dưới tông môn chúng ta đấy."
Vạn nhất gặp phải nhiễu loạn gì, vậy thì không ổn. Hơn nữa..
Mộc Trọng Hi nuốt nuốt nước miếng, nhìn cái đống hổ lốn trong chảo của Diệp Kiều, chỉ cảm thấy thứ này.. không giống như thứ mà người bình thường có thể làm ra được. Bom là cái gì? Pháp khí mới sao?
Diệp Kiều không thèm để ý 'ừ' một tiếng, đáp: "Yên tâm đi, đây là món đồ chơi rất thú vị."
Nàng phải lật xem các đại điển tịch rất lâu mới tìm được ra được cục đá giống với hỏa dược, cùng những tài liệu khác có thể thay thế, lại kết hợp với tri thức học được ở thời hiện đại, khẳng định là độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu.
"Tứ sư huynh." Diệp Kiều lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Huynh nhìn là được."
Mộc Trọng Hi nhìn thấy nàng cười như vậy, không khỏi nổi hết da gà. Không biết vì sao, mỗi lần hắn ở cùng tiểu sư muội, đều sẽ có một loại dự cảm không lành.
Diệp Kiều ngồi trên mặt đất cúi đầu mân mê chừng nửa canh giờ, rốt cuộc đại công cáo thành. Nàng vỗ vỗ ống tay áo dính đầy tro bụi, đứng lên thở phào một hơi.
"Tứ sư huynh. Huynh nhìn cho tốt."
Nàng hô to một tiếng: "Tiếng sấm."
Sau đó vung tay ném quả bom bay tít ra xa.
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều mới miễn cưỡng nắm giữ được cân bằng, ít nhất sẽ không ngã đông đổ tây nữa.
"Tiểu sư muội, có phải là muội quen biết mất đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông kia không?" Do dự rất lâu Tiết Dư mới nhẹ giọng hỏi.
Vân Thước lúc ấy một tiếng nhị sư tỷ, hai tiếng nhị sư tỷ, dáng vẻ cũng không giống như nhận sai người.
"Phải." Diệp Kiều bình thản đáp, cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì: "Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhặt về, làm đệ tử nội môn ở đó mấy năm."
Dừng một chút, nàng nhún vai, cười cười: "Sau lại vì thiên phú quá kém, ngay cả chó còn chê ta là phế vật, hơn nữa ta cực cực khổ khổ mới có thể hái được một gốc thảo dược lại bị sư phụ cướp lấy mang cho vị tiểu sư muội mà Nguyệt Thanh Tông mới thu kia. Vì thế ta liền tức giận xuống núi."
Tiết Dư nghe xong ít nhiều có chút hụt hẫng. Mấy người bọn họ từ nhỏ đều là thiên chi kiêu tử, cha mẹ tuy rằng có chút khắc nghiệt, nhưng ngày thường đối với họ đều rất tốt, mà tiểu sư muội mới bao lớn? Mười lăm tuổi, ở Nguyệt Thanh Tông không được coi trọng cũng thôi đi, cực cực khổ khổ lấy được thảo dược còn bị cướp mất. Tuy Diệp Kiều nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không khó nhận ra vẻ chua xót trong lời nói của nàng.
Tiết Dư âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ luyện đan nhiều hơn, nỗ lực bồi dưỡng tiểu sư muội. Nguyệt Thanh Tông dưỡng không tốt, Trường Minh Tông bọn họ sẽ nuôi!
Đầu ngón tay của Minh Huyền khẽ giật, rất không được tự nhiên mà an ủi nàng hai câu: "Về sau bọn họ còn dám khi dễ muội, thì báo tên của ta."
Do dự vài giây, hắn lại sửa miệng: "Thôi, muội báo tên của đại sư huynh đi, huynh ấy tương đối lợi hại."
"Đúng, đúng, đúng." Mộc Trọng Hi sợ nàng thương tâm, lén lút nói: "Đệ tử nội môn chó má của Nguyệt Thanh Tông thì có gì tốt, tới Trường Minh Tông chúng ta trở thành đệ tử thân truyền, chờ đến lúc đại bỉ, nhất định sẽ lóe mù mắt chó bọn chúng."
Ba cái sư huynh vì an ủi nàng mà sôi nổi lải nhải một đường, Diệp Kiều phụt cười ra tiếng, trong lòng vô cùng ấm áp.
* * *
Sau khi trở lại Trường Minh Tông, báo cáo đơn giản tình hình rèn luyện lần này với Tần Phạn Phạn, khi biết được Diệp Kiều Trúc Cơ, tông chủ thiếu chút nữa đã ngủ gật liền giật mình nhảy dựng lên.
"Trúc Cơ?"
Ông ấy dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Kiều, phát ra tiếng cười vui mừng: "Ha ha ha ha, ta đã nói nha đầu ngươi khẳng định sẽ có thành tựu mà."
Hoàn toàn đã quên mất lúc trước đuổi mấy thân truyền này xuống núi là vì muốn tông môn thanh tịnh mấy ngày.
Triệu trưởng lão nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc không thôi. Diệp Kiều? Chính là nha đầu thường xuyên không làm việc đàng hoàng, thích làm chút chuyện đường ngang ngõ tắt kia sao?
"Đột phá Trúc Cơ trong mấy ngày?" Triệu trưởng lão nhìn về phía Tiết Dư ổn trọng nhất trong bốn người, hỏi.
Tiết Dư vươn một đầu ngón tay.
Triệu trưởng lão: "10 ngày?"
Tiết Dư: "Một ngày."
Hắn trầm ngâm một lát: "Chuẩn xác mà nói, lúc tiểu sư muội đột phá còn không đến một ngày thời gian."
"..."
Bị lâm vào trầm mặc không chỉ có Triệu trưởng lão, mà còn cả Tần Phạn Phạn. Tần Phạn Phạn không thể khống chế được biểu tình run rẩy, Trúc Cơ trong vòng 1 ngày?
Hai người liếc nhau, đồng thời ý thức được vấn đề ở chỗ nào, sắc mặt Triệu trưởng lão đầy vẻ nghiêm túc, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn bàn bạc với tông chủ."
Diệp Kiều sao cũng được, gật đầu, vừa hay nàng cũng đang muốn về phòng nghỉ ngơi.
Chờ mấy người hoàn toàn rời đi, Tần Phạn Phạn lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương nói: "Một ngày Trúc Cơ, lão Triệu a, mấy tên nhãi ranh này không hù ta đấy chứ?"
Trường Minh Tông bọn họ còn có thể có một đệ tử chỉ Trúc Cơ trong một ngày sao? Quá khó tin rồi?
Triệu trưởng lão cau mày: "Ông còn không yên tâm Tiết Dư sao? Đứa trẻ đó nói dối cũng không có chỗ tốt nào."
"Ta chỉ là không nghĩ ra, nha đầu này thật sự chỉ là linh căn trung phẩm sao?"
"Tốc độ hấp thu linh khí của nàng cũng không chậm, thậm chí đôi khi còn có cảm giác tốc độ của nàng còn nhanh hơn mấy sư huynh kìa."
"Sao có thể!" Tần Phạn Phạn lập tức phủ nhận: "Mất sư huynh của nàng đều là Đơn linh căn cực phẩm đấy."
"Cho nên ta mới cảm thấy nàng rất kỳ quái." Triệu trưởng lão chắp tay sau lưng, nghĩ trăm lần cũng không ra, theo lý thuyết, đá kiểm tra hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng thiên phú của Diệp Kiều, cũng tuyệt đối không có khả năng lại thấp như vậy. Ít nhất cũng phải là thượng phẩm!
Tần Phạn Phạn phất phất tay, nói: "Thôi, chờ đến khi đến Vấn Kiếm Tông tham dự đại bỉ, lại nhờ Vấn Kiếm Tông kiểm tra cho Diệp Kiều một lần. Đá kiểm tra ở nơi đó tuyệt đối không thể bị lỗi."
Trở lại Trường Minh Tông mấy ngày, lại phải tiếp tục tham dự rèn luyện mệt sống mệt chết, ai cũng không rảnh để đi gây chuyện phá phách tông môn, điều này làm cho mấy trưởng lão nội môn cảm thấy hết sức vui mừng. Trên thực tế, nguyên nhân gió êm sóng lặng chủ yếu vẫn là đã nhiều ngày Diệp Kiều nhốt mình trong phòng, thi thoảng lại chạy tới chỗ Tiết Dư hỏi hắn một ít tài liệu. Nàng đang nghiên cứu một loại đồ vật, định thử một chút xem có thể thành công hay không.
Diệp Kiều lăn lộn hơn mười ngày, lật xem rất nhiều điển tịch ở Tàng Thư Các rốt cuộc cũng thu thập đầy đủ đồ mình muốn, sau đó nàng cầm chảo sắt, cùng một đống khí tu cùng tài liệu, đến một khu đất bằng phẳng sau núi, nhóm lò bắc chảo, không ngừng bỏ thêm đồ vật vào trong.
"Tiểu sư muội!"
Đúng lúc này Mộc Trọng Hi hấp tấp vọt tới, nói: "Trưởng lão Thành Phong Tông tới thăm tông môn chúng ta, sư phụ kêu chúng ta hôm nay an phận một chút, đừng thêm phiền toái cho ông ấy."
Diệp Kiều đến lông mày cũng không động đậy, nàng mờ mịt 'a' một tiếng: "Thành Phong Tông?"
"Chính là yêu tông mà huynh nói kia đó hả?"
Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu đáp: "Không sai."
"Trưởng lão của bọn họ tới chỗ chúng ta làm gì?" Diệp Kiều không hiểu hỏi.
Mộc Trọng Hi tùy ý ngồi xuống: "Còn không phải là vì chỉ còn nửa năm nữa là tới đại bỉ, các tông môn khác muốn tới để tra xét thực lực đệ tử thân truyền một chút sao?"
"Ai cũng mong lấy được thứ tự tốt, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
"Ai." Mộc Trọng Hi ghé đầu lại, nhìn cái chảo sắt của Diệp Kiều, đỉnh đầu mọc ra mấy dấu chấm hỏi: "Đây là thứ gì? Sao mùi lại kỳ quái như vậy?"
Diệp Kiều đẩy hắn ra, đáp: "Ta đang làm đồ vật."
"Đồ vật gì?"
Diệp Kiều vẻ mặt thâm trầm đáp: "Gọi là bom."
Mộc Trọng Hi nghe xong, mờ mịt không hiểu.
Hắn cảm thấy lúc tiểu sư muội mân mê mấy thứ đồ kí quái, hắn chỉ có thể ở một bên bô lô ba la như một tên ngốc.
"Vậy khi nào thì muội làm xong?" Hắn nói: "Đợi chút nữa sư phụ sẽ mang theo trưởng lão Thành Phong Tông đi tham quan trên dưới tông môn chúng ta đấy."
Vạn nhất gặp phải nhiễu loạn gì, vậy thì không ổn. Hơn nữa..
Mộc Trọng Hi nuốt nuốt nước miếng, nhìn cái đống hổ lốn trong chảo của Diệp Kiều, chỉ cảm thấy thứ này.. không giống như thứ mà người bình thường có thể làm ra được. Bom là cái gì? Pháp khí mới sao?
Diệp Kiều không thèm để ý 'ừ' một tiếng, đáp: "Yên tâm đi, đây là món đồ chơi rất thú vị."
Nàng phải lật xem các đại điển tịch rất lâu mới tìm được ra được cục đá giống với hỏa dược, cùng những tài liệu khác có thể thay thế, lại kết hợp với tri thức học được ở thời hiện đại, khẳng định là độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu.
"Tứ sư huynh." Diệp Kiều lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Huynh nhìn là được."
Mộc Trọng Hi nhìn thấy nàng cười như vậy, không khỏi nổi hết da gà. Không biết vì sao, mỗi lần hắn ở cùng tiểu sư muội, đều sẽ có một loại dự cảm không lành.
Diệp Kiều ngồi trên mặt đất cúi đầu mân mê chừng nửa canh giờ, rốt cuộc đại công cáo thành. Nàng vỗ vỗ ống tay áo dính đầy tro bụi, đứng lên thở phào một hơi.
"Tứ sư huynh. Huynh nhìn cho tốt."
Nàng hô to một tiếng: "Tiếng sấm."
Sau đó vung tay ném quả bom bay tít ra xa.