Chương : 11
Editor: Song Hoạ
___________
Người phục vụ trong tiệm lẩu thực am hiểu cách ứng phó với việc bị phỏng, trước tiên liền nhanh chóng chạy tới giúp Chu Thừa chườm lạnh.
Ngốc Đầu Nam thật sự rất muốn giết chết Chu Thừa, nhưng cái nồi lẩu bên cạnh quá nóng, hắn ta không cách nào ra tay, hắn liền nghĩ đến việc lấy chén múc nước lẩu.
May mắn chính là, đêm nay, đồ ăn mà Chu Thừa và Lâm Vãn gọi đều là những món ăn nông, trên mặt bàn cũng chỉ có vài chén nước chấm nhỏ.
Dưới sự tức giận, Ngốc Đầu Nam trực tiếp dùng cái thìa múc một muỗng cay canh tạt vào hai người.
Lúc ấy khoảng cách hai bên có chút xa, cái muỗng bay tới, một nửa nước canh cũng đã văng hết ra ngoài, dư lại một nửa toàn bộ đều dừng lại trên lưng Chu Thừa.
Vết bỏng của Chu Thừa cỡ chừng một nắm tay, ở giữa nổi lên một vết rợp, xung quanh đố đều là vết thương nhỏ linh tinh nằm tán loạn, tất cả đều là những chấm đỏ.
Người phục vụ phán đoán thương thế thuộc về lọai bỏng cấp 2, lấy ra túi lạnh hai mươi độ giúp Chu Thừa chườm lạnh 20 phút, lại dùng màn giữ tươi dán sát vào chỗ bị thương, sau đó khuyên Chu Thừa nên đi bệnh viện khám kĩ càng hơn.
"Không cần." Chu Thừa trần trụi nửa người trên, sắc mặt lạnh băng.
"Đi thôi, đều bỏng thành như vậy rồi."
Lâm Vãn vẫn luôn yên lặng bên cạnh nhỏ giọng mở miệng, vành mắt đỏ hồng.
Đừng nói là bị bỏng một mảng lớn như vậy ở trên lưng, cho dù chỉ rơi một giọt canh ở trên người cô, Lâm Vãn cảm thấy cô chắc chắn sẽ kêu la thảm thiết như heo bị thọc tiết, mệt cho Chu Thừa khi chườm lạnh cũng không hừ lấy một tiếng.
"Cậu là cái gì chứ, vì sao tôi phải nghe theo cậu?"
Chu Thừa lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nếu không phải cô lăn lộn mù quáng, hắn cũng sẽ không bị thương.
Lâm Vãn nhìn ra hắn ý trách cứ trong mắt hắn.
Trước đêm nay, Lâm Vãn chỉ xem Chu Thừ nhue một tiểu Boss nhất định phải công lược, cho nên Chu Thừa có nói nhiều lời khó nghe thế nào cô đều không để trong lòng, cũng chẳng mấy bận tâm.
Nhưng hiện tại, Lâm Vãn thật sự áy náy và tự trách, cho nên chỉ cần một câu hỏi lại đầy lạnh lùng của Chu Thừa cũng khiến cô cảm thấy tội lỗi của kình không có đất dung thân.
Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Thực xin lỗi."
Chu Thừa vốn là bực bội, thấy cô khóc liền càng phiền não, chỉ muốn nhanh chóng ném rớt cái của nợ này: "Đi, tôi đưa cậu về nhà."
Đã gặp phải Ngốc Đầu Nam, Chu Thừa không cách nào nhẫn tâm ném cô ở đây một mình.
Lâm Vãn không tiếp tục càn quấy nữa, một bên lau lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Ra khỏi tiệm lẩu, Chu Thừa hỏi Lâm Vãn địa chỉ, gọi xe đến.
Xe tới, Chu Thừa vẫn như cũ ngồi ở ghế phụ phía trước, Lâm Vãn thấy hắn theo thói quen mà dựa lưng xuống phía sau....
"Đừng dựa!" Lâm Vãn gấp đến độ sắp khóc, nhắc nhở hắn.
Nhưng mà đã chậm, Chu Thừa đảo hút một hơi, phía sau lưng mới dán lên ghế dựa lập tức liền đạn chính.
Lâm Vãn nghe thấy hắn đau đến độ giật mình mà văng tục.
Tài xế kỳ quái mà nhìn bọn họ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, lái xe!" Chu Thừa bắt đầu phát giận.
Tài xế đen mặt, thế nhưng vẫn xem ở việc thiếu niên kia đang bị thương mà nhịn lại khẩu khí.
Buổi tối, tình hình giao thông vô cùng thuận lợi, xe chạy thật nhanh liền đến tiểu khu của Lâm Vãn.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Lâm Vãn liền đối mặt với đôi mắt đầy hung dữ của Chu Thừa.
Cô hít hít chiếc mũi, một bên đẩy của xe một bên lại nhỏ giọng dặn dò hắn: "Ít nhất cậu cũng phải đi tiệm thuốc mua chút thuốc trị bỏng đi."
Chu Thừa nhấp môi.
Lâm Vãn đã đứng ở bên ngoài, đóng cửa xe.
Biết Chu Thừa lười liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, Lâm Vãn cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi vào tiểu khu.
Đèn đường mờ nhạt, bóng lưng cô đơn của nữ sinh kia in đậm trên con đường vắng lặng, một đôi chân trắng nõn nà, mặc dù có chút thô, vẫn như cũ thập phần mê người.
Tài xế lái xe liền nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Chu Thừa phanh một tiếng, như muốn đá văng cửa xe.
Tiếng động quá lớn, Lâm Vãn đang đi phía trước giật mình.
Chu Thừa trầm mặt đi đến bên cạnh cô, lại chỉ vào tài xế hỏi cô: "Ăn mặc như vậy, để cho bọn họ nhìn thêm nhiều lần cậu liền cảm thấy rất cao hứng phải không?"
Lâm Vãn mới thu hồi nước mắt không lâu liền muốn rơi lệ.
Cô đã biết sai rồi mà!
Dù sao đi nữa, cô cũng không nghĩ tới lại phát sinh ra loại sự tình thế này, cô vốn là đại tiểu thư hào môn vô ưu vô lự, muốn cái gì chắc chắn sẽ có cái đó, lại bởi vì bị fans Phó Việt chửi rủa mới định đi Paris giải sầu, kết quả ở trên máy bay còn bị Phó Việt chính miệng phê bình một phen, thế này còn chưa đủ, cô còn xui xẻo gặp phải tai nạn hàng không.
Cuối cùng lại phải tiến vào thế giới ảo tưởng từ kịch bản của Phó Việt, từ một đại mỹ nữ người người hâm mộ biến thành Béo Muội kẻ kẻ cười chê, tên Phó Việt kia thì hay rồi, thiết kế cho chính mình thành giáo bá vừa khốc lại vừa soái quỷ gì đó!
Chỉ có mỗi cô là khổ thôi! (;"༎ຶД༎ຶ")
(Tui cũng khổ tui bị mấy trang kia cop truyện tự động:<<. Truyện chính chủ tại Wattpad @__Eliash__)
Nếu cô không làm ra chút gì đó khác người, cả đời này cũng đừng hòng mong tên chết tiệt kia sẽ chú ý tới cô!
"Tớ có cao hứng hay không thì liên quan gì đến cậu!"
Uỷ khuất dồn nén bao nhiêu lâu cuối cùng đều phát tiết ra ngoài, Lâm Vãn ngửa đầu, lớn tiếng mà dỗi ngược lại Chu Thừa.
Đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt, ảnh ngược nhạt nhoà, vỡ vụn của ánh đèn, nước mắt lăn xuống, chảy dọc theo gương mặt trắng nõn xuống cằm, đáng thương cực kỳ.
Chu Thừa nhấp môi.
Lâm Vãn xoay người liền đi.
Nhìn bóng dáng của cô đang ngày càng xa dần, Chu Thừa nhíu mày, giọng điệu ra vẻ như bố thí: "Tôi đưa cậu về nhà, về sau liền cách xa tôi một chút...."
Hắn chưa nói xong, Lâm Vãn đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn hắn cười lạnh: "Yên tâm, về sau cậu có cầu tớ đi bên cạnh, tớ cũng không hiếm lạ!"
Chu Thừa:......
Lâm Vãn chạy như bay về nhà.
Lâm baba, Lâm mami cũng đã sớm đi ngủ, Lâm Vãn móc chìa khó ra, khẽ lần mò mà trở về phòng mình.
Sợ kinh động đến hai người kia, Lâm Vãn cũng chẳng dám tắm rửa, cô cũng chẳng có tâm trạng tắm sạch sẽ thơm ngát gì đó, ném túi xách liền bổ nhào lên giường lớn mềm mại như bông.
Mặt vùi vào chăn, Lâm Vãn nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là gương mặt thiếu đánh của Chu Thừa.
Lâm Vãn rất muốn giận dỗi, hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ này, nhưng đây không phải trò chơi, nếu thật sự từ bỏ, cô liền phải biến thành người thực vật.
Không buông tay, vậy nhất định phải yêu đương với Chu Thừa.
Nhưng Lâm Vãn thật sự không muộn lại hèn mọn như vậy mà theo đuổi Chu Thừa, làm nhiều như vậy, một chút lời hay ý đẹp gì đó đều không vớt được, ngược lại càng ngày càng bị Chu Thừa ghét bỏ.
Chủ động tiến công không được, vậy thả dây dài từ từ câu cá lớn thôi!
___Thứ ba, ngày 31 tháng 12 năm 2019___
?❤️ Góc thoát ẩn thoát hiện của tui ??
?Tui lại comeback sương sương nè:>
☀️Thấy thông báo nhà nào cũng bão chương ăn Tết =))) Nên tui đi đọc truyện nhà người ta:333
?Cảm ơn cô gái đã recommend "Em là tiểu tiên nữa của anh" cho tui ><
?Mommy ơi~ Cute phát khóco(^▽^)o
?Thể loại: thanh xuân vườn trường, siêu sủng siêu đáng yêu nha mn^^
?(о"∀"о) Hôm nay chỉ có 1 chương thôi, Tết ta chúng ta gặp lại ♪("ε`) Ngủ ngon~~
?Tui được loại giỏi á bà con ^^ Khen tui đi~~ Hêh (΄◉◞౪◟◉`)?
?Nếu được 100fl tui có nên bão chương hông:3
Mà tui sợ hông đủ time rồi lại sa chân vào con đường nợ nần chồng chất (;"༎ຶД༎ຶ")
?Tui coi "Mắt biếc" rồi nha:))) Mà hông hiểu sao không cảm được như truyện:< Đứa dễ khóc như tui lại chỉ hơi mếu:> ?
?PMQ nhà tui vẫn đỉnh kout nhất (☆_☆)☀️
?Đang đợi anh quăng bài "Hà Lan" đó nha^^
?Chúc mọi người năm mới vui vẻ, chúc cả nhà tất cả những điều tốt đẹp nhất!!!!?
?Nói nhiều ngại phiền bà con:)) Nhưng mà tui biết nãy giờ tui nói nhiều lắm rồi:>> Đây là đứa con tinh thần là ngôi nhà chia sẻ cảm xúc của tui á ??
☃️Mãi yêu ❤️
___________
Người phục vụ trong tiệm lẩu thực am hiểu cách ứng phó với việc bị phỏng, trước tiên liền nhanh chóng chạy tới giúp Chu Thừa chườm lạnh.
Ngốc Đầu Nam thật sự rất muốn giết chết Chu Thừa, nhưng cái nồi lẩu bên cạnh quá nóng, hắn ta không cách nào ra tay, hắn liền nghĩ đến việc lấy chén múc nước lẩu.
May mắn chính là, đêm nay, đồ ăn mà Chu Thừa và Lâm Vãn gọi đều là những món ăn nông, trên mặt bàn cũng chỉ có vài chén nước chấm nhỏ.
Dưới sự tức giận, Ngốc Đầu Nam trực tiếp dùng cái thìa múc một muỗng cay canh tạt vào hai người.
Lúc ấy khoảng cách hai bên có chút xa, cái muỗng bay tới, một nửa nước canh cũng đã văng hết ra ngoài, dư lại một nửa toàn bộ đều dừng lại trên lưng Chu Thừa.
Vết bỏng của Chu Thừa cỡ chừng một nắm tay, ở giữa nổi lên một vết rợp, xung quanh đố đều là vết thương nhỏ linh tinh nằm tán loạn, tất cả đều là những chấm đỏ.
Người phục vụ phán đoán thương thế thuộc về lọai bỏng cấp 2, lấy ra túi lạnh hai mươi độ giúp Chu Thừa chườm lạnh 20 phút, lại dùng màn giữ tươi dán sát vào chỗ bị thương, sau đó khuyên Chu Thừa nên đi bệnh viện khám kĩ càng hơn.
"Không cần." Chu Thừa trần trụi nửa người trên, sắc mặt lạnh băng.
"Đi thôi, đều bỏng thành như vậy rồi."
Lâm Vãn vẫn luôn yên lặng bên cạnh nhỏ giọng mở miệng, vành mắt đỏ hồng.
Đừng nói là bị bỏng một mảng lớn như vậy ở trên lưng, cho dù chỉ rơi một giọt canh ở trên người cô, Lâm Vãn cảm thấy cô chắc chắn sẽ kêu la thảm thiết như heo bị thọc tiết, mệt cho Chu Thừa khi chườm lạnh cũng không hừ lấy một tiếng.
"Cậu là cái gì chứ, vì sao tôi phải nghe theo cậu?"
Chu Thừa lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nếu không phải cô lăn lộn mù quáng, hắn cũng sẽ không bị thương.
Lâm Vãn nhìn ra hắn ý trách cứ trong mắt hắn.
Trước đêm nay, Lâm Vãn chỉ xem Chu Thừ nhue một tiểu Boss nhất định phải công lược, cho nên Chu Thừa có nói nhiều lời khó nghe thế nào cô đều không để trong lòng, cũng chẳng mấy bận tâm.
Nhưng hiện tại, Lâm Vãn thật sự áy náy và tự trách, cho nên chỉ cần một câu hỏi lại đầy lạnh lùng của Chu Thừa cũng khiến cô cảm thấy tội lỗi của kình không có đất dung thân.
Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Thực xin lỗi."
Chu Thừa vốn là bực bội, thấy cô khóc liền càng phiền não, chỉ muốn nhanh chóng ném rớt cái của nợ này: "Đi, tôi đưa cậu về nhà."
Đã gặp phải Ngốc Đầu Nam, Chu Thừa không cách nào nhẫn tâm ném cô ở đây một mình.
Lâm Vãn không tiếp tục càn quấy nữa, một bên lau lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Ra khỏi tiệm lẩu, Chu Thừa hỏi Lâm Vãn địa chỉ, gọi xe đến.
Xe tới, Chu Thừa vẫn như cũ ngồi ở ghế phụ phía trước, Lâm Vãn thấy hắn theo thói quen mà dựa lưng xuống phía sau....
"Đừng dựa!" Lâm Vãn gấp đến độ sắp khóc, nhắc nhở hắn.
Nhưng mà đã chậm, Chu Thừa đảo hút một hơi, phía sau lưng mới dán lên ghế dựa lập tức liền đạn chính.
Lâm Vãn nghe thấy hắn đau đến độ giật mình mà văng tục.
Tài xế kỳ quái mà nhìn bọn họ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, lái xe!" Chu Thừa bắt đầu phát giận.
Tài xế đen mặt, thế nhưng vẫn xem ở việc thiếu niên kia đang bị thương mà nhịn lại khẩu khí.
Buổi tối, tình hình giao thông vô cùng thuận lợi, xe chạy thật nhanh liền đến tiểu khu của Lâm Vãn.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Lâm Vãn liền đối mặt với đôi mắt đầy hung dữ của Chu Thừa.
Cô hít hít chiếc mũi, một bên đẩy của xe một bên lại nhỏ giọng dặn dò hắn: "Ít nhất cậu cũng phải đi tiệm thuốc mua chút thuốc trị bỏng đi."
Chu Thừa nhấp môi.
Lâm Vãn đã đứng ở bên ngoài, đóng cửa xe.
Biết Chu Thừa lười liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, Lâm Vãn cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi vào tiểu khu.
Đèn đường mờ nhạt, bóng lưng cô đơn của nữ sinh kia in đậm trên con đường vắng lặng, một đôi chân trắng nõn nà, mặc dù có chút thô, vẫn như cũ thập phần mê người.
Tài xế lái xe liền nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Chu Thừa phanh một tiếng, như muốn đá văng cửa xe.
Tiếng động quá lớn, Lâm Vãn đang đi phía trước giật mình.
Chu Thừa trầm mặt đi đến bên cạnh cô, lại chỉ vào tài xế hỏi cô: "Ăn mặc như vậy, để cho bọn họ nhìn thêm nhiều lần cậu liền cảm thấy rất cao hứng phải không?"
Lâm Vãn mới thu hồi nước mắt không lâu liền muốn rơi lệ.
Cô đã biết sai rồi mà!
Dù sao đi nữa, cô cũng không nghĩ tới lại phát sinh ra loại sự tình thế này, cô vốn là đại tiểu thư hào môn vô ưu vô lự, muốn cái gì chắc chắn sẽ có cái đó, lại bởi vì bị fans Phó Việt chửi rủa mới định đi Paris giải sầu, kết quả ở trên máy bay còn bị Phó Việt chính miệng phê bình một phen, thế này còn chưa đủ, cô còn xui xẻo gặp phải tai nạn hàng không.
Cuối cùng lại phải tiến vào thế giới ảo tưởng từ kịch bản của Phó Việt, từ một đại mỹ nữ người người hâm mộ biến thành Béo Muội kẻ kẻ cười chê, tên Phó Việt kia thì hay rồi, thiết kế cho chính mình thành giáo bá vừa khốc lại vừa soái quỷ gì đó!
Chỉ có mỗi cô là khổ thôi! (;"༎ຶД༎ຶ")
(Tui cũng khổ tui bị mấy trang kia cop truyện tự động:<<. Truyện chính chủ tại Wattpad @__Eliash__)
Nếu cô không làm ra chút gì đó khác người, cả đời này cũng đừng hòng mong tên chết tiệt kia sẽ chú ý tới cô!
"Tớ có cao hứng hay không thì liên quan gì đến cậu!"
Uỷ khuất dồn nén bao nhiêu lâu cuối cùng đều phát tiết ra ngoài, Lâm Vãn ngửa đầu, lớn tiếng mà dỗi ngược lại Chu Thừa.
Đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt, ảnh ngược nhạt nhoà, vỡ vụn của ánh đèn, nước mắt lăn xuống, chảy dọc theo gương mặt trắng nõn xuống cằm, đáng thương cực kỳ.
Chu Thừa nhấp môi.
Lâm Vãn xoay người liền đi.
Nhìn bóng dáng của cô đang ngày càng xa dần, Chu Thừa nhíu mày, giọng điệu ra vẻ như bố thí: "Tôi đưa cậu về nhà, về sau liền cách xa tôi một chút...."
Hắn chưa nói xong, Lâm Vãn đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn hắn cười lạnh: "Yên tâm, về sau cậu có cầu tớ đi bên cạnh, tớ cũng không hiếm lạ!"
Chu Thừa:......
Lâm Vãn chạy như bay về nhà.
Lâm baba, Lâm mami cũng đã sớm đi ngủ, Lâm Vãn móc chìa khó ra, khẽ lần mò mà trở về phòng mình.
Sợ kinh động đến hai người kia, Lâm Vãn cũng chẳng dám tắm rửa, cô cũng chẳng có tâm trạng tắm sạch sẽ thơm ngát gì đó, ném túi xách liền bổ nhào lên giường lớn mềm mại như bông.
Mặt vùi vào chăn, Lâm Vãn nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là gương mặt thiếu đánh của Chu Thừa.
Lâm Vãn rất muốn giận dỗi, hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ này, nhưng đây không phải trò chơi, nếu thật sự từ bỏ, cô liền phải biến thành người thực vật.
Không buông tay, vậy nhất định phải yêu đương với Chu Thừa.
Nhưng Lâm Vãn thật sự không muộn lại hèn mọn như vậy mà theo đuổi Chu Thừa, làm nhiều như vậy, một chút lời hay ý đẹp gì đó đều không vớt được, ngược lại càng ngày càng bị Chu Thừa ghét bỏ.
Chủ động tiến công không được, vậy thả dây dài từ từ câu cá lớn thôi!
___Thứ ba, ngày 31 tháng 12 năm 2019___
?❤️ Góc thoát ẩn thoát hiện của tui ??
?Tui lại comeback sương sương nè:>
☀️Thấy thông báo nhà nào cũng bão chương ăn Tết =))) Nên tui đi đọc truyện nhà người ta:333
?Cảm ơn cô gái đã recommend "Em là tiểu tiên nữa của anh" cho tui ><
?Mommy ơi~ Cute phát khóco(^▽^)o
?Thể loại: thanh xuân vườn trường, siêu sủng siêu đáng yêu nha mn^^
?(о"∀"о) Hôm nay chỉ có 1 chương thôi, Tết ta chúng ta gặp lại ♪("ε`) Ngủ ngon~~
?Tui được loại giỏi á bà con ^^ Khen tui đi~~ Hêh (΄◉◞౪◟◉`)?
?Nếu được 100fl tui có nên bão chương hông:3
Mà tui sợ hông đủ time rồi lại sa chân vào con đường nợ nần chồng chất (;"༎ຶД༎ຶ")
?Tui coi "Mắt biếc" rồi nha:))) Mà hông hiểu sao không cảm được như truyện:< Đứa dễ khóc như tui lại chỉ hơi mếu:> ?
?PMQ nhà tui vẫn đỉnh kout nhất (☆_☆)☀️
?Đang đợi anh quăng bài "Hà Lan" đó nha^^
?Chúc mọi người năm mới vui vẻ, chúc cả nhà tất cả những điều tốt đẹp nhất!!!!?
?Nói nhiều ngại phiền bà con:)) Nhưng mà tui biết nãy giờ tui nói nhiều lắm rồi:>> Đây là đứa con tinh thần là ngôi nhà chia sẻ cảm xúc của tui á ??
☃️Mãi yêu ❤️