Chương 12
“Hoa Ly tiền bối.” Cố Nhàn Ảnh chẳng qua chỉ mới trễ một chốc, mấy đệ tử trong phòng lại cực kỳ hứng thú bắt đầu hỏi, trong đó tam đệ tử Thẩm Ngọc Sơn là người tò mò nhất: “Thái Sư Thúc Tổ có thật là rất lợi hại không?”
Cố Nhàn Ảnh nghe đến vui vẻ, không nỡ phát ra tiếng động đánh gãy cuộc nói chuyện của họ.
Trong mắt đám nhóc kia, có lẽ tiêu chuẩn để nhận xét chính là “lợi hại và “không lợi hại”, người nào người nấy đều không có năng lực gì lớn, nhưng đàm luận về người khác thì rất rõ ràng, mạch lạc.
Có điều Cố Nhàn Ảnh không quên người trước mặt họ là Hoa Ly, với tính cách của Hoa Ly mà nói, đương nhiên là không trả lời được gì, Hoa Ly vô cùng sợ người, thậm chí nàng còn cảm thấy Hoa Ly hận không thể là người câm trước mặt người ngoài, lúc nào cũng để nàng trả lời thay hắn mới chịu.
Nhưng ngoài dự liệu là, nghe thấy câu hỏi liên quan đến Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly thế mà đáp lại rất nhanh, hắn gật đầu nghiêm túc nói: “Ừm, A Nhàn rất lợi hại.”
Vẻ mặt của Cố Nhàn Ảnh có chút biến hóa, mặc dù bản thân nàng hiểu rõ năng lực của mình, cũng biết lời Hoa Ly nói là sự thật, đích thực ở Bạch Vũ Kiếm Tông này chẳng mấy ai có thể trở thành đối thủ của nàng, nhưng lời này xuất phát từ miệng Hoa Ly, không biết sao nàng lại cảm thấy thẹn đến hoảng.
Da mặt mấy trăm năm chưa từng biến hóa lấy một lần ấy vậy mà lại đỏ ửng lên.
Cuộc đối thoại ở trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, mấy đệ tử nghe Hoa Ly nói vậy, lập tức phấn khích vô cùng, bèn vội hỏi: “Lợi hại chừng nào? Lợi hại chừng nào?”
Ly Hoa lên tiếng trả lời: “Không ai có thể là đối thủ của A Nhàn, nàng ấy là giỏi nhất.”
Cố Nhàn Ảnh: “…”
Loại cảm giác này thật sự khó mà hình dung được, một mặt cảm thấy có chút xấu hổ, mặt khác lại cảm thấy miệng của Hoa Ly thật sự ngọt như bôi mật, cách một cánh cửa với mấy đệ tử Kiếm Các cũng có thể cảm giác được tâm tư của Hoa Ly.
Mấy đệ tử dường như cũng bị những lời này của Hoa Ly làm cho rung động, nhìn hắn nửa ngày cũng không mở miệng.
Hoa Ly không tự biết mình, mà tiếp tục giải thích: “Lời ta nói là thật.”
Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn cảm thấy lá gan của Hoa Ly to bằng một hạt bụi, chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái thì đã đủ dọa cho hắn co ro vào một góc, tùy ý đụng vào hắn cũng có thể khiến hắn đỏ mặt nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống, nhưng hôm nay nàng mới biết rằng, Hoa Ly có một số lúc lại to gan đến lạ thường.
Hoặc nói rằng Hoa Ly vốn không phát giác được lời mà hắn nói rốt cuộc khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa đến cỡ nào, bởi vì hắn cho rằng bản thân chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Nhưng cũng chính vì không tự biết mình như thế, mới càng khiến người ta khó mà ứng đối.
Dù cho da mặt của Cố Nhàn Ảnh có dày như bức tường thành cũng chịu không nổi những lời như vậy, nghe xong lời này nàng cứng người đứng ngoài cửa, đi không được, vào không xong, thậm chí còn thấy bản thân có vẻ hơi ngốc.
Lúc này mấy người trong phòng đã tỉnh táo lại, họ kinh ngạc thành tiếng, trong đó có Hạ Uẩn là cao hứng nhất, sau đó lập tức hỏi: “Cho nên Thái Sư Thúc Tổ đồng ý dạy bọn ta tu luyện, thì bọn ta sẽ trở nên mạnh hơn sao?”
Lúc này Hoa Ly không lập tức đáp, Cố Nhàn Ảnh thông qua khe hở ở cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy thần sắc Hoa Ly có chút bối rối.
Khuôn mặt mấy đệ tử đầy hưng phấn đợi đáp án, nửa ngày sao mới nghe thấy Hoa Ly nói: “A Nhàn rất mạnh, nhưng ngươi rất yếu.”
“…”
Cố Nhàn Ảnh không biết bản thân lúc này rốt cuộc nên trưng ra biểu tình gì, mấy đệ tử trong phòng bị lời này của Hoa Ly nói đến á khẩu, run rẩy một chốc mới nói: “Sao lại vậy chứ, Thái Sư Thúc tổ nếu lợi hại như thế, chỉ cần Thái Sư Thúc Tổ đồng ý dạy cho bọn ta, việc mà bọn ta sẽ trở nên mạnh hơn không phải là rất dễ dàng hay sao?”
Hoa Ly ngồi bên cửa sổ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn đám đệ tử nói: “A Nhàn mạnh bởi vì nàng ấy là A Nhàn, các ngươi yếu bởi chính bản thân các ngươi.”
Đám đệ tử trong phòng nghe xong lời này thì cảm thấy chẳng có một chút an ủi nào.
Cố Nhàn Ảnh nghe vậy cũng không nhịn được mà bật cười, nàng chỉ biết Hoa Ly ở trước mặt nàng thì luôn thẹn thùng, thốt không thành lời, không biết thì ra Hoa Ly cũng có thể làm người khác á khẩu. Nếu để bọn họ tiếp tục nói chuyện này, không biết sẽ nói thành cái gì nữa, Cố Nhàn Ảnh thu lại ý cười, cuối cùng đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Lúc nàng tiến vào cũng chẳng cố ý che giấu tiếng bước chân, cho nên vừa tiến vào đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng, Hoa Ly hình như đã đợi nàng từ lâu, thấy Cố Nhàn Ảnh đến, hắn nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh nàng nhưng chẳng nói lời nào. Lúc có Cố Nhàn Ảnh, loại chuyện như mở miệng nói giao phó cả cho Cố Nhàn Ảnh làm thay.
Mà thấy Cố Nhàn Ảnh đến, đám đệ tử Kiếm Các cũng không biết nàng rốt cuộc đã nghe bọn họ nói được chừng nào, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng ra sao, đành ngơ ngác nhìn nàng.
Vốn dĩ Cố Nhàn Ảnh đến tìm Hoa Ly, ai ngờ lại đụng phải đám nhóc con, trong tay nàng vẫn cầm lá trà lấy từ chỗ của Thích Đồng, lúc này chỉ đành chậm rãi đặt lá trà xuống, bảo Hoa Ly ngồi, rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi đợi ta một lát.”
Hoa Ly nắm lấy tay của Cố Nhàn Ảnh, gật đầu cười.
Cố Nhàn Ảnh cũng cười, nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, sau đó nàng quay người nhìn về phía đám đệ tử, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.
Đám đệ tử Kiếm Các đối với tuyệt chiêu trở mặt của Cố Nhàn Ảnh chỉ biết nhìn mà than thở.
Nàng đảo mắt một vòng, trong lòng thầm xem xét xem ở trong nhóm đệ tử này, ai là người nói chuyện lưu loát nhất, Hạ Uẩn bên kia muốn nói rồi lại thôi, Cố Nhàn Ảnh cũng chẳng để ý đến, cuối cùng dời tầm mắt lên người của nhị đệ tử Diệp Ca.
Mặc dù Hạ Uẩn mới là đại sư huynh trong nhóm đệ tử, nhưng nếu muốn tìm người nói chuyện lưu loát nhất, lại là nhị đệ tử Diệp Ca trầm mặc kiệm lời.
Cố Nhàn Ảnh nói: “Các ngươi muốn học kiếm?”
Diệp Ca khoanh hai tay đứng tựa bên cửa sổ, không giống dáng vẻ như đi cầu người, ngược lại chẳng khác gì dáng vẻ của đại thiếu gia. Những đệ tử khác nghe vậy thoáng chốc rùng mình, sau đó Hạ Uẩn can đảm lên tiếng hỏi: “Thái Sư Thúc Tổ dùng kiếm sao?”
Cố Nhàn Ảnh: “… Các ngươi ngay cả chuyện ta sử dụng cái gì cũng không biết, lại dám đến tìm ta dạy các ngươi?”
Mấy đệ tử lắc đầu, mồm năm miệng mười giải thích, Cố Nhàn Ảnh bị họ làm cho đau đầu, một câu cũng không nghe rõ, cuối cùng đành phải giơ tay để cắt đứt lời nói của bọn họ, lúc này mới trầm mặt hỏi lại lần nữa: “Vì sao các ngươi đột nhiên muốn học kiếm?”
Trước kia nhóm đệ tử này chọn đi theo trưởng lão khác tu luyện, sau đó vì quá ầm ĩ đến mức vô pháp vô thiên chọc giận trưởng lão, cho nên mới bị ném đến nơi này của nàng, Cố Nhàn Ảnh thấy bọn họ vốn cũng không có ý định tu luyện, thế là dứt khoát ném sách cho bọn họ chép, cứ chép như vậy trong suốt một năm, vậy mà không ngờ hôm nay bọn họ đột nhiên có ý định tu luyện.
Dường như bọn họ đã lường trước được Cố Nhàn Ảnh sẽ hỏi như vậy, nhóm đệ châu đầu ghé tai một lúc, liền cử Hạ Uẩn ra giải thích: “Những ngày qua đồ đệ đã tỉnh ngộ, Thái Sư Thúc Tổ, đồ đệ đã bái nhập sư môn, thế nên phải chăm chỉ tu luyện…”
Cố Nhàn Ảnh cười như không cười nhìn bọn họ, không nói gì.
Đám người này ai nấy đều đột nhiên ngộ ra đạo lý như thế, có đi lừa quỷ quỷ cũng chẳng thèm tin.
Hạ Uẩn nói hai câu mà ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được, cũng chẳng nói tiếp nữa, đành phải nhìn về phía Diệp Ca cầu trợ giúp.
Diệp Ca vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, đứng thẳng dậy, lên tiếng nói: “Hai tháng sau chính là đại hội Bích Hà Phong.”
Rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh cũng có một chút phản ứng.
Mặc dù đã hơn bốn trăm năm nàng chưa từng rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng nàng cũng rõ ràng đại hội Bích Hà Phong, đó là ngày hội lớn nhất trong giới Tu Chân, mỗi năm năm sẽ tổ chức một lần, các môn phái trong thiên hạ dù là chính hay tà đều sẽ cử đệ tử đến tham gia tranh đấu, cuối cùng bên thắng sẽ có tư cách tiến vào trong động Bích Hà Phong để quan sát bí tịch mà tiền nhân lưu lại, những bí tịch kia đều là chí bảo trong thiên hạ, có thể ở trong này quan sát một đêm, thì thực lực có thể tăng lên hẳn mấy bậc, cho nên hằng năm đều có vô số người tu luyện cố gắng tôi luyện bản thân để được tham gia thi, chỉ mong có thể chiến thắng mọi người đoạt được khôi thủ.
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông.
Từ lúc tông môn xuống dốc, cao thủ của Bạch Vũ Kiếm Tông tản mạn đi khắp nơi đến nay, đệ tử trong tông môn đời này còn kém hơn đời trước, hai ba trăm năm trước, Cố Nhàn Ảnh còn có thể thấy được ý chí chiến đấu sục sôi trong nhóm đệ tử chăm chỉ tu luyện, mặc dù cuối cùng đều bị đánh cho tan tác.
Nhưng mà từ trăm năm trở lại đây, ngay cả đệ tử như vậy cũng không có, mỗi khi đại hội Bích Hà Phong tổ chức, ở Bạch Vũ kiếm tông phần lớn đều chịu kết cục bi thảm, các đệ tử ai nấy đều nơm nớp lo sợ mình sẽ bị chọn tham gia tỷ thí, các đệ tử có vận khí không tốt bị chọn trúng, sau cùng kiểu gì cũng sẽ ăn một trận no đòn rồi vác thương tích đây mình mà trở về, cuối cùng nằm ở trên giường tu dưỡng mấy tháng trời mới khỏi hẳn.
Có thể nói ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, mọi người đối với mấy chữ “Đại hội Bách Hà Phong” nghe mà biến sắc.
Nghĩ đến đây, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng hiểu ra, vì vậy nói: “Các ngươi sợ chưởng môn chọn các ngươi đi tỷ thí, cho nên mới biểu hiện ra dáng vẻ chăm chỉ tu luyện?”
Hạ Uẩn cười khổ, mấy đệ tử cũng mang dáng vẻ khó nói, chỉ có Diệp Ca liếc nhìn bọn họ chốc lát, rồi đứng ra nói: “Không, đồ đệ muốn tham gia đại hội Bích Hà Phong.”
Cố Nhàn Ảnh muốn nói tiếp, đột nhiên nghe thấy lời này của Diệp Ca, nàng không thể không quay đầu lại.
“Sao?” Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bản thân đã nghe lầm.
Diệp Ca thoáng chốc nghiêm mặt, chân thành nói: “Đồ đệ muốn đạt được hạng nhất của đại hội Bích Hà Phong.”
Cố Nhàn Ảnh: “…”
Nàng đã duy trì sự tỉnh táo mấy trăm năm nay, thế mà suýt nữa hình tượng bị đám nhóc con này phát tan tành, chẳng biết rốt cuộc nàng đã mạnh mẽ kiềm chế đến nhường nào mới có thể bình tĩnh lại, sắc mặt nàng cổ quái nhìn chằm chằm đám đệ tử, không nhìn được mà hỏi: “Các ngươi nghiêm túc chứ?”
Thật ra không cần phải hỏi, vì biểu cảm của Diệp Ca hoàn toàn chẳng giống như là giả, cái này đâu chỉ là nghiêm túc, nói thẳng ra đây chính là cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc không gì sánh bằng.
Cũng trong một chốc này, đám đệ tử bốn mắt nhìn nhau, bày xong thế trận cung kính, cúi đầu nói với Cố Nhàn Ảnh: “Xin Thái Sư Thúc Tổ dạy đồ đệ kiếm pháp!” Tiếng hô rúng trời, mang theo mấy phần khí thế.
Đối mặt với thế trận này, Cố Nhàn Ảnh cảm thấy nhất định phải nói chút gì đó.
Nàng quay đầu nhìn Hoa Ly đang ngồi phía sau lưng, muốn nghe xem thử ý kiến của hắn.
Bên phía Hoa Ly, dường như con ngươi vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng, chẳng biết hắn nghĩ tới điều gì, dái tai có chút phiếm hồng, thấy ánh mắt sáng ngời của Cố Nhàn Ảnh lia tới, hắn mới vội vàng quay đầu đi nơi khác tựa như che giấu.
Cố Nhàn Ảnh: “…?”
Cố Nhàn Ảnh nghe đến vui vẻ, không nỡ phát ra tiếng động đánh gãy cuộc nói chuyện của họ.
Trong mắt đám nhóc kia, có lẽ tiêu chuẩn để nhận xét chính là “lợi hại và “không lợi hại”, người nào người nấy đều không có năng lực gì lớn, nhưng đàm luận về người khác thì rất rõ ràng, mạch lạc.
Có điều Cố Nhàn Ảnh không quên người trước mặt họ là Hoa Ly, với tính cách của Hoa Ly mà nói, đương nhiên là không trả lời được gì, Hoa Ly vô cùng sợ người, thậm chí nàng còn cảm thấy Hoa Ly hận không thể là người câm trước mặt người ngoài, lúc nào cũng để nàng trả lời thay hắn mới chịu.
Nhưng ngoài dự liệu là, nghe thấy câu hỏi liên quan đến Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly thế mà đáp lại rất nhanh, hắn gật đầu nghiêm túc nói: “Ừm, A Nhàn rất lợi hại.”
Vẻ mặt của Cố Nhàn Ảnh có chút biến hóa, mặc dù bản thân nàng hiểu rõ năng lực của mình, cũng biết lời Hoa Ly nói là sự thật, đích thực ở Bạch Vũ Kiếm Tông này chẳng mấy ai có thể trở thành đối thủ của nàng, nhưng lời này xuất phát từ miệng Hoa Ly, không biết sao nàng lại cảm thấy thẹn đến hoảng.
Da mặt mấy trăm năm chưa từng biến hóa lấy một lần ấy vậy mà lại đỏ ửng lên.
Cuộc đối thoại ở trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, mấy đệ tử nghe Hoa Ly nói vậy, lập tức phấn khích vô cùng, bèn vội hỏi: “Lợi hại chừng nào? Lợi hại chừng nào?”
Ly Hoa lên tiếng trả lời: “Không ai có thể là đối thủ của A Nhàn, nàng ấy là giỏi nhất.”
Cố Nhàn Ảnh: “…”
Loại cảm giác này thật sự khó mà hình dung được, một mặt cảm thấy có chút xấu hổ, mặt khác lại cảm thấy miệng của Hoa Ly thật sự ngọt như bôi mật, cách một cánh cửa với mấy đệ tử Kiếm Các cũng có thể cảm giác được tâm tư của Hoa Ly.
Mấy đệ tử dường như cũng bị những lời này của Hoa Ly làm cho rung động, nhìn hắn nửa ngày cũng không mở miệng.
Hoa Ly không tự biết mình, mà tiếp tục giải thích: “Lời ta nói là thật.”
Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn cảm thấy lá gan của Hoa Ly to bằng một hạt bụi, chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái thì đã đủ dọa cho hắn co ro vào một góc, tùy ý đụng vào hắn cũng có thể khiến hắn đỏ mặt nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống, nhưng hôm nay nàng mới biết rằng, Hoa Ly có một số lúc lại to gan đến lạ thường.
Hoặc nói rằng Hoa Ly vốn không phát giác được lời mà hắn nói rốt cuộc khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa đến cỡ nào, bởi vì hắn cho rằng bản thân chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Nhưng cũng chính vì không tự biết mình như thế, mới càng khiến người ta khó mà ứng đối.
Dù cho da mặt của Cố Nhàn Ảnh có dày như bức tường thành cũng chịu không nổi những lời như vậy, nghe xong lời này nàng cứng người đứng ngoài cửa, đi không được, vào không xong, thậm chí còn thấy bản thân có vẻ hơi ngốc.
Lúc này mấy người trong phòng đã tỉnh táo lại, họ kinh ngạc thành tiếng, trong đó có Hạ Uẩn là cao hứng nhất, sau đó lập tức hỏi: “Cho nên Thái Sư Thúc Tổ đồng ý dạy bọn ta tu luyện, thì bọn ta sẽ trở nên mạnh hơn sao?”
Lúc này Hoa Ly không lập tức đáp, Cố Nhàn Ảnh thông qua khe hở ở cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy thần sắc Hoa Ly có chút bối rối.
Khuôn mặt mấy đệ tử đầy hưng phấn đợi đáp án, nửa ngày sao mới nghe thấy Hoa Ly nói: “A Nhàn rất mạnh, nhưng ngươi rất yếu.”
“…”
Cố Nhàn Ảnh không biết bản thân lúc này rốt cuộc nên trưng ra biểu tình gì, mấy đệ tử trong phòng bị lời này của Hoa Ly nói đến á khẩu, run rẩy một chốc mới nói: “Sao lại vậy chứ, Thái Sư Thúc tổ nếu lợi hại như thế, chỉ cần Thái Sư Thúc Tổ đồng ý dạy cho bọn ta, việc mà bọn ta sẽ trở nên mạnh hơn không phải là rất dễ dàng hay sao?”
Hoa Ly ngồi bên cửa sổ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn đám đệ tử nói: “A Nhàn mạnh bởi vì nàng ấy là A Nhàn, các ngươi yếu bởi chính bản thân các ngươi.”
Đám đệ tử trong phòng nghe xong lời này thì cảm thấy chẳng có một chút an ủi nào.
Cố Nhàn Ảnh nghe vậy cũng không nhịn được mà bật cười, nàng chỉ biết Hoa Ly ở trước mặt nàng thì luôn thẹn thùng, thốt không thành lời, không biết thì ra Hoa Ly cũng có thể làm người khác á khẩu. Nếu để bọn họ tiếp tục nói chuyện này, không biết sẽ nói thành cái gì nữa, Cố Nhàn Ảnh thu lại ý cười, cuối cùng đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Lúc nàng tiến vào cũng chẳng cố ý che giấu tiếng bước chân, cho nên vừa tiến vào đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng, Hoa Ly hình như đã đợi nàng từ lâu, thấy Cố Nhàn Ảnh đến, hắn nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh nàng nhưng chẳng nói lời nào. Lúc có Cố Nhàn Ảnh, loại chuyện như mở miệng nói giao phó cả cho Cố Nhàn Ảnh làm thay.
Mà thấy Cố Nhàn Ảnh đến, đám đệ tử Kiếm Các cũng không biết nàng rốt cuộc đã nghe bọn họ nói được chừng nào, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng ra sao, đành ngơ ngác nhìn nàng.
Vốn dĩ Cố Nhàn Ảnh đến tìm Hoa Ly, ai ngờ lại đụng phải đám nhóc con, trong tay nàng vẫn cầm lá trà lấy từ chỗ của Thích Đồng, lúc này chỉ đành chậm rãi đặt lá trà xuống, bảo Hoa Ly ngồi, rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi đợi ta một lát.”
Hoa Ly nắm lấy tay của Cố Nhàn Ảnh, gật đầu cười.
Cố Nhàn Ảnh cũng cười, nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, sau đó nàng quay người nhìn về phía đám đệ tử, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.
Đám đệ tử Kiếm Các đối với tuyệt chiêu trở mặt của Cố Nhàn Ảnh chỉ biết nhìn mà than thở.
Nàng đảo mắt một vòng, trong lòng thầm xem xét xem ở trong nhóm đệ tử này, ai là người nói chuyện lưu loát nhất, Hạ Uẩn bên kia muốn nói rồi lại thôi, Cố Nhàn Ảnh cũng chẳng để ý đến, cuối cùng dời tầm mắt lên người của nhị đệ tử Diệp Ca.
Mặc dù Hạ Uẩn mới là đại sư huynh trong nhóm đệ tử, nhưng nếu muốn tìm người nói chuyện lưu loát nhất, lại là nhị đệ tử Diệp Ca trầm mặc kiệm lời.
Cố Nhàn Ảnh nói: “Các ngươi muốn học kiếm?”
Diệp Ca khoanh hai tay đứng tựa bên cửa sổ, không giống dáng vẻ như đi cầu người, ngược lại chẳng khác gì dáng vẻ của đại thiếu gia. Những đệ tử khác nghe vậy thoáng chốc rùng mình, sau đó Hạ Uẩn can đảm lên tiếng hỏi: “Thái Sư Thúc Tổ dùng kiếm sao?”
Cố Nhàn Ảnh: “… Các ngươi ngay cả chuyện ta sử dụng cái gì cũng không biết, lại dám đến tìm ta dạy các ngươi?”
Mấy đệ tử lắc đầu, mồm năm miệng mười giải thích, Cố Nhàn Ảnh bị họ làm cho đau đầu, một câu cũng không nghe rõ, cuối cùng đành phải giơ tay để cắt đứt lời nói của bọn họ, lúc này mới trầm mặt hỏi lại lần nữa: “Vì sao các ngươi đột nhiên muốn học kiếm?”
Trước kia nhóm đệ tử này chọn đi theo trưởng lão khác tu luyện, sau đó vì quá ầm ĩ đến mức vô pháp vô thiên chọc giận trưởng lão, cho nên mới bị ném đến nơi này của nàng, Cố Nhàn Ảnh thấy bọn họ vốn cũng không có ý định tu luyện, thế là dứt khoát ném sách cho bọn họ chép, cứ chép như vậy trong suốt một năm, vậy mà không ngờ hôm nay bọn họ đột nhiên có ý định tu luyện.
Dường như bọn họ đã lường trước được Cố Nhàn Ảnh sẽ hỏi như vậy, nhóm đệ châu đầu ghé tai một lúc, liền cử Hạ Uẩn ra giải thích: “Những ngày qua đồ đệ đã tỉnh ngộ, Thái Sư Thúc Tổ, đồ đệ đã bái nhập sư môn, thế nên phải chăm chỉ tu luyện…”
Cố Nhàn Ảnh cười như không cười nhìn bọn họ, không nói gì.
Đám người này ai nấy đều đột nhiên ngộ ra đạo lý như thế, có đi lừa quỷ quỷ cũng chẳng thèm tin.
Hạ Uẩn nói hai câu mà ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được, cũng chẳng nói tiếp nữa, đành phải nhìn về phía Diệp Ca cầu trợ giúp.
Diệp Ca vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, đứng thẳng dậy, lên tiếng nói: “Hai tháng sau chính là đại hội Bích Hà Phong.”
Rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh cũng có một chút phản ứng.
Mặc dù đã hơn bốn trăm năm nàng chưa từng rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng nàng cũng rõ ràng đại hội Bích Hà Phong, đó là ngày hội lớn nhất trong giới Tu Chân, mỗi năm năm sẽ tổ chức một lần, các môn phái trong thiên hạ dù là chính hay tà đều sẽ cử đệ tử đến tham gia tranh đấu, cuối cùng bên thắng sẽ có tư cách tiến vào trong động Bích Hà Phong để quan sát bí tịch mà tiền nhân lưu lại, những bí tịch kia đều là chí bảo trong thiên hạ, có thể ở trong này quan sát một đêm, thì thực lực có thể tăng lên hẳn mấy bậc, cho nên hằng năm đều có vô số người tu luyện cố gắng tôi luyện bản thân để được tham gia thi, chỉ mong có thể chiến thắng mọi người đoạt được khôi thủ.
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông.
Từ lúc tông môn xuống dốc, cao thủ của Bạch Vũ Kiếm Tông tản mạn đi khắp nơi đến nay, đệ tử trong tông môn đời này còn kém hơn đời trước, hai ba trăm năm trước, Cố Nhàn Ảnh còn có thể thấy được ý chí chiến đấu sục sôi trong nhóm đệ tử chăm chỉ tu luyện, mặc dù cuối cùng đều bị đánh cho tan tác.
Nhưng mà từ trăm năm trở lại đây, ngay cả đệ tử như vậy cũng không có, mỗi khi đại hội Bích Hà Phong tổ chức, ở Bạch Vũ kiếm tông phần lớn đều chịu kết cục bi thảm, các đệ tử ai nấy đều nơm nớp lo sợ mình sẽ bị chọn tham gia tỷ thí, các đệ tử có vận khí không tốt bị chọn trúng, sau cùng kiểu gì cũng sẽ ăn một trận no đòn rồi vác thương tích đây mình mà trở về, cuối cùng nằm ở trên giường tu dưỡng mấy tháng trời mới khỏi hẳn.
Có thể nói ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, mọi người đối với mấy chữ “Đại hội Bách Hà Phong” nghe mà biến sắc.
Nghĩ đến đây, Cố Nhàn Ảnh cuối cùng cũng hiểu ra, vì vậy nói: “Các ngươi sợ chưởng môn chọn các ngươi đi tỷ thí, cho nên mới biểu hiện ra dáng vẻ chăm chỉ tu luyện?”
Hạ Uẩn cười khổ, mấy đệ tử cũng mang dáng vẻ khó nói, chỉ có Diệp Ca liếc nhìn bọn họ chốc lát, rồi đứng ra nói: “Không, đồ đệ muốn tham gia đại hội Bích Hà Phong.”
Cố Nhàn Ảnh muốn nói tiếp, đột nhiên nghe thấy lời này của Diệp Ca, nàng không thể không quay đầu lại.
“Sao?” Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bản thân đã nghe lầm.
Diệp Ca thoáng chốc nghiêm mặt, chân thành nói: “Đồ đệ muốn đạt được hạng nhất của đại hội Bích Hà Phong.”
Cố Nhàn Ảnh: “…”
Nàng đã duy trì sự tỉnh táo mấy trăm năm nay, thế mà suýt nữa hình tượng bị đám nhóc con này phát tan tành, chẳng biết rốt cuộc nàng đã mạnh mẽ kiềm chế đến nhường nào mới có thể bình tĩnh lại, sắc mặt nàng cổ quái nhìn chằm chằm đám đệ tử, không nhìn được mà hỏi: “Các ngươi nghiêm túc chứ?”
Thật ra không cần phải hỏi, vì biểu cảm của Diệp Ca hoàn toàn chẳng giống như là giả, cái này đâu chỉ là nghiêm túc, nói thẳng ra đây chính là cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc không gì sánh bằng.
Cũng trong một chốc này, đám đệ tử bốn mắt nhìn nhau, bày xong thế trận cung kính, cúi đầu nói với Cố Nhàn Ảnh: “Xin Thái Sư Thúc Tổ dạy đồ đệ kiếm pháp!” Tiếng hô rúng trời, mang theo mấy phần khí thế.
Đối mặt với thế trận này, Cố Nhàn Ảnh cảm thấy nhất định phải nói chút gì đó.
Nàng quay đầu nhìn Hoa Ly đang ngồi phía sau lưng, muốn nghe xem thử ý kiến của hắn.
Bên phía Hoa Ly, dường như con ngươi vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng, chẳng biết hắn nghĩ tới điều gì, dái tai có chút phiếm hồng, thấy ánh mắt sáng ngời của Cố Nhàn Ảnh lia tới, hắn mới vội vàng quay đầu đi nơi khác tựa như che giấu.
Cố Nhàn Ảnh: “…?”