Chương 1
Ta sinh ra ở phủ Trấn Quốc công. Cha ta mất sớm, anh cả thì nhiều bệnh. Mẹ ta khóc từ tối đến sáng, sau đó lại tiếp tục khóc từ sáng đến tối.
Ta nói với bà: “Khóc lóc có ích gì? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, có bao nhiêu may mắn cũng bị mẹ khóc trôi đi hết.”
Ta nói xong thì vác tay nải đến trường Thái Học tiếp thu kiến thức. Gian khổ mười năm đọc sách thành tài, cuối cùng ta chỉ cần thi một lần là đậu.
Mẹ ta nói: “Ai da, con giả nam đi học thì thôi đi, còn thi đậu Thám Hoa làm gì, bây giờ biết phải làm sao đây? Hay là đổi thân phận lại như cũ?”
Ta liếc anh cả ốm yếu: “Cái thân này chỉ cần uống chút rượu là ói lên ói xuống, công tác ba tháng không chừng còn đột tử ngay tại chỗ làm, sau đó cả nhà chúng ta phải dựa vào tiền cứu trợ sống qua ngày hay sao?”
Anh cả ta ngượng ngùng cúi đầu.
Mẹ ta bẹp miệng nói: “Vậy không lẽ con muốn đi làm quan? Xưa nay làm gì có hạng đàn bà con gái nào được làm quan đâu?”
Ta nghiêm trang mặc quan bào lên người: “Còn không phải vì mẹ với anh cả? Bằng không con cần gì chịu nhiều khổ sở thế này?”
Ta nhếch môi cười, ngắm nhìn bộ dạng mặt người dạ thú trong gương.
Ô hay...
Làm con gái sao sướng bằng làm quan cho được?
Bây giờ mỗi tháng được hưởng năm trăm thạch (!) tiền lương, cả nhà lớn bé đều phải nhìn sắc mặt ta mà sống. Bước vào nhà ta là lớn nhất, ra khỏi nhà ba bước là có người khiêng.
Công tác cũng thật nhẹ nhàng, nói sao cũng là nằm trong biên chế, ngày nào cần lên triều thì mở miệng mắng người ta, đến lúc hạ triều thì đi theo đồng liêu đến kỹ viện uống rượu nghe hát.
Cuộc sống này sảng khoái hết chỗ chê!
Mẹ ta lau nước mắt nói: “Nhưng con cứ ăn mặc như đàn ông thế này, lỡ như đời này không thể lấy chồng nữa thì sao?”
“Con hy sinh vì cái nhà này nhiều như vậy. Nếu không phải vì hai người, vì một trăm bốn mươi lăm miệng ăn ở trong phủ thì con có cần bôn ba ở bên ngoài, mệt mỏi kiếm miếng cơm còn phải nhìn sắc mặt người ta không?”
Ta nằm nhoài trên ghế thái sư, vô cùng bi ai than lên một tiếng: “Tối nay con muốn ăn sườn heo chua ngọt.”
“Được rồi.” Mẹ ta gọi với ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay Hầu gia muốn ăn sườn heo chua ngọt, nghe thấy không, còn không mau đi làm!”
Tiếc là ngày tháng sung sướng của ta đã sắp tới hồi kết thúc. Có một hôm hạ triều, Hoàng đế gọi ta vào Ngự Thư Phòng bàn chuyện chính sự.
Đang bàn luận thì Hoàng đế có việc phải ra ngoài, ta chờ lâu chán quá nên ngó đông sờ tây một chút. Kết quả là ta phát hiện trên bàn vua có một bức tranh nhỏ.
Tuy bức tranh mới vẽ được nửa chừng, nhưng vẫn có thể nhận ra nam tử trẻ tuổi trong tranh da dẻ trắng muốt, phong thái cũng đẹp lắm.
Ta cứ thấy người này quen mắt thế nào, sau đó vỗ đùi hô lên: “Móa nó, người này chính là mình chứ ai?”
Hóa ra lúc ta ngồi đối diện Hoàng đế, hăng hái bàn chuyện quốc gia đại sự, ngài lại ngồi đây vẽ ta sao?
Tại sao lại là ta?!
Không lẽ Hoàng thượng là...
Ta đột nhiên nảy ra một suy đoán vô cùng lớn mật.
Năm đó lúc đi thi Đình, trong một khoảnh khắc khi ta ngẩng đầu thì trông thấy mắt Thánh Thượng sáng rực lên: “Trẫm tuyên bố, người này chính là kim khoa Trạng Nguyên.”
Đại thần trái phải hô to không thể được: “Văn chương của người họ Lý này không bằng hai vị trước đó.”
“Mặt mũi hai người Trương Từ và Sở Văn nhìn không được đẹp.” Thánh Thượng nhấc bút đỏ lên, lập tức khoanh tròn tên ta lại.
Văn võ bá quan giấu ống tay áo vào trong, cuối cùng ôm hận trao danh Thám Hoa lang cho ta.
Sau khi ta làm quan, Thánh Thượng cũng đối xử với ta hết sức khoan hậu, không có việc gì cũng phát tiền cho ta xài.
Lúc triều đình cãi nhau, ngài hay quen thói gọi tên ta: “Ngọc Như thấy thế nào?”
Thế nên mỗi lần mặt rồng giận dữ, đồng liêu cũng có thói quen đẩy ta đến Ngự Thư Phòng dỗ dành Thánh Thượng.
Ngài vừa thấy ta tới là yên lặng buông ngọc Tỳ Hưu xuống: “Do trẫm lỡ lời thôi, trẫm lập tức viết Chiếu thư tự trách tội mình ngay đây.”
Ta nói: “Thánh Thượng đâu cần làm thế. Làm người ai cũng có lúc xúc động mà.”
Thánh Thượng kiên trì: “Bình thường tính tình trẫm không có nóng nảy như vậy, thật đấy, Ngọc Như tin trẫm, đây là có thứ lén lút quấn thân trẫm, không sai, truyền Quốc sư tới cho trẫm!”
Cuối cùng Quốc sư phải làm đại lễ ba ngày ba đêm liền mới coi như kết thúc chuyện ấy.
Giờ đây ta lại liên tưởng đến ánh mắt dịu dàng khi ngài nhìn ta. Còn có những lời nói nhỏ nhẹ, âm điệu ôn tồn mềm mại kia nữa. Kể cả những lần ta qua đêm ở trong cung.
Mọe kiếp!
Không lẽ Hoàng thượng có ý gì đó với ta?
“Ngọc Như, Ngọc Như.” Bỗng dưng có người gọi ta từ sau lưng: “Suy nghĩ chuyện gì mà tập trung như vậy?”
Ta đột ngột quay đầu, Hoàng đế chỉ cách ta chừng nửa thước xa. Ngài chắp tay sau lưng, hơi khom người, mày kiếm mắt sáng đẹp đẽ mang theo vài phần bỡn cợt.
“Sao sắc mặt ngươi tái nhợt vậy?” Thánh Thượng lo lắng xoa mặt ta: “Người đâu, truyền Thái Y tới! Trị không hết thì trẫm sẽ bắt các ngươi chôn cùng!”
Lời vừa dứt thì lòng ta lộp bộp hai tiếng. Còn bắt cả thái y chôn cùng à, suy đoán của ta không sai vào đâu được!
Cấp trên của ta coi trọng ta mất rồi.
Tính hướng của Hoàng đế hình như có vấn đề.
Ta gian nan học hành mười năm mới leo lên được con đường làm quan này, chẳng lẽ mai sau phải té ngựa rơi xuống làm phi tần sao?
Không! Tuyệt đối không!
Cuộc đời ta sau này nên cưới hỏi vợ hiền, sau đó nàng ấy sẽ ngày đêm hỗ trợ ta, giúp ta trở thành một thế hệ quyền thần rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách.
Đó mới là con đường nhân sinh mà ta hướng tới. Ta quyết không thể để chuyện tình ái của Hoàng thượng chặn đứng con đường làm quan và lý tưởng của ta được!
Thế nên đêm đó ta lập tức chạy tới chỗ Thừa tướng để đâm sau lưng Hoàng đế: “Thánh Thượng tuổi lớn mà hậu cung không người, đây là thời điểm để ngài ấy lập hậu, bằng không sau này già cả neo đơn thì không được hay ho lắm.”
Thừa tướng cũng cùng chung chí hướng với ta: “Lời Lý đại nhân đúng lắm, ta cũng nghĩ y như vậy!”
Ta nhẹ nhõm đầy cõi lòng. Tuy Hoàng thượng có khả năng để ý tới ta, nhưng chỉ cần lấy vợ cho ngài thì ngài sẽ quên ta mau thôi, đều là đàn ông cả, ai mà không thích có vợ chứ?
Hôm sau lên triều, Thừa tướng đứng trước mặt văn võ bá quan, chắp tay với Thánh Thượng nói: “Thánh Thượng đích thân chấp chính đã nhiều năm, đáng lý nên lập hậu, quốc gia không thể một ngày không có mẫu nghi thiên hạ!”
Ta đứng bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Mặt Hoàng đế trầm lắng như nước.
Thừa tướng chuyển đổi cách trình bày: “Thần cảm thấy tiểu thư Trấn Quốc công, cũng chính là em gái Lý đại nhân đây rất không tồi. Các đại nhân thấy ta nói có đúng không?”
Cả triều văn võ: “Đúng vậy đúng vậy.”
Ta: “Hả?”
Hoàng đế quét mắt liếc ta: “Vậy hôm nay trẫm đành tới phủ Trấn Quốc công nhìn thử xem sao."
Ta:???
Ai cũng biết phủ Trấn Quốc công chỉ có mỗi một tiểu thư thôi. Ngoài ta ra còn ai vào đây nữa?
Sau khi tan triều, ta tìm tới Thừa tướng nói: “Mắc cái gì mà ngươi lại đề cập tới em gái ta?”
Thừa tướng tỏ ra từng trải: “Chính Lý đại nhân tới tìm ta mà, không phải ngài hy vọng ta đề cử lệnh muội làm Hoàng Hậu sao? Ta hiểu! Ta hiểu mà! Ngài cứ yên tâm, Hoàng Thượng ưu đãi nhà họ Lý như vậy, tổ tiên nhà ngài bốn đời làm quan lớn, mối hôn sự này nhất định thành công.”
“Ta xin chúc mừng Lý đại nhân được làm Quốc cữu, chúc mừng, chúc mừng nha!”
Chúc mừng cái con khỉ!
Ta tìm ngươi để đâm sau lưng Hoàng đế chứ có phải để ngươi đâm sau lưng ta đâu!
Mấy lão già chốn quan trường này quá đáng giận.
Tan triều về nhà, ta đang nghĩ xem nên tìm mỹ nhân nhà ai tới đối phó thì mẹ ta vui vẻ hớn hở chạy về: “Nghe nói Hoàng đế muốn cưới con!”
“Mẹ nghe từ đâu đấy?”
Mẹ ta kiêu ngạo phe phẩy khăn tay: “Mấy phu nhân chúng ta rất nhạy bén đó nha. Ai da, con giả nam trang nhiều năm như vậy làm mẹ sầu quá, cứ sợ không gả con đi được. Giờ Thánh Thượng muốn lập con làm hậu thì tốt rồi.”
“Thật là ngọt ngào làm sao, có khác gì cốt truyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay gì đó đâu, con và ngài ấy thật là có duyên.”
Ta quát lớn một tiếng: “Mẹ có tính đến chuyện Hoàng đế vén khăn voan lên phát hiện con là ai không, sau đó ngài ấy còn vui mừng nổi sao? Đây là tội khi quân, tru di cửu tộc đó mẹ ơi là mẹ.”
“Một lát nữa ngài ấy tới đây tìm con rồi. Nội trong sáng nay, tính mạng một trăm bốn lăm người trong phủ này sẽ được định đoạt.”
Mẹ ta hoảng sợ: “Vậy con không thể thay váy áo đi gặp Hoàng đế sao? Mẹ nghe nói ngài ấy vẫn luôn rất thích con, nếu con mặc váy thì chắc là ngài ấy cũng vừa lòng lắm.”
“Hoàng đế đâu có ngốc, làm gì có hai anh em nào lớn lên giống nhau như đúc? Người đời ai mà không biết chúng con không phải sinh đôi.”
“Vậy phải làm sao mới được?”
Ta cứ suy đi nghĩ lại: “Để anh cả giả làm con gái đi.”
Anh cả đang thêu hoa kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ta giả làm anh cả, bây giờ tới phiên anh cả đóng vai ta.” Trong lòng ta dần nảy sinh độc kế: “Hôm nay Hoàng đế tới đây, anh cả gặp ngài ấy một lần. Chỉ cần ngài ấy chướng mắt anh cả thì cửa ải này thuận lợi thông qua.”
“Lỡ như ngài ấy coi trọng ta thì sao?” Anh cả sợ hãi nói.
“Vậy thì ta gả anh cả đi luôn chứ biết làm sao?”
“Ta là đàn ông, làm sao mà gả đi được?” Anh cả căm hận đứng lên.
“Ý anh cả là gì? Tại sao đàn ông không thể lấy chồng?” Ta nổi giận: “Anh cả ăn trong nhà, dùng trong nhà, chi phí ăn mặc của anh cả đều là hạng tốt nhất. Bây giờ lớn đến nhường này mà chỉ biết ngồi ở trong phòng, không biết cống hiến chút sức lực cho gia tộc mà coi được sao?”
“Vất vả lắm mới có người chịu để mắt đến anh cả, để anh cả gả chồng thì có gì uất ức? Thế nào, muốn ở nhà dưỡng lão luôn đúng không?”
“Đó là đương kim Thánh Thượng đấy! Nếu anh cả được làm Hoàng Hậu thì không chỉ ta vào triều có chỗ ỷ lại, ngay cả nhà họ Lý chúng ta cũng được hưởng vinh quang! Hay là anh cả sợ ta không cho của hồi môn?”
Anh cả ta khóc lóc chạy đi.
……………..
(!) Thái Học: cấp học cao nhất thời phong kiến.
(!) Thạch: một thạch bằng mười đấu, khoảng 1 lạng 8 bạc, tức là 1800 đồng tiền. Khoảng 400 nhân dân tệ, tầm 1.322.295 VNĐ bây giờ. Vậy là 500 thạch = hơn 661.tr một tháng.
Ta nói với bà: “Khóc lóc có ích gì? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, có bao nhiêu may mắn cũng bị mẹ khóc trôi đi hết.”
Ta nói xong thì vác tay nải đến trường Thái Học tiếp thu kiến thức. Gian khổ mười năm đọc sách thành tài, cuối cùng ta chỉ cần thi một lần là đậu.
Mẹ ta nói: “Ai da, con giả nam đi học thì thôi đi, còn thi đậu Thám Hoa làm gì, bây giờ biết phải làm sao đây? Hay là đổi thân phận lại như cũ?”
Ta liếc anh cả ốm yếu: “Cái thân này chỉ cần uống chút rượu là ói lên ói xuống, công tác ba tháng không chừng còn đột tử ngay tại chỗ làm, sau đó cả nhà chúng ta phải dựa vào tiền cứu trợ sống qua ngày hay sao?”
Anh cả ta ngượng ngùng cúi đầu.
Mẹ ta bẹp miệng nói: “Vậy không lẽ con muốn đi làm quan? Xưa nay làm gì có hạng đàn bà con gái nào được làm quan đâu?”
Ta nghiêm trang mặc quan bào lên người: “Còn không phải vì mẹ với anh cả? Bằng không con cần gì chịu nhiều khổ sở thế này?”
Ta nhếch môi cười, ngắm nhìn bộ dạng mặt người dạ thú trong gương.
Ô hay...
Làm con gái sao sướng bằng làm quan cho được?
Bây giờ mỗi tháng được hưởng năm trăm thạch (!) tiền lương, cả nhà lớn bé đều phải nhìn sắc mặt ta mà sống. Bước vào nhà ta là lớn nhất, ra khỏi nhà ba bước là có người khiêng.
Công tác cũng thật nhẹ nhàng, nói sao cũng là nằm trong biên chế, ngày nào cần lên triều thì mở miệng mắng người ta, đến lúc hạ triều thì đi theo đồng liêu đến kỹ viện uống rượu nghe hát.
Cuộc sống này sảng khoái hết chỗ chê!
Mẹ ta lau nước mắt nói: “Nhưng con cứ ăn mặc như đàn ông thế này, lỡ như đời này không thể lấy chồng nữa thì sao?”
“Con hy sinh vì cái nhà này nhiều như vậy. Nếu không phải vì hai người, vì một trăm bốn mươi lăm miệng ăn ở trong phủ thì con có cần bôn ba ở bên ngoài, mệt mỏi kiếm miếng cơm còn phải nhìn sắc mặt người ta không?”
Ta nằm nhoài trên ghế thái sư, vô cùng bi ai than lên một tiếng: “Tối nay con muốn ăn sườn heo chua ngọt.”
“Được rồi.” Mẹ ta gọi với ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay Hầu gia muốn ăn sườn heo chua ngọt, nghe thấy không, còn không mau đi làm!”
Tiếc là ngày tháng sung sướng của ta đã sắp tới hồi kết thúc. Có một hôm hạ triều, Hoàng đế gọi ta vào Ngự Thư Phòng bàn chuyện chính sự.
Đang bàn luận thì Hoàng đế có việc phải ra ngoài, ta chờ lâu chán quá nên ngó đông sờ tây một chút. Kết quả là ta phát hiện trên bàn vua có một bức tranh nhỏ.
Tuy bức tranh mới vẽ được nửa chừng, nhưng vẫn có thể nhận ra nam tử trẻ tuổi trong tranh da dẻ trắng muốt, phong thái cũng đẹp lắm.
Ta cứ thấy người này quen mắt thế nào, sau đó vỗ đùi hô lên: “Móa nó, người này chính là mình chứ ai?”
Hóa ra lúc ta ngồi đối diện Hoàng đế, hăng hái bàn chuyện quốc gia đại sự, ngài lại ngồi đây vẽ ta sao?
Tại sao lại là ta?!
Không lẽ Hoàng thượng là...
Ta đột nhiên nảy ra một suy đoán vô cùng lớn mật.
Năm đó lúc đi thi Đình, trong một khoảnh khắc khi ta ngẩng đầu thì trông thấy mắt Thánh Thượng sáng rực lên: “Trẫm tuyên bố, người này chính là kim khoa Trạng Nguyên.”
Đại thần trái phải hô to không thể được: “Văn chương của người họ Lý này không bằng hai vị trước đó.”
“Mặt mũi hai người Trương Từ và Sở Văn nhìn không được đẹp.” Thánh Thượng nhấc bút đỏ lên, lập tức khoanh tròn tên ta lại.
Văn võ bá quan giấu ống tay áo vào trong, cuối cùng ôm hận trao danh Thám Hoa lang cho ta.
Sau khi ta làm quan, Thánh Thượng cũng đối xử với ta hết sức khoan hậu, không có việc gì cũng phát tiền cho ta xài.
Lúc triều đình cãi nhau, ngài hay quen thói gọi tên ta: “Ngọc Như thấy thế nào?”
Thế nên mỗi lần mặt rồng giận dữ, đồng liêu cũng có thói quen đẩy ta đến Ngự Thư Phòng dỗ dành Thánh Thượng.
Ngài vừa thấy ta tới là yên lặng buông ngọc Tỳ Hưu xuống: “Do trẫm lỡ lời thôi, trẫm lập tức viết Chiếu thư tự trách tội mình ngay đây.”
Ta nói: “Thánh Thượng đâu cần làm thế. Làm người ai cũng có lúc xúc động mà.”
Thánh Thượng kiên trì: “Bình thường tính tình trẫm không có nóng nảy như vậy, thật đấy, Ngọc Như tin trẫm, đây là có thứ lén lút quấn thân trẫm, không sai, truyền Quốc sư tới cho trẫm!”
Cuối cùng Quốc sư phải làm đại lễ ba ngày ba đêm liền mới coi như kết thúc chuyện ấy.
Giờ đây ta lại liên tưởng đến ánh mắt dịu dàng khi ngài nhìn ta. Còn có những lời nói nhỏ nhẹ, âm điệu ôn tồn mềm mại kia nữa. Kể cả những lần ta qua đêm ở trong cung.
Mọe kiếp!
Không lẽ Hoàng thượng có ý gì đó với ta?
“Ngọc Như, Ngọc Như.” Bỗng dưng có người gọi ta từ sau lưng: “Suy nghĩ chuyện gì mà tập trung như vậy?”
Ta đột ngột quay đầu, Hoàng đế chỉ cách ta chừng nửa thước xa. Ngài chắp tay sau lưng, hơi khom người, mày kiếm mắt sáng đẹp đẽ mang theo vài phần bỡn cợt.
“Sao sắc mặt ngươi tái nhợt vậy?” Thánh Thượng lo lắng xoa mặt ta: “Người đâu, truyền Thái Y tới! Trị không hết thì trẫm sẽ bắt các ngươi chôn cùng!”
Lời vừa dứt thì lòng ta lộp bộp hai tiếng. Còn bắt cả thái y chôn cùng à, suy đoán của ta không sai vào đâu được!
Cấp trên của ta coi trọng ta mất rồi.
Tính hướng của Hoàng đế hình như có vấn đề.
Ta gian nan học hành mười năm mới leo lên được con đường làm quan này, chẳng lẽ mai sau phải té ngựa rơi xuống làm phi tần sao?
Không! Tuyệt đối không!
Cuộc đời ta sau này nên cưới hỏi vợ hiền, sau đó nàng ấy sẽ ngày đêm hỗ trợ ta, giúp ta trở thành một thế hệ quyền thần rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách.
Đó mới là con đường nhân sinh mà ta hướng tới. Ta quyết không thể để chuyện tình ái của Hoàng thượng chặn đứng con đường làm quan và lý tưởng của ta được!
Thế nên đêm đó ta lập tức chạy tới chỗ Thừa tướng để đâm sau lưng Hoàng đế: “Thánh Thượng tuổi lớn mà hậu cung không người, đây là thời điểm để ngài ấy lập hậu, bằng không sau này già cả neo đơn thì không được hay ho lắm.”
Thừa tướng cũng cùng chung chí hướng với ta: “Lời Lý đại nhân đúng lắm, ta cũng nghĩ y như vậy!”
Ta nhẹ nhõm đầy cõi lòng. Tuy Hoàng thượng có khả năng để ý tới ta, nhưng chỉ cần lấy vợ cho ngài thì ngài sẽ quên ta mau thôi, đều là đàn ông cả, ai mà không thích có vợ chứ?
Hôm sau lên triều, Thừa tướng đứng trước mặt văn võ bá quan, chắp tay với Thánh Thượng nói: “Thánh Thượng đích thân chấp chính đã nhiều năm, đáng lý nên lập hậu, quốc gia không thể một ngày không có mẫu nghi thiên hạ!”
Ta đứng bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Mặt Hoàng đế trầm lắng như nước.
Thừa tướng chuyển đổi cách trình bày: “Thần cảm thấy tiểu thư Trấn Quốc công, cũng chính là em gái Lý đại nhân đây rất không tồi. Các đại nhân thấy ta nói có đúng không?”
Cả triều văn võ: “Đúng vậy đúng vậy.”
Ta: “Hả?”
Hoàng đế quét mắt liếc ta: “Vậy hôm nay trẫm đành tới phủ Trấn Quốc công nhìn thử xem sao."
Ta:???
Ai cũng biết phủ Trấn Quốc công chỉ có mỗi một tiểu thư thôi. Ngoài ta ra còn ai vào đây nữa?
Sau khi tan triều, ta tìm tới Thừa tướng nói: “Mắc cái gì mà ngươi lại đề cập tới em gái ta?”
Thừa tướng tỏ ra từng trải: “Chính Lý đại nhân tới tìm ta mà, không phải ngài hy vọng ta đề cử lệnh muội làm Hoàng Hậu sao? Ta hiểu! Ta hiểu mà! Ngài cứ yên tâm, Hoàng Thượng ưu đãi nhà họ Lý như vậy, tổ tiên nhà ngài bốn đời làm quan lớn, mối hôn sự này nhất định thành công.”
“Ta xin chúc mừng Lý đại nhân được làm Quốc cữu, chúc mừng, chúc mừng nha!”
Chúc mừng cái con khỉ!
Ta tìm ngươi để đâm sau lưng Hoàng đế chứ có phải để ngươi đâm sau lưng ta đâu!
Mấy lão già chốn quan trường này quá đáng giận.
Tan triều về nhà, ta đang nghĩ xem nên tìm mỹ nhân nhà ai tới đối phó thì mẹ ta vui vẻ hớn hở chạy về: “Nghe nói Hoàng đế muốn cưới con!”
“Mẹ nghe từ đâu đấy?”
Mẹ ta kiêu ngạo phe phẩy khăn tay: “Mấy phu nhân chúng ta rất nhạy bén đó nha. Ai da, con giả nam trang nhiều năm như vậy làm mẹ sầu quá, cứ sợ không gả con đi được. Giờ Thánh Thượng muốn lập con làm hậu thì tốt rồi.”
“Thật là ngọt ngào làm sao, có khác gì cốt truyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay gì đó đâu, con và ngài ấy thật là có duyên.”
Ta quát lớn một tiếng: “Mẹ có tính đến chuyện Hoàng đế vén khăn voan lên phát hiện con là ai không, sau đó ngài ấy còn vui mừng nổi sao? Đây là tội khi quân, tru di cửu tộc đó mẹ ơi là mẹ.”
“Một lát nữa ngài ấy tới đây tìm con rồi. Nội trong sáng nay, tính mạng một trăm bốn lăm người trong phủ này sẽ được định đoạt.”
Mẹ ta hoảng sợ: “Vậy con không thể thay váy áo đi gặp Hoàng đế sao? Mẹ nghe nói ngài ấy vẫn luôn rất thích con, nếu con mặc váy thì chắc là ngài ấy cũng vừa lòng lắm.”
“Hoàng đế đâu có ngốc, làm gì có hai anh em nào lớn lên giống nhau như đúc? Người đời ai mà không biết chúng con không phải sinh đôi.”
“Vậy phải làm sao mới được?”
Ta cứ suy đi nghĩ lại: “Để anh cả giả làm con gái đi.”
Anh cả đang thêu hoa kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ta giả làm anh cả, bây giờ tới phiên anh cả đóng vai ta.” Trong lòng ta dần nảy sinh độc kế: “Hôm nay Hoàng đế tới đây, anh cả gặp ngài ấy một lần. Chỉ cần ngài ấy chướng mắt anh cả thì cửa ải này thuận lợi thông qua.”
“Lỡ như ngài ấy coi trọng ta thì sao?” Anh cả sợ hãi nói.
“Vậy thì ta gả anh cả đi luôn chứ biết làm sao?”
“Ta là đàn ông, làm sao mà gả đi được?” Anh cả căm hận đứng lên.
“Ý anh cả là gì? Tại sao đàn ông không thể lấy chồng?” Ta nổi giận: “Anh cả ăn trong nhà, dùng trong nhà, chi phí ăn mặc của anh cả đều là hạng tốt nhất. Bây giờ lớn đến nhường này mà chỉ biết ngồi ở trong phòng, không biết cống hiến chút sức lực cho gia tộc mà coi được sao?”
“Vất vả lắm mới có người chịu để mắt đến anh cả, để anh cả gả chồng thì có gì uất ức? Thế nào, muốn ở nhà dưỡng lão luôn đúng không?”
“Đó là đương kim Thánh Thượng đấy! Nếu anh cả được làm Hoàng Hậu thì không chỉ ta vào triều có chỗ ỷ lại, ngay cả nhà họ Lý chúng ta cũng được hưởng vinh quang! Hay là anh cả sợ ta không cho của hồi môn?”
Anh cả ta khóc lóc chạy đi.
……………..
(!) Thái Học: cấp học cao nhất thời phong kiến.
(!) Thạch: một thạch bằng mười đấu, khoảng 1 lạng 8 bạc, tức là 1800 đồng tiền. Khoảng 400 nhân dân tệ, tầm 1.322.295 VNĐ bây giờ. Vậy là 500 thạch = hơn 661.tr một tháng.