Chương 138: Ngả Vân đến chơi
loại tốt nhất. Chúc Vũ Hàm không hút thuốc lá, nói vậy đây là người khác biếu Chúc Đông Phong, nàng làm nó chuyển nhà.
Lấy một bao Gấu Mèo, Dương Phàm nhét vào túi Tiểu Vương, nói:
- Cậu đi theo tôi rất mệt, từ tỉnh về cũng không mang gì, cầm lấy đi.
Tiểu Vương do dự một chút rồi vẫn nhận. Nhìn đồng hồ, Trầm Ninh cũng đã xuất phát. Dương Phàm bảo Tiểu Vương không đến trụ sở, trực tiếp đi về phía Uyển Lăng.
Đứng dưới tấm biển chỉ giới Uyển Lăng, Dương Phàm đợi khoảng hơn mười phút, một chiếc xe khách chạy tới. Trầm Ninh đầu đầy mồ hôi từ trên xe đi xuống.
Dương Phàm nhìn thấy thế không khỏi cười cười, đi tới đón:
- Mày làm gì thế? Sao lại không bảo người đưa xuống.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Tao không phải lo lắng ảnh hưởng không tốt sao? Sớm biết mày đến đón, tao đã bảo Lưu Thiết đưa xuống, khách trên xe đè chết tao.
Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ, từ lúc gọi điện cho Trầm Minh, Trầm Ninh có vẻ khiêm tốn hơn chút, làm việc cũng rất cẩn thận. Bởi vậy có thể thấy một người phải trong hoàn cảnh khó khăn, mới có thể dần dần thành thục. Lại nghĩ đến mình, mặc dù cũng trải qua phiền phức nhỏ như vậy, nhưng nói tóm lại cũng vẫn thuận lợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Câu "Quân tử chung nhật kiền kiền, lệ vô cữu.... (có nghĩa Người quân tử suốt ngày hăng hái tự cường, đến tối vẫn còn thận trọng như lo sợ, nguy hiểm nhưng không có lỗi) mà Chu Minh Đạo nói, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lên xe, chờ xe khởi động, Dương Phàm mới cười nói:
- Đến Vĩ Huyền làm xếp, có suy nghĩ gì không thế?
Trầm Ninh rõ ràng đã có chuẩn bị, chẳng qua thấy còn có Tiểu Vương, Dương Phàm cười lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Lúc này Trầm Ninh mới nhỏ giọng nói:
- Tao đến Vĩ Huyền, đầu tiên đương nhiên là phải theo người mà làm việc. Trên dưới không đồng lòng, muốn làm gì cũng không được.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:
- Quan hệ đến nhân sự rất phức tạp, tao nghĩ mày không rõ ràng lắm. Cần phải làm chút chuyện, cho mọi người biết mày đã đến, lúc đó mới dễ.
Trầm Ninh nghe xong không khỏi cười nói:
- Chuyện này mày không phải đã chuẩn bị cho tao sao? Chỉnh đốn lại phong cách làm việc. Tao chiều nay nhận chứ, mai phải đến chỗ phó bí thư Hạ, xin chỉ thị nên chỉnh đốn công an thế nào.
Dương Phàm cười nói:
- Mày có thể nghĩ như vậy, tao yên tâm.
Lúc này phía trước có hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới. Tiểu Vương chần chờ quay đầu lại nói:
- Hình như là xe trưởng phòng công an Khúc Hướng Đông.
Dương Phàm nhìn Trầm Ninh một chút, Trầm Ninh lắc đầu nói:
- Bỏ đi, nhìn giờ xem, bọn họ cũng không thành tâm.
Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Tên Khúc Hướng Đông này, tao không hiểu nhiều lắm, nhất thời không tiện nói. Chẳng qua nghe nói tên theo chiều gió.
Trầm Ninh lắc đầu nói:
- Người như vậy, ngồi trên ghế lãnh đạo mới đáng sợ.
Về đến trụ sở, hẹn tối cùng ăn cơm. Dương Phàm về phòng làm việc, bảo Tiểu Vương lái xe đưa Trầm Ninh đến công an huyện.
Làm việc một lát, điện thoại Dương Phàm vang lên, cầm lên nghe không ngờ là giọng Trần Chính Hòa:
- Chuyện của bố và mẹ con, tháng sau sẽ tổ chức. Con có thời gian không?
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, mặc dù ngày này đã được xác định, nhưng trong lúc nhất thời Dương Phàm vẫn không thể thích ứng. Rất nhiều thứ sẽ không biến mất theo thời gian, ví dụ như oán hận. Mặc dù Dương Phàm rất muốn suy nghĩ cho mẹ, nhưng khi ngày này thực sự đến, Dương Phàm vẫn không thể chấp nhận.
Trầm ngâm một chút, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Xem tình hình đã, tôi gần đây rất bận.
Giọng Dương Phàm lúc này có vẻ chua xót, cô đơn.
Trần Chính Hòa cũng nghe ra, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mẹ con hy vọng con có thể đến. Bố cũng hy vọng. Thực ra rất nhiều chuyện bố vẫn muốn nói rõ với con, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Dương Phàm cười thảm, có chút áp lực, nói:
- Ha ha, năm đó khi tôi chín tuổi, vào một đêm tôi tỉnh giấc, thấy mẹ không ở trên giường. Tôi lặng lẽ bật dậy, thấy mẹ đang ôm một người đàn ông. Lúc ấy trong lòng tôi rất loạn, cũng rất sợ. Sợ mẹ sẽ bỏ tôi mà đi theo người đàn ông đó, không cần tôi nữa. Lúc ấy tôi cứ đứng sau cửa sổ nhìn, nhìn đến khi người đàn ông đó rời đi. Sau đó trong nháy mắt khi mẹ quay đầu lại, tôi thấy mẹ rất vui. Trăng đêm đó thật tròn.
Trong lòng Trần Chính Hòa như có một thanh đao vô tình cắt ngang, Dương Phàm đang nhắc đến ai, trong lòng lão hiểu rõ.
- Bố biết trong lòng con đang oán hận, nhưng mà bố...
Dương Phàm cắt ngang:
- Được rồi không nói nữa. Vì mẹ, tôi sẽ đến.
Nói xong Dương Phàm dập máy, cả người như không còn xương, ngồi phịch xuống ghế, không nhúc nhích. Cảm giác này thế nào nhỉ? Thật giống như một báu vật mà mình yêu quý, sau này không thuộc về mình nữa.
Dương Phàm hiểu rõ tại sao mẹ không gọi điện cho mình. Bởi vì mẹ lo lắng mình sẽ nói không. Chỉ cần mình nói ra, mẹ nhất định sẽ làm theo suy nghĩ của mình. Dương Phàm cảm thấy như vậy rất không công bằng với mẹ. Mẹ là một người phụ nữ truyền thống, nhưng lại làm một chuyện trái với truyền thống, sau đó đau khổ chờ đợi hơn hai mươi năm.
Tiếng gõ cửa vang lên làm Dương Phàm từ trong suy nghĩ trở ra. Mở cửa ra nhìn thì thấy là Ngả Vân, Dương Phàm cảm thấy đến thật nhanh.
- Sao? Không chào đón à?
Ngả Vân thấy mặt Dương Phàm có chút nhăn nhó, khuôn mặt tươi cười như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi bất mãn.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, vừa nghe được một tin, trong lòng có chút khó chịu.
Ngả Vân không hỏi thêm, mà khẽ vỗ vỗ ngực nói:
- Vậy là tốt rồi. Em còn tưởng rằng vì mình tới, quấy rầy công việc của anh, làm anh mất hứng.
Ngả Vân mặc hơi thiếu vải, động tác này không ngờ làm cho bộ ngực nhảy nhảy lên. Dương Phàm lúc này mới chú ý đến cô bạn học cũ hơi thấp, không hề bắt mắt lại có bộ ngực khá to. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Dương Phàm không khỏi thầm cười khổ, mắng mình càng lúc càng tà ác.
Con người vốn ác. Dương Phàm tìm lý do giải thích cho mình, mỉm cười mời Ngả Vân vào.
Uống một ngụm nước, Ngả Vân nhìn xung quanh nói:
- Anh là phó chủ tịch huyện, sao lại không có thư ký. Lãnh đạo trên Tv đều có thư ký mà, còn toàn là mỹ nữ.
Lời mở màn này đúng là có ý trêu đùa, Dương Phàm không khỏi làm gì khác là nhăn nhó, ra vẻ đau khổ:
- Cấp bậc anh còn thấp.
Ngả Vân chậc chậc hai tiếng nói:
- Anh xong rồi đó. Gần đây rất nhiều bạn học liên lạc với nhau trên mạng, hình như người đang tốt nhất chính là anh đó. Lúc trước, chậc chậc, nhìn nhầm.
Dương Phàm không biết Ngả Vân nói là mình nhìn nhầm, hay là nói Trang Tiểu Điệp. Chẳng qua những thứ này Dương Phàm thấy không quan trọng.
Đang định hỏi tại sao Ngả Vân đến đây, không ngờ cô nữ sinh trước kia rất ít nói, lại chủ động cười nói:
- Không nói chuyện trước kia nữa. Em bây giờ là giám đốc nghiệp vụ khu Trung Nam tập đoàn Vĩnh Thái. Bây giờ em dùng thân phận này đến gặp mặt anh, người phụ trách cơ sở trồng dược liệu Vĩ Huyền.
Ngả Vân nói rất nghiêm túc, Dương Phàm nhìn mặt nàng, không khỏi cười cười.
- Có yêu cầu gì cứ nói, là bạn học, anh đảm bảo không làm khó em. Em yên tâm, anh không phải là kẻ thích giao dịch quyền và sắc.
Ngả Vân bị nói thế làm mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Anh thật đáng ghét, mới làm quan có mấy hôm mà đã âm hiểm như vậy.
Dương Phàm giơ tay lên cười nói:
- Được rồi, nói chuyện chính đi. Cơ sở trồng dược liệu ở Vĩ Huyền, anh nghĩ tập đoàn Vĩnh Thái giao cho em phụ trách. Em nói đi, có suy nghĩ gì.
Ngả Vân theo thói quen giơ hai tay lên nói:
- Anh bây giờ sao lại trở nên như thế này? Về cơ sở trồng dược liệu, tập đoàn Vĩnh Thái chỉ bỏ vốn và kỹ thuật, còn quy hoạch cụ thể và sử dụng là chuyện của Vĩ Huyền mà. Sao anh lại đẩy hết lên người em? Em đến là hỏi anh về tình hình chuẩn bị, anh cũng đừng muốn đẩy hết đi đó.
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, Ngả Vân nhìn bề ngoài không có gì bắt mắt, nhưng nói chuyện một lát mới phát hiện cô bé này không hề đơn giản.
Nói chuyện chính, Dương Phàm không hề hoang mang, sửa lại chút suy nghĩ, từ từ nói:
- Quy hoạch cụ thể, bây giờ vẫn còn chưa có tài liệu, lát nữa anh sẽ bảo người của văn phòng sửa lại. Như vậy đi, anh nói với em một số suy nghĩ của anh. Trước mắt...
Dương Phàm từ từ nói ra, thực ra không phải là không có kế hoạch cụ thể, mà mấy thứ đó nằm trong máy tính của Dương Phàm. Trong máy tính xách tay có rất nhiều thứ, Dương Phàm không muốn Ngả Vân thấy, cho nên tìm một cớ.
Ngả Vân chăm chú lắng nghe, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Một người biến hóa rốt cuộc lớn đến đâu, từ nghiêng trời lệch đất dùng trên người Dương Phàm không hề sai. ́n tượng mà Ngả Vân dành cho Dương Phàm chính là một sinh viên luôn vội vã. Lúc ăn cơm trong căn tin trường, luôn ăn xuất ăn năm đồng. Còn có, Dương Phàm hình như không ăn bánh bao.
Dương Phàm hồi đại học, luôn mặc quần áo rất bình thường, nhưng lúc đi luôn kiêu hãnh, ra dáng. Nam sinh viên như thế này luôn làm nữ sinh thích. Đáng tiếc Dương Phàm lại chú ý đến Trang Tiểu Điệp, vừa tấn công đã đoạt vào tay. Chẳng qua Trang Tiểu Điệp sau một vài lần tiếp xúc, nàng từ nhỏ đã sống cuộc sống nghèo khó, muốn sống giàu sang nên đã quyết định bỏ hắn.
Trang Tiểu Điệp bỏ, lại là hi vọng của Ngả Vân. Đáng tiếc, sau chuyện Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm không có *** với bất cứ nữ sinh nào nữa. Thái độ với ai cũng bình bình, lễ độ mà không thân thiết, thậm chí có chút lạnh nhạt, luôn một mình một người đi trên con đường học vấn của mình.
Ngả Vân nghĩ đến đây không khỏi có chút chua xót. Nàng từng ăn mặc thật đẹp đứng trên con đường mà Dương Phàm hay đi, nàng muốn hấp dẫn hắn. Đáng tiếc lần nào nàng cũng phải thất vọng. Nhớ có một lần Ngả Vân từng cố lấy can đảm gọi Dương Phàm, giả vờ làm rơi kính áp tròng, nhờ hắn giúp. Đáng tiếc tìm được mắt kính, nhưng Dương Phàm không hề lưu lại, xoay người rời đi.
Dương Phàm càng lúc càng cảm thấy có chút không đúng, hiển nhiên Ngả Vân đã thất thần, ánh mắt như nhìn về nơi xa xăm. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, cười khổ:
- Xin em, em nghe chăm chú một chút được không? Đừng nghĩ lung tung.
Ngả Vân bị hắn vô tình nói như thế, cười cười xin lỗi, đưa tay vuốt lại mái tóc, cười nói:
- Xin lỗi, em nghĩ lại chút chuyện trước kia.
Dương Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Anh nói cả nửa ngày vô ích à?
Ngả Vân lắc đầu nói:
- Không có, em vẫn nghe được mà. Như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng xuống hai xã Liên Hoa và Hắc Câu anh định thí điểm, được không?
Lời này làm Dương Phàm thoải mái một chút, cười nói:
- Được, sáng mai đến tìm anh.
Ngả Vân ra vẻ bất mãn:
- Có ý gì chứ? Bạn học cũ đến địa bàn của anh, mà không có ý mời em ăn một bữa sao?
Dương Phàm nghĩ đến tối nay đã hẹn ăn với Trầm Ninh, không khỏi cười khổ nói:
- Anh vốn đã có hẹn. Được rồi, vì bạn học cũ nên bỏ hắn vậy, tối anh mời em ăn đặc sản.
Vừa nói Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nói với Trầm Ninh một tiếng, hỏi tình hình của Trầm Ninh. Trầm Ninh bên này rất bình thường, đang ngồi gác chân chữ ngũ trong phòng trưởng phòng.
- Ha ha, biết rồi, tối công an huyện bố trí tiệc tẩy trần.
Dập máy, Dương Phàm quay đầu lại nói với Ngả Vân:
- Em đến thật đúng lúc. Bây giờ cũng không còn sớm, nửa tiếng nữa là hết giờ.
Vừa nói hai người đang định đi ra, tiếng gõ cửa vang lên. Dương Phàm mở cửa thì thấy Vương Vĩ Tân đang cung kính đứng chờ ngoài cửa.
- Chánh văn phòng Vương?
Vương Vĩ Tân nhìn thoáng vào bên trong, lập tức cung kính cười nói:
- Biện Vĩ Cường Hắc Câu vừa gọi tới, báo oán với tôi. Nói anh quá bất công, có chuyện tốt lại chiếu cố Liên Hoa trước. Còn nói tôi sao không nói giúp hắn mấy câu. Sau đó cứ quấn lấy tôi, sống chết thế nào cũng muốn đại biểu xã mời anh dùng cơm. Tôi đúng là không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đến xin chỉ thị.
Dương Phàm vừa nghe thấy việc này, thầm nghĩ hay quá, mình đỡ phải chiêu đãi một bữa.
- Ha ha, được, cái này tôi nhận. Anh nói với hắn, vừa lúc giám đốc Ngả của tập đoàn Vĩnh Thái đang ở đây, tối sẽ mời cả cô Ngả. Như vậy đi, bảo hắn tìm chút đặc sản, một quán làm món ăn địa phương, đừng có mấy món khách sạn các thứ đấy.
Vừa nãy Biện Vĩ Cường không ngừng oán giận Vương Vĩ Tân vì chuyện hai nhà kinh doanh hoa quả đến Liên Hoa. Bây giờ có giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái tới, hơn nữa còn mời được Dương Phàm, Vương Vĩ Tân cảm thấy rất hãnh diện, không khỏi cảm kích cười với Dương Phàm:
- Vậy tốt quá, tôi nói với hắn, tối chiêu đãi không tốt, tôi không tha cho hắn.
Vương Vĩ Tân vừa nói vội vàng xoay người đi, đi đến một góc khuất liều rút điện thoại di động ra gọi cho Biện Vĩ Cường, có chút đắc ý nói:
- Biện Vĩ Cường, cậu chút nữa hại chết tôi.
Biện Vĩ Cường nghe thấy không khỏi hoảng sợ, hắn đang định chuẩn bị lên huyện. Nghe Vương Vĩ Tân nói thế, không khỏi lo lắng.
- Lão Vương, chuyện không thành à?
Vương Vĩ Tân thở dài một tiếng, giả vờ nói:
- Cậu không phải không biết tác phong của phó chủ tịch, xuống xã còn mang theo lương khô. Cũng may lúc tôi báo cáo lại đúng thời điểm. Phó chủ tịch đang tiếp một giám đốc khu của tập đoàn Vĩnh Thái. Lúc tôi vào nói chuyện này, phó chủ tịch phê bình hai câu, nhưng cũng may là đã đồng ý.
Biện Vĩ Cường nghe thấy thế mới thở dài một hơi. Hắn cũng từ bên kia nghe được, Dương Phàm hình như tìm được cách giải quyết dưa lê, cho nên mới có suy nghĩ mời khách, muốn kéo các nhà kinh doanh xuống Hắc Câu, thuận tiện tìm hiểu về cơ sở trồng dược liệu. Có cơ sở trồng dược liệu, có nghĩa là sẽ có tiền, có nghĩa là huyện sẽ ưu tiên sửa đường của xã.
Biện Vĩ Cường vẻ ngoài thô lỗ, nhưng rất có lý trí, nhỏ giọng nói:
- Lão Vương, anh xem nên mời khách ở đâu là hợp nhất?
Vương Vĩ Tân được Dương Phàm chỉ thị, cười nhỏ giọng nói:
- Người ta là giám đốc khu của tập đoàn Vĩnh Thái, có gì mà chưa ăn? Ý của phó chủ tịch đó là làm mấy món đặc sản, cậu cứ theo đó mà làm.
Biện Vĩ Cường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đặc sản dễ làm. Mấy quán ở chỗ chúng tôi đều để sẵn trong tủ lạnh. Chẳng qua ăn xong có cần bố trí chút tiết mục gì không? Chuyện này anh thấy thế nào?
Vương Vĩ Tân không khỏi cười mắng:
- Cậu đó, tin tức không linh thông gì hết. Biết vì sao phó chủ tịch ở nhà khách, mà không ở khách sạn Vân Lĩnh không?
Biện Vĩ Cường thực ra nghe nói nữ nhân viên phục vụ của khách sạn Vân Lĩnh có thói quen ngủ với lãnh đạo, không khỏi thầm kinh hãi:
- Anh đừng nói, con đàn bà Bộ Yên kia không đơn giản đâu.
Vương Vĩ Tân lúc này mới đắc ý nói:
- Được rồi, chuyện lãnh đạo, cậu đừng hỏi thăm, tôi cũng không dám hỏi. Đúng, nhắc nhở cậu một câu, giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái là nữ đó.
Nói xong Vương Vĩ Tân cười ha hả, Biện Vĩ Cường lúc này mới hiểu mình bị lừa, không khỏi tức giận mắng:
- Tên họ Vương đáng chết, lần sau đến cho góa phụ đến xử lý.
Hết giờ làm, Dương Phàm và Ngả Vân đi ra. Vương Vĩ Tân đã sớm chờ ở dưới lầu. Lên xe Dương Phàm, Vương Vĩ Tân ngồi phía trước dẫn đường. Xe đi ra ngoài nội thành, Vương Vĩ Tân nói đi đến một quán đặc sản thú rừng.
Dương Phàm và Ngả Vân ngồi ghế sau, Vương Vĩ Tân quay đầu lại nói:
- Phó chủ tịch Dương, đồng chí Biện Vĩ Cường rất muốn là một điểm của cơ sở trồng dược liệu, anh nể tình tôi, chiếu cố một chút.
Dương Phàm nghe xong hơi nhíu mày:
- Biện Vĩ Cường coi trọng cơ sở trồng dược liệu, hay là coi trọng tài chính chuyên dụng? Lát nữa tôi phải gõ hắn một chút, để hắn hiểu số tiền đó không thể tùy tiện đụng vào. Nếu không làm chậm đại sự, tôi sẽ không tha cho hắn.
Ngả Vân ở bên cạnh nghe xong, cười nói:
- Đúng là không thể chậm trễ. Nhà máy ở Uyển Lăng đã bắt đầu quy hoạch, cùng lắm một tháng nữa sẽ khởi công. Ý của tập đoàn chính là mùa xuân sang năm sẽ chính thức tiến hành. Cơ sở trồng dược liệu của các người, trong vòng hai tháng phải hình thành sơ bộ. Nếu không nhà máy được xây xong, không có nguyên liệu, tôi không chấp nhận.
Ngả Vân nói như vậy, Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm cảm kích trong lòng. Ngả Vân đúng là không có ý đề phòng mình. Đây coi như là bí mật của tập đoàn. Ngả Vân nói ra, không khác gì đã cho mình quyền chủ động.
Dương Phàm nhìn Ngả Vân, cười nói:
- Cảm ơn bạn học cũ đã tín nhiệm.
Những lời này Vương Vĩ Tân đương nhiên không hiểu. Chẳng qua Dương Phàm nhắc đến ba chữ bạn học cũ, ánh mắt người này không khỏi trở nên mập mờ. Ngả Vân không cao, may ra được mét sáu, chẳng qua dáng người rất được, ngực lớn, hôm nay lại mặc rất hợp người, một chiếc váy khoét cổ, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy khe rãnh rất sâu.
Vương Vĩ Tân cười hắc hắc, vội vàng quay đầu nhìn lên đằng trước. Dương Phàm thấy vẻ bỉ ổi của tên này, không khỏi cười khổ một chút, liếc mắt nhìn Ngả Vân. Dương Phàm thấy nàng vẫn đang rất bình tĩnh.
Xe đi vào một ngôi nhà ven đường, Biện Vĩ Cường đã sớm đứng chờ ở trong sân.
Đám Dương Phàm xuống xe, Biện Vĩ Cường lập tức cười ha hả đi lên đón. Khi thấy Ngả Vân, tên này đưa mắt nhìn Vương Vĩ Tân, thấy ra hiệu, lập tức càng thêm cung kính.
Biện Vĩ Cường cười cười dẫn đám Dương Phàm vào trong, phía sau là một suối nước lớn, nước suối từ trên núi chảy xuống, chảy vào hồ, đi qua lưới sắt, chảy xuống hạ lưu.
Ngôi nhà được thiết kế rất đẹp, lưng quay vào núi, có cả nước. Dương Phàm hít thở không khí trong lành, ưỡn ưỡn lưng nói:
- Nơi này rất được, khi mặt trời xuống núi, cả bầu trời đỏ rực, rất đẹp.
Biện Vĩ Cường không hiểu mấy thứ này, chẳng qua cũng biết ý nói:
- Phó chủ tịch Dương là người đọc sách, nghiên cứu khoa học. Trong nồi đang luộc hai con gà rừng, tôi phải đi xem chút. Cơm tối còn phải chờ một lát nữa. Vì thế tôi đã cho người chuẩn bị cần câu. Mời phó chủ tịch và mọi người ngồi câu cá một lúc. Có thể câu được cá sông, nấu canh sẽ rất ngon.
Dương Phàm nhìn Ngả Vân, thấy nàng rất vui vẻ, đứng ở bên cạnh hồ nước, nhìn về phía xa xa, nhỏ giọng nói:
- Sống ở thành phố từ bé, nơi này sơn thanh nước biếc, thật thoải mái.
Lấy một bao Gấu Mèo, Dương Phàm nhét vào túi Tiểu Vương, nói:
- Cậu đi theo tôi rất mệt, từ tỉnh về cũng không mang gì, cầm lấy đi.
Tiểu Vương do dự một chút rồi vẫn nhận. Nhìn đồng hồ, Trầm Ninh cũng đã xuất phát. Dương Phàm bảo Tiểu Vương không đến trụ sở, trực tiếp đi về phía Uyển Lăng.
Đứng dưới tấm biển chỉ giới Uyển Lăng, Dương Phàm đợi khoảng hơn mười phút, một chiếc xe khách chạy tới. Trầm Ninh đầu đầy mồ hôi từ trên xe đi xuống.
Dương Phàm nhìn thấy thế không khỏi cười cười, đi tới đón:
- Mày làm gì thế? Sao lại không bảo người đưa xuống.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
- Tao không phải lo lắng ảnh hưởng không tốt sao? Sớm biết mày đến đón, tao đã bảo Lưu Thiết đưa xuống, khách trên xe đè chết tao.
Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ, từ lúc gọi điện cho Trầm Minh, Trầm Ninh có vẻ khiêm tốn hơn chút, làm việc cũng rất cẩn thận. Bởi vậy có thể thấy một người phải trong hoàn cảnh khó khăn, mới có thể dần dần thành thục. Lại nghĩ đến mình, mặc dù cũng trải qua phiền phức nhỏ như vậy, nhưng nói tóm lại cũng vẫn thuận lợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Câu "Quân tử chung nhật kiền kiền, lệ vô cữu.... (có nghĩa Người quân tử suốt ngày hăng hái tự cường, đến tối vẫn còn thận trọng như lo sợ, nguy hiểm nhưng không có lỗi) mà Chu Minh Đạo nói, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lên xe, chờ xe khởi động, Dương Phàm mới cười nói:
- Đến Vĩ Huyền làm xếp, có suy nghĩ gì không thế?
Trầm Ninh rõ ràng đã có chuẩn bị, chẳng qua thấy còn có Tiểu Vương, Dương Phàm cười lắc đầu, tỏ vẻ không có gì. Lúc này Trầm Ninh mới nhỏ giọng nói:
- Tao đến Vĩ Huyền, đầu tiên đương nhiên là phải theo người mà làm việc. Trên dưới không đồng lòng, muốn làm gì cũng không được.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:
- Quan hệ đến nhân sự rất phức tạp, tao nghĩ mày không rõ ràng lắm. Cần phải làm chút chuyện, cho mọi người biết mày đã đến, lúc đó mới dễ.
Trầm Ninh nghe xong không khỏi cười nói:
- Chuyện này mày không phải đã chuẩn bị cho tao sao? Chỉnh đốn lại phong cách làm việc. Tao chiều nay nhận chứ, mai phải đến chỗ phó bí thư Hạ, xin chỉ thị nên chỉnh đốn công an thế nào.
Dương Phàm cười nói:
- Mày có thể nghĩ như vậy, tao yên tâm.
Lúc này phía trước có hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới. Tiểu Vương chần chờ quay đầu lại nói:
- Hình như là xe trưởng phòng công an Khúc Hướng Đông.
Dương Phàm nhìn Trầm Ninh một chút, Trầm Ninh lắc đầu nói:
- Bỏ đi, nhìn giờ xem, bọn họ cũng không thành tâm.
Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Tên Khúc Hướng Đông này, tao không hiểu nhiều lắm, nhất thời không tiện nói. Chẳng qua nghe nói tên theo chiều gió.
Trầm Ninh lắc đầu nói:
- Người như vậy, ngồi trên ghế lãnh đạo mới đáng sợ.
Về đến trụ sở, hẹn tối cùng ăn cơm. Dương Phàm về phòng làm việc, bảo Tiểu Vương lái xe đưa Trầm Ninh đến công an huyện.
Làm việc một lát, điện thoại Dương Phàm vang lên, cầm lên nghe không ngờ là giọng Trần Chính Hòa:
- Chuyện của bố và mẹ con, tháng sau sẽ tổ chức. Con có thời gian không?
Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, mặc dù ngày này đã được xác định, nhưng trong lúc nhất thời Dương Phàm vẫn không thể thích ứng. Rất nhiều thứ sẽ không biến mất theo thời gian, ví dụ như oán hận. Mặc dù Dương Phàm rất muốn suy nghĩ cho mẹ, nhưng khi ngày này thực sự đến, Dương Phàm vẫn không thể chấp nhận.
Trầm ngâm một chút, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Xem tình hình đã, tôi gần đây rất bận.
Giọng Dương Phàm lúc này có vẻ chua xót, cô đơn.
Trần Chính Hòa cũng nghe ra, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mẹ con hy vọng con có thể đến. Bố cũng hy vọng. Thực ra rất nhiều chuyện bố vẫn muốn nói rõ với con, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Dương Phàm cười thảm, có chút áp lực, nói:
- Ha ha, năm đó khi tôi chín tuổi, vào một đêm tôi tỉnh giấc, thấy mẹ không ở trên giường. Tôi lặng lẽ bật dậy, thấy mẹ đang ôm một người đàn ông. Lúc ấy trong lòng tôi rất loạn, cũng rất sợ. Sợ mẹ sẽ bỏ tôi mà đi theo người đàn ông đó, không cần tôi nữa. Lúc ấy tôi cứ đứng sau cửa sổ nhìn, nhìn đến khi người đàn ông đó rời đi. Sau đó trong nháy mắt khi mẹ quay đầu lại, tôi thấy mẹ rất vui. Trăng đêm đó thật tròn.
Trong lòng Trần Chính Hòa như có một thanh đao vô tình cắt ngang, Dương Phàm đang nhắc đến ai, trong lòng lão hiểu rõ.
- Bố biết trong lòng con đang oán hận, nhưng mà bố...
Dương Phàm cắt ngang:
- Được rồi không nói nữa. Vì mẹ, tôi sẽ đến.
Nói xong Dương Phàm dập máy, cả người như không còn xương, ngồi phịch xuống ghế, không nhúc nhích. Cảm giác này thế nào nhỉ? Thật giống như một báu vật mà mình yêu quý, sau này không thuộc về mình nữa.
Dương Phàm hiểu rõ tại sao mẹ không gọi điện cho mình. Bởi vì mẹ lo lắng mình sẽ nói không. Chỉ cần mình nói ra, mẹ nhất định sẽ làm theo suy nghĩ của mình. Dương Phàm cảm thấy như vậy rất không công bằng với mẹ. Mẹ là một người phụ nữ truyền thống, nhưng lại làm một chuyện trái với truyền thống, sau đó đau khổ chờ đợi hơn hai mươi năm.
Tiếng gõ cửa vang lên làm Dương Phàm từ trong suy nghĩ trở ra. Mở cửa ra nhìn thì thấy là Ngả Vân, Dương Phàm cảm thấy đến thật nhanh.
- Sao? Không chào đón à?
Ngả Vân thấy mặt Dương Phàm có chút nhăn nhó, khuôn mặt tươi cười như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi bất mãn.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, vừa nghe được một tin, trong lòng có chút khó chịu.
Ngả Vân không hỏi thêm, mà khẽ vỗ vỗ ngực nói:
- Vậy là tốt rồi. Em còn tưởng rằng vì mình tới, quấy rầy công việc của anh, làm anh mất hứng.
Ngả Vân mặc hơi thiếu vải, động tác này không ngờ làm cho bộ ngực nhảy nhảy lên. Dương Phàm lúc này mới chú ý đến cô bạn học cũ hơi thấp, không hề bắt mắt lại có bộ ngực khá to. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Dương Phàm không khỏi thầm cười khổ, mắng mình càng lúc càng tà ác.
Con người vốn ác. Dương Phàm tìm lý do giải thích cho mình, mỉm cười mời Ngả Vân vào.
Uống một ngụm nước, Ngả Vân nhìn xung quanh nói:
- Anh là phó chủ tịch huyện, sao lại không có thư ký. Lãnh đạo trên Tv đều có thư ký mà, còn toàn là mỹ nữ.
Lời mở màn này đúng là có ý trêu đùa, Dương Phàm không khỏi làm gì khác là nhăn nhó, ra vẻ đau khổ:
- Cấp bậc anh còn thấp.
Ngả Vân chậc chậc hai tiếng nói:
- Anh xong rồi đó. Gần đây rất nhiều bạn học liên lạc với nhau trên mạng, hình như người đang tốt nhất chính là anh đó. Lúc trước, chậc chậc, nhìn nhầm.
Dương Phàm không biết Ngả Vân nói là mình nhìn nhầm, hay là nói Trang Tiểu Điệp. Chẳng qua những thứ này Dương Phàm thấy không quan trọng.
Đang định hỏi tại sao Ngả Vân đến đây, không ngờ cô nữ sinh trước kia rất ít nói, lại chủ động cười nói:
- Không nói chuyện trước kia nữa. Em bây giờ là giám đốc nghiệp vụ khu Trung Nam tập đoàn Vĩnh Thái. Bây giờ em dùng thân phận này đến gặp mặt anh, người phụ trách cơ sở trồng dược liệu Vĩ Huyền.
Ngả Vân nói rất nghiêm túc, Dương Phàm nhìn mặt nàng, không khỏi cười cười.
- Có yêu cầu gì cứ nói, là bạn học, anh đảm bảo không làm khó em. Em yên tâm, anh không phải là kẻ thích giao dịch quyền và sắc.
Ngả Vân bị nói thế làm mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Anh thật đáng ghét, mới làm quan có mấy hôm mà đã âm hiểm như vậy.
Dương Phàm giơ tay lên cười nói:
- Được rồi, nói chuyện chính đi. Cơ sở trồng dược liệu ở Vĩ Huyền, anh nghĩ tập đoàn Vĩnh Thái giao cho em phụ trách. Em nói đi, có suy nghĩ gì.
Ngả Vân theo thói quen giơ hai tay lên nói:
- Anh bây giờ sao lại trở nên như thế này? Về cơ sở trồng dược liệu, tập đoàn Vĩnh Thái chỉ bỏ vốn và kỹ thuật, còn quy hoạch cụ thể và sử dụng là chuyện của Vĩ Huyền mà. Sao anh lại đẩy hết lên người em? Em đến là hỏi anh về tình hình chuẩn bị, anh cũng đừng muốn đẩy hết đi đó.
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng, Ngả Vân nhìn bề ngoài không có gì bắt mắt, nhưng nói chuyện một lát mới phát hiện cô bé này không hề đơn giản.
Nói chuyện chính, Dương Phàm không hề hoang mang, sửa lại chút suy nghĩ, từ từ nói:
- Quy hoạch cụ thể, bây giờ vẫn còn chưa có tài liệu, lát nữa anh sẽ bảo người của văn phòng sửa lại. Như vậy đi, anh nói với em một số suy nghĩ của anh. Trước mắt...
Dương Phàm từ từ nói ra, thực ra không phải là không có kế hoạch cụ thể, mà mấy thứ đó nằm trong máy tính của Dương Phàm. Trong máy tính xách tay có rất nhiều thứ, Dương Phàm không muốn Ngả Vân thấy, cho nên tìm một cớ.
Ngả Vân chăm chú lắng nghe, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. Một người biến hóa rốt cuộc lớn đến đâu, từ nghiêng trời lệch đất dùng trên người Dương Phàm không hề sai. ́n tượng mà Ngả Vân dành cho Dương Phàm chính là một sinh viên luôn vội vã. Lúc ăn cơm trong căn tin trường, luôn ăn xuất ăn năm đồng. Còn có, Dương Phàm hình như không ăn bánh bao.
Dương Phàm hồi đại học, luôn mặc quần áo rất bình thường, nhưng lúc đi luôn kiêu hãnh, ra dáng. Nam sinh viên như thế này luôn làm nữ sinh thích. Đáng tiếc Dương Phàm lại chú ý đến Trang Tiểu Điệp, vừa tấn công đã đoạt vào tay. Chẳng qua Trang Tiểu Điệp sau một vài lần tiếp xúc, nàng từ nhỏ đã sống cuộc sống nghèo khó, muốn sống giàu sang nên đã quyết định bỏ hắn.
Trang Tiểu Điệp bỏ, lại là hi vọng của Ngả Vân. Đáng tiếc, sau chuyện Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm không có *** với bất cứ nữ sinh nào nữa. Thái độ với ai cũng bình bình, lễ độ mà không thân thiết, thậm chí có chút lạnh nhạt, luôn một mình một người đi trên con đường học vấn của mình.
Ngả Vân nghĩ đến đây không khỏi có chút chua xót. Nàng từng ăn mặc thật đẹp đứng trên con đường mà Dương Phàm hay đi, nàng muốn hấp dẫn hắn. Đáng tiếc lần nào nàng cũng phải thất vọng. Nhớ có một lần Ngả Vân từng cố lấy can đảm gọi Dương Phàm, giả vờ làm rơi kính áp tròng, nhờ hắn giúp. Đáng tiếc tìm được mắt kính, nhưng Dương Phàm không hề lưu lại, xoay người rời đi.
Dương Phàm càng lúc càng cảm thấy có chút không đúng, hiển nhiên Ngả Vân đã thất thần, ánh mắt như nhìn về nơi xa xăm. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng, cười khổ:
- Xin em, em nghe chăm chú một chút được không? Đừng nghĩ lung tung.
Ngả Vân bị hắn vô tình nói như thế, cười cười xin lỗi, đưa tay vuốt lại mái tóc, cười nói:
- Xin lỗi, em nghĩ lại chút chuyện trước kia.
Dương Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Anh nói cả nửa ngày vô ích à?
Ngả Vân lắc đầu nói:
- Không có, em vẫn nghe được mà. Như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng xuống hai xã Liên Hoa và Hắc Câu anh định thí điểm, được không?
Lời này làm Dương Phàm thoải mái một chút, cười nói:
- Được, sáng mai đến tìm anh.
Ngả Vân ra vẻ bất mãn:
- Có ý gì chứ? Bạn học cũ đến địa bàn của anh, mà không có ý mời em ăn một bữa sao?
Dương Phàm nghĩ đến tối nay đã hẹn ăn với Trầm Ninh, không khỏi cười khổ nói:
- Anh vốn đã có hẹn. Được rồi, vì bạn học cũ nên bỏ hắn vậy, tối anh mời em ăn đặc sản.
Vừa nói Dương Phàm rút điện thoại di động ra, nói với Trầm Ninh một tiếng, hỏi tình hình của Trầm Ninh. Trầm Ninh bên này rất bình thường, đang ngồi gác chân chữ ngũ trong phòng trưởng phòng.
- Ha ha, biết rồi, tối công an huyện bố trí tiệc tẩy trần.
Dập máy, Dương Phàm quay đầu lại nói với Ngả Vân:
- Em đến thật đúng lúc. Bây giờ cũng không còn sớm, nửa tiếng nữa là hết giờ.
Vừa nói hai người đang định đi ra, tiếng gõ cửa vang lên. Dương Phàm mở cửa thì thấy Vương Vĩ Tân đang cung kính đứng chờ ngoài cửa.
- Chánh văn phòng Vương?
Vương Vĩ Tân nhìn thoáng vào bên trong, lập tức cung kính cười nói:
- Biện Vĩ Cường Hắc Câu vừa gọi tới, báo oán với tôi. Nói anh quá bất công, có chuyện tốt lại chiếu cố Liên Hoa trước. Còn nói tôi sao không nói giúp hắn mấy câu. Sau đó cứ quấn lấy tôi, sống chết thế nào cũng muốn đại biểu xã mời anh dùng cơm. Tôi đúng là không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đến xin chỉ thị.
Dương Phàm vừa nghe thấy việc này, thầm nghĩ hay quá, mình đỡ phải chiêu đãi một bữa.
- Ha ha, được, cái này tôi nhận. Anh nói với hắn, vừa lúc giám đốc Ngả của tập đoàn Vĩnh Thái đang ở đây, tối sẽ mời cả cô Ngả. Như vậy đi, bảo hắn tìm chút đặc sản, một quán làm món ăn địa phương, đừng có mấy món khách sạn các thứ đấy.
Vừa nãy Biện Vĩ Cường không ngừng oán giận Vương Vĩ Tân vì chuyện hai nhà kinh doanh hoa quả đến Liên Hoa. Bây giờ có giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái tới, hơn nữa còn mời được Dương Phàm, Vương Vĩ Tân cảm thấy rất hãnh diện, không khỏi cảm kích cười với Dương Phàm:
- Vậy tốt quá, tôi nói với hắn, tối chiêu đãi không tốt, tôi không tha cho hắn.
Vương Vĩ Tân vừa nói vội vàng xoay người đi, đi đến một góc khuất liều rút điện thoại di động ra gọi cho Biện Vĩ Cường, có chút đắc ý nói:
- Biện Vĩ Cường, cậu chút nữa hại chết tôi.
Biện Vĩ Cường nghe thấy không khỏi hoảng sợ, hắn đang định chuẩn bị lên huyện. Nghe Vương Vĩ Tân nói thế, không khỏi lo lắng.
- Lão Vương, chuyện không thành à?
Vương Vĩ Tân thở dài một tiếng, giả vờ nói:
- Cậu không phải không biết tác phong của phó chủ tịch, xuống xã còn mang theo lương khô. Cũng may lúc tôi báo cáo lại đúng thời điểm. Phó chủ tịch đang tiếp một giám đốc khu của tập đoàn Vĩnh Thái. Lúc tôi vào nói chuyện này, phó chủ tịch phê bình hai câu, nhưng cũng may là đã đồng ý.
Biện Vĩ Cường nghe thấy thế mới thở dài một hơi. Hắn cũng từ bên kia nghe được, Dương Phàm hình như tìm được cách giải quyết dưa lê, cho nên mới có suy nghĩ mời khách, muốn kéo các nhà kinh doanh xuống Hắc Câu, thuận tiện tìm hiểu về cơ sở trồng dược liệu. Có cơ sở trồng dược liệu, có nghĩa là sẽ có tiền, có nghĩa là huyện sẽ ưu tiên sửa đường của xã.
Biện Vĩ Cường vẻ ngoài thô lỗ, nhưng rất có lý trí, nhỏ giọng nói:
- Lão Vương, anh xem nên mời khách ở đâu là hợp nhất?
Vương Vĩ Tân được Dương Phàm chỉ thị, cười nhỏ giọng nói:
- Người ta là giám đốc khu của tập đoàn Vĩnh Thái, có gì mà chưa ăn? Ý của phó chủ tịch đó là làm mấy món đặc sản, cậu cứ theo đó mà làm.
Biện Vĩ Cường suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đặc sản dễ làm. Mấy quán ở chỗ chúng tôi đều để sẵn trong tủ lạnh. Chẳng qua ăn xong có cần bố trí chút tiết mục gì không? Chuyện này anh thấy thế nào?
Vương Vĩ Tân không khỏi cười mắng:
- Cậu đó, tin tức không linh thông gì hết. Biết vì sao phó chủ tịch ở nhà khách, mà không ở khách sạn Vân Lĩnh không?
Biện Vĩ Cường thực ra nghe nói nữ nhân viên phục vụ của khách sạn Vân Lĩnh có thói quen ngủ với lãnh đạo, không khỏi thầm kinh hãi:
- Anh đừng nói, con đàn bà Bộ Yên kia không đơn giản đâu.
Vương Vĩ Tân lúc này mới đắc ý nói:
- Được rồi, chuyện lãnh đạo, cậu đừng hỏi thăm, tôi cũng không dám hỏi. Đúng, nhắc nhở cậu một câu, giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái là nữ đó.
Nói xong Vương Vĩ Tân cười ha hả, Biện Vĩ Cường lúc này mới hiểu mình bị lừa, không khỏi tức giận mắng:
- Tên họ Vương đáng chết, lần sau đến cho góa phụ đến xử lý.
Hết giờ làm, Dương Phàm và Ngả Vân đi ra. Vương Vĩ Tân đã sớm chờ ở dưới lầu. Lên xe Dương Phàm, Vương Vĩ Tân ngồi phía trước dẫn đường. Xe đi ra ngoài nội thành, Vương Vĩ Tân nói đi đến một quán đặc sản thú rừng.
Dương Phàm và Ngả Vân ngồi ghế sau, Vương Vĩ Tân quay đầu lại nói:
- Phó chủ tịch Dương, đồng chí Biện Vĩ Cường rất muốn là một điểm của cơ sở trồng dược liệu, anh nể tình tôi, chiếu cố một chút.
Dương Phàm nghe xong hơi nhíu mày:
- Biện Vĩ Cường coi trọng cơ sở trồng dược liệu, hay là coi trọng tài chính chuyên dụng? Lát nữa tôi phải gõ hắn một chút, để hắn hiểu số tiền đó không thể tùy tiện đụng vào. Nếu không làm chậm đại sự, tôi sẽ không tha cho hắn.
Ngả Vân ở bên cạnh nghe xong, cười nói:
- Đúng là không thể chậm trễ. Nhà máy ở Uyển Lăng đã bắt đầu quy hoạch, cùng lắm một tháng nữa sẽ khởi công. Ý của tập đoàn chính là mùa xuân sang năm sẽ chính thức tiến hành. Cơ sở trồng dược liệu của các người, trong vòng hai tháng phải hình thành sơ bộ. Nếu không nhà máy được xây xong, không có nguyên liệu, tôi không chấp nhận.
Ngả Vân nói như vậy, Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm cảm kích trong lòng. Ngả Vân đúng là không có ý đề phòng mình. Đây coi như là bí mật của tập đoàn. Ngả Vân nói ra, không khác gì đã cho mình quyền chủ động.
Dương Phàm nhìn Ngả Vân, cười nói:
- Cảm ơn bạn học cũ đã tín nhiệm.
Những lời này Vương Vĩ Tân đương nhiên không hiểu. Chẳng qua Dương Phàm nhắc đến ba chữ bạn học cũ, ánh mắt người này không khỏi trở nên mập mờ. Ngả Vân không cao, may ra được mét sáu, chẳng qua dáng người rất được, ngực lớn, hôm nay lại mặc rất hợp người, một chiếc váy khoét cổ, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy khe rãnh rất sâu.
Vương Vĩ Tân cười hắc hắc, vội vàng quay đầu nhìn lên đằng trước. Dương Phàm thấy vẻ bỉ ổi của tên này, không khỏi cười khổ một chút, liếc mắt nhìn Ngả Vân. Dương Phàm thấy nàng vẫn đang rất bình tĩnh.
Xe đi vào một ngôi nhà ven đường, Biện Vĩ Cường đã sớm đứng chờ ở trong sân.
Đám Dương Phàm xuống xe, Biện Vĩ Cường lập tức cười ha hả đi lên đón. Khi thấy Ngả Vân, tên này đưa mắt nhìn Vương Vĩ Tân, thấy ra hiệu, lập tức càng thêm cung kính.
Biện Vĩ Cường cười cười dẫn đám Dương Phàm vào trong, phía sau là một suối nước lớn, nước suối từ trên núi chảy xuống, chảy vào hồ, đi qua lưới sắt, chảy xuống hạ lưu.
Ngôi nhà được thiết kế rất đẹp, lưng quay vào núi, có cả nước. Dương Phàm hít thở không khí trong lành, ưỡn ưỡn lưng nói:
- Nơi này rất được, khi mặt trời xuống núi, cả bầu trời đỏ rực, rất đẹp.
Biện Vĩ Cường không hiểu mấy thứ này, chẳng qua cũng biết ý nói:
- Phó chủ tịch Dương là người đọc sách, nghiên cứu khoa học. Trong nồi đang luộc hai con gà rừng, tôi phải đi xem chút. Cơm tối còn phải chờ một lát nữa. Vì thế tôi đã cho người chuẩn bị cần câu. Mời phó chủ tịch và mọi người ngồi câu cá một lúc. Có thể câu được cá sông, nấu canh sẽ rất ngon.
Dương Phàm nhìn Ngả Vân, thấy nàng rất vui vẻ, đứng ở bên cạnh hồ nước, nhìn về phía xa xa, nhỏ giọng nói:
- Sống ở thành phố từ bé, nơi này sơn thanh nước biếc, thật thoải mái.