Chương 116: Liên tục kích thích
- Ai, không dối ông, đường liên huyện đều là chủ tịch huyện trước đây lưu lại, phải chùi đít cho hắn, tôi không thích chút nào.
Hoàng Tử Vinh vừa nghe lời này liền yên tâm, đồng thời cảm thấy Dương Phàm có thể nói với mình như vậy đó là coi mình như bạn. Có điều này làm cho hành vi muốn tiền lúc trước có thể giải thích đó là do không coi mình là người ngoài. Lão già này lập tức cảm thấy Dương Phàm quá đáng yêu, nhất là vẻ không cam lòng kia, xem ra phải giúp hắn.
- Anh bạn trẻ, đây là cậu chưa đủ kinh nghiệm?
Hoàng Tử Vinh ra vẻ người từng trải. Dương Phàm thấy tư thế này của hắn, biết kinh nghiệm của mình không đủ cũng là một cách lợi dụng, vì vậy khiêm tốn gật đầu:
- Hoàng lão có gì chỉ bảo?
Tâm trạng thích lên mặt dạy đời được thỏa mãn, Hoàng Tử Vinh gật đầu nói:
- Chuyện ở Vĩ Huyền tôi cũng hiểu một chút. Tiền nhiệm mà cậu nói chính là phó thị trưởng Y Đạt Hữu trực tiếp phụ trách cục Chiêu thương. Nói thật, nếu không phải bởi vì tình hình kinh tế Vĩ Huyền quá xấu, tôi cũng không kéo dài việc cơ sở trồng dược liệu. Cho dù tôi muốn làm, nhưng chính quyền Vĩ Huyền mà có tiền tôi sợ cũng không khả quan. Nhưng cậu có nghĩ đến vì sao Y Đạt Hữu có thể thăng chức? Dựa vào mấy thành tích dựa vào bao nhiêu tiền đó sao? Điều đó không phải sự thật. Cái gọi là trong triều có người dễ làm quan, đó là quy định ngầm trong chốn quan trường.
Hoàng Tử Vinh nói một chút rồi dừng lại, cầm cốc trà uống một hớp. Dương Phàm rất phối hợp rót cho hắn, lão già này mới tiếp tục nói:
- Nói tóm lại, chúng ta phải xem bối cảnh của hắn là ai, đó mới là điều quan trọng nhất. Theo kinh nghiệm của tôi, Y Đạt Hữu làm như vậy mà vẫn có thể thăng chức, chỗ dựa ở tỉnh nhất định không nhỏ. Phải biết rằng Y Đạt Hữu còn một thư ký ở Vĩ Huyền. Người như thế thăng chức, cậu có thể suy nghĩ một chút, người nhận chức của hắn để lại sẽ khổ sở như thế nào. Lãnh đạo thị sao có thể không biết tình huống này? Hơi có chút đầu óc là đoán được. Bọn họ không phải không biết, mà có lời khó nói. Kết hợp những điều này không khó có kết luận, cậu có thể chùi đít một phần cho Y Đạt Hữu, lãnh đạo thị ủy, gồm cả chỗ dựa của Y Đạt Hữu đều cảm thấy cậu có bản lĩnh, không tạo thêm phiền phức cho lãnh đạo, còn có thể giải quyết chỗ khó xử cho lãnh đạo.
Dương Phàm coi như hiểu được, việc này thực ra không khó nghĩ ra. Quan trọng là không có nghĩ, càng quan trọng hơn đó chính là Hoàng Tử Vinh đang nhắc nhở Dương Phàm, bên trên có người, nếu mất mặt vậy muốn thu thập hắn không có gì là khó.
Lời này của Hoàng Tử Vinh coi như là lời vàng lẽ bạc. Dương Phàm không thể không thừa nhận tình hình của mình bây giờ tốt nhất làm theo lời lão. Dù sao vẫn không phải là chủ tịch huyện, chỉ là một phó chủ tịch mà thôi.
- Ồ. Hoàng lão dạy rất đúng, chẳng qua tôi vẫn muốn beiets Hoàng lão có thể đầu tư bao nhiêu? Trước nói qua một con số, tôi về cũng có thể thương lượng với chủ tịch huyện.
Hồng Thành Cương cười cười giơ tay lên:
- Mười triệu, nhiều nhất mười triệu. Nhưng tôi chỉ đầu tư cho sửa đường ở các xã có cơ sở trồng dược liệu, các nơi khác không danh chính ngôn thuận.
Cái gì? Mười triệu? Dương Phàm nghe xong không khỏi khó chịu trong lòng. Thầm nghĩ có phải quá keo kiệt không.
- Hoàng lão ca, ông có thể thông cảm tôi mới làm phó chủ tịch một chút không. Bây giờ trong tay không có tiền, muốn làm gì cũng không được. Thêm chút đi, còn có mấy trường học của huyện, nhiều năm không được sửa chữa. Ông là ông chủ lớn, chỉ là con số nhỏ mà.
Hoàng Tử Vinh nghe xong cười ha hả nói:
- Anh bạn trẻ, không cần tỏ vẻ mình quá tài giỏi. Mười triệu này tôi cũng không phải đưa cho cậu, mà là đưa cho chủ tịch huyện cậu. Báo cáo phải do hắn ký mới danh chính ngôn thuận.
Dương Phàm vừa nghe lập tức hiểu được đây là lão già đang dạy mình.
Bữa cơm này Dương Phàm chiêu đãi đủ mọi món trên trời dưới biển. Hoàng Tử Vinh đúng là người nhiều kinh nghiệm, bỏ đi việc quá chú ý tiền tài, thì đúng là một người bạn hiếm có. Rất nhiều chuyện nói với hắn sẽ tìm được một câu trả lời. Cả chuyện tiêu thụ dưa lê của một vạn năm ngàn mẫu, Dương Phàm cũng thuận miệng nói. Lão già cũng có chủ ý. Tốt nhất có thể làm lãnh đạo tỉnh phái một người xuống, tạo ra chút không khí. Vấn đề nguồn tiêu thụ cụ thể không chỉ tiến hành ở các thị trường bên cạnh, cũng có thể tìm các con đường khác. Ví dụ như các tổ chức phúc lợi của chính phủ, cũng có thể tính đưa vào.
Ăn cơm xong, tiễn Hoàng Tử Vinh rời đi. Dương Phàm lái xe có chút thất thần. Nếu không phải Ngô Yến mấy lần nhắc nhở thì chút nữa đã đâm vào tường. Lái xe về tiểu khu, vào phòng mà Dương Phàm vẫn ngây người. Ngô Yến sốt ruột trừng mắt nhìn hắn, đi vào phòng tắm.
Từ trong toilet đi ra, Ngô Yến thấy Dương Phàm đang đánh máy, tiến tới, hóa ra là một bản báo cáo, còn là báo cáo lên thị ủy. Vừa nhìn Ngô Yến không khỏi buồn cười, không ngờ lại là việc xin bí thư thị ủy phê chuẩn việc mua dưa lê Vĩ Huyền cho các tổ chức phúc lợi.
Ngô Yến cười khổ cầm tay Dương Phàm:
- Đừng viết báo cáo nữa, chuyện này sao có thể dùng báo cáo chứ? Bên dưới nói với lãnh đạo, lãnh đạo nếu đồng ý, nhất định sẽ ám chỉ cho cấp dưới, người của thị ủy còn không chạy đi làm nhanh như thỏ sao? Em nghĩ xem, nếu thị ủy mua dưa lê về ăn, các đơn vị khác có thể không làm theo sao? Không làm theo bí thư thị ủy, em nói các quan chức bên dưới có thể ngồi yên được sao?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Xem ra kinh nghiệm em còn chưa đủ. Ngày mai vừa lúc em đi tìm chị em, xem phía Vu thành có thể giải quyết được hay không. Một vạn năm ngàn mẫu, em đau hết cả đầu. Y Đạt Hữu làm bậy quá.
Ngô Yến Tào Dĩnh Nguyên:
- Chỉ dựa vào bên hành chính mua thì không giải quyết được vấn đề. Em vẫn phải phát triển thị trường. Vu thành có thị trường hoa quả, rất lớn, em đi mở một quầy hàng. Ngoài ra, phải quan hệ với các nhà buôn hoa quả, cố gắng bán ra ngoài, năng lực tiêu thụ trong tỉnh là có hạn.
Dương Phàm mệt muốn chết, dựa vào người Ngô Yến, nói:
- Xem ra phải nhờ Chu Tử Dương hỗ trợ, làm quen mấy người kinh doanh hoa quả ở Vu thành. Dù nói như thế nào, còn hai tháng nữa là dưa lê được đưa ra thị trường, phải giải quyết mối họa trong lòng cho dân chúng.
Ngô Yến không quên nhắc một câu:
- Chuyện này em đừng quá sốt ruột, phải đưa cơ sở trồng dược liệu vào quỹ đạo, em lúc đó hãy bớt thời gian đi Vu thành.
Nói xong Ngô Yến nhíu mày, ngửi ngửi:
- Sao trên người em có mùi?
Dương Phàm cười ha hả trả đũa:
- Còn không phải chị truyền cho em?
Ngô Yến đỏ mặt, đánh Dương Phàm một cái:
- Em còn nói, ở chỗ đó lại đụng tay đụng chân, làm cho quần lót người ta ướt đẫm, có thể không có mùi sao?
Dương Phàm lau mồ hôi, vội vàng đứng lên nói:
- Mệt chết được, ngồi còn không thẳng, đi tắm đã.
Ngô Yến mặc dù thất vọng, nhưng không hề nghi ngờ, gật đầu nói:
- Đi ngủ sớm đi, mai còn về, em đang rất bận. Chị cũng không giúp gì được em, không thể làm em thêm phiền phức.
Người phụ nữ này hôm nay bị giáo huấn, nên khá ngoan ngoãn.
Tỉnh lại, thấy vẫn còn rất sớm, mới bốn giờ sáng, thuận tay sờ sờ sang bên cạnh, không ngờ trống trơn. Dương Phàm không khỏi nghi ngờ, Ngô Yến đâu? Trước tiên đi rửa mặt để tỉnh táo lại chút, nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ trong phòng làm việc truyền ra.
Dương Phàm rón rén đi đến trước cửa phòng làm việc, cửa không ngờ chỉ khép mà thôi, từ khe cửa có thể thấy Ngô Yến đang ngồi trước máy tính, quần áo hỗn độn, bộ ngực lớn lộ ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, một tay đang hoạt động ở ***
Ách. Dương Phàm choáng váng, không nói gì, thở dài một tiếng.
Làm tim Dương Phàm đập mạnh đó là vẻ mặt của Ngô Yến, mắt đầy quyến rũ, mặt đỏ ửng, thân hình gợi cảm, cuộn mình nằm trên ghế, nhỏ giọng rên rỉ.
Dương Phàm đã khôi phục thể lực và năng lực, lập tức có phản ứng. Tuổi trẻ đúng là tốt như vậy, có thể một ngày vài lần. Hơn nữa gần đây chiến đấu không quá dày, hỏa lực của hắn vẫn thừa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đang định lặng lẽ xông tới, bắn súng không báo trước. Không ngờ lại bị Ngô Yến nhận ra, quay đầu lại thấy Dương Phàm lẻn đi tới, không khỏi "a" một tiếng, có lẽ đang đến cao trào nên tay còn chưa kịp rút ra. Chỉ có ánh mắt là nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, vẫn hoạt động như trước.
Đi vào thì thấy Ngô Yến đang cởi truồng bên dưới, Dương Phàm cười quỷ dị, đi tới bên cạnh ghế, hai tay bế bổng Ngô Yến lên đi đến giường trong phòng nghỉ. Đè lên người nàng, không cần khởi động gì hết trực tiếp tiến vào. Ngô Yến đang ở cao trào rên lên một tiếng, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng Dương Phàm, hai tay đặt trên lưng dùng sức di động. Trong miệng phát ra tiếng không phải là khóc, không phải kêu, thân hình không ngừng co giật.
Hồng Thành Cương không nghĩ đến mới sáng sớm mà Dương Phàm đã đứng chờ ở cửa phòng làm việc, không khỏi cảm động. Người thanh niên này đúng là có nghị lực giống mình năm nào.
- Phó chủ tịch Dương, sớm như vậy sao?
Bắt tay nhau, Hồng Thành Cương cảm thấy sau hội nghị hôm qua, mọi người đã đứng chung trên một con thuyền.
- Chủ tịch Hồng, không sớm không được. Tôi cũng không muốn đến khách sạn Vân Lĩnh.
Dương Phàm cười cười. Hồng Thành Cương cau mày nói:
- Tôi cũng không muốn đi. Nhưng đây là do Y Đạt Hữu và bí thư Lô đã thuê từ trước, tôi không thể nào hủy đi được.
Dương Phàm gật đầu ra vẻ hiểu nỗi khổ của Hồng Thành Cương. Hai người đi vào phòng, Dương Phàm nói chuyện sửa đường ra. Hồng Thành Cương nghe xong cau mày nói:
- Chuyện này sao có thể? Lãnh đạo thị ủy có thông qua không?
Dương Phàm đã sớm nghĩ được lý do từ chối, cười nói:
- Việc này chúng ta chỉ cần dựa vào cơ sở trồng dược liệu của tập đoàn Vĩnh Thái mà lấy được tiền về. Tôi đã tính sơ qua, năm xã có liên hệ đến cơ sở trồng dược liệu, san đường và rải nhựa đường thì hai mươi triệu là đủ rồi. Chúng ta báo cáo cao lên chút, cần năm mươi triệu, thị phê duyệt một nửa là rất tốt rồi. Hơn nữa còn có thể thuyết phục người dân các xã góp công, như vậy không phải tiết kiệm được tiền sao? Chuyện này tôi cảm thấy anh phụ trách là thích hợp nhất. Không thể giao cho đám quản lý giao thông lòng dạ đen tối kia được.
Hồng Thành Cương nghe ra lời này, tiền này là tiền giúp mình, đó là danh chính ngôn thuận. Tiền không cần đúng là ngu. Hắn đang cân nhắc nên làm báo cáo như thế nào, Dương Phàm đã lấy một bản báo cáo trong cặp máy tính đã được soạn ra, cười hì hì đặt lên bàn:
- Báo cáo đây, anh ký tên nộp lên là được.
Hồng Thành Cương vui vẻ chỉ tay vào mặt Dương Phàm, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu đúng là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Dương Phàm lập tức chuyển sang cười khổ nói:
- Chủ tịch Hồng, không nhanh không được. Các công việc của cơ sở trồng dược liệu đã bắt đầu tiến hành, tôi cũng mới tìm được đường tiêu thụ dưa lê. Tôi nói với anh, tôi đã nói mấy vấn đề này với Lý bí thư, tranh thủ có được kế hoạch phúc lợi từ trên thị ủy.
Hồng Thành Cương trợn mắt há mồm, Dương Phàm này đúng là có dũng khí thò tay ra. Chẳng qua suy nghĩ một chút, việc này không phải là không thể làm. Hồng Thành Cương đến gần, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu xem có thể tìm phó thị trưởng Y một chút, bảo phó thị trưởng đến tỉnh vận động một chút về phúc lợi giúp bà con.
- Đúng rồi.
Dương Phàm vỗ đùi nói:
- Chuyện này Y Đạt Hữu tự làm tự chịu.
Hồng Thành Cương thấy Dương Phàm tỏ vẻ đồng ý, nhìn đồng hồ trên tường nói:
- Khồng còn sớm, mau đi thôi. Ngân hàng nông nghiệp dạo này không đến. Nhưng đám người khác thì hàng ngày cứ đến giờ làm là tới văn phòng chính quyền. Gần đây không biết bọn họ nghĩ như thế nào, không ngờ lại tính đến tiền thuế đất, đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại. Tôi đều ra vẻ không nhận được.
Dương Phàm vừa nghe nói như vậy, không khỏi khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Cứ tiếp tục như vậy thì không được, Uyển Lăng lập tức chuyển xuống hai mươi triệu, ngân hàng trừ hết thì sao?
Hồng Thành Cương há hốc mồm. Sao có thể như vậy chứ, chỉ trong nháy mắt từ hai triệu đã nhảy lên từng đó, có phải làm người ta kích thích quá không? Nhưng Dương Phàm còn nói thêm một câu nữa:
- Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thái cũng nói sẽ đầu tư hai mươi triệu hỗ trợ các hộ dân giai đoạn đầu, về sau có thể dùng dược liệu để trừ nợ.
Hồng Thành Cương rốt cuộc không thể ngồi yên, đứng lên đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong miệng không khỏi lẩm bẩm:
- Đúng thế, bên phía ngân hàng phải giải quyết.
Thực ra Hồng Thành Cương đang rất rung động, đây là chuyện gì? Lão Tử là một chủ tịch huyện, lên lên xuống xuống bao lần mà chẳng ai cho nổi một đồng. Tiểu tử này đi có một đêm mà mang về bao chuyện kích thích như vậy.
Lúc này Dương Phàm vỗ bàn nói:
- Tôi sẽ gọi điện cho giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh. Tiền chúng ta để trong ngân hàng nông nghiệp, xem ai dám đụng đến.
Hồng Thành Cương trợn mắt há mồm quay đầu lại nhìn Dương Phàm, không tự chủ mà lau mồ hôi trán. Hôm nay gặp quá nhiều kích thích, một chút đã bốn mươi triệu, còn tiền sửa đường, nếu như ở thị nóng đầu đáp ứng thì chính là trăm triệu.
- Phó chủ tịch Dương, cậu chắc chắn thuyết phục được ngân hàng nông nghiệp, vậy cứ làm theo lời cậu. Chẳng qua phó chủ tịch Dương, sau này hai chúng ta phải tăng cường liên lạc.
Hồng Thành Cương bây giờ đã coi như dựa hết vào Dương Phàm, ít nhất là về cơ sở trồng dược liệu, mình phải phối hợp với Dương Phàm. Các chuyện khác liên lạc nhiều vẫn tốt hơn/
Dương Phàm cũng nghe ra một chút, cười giải thích:
- Tôi trước kia không phải chỉ là muốn chắc chắn sao? Nghĩ làm xong rồi mới báo với anh. Nguồn truyện:
- Ha ha, không cần giải thích, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.
Hồng Thành Cương bây giờ cũng không dám lên mặt. Thời buổi bây giờ, ai tìm được tiền thì đó là đại gia. Hơn nữa người có thể mang được tiền xuống, thì có thể đơn giản sao?
Vẻ mặt Hồng Thành Cương không ngừng thay đổi, điều này bị Dương Phàm thấy hết, hắn cười cười đi lên, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Hồng, có chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
Hồng Thành Cương vội vàng gật đầu hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Dương Phàm quay đầu lại nhìn cửa, nhỏ giọng nói:
- Tôi có thể dựa vào quan hệ của mình để tranh thủ một khoản tiền từ tỉnh. Tuy nhiên phải đợi cơ sở trồng dược liệu được khởi động, lúc đó mới có cớ.
Hồng Thành Cương coi như đã hiểu. Ý của Dương Phàm rất rõ ràng. Ông hợp tác làm việc với tôi, chỗ tốt tự nhiên rất lớn. Tiền không phải việc khó khăn gì, chủ yếu là thái độ.
Hồng Thành Cương đương nhiên sẽ không ngại gì mà đáp ứng, tiếp theo chính là nói một chút sách lược. Tuy rằng không thể ngăn cản toàn bộ kẻ gây họa, nhưng tốt xấu cũng phải nhắc nhở Dương Phàm.
- Phó chủ tịch Dương, bí thư Lô mặc dù đang dưỡng bệnh ở tỉnh, nhưng rất nhiều chuyện tôi không thể tự quyết định.
Hồng Thành Cương nói đến đây liền ngậm miệng, trong lòng Dương Phàm đã sớm nghĩ đến chuyện này. Chuyện này không có gì kỳ quái cả. Lô Trò quan hệ ở cả hai giới Vĩ Huyền này, quyền lợi, quan hệ không thể quá nhanh. Hồng Thành Cương được điều làm chủ tịch là do Hạ Trì Nhân rút đi, trên Uyển Lăng đưa hắn lên để làm thế cân bằng. So với Lô Trò thì Hồng Thành Cương không thể sánh bằng. Theo tình hình trước mắt, hiệp thương chính trị, bên tổ chức, bên công an đều là một nhóm. Khó trách sau khi Hồng Thành Cương lên nhận chức khó có thể làm được gì, đây là nửa bước khó đi.
Dương Phàm cười thầm trong lòng, đây mà là nói rõ ngọn ngành sao? Nghĩ đến mới xuống đây có hai ngày, nhưng huyện Vĩ Huyền này đúng là có nhiều người đang sốt ruột, nóng nảy. Nhưng thật ra như vậy cũng là thời cơ tốt. Y Đạt Hữu được điều lên trên, Lô Trò đi dưỡng bệnh, phó bí thư Hạ Tiểu Bình cũng là người đáng để chú ý.
- Dù nói như thế nào, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác trong trách nhiệm của mình, ủng hộ chủ tịch Hồng làm tốt các công việc ở huyện, làm cho lãnh đạo cấp trên hài lòng.
Dương Phàm bây giờ đúng là có thể há mồm nói ra, lập tức thể hiện thái độ, không thể bắt bẻ.
Hồng Thành Cương vươn tay ra bắt tay Dương Phàm. Hai người bây giờ đều cần một chỗ dựa vững chắc, tạm thời kết thành đồng minh.
Ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Tử Vinh, Dương Phàm đi đến văn phòng, tìm được Vương Vĩ Tân. Hôm nay tiếp tục xuống xã quan sát, ít nhất năm xã mà tập đoàn Vĩnh Thái nói là có điều kiện tự nhiên thích hợp nhất, Dương Phàm nhất định phải đi hết. Thời gian gấp gáp, Vương Vĩ Tân cũng không nói gì nhiều cầm lấy quyển sổ đi theo Dương Phàm lên xe. Lái xe Tiểu Vương dựa theo Dương Phàm phân phó, đổ đầy xăng, trên xe còn mang theo đồ hộp, nước khoáng, bỏ ra đằng sau.
Vương Vĩ Tân lên xe liền đưa sổ cho Dương Phàm xem, bên trên ghi một tờ danh sách liên quan đến tiểu tổ công tác phục vụ việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu.
Tổ trưởng đương nhiên là Hồng Thành Cương chủ trì công việc. Dương Phàm đứng thứ hai, Vương Vĩ Tân thứ ba, những cái tên còn lại Dương Phàm không quá quen. Vương Vĩ Tân thật ra rất kiên nhẫn, giải thích cẩn thận từng người một, nói được điều từ phòng nào và một chút tình huống cụ thể.
Lần này là xuống xã Liên Hoa, trên đường đi Dương Phàm không ngờ phát hiện đường đi tốt hơn nhiều so với đi xuống xã Hắc Câu, đường được trải nhựa đường, đi rất bằng phẳng. Vương Vĩ Tân luôn chú ý đến vẻ mặt của Dương Phàm, lập tức cười giải thích:
- Xã Liên Hoa là nơi mà chủ tịch Hồng sống và làm việc nhiều năm, kinh tế luôn đứng đầu cả huyện. Quản lý giao thông đã thương lượng với người dân trong xã, mọi người đều bỏ ra chút tiền, cũng coi như sửa lại được cả con đường.
Dương Phàm nghe xong có chút để ý, cười cười nhìn Vương Vĩ Tân. Vương Vĩ Tân thấy Dương Phàm vui, vội vàng nói thêm một câu:
- Chủ tịch Hồng rất coi trọng việc sửa đường xã Liên Hoa. Cả huyện, đường tất cả các xã thì chỉ có xã Liên Hoa là làm xong, các xã khác không khác gì Hắc Câu.
Vương Vĩ Tân nói xong không khỏi lau mồ hôi trán.
Dương Phàm hừ một tiếng, chuyện này muốn giấu cũng không thể. Hồng Thành Cương muốn sửa đường xã Liên Hoa, có thể hiểu được. Là chánh văn phòng, người này muốn nói tốt đẹp một chút cũng được, nhưng không được phép giấu diếm.
- Sau này các công việc trong tổ công tác, báo cáo nhất định phải cẩn thận. Kiên quyết ngăn chặn tất cả hiện tượng mập mờ, phát hiện một người tôi xử lý một người.
Dương Phàm lộ ra vẻ độc đoán. Trong công việc thì Chúc Vũ Hàm nói đúng, không độc một chút đám cán bộ bên dưới còn coi thường mình, không độc một chút bọn chúng không nghe lời mình.
- Vâng vâng vâng, tôi nhớ kỹ.
Vương Vĩ Tân lau mồ hôi, giả vờ nhìn phía trước, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Dương Phàm nghiêm mặt ra vẻ tức giận, trong xe rơi vào im lặng. Đến tận khi phía trước xuất hiện mấy người đến đón, mặt Dương Phàm mới hơi dịu đi, mỉm cười.
Hoàng Tử Vinh vừa nghe lời này liền yên tâm, đồng thời cảm thấy Dương Phàm có thể nói với mình như vậy đó là coi mình như bạn. Có điều này làm cho hành vi muốn tiền lúc trước có thể giải thích đó là do không coi mình là người ngoài. Lão già này lập tức cảm thấy Dương Phàm quá đáng yêu, nhất là vẻ không cam lòng kia, xem ra phải giúp hắn.
- Anh bạn trẻ, đây là cậu chưa đủ kinh nghiệm?
Hoàng Tử Vinh ra vẻ người từng trải. Dương Phàm thấy tư thế này của hắn, biết kinh nghiệm của mình không đủ cũng là một cách lợi dụng, vì vậy khiêm tốn gật đầu:
- Hoàng lão có gì chỉ bảo?
Tâm trạng thích lên mặt dạy đời được thỏa mãn, Hoàng Tử Vinh gật đầu nói:
- Chuyện ở Vĩ Huyền tôi cũng hiểu một chút. Tiền nhiệm mà cậu nói chính là phó thị trưởng Y Đạt Hữu trực tiếp phụ trách cục Chiêu thương. Nói thật, nếu không phải bởi vì tình hình kinh tế Vĩ Huyền quá xấu, tôi cũng không kéo dài việc cơ sở trồng dược liệu. Cho dù tôi muốn làm, nhưng chính quyền Vĩ Huyền mà có tiền tôi sợ cũng không khả quan. Nhưng cậu có nghĩ đến vì sao Y Đạt Hữu có thể thăng chức? Dựa vào mấy thành tích dựa vào bao nhiêu tiền đó sao? Điều đó không phải sự thật. Cái gọi là trong triều có người dễ làm quan, đó là quy định ngầm trong chốn quan trường.
Hoàng Tử Vinh nói một chút rồi dừng lại, cầm cốc trà uống một hớp. Dương Phàm rất phối hợp rót cho hắn, lão già này mới tiếp tục nói:
- Nói tóm lại, chúng ta phải xem bối cảnh của hắn là ai, đó mới là điều quan trọng nhất. Theo kinh nghiệm của tôi, Y Đạt Hữu làm như vậy mà vẫn có thể thăng chức, chỗ dựa ở tỉnh nhất định không nhỏ. Phải biết rằng Y Đạt Hữu còn một thư ký ở Vĩ Huyền. Người như thế thăng chức, cậu có thể suy nghĩ một chút, người nhận chức của hắn để lại sẽ khổ sở như thế nào. Lãnh đạo thị sao có thể không biết tình huống này? Hơi có chút đầu óc là đoán được. Bọn họ không phải không biết, mà có lời khó nói. Kết hợp những điều này không khó có kết luận, cậu có thể chùi đít một phần cho Y Đạt Hữu, lãnh đạo thị ủy, gồm cả chỗ dựa của Y Đạt Hữu đều cảm thấy cậu có bản lĩnh, không tạo thêm phiền phức cho lãnh đạo, còn có thể giải quyết chỗ khó xử cho lãnh đạo.
Dương Phàm coi như hiểu được, việc này thực ra không khó nghĩ ra. Quan trọng là không có nghĩ, càng quan trọng hơn đó chính là Hoàng Tử Vinh đang nhắc nhở Dương Phàm, bên trên có người, nếu mất mặt vậy muốn thu thập hắn không có gì là khó.
Lời này của Hoàng Tử Vinh coi như là lời vàng lẽ bạc. Dương Phàm không thể không thừa nhận tình hình của mình bây giờ tốt nhất làm theo lời lão. Dù sao vẫn không phải là chủ tịch huyện, chỉ là một phó chủ tịch mà thôi.
- Ồ. Hoàng lão dạy rất đúng, chẳng qua tôi vẫn muốn beiets Hoàng lão có thể đầu tư bao nhiêu? Trước nói qua một con số, tôi về cũng có thể thương lượng với chủ tịch huyện.
Hồng Thành Cương cười cười giơ tay lên:
- Mười triệu, nhiều nhất mười triệu. Nhưng tôi chỉ đầu tư cho sửa đường ở các xã có cơ sở trồng dược liệu, các nơi khác không danh chính ngôn thuận.
Cái gì? Mười triệu? Dương Phàm nghe xong không khỏi khó chịu trong lòng. Thầm nghĩ có phải quá keo kiệt không.
- Hoàng lão ca, ông có thể thông cảm tôi mới làm phó chủ tịch một chút không. Bây giờ trong tay không có tiền, muốn làm gì cũng không được. Thêm chút đi, còn có mấy trường học của huyện, nhiều năm không được sửa chữa. Ông là ông chủ lớn, chỉ là con số nhỏ mà.
Hoàng Tử Vinh nghe xong cười ha hả nói:
- Anh bạn trẻ, không cần tỏ vẻ mình quá tài giỏi. Mười triệu này tôi cũng không phải đưa cho cậu, mà là đưa cho chủ tịch huyện cậu. Báo cáo phải do hắn ký mới danh chính ngôn thuận.
Dương Phàm vừa nghe lập tức hiểu được đây là lão già đang dạy mình.
Bữa cơm này Dương Phàm chiêu đãi đủ mọi món trên trời dưới biển. Hoàng Tử Vinh đúng là người nhiều kinh nghiệm, bỏ đi việc quá chú ý tiền tài, thì đúng là một người bạn hiếm có. Rất nhiều chuyện nói với hắn sẽ tìm được một câu trả lời. Cả chuyện tiêu thụ dưa lê của một vạn năm ngàn mẫu, Dương Phàm cũng thuận miệng nói. Lão già cũng có chủ ý. Tốt nhất có thể làm lãnh đạo tỉnh phái một người xuống, tạo ra chút không khí. Vấn đề nguồn tiêu thụ cụ thể không chỉ tiến hành ở các thị trường bên cạnh, cũng có thể tìm các con đường khác. Ví dụ như các tổ chức phúc lợi của chính phủ, cũng có thể tính đưa vào.
Ăn cơm xong, tiễn Hoàng Tử Vinh rời đi. Dương Phàm lái xe có chút thất thần. Nếu không phải Ngô Yến mấy lần nhắc nhở thì chút nữa đã đâm vào tường. Lái xe về tiểu khu, vào phòng mà Dương Phàm vẫn ngây người. Ngô Yến sốt ruột trừng mắt nhìn hắn, đi vào phòng tắm.
Từ trong toilet đi ra, Ngô Yến thấy Dương Phàm đang đánh máy, tiến tới, hóa ra là một bản báo cáo, còn là báo cáo lên thị ủy. Vừa nhìn Ngô Yến không khỏi buồn cười, không ngờ lại là việc xin bí thư thị ủy phê chuẩn việc mua dưa lê Vĩ Huyền cho các tổ chức phúc lợi.
Ngô Yến cười khổ cầm tay Dương Phàm:
- Đừng viết báo cáo nữa, chuyện này sao có thể dùng báo cáo chứ? Bên dưới nói với lãnh đạo, lãnh đạo nếu đồng ý, nhất định sẽ ám chỉ cho cấp dưới, người của thị ủy còn không chạy đi làm nhanh như thỏ sao? Em nghĩ xem, nếu thị ủy mua dưa lê về ăn, các đơn vị khác có thể không làm theo sao? Không làm theo bí thư thị ủy, em nói các quan chức bên dưới có thể ngồi yên được sao?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Xem ra kinh nghiệm em còn chưa đủ. Ngày mai vừa lúc em đi tìm chị em, xem phía Vu thành có thể giải quyết được hay không. Một vạn năm ngàn mẫu, em đau hết cả đầu. Y Đạt Hữu làm bậy quá.
Ngô Yến Tào Dĩnh Nguyên:
- Chỉ dựa vào bên hành chính mua thì không giải quyết được vấn đề. Em vẫn phải phát triển thị trường. Vu thành có thị trường hoa quả, rất lớn, em đi mở một quầy hàng. Ngoài ra, phải quan hệ với các nhà buôn hoa quả, cố gắng bán ra ngoài, năng lực tiêu thụ trong tỉnh là có hạn.
Dương Phàm mệt muốn chết, dựa vào người Ngô Yến, nói:
- Xem ra phải nhờ Chu Tử Dương hỗ trợ, làm quen mấy người kinh doanh hoa quả ở Vu thành. Dù nói như thế nào, còn hai tháng nữa là dưa lê được đưa ra thị trường, phải giải quyết mối họa trong lòng cho dân chúng.
Ngô Yến không quên nhắc một câu:
- Chuyện này em đừng quá sốt ruột, phải đưa cơ sở trồng dược liệu vào quỹ đạo, em lúc đó hãy bớt thời gian đi Vu thành.
Nói xong Ngô Yến nhíu mày, ngửi ngửi:
- Sao trên người em có mùi?
Dương Phàm cười ha hả trả đũa:
- Còn không phải chị truyền cho em?
Ngô Yến đỏ mặt, đánh Dương Phàm một cái:
- Em còn nói, ở chỗ đó lại đụng tay đụng chân, làm cho quần lót người ta ướt đẫm, có thể không có mùi sao?
Dương Phàm lau mồ hôi, vội vàng đứng lên nói:
- Mệt chết được, ngồi còn không thẳng, đi tắm đã.
Ngô Yến mặc dù thất vọng, nhưng không hề nghi ngờ, gật đầu nói:
- Đi ngủ sớm đi, mai còn về, em đang rất bận. Chị cũng không giúp gì được em, không thể làm em thêm phiền phức.
Người phụ nữ này hôm nay bị giáo huấn, nên khá ngoan ngoãn.
Tỉnh lại, thấy vẫn còn rất sớm, mới bốn giờ sáng, thuận tay sờ sờ sang bên cạnh, không ngờ trống trơn. Dương Phàm không khỏi nghi ngờ, Ngô Yến đâu? Trước tiên đi rửa mặt để tỉnh táo lại chút, nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ trong phòng làm việc truyền ra.
Dương Phàm rón rén đi đến trước cửa phòng làm việc, cửa không ngờ chỉ khép mà thôi, từ khe cửa có thể thấy Ngô Yến đang ngồi trước máy tính, quần áo hỗn độn, bộ ngực lớn lộ ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, một tay đang hoạt động ở ***
Ách. Dương Phàm choáng váng, không nói gì, thở dài một tiếng.
Làm tim Dương Phàm đập mạnh đó là vẻ mặt của Ngô Yến, mắt đầy quyến rũ, mặt đỏ ửng, thân hình gợi cảm, cuộn mình nằm trên ghế, nhỏ giọng rên rỉ.
Dương Phàm đã khôi phục thể lực và năng lực, lập tức có phản ứng. Tuổi trẻ đúng là tốt như vậy, có thể một ngày vài lần. Hơn nữa gần đây chiến đấu không quá dày, hỏa lực của hắn vẫn thừa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đang định lặng lẽ xông tới, bắn súng không báo trước. Không ngờ lại bị Ngô Yến nhận ra, quay đầu lại thấy Dương Phàm lẻn đi tới, không khỏi "a" một tiếng, có lẽ đang đến cao trào nên tay còn chưa kịp rút ra. Chỉ có ánh mắt là nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, vẫn hoạt động như trước.
Đi vào thì thấy Ngô Yến đang cởi truồng bên dưới, Dương Phàm cười quỷ dị, đi tới bên cạnh ghế, hai tay bế bổng Ngô Yến lên đi đến giường trong phòng nghỉ. Đè lên người nàng, không cần khởi động gì hết trực tiếp tiến vào. Ngô Yến đang ở cao trào rên lên một tiếng, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng Dương Phàm, hai tay đặt trên lưng dùng sức di động. Trong miệng phát ra tiếng không phải là khóc, không phải kêu, thân hình không ngừng co giật.
Hồng Thành Cương không nghĩ đến mới sáng sớm mà Dương Phàm đã đứng chờ ở cửa phòng làm việc, không khỏi cảm động. Người thanh niên này đúng là có nghị lực giống mình năm nào.
- Phó chủ tịch Dương, sớm như vậy sao?
Bắt tay nhau, Hồng Thành Cương cảm thấy sau hội nghị hôm qua, mọi người đã đứng chung trên một con thuyền.
- Chủ tịch Hồng, không sớm không được. Tôi cũng không muốn đến khách sạn Vân Lĩnh.
Dương Phàm cười cười. Hồng Thành Cương cau mày nói:
- Tôi cũng không muốn đi. Nhưng đây là do Y Đạt Hữu và bí thư Lô đã thuê từ trước, tôi không thể nào hủy đi được.
Dương Phàm gật đầu ra vẻ hiểu nỗi khổ của Hồng Thành Cương. Hai người đi vào phòng, Dương Phàm nói chuyện sửa đường ra. Hồng Thành Cương nghe xong cau mày nói:
- Chuyện này sao có thể? Lãnh đạo thị ủy có thông qua không?
Dương Phàm đã sớm nghĩ được lý do từ chối, cười nói:
- Việc này chúng ta chỉ cần dựa vào cơ sở trồng dược liệu của tập đoàn Vĩnh Thái mà lấy được tiền về. Tôi đã tính sơ qua, năm xã có liên hệ đến cơ sở trồng dược liệu, san đường và rải nhựa đường thì hai mươi triệu là đủ rồi. Chúng ta báo cáo cao lên chút, cần năm mươi triệu, thị phê duyệt một nửa là rất tốt rồi. Hơn nữa còn có thể thuyết phục người dân các xã góp công, như vậy không phải tiết kiệm được tiền sao? Chuyện này tôi cảm thấy anh phụ trách là thích hợp nhất. Không thể giao cho đám quản lý giao thông lòng dạ đen tối kia được.
Hồng Thành Cương nghe ra lời này, tiền này là tiền giúp mình, đó là danh chính ngôn thuận. Tiền không cần đúng là ngu. Hắn đang cân nhắc nên làm báo cáo như thế nào, Dương Phàm đã lấy một bản báo cáo trong cặp máy tính đã được soạn ra, cười hì hì đặt lên bàn:
- Báo cáo đây, anh ký tên nộp lên là được.
Hồng Thành Cương vui vẻ chỉ tay vào mặt Dương Phàm, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu đúng là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Dương Phàm lập tức chuyển sang cười khổ nói:
- Chủ tịch Hồng, không nhanh không được. Các công việc của cơ sở trồng dược liệu đã bắt đầu tiến hành, tôi cũng mới tìm được đường tiêu thụ dưa lê. Tôi nói với anh, tôi đã nói mấy vấn đề này với Lý bí thư, tranh thủ có được kế hoạch phúc lợi từ trên thị ủy.
Hồng Thành Cương trợn mắt há mồm, Dương Phàm này đúng là có dũng khí thò tay ra. Chẳng qua suy nghĩ một chút, việc này không phải là không thể làm. Hồng Thành Cương đến gần, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, cậu xem có thể tìm phó thị trưởng Y một chút, bảo phó thị trưởng đến tỉnh vận động một chút về phúc lợi giúp bà con.
- Đúng rồi.
Dương Phàm vỗ đùi nói:
- Chuyện này Y Đạt Hữu tự làm tự chịu.
Hồng Thành Cương thấy Dương Phàm tỏ vẻ đồng ý, nhìn đồng hồ trên tường nói:
- Khồng còn sớm, mau đi thôi. Ngân hàng nông nghiệp dạo này không đến. Nhưng đám người khác thì hàng ngày cứ đến giờ làm là tới văn phòng chính quyền. Gần đây không biết bọn họ nghĩ như thế nào, không ngờ lại tính đến tiền thuế đất, đã gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại. Tôi đều ra vẻ không nhận được.
Dương Phàm vừa nghe nói như vậy, không khỏi khẩn trương, nhỏ giọng nói:
- Cứ tiếp tục như vậy thì không được, Uyển Lăng lập tức chuyển xuống hai mươi triệu, ngân hàng trừ hết thì sao?
Hồng Thành Cương há hốc mồm. Sao có thể như vậy chứ, chỉ trong nháy mắt từ hai triệu đã nhảy lên từng đó, có phải làm người ta kích thích quá không? Nhưng Dương Phàm còn nói thêm một câu nữa:
- Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thái cũng nói sẽ đầu tư hai mươi triệu hỗ trợ các hộ dân giai đoạn đầu, về sau có thể dùng dược liệu để trừ nợ.
Hồng Thành Cương rốt cuộc không thể ngồi yên, đứng lên đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong miệng không khỏi lẩm bẩm:
- Đúng thế, bên phía ngân hàng phải giải quyết.
Thực ra Hồng Thành Cương đang rất rung động, đây là chuyện gì? Lão Tử là một chủ tịch huyện, lên lên xuống xuống bao lần mà chẳng ai cho nổi một đồng. Tiểu tử này đi có một đêm mà mang về bao chuyện kích thích như vậy.
Lúc này Dương Phàm vỗ bàn nói:
- Tôi sẽ gọi điện cho giám đốc ngân hàng nông nghiệp tỉnh. Tiền chúng ta để trong ngân hàng nông nghiệp, xem ai dám đụng đến.
Hồng Thành Cương trợn mắt há mồm quay đầu lại nhìn Dương Phàm, không tự chủ mà lau mồ hôi trán. Hôm nay gặp quá nhiều kích thích, một chút đã bốn mươi triệu, còn tiền sửa đường, nếu như ở thị nóng đầu đáp ứng thì chính là trăm triệu.
- Phó chủ tịch Dương, cậu chắc chắn thuyết phục được ngân hàng nông nghiệp, vậy cứ làm theo lời cậu. Chẳng qua phó chủ tịch Dương, sau này hai chúng ta phải tăng cường liên lạc.
Hồng Thành Cương bây giờ đã coi như dựa hết vào Dương Phàm, ít nhất là về cơ sở trồng dược liệu, mình phải phối hợp với Dương Phàm. Các chuyện khác liên lạc nhiều vẫn tốt hơn/
Dương Phàm cũng nghe ra một chút, cười giải thích:
- Tôi trước kia không phải chỉ là muốn chắc chắn sao? Nghĩ làm xong rồi mới báo với anh. Nguồn truyện:
- Ha ha, không cần giải thích, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.
Hồng Thành Cương bây giờ cũng không dám lên mặt. Thời buổi bây giờ, ai tìm được tiền thì đó là đại gia. Hơn nữa người có thể mang được tiền xuống, thì có thể đơn giản sao?
Vẻ mặt Hồng Thành Cương không ngừng thay đổi, điều này bị Dương Phàm thấy hết, hắn cười cười đi lên, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Hồng, có chuyện tôi muốn báo cáo với anh.
Hồng Thành Cương vội vàng gật đầu hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Dương Phàm quay đầu lại nhìn cửa, nhỏ giọng nói:
- Tôi có thể dựa vào quan hệ của mình để tranh thủ một khoản tiền từ tỉnh. Tuy nhiên phải đợi cơ sở trồng dược liệu được khởi động, lúc đó mới có cớ.
Hồng Thành Cương coi như đã hiểu. Ý của Dương Phàm rất rõ ràng. Ông hợp tác làm việc với tôi, chỗ tốt tự nhiên rất lớn. Tiền không phải việc khó khăn gì, chủ yếu là thái độ.
Hồng Thành Cương đương nhiên sẽ không ngại gì mà đáp ứng, tiếp theo chính là nói một chút sách lược. Tuy rằng không thể ngăn cản toàn bộ kẻ gây họa, nhưng tốt xấu cũng phải nhắc nhở Dương Phàm.
- Phó chủ tịch Dương, bí thư Lô mặc dù đang dưỡng bệnh ở tỉnh, nhưng rất nhiều chuyện tôi không thể tự quyết định.
Hồng Thành Cương nói đến đây liền ngậm miệng, trong lòng Dương Phàm đã sớm nghĩ đến chuyện này. Chuyện này không có gì kỳ quái cả. Lô Trò quan hệ ở cả hai giới Vĩ Huyền này, quyền lợi, quan hệ không thể quá nhanh. Hồng Thành Cương được điều làm chủ tịch là do Hạ Trì Nhân rút đi, trên Uyển Lăng đưa hắn lên để làm thế cân bằng. So với Lô Trò thì Hồng Thành Cương không thể sánh bằng. Theo tình hình trước mắt, hiệp thương chính trị, bên tổ chức, bên công an đều là một nhóm. Khó trách sau khi Hồng Thành Cương lên nhận chức khó có thể làm được gì, đây là nửa bước khó đi.
Dương Phàm cười thầm trong lòng, đây mà là nói rõ ngọn ngành sao? Nghĩ đến mới xuống đây có hai ngày, nhưng huyện Vĩ Huyền này đúng là có nhiều người đang sốt ruột, nóng nảy. Nhưng thật ra như vậy cũng là thời cơ tốt. Y Đạt Hữu được điều lên trên, Lô Trò đi dưỡng bệnh, phó bí thư Hạ Tiểu Bình cũng là người đáng để chú ý.
- Dù nói như thế nào, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác trong trách nhiệm của mình, ủng hộ chủ tịch Hồng làm tốt các công việc ở huyện, làm cho lãnh đạo cấp trên hài lòng.
Dương Phàm bây giờ đúng là có thể há mồm nói ra, lập tức thể hiện thái độ, không thể bắt bẻ.
Hồng Thành Cương vươn tay ra bắt tay Dương Phàm. Hai người bây giờ đều cần một chỗ dựa vững chắc, tạm thời kết thành đồng minh.
Ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Tử Vinh, Dương Phàm đi đến văn phòng, tìm được Vương Vĩ Tân. Hôm nay tiếp tục xuống xã quan sát, ít nhất năm xã mà tập đoàn Vĩnh Thái nói là có điều kiện tự nhiên thích hợp nhất, Dương Phàm nhất định phải đi hết. Thời gian gấp gáp, Vương Vĩ Tân cũng không nói gì nhiều cầm lấy quyển sổ đi theo Dương Phàm lên xe. Lái xe Tiểu Vương dựa theo Dương Phàm phân phó, đổ đầy xăng, trên xe còn mang theo đồ hộp, nước khoáng, bỏ ra đằng sau.
Vương Vĩ Tân lên xe liền đưa sổ cho Dương Phàm xem, bên trên ghi một tờ danh sách liên quan đến tiểu tổ công tác phục vụ việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu.
Tổ trưởng đương nhiên là Hồng Thành Cương chủ trì công việc. Dương Phàm đứng thứ hai, Vương Vĩ Tân thứ ba, những cái tên còn lại Dương Phàm không quá quen. Vương Vĩ Tân thật ra rất kiên nhẫn, giải thích cẩn thận từng người một, nói được điều từ phòng nào và một chút tình huống cụ thể.
Lần này là xuống xã Liên Hoa, trên đường đi Dương Phàm không ngờ phát hiện đường đi tốt hơn nhiều so với đi xuống xã Hắc Câu, đường được trải nhựa đường, đi rất bằng phẳng. Vương Vĩ Tân luôn chú ý đến vẻ mặt của Dương Phàm, lập tức cười giải thích:
- Xã Liên Hoa là nơi mà chủ tịch Hồng sống và làm việc nhiều năm, kinh tế luôn đứng đầu cả huyện. Quản lý giao thông đã thương lượng với người dân trong xã, mọi người đều bỏ ra chút tiền, cũng coi như sửa lại được cả con đường.
Dương Phàm nghe xong có chút để ý, cười cười nhìn Vương Vĩ Tân. Vương Vĩ Tân thấy Dương Phàm vui, vội vàng nói thêm một câu:
- Chủ tịch Hồng rất coi trọng việc sửa đường xã Liên Hoa. Cả huyện, đường tất cả các xã thì chỉ có xã Liên Hoa là làm xong, các xã khác không khác gì Hắc Câu.
Vương Vĩ Tân nói xong không khỏi lau mồ hôi trán.
Dương Phàm hừ một tiếng, chuyện này muốn giấu cũng không thể. Hồng Thành Cương muốn sửa đường xã Liên Hoa, có thể hiểu được. Là chánh văn phòng, người này muốn nói tốt đẹp một chút cũng được, nhưng không được phép giấu diếm.
- Sau này các công việc trong tổ công tác, báo cáo nhất định phải cẩn thận. Kiên quyết ngăn chặn tất cả hiện tượng mập mờ, phát hiện một người tôi xử lý một người.
Dương Phàm lộ ra vẻ độc đoán. Trong công việc thì Chúc Vũ Hàm nói đúng, không độc một chút đám cán bộ bên dưới còn coi thường mình, không độc một chút bọn chúng không nghe lời mình.
- Vâng vâng vâng, tôi nhớ kỹ.
Vương Vĩ Tân lau mồ hôi, giả vờ nhìn phía trước, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. Dương Phàm nghiêm mặt ra vẻ tức giận, trong xe rơi vào im lặng. Đến tận khi phía trước xuất hiện mấy người đến đón, mặt Dương Phàm mới hơi dịu đi, mỉm cười.