Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)
  3. Chương 20: Đói bụng

Chương 20: Đói bụng

Tạ Lăng Du không đi dùng bữa mà ngồi xuống án viết thư trước, miêu tả sơ qua tình cảnh của nạn dân, trong câu chữ tràn ngập công lý lẫm liệt, rất phù hợp với hình tượng hiện tại của hắn.

Tuổi trẻ nhiệt huyết, chính nghĩa đần độn, vừa nhìn liền thấy ngang bướng và ngu ngốc. Hắn tiện tay viết thêm sự nghi ngờ của mình vào, cái gì mà nghi ngờ dư nghiệt của Thái Tử vẫn còn, cái gì mà nghi ngờ "Lục" chính là kẻ chủ mưu sau màn của mọi chuyện.

Kết lại bằng lời lẽ chính đáng tỏ vẻ nhất định phải tóm được cái tên bại họa tham ô hủ bại kia, trả lại danh tiếng cho triều đình.

Quá đẹp.

Tạ Lăng Du hài lòng phủi phủi tờ giấy, đi ra ngoài tìm Hà võ quan, hắn ta có mang them một con bồ câu trắng không quá hút mắt.

Tạ Lăng Du nhìn hắn buộc thư vào chân chim bồ câu. Con vật nhỏ màu trắng vỗ cánh phành phạch, bay rất nhanh.

"Khoảng bao lâu thì bức thư này đến nơi?" Tạ Lăng Du nhìn chim bồ câu biến mất phía chân trời, tò mỏ hỏi.

Hà võ quan xua tay: "Đêm nay trước khi bệ hạ ngủ là đến, đừng lo lắng."

"Tạ Lăng Du nhìn về phía chân trời trầm tư, nghĩ về phản ứng của Trọng Lục khi đọc thư.

Lúc đọc đến chỗ dư nghiệt của Thái Tử liệu trong nháy mắt có kinh hãi không?

——————

Đêm đã khuya, trong cung điện xa hoa, hương thơm thanh nhã.

Trọng Lục đang ở trong tẩm cung của mình, trên án chồng chất một đống tấu chương chỉ toàn lời vô nghĩa, thấy hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn. "Cộc cộc", tiếng gõ từ cửa ở xa, hắn ở sau bình phong, cau mày dừng bút: "Vào đi."

"Bệ hạ." Trong tay Chu Hỉ ôm một con bồ câu trắng, vòng qua bình phòng cung kính nói.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm xúc của Trọng Lục dịu lại, vẫy tay với y: "Lại đây."

Chu Hỉ tiến lên vài bước, cúi đầu đưa bồ câu tới. Trọng Lục lại không đón lấy, gác bút xuống nói: "Trẫm muốn nghe ngươi đọc."

Ánh nến leo lắt, Chu Hỉ hơi khựng lại, vẫn là mở tờ thư ra, đọc từng câu từng chữ cho hắn nghe.

Biểu cảm của Trọng Lục dần trở nên hài lòng, cười lạnh lẽo: "Không tồi, lại là một chính nhân quân tử đầu óc đơn giản."

Tay Chu Hỉ lật tờ thư lại, trong mắt hiện lên ý cười nhưng rất nhanh lại trở thành cái dáng vẻ không buồn không vui kia: "Tạ công tử đúng thật là dám nghĩ dám nói."

Trọng Lục không thể phủ nhận, nhíu mày: "Nếu thật sự là dư nghiệt, sao lại dám múa may trước mặt trẫm. "Lục" đúng thật là khả nghi nhưng không phải chỉ có mình cái này, Tạ Lăng Du cũng đang đợi quyết định."

Nói xong, hắn xoa xoa huyệt thái dương: "Ngồi yên không nói cũng không ổn thỏa lắm, gửi chút bạc qua đi. Bắt lấy cái tên phế vật ở Thanh Thành, mấy ngày nữa xử trảm. Ngươi viết bức thư hồi đáp hắn đi."

Chu Hỉ cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Vâng."

——————

Chủ phủ thành Tử Châu, bên cạnh viện của Tạ Lăng Du.

"Òng ọc..." Đây là lần thứ ba bụng hắn kêu. Báo ứng của việc buổi tối không ăn cơm đến rồi, giờ là quá nửa đêm.

Trong phòng hắn vốn là đã được tri kỷ chuẩn bị chút điểm tâm, nhưng phòng đấy đã có người bá chiếm, chỗ này chẳng có gì cả.

Bảo hắn đi tìm Thanh Khâu Quyết thì thôi, thà chết đói còn hơn.

Bây giờ phòng bếp hẳn là cũng không có ai, chắc cũng còn mấy cái bánh bao thừa hay điểm tâm gì đó.

Đó dù gì cũng là phòng bếp, một chút nguyên liệu nấu ăn chả nhẽ cũng không có?

Trước khi tiếng kêu "oán niệm" thứ tư của bụng vang lên, Tạ Lăng Du đứng dậy, lén lút đẩy một cánh cửa ra.

Quá tốt, không có ai cả.

Vậy thì... Chuẩn bị hành động thôi!

Tạ Lăng Du rón rén chạy một mạch đến phòng bếp. Những chỗ khác có đèn nhưng phòng bếp thì sẽ tối lửa tắt đèn.

Hắn gian nan lần mò trong bóng tối định tìm một ngọn nến hay một cây đèn gì đấy. Tạ Lăng Du dần thích ứng với bóng tối, có thể miễn cưỡng thấy được một chút hình ảnh. Tay hắn sờ được một cái gì đó giống với nến, vội vàng tiến lại gần xem.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên không báo trước,

Trong màn đêm tĩnh mịch.

Tạ Lăng Du sợ đến mức dựng hết lông tơ, cả người run lên không báo trước, chợt quay đầu lại nhìn.

Trong yên lặng một vật hình người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm Tạ Lăng Du sợ khiếp vía. Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập và hô hấp hỗn loạn.

Ngay sau đó, tiếng cọ xát vang lên, ánh lửa bừng lên không báo trước. Tạ Lăng Du nhắm mắt, mở mắt ra liền phát hiện vị đối diện đúng là cái tên Thanh Khâu Quyết đã bá chiếm phòng và điểm tâm của hắn.

Thế này quá xấu hổ rồi.

Thanh Khâu Quyết ngắm nhìn dáng vẻ xấu hổ và bối rối của hắn, cũng không nói lời nào cứ như vậy mà nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

Tạ Lăng Du thẹn quá hóa giận, ghì giọng nói: "Còn không phải tại huynh chiếm phòng của ta à."

Nói xong, bụng hắn kêu lên một tiếng như là phụ họa.

Tạ Lăng Du xụ mặt, ôm tay che bụng.

Đã đến mức này rồi cũng không cần phải giữ thể diện gì nữa. Hắn cứ thế bất chấp tất cả, quay người đi cướp đồ ăn. Giờ hắn mới phát hiện ra trên bàn căn bản không phải là ngọn nến là mà một cây cà rốt dài.

Bánh bao gì đó cũng không có, chỉ còn một ít nguyên liệu nấu ăn cơ bản. Tạ Lăng Du nhìn sọt mì đến phát sầu.

Tuy rằng hắn không phải loại trẻ con được nuông chiều từ bé nhưng hắn thật sự chưa từng xuống bếp bao giờ. Dù sao nửa đêm đói không tìm thấy gì ăn, hắn cũng đau đầu một trận.

Nhưng thật ra là trận thứ hai.

Lần đầu tiên là khi đi theo Thái Tử điện hạ đến Thanh Khâu phủ. Lúc đó hắn khoảng chừng mười mấy tuổi, còn chưa vỡ giọng.

Thanh Khâu phủ không có nếp chuẩn bị điểm tâm trong phòng. Nửa đêm Tạ Lăng Du quá đói bụng liền lặng lẽ lẻn vào phòng bếp. Từ xa hắn nhìn thấy có ánh đèn liền rất vui.

Hắn hồ hởi chạy vào, mũi ngửi thấy mùi hương, ngước mắt liền thấy một tiểu công tử tầm tầm hắn mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Tiểu công tử biểu cảm nhàn nhạt, nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục làm việc của mình, cũng không có ý định lên tiếng, một mình nấu mì, trên tay còn có vết bầm tím. Tạ Lăng Du không dám lên tiếng, sợ sệt nhìn y.

Trong nồi bốc lên mùi hương mê người. Tạ Lăng Du nhìn động tác của y thành thạo thêm dầu thêm muối, lén nuốt nước miếng.

Tiểu công tử liếc nhìn tặng cho hắn một ánh mắt.

"Có chuyện gì?" Y mất kiên nhẫn lên tiếng.

Mắt Tạ Lăng Du sáng lên, nhỏ nhẹ hỏi: "Ca ca, huynh đang làm mì sợi sao?"

Hắn hết sức ám chỉ nhìn đồ ăn trong nồi của y, ánh mắt đầy sự mong đợi.

Tiểu công tử khựng lại một chút, không lên tiếng.

Một lúc lâu sau Tạ Lăng Du cũng không được trả lời, hy vọng trong mắt vơi bớt một chút, hơi tủi thân nhìn mũi chân, hai chân không an phận mà rung rung.

Đột nhiên, vạt áo đen kim văn xuất hiện trước mắt hắn, một làn sương mùi và mùi hương đồ ăn chín ùa vào mặt. Một bát mì được đưa đến trước mặt hắn.

Tạ Lăng Du bất ngờ mở to hai mắt, ngước mắt lên nhìn.

Giờ đây hắn mới phát hiện tiểu công tử trông rất đẹp, mắt phượng trong trẻo, làn da trắng nõn còn hơi hồng hào.

Tiểu công tử thấy hắn ngồi im cả nửa ngày, có chút không kiên nhẫn: "Ngươi có ăn hay không?"

Tạ Lăng Du lúc này mới nhanh tay nhận lấy bát, cảm kích nói: "Cảm ơn ca ca!"

Tiểu công tử lạnh lùng "ừ" một tiếng, bản thân lại đi nấu thêm một bát mì. Tạ Lăng Du ăn ngấu nghiến xong cũng không vội đi mà ghé vào đó với tiểu công tử, đôi mắt mở to còn cười ngây ngô với người ta.

Sau khi ăn uống no nê thêm tâm trạng lại vui vẻ, đôi mắt mơ mơ màng màng càng ngày càng không mở nổi trông như đã nỗ lực như không thành công.

Tiểu công tử ăn xong, ngẩng đầu lên phát hiện đứa nhỏ đã ngủ rồi, cái miệng nhỏ chúm chím hơi chu ra, lông mi dài, mặt ửng đỏ.

Y lạnh lùng cười một tiếng, cất bước rời đi, đóng cửa lại.

Một lúc lâu sau, cửa phòng bếp lại bị đẩy ra, có người đến rồi đi.

Sáng sớm hôm sau, trù nương phát hiện ra Tạ Lăng Du ở chỗ này, hoảng hốt nhanh lẹ đánh thức bé dậy: "Buổi tối sao tiểu công tử lại ngủ ở đây, mau về phòng đi cảm lạnh thì không tốt đâu."

Tạ Lăng Du còn buồn ngủ dụi mắt, cảm giác như có gì đó sắp trượt từ trên vai xuống, hắn kéo lại để xem.

Là một tấm áo choàng màu đen, phía trên có kim văn rất đẹp.

Phong cách của tiểu hồ ly.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6075 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5518 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5219 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4996 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4832 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4799 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter