Chương 46: Níu Giữ
Một buổi sáng bắt đầu sau một đêm đông tuyết lạnh, bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn thường ngày. Ánh nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu xuống tạo nên một màu vàng nhẹ tràn ngập khắp nơi. Những tán cây xanh tươi trang trí trước bệnh viện trông như được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, làm cho không khí trở nên trong lành hơn bao giờ hết.Nhìn ra khung cửa sổ, tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cao làm cho phong cảnh trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh của đêm đông đọng lại trên ô cửa và trong cả căn phòng gần như đã đóng kín. Một ngày mới lại bắt đầu.- Chị Duệ Trân, buổi hội thảo sắp bắt đầu rồi.Lộ Lộ bên ngoài hành lang chạy lại, cô ấy nhanh chóng đập cửa để gọi cô. Sợ rằng ngày hôm qua cô đã quá sức nên mới bảy rưỡi sáng đã đến gọi cô dậy. Bình thường cô vẫn có một căn phòng riêng ở bệnh viện, một căn phòng có đầy đủ giường ngủ và phòng tắm để cô nghỉ lại sau mỗi đêm tăng ca không muốn về nhà. Thường thì thời gian cô ở lại bệnh viện nghỉ ngơi còn nhiều hơn thời gian cô trở về nhà.- Chị ra ngay đây.Cô nhanh chóng thay quần áo rồi chải lại tóc. Cầm tài liệu trên bàn cô mở cửa bước ra ngoài. Hôm nay đã nắng ấm hơn hôm qua cũng dễ dàng hơn khi cơ thể cô không bắt buộc phải chịu cái lạnh đến cắt da cắt thịt. Hội thảo bắt đầu vào ba giờ chiều nhưng cô phải lên máy bay lúc chín giờ sáng. Trước khi đi cô thuận đường liền ghé qua phòng bệnh của anh.- Tử Quân, sức khỏe anh sao rồi? Vết thương đã đỡ hơn chưa?Cô bước vào trong phòng hỏi thăm anh còn Lộ Lộ chờ cô ngoài cửa. Cô sẽ phải đi sang thành phố M để dự hội thảo về tâm lý học và điều trị bệnh tâm thần hội chứng stress trầm trọng PTSD nên có lẽ trong một khoảng thời gian sẽ không được gặp anh. Cô đến đây chỉ để nói lời tự biệt.- Em sắp đi đâu sao?Anh đặt bản báo cáo trên tay xuống rồi nhìn bộ đồ trên người cô kèm với hành lý mà Lộ Lộ mang theo. Chỉ đơn giản vài chi tiết nhỏ dễ dàng quan sát được anh liền có thể suy đoán ra.- Đúng vậy, em chuẩn bị sang thành phố M để dự hội thảo. Có lẽ sẽ mất vài ngày.Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt đã dịu dàng đi phân nửa. Có lẽ trái tim của cô đã được hơi ấm của anh cảm hóa trong ngày đông đêm qua.- Tôi đi cùng em.Bây giờ để cô rời xa anh thì chẳng khác nào để cô đi vào chỗ nguy hiểm. Biết rằng Duệ Trân không phải người con gái bình thường nhưng anh vẫn không thể nào yên tâm. Một mình cô không thể đối phó lại với một Dạ Hoắc Tước, với cả một Dương Long.- Anh đang bị thương vẫn nên ở lại đây thì hơn.Nói rồi cô nhìn ra bên ngoài, Lộ Lộ đã bắt đầu giục vì không còn nhiều thời gian. Cô phải dùng bữa sáng và đến sân bay làm thủ tục trước khi đi. Duệ Trân nhìn anh rồi lập tức đứng dậy, cô cầm lấy túi xách bên cạnh giường rồi nhẹ mỉm cười.- Đến lúc em phải đi rồi.Cô xoay người bước ra cửa, không nhanh không chậm. Rốt cuộc cô vẫn không muốn rời xa anh nhưng tình thế cấp bách, cô cũng không thể tìm người thay thế. Bước chân vừa bước ra khỏi cửa phòng cánh tay của cô lập tức bị một lực kéo lại. Cơ thể cô mất thăng bằng liền ngã về phía sau, nằm gọn trong vòng tay của anh.- Lộ Lộ, cô đi trước đi. Lát nữa bác sĩ Cẩn sẽ cùng tôi đến sau.Anh ôm lấy cô rồi nhìn Lộ Lộ như ra lệnh. Cái khí tức của anh đã hoàn toàn áp đi lý trí của Lộ Lộ, sợ rằng nếu không làm theo anh có lẽ cô ấy sẽ không sống nổi. Nhưng rồi cái trách nghiệm của bản thân không cho phép cô được chùn bước, Lộ Lộ nhìn anh, giọng nói run run trả lời.- Nhưng còn cuộc hội thảo của chị Cẩn…Ánh mắt không dám ngước lên nhìn anh Lộ Lộ chỉ dám cúi đầu xuống đất mà nói. Chưa bao giờ cô nhìn thấy một Cảnh Tử Quân đáng sợ như bây giờ, ánh mắt của anh đục ngầu, hoàn toàn không giống với một người đang bị thương nặng.- Lát nữa tôi sẽ đem cô ấy đến đúng giờ." Rầm. "Còn không để Lộ Lộ kịp trả lời cánh cửa đã bị sức của anh thô bạo mà đóng chặt. Cô giật mình nhìn vào cửa phòng rồi cũng đành lặng lẽ mà rời đi.- Khoan đã, anh làm gì vậy? Cảnh Tử Quân, mau buông tôi ra.Cô cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng sức của cô lại không thể so với anh. Tuy rằng Tử Quân đang bị thương nhưng chẳng hiểu tại sao anh vẫn khỏe đến vậy. Hai tay của cô bị anh nắm chặt rồi khóa lại, khóe môi Tử Quân nhẹ cong lên, anh nhìn cô như thú đói nhìn thấy mồi.- Duệ Trân, hôm qua tôi đã nói với em, một tiếng một hiệp. Theo như tôi được biết thì lúc em lên xe tôi và lúc em trở về bệnh viện là vừa tròn bốn tiếng. Em không định trả cho tôi sao?" Bốn… bốn tiếng sao? "Vậy ra anh coi đó là lời nói thật. Duệ Trân vô cùng ấm ức không nói nên lời, dù gì thì bây giờ cô cũng có việc cần đi, nếu như anh làm vậy chẳng phải là muốn phế cô hay sao?- Này anh buông tôi ra. Anh có phải là cầm thú đâu mà không biết lúc nào nên lúc nào không nên. Tôi nói cho anh biết…Còn chưa để cô kịp nói hết câu thì anh đã chặn miệng cô lại. Một cảm giác ướt át nhưng vô cùng mềm mại chiếm lấy tâm trí cô. Chiếc lưỡi hư hỏng kia không ngừng khuấy đảo bên trong để thâm nhập vào khoang miệng của cô, hút hết mật ngọt bên trong nó. Cô không ngừng giãy giụa nhưng càng giãy giụa cô lại càng bị anh khóa chặt dưới thân. Tâm trí cô bị phủ bởi mật ngọt của nụ hôn khi nãy, Tử Quân rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia để lại một đường dây như đang liên kiết hai người giữa không gian im lặng.Gương mặt cô đỏ ửng đôi mắt đã thấm đẫm ý tình. Không ngờ rằng một Cẩn Duệ Trân mạnh mẽ thường ngày bao nhiêu ở trên giường lại dễ dàng bị kích thích bấy nhiêu. Anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia là hình ảnh của anh, anh đã chiếm trọn ánh nhìn ấy.- Không được, mau buông tôi ra… chuyến bay.Cô nhíu mày vùng vẫy rồi đưa chân đạp lên người anh. Cô không thể để bản thân đi muộn, hội thảo bắt đầu lúc ba giờ, từ đây qua thành phố M cũng mất một tiếng. Nếu không đi sớm cô sẽ không kịp chuẩn bị.- Duệ Trân…Anh cúi xuống sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào khiến cô bất giác rùng mình. Bàn tay anh buông lỏng rồi ôm lấy eo nhỏ của cô. Duệ Trân nhíu mày, giờ đây lại bắt cô phải lựa chọn. Nhưng rồi bản năng công việc trỗi dậy, cô đưa tay đẩy anh ra rồi nói.- Không được, hội thảo lần này vô cùng quan trọng, tôi không thể đến muộn.Cơ thể to lớn kia vẫn không chịu buông tha cho cô mà còn ra sức đè cô xuống dưới giường. Gương mặt lãnh đạm thường ngày hôm nay ở trên thân cô lại trở nên vô sỉ đến lạ, ánh mắt như muốn độc chiếm lấy cơ thể của cô, bàn tay xiết chặt eo cô như muốn giữ cô lại.- Cảnh Tử Quân, anh làm gì vậy? Muộn giờ của tôi rồi, mau buông ra đi.Cho dù cố gắng đến mức nào đi chăng nữa thì cô vẫn không thể gỡ anh ra khỏi người cô. Anh vẫn một mực ôm lấy cô, bàn tay xiết chặt không chịu buông lấy một chút.Nhìn lên đồng hồ đã là tám giờ hơn cô lập tức đánh mạnh vào vai anh rồi vùng vẫy muốn thoát ra. Không ngờ rằng khi cô không để ý bàn tay đã đánh trúng vết thương của anh.- Tiểu Trân Trân, em cũng ác thật đấy. Chỗ này… đau lắm đó.Ánh mắt anh như sắp khóc khi cô đánh vào vết thương vẫn chưa lành. Duệ Trân liền nhìn lại nơi mà bản thân vừa dùng hết sức lực để đánh mạnh xuống, đúng thật là vết thương chưa lành do tối hôm qua để lại. Một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tâm trí cô, Duệ Trân hạ tay xuống rồi nhỏ giọng.- Xin… xin lỗi.Thấy cô đã mắc bẫy Tử Quân liền hôn lên đôi mắt mang màu tội lỗi của cô. Anh dịu dàng chạm lên gương mặt xinh đẹp của cô rồi nhỏ giọng.- Có Tiểu Trân Trân ở đây, không đau nữa.