Chương 6
Lão thái thái gác cổng thứ hai không chịu vào nhà, thấy đã là buổi trưa, Khương Họa vẫn chưa thấy đâu, cái lò sưởi nhỏ mà lão thái thái cầm đã chẳng còn hơi nóng từ lâu: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là xe ngựa bị hỏng?".
Ma ma cũng mất tự tin: "Không thể nào? Trịnh quản gia đích thân đi đón mà. Ông ấy đã chuẩn bị trước đó hai ngày rồi, xe ngựa chắc chắn cũng đã được kiểm tra".
"Không được, ta phải đến cửa lớn chờ, vậy thì xe ngựa đi vào ngõ là ta biết ngay". Lão thái thái cất bước đi. Bà đứng lâu quá nên hai chân đều tê cứng, vừa bước đi là thân thể loạng choạng suýt ngã.
May mà ma ma kịp đỡ tay bà, hai nàng hầu gái theo hầu chạy đến kéo và ôm lại, bấy giờ mới giúp lão thái thái ổn định.
“Lão thái thái, ngài vào phòng chờ đi" - Ma ma sợ tới mức suýt nữa hồn cũng bay đi, “Nếu ngài ngã rồi thì khi cô nương trở về sẽ đau lòng biết bao”.
“Không vào!” - Lão thái thái kiên quyết: “Ta chỉ tê chân thôi, hoạt động chút thì hết mà".
Ma ma biết lão thái thái đang vội muốn gặp cháu gái quý báu nên không dám ngăn cản, hai người hầu đỡ lão thái thái, từ từ nhấc chân đi về phía cửa.
Cửa mở ra, một bóng người gầy gò lẳng lặng đứng ở cửa, chắp tay sau lưng nhìn con hẻm ngoài cửa.
Không biết ông đã đứng bao lâu, trên hai vai đầy lá khô rơi.
Nghe thấy động tĩnh, Khương Vĩ quay đầu nhìn sang: "Lão thái thái, sao mẹ ra đây?".
Khương Vĩ sáu năm qua đã thay đổi rất nhiều, gầy đi rất nhiều, cũng hốc hác hơn. Dù sao cũng là con ruột của mình, lão thái thái làm sao không đau lòng cho y, nhưng từ khi Khương Họa bỏ nhà đi, họ cũng hiếm khi nói chuyện với nhau.
Lão thái thái chỉ nhẹ gật đầu: "Mẹ đến chờ Họa Họa".
Khương Vĩ đã đợi ở đây từ khi Trịnh quản gia đi ra ngoài từ sáng sớm, ông cũng biết lão thái thái cũng nóng lòng muốn nhìn thấy Khương Họa và Khương Trừng như ông, chắc chắn sẽ không muốn về phòng, vì vậy ông ra lệnh cho người gác cổng: "Chuyển ghế dựa ra, đổi than củi lò sưởi tay cho lão thái thái".
Lão thái thái thật sự tê nhức chân, cũng không nhún nhường nữa mà ngồi xuống ghế.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm con hẻm, không ai lên tiếng, cứ như vậy mà im lặng chờ đợi hơn một canh giờ.
“Khụ khụ" - Lão thái thái nhìn Khương Vĩ đang đứng thẳng người: “Hôm nay không phải lên nha sao?".
Ánh mắt Khương Vĩ không ngừng nhìn chằm chằm lối vào của con hẻm: “Con đã xin nghỉ phép rồi". Bộ Lễ gần đây không bận rộn, nhưng theo quy định, mỗi mười ngày ông mới được nghỉ một ngày. Từ khi Trưởng công chúa gả vào, ông chẳng muốn về nhà nữa. Bất cứ việc gì trong Bộ Lễ, ông cũng giành làm, và đây là lần đầu tiên ông xin nghỉ phép sau sáu năm.
Lão thái thái đang định nói gì đó thì hai mắt Khương Vĩ sáng lên, giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm: "Về rồi!".
Một chiếc xe ngựa rẽ vào con hẻm, đúng là chiếc xe ngựa của nhà mình.
Lão thái thái thình lình đứng dậy bước ra hai bước, hai người hầu nhanh chóng đỡ bà.
Trong xe ngựa đúng là Khương Họa, nàng vén rèm, ló đầu ra nhìn con hẻm quen thuộc, chỉ thấy bà nội và phụ thân nàng đứng đó ở cổng nhà.
Khương Họa sững sờ một chút, trong nháy mắt đó, nàng khó có thể tin vào mắt mình.
Nàng rời đi năm tám tuổi, đã sớm hiểu chuyện.
Nàng nhớ rõ bà nội còn tóc đen, trên mặt chỉ có nếp nhăn rất nhẹ, tại sao người đứng ở cửa lại có mái tóc hoa râm và nếp nhăn sâu như vậy ở đuôi mắt và khóe miệng? Đó là bà nội ư?
Thế nhưng trông bà rất háo hức, ánh mắt nóng bỏng, rơm rớm nước mắt, đôi mắt quen thuộc ấy rõ ràng là bà nội của nàng!
Còn cha của nàng, người cha đẹp trai tuấn tú của nàng sao lại trở nên gầy gò và hốc hác như vậy?! Bộ cẩm bào màu xanh trúc trên người ông quá khổ, cứ như được treo trên một bộ khung xương vậy.
Khương Họa suýt nữa thì bật khóc.
Không đợi xe ngựa dừng lại, nàng đã nhảy xuống.
“Cô nương cẩn thận!” - Hai nàng hầu gái của Lan Nha và Sơ Đồng giật mình, băng ghế xe còn chưa dựng mà cô nương đã nhảy xuống thế này sẽ rất dễ bị thương!
Khương Vĩ sải bước dài tiến tới, ôm lấy Khương Họa nhảy xuống.
Ông lo lắng con gái mình bị ngã nên chẳng kịp nghĩ suy gì đã lao tới ôm chầm lấy con. Ngay khi cơ thể mềm mại ngã vào vòng tay ông, ông chợt nhớ tới khi con gái bảo bối còn nhỏ, cô bé đáng yêu vô cùng, chỉ cần thấy ông từ nha môn về nhà là chắc chắn sẽ giang đôi tay nhỏ bé bảo ông ôm. Nếu ông chậm một bước, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng sẽ méo xệch, nước mắt trào ra trên đôi mắt to đen trắng, khiến ông nhìn mà lòng nhũn ra.
Khương Vĩ có chút không muốn buông tay, nhưng con gái lớn rồi, không thể ôm mãi thế được.
Ông từ từ buông tay ra, nhưng Khương Họa lại ôm eo ông, gục đầu vào ngực ông, lớn tiếng kêu: "Cha!".
“Ừ" - Khương Vĩ đáp lại, giọng nói của con gái có gì đó không ổn, nghe như nàng đang khóc, ông đưa bàn tay to của mình lên đầu nàng xoa khẽ hai cái: “Họa Họa?".
Khương Họa vốn không muốn khóc.
Nhưng khi vòng tay qua eo cha, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng ông gầy đi bao nhiêu, quả thực chỉ còn lại một nắm xương.
Khương Họa hối hận rồi, đáng ra nàng không nên tùy hứng chạy trốn khỏi nhà, cũng không nên ở Tô Châu tận sáu năm, cho dù trong nhà này có Trưởng công chúa chiếm vị trí mẫu thân thì dù sao cũng còn bà nội và cha ở đây. Nàng nên về sớm một chút, về cùng cha và bà nội.
Áo bào trên ngực Khương Vĩ nhanh chóng trở nên ướt át.
“Họa Họa đừng khóc" - Khương Vĩ hoảng sợ dỗ nàng như một đứa trẻ: “Bé con ngoan, đừng khóc, muốn gì thì cứ nói cho cha".
Khương Họa ngẩng đầu khỏi vòng tay của Khương Vĩ, nước mắt trong suốt như ngọc vỡ vụn, chảy dài trên gò má trắng nõn mềm mịn, nhỏ xuống chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng: "Cha quá gầy, con muốn cha béo lên một chút".
Nàng khóc thút thít, Khương Vĩ nghe kỹ mới rõ lời nàng nói, bèn cười lấy khăn mặt trong ống tay áo ra, mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Được, mỗi bữa cha sẽ ăn hai bát cơm, sẽ tăng cân sớm thôi".
Khương Họa đứng thẳng người dậy, đi tới trước mặt lão thái thái, quỳ phịch trên mặt đất: “Bà nội, cháu gái bất hiếu!”. Nàng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy chân lão thái thái, những giọt nước mắt vừa lau khô lại trào ra.
“Họa Họa của bà!” - Lão thái thái cuối cùng cũng nhìn thấy đứa cháu gái quý giá của mình, vòng tay qua vai nàng, nước mắt tuôn rơi.
“Ơ kìa, cô nương đã trở lại rồi, đây là chuyện vui lớn mà, sao lại khóc chứ" - Ở một bên, ma ma cười nói.
Lão thái thái lau nước mắt, kéo Khương Họa đứng dậy, nhìn trái nhìn phải: "Họa Họa của bà trưởng thành rồi, trông còn đẹp hơn khi còn bé, đúng là nàng tiên nhỏ trên trời!".
“Bà nội!” - Khương Họa ôm lấy cánh tay của lão thái thái,õng ẹo làm nũng: “Con nên trở về với bà sớm hơn một chút, xin lỗi...".
“Không sao". Lão thái thái âu yếm kéo tay nàng: “Chỉ cần Họa Họa vui vẻ, bà nội sẽ vui vẻ".
Khương Trừng xuống xe từ lâu đã đợi ở bên cạnh, thấy chị gái không còn khóc nữa, bấy giờ cậu mới bước lên trước, quỳ xuống quỳ lạy một cách quy củ: "Phụ thân, bà nội".
Cậu lớn lên ở Tô Châu từ khi còn là một đứa trẻ, cậu không chút ấn tượng nào với nhà của mình ở kinh đô, cũng chẳng nhớ được cha và bà nội. Cậu không có nỗi vui sướng gặp lại sau thời gian dài chia xa, chỉ là thấy chị gái khóc thương tâm thế thì hơi đau lòng.
Đứa con gái quý giá được nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều thế nào cũng đủ, giờ nhìn thấy con trai, Khương Vĩ mới nhớ tới uy nghiêm của bậc làm cha. Ông khẽ ho một tiếng: "Trừng ca nhi, dậy đi, con thường hay đọc sách gì? Thầy giáo đã dạy gì?".
Khương Trừng đã vỡ lòng khi mới ba tuổi, cậu mời gia sư* cho cậu, những điều này Khương Họa đã nói trong thư.
* 西席 (tây tịch): ghế khách (tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây), mình để là gia sư cho dễ hiểu nhé
Khương Trừng chưa kịp trả lời đã bị lão thái thái kéo vào trong lòng: "Trừng ca nhi, có mệt không? Ngồi thuyền có khó chịu không?".
Khương Trừng nhìn cha, lại nhìn bà nội, không biết nên trả lời ai trước.
Khương Họa nở nụ cười, ôm lấy cánh tay lão thái thái lắc lắc: "Bà nội, chúng ta vào phòng nói chuyện đi, đứng ở cửa hoài cũng không hay".
“Đúng, đúng, vào phòng". Lão thái thái một tay cầm lấy Khương Họa, một tay Khương Trừng, xoay người rời đi, Khương Vĩ cũng chậm rãi đi theo, nhìn bóng lưng của con gái, rồi lại nhìn con trai, lớp vỏ cứng rắn lạnh lẽo bao bọc trái tim như muốn nứt ra, một làn gió xuân ấm áp thổi vào.
Cả bốn người trở lại viện của lão thái thái.
Khương Họa ngồi bên cạnh lão thái thái, ôm cánh tay bà, Khương Vĩ và Khương Trừng bên dưới.
Lão thái thái hỏi thăm tình hình trên đường, Khương Trừng trả lời từng cái một.
Khương Vĩ chăm chú lắng nghe, con trai tuy còn nhỏ nhưng tiến thoái có độ, nói năng rành rọt rõ ràng, xem ra ở Tô Châu được dạy dỗ rất tốt.
“Tề ma ma hơi say sóng, nhưng những người khác đều không sao". Khương Trừng nghiêm nghị nói về tình hình khi trở lại: “Từ nhỏ con đã quen ngồi thuyền, Họa Họa ở Tô Châu cũng được sáu năm rồi, đã quen với điều đó từ lâu. Hai bọn con ngồi thuyền về cũng thấy không vất vả gì".
“Đó là chị gái của con, sao con có thể gọi là ''Họa Họa?" - Vẻ mặt Khương Vĩ trầm xuống: "Không phải con luôn gọi như vậy đó chứ?".
Khương Trừng sững sờ một lúc, bởi vì cậu, mợ, anh họ, và chị dâu họ của cậu đều gọi như vậy, từ khi có trí nhớ cậu cũng gọi theo như vậy, sau đó mặc dù cậu biết nên gọi là "tỷ tỷ", song thói quen thuở nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi được.
Cậu xấu hổ đứng dậy, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Khương Họa không nỡ để em trai khó xử, giận dỗi nói: "Cha nghiêm khắc như vậy làm gì? Con thích Trừng ca nhi gọi con như vậy. Từ nhỏ nó đã gọi con như vậy rồi, cũng chẳng sửa được".
Con gái bảo bối đã nói như vậy, Khương Vĩ tự nhiên không có gì để nói: "Vậy... được rồi, nếu Họa Họa thích thì về sau không cần đổi".
Khương Trừng lén nhìn Khương Họa một cái, chị gái thật là lợi hại, cha nghe lời chị nói xong không phản bác chút nào.
Trong phòng bọn họ đang nói cười nói, Tề ma ma lại có chút sốt ruột. Bà theo cô nương trở về, cô nương đã gặp lão thái thái và lão gia, nhưng vẫn chưa gặp Trưởng công chúa đâu. Tuy rằng nói là cô nương trời sinh đã ôm ý thù địch với Trưởng công chúa, nhưng tôn ti bày ra đó, cô nương phải bái kiến chứ.
Khương Họa đã sớm nhìn thấy biểu cảm của Tề ma ma, thấy bà cứ nhìn sắc trời thì đã biết bà ấy có ý gì.
Khương Họa đứng lên: "Bà nội, cha, con và Trừng ca nhi nên đi thỉnh an Trưởng công chúa rồi".
Nàng đã trốn sáu năm, nhưng khi trở lại lần này, nàng không thể trốn thoát được nữa. Đối với chuyện này, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Ma ma cũng mất tự tin: "Không thể nào? Trịnh quản gia đích thân đi đón mà. Ông ấy đã chuẩn bị trước đó hai ngày rồi, xe ngựa chắc chắn cũng đã được kiểm tra".
"Không được, ta phải đến cửa lớn chờ, vậy thì xe ngựa đi vào ngõ là ta biết ngay". Lão thái thái cất bước đi. Bà đứng lâu quá nên hai chân đều tê cứng, vừa bước đi là thân thể loạng choạng suýt ngã.
May mà ma ma kịp đỡ tay bà, hai nàng hầu gái theo hầu chạy đến kéo và ôm lại, bấy giờ mới giúp lão thái thái ổn định.
“Lão thái thái, ngài vào phòng chờ đi" - Ma ma sợ tới mức suýt nữa hồn cũng bay đi, “Nếu ngài ngã rồi thì khi cô nương trở về sẽ đau lòng biết bao”.
“Không vào!” - Lão thái thái kiên quyết: “Ta chỉ tê chân thôi, hoạt động chút thì hết mà".
Ma ma biết lão thái thái đang vội muốn gặp cháu gái quý báu nên không dám ngăn cản, hai người hầu đỡ lão thái thái, từ từ nhấc chân đi về phía cửa.
Cửa mở ra, một bóng người gầy gò lẳng lặng đứng ở cửa, chắp tay sau lưng nhìn con hẻm ngoài cửa.
Không biết ông đã đứng bao lâu, trên hai vai đầy lá khô rơi.
Nghe thấy động tĩnh, Khương Vĩ quay đầu nhìn sang: "Lão thái thái, sao mẹ ra đây?".
Khương Vĩ sáu năm qua đã thay đổi rất nhiều, gầy đi rất nhiều, cũng hốc hác hơn. Dù sao cũng là con ruột của mình, lão thái thái làm sao không đau lòng cho y, nhưng từ khi Khương Họa bỏ nhà đi, họ cũng hiếm khi nói chuyện với nhau.
Lão thái thái chỉ nhẹ gật đầu: "Mẹ đến chờ Họa Họa".
Khương Vĩ đã đợi ở đây từ khi Trịnh quản gia đi ra ngoài từ sáng sớm, ông cũng biết lão thái thái cũng nóng lòng muốn nhìn thấy Khương Họa và Khương Trừng như ông, chắc chắn sẽ không muốn về phòng, vì vậy ông ra lệnh cho người gác cổng: "Chuyển ghế dựa ra, đổi than củi lò sưởi tay cho lão thái thái".
Lão thái thái thật sự tê nhức chân, cũng không nhún nhường nữa mà ngồi xuống ghế.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm con hẻm, không ai lên tiếng, cứ như vậy mà im lặng chờ đợi hơn một canh giờ.
“Khụ khụ" - Lão thái thái nhìn Khương Vĩ đang đứng thẳng người: “Hôm nay không phải lên nha sao?".
Ánh mắt Khương Vĩ không ngừng nhìn chằm chằm lối vào của con hẻm: “Con đã xin nghỉ phép rồi". Bộ Lễ gần đây không bận rộn, nhưng theo quy định, mỗi mười ngày ông mới được nghỉ một ngày. Từ khi Trưởng công chúa gả vào, ông chẳng muốn về nhà nữa. Bất cứ việc gì trong Bộ Lễ, ông cũng giành làm, và đây là lần đầu tiên ông xin nghỉ phép sau sáu năm.
Lão thái thái đang định nói gì đó thì hai mắt Khương Vĩ sáng lên, giống như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm: "Về rồi!".
Một chiếc xe ngựa rẽ vào con hẻm, đúng là chiếc xe ngựa của nhà mình.
Lão thái thái thình lình đứng dậy bước ra hai bước, hai người hầu nhanh chóng đỡ bà.
Trong xe ngựa đúng là Khương Họa, nàng vén rèm, ló đầu ra nhìn con hẻm quen thuộc, chỉ thấy bà nội và phụ thân nàng đứng đó ở cổng nhà.
Khương Họa sững sờ một chút, trong nháy mắt đó, nàng khó có thể tin vào mắt mình.
Nàng rời đi năm tám tuổi, đã sớm hiểu chuyện.
Nàng nhớ rõ bà nội còn tóc đen, trên mặt chỉ có nếp nhăn rất nhẹ, tại sao người đứng ở cửa lại có mái tóc hoa râm và nếp nhăn sâu như vậy ở đuôi mắt và khóe miệng? Đó là bà nội ư?
Thế nhưng trông bà rất háo hức, ánh mắt nóng bỏng, rơm rớm nước mắt, đôi mắt quen thuộc ấy rõ ràng là bà nội của nàng!
Còn cha của nàng, người cha đẹp trai tuấn tú của nàng sao lại trở nên gầy gò và hốc hác như vậy?! Bộ cẩm bào màu xanh trúc trên người ông quá khổ, cứ như được treo trên một bộ khung xương vậy.
Khương Họa suýt nữa thì bật khóc.
Không đợi xe ngựa dừng lại, nàng đã nhảy xuống.
“Cô nương cẩn thận!” - Hai nàng hầu gái của Lan Nha và Sơ Đồng giật mình, băng ghế xe còn chưa dựng mà cô nương đã nhảy xuống thế này sẽ rất dễ bị thương!
Khương Vĩ sải bước dài tiến tới, ôm lấy Khương Họa nhảy xuống.
Ông lo lắng con gái mình bị ngã nên chẳng kịp nghĩ suy gì đã lao tới ôm chầm lấy con. Ngay khi cơ thể mềm mại ngã vào vòng tay ông, ông chợt nhớ tới khi con gái bảo bối còn nhỏ, cô bé đáng yêu vô cùng, chỉ cần thấy ông từ nha môn về nhà là chắc chắn sẽ giang đôi tay nhỏ bé bảo ông ôm. Nếu ông chậm một bước, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng sẽ méo xệch, nước mắt trào ra trên đôi mắt to đen trắng, khiến ông nhìn mà lòng nhũn ra.
Khương Vĩ có chút không muốn buông tay, nhưng con gái lớn rồi, không thể ôm mãi thế được.
Ông từ từ buông tay ra, nhưng Khương Họa lại ôm eo ông, gục đầu vào ngực ông, lớn tiếng kêu: "Cha!".
“Ừ" - Khương Vĩ đáp lại, giọng nói của con gái có gì đó không ổn, nghe như nàng đang khóc, ông đưa bàn tay to của mình lên đầu nàng xoa khẽ hai cái: “Họa Họa?".
Khương Họa vốn không muốn khóc.
Nhưng khi vòng tay qua eo cha, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng ông gầy đi bao nhiêu, quả thực chỉ còn lại một nắm xương.
Khương Họa hối hận rồi, đáng ra nàng không nên tùy hứng chạy trốn khỏi nhà, cũng không nên ở Tô Châu tận sáu năm, cho dù trong nhà này có Trưởng công chúa chiếm vị trí mẫu thân thì dù sao cũng còn bà nội và cha ở đây. Nàng nên về sớm một chút, về cùng cha và bà nội.
Áo bào trên ngực Khương Vĩ nhanh chóng trở nên ướt át.
“Họa Họa đừng khóc" - Khương Vĩ hoảng sợ dỗ nàng như một đứa trẻ: “Bé con ngoan, đừng khóc, muốn gì thì cứ nói cho cha".
Khương Họa ngẩng đầu khỏi vòng tay của Khương Vĩ, nước mắt trong suốt như ngọc vỡ vụn, chảy dài trên gò má trắng nõn mềm mịn, nhỏ xuống chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng: "Cha quá gầy, con muốn cha béo lên một chút".
Nàng khóc thút thít, Khương Vĩ nghe kỹ mới rõ lời nàng nói, bèn cười lấy khăn mặt trong ống tay áo ra, mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Được, mỗi bữa cha sẽ ăn hai bát cơm, sẽ tăng cân sớm thôi".
Khương Họa đứng thẳng người dậy, đi tới trước mặt lão thái thái, quỳ phịch trên mặt đất: “Bà nội, cháu gái bất hiếu!”. Nàng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy chân lão thái thái, những giọt nước mắt vừa lau khô lại trào ra.
“Họa Họa của bà!” - Lão thái thái cuối cùng cũng nhìn thấy đứa cháu gái quý giá của mình, vòng tay qua vai nàng, nước mắt tuôn rơi.
“Ơ kìa, cô nương đã trở lại rồi, đây là chuyện vui lớn mà, sao lại khóc chứ" - Ở một bên, ma ma cười nói.
Lão thái thái lau nước mắt, kéo Khương Họa đứng dậy, nhìn trái nhìn phải: "Họa Họa của bà trưởng thành rồi, trông còn đẹp hơn khi còn bé, đúng là nàng tiên nhỏ trên trời!".
“Bà nội!” - Khương Họa ôm lấy cánh tay của lão thái thái,õng ẹo làm nũng: “Con nên trở về với bà sớm hơn một chút, xin lỗi...".
“Không sao". Lão thái thái âu yếm kéo tay nàng: “Chỉ cần Họa Họa vui vẻ, bà nội sẽ vui vẻ".
Khương Trừng xuống xe từ lâu đã đợi ở bên cạnh, thấy chị gái không còn khóc nữa, bấy giờ cậu mới bước lên trước, quỳ xuống quỳ lạy một cách quy củ: "Phụ thân, bà nội".
Cậu lớn lên ở Tô Châu từ khi còn là một đứa trẻ, cậu không chút ấn tượng nào với nhà của mình ở kinh đô, cũng chẳng nhớ được cha và bà nội. Cậu không có nỗi vui sướng gặp lại sau thời gian dài chia xa, chỉ là thấy chị gái khóc thương tâm thế thì hơi đau lòng.
Đứa con gái quý giá được nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều thế nào cũng đủ, giờ nhìn thấy con trai, Khương Vĩ mới nhớ tới uy nghiêm của bậc làm cha. Ông khẽ ho một tiếng: "Trừng ca nhi, dậy đi, con thường hay đọc sách gì? Thầy giáo đã dạy gì?".
Khương Trừng đã vỡ lòng khi mới ba tuổi, cậu mời gia sư* cho cậu, những điều này Khương Họa đã nói trong thư.
* 西席 (tây tịch): ghế khách (tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây), mình để là gia sư cho dễ hiểu nhé
Khương Trừng chưa kịp trả lời đã bị lão thái thái kéo vào trong lòng: "Trừng ca nhi, có mệt không? Ngồi thuyền có khó chịu không?".
Khương Trừng nhìn cha, lại nhìn bà nội, không biết nên trả lời ai trước.
Khương Họa nở nụ cười, ôm lấy cánh tay lão thái thái lắc lắc: "Bà nội, chúng ta vào phòng nói chuyện đi, đứng ở cửa hoài cũng không hay".
“Đúng, đúng, vào phòng". Lão thái thái một tay cầm lấy Khương Họa, một tay Khương Trừng, xoay người rời đi, Khương Vĩ cũng chậm rãi đi theo, nhìn bóng lưng của con gái, rồi lại nhìn con trai, lớp vỏ cứng rắn lạnh lẽo bao bọc trái tim như muốn nứt ra, một làn gió xuân ấm áp thổi vào.
Cả bốn người trở lại viện của lão thái thái.
Khương Họa ngồi bên cạnh lão thái thái, ôm cánh tay bà, Khương Vĩ và Khương Trừng bên dưới.
Lão thái thái hỏi thăm tình hình trên đường, Khương Trừng trả lời từng cái một.
Khương Vĩ chăm chú lắng nghe, con trai tuy còn nhỏ nhưng tiến thoái có độ, nói năng rành rọt rõ ràng, xem ra ở Tô Châu được dạy dỗ rất tốt.
“Tề ma ma hơi say sóng, nhưng những người khác đều không sao". Khương Trừng nghiêm nghị nói về tình hình khi trở lại: “Từ nhỏ con đã quen ngồi thuyền, Họa Họa ở Tô Châu cũng được sáu năm rồi, đã quen với điều đó từ lâu. Hai bọn con ngồi thuyền về cũng thấy không vất vả gì".
“Đó là chị gái của con, sao con có thể gọi là ''Họa Họa?" - Vẻ mặt Khương Vĩ trầm xuống: "Không phải con luôn gọi như vậy đó chứ?".
Khương Trừng sững sờ một lúc, bởi vì cậu, mợ, anh họ, và chị dâu họ của cậu đều gọi như vậy, từ khi có trí nhớ cậu cũng gọi theo như vậy, sau đó mặc dù cậu biết nên gọi là "tỷ tỷ", song thói quen thuở nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi được.
Cậu xấu hổ đứng dậy, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Khương Họa không nỡ để em trai khó xử, giận dỗi nói: "Cha nghiêm khắc như vậy làm gì? Con thích Trừng ca nhi gọi con như vậy. Từ nhỏ nó đã gọi con như vậy rồi, cũng chẳng sửa được".
Con gái bảo bối đã nói như vậy, Khương Vĩ tự nhiên không có gì để nói: "Vậy... được rồi, nếu Họa Họa thích thì về sau không cần đổi".
Khương Trừng lén nhìn Khương Họa một cái, chị gái thật là lợi hại, cha nghe lời chị nói xong không phản bác chút nào.
Trong phòng bọn họ đang nói cười nói, Tề ma ma lại có chút sốt ruột. Bà theo cô nương trở về, cô nương đã gặp lão thái thái và lão gia, nhưng vẫn chưa gặp Trưởng công chúa đâu. Tuy rằng nói là cô nương trời sinh đã ôm ý thù địch với Trưởng công chúa, nhưng tôn ti bày ra đó, cô nương phải bái kiến chứ.
Khương Họa đã sớm nhìn thấy biểu cảm của Tề ma ma, thấy bà cứ nhìn sắc trời thì đã biết bà ấy có ý gì.
Khương Họa đứng lên: "Bà nội, cha, con và Trừng ca nhi nên đi thỉnh an Trưởng công chúa rồi".
Nàng đã trốn sáu năm, nhưng khi trở lại lần này, nàng không thể trốn thoát được nữa. Đối với chuyện này, nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.