Chương 47: Nước cờ u ám
Mạnh Nguyên và Mộ Hoài dùng bữa sáng ở Tiểu Hương hạ. Thấy thời gian còn đủ uống hai chung trà mới tới đầu Thìn, Mạnh Nguyên không vội đến Tam Tư đường mời tổ mẫu và Phù thị thái phu nhân.
“Có đi sớm thì cổng chùa cũng chưa mở, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Mộ Hoài được Mạnh Nguyên kéo về phòng trong. Mộ Hoài hiếm khi thấy Mạnh Nguyên “chủ động” như thế, thuận tay khép cửa lại rồi quay người ôm lấy Mạnh Nguyên đi đến giường hẹp.
Mạnh Nguyên thầm oán chàng không nghiêm chỉnh, cáu giận cắn lên mu bàn tay chàng một cái, mới buộc chàng buông ra.
“Ta có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với chàng đây, tranh thủ giải quyết nó trước khi ra ngoài.”
Mộ Hoài đành phải tạm thời dừng tấn công, đoạn ôm nàng ngồi trên đùi, nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường nhưng tay rất không đàng hoàng: “Nương tử, nàng nói đi, ta nghe là được.”
Mạnh Nguyên cúi đầu nhìn nếp nhăn trên vạt áo, đành để tuỳ chàng nghịch, dù gì lát cũng phải thay thôi. Trước tiên, nàng phải hỏi xin ý kiến chàng đã.
“Phu quân còn nhớ rõ chuyện của nha đầu Thanh Bình đời trước không?”
Lúc đầu Mộ Hoài còn nghĩ này nghĩ nọ nhưng khi nghe câu đó, chàng không khỏi xúc động: “Nếu ta nhớ không lầm, chuyện của cô ấy xảy ra vào cuối tháng hai năm sau, khi đó ta đang giải quyết việc ở Khúc Châu, lúc về phủ lại gặp phải chuyện của Ngũ ca. Nàng nói những chuyện nhà đó sau này tính tiếp nên ta không để tâm nữa. Sao thế, hôm nay nàng đột nhiên nhắc đến Thanh Bình, phải chăng có biến động gì ư?”
Chắc không phải chuyện của Thanh Bình xảy ra trước rồi chứ? Ban nãy hình như chàng thấy nha đầu đó vẫn ổn mà.
Mạnh Nguyên không giấu giếm mà thuật lại rõ mười mươi từng chi tiết chưa kịp tra cứu cùng Mộ Hoài trong kiếp trước, sau đó giãi bày nghi ngờ của mình: “Thú thật ta chưa nhìn ra Cam bà tử nọ gian ác thế nào, nhưng nếu không phải bà ta ra tay hạ độc thì lại không giải thích được vì sao bà ta giết Thanh Bình xong rồi tự vẫn.”
Kiếp trước Mộ Hoài không quá để ý tới chuyện trong nhà. Vả lại, cả nhà Cam bà tử đều làm nô cho mấy đời Mộ gia, sau vụ việc gia đình bà ta không làm ầm ĩ gì lên, hẳn nhiên do bị chuyện lớn của Mộ Quân tứ phòng cướp đi tiêu điểm.
“Nương tử ngờ rằng Cam bà tử này không phải là hung thủ đằng sau hả?”
Thật ra Mạnh Nguyên không có ý kiến cụ thể: “Ta chỉ cảm thấy ban đầu ta là người không cho phép Thanh Bình gả đi, vậy nếu Cam bà tử có bất mãn thì nên nhằm vào ta mới phải, tại sao Thanh Bình lại là người bị hại?”
Nương theo lời nàng, Mộ Hoài nói lên suy nghĩ của mình: “Hoặc có lẽ ngay từ đầu người mà kẻ hạ độc đã muốn hại không phải là Thanh Bình thì sao? Sau khi Thanh Bình bị giết nhầm, vì che giấu chân tướng, hung thủ mới cố ý giết chết Cam bà tử nhằm chuyển hướng tai mắt, dù sao mọi người trong phủ đều biết chuyện trước đây bà ta từng cầu hôn Thanh Bình cho Nhị Phúc nhưng đã bị từ chối.”
Mạnh Nguyên ít nhiều được gợi ý: “Không phải hại Thanh Bình, vậy người hung thủ thật sự muốn đối phó, là ta sao? Nhưng ta có gì đáng để nhắm vào đâu chứ?”
Mộ Hoài im lặng một hồi, sau đó phỏng đoán: “Hay mục tiêu của kẻ đó chính là ta.”
Mạnh Nguyên khó tin, ngoảnh lại nhìn Mộ Hoài, càng nghĩ càng cảm thấy chàng nói rất có lý.
Mộ Hoài có khá nhiều kẻ thù, còn bị Thiên gia nghi kỵ, khi đó Trữ vị đã định, ngoài sáng lẫn trong tối muốn mạng của Mộ Hoài không chỉ có một hai kẻ. Khoan nhắc đến người ngoài, phủ đệ phủ Bác Vọng hầu này vốn do Hoàng đế ban tặng nên hôm nay người hầu trong phủ cũng khó tránh khỏi có những người cũ được giữ lại từ lâu, ba đời người đến rồi đi, thậm chí còn làm đến chức quản sự nơi nơi trong phủ, muốn mượn đao giết người thì quá tiện lợi rồi.
Ngoài ra, người Tây phủ cũng không thoát khỏi liên quan. Con gái nuôi của Cam bà tử chính là nữ sử cho Tây phủ.
“Không được, không thể tiếp tục giữ lại người này, ta sẽ sai người đuổi Cam bà tử ra ngoài... Vậy, đuổi vào thôn trang để trông viện đi.”
Mộ Hoài vẫn giữ được sự tỉnh táo: “Cam bà tử này nom không giống hung thủ, rất có thể là gánh tội không chừng. Nếu chúng ta muốn biết vấn đề xảy ra từ đâu thì hiện giờ thật sự không nên loại bỏ bà ta.”
Mạnh Nguyên hơi bận tâm: “Lỡ như bà ta chính là hung thủ thì sao? Chuyện giết nhầm Thanh Bình có thể xảy ra bất cứ lúc nào đó, ta sợ một khi không cẩn thận sẽ chết hai mạng người đấy.”
“Nếu nàng thật lòng lo lắng cho an nguy của bọn nha đầu, vậy không bằng trước tiên buộc một cửa hôn sự cho Cam Nhị Phúc đi, cố nhiên Cam bà tử sẽ không nhắm vào Thanh Bình nữa. Nếu mai này bà ta có gì khác thường, thì nói rõ bà ta thật sự là nội gián mà người khác chôn trong phủ chúng ta.”
Tuy Mộ Hoài nói vậy nhưng gần như khẳng định Cam bà tử này chắc hẳn không phải là người hạ độc thật sự. Mặc khác, chuyện bà ta sẽ chết bất đắc kỳ tử tám chín phần có liên quan không nhỏ đến thủ phạm thật đằng sau.
Mạnh Nguyên nghe xong thì không ủng hộ: “Ta thương tiếc nữ sử của ta, khuê nữ nhà người ta không thể bị chôn vùi vô ích được.”
Mộ Hoài nghẹn lại: “Vậy chỉ còn một cách, nương tử an bài hôn sự cho các nha đầu này thật thoả đáng trước đi, sau đó thả phong thanh ra ngoài, tránh cho có người muốn nhằm vào bọn họ.”
Mạnh Nguyên ngẫm nghĩ và thấy đây không phải một ý kiến tồi, song nhân tuyển phải làm các nàng vừa lòng đẹp ý mới được.
Mộ Hoài sắp sửa đứng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Vừa rồi nàng nói trong bếp của Phùng trù nương cũng tra ra độc à? Khi đó nàng xử trí thế nào?”
“Lúc ấy ta từng nghi ngờ bà ta, tuy vậy vào ngày bà ta nấu cơm thì dưới bếp còn có người khác nữa và họ đều đứng ra bảo vệ cho bà ta. Về sau chuyện nấu cơm cũng không qua tay bà ta nữa, vả lại nếu độc đó được bỏ vào nồi thì người trúng độc hôm ấy chắc hẳn không chỉ có một mình Thanh Bình. Lúc biện bạch, Phùng trù nước có nói nếu bà ta muốn đầu độc thì cần gì phải bỏ vào nồi và bếp của mình.”
Mộ Hoài lại yên lặng, không ngờ chàng tự cho mình đã quản chặt phủ Bác Vọng hầu này như thùng sắt, vậy mà đến cùng vẫn có đám đầu trâu mặt ngựa làm xằng làm bậy.
“Phùng trù nương cũng có chút tài hùng biện nhưng không biết đấy có phải kế phản gián (*) của bà ta không. Trong thời gian tới, chúng ta phải chú ý hơn đến cửa nẻo các thứ, còn về phần hai người kia, ta sẽ phái người âm thầm theo dõi.”
(*) Kế phản gián: là mua chuộc gián điệp của địch phái đến nước ta quay lại phục vụ ta. (Kế thứ 33 trong binh pháp Tôn Tử)
Mộ Hoài suy nghĩ rồi giải thích tiếp: “Thật ra nếu muốn đuổi hai người đó đi xa thì chỉ cần một câu của chúng ta thôi, nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến những kẻ nấp trong bóng tối càng thận trọng và khó điều tra ra hơn.”
“Ta hiểu rồi, phu quân yên tâm, đời trước ta đã sống trong sự che chở của chàng nhiều năm nên không còn là ngọn cỏ yếu đuối nữa. Hôm nay chỉ cần có thể bảo vệ chàng và tổ mẫu an khang, ta dùng bản thân làm gương thì có sao đâu?”
Mộ Hoài nghe vậy chợt hoảng sợ, đoạn vội vàng lại ôm Mạnh Nguyên vào lòng: “Nương tử trăm nghìn lần đừng nghĩ vậy. Nếu nàng có bề gì thì ta phải sống sao đây?”
Mạnh Nguyên nghe thế cũng hơi cảm khái. Những năm nàng thủ tiết, ban ngày phải cố tỏ ra nhẫn nại trước mặt tổ mẫu Cố thị và người hầu nhưng đến nửa đêm trở về trong cơn mơ, nàng mới dám mặc sức rơi lệ trong thoáng chốc.
Nếu nàng qua đời trước, Mộ Hoài sẽ đau khổ và bất lực giống nàng và cũng khó để người khác thấy đúng không?
Nghĩ đến đây, nàng quay lại ôm lấy Mộ Hoài: “Phu quân yên tâm, ta sẽ không để mình gặp chuyện đâu. Hai chúng ta và cả tổ mẫu đều phải sống lâu trăm tuổi và êm đềm hạnh phúc.”
“Có đi sớm thì cổng chùa cũng chưa mở, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Mộ Hoài được Mạnh Nguyên kéo về phòng trong. Mộ Hoài hiếm khi thấy Mạnh Nguyên “chủ động” như thế, thuận tay khép cửa lại rồi quay người ôm lấy Mạnh Nguyên đi đến giường hẹp.
Mạnh Nguyên thầm oán chàng không nghiêm chỉnh, cáu giận cắn lên mu bàn tay chàng một cái, mới buộc chàng buông ra.
“Ta có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với chàng đây, tranh thủ giải quyết nó trước khi ra ngoài.”
Mộ Hoài đành phải tạm thời dừng tấn công, đoạn ôm nàng ngồi trên đùi, nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường nhưng tay rất không đàng hoàng: “Nương tử, nàng nói đi, ta nghe là được.”
Mạnh Nguyên cúi đầu nhìn nếp nhăn trên vạt áo, đành để tuỳ chàng nghịch, dù gì lát cũng phải thay thôi. Trước tiên, nàng phải hỏi xin ý kiến chàng đã.
“Phu quân còn nhớ rõ chuyện của nha đầu Thanh Bình đời trước không?”
Lúc đầu Mộ Hoài còn nghĩ này nghĩ nọ nhưng khi nghe câu đó, chàng không khỏi xúc động: “Nếu ta nhớ không lầm, chuyện của cô ấy xảy ra vào cuối tháng hai năm sau, khi đó ta đang giải quyết việc ở Khúc Châu, lúc về phủ lại gặp phải chuyện của Ngũ ca. Nàng nói những chuyện nhà đó sau này tính tiếp nên ta không để tâm nữa. Sao thế, hôm nay nàng đột nhiên nhắc đến Thanh Bình, phải chăng có biến động gì ư?”
Chắc không phải chuyện của Thanh Bình xảy ra trước rồi chứ? Ban nãy hình như chàng thấy nha đầu đó vẫn ổn mà.
Mạnh Nguyên không giấu giếm mà thuật lại rõ mười mươi từng chi tiết chưa kịp tra cứu cùng Mộ Hoài trong kiếp trước, sau đó giãi bày nghi ngờ của mình: “Thú thật ta chưa nhìn ra Cam bà tử nọ gian ác thế nào, nhưng nếu không phải bà ta ra tay hạ độc thì lại không giải thích được vì sao bà ta giết Thanh Bình xong rồi tự vẫn.”
Kiếp trước Mộ Hoài không quá để ý tới chuyện trong nhà. Vả lại, cả nhà Cam bà tử đều làm nô cho mấy đời Mộ gia, sau vụ việc gia đình bà ta không làm ầm ĩ gì lên, hẳn nhiên do bị chuyện lớn của Mộ Quân tứ phòng cướp đi tiêu điểm.
“Nương tử ngờ rằng Cam bà tử này không phải là hung thủ đằng sau hả?”
Thật ra Mạnh Nguyên không có ý kiến cụ thể: “Ta chỉ cảm thấy ban đầu ta là người không cho phép Thanh Bình gả đi, vậy nếu Cam bà tử có bất mãn thì nên nhằm vào ta mới phải, tại sao Thanh Bình lại là người bị hại?”
Nương theo lời nàng, Mộ Hoài nói lên suy nghĩ của mình: “Hoặc có lẽ ngay từ đầu người mà kẻ hạ độc đã muốn hại không phải là Thanh Bình thì sao? Sau khi Thanh Bình bị giết nhầm, vì che giấu chân tướng, hung thủ mới cố ý giết chết Cam bà tử nhằm chuyển hướng tai mắt, dù sao mọi người trong phủ đều biết chuyện trước đây bà ta từng cầu hôn Thanh Bình cho Nhị Phúc nhưng đã bị từ chối.”
Mạnh Nguyên ít nhiều được gợi ý: “Không phải hại Thanh Bình, vậy người hung thủ thật sự muốn đối phó, là ta sao? Nhưng ta có gì đáng để nhắm vào đâu chứ?”
Mộ Hoài im lặng một hồi, sau đó phỏng đoán: “Hay mục tiêu của kẻ đó chính là ta.”
Mạnh Nguyên khó tin, ngoảnh lại nhìn Mộ Hoài, càng nghĩ càng cảm thấy chàng nói rất có lý.
Mộ Hoài có khá nhiều kẻ thù, còn bị Thiên gia nghi kỵ, khi đó Trữ vị đã định, ngoài sáng lẫn trong tối muốn mạng của Mộ Hoài không chỉ có một hai kẻ. Khoan nhắc đến người ngoài, phủ đệ phủ Bác Vọng hầu này vốn do Hoàng đế ban tặng nên hôm nay người hầu trong phủ cũng khó tránh khỏi có những người cũ được giữ lại từ lâu, ba đời người đến rồi đi, thậm chí còn làm đến chức quản sự nơi nơi trong phủ, muốn mượn đao giết người thì quá tiện lợi rồi.
Ngoài ra, người Tây phủ cũng không thoát khỏi liên quan. Con gái nuôi của Cam bà tử chính là nữ sử cho Tây phủ.
“Không được, không thể tiếp tục giữ lại người này, ta sẽ sai người đuổi Cam bà tử ra ngoài... Vậy, đuổi vào thôn trang để trông viện đi.”
Mộ Hoài vẫn giữ được sự tỉnh táo: “Cam bà tử này nom không giống hung thủ, rất có thể là gánh tội không chừng. Nếu chúng ta muốn biết vấn đề xảy ra từ đâu thì hiện giờ thật sự không nên loại bỏ bà ta.”
Mạnh Nguyên hơi bận tâm: “Lỡ như bà ta chính là hung thủ thì sao? Chuyện giết nhầm Thanh Bình có thể xảy ra bất cứ lúc nào đó, ta sợ một khi không cẩn thận sẽ chết hai mạng người đấy.”
“Nếu nàng thật lòng lo lắng cho an nguy của bọn nha đầu, vậy không bằng trước tiên buộc một cửa hôn sự cho Cam Nhị Phúc đi, cố nhiên Cam bà tử sẽ không nhắm vào Thanh Bình nữa. Nếu mai này bà ta có gì khác thường, thì nói rõ bà ta thật sự là nội gián mà người khác chôn trong phủ chúng ta.”
Tuy Mộ Hoài nói vậy nhưng gần như khẳng định Cam bà tử này chắc hẳn không phải là người hạ độc thật sự. Mặc khác, chuyện bà ta sẽ chết bất đắc kỳ tử tám chín phần có liên quan không nhỏ đến thủ phạm thật đằng sau.
Mạnh Nguyên nghe xong thì không ủng hộ: “Ta thương tiếc nữ sử của ta, khuê nữ nhà người ta không thể bị chôn vùi vô ích được.”
Mộ Hoài nghẹn lại: “Vậy chỉ còn một cách, nương tử an bài hôn sự cho các nha đầu này thật thoả đáng trước đi, sau đó thả phong thanh ra ngoài, tránh cho có người muốn nhằm vào bọn họ.”
Mạnh Nguyên ngẫm nghĩ và thấy đây không phải một ý kiến tồi, song nhân tuyển phải làm các nàng vừa lòng đẹp ý mới được.
Mộ Hoài sắp sửa đứng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì: “Vừa rồi nàng nói trong bếp của Phùng trù nương cũng tra ra độc à? Khi đó nàng xử trí thế nào?”
“Lúc ấy ta từng nghi ngờ bà ta, tuy vậy vào ngày bà ta nấu cơm thì dưới bếp còn có người khác nữa và họ đều đứng ra bảo vệ cho bà ta. Về sau chuyện nấu cơm cũng không qua tay bà ta nữa, vả lại nếu độc đó được bỏ vào nồi thì người trúng độc hôm ấy chắc hẳn không chỉ có một mình Thanh Bình. Lúc biện bạch, Phùng trù nước có nói nếu bà ta muốn đầu độc thì cần gì phải bỏ vào nồi và bếp của mình.”
Mộ Hoài lại yên lặng, không ngờ chàng tự cho mình đã quản chặt phủ Bác Vọng hầu này như thùng sắt, vậy mà đến cùng vẫn có đám đầu trâu mặt ngựa làm xằng làm bậy.
“Phùng trù nương cũng có chút tài hùng biện nhưng không biết đấy có phải kế phản gián (*) của bà ta không. Trong thời gian tới, chúng ta phải chú ý hơn đến cửa nẻo các thứ, còn về phần hai người kia, ta sẽ phái người âm thầm theo dõi.”
(*) Kế phản gián: là mua chuộc gián điệp của địch phái đến nước ta quay lại phục vụ ta. (Kế thứ 33 trong binh pháp Tôn Tử)
Mộ Hoài suy nghĩ rồi giải thích tiếp: “Thật ra nếu muốn đuổi hai người đó đi xa thì chỉ cần một câu của chúng ta thôi, nhưng làm vậy sẽ chỉ khiến những kẻ nấp trong bóng tối càng thận trọng và khó điều tra ra hơn.”
“Ta hiểu rồi, phu quân yên tâm, đời trước ta đã sống trong sự che chở của chàng nhiều năm nên không còn là ngọn cỏ yếu đuối nữa. Hôm nay chỉ cần có thể bảo vệ chàng và tổ mẫu an khang, ta dùng bản thân làm gương thì có sao đâu?”
Mộ Hoài nghe vậy chợt hoảng sợ, đoạn vội vàng lại ôm Mạnh Nguyên vào lòng: “Nương tử trăm nghìn lần đừng nghĩ vậy. Nếu nàng có bề gì thì ta phải sống sao đây?”
Mạnh Nguyên nghe thế cũng hơi cảm khái. Những năm nàng thủ tiết, ban ngày phải cố tỏ ra nhẫn nại trước mặt tổ mẫu Cố thị và người hầu nhưng đến nửa đêm trở về trong cơn mơ, nàng mới dám mặc sức rơi lệ trong thoáng chốc.
Nếu nàng qua đời trước, Mộ Hoài sẽ đau khổ và bất lực giống nàng và cũng khó để người khác thấy đúng không?
Nghĩ đến đây, nàng quay lại ôm lấy Mộ Hoài: “Phu quân yên tâm, ta sẽ không để mình gặp chuyện đâu. Hai chúng ta và cả tổ mẫu đều phải sống lâu trăm tuổi và êm đềm hạnh phúc.”