Chương 50: 50: An Ủi Lỗi Nhớ Quê Nhà
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Tiêu Dĩnh cũng rất kinh ngạc, không ngờ cô lại gặp được một nửa đồng hương ở đây.Hạn hán gặp sương ngọt, gặp được đồng nơi xứ lạ là một trong tứ đại niềm vui ở đời.Cô mỉm cười vui vẻ nói: "Thật trùng hợp! Bố mẹ cháu hiện vẫn đang ở Tế Thành, chúng cháu sẽ quay về phía nam đến Tế Thành trong một thời gian nữa!"Trần Trân cười, quay lại và hét lên: "Bố nó ! Nhanh đến đây! Bố nó ơi! Có một người đồng hương của anh ở đây!"Bà vừa dứt lời, một người đàn ông cường tráng khoảng sáu mươi tuổi bước ra, mặc áo ba lỗ, đầu hói và đôi mắt nheo lại.Ông nhìn quanh và hỏi: "Cái gì? Đồng hương nào?"Tiêu Dĩnh nghe giọng nói của ông ấy không nhịn được cười, người miền nam đến sống ở miền bắc giọng nói không thuần khiết, không phải nam cũng không phải bắc, giống như giọng của cô.Trần Trân nắm lấy cánh tay chồng và giải thích về nguồn gốc của Tiêu Dĩnh."Con bé nói quê con bé ở Huệ Thành, cả gia đình đều sống ở Tế Thành.Con bé lớn lên ở Tế Thành, hiện tại gia đình con bé cũng ở đó."Ông ấy nhìn Tiêu Dĩnh, hai mắt nheo lại gần như không thấy được cô."A! Tiểu tiên nữ này từ đâu đến? Cô ấy xinh đẹp quá! Đến từ Tế Thành? Vậy là tiểu dồng hương rồi!"Trần Trân giới thiệu một cách xin lỗi: “Chồng tdì vốn là một nhà toán học, suốt ngày đọc số, sau này ông ấy bị cận thị và không thể nhìn thấy nếu không đeo kính.Hai ngày qua, kính ông ấy bị hỏng, để trong cửa tiệm sửa.Ngày mốt mới sửa xong, nên việc ông ấy nhìn thấy những thứ kỳ lạ là điều khó tránh khỏi, xin đừng bận tâm ”."Không sao, không sao." Tiêu Dĩnh bước tới bắt tay với đại thúc nói: "Chú, chú ở đâu Tế Thành? Nhà cháu gần đường Trung Sơn ở phía nam thành phố, cách bờ biển không xa."Đại thúc cười và bắt tay lại, lớn tiếng: "Gần quá! Gần quá! Nhà tôi ở ngõ 8, nửa sau đường Trung Sơn."Trần Trân vội vàng bổ sung: “Ông ấy tên là Hậu Bính Thăng, chữ ‘Bính’ trong Ất Giáp Bính*, chữ ‘Thăng’ trong thăng tiến.(*Ở trong thiên can, bính là ngôi thứ ba trong thiên can)Tiêu Dĩnh nghe xong, gọi: "Chú Thăng, xin chào!""Này, này, này!" Hậu Bính Thăng cười nói: "Vào ngồi đi! Mau lên! Trong phòng có quạt!"Tiêu Dĩnh và Viên Bác nhìn nhau cười xin lỗi."Buổi chiều chúng cháu phải ngồi xe về Huệ Thành, cách thành phố còn có chút xa, chỉ sợ không thể chậm trễ.""Không sao đâu!" Trần Trân cười nói: "Lát nữa dì sẽ bảo A Nam trực tiếp đưa hai người đến nhà ga.Nhà ga quá xa, gọi xe cũng bất tiện.Dù sao dì có xe, cháu cứ trò chuyện với chồng dì! Ông ấy đã lâu không về Tế Thành, và không gặp nhiều đồng hương ở đây.Luôn không biết ở đó xảy ra những chuyện gì.”Tiêu Dĩnh nghe nói có xe, thấy Hậu Bính Thăng rất nhiệt tình, liền gật đầu đồng ý.Nhóm người bước vào văn phòng của nhà máy và ngồi xuống.A Nam đang ăn mì trên chiếc bàn nhỏ trong phòng làm việc, có chút xấu hổ nói: “Chúng ta cùng ăn mì nhé.”“Đừng khách khí.” Viên Bác cười: “Cậu ăn đi.”Hậu Bính Thăng vỗ vỗ cánh tay vợ, thúc giục: “Trong bếp còn có gì nữa? Em đi làm một ít để bày lên bàn cho đồng hương đi.”“Vâng!” Trần Trân cười lớn.Tiêu Dĩnh ngại ngùng, nói: "Không cần phiền toái như vật, hôm nay ta đã quáy rầy đủ rồi."Hậu Bính Thăng nhớ tới trước đó vợ mình có nói có một đôi vợ chồng đến nhặt phế liệu, đêm qua họ đã giúp đỡ bố chồng, còn giúp ông đuổi tên trộm, càng cảm thấy khâm phục tiểu đồng hương này.Ông và Tiêu Dĩnh nói chuyện về cổng thành lớn ở Tế Thành, một số cổng vòm ở đường Trung Sơn và một số gia đình giàu có ở địa phương.Tiêu Dĩnh giải thích: “Bức tường thành cổ Tế Thành đã sụp đổ cách đây vài năm, mỗi hộ gia đình trong thành phố đều góp tiền xây dựng và cải tạo bức tường.Hai năm qua, đường đã được xây dựng và đãchủ trương xây dựng đường để hải sản có thể vận chuyển gửi đến những nơi xa hơn để bán.Ở đó dựa vào biển để ăn, người dân ven biển chủ yếu dựa vào biển gần đó, vẫn chỉ có một số nhà máy, không phát triển được một năm trước đã phá sản."Hậu Bính Thăng không khỏi gật đầu, thấp giọng nói: "Chú ở đây hơn hai mươi năm! Hơn mười năm chưa về Tế Thành.Thỉnh thoảng...!…chú luôn nghĩ đến biển bên kia..."Nói đến đây không khỏi đỏ mắt."Quê hương là cội nguồn, dù có đi xa đến đâu........!chú cũng không bao giờ quên cội nguồn của mình.Người ở biển quen nhất với mùi mặn của biển, và việc thích nhất của họ là lướt sóng trên bãi biển........!Khả năng lặn của chú trước đây rất tốt!"Tiêu Dĩnh biết ông ấy nhớ nhà, cười nói: “Cháu không thể, cháu chỉ bơi vài lần thôi.Nếu trời yên biển lặng, cháu vẫn có thể bơi một chút.Nếu sóng lớn, cháu không dám xuống nước chút nào."A Nam nghe một lúc lâu, không khỏi xen vào: "Không phải sóng nào cũng cuốn vào bờ sao? Cứ để sóng dạt vào bờ chẳng phải dễ dàng sao?"“Ha ha!” Tiêu Dĩnh cười lớn.Hậu Băng Sinh cũng cười nói: “Nó chưa từng sống ở bờ biển, cũng không có kinh nghiệm dưới nước.”Sau đó, ông quay đầu liếc nhìn con trai, giải thích: “Nước biển giống như đang dâng lên, nhưng nước bên dưới lại đang rút xuống, nếu không cẩn thận, con sẽ bị sóng cuốn đi.Sóng to gió lớn, thuyền lớn không dám xuống biển.Nếu dám ở lại, chỉ có thể nương tựa vào bờ.Dù có quen nước đến đâu, khi gặp sóng to gió lớn người ta cũng không dám xuống nước, chắc chắn sẽ chết.”A Nam ngại ngùng đến mức cúi đầu bật chiếc TV nhỏ lên."Cái đó...!cùng xem TV nhé."Màn hình TV đen trắng nhỏ nhấp nháy vài lần, cuối cùng xuất hiện một hình ảnh hơi mờ ảo.Viên Bác bắt đầu trò chuyện với anh ấy và hỏi: "Cái này bao nhiêu inch?""Hai mươi inch." A nam giải thích: "Tôi mua nó năm ngoái.Tôi thường xem các chương trình ở tỉnh lỵ.Nhà xưởng xây không cao và cột tín hiệu TV không thể làm dài nên hình ảnh không phải lúc nào cũng nét.Ngoại trừ đài truyền hình thủ phủ tỉnh, những cái khác đều không rõ”Tiêu Dĩnh đã lâu không xem TV nên không khỏi tò mò nhìn sang đây.Hậu Bính Thăng hỏi khắp nơi, hy vọng có thể nghe được thêm tin tức về quê hương.“Chợ cũ ở phố cổ còn đó không? Bên cạnh chùa Ma Tổ ấy? Ồ ồ! Ngày xưa chú hay đến đó, nhưng mùng một và ngày mười lăm Tết Nguyên đán, chú không dám đi.Bên đó chúng ta phải cúng Ma Tổ nương nương vào ngày mùng một và rằm Tết đúng không? Mỗi lần mẹ đến thấy chú trèo cây đa chơi đùa, mẹ đều mắng chú và bảo chú không được trèo cây và phải về nhà thật nhanh.Ở đó, người ta lưu truyền câu nói—— có thể dạy con bơi nhưng không thể dạy con trèo cây.Mẹ không cho phép chú trèo cây, quản rất nghiêm khắc..."Hầu hết những người lớn lên ở miền Nam đều biết đến cây đa, Tiêu Dĩnh cũng không có ngoại lệ.“Ngoài trường tiểu học Huệ Thành còn có hai cây đa lớn, nhưng không lớn bằng cây đa ngoài chùa Ma Tổ, cháu không dám trèo cây, cũng không trèo được.Lần nào cháu cũng thấy bạn bè trèo lên tìm nấm vào mùa mưa, cháu rất hâm mộ họ!”Hậu Bính Thăng cười nói: “Cây ở cổng chùa Ma Tổ có lịch sử lâu đời! Lúc chú còn nhỏ đã là một cái cây to, cành lá xum xuê, thân dày rậm rạp, chục người mới ôm được.Nghe nói nó đã hàng trăm năm tuổi.Cây già, cành cũng già, mùa mưa nhiều nấm, trên cây toàn là nấm.Cây nấm mọc trên cây đa ăn được và mềm lắm!”Tiêu Dĩnh liếc nhìn TV, phát hiện đang phát quảng cáo tìm người mất tích, thất vọng quay đầu đi.“Chú đã từng ăn nấm trên cây đa sao? Chú tự hái à?”“Đúng vậy!” Hậu Bính Thăng trên mặt hài lòng giải thích: “Trèo lên sau, dùng cành cây cạo đi cạo lại, cạo càng nhiều càng tót, chú không dám trèo qua, bởi vì cành cây thường hoại tử, nếu trèo qua có thể bị gãy, cần phải bỏ đi.Nếu trèo qua được vậy thì sẽ rất vui sướng”Trần Trân bưng hai tô mì lớn đi vào, vừa bước vào liền thấy chồng mình đang hưng phấn kể lại chuyện xưa, vẻ mặt tràn đầy vui mừng hạnh phúc, trong lòng thầm vui mừng.Càng lớn tuổi, chồng càng nhớ quê hương, tiếc thay, giờ đây gia đình đã bám trụ vững chắc ở đây, các con chưa lấy vợ, không thể sống thiếu hai người lớn, bà không thể cùng chồng về Tế Thành.Cũng may hôm nay có người cùng ông trò chuyện về quê hương, điều này có thể khiến ông được an ủi phần nào..