Chương 83: Nhưng có thể làm được gì chứ?
"Trần Di Lặc, mẹ kiếp, mày là đồ súc sinh. Người dân thường như bọn tao sống đã đủ khó khăn rồi, mày còn ức hiếp bọn tao như thế này, kiếm tiền bất chính thế này, mày không sợ bị quả báo sao?"
Bác Khang nghiến răng nghiến lợi, phồng má hung dữ, ước gì có thể cắn đứt một mảnh thịt trên người Trần Di Lặc.
Tuy nhiên, Trần Di Lặc lại phun một ngụm nước miếng vào người bác Khang.
“Lão già này, nếu ông dám chửi tôi, tôi sẽ bẻ gấy chân con ông cho ông thưởng thức.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Sau đó, ông ta giơ ống sắt trong tay lên.
Lúc này hai mắt bác Khang đỏ hoe, một khi bị trúng đòn, chân của con trai chắc chắn sẽ bị gấy.
Con trai chưa lấy vợ, nếu gãy chân thì cuộc đời cũng sẽ tan nát.
"Mày còn thua cả cầm thú."
Bác Khang vừa muốn đứng dậy lại bị một người đàn ông vạm vỡ đè xuống, căn bản không đứng dậy được.
“Đừng, đừng đánh con trai tôi, tôi ký, tôi ký là được chứ gì?
Lúc này, bác Khang đã lựa chọn chấp nhận số phận của mình.
Ông ấy cũng là một người kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của ông ấy chẳng có ích gì trước hiện thực tàn khốc và lạnh lùng.
Một người không quyền không thế thì làm sao đấu lại được?
Nghe vậy, Trần Di Lặc cười khúc khích nói: "Lão già, thế này mới là biết điều chứ, hà tất gì phải chịu đau đớn về thể xác chứ?"
“Năm mươi nghìn tệ cũng không ít, cũng đủ cho ông mua mấy cái quan tài rồi, hahaha”
Trần Di Lặc đắc ý cười to.
Ông ta cố tình làm điều này trước mặt mọi người chính là để giết gà dọa khỉ.
Ông ta đã thăm dò rõ ràng, lão Khang là người khó đối phó nhất xóm, ông ta đã bắt bác Khang phải nghe lời, thế thì còn ai dám không nghe lời nữa chứ.
Còn có chuyện gì không ổn thì ông ta không hề sợ hãi, ông †a có mối quan hệ sau lưng và có thể trấn áp bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lúc này Khang Dương cũng được buông ra, nhưng Khang Dương hoàn toàn gục ngã tại chỗ, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Đây là tài sản duy nhất mà gia đình họ có, nếu ký hợp đồng, anh ta và cha sẽ trở thành người vô gia cư.
Nhưng có thể làm được gì chứ?
Đối với những người không quyền không thế như họ, ai có thể làm chủ cho họ chứ?
Lúc này, trong đầu Khang Dương lại nghĩ đến hình bóng của Lý Hiên, nhưng anh ta lại nhanh chóng lắc đầu.
Mặc dù Lý Hiên lái một chiếc Rolls-Royce nhưng liệu anh có thể đắc tội loại cường hào ác bá vì một cựu quản gia hay không?
Hơn nữa, có quyền không có nghĩa là có thế.
E rằng Lý Hiên không đủ khả năng đắc tội thế lực đăng sau Trần Di Lặc.
“Nhanh chóng ký hợp đồng đi.”
Trần Di Lặc ném hợp đồng trước mặt bác Khang.
Đôi tay bác Khang run rẩy cầm lấy bản hợp đồng, nhưng ông ấy chưa kịp mở nó ra thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Hợp đồng này không thể ký được”
Đám người Trần Di Lặc quay lại và nhìn thấy một thanh niên đang ôm một đứa trẻ xuất hiện cách đó không xa.
Sắc mặt bác Khang lập tức tái nhợt.
"Sao cậu chủ lại đến đây? Trần Di Lặc này không phải người tốt, lỡ chọc tức hắn thì phải làm sao?"
Bác Khang nghiến răng nghiến lợi, phồng má hung dữ, ước gì có thể cắn đứt một mảnh thịt trên người Trần Di Lặc.
Tuy nhiên, Trần Di Lặc lại phun một ngụm nước miếng vào người bác Khang.
“Lão già này, nếu ông dám chửi tôi, tôi sẽ bẻ gấy chân con ông cho ông thưởng thức.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Sau đó, ông ta giơ ống sắt trong tay lên.
Lúc này hai mắt bác Khang đỏ hoe, một khi bị trúng đòn, chân của con trai chắc chắn sẽ bị gấy.
Con trai chưa lấy vợ, nếu gãy chân thì cuộc đời cũng sẽ tan nát.
"Mày còn thua cả cầm thú."
Bác Khang vừa muốn đứng dậy lại bị một người đàn ông vạm vỡ đè xuống, căn bản không đứng dậy được.
“Đừng, đừng đánh con trai tôi, tôi ký, tôi ký là được chứ gì?
Lúc này, bác Khang đã lựa chọn chấp nhận số phận của mình.
Ông ấy cũng là một người kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của ông ấy chẳng có ích gì trước hiện thực tàn khốc và lạnh lùng.
Một người không quyền không thế thì làm sao đấu lại được?
Nghe vậy, Trần Di Lặc cười khúc khích nói: "Lão già, thế này mới là biết điều chứ, hà tất gì phải chịu đau đớn về thể xác chứ?"
“Năm mươi nghìn tệ cũng không ít, cũng đủ cho ông mua mấy cái quan tài rồi, hahaha”
Trần Di Lặc đắc ý cười to.
Ông ta cố tình làm điều này trước mặt mọi người chính là để giết gà dọa khỉ.
Ông ta đã thăm dò rõ ràng, lão Khang là người khó đối phó nhất xóm, ông ta đã bắt bác Khang phải nghe lời, thế thì còn ai dám không nghe lời nữa chứ.
Còn có chuyện gì không ổn thì ông ta không hề sợ hãi, ông †a có mối quan hệ sau lưng và có thể trấn áp bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lúc này Khang Dương cũng được buông ra, nhưng Khang Dương hoàn toàn gục ngã tại chỗ, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Đây là tài sản duy nhất mà gia đình họ có, nếu ký hợp đồng, anh ta và cha sẽ trở thành người vô gia cư.
Nhưng có thể làm được gì chứ?
Đối với những người không quyền không thế như họ, ai có thể làm chủ cho họ chứ?
Lúc này, trong đầu Khang Dương lại nghĩ đến hình bóng của Lý Hiên, nhưng anh ta lại nhanh chóng lắc đầu.
Mặc dù Lý Hiên lái một chiếc Rolls-Royce nhưng liệu anh có thể đắc tội loại cường hào ác bá vì một cựu quản gia hay không?
Hơn nữa, có quyền không có nghĩa là có thế.
E rằng Lý Hiên không đủ khả năng đắc tội thế lực đăng sau Trần Di Lặc.
“Nhanh chóng ký hợp đồng đi.”
Trần Di Lặc ném hợp đồng trước mặt bác Khang.
Đôi tay bác Khang run rẩy cầm lấy bản hợp đồng, nhưng ông ấy chưa kịp mở nó ra thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Hợp đồng này không thể ký được”
Đám người Trần Di Lặc quay lại và nhìn thấy một thanh niên đang ôm một đứa trẻ xuất hiện cách đó không xa.
Sắc mặt bác Khang lập tức tái nhợt.
"Sao cậu chủ lại đến đây? Trần Di Lặc này không phải người tốt, lỡ chọc tức hắn thì phải làm sao?"