Chương 79: Đó là Hoàng Bản Sơ
"Có vẻ như việc Ngụy Hiền Lương sống lại có liên quan rất nhiều đến chàng trai trẻ này. Nhưng chẳng lẽ video giám sát này bị chỉnh sửa ác ý ư? Bằng không, làm sao một người có thể đột nhiên xuất hiện và biến mất như thế chứ?"
Viện trưởng Vương Đại Trung nghiêm túc nói.
Điều ông ta không để ý là ở góc phía sau ông ta, một bác sĩ đang lặng lẽ chụp lại bức ảnh trên màn hình.
Buổi sáng, biệt thự Lâm Giang.
Lý Hiên đang tắm rửa cho Đóa Đóa.
Vì hôm nay là thứ bảy nên cô bé không phải đến nhà trẻ, vì thế nắng chiếu đến mông rồi mà cô bé không chịu dậy.
Lý Hiên đã dỗ dành mãi mới khiến cô bé ra khỏi giường.
Lúc này, trong miệng cô bé cứ lẩm bẩm: "Cha, cha không được nói dối đâu. Đóa Đóa muốn ăn bỏng ngô!
Còn muốn ăn sô cô la, kem và bánh kem..."
Bên ngoài biệt thự, một bóng người đã quỳ hơn hai giờ, chính là Hoàng Bản Sơ.
Sau khi bị cha mình tát ngày hôm qua, Hoàng Bản Sơ nhận ra hành vi của mình có khả năng khiến nhà họ Hoàng mất đi sự nâng đỡ của Lý Hiên nên sáng sớm đã đến biệt thự và quỳ ở đó mà không nói lời nào, cầu xin Lý Hiên tha thứ.
Lý Hiên đương nhiên biết về sự xuất hiện của Hoàng Bản Sơ, nhưng hẳn phớt lờ ông ta, sau khi tắm rửa cho Đóa Đóa, hắn bắt đầu làm bữa sáng cho Đóa Đóa.
Chẳng bao lâu sau, một mùi thơm bay ra từ nhà bếp...
Bên kia, Vương Vi lên xe của Hạ Lâm Phong.
Khi đến cổng khu nhà theo địa chỉ mà Lý Hiên đưa cho cô ấy, Vương Vi đã choáng váng trước cảnh tượng này.
Mặc dù địa chỉ ghi là biệt thự Lâm Giang, Vương Vi cứ tưởng đây chỉ là một biệt thự bình thường, nhưng cô ấy không ngờ đây lại là khu biệt thự sang trọng nhất Sở Châu.
Lâm Giang có rất nhiều khu biệt thự, nhưng nơi Lý Hiên ở được gọi là hoàng cung của Sở Châu, mỗi biệt thự ở đây có diện tích hơn 1.000 mét vuông.
Đây là khái niệm gì chứ?
Ngôi nhà này là mục tiêu, là ước mơ mà nhiều người nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đạt được.
Vương Vi nhớ có lần cùng đồng nghiệp đi ngang qua nơi này, đồng nghiệp cảm thán, cho dù có thể ở lại đó một đêm trong đời thì cô ta cũng hài lòng.
Cô ấy không bao giờ ngờ rằng Lý Hiên sẽ sống ở đây.
Lý Hiên không phải là một con cháu nhà giàu sa sút sao? Làm thế nào mà anh đột nhiên biến hóa trở thành một người giàu có như thế chứ?
Hạ Lâm Phong và Hạ Thiền thì lại không hề thấy lạ chút nào.
Suy cho cùng, người mà Hoàng Giang Thái có thể đối xử tôn trọng như vậy tất nhiên không phải là người bình thường.
Đến trước cửa khu biệt thự, sau khi đăng ký làm khách, nhân viên bảo vệ đã gọi điện cho Lý Hiên để xác nhận, sau đó cửa được mở ra.
Ba phút sau.
Xe tới trước biệt thự, vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy một bóng người đang quỳ trước biệt thự.
Đó là Hoàng Bản Sơ.
Hoàng Bản Sơ là gia chủ nhà họ Hoàng, thế mà lại quỳ trước biệt thự của Lý Hiên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ? Lúc này, Hạ Lâm Phong cực kỳ chắc chắn rằng Lý Hiên chính là vị khách quý khiến nhà họ Hoàng mở cửa chính để chào đón.
Đường đường là người đứng đầu của nhà họ Hạ lúc này lại thực sự có chút căng thẳng.
Viện trưởng Vương Đại Trung nghiêm túc nói.
Điều ông ta không để ý là ở góc phía sau ông ta, một bác sĩ đang lặng lẽ chụp lại bức ảnh trên màn hình.
Buổi sáng, biệt thự Lâm Giang.
Lý Hiên đang tắm rửa cho Đóa Đóa.
Vì hôm nay là thứ bảy nên cô bé không phải đến nhà trẻ, vì thế nắng chiếu đến mông rồi mà cô bé không chịu dậy.
Lý Hiên đã dỗ dành mãi mới khiến cô bé ra khỏi giường.
Lúc này, trong miệng cô bé cứ lẩm bẩm: "Cha, cha không được nói dối đâu. Đóa Đóa muốn ăn bỏng ngô!
Còn muốn ăn sô cô la, kem và bánh kem..."
Bên ngoài biệt thự, một bóng người đã quỳ hơn hai giờ, chính là Hoàng Bản Sơ.
Sau khi bị cha mình tát ngày hôm qua, Hoàng Bản Sơ nhận ra hành vi của mình có khả năng khiến nhà họ Hoàng mất đi sự nâng đỡ của Lý Hiên nên sáng sớm đã đến biệt thự và quỳ ở đó mà không nói lời nào, cầu xin Lý Hiên tha thứ.
Lý Hiên đương nhiên biết về sự xuất hiện của Hoàng Bản Sơ, nhưng hẳn phớt lờ ông ta, sau khi tắm rửa cho Đóa Đóa, hắn bắt đầu làm bữa sáng cho Đóa Đóa.
Chẳng bao lâu sau, một mùi thơm bay ra từ nhà bếp...
Bên kia, Vương Vi lên xe của Hạ Lâm Phong.
Khi đến cổng khu nhà theo địa chỉ mà Lý Hiên đưa cho cô ấy, Vương Vi đã choáng váng trước cảnh tượng này.
Mặc dù địa chỉ ghi là biệt thự Lâm Giang, Vương Vi cứ tưởng đây chỉ là một biệt thự bình thường, nhưng cô ấy không ngờ đây lại là khu biệt thự sang trọng nhất Sở Châu.
Lâm Giang có rất nhiều khu biệt thự, nhưng nơi Lý Hiên ở được gọi là hoàng cung của Sở Châu, mỗi biệt thự ở đây có diện tích hơn 1.000 mét vuông.
Đây là khái niệm gì chứ?
Ngôi nhà này là mục tiêu, là ước mơ mà nhiều người nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đạt được.
Vương Vi nhớ có lần cùng đồng nghiệp đi ngang qua nơi này, đồng nghiệp cảm thán, cho dù có thể ở lại đó một đêm trong đời thì cô ta cũng hài lòng.
Cô ấy không bao giờ ngờ rằng Lý Hiên sẽ sống ở đây.
Lý Hiên không phải là một con cháu nhà giàu sa sút sao? Làm thế nào mà anh đột nhiên biến hóa trở thành một người giàu có như thế chứ?
Hạ Lâm Phong và Hạ Thiền thì lại không hề thấy lạ chút nào.
Suy cho cùng, người mà Hoàng Giang Thái có thể đối xử tôn trọng như vậy tất nhiên không phải là người bình thường.
Đến trước cửa khu biệt thự, sau khi đăng ký làm khách, nhân viên bảo vệ đã gọi điện cho Lý Hiên để xác nhận, sau đó cửa được mở ra.
Ba phút sau.
Xe tới trước biệt thự, vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy một bóng người đang quỳ trước biệt thự.
Đó là Hoàng Bản Sơ.
Hoàng Bản Sơ là gia chủ nhà họ Hoàng, thế mà lại quỳ trước biệt thự của Lý Hiên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ? Lúc này, Hạ Lâm Phong cực kỳ chắc chắn rằng Lý Hiên chính là vị khách quý khiến nhà họ Hoàng mở cửa chính để chào đón.
Đường đường là người đứng đầu của nhà họ Hạ lúc này lại thực sự có chút căng thẳng.