Chương 100: Trịnh Ngọc Minh biết
Nghe được lời giới thiệu của Diệp Thanh Tuyết, Trịnh Ngọc Minh không khỏi tốn ngực.
Có điều, ông ta không ngờ, Lý Hiên chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Mà lúc này Trần Thiên Bảo đã mở miệng: “Ngài Trịnh, bắt lấy người này, hắn là con trai của Lý Bắc Võ, có lẽ hắn biết thứ đó ở đâu.”
“Được”
Ngay sau đó, Trịnh Ngọc Minh ra tay không chút do dự, trực tiếp hướng về Lý Hiên.
Vốn dĩ khi ra tay, Trịnh Ngọc Minh còn đang đề phòng Diệp Thanh Tuyết ra tay cứu giúp, nhưng ông ta bất ngờ khi Diệp Thanh Tuyết lùi về sau hai bước, khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ đứng xem náo nhiệt.
“Chẳng lẽ Diệp Thanh Tuyết sợ rồi ur?”
Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu...
“Rầm!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Trịnh Ngọc Minh cảm thấy cơ thể mình như bị tàu siêu tốc đâm vào, ông ta lập tức bay ra ngoài và đập vào kính chống đạn phía sau.
“Răng rắc.”
Kính chống đạn đột nhiên xuất hiện đầy vết nứt, Trịnh Ngọc Minh phun ra một ngụm máu tươi.
Mà từ đầu đến cuối, Lý Hiên vẫn đứng bất động tại chỗ. Giờ phút này, Trần Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy lòng ớn lạnh. Con mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trịnh Ngọc Minh là cường giả Tông Sư đấy, thường ngày có thể bắt được viên đạn, thế mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hất bay ra ngoài là sao?
Trong mắt Trịnh Ngọc Minh đầy kinh hoàng.
Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Thanh Tuyết mới khó đối phó nhất, không ngờ Lý Hiên mới thật sự đáng sợ.
Chẳng trách đối phương lại tỏ ra thờ ơ khi nghe tin ông ta là người thứ 180 trong bảng Tông Sư.
“Thực lực của người này có lẽ là Tiên Thiên Cảnh tầng một.”
Trong khi Trịnh Ngọc Minh chấn động, khoảnh khắc tiếp theo ông ta cảm thấy cổ họng của mình bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt, sau đó toàn bộ cơ thể ông ta ngay lập tức bị hút tới trước mặt Lý Hiên.
“Răng rắc.”
Đầu gối ông ta chảy máu, cứ thế quỳ xuống, từ đầu đến cuối không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Trịnh Ngọc Minh tuyệt vọng, ông ta phát hiện bản thân nhầm to rồi.
Đây đâu phải việc Tiên Thiên Cảnh tầng một có thể làm được, sợ rằng hắn đã đạt tới tầng năm, tầng sáu rồi!
Trước mặt ông ta là một cường giả đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng năm, tầng sáu, ai còn dám nói cậu chủ nhà họ Lý là một phế vật nữa?
“Lý Hiên, tôi biết cậu muốn biết ai là người diệt nhà họ Lý cậu? Chỉ cần cậu đảm bảo tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Trịnh Ngọc Minh biết đây là cơ hội sống duy nhất của mình.
Chỉ là Lý Hiên không để ý đến ông ta, mà chậm rãi nâng tay đặt lên đầu ông †a.
Giây tiếp theo, trong đầu ông ta xuất hiện một cỗ lực xé rách như bị thiên đao băm vằm, tựa như có một cây gậy đang khuấy động trong đầu ông ta.
Một quả cầu ánh sáng từ từ bị lôi ra khỏi đầu Trịnh Ngọc Minh.
“Aaa.."
Trịnh Ngọc Minh đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, ôm đầu ngã xuống đất. Mà lúc này Lý Hiên đã bắt đầu đọc ký ức của ông ta.
Cảnh tượng này khiến Trần Thiên Bảo sợ tới mức ngã xuống đất, quần ướt đẫm.
Kể cả Diệp Thanh Tuyết ở bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ.
Có điều, ông ta không ngờ, Lý Hiên chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Mà lúc này Trần Thiên Bảo đã mở miệng: “Ngài Trịnh, bắt lấy người này, hắn là con trai của Lý Bắc Võ, có lẽ hắn biết thứ đó ở đâu.”
“Được”
Ngay sau đó, Trịnh Ngọc Minh ra tay không chút do dự, trực tiếp hướng về Lý Hiên.
Vốn dĩ khi ra tay, Trịnh Ngọc Minh còn đang đề phòng Diệp Thanh Tuyết ra tay cứu giúp, nhưng ông ta bất ngờ khi Diệp Thanh Tuyết lùi về sau hai bước, khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ đứng xem náo nhiệt.
“Chẳng lẽ Diệp Thanh Tuyết sợ rồi ur?”
Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu...
“Rầm!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Trịnh Ngọc Minh cảm thấy cơ thể mình như bị tàu siêu tốc đâm vào, ông ta lập tức bay ra ngoài và đập vào kính chống đạn phía sau.
“Răng rắc.”
Kính chống đạn đột nhiên xuất hiện đầy vết nứt, Trịnh Ngọc Minh phun ra một ngụm máu tươi.
Mà từ đầu đến cuối, Lý Hiên vẫn đứng bất động tại chỗ. Giờ phút này, Trần Thiên Bảo đột nhiên cảm thấy lòng ớn lạnh. Con mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trịnh Ngọc Minh là cường giả Tông Sư đấy, thường ngày có thể bắt được viên đạn, thế mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hất bay ra ngoài là sao?
Trong mắt Trịnh Ngọc Minh đầy kinh hoàng.
Ông ta vốn tưởng rằng Diệp Thanh Tuyết mới khó đối phó nhất, không ngờ Lý Hiên mới thật sự đáng sợ.
Chẳng trách đối phương lại tỏ ra thờ ơ khi nghe tin ông ta là người thứ 180 trong bảng Tông Sư.
“Thực lực của người này có lẽ là Tiên Thiên Cảnh tầng một.”
Trong khi Trịnh Ngọc Minh chấn động, khoảnh khắc tiếp theo ông ta cảm thấy cổ họng của mình bị một lực lượng vô hình bóp nghẹt, sau đó toàn bộ cơ thể ông ta ngay lập tức bị hút tới trước mặt Lý Hiên.
“Răng rắc.”
Đầu gối ông ta chảy máu, cứ thế quỳ xuống, từ đầu đến cuối không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Trịnh Ngọc Minh tuyệt vọng, ông ta phát hiện bản thân nhầm to rồi.
Đây đâu phải việc Tiên Thiên Cảnh tầng một có thể làm được, sợ rằng hắn đã đạt tới tầng năm, tầng sáu rồi!
Trước mặt ông ta là một cường giả đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng năm, tầng sáu, ai còn dám nói cậu chủ nhà họ Lý là một phế vật nữa?
“Lý Hiên, tôi biết cậu muốn biết ai là người diệt nhà họ Lý cậu? Chỉ cần cậu đảm bảo tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Trịnh Ngọc Minh biết đây là cơ hội sống duy nhất của mình.
Chỉ là Lý Hiên không để ý đến ông ta, mà chậm rãi nâng tay đặt lên đầu ông †a.
Giây tiếp theo, trong đầu ông ta xuất hiện một cỗ lực xé rách như bị thiên đao băm vằm, tựa như có một cây gậy đang khuấy động trong đầu ông ta.
Một quả cầu ánh sáng từ từ bị lôi ra khỏi đầu Trịnh Ngọc Minh.
“Aaa.."
Trịnh Ngọc Minh đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, ôm đầu ngã xuống đất. Mà lúc này Lý Hiên đã bắt đầu đọc ký ức của ông ta.
Cảnh tượng này khiến Trần Thiên Bảo sợ tới mức ngã xuống đất, quần ướt đẫm.
Kể cả Diệp Thanh Tuyết ở bên cạnh cũng vô cùng khiếp sợ.