Chương : 65
Chương 65: Liễu Hồng Thanh phải chết
Liễu Nhược Hà đã làm xong bữa tối.
Nhạc Huy về đến nhà, nhìn thấy một bàn ăn đầy ắp những món ngon thì sững người.
Những món ăn đó không chỉ đa dạng, đẹp mắt mà còn có mùi vị rất hấp dẫn. Anh kinh ngạc hỏi:
“Em… em tự làm những món này à?”
Liễu Nhược Hà gật đầu, hơi ngượng ngùng nói:
“Bình thường em rất ít khi nấu cơm, nên không biết nấu nhiều món. Em tìm tòi qua mấy clip trong điện thoại, vừa xem vừa học làm. Thực ra cũng làm hỏng nhiều lắm, làm lãng phí bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn…”
Nhạc Huy nghe vậy thì vô cùng cảm động. Anh nhìn thấy mấy túi rác trong nhà, xem ra để chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn này, Liễu Nhược Hà đã tốn không ít thời gian.
Em vất vả rồi!”, Nhạc Huy ngồi xuống, nhìn một bàn ăn đầy ắp món, anh không biết nên nói gì mới đúng.
“Không vất vả gì đâu, dù sao em cũng nhàn rỗi, nấu cơm thì thoải mái hơn quản lý công ty rất nhiều”.
Liễu Nhược Hà mỉm cười, vội đưa cho anh một đôi đũa.
Bữa cơm này anh ăn rất no. Dù mấy món ăn không phải mười phân vẹn mười, nhưng với một cô gái tay chưa từng dính dầu mỡ như Liễu Nhược Hà, thì bữa ăn này thật sự rất ngon.
“Ngon quá, mấy năm nay đây là bữa cơm ngon nhất anh từng ăn!”
Nhạc Huy đặt bát đũa xuống, cực kì thỏa mãn lắm nói.
“Anh không phải nịnh em, cần gì khoa trương vậy chứ”, Liễu Nhược Hà xấu hổ: “Bữa sau em sẽ nấu cẩn thận hơn. Lần đầu tiên làm nhiều món như vậy, nên có thể còn sai sót”.
Vừa nói, cô vừa đứng lên, chuẩn bị đi rửa bát.
“Để đó, em mệt nhọc cả ngày rồi, hay em đi tắm đi”, Nhạc Huy vội vàng đứng lên nói.
“Không sao, em không mệt, em thấy làm việc nhà cũng rất thú vị”, Liễu Nhược Hà nhướn mày nhìn Nhạc Huy rồi nói.
Thời gian như ngừng lại, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương.
Giờ phút này, dường như hai người họ đã quên chuyện ly hôn, mà chỉ đang đắm chìm trong cuộc sống tình cảm giản đơn của một đôi vợ chồng mà họ hằng mong ước.
Nhạc Huy cười nói:
“Để anh làm cho. Anh nhớ ngày trước em thường xuyên phải ngồi trong phòng làm việc, cả ngày ngồi trên ghế nên xương cổ và xương hông không tốt, tối nào em về anh cũng xoa bóp cho em nửa tiếng”.
“Anh thấy cổ em có vẻ không thoải mái, em ra ghế sofa kia ngồi nghỉ một lúc đi, anh sẽ mát xa cho em”.
Vừa nói, Nhạc Huy vừa giục Liễu Nhược Hà ra ghế sofa ngồi.
Liễu Nhược Hà tự nhiên hơi cuống, cô nói:
“Hay… hay thôi, anh đi tắm trước đi, em ngồi nghỉ trên ghế sofa là được rồi”.
Nhạc Huy không nghe theo, kéo bằng được cô vào phòng khách:
“Yên tâm, hai năm vừa rồi anh không làm gì em, em sợ anh đụng chạm em sao?”
Liễu Nhược Hà xấu hổ nằm trên ghế sofa. Lúc hai tay anh đặt trên người cô để xoa bóp, cả người cô cũng thả lỏng, giống như quay về hồi anh và cô còn chưa ly hôn.
Thời đó, mỗi khi tan làm, Nhạc Huy lúc nào cũng mát xa cho cô, hai nằm vừa rồi ngày nào cũng vậy.
Đây không phải điều mà người bình thường nào cũng kiên trì nổi, mà Nhạc Huy trước giờ không hề than phiền một lời, tay nghề mát xa ngày càng thuần thục.
Lúc này, Liễu Nhược Hà bỏ qua được mọi buồn phiền, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Do thoải mái nên cô ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Nhạc Huy đang nói chuyện với cô nhưng không thấy cô trả lời, anh ngẩn người:
“Ngủ rồi ư?”
Anh dừng mát xa, lên tầng hai ôm chăn mền xuống đắp cho Liễu Nhược Hà.
Nhìn gương mặt cô tiều tụy đầy sự mệt mỏi, Nhạc Huy không khỏi đau lòng. Anh nhìn, rồi đột nhiên nhích tới gần, dù cố kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được, khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mỏi mệt của cô.
Nhạc Huy làm việc xấu nên lòng thấp thỏm, anh vội rời khỏi phòng khách để vào phòng bếp rửa bát.
Anh không biết, sau khi anh vào phòng bếp, đôi mắt đang khép chặt của Liễu Nhược Hà hơi khẽ mở.
…
Nhạc Huy rửa bắt xong, dọn dẹp bếp rồi rời khỏi nhà. Lúc anh đi, Liễu Nhược Hà vẫn đang ngủ trên ghế sofa. Thấy cô chưa tỉnh, anh không đành lòng đánh thức cô, chỉ lặng lẽ rời đi.
Anh gọi điện thoại cho hai người, hai người đó ra gầm cầu nói chuyện.
Hôm nay gặp Liễu Phong xong, anh nổi lên dã tâm muốn giết Liễu Hồng Thanh. Liễu Hồng Thanh đúng là một tai họa, là tên khốn nạn nhất trong nhà họ Liễu. Dã tâm này của anh không phải giờ mới bắt đầu, mà dồn nén đã lâu, hôm nay anh hạ quyết tâm trừ khử Liễu Hồng Thanh.
Chuyện đã thành ra thế này, mà Liễu Hồng Thanh còn muốn lợi dụng Liễu Nhược Hà để kéo anh về nhà họ Liễu, để bọn họ giẫm lên người anh mà đi lên. Liễu Hồng Thanh là kẻ vô liêm sỉ tới cực độ, nếu ông ta không chết thì Liễu Phong không bao giờ thay đổi được. Ông ta không chết, thì Liễu Nhược Hà không bao giờ có cuộc sống yên ổn ở nhà họ Liễu.
Nên Liễu Hồng Thanh phải chết!
“Cậu Nhạc, chúng tôi đến rồi, cậu tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Hai người Nhạc Huy gọi tới đã đến.
“Trần Lỗi, Trần Hướng Vinh, lâu rồi không gặp!”
Nhạc Huy chào hỏi hai người họ.
“Bây giờ tôi cho hai anh em các ông một cơ hội để giúp tôi hoàn thành một chuyện, rồi tôi sẽ tiêu hủy bằng chứng hai người dùng tiền của công ty vào việc riêng, từ nay về sau chúng ta không gặp nhau nữa”.
Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh nghe vậy thì đều rất kinh ngạc.
Từ khi hai người bọn họ bị Nhạc Huy đuổi ra khỏi tập đoàn Huy Hành, cuộc sống của hai người có thể nói là người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngày nào họ cũng lo lắng chuyện Nhạc Huy giao bằng chứng bọn họ biển thủ công quỹ của công ty cho cảnh sát. Cảm giác bằng chứng phạm tội của mình nằm trong tay người khác giống như trên đầu mình treo một cây kiếm, không biết khi nào cây kiếm sẽ rơi vào đầu.
“Chuyện gì, cậu nói đi!”
Trần Lỗi phấn khích nói.
Nhạc Huy nhìn hai người họ, nói từng chữ từng câu:
“Giúp tôi giết chết Liễu Hồng Thanh nhà họ Liễu”.
Hai anh em họ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sợ hãi nhìn Nhạc Huy:
“Giết… giết người?”
Nhạc Huy nhìn hai người họ cười khẩy:
“Sao thế, không dám à? Tôi nhớ lúc đầu hai ông đã đồng ý rồi, sao vậy, muốn đổi ý sao?”
Trần Hướng Vinh run rẩy:
“Ông chủ Nhạc à, cậu bảo chúng tôi làm chuyện khác thì chúng tôi không dám nhiều lời, nhưng… nhưng việc đi giết người…”
Nhạc Huy cười: “Rất khó đúng không?”
Trần Lỗi nói tiếp: “Cậu Nhạc, đây là giết người đó! Nói khó nghe, thì nếu cậu giao nộp bằng chứng, chúng tôi bị xử lâu nhất có mười lăm năm. Bây giờ chúng tôi giết người là bị xử bắn thẳng đó!”
Nhạc Huy nghe vậy, gật đầu:
“Vậy để tôi nói cho hai ông cái này, lát nữa tôi sẽ chỉ cho các ông nên làm gì, đảm bảo không xảy ra chút sai sót nào, cũng không ai biết chuyện hai người giết Liễu Hồng Thanh. Chuyện thành công xong, tôi sẽ cho hai ông mỗi người một triệu, tiêu hủy toàn bộ chỗ chứng cớ đó. Như vậy thì hai ông không cần lo lắng sợ hãi nữa, mà lại còn có tiền, cớ sao không làm?”
“Nhưng nếu hai ông không đồng ý, tôi sẽ đi giao bằng chứng ngay lập tức, mấy ông vào ngồi tù. Tôi tìm người khác làm chuyện này, cho người khác kiếm tiền, còn chuyện ngồi tù để dành cho mấy ông. Lựa chọn nào có lợi nhất, các ông nghĩ kĩ đi”.
Hai anh em kia nghe vậy, cảm thấy rất lúng túng.
Lúc này, Nhạc Huy lấy ra một chiếc bút ghi âm, nói:
“Thế này nhé, nếu hai ông không tin tôi tiêu hủy bằng chứng, thì ở đây có một chiếc bút ghi âm, bây giờ tôi sẽ mở thu âm lên”.
“Tôi ghi âm lại cuộc nói chuyện này, đợi đến khi các ông đưa Liễu Hồng Thanh tới đây thì tôi đưa cho hai ông cái bút này. Như vậy, các ông nắm trong tay bằng chứng tôi thuê hai ông giết người, nếu sau này tôi đe dọa gì hai người, thì cứ cầm cây bút này ra đe dọa lại tôi, được không?”
Trần Lỗi nghe vậy, nhìn Nhạc Huy với ánh mắt khó tin. Ông ta thấy Nhạc Huy đùa quá trớn rồi, người này điên thật rồi.
Ông ta do dự mất một phút, cuối cùng vẫn gật đầu:
“Vậy cũng được!”
“Cậu bảo chúng tôi nên làm thế nào, rồi chúng tôi sẽ đưa Liễu Hồng Thanh đến cho cậu”.
Nhạc Huy nghe vậy, lúc này cười lớn: “Đồng ý!”