Chương : 62
Chương 62: Nhà họ Liễu nội chiến
Toàn bộ nhà họ Liễu đều im lặng, ai nấy ủ rũ cúi đầu như thể vô cùng đau đớn.
Lúc này tất cả con cháu đều tụ tập đầy đủ ở nhà Liễu Hồng Thanh, trong đó có cả Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong.
Lần này bọn họ phải gánh đòn tâm lí trí mạng, còn nặng nề hơn cả lần Đoàn Thiên Hành muốn ngưng hợp tác với bọn họ.
Nhạc Huy mà bọn họ khinh thường từ trước đến giờ, hóa ra là ông chủ thực sự là tập đoàn Huy Hành. Hôm nay thân thế của Nhạc Huy thực sự lộ diện, khiến người nhà họ Liễu mất vô cùng mất mặt.
Nhưng đây còn chưa phải điều quan trọng nhất, mà đó là thân phận thực sự của Nhạc Huy, chẳng khác gì cái tát giáng thẳng vào mặt những người đang ngồi ở đây.
Lúc này ai cũng sợ hãi bất an, sợ Nhạc Huy tới đây để trả thù bọn họ. Nhất là Liễu Tử Thần, lần trước mừng thọ ông cụ nhà họ Liễu, hắn bới được lỗi của Nhạc Huy, sau đó tát anh một cái trước mặt bao nhiêu người. Cũng chính cái tát này là lí do Nhạc Huy ly hôn với Liễu Nhược Hà.
“Sao mọi chuyện thành ra thế này? Sao tên Nhạc Huy kia lại là chủ tịch của tập đoàn Huy Hành được? Sao hai năm vừa rồi chẳng có ai phát hiện thân phận thật của Nhạc Huy?”
Cô ba Liễu Hân mồm miệng liến thoắng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm.
“Tôi phải công nhận tên Nhạc Huy này đóng kịch rất giỏi. Nó đường đường là một ông chủ lớn, là chủ tịch tập đoàn Huy Hành, sao nó lại phải diễn vai kẻ hầu hạ ở nhà họ Liễu chúng ta?”
Bác hai Liễu Thừa Giang cũng không hiểu nổi.
“Còn tại sao à, đương nhiên là vì con bé Liễu Nhược Hà. Chắc chắn hôm nay nó xuất hiện là vì con bé đó, nhất định nó còn yêu Liễu Nhược Hà sâu sắc đến tận xương tủy”, bác cả Liễu Thừa Phong cũng thở dài: “Hơn nữa, hôm ở hôn trường, Nhạc Huy bảo lúc đầu là mẹ tôi nhờ nó âm thầm giúp đỡ nhà họ Liễu chúng ta, tức là mẹ tôi biết thân phận thực sự của Nhạc Huy rồi”.
Mọi người nghe vậy, cũng dần tỉnh ngộ lại.
Liễu Phong nói: “Tôi nhớ lần đầu gặp Nhạc Huy, bà ấy mời Nhạc Huy vào trong trò chuyện suốt một tiếng đồng hồ. Xem ra lần đó, bà ấy đã đoán được Nhạc Huy chính là ông chủ lớn nhất của tập đoàn Huy Hành”.
Liễu Thừa Phong nghe thấy vậy, không khỏi tức giận nói:
“Cụ bà cũng thật là, nếu cụ nói với chúng ta thân phận của Nhạc Huy ngay từ đầu, thì giờ chuyện đâu đến nỗi này?”
“Nếu từ đầu chúng ta biết Nhạc Huy là chủ tịch tập đoàn Huy Hành, thì chúng ta chắc chắn không đối xử với nó như vậy. Nhà họ Liễu chúng ta có thể dựa vào Nhạc Huy mà phất lên như thuyền gặp gió, Liễu Nhược Hà cũng không phải li dị với nó”.
“Cụ bà này không biết nghĩ gì, lại giấu giếm chuyện với chúng ta khiến mọi thứ trở nên rắc rối như vậy. Giờ thì hay rồi, nhà họ Liễu mất sạch thể diện, mấy công ty cũng sẽ bị phá sản. Chúng ta đắc tội lớn với Nhạc Huy như thế, sau này còn ai dám dính dáng chút gì đến nhà họ Liễu chúng ta nữa, đến cả Lý Hạo Dương cũng bị Nhạc Huy xử rồi”.
Liễu Hân khoanh tay, giận dữ chỉ trích: “Thật sự chúng ta đã khiến toàn bộ nhà họ Liễu tan tành rồi!”
Mọi người bắt đầu nhao nhao than phiền, đổ lỗi lên người cụ bà đã mất.
“Được rồi, mọi người im lặng cho tôi”, lúc này, Liễu Hồng Thanh nãy giờ không nói gì chợt lên tiếng, mắng tất cả mọi người.
Bộ dạng ông ta bây giờ trông như già đi mười tuổi. Cú đánh úp lần này từ Nhạc Huy, khiến ông ta cực kì bối rối, khiến nhà họ Liễu tàn đời.
“Ồn ào cái gì, trách cụ bà có tác dụng gì không?”, ông ta tức tối mắng mỏ: “Hai năm qua mấy người đối xử với Nhạc Huy thế nào? Nếu đối xử tốt hơn, Nhạc Huy cũng không ác với chúng ta như vậy!”
Mọi người ngớ ra, Liễu Thừa Phong – người luôn tôn trọng ông ta, lúc này lên tiếng phản bác:
“Bố, bố nói không đúng. Bố đối xử với người nhà Liễu Nhược Hà cũng không tốt đẹp gì. Mọi người đều biết bố còn khinh bỉ Nhạc Huy hơn. Lương tháng của Liễu Nhược Hà có bốn mươi, năm mươi nghìn tệ, bố rất hung dữ với Liễu Nhược Hà, vợ của Nhạc Huy, thì trong lòng Nhạc Huy sao mà không oán giận cho được?”
Liễu Thừa Phong không ngại đụng chạm Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong, đứng trước mặt nói ra sự bất công mà Liễu Phong đối xử với Liễu Nhược Hà.
Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong ngồi đó đều đang rất lúng túng.
“Mày láo toét!”, Liễu Hồng Thanh tức giận mắng: “Mày là đồ vô ơn bạc bẽo. Thế mày nói xem tao thế này là vì ai? Còn không phải vì mày và Tử Thần à.”
“Bây giờ mày quay ra chỉ trích tao. Ai chỉ trích tao cũng được, còn mày thì không, thứ súc sinh lòng lang dạ sói!”
Liễu Thừa Phong bị chửi cho té tát, quyết không nể mặt Liễu Hồng Thanh chút nào nữa. Dù sao bây giờ nhà họ Liễu phá sản rồi, một ông già lẩm cẩm như Liễu Hồng Thanh lấy tư cách gì để mà lên tiếng?
“Bố, bố đứng đầu cái nhà này, quyết định gì cũng một tay bố làm cả. Bây giờ bố khiến nhà họ Liễu chúng ta thành ra thế này, bố không thấy xấu hổ với cụ bà sao? Lúc cụ bà còn sống, nhà họ Liễu ít nhất cũng chẳng đến mức độ này”.
Liễu Thừa Phong không giữ chút thể diện nào cho ông ta.
Liễu Hồng Thanh tức nghẹn suýt tắt thở, ho khan liên tục. Liễu Hân không nhịn nổi, thay ông ta mắng mỏ:
“Anh còn lương tâm không thế? Dù thế nào thì bố đối xử với nhà các anh đâu có tệ?”
“Nhà các anh còn không thấy tốt hơn nhà Liễu Nhược Hà à? Liễu Tử Thần nhà các anh cướp được mọi thứ từ Nhược Hà, kể cả mối quan hệ hợp tác giữa Nhược Hà và Đoàn Thiên Hành. Nếu không phải vì hôm mừng thọ ông cụ, Tử Thần nhà các anh tát Nhạc Huy một cái, thì Nhạc Huy có bị ép đến ly hôn vậy không?”
“Nhà các anh là nhà thất đức nhất!”
Liễu Hân không buông tha chút nào, khiến Chung Hồng – vợ của Liễu Thừa Phong ngứa ngáy không yên, cuối cùng lên tiếng mắng Liễu Hân:
“Cái gì mà nhà chúng tôi thất đức cơ? Nhà các người thì không sao? Đến cả thông cống thoát nước cũng phải nhờ Nhạc Huy đến giúp. Mấy người tôn trọng Nhạc Huy rồi mà giờ vẫn bỡn cợt thế à. Chú ba, sao mà chú có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Lúc này cả căn phòng loạn hết lên. Đến lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ai cũng đi chỉ trích, mắng mỏ người khác.
Liễu Phong ngồi đó, nhìn anh chị em trong cái nhà này, trong lòng đau khổ không thể tả.
Cuối cùng ông ta không nhịn được, lần đầu tiên dùng hết ức lực hét lên:
“Được rồi! Mấy người đừng ồn ào nữa, chắc phải để bố tức chết mấy người mới vui đúng không?”
“Nhạc Huy nói rồi, nhà họ Liễu là kẻ máu lạnh, mấy người không phải đang trở thành kẻ mà Nhạc Huy nói đó à?”
“Bây giờ nhà họ Liễu gặp khó khăn, nên đoàn kết lại mới đúng. Mấy người thế này, là muốn nhà họ Liễu sụp đổ sao?”
Tiếng gầm của Liễu Phong khiến mọi người yên tĩnh lại.
“Chú tư nói đúng, chúng ta cần đoàn kết lại”, Liễu Thừa Phong nói, quay ra nhìn Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ rồi tiếp tục:
“Chú tư, Tiểu Tuệ, Nhạc Huy là con rể hai cô chú. Hôm nay nó đến cứu Liễu Nhược Hà, chắc chắn là vì chưa buông bỏ được con bé. Tôi thấy hai đứa nó có khả năng tái hôn lại. Hai người đi khuyên nhủ Nhạc Huy, hi vọng nó bỏ qua hiềm khích lúc trước, tha thứ cho nhà họ Liễu chúng ta”.
Liễu Thừa Giang cũng tiếp lời:
“Đúng đúng, Nhạc Huy là ông chủ thực sự của tập đoàn Huy Hành. Nếu nó còn là con rể nhà họ Liễu thì tình hình vẫn xoay chuyển được. Đến lúc đó dù có là Đoàn Thiên Hành cũng phải nhượng bộ chúng ta mấy phần!”
Điều bọn họ nghĩ lúc này, là tập đoàn Huy Hành của Nhạc Huy có thể đem đến cho bọn họ bao nhiêu lợi ích.
Vu Tiểu Tuệ lúng túng nói:
“Mọi người coi trọng tôi quá rồi, tôi chỉ là mẹ vợ, làm gì có địa vị trong lòng cậu ta “.
“Mà…quan hệ giữa tôi và cậu ta tan tành rồi, sao tôi còn dám đi tìm cậu ta”.
Liễu Phong cũng thở dài:
“Tôi và Nhạc Huy càng chẳng có gì để nói, cậu ta coi nhà họ Liễu chúng ta là kẻ thù rồi”.
Liễu Hân tiếp lời:
“Vậy giờ phải làm sao, chẳng lẽ cứ để nhà họ Liễu phá sản vậy sao? Con bé Liễu Nhược Hà giờ cũng coi chúng ta là kẻ thù. Nếu không tạo được quan hệ tốt với hai đứa đó, thì dù chúng có kết hôn lại thì chúng ta có vớt được chút lợi ích nào đâu”.
Lúc này, Liễu Hồng Thanh đã bình tĩnh lại, ông ta lên tiếng lần nữa:
“Phải tìm một người mà Nhạc Huy không quá thù ghét đi nói chuyện với cậu ta”.
“Tôi thấy chỉ A Phong mới làm được”.
“A Phong, cậu đi thay người nhà họ Liễu chuyến này đi, thay mặt chúng ta năn nỉ Nhạc Huy một chút”.
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn lên Liễu Phong, vì trong mắt nhà họ Liễu, hay trong chính nhà ông ta, địa vị của ông ta đều thấp kém. Dù chuyện to hay nhỏ, ông ta đều không được đụng tay vào, nên cũng không có thù hận gì với Nhạc Huy, do đó ông ta là người phù hợp nhất.
Liễu Phong biết tại sao mấy người này cử mình đi. Nhưng ông ta hơi lúng túng, vì thân làm bố vợ như ông ta cũng không còn mặt mũi đi gặp Nhạc Huy.
“Chồng, anh đi đi, vì gia đình chúng ta”, Vu Tiểu Tuệ hiếm lắm mới bày tỏ thái độ tốt với chồng, khuyên nhủ cùng mọi người: “Con bé Liễu Nhược Hà bị Nhạc Huy đem đi rồi, đến lúc chúng ta già thì không còn ai chăm sóc đâu”.
Liễu Phong nhìn ánh mắt mong đợi từ mọi người, chỉ biết thở dài nặng nề. Nhiều người bảo ông ta đi như thế, ông ta không tiện từ chối, mà cũng chẳng dám từ chối.
“Được rồi, để tôi đi năn nỉ cậu ta, hi vọng cậu ta có thể tha thứ cho chúng ta”.
Liễu Phong thỏa hiệp với mọi người.