Chương : 1
Bốn trăm năm trước, thần yêu hai giới đại chiến một trận long trời lở đất, gió mây vần vũ, ngày đêm đảo lộn. Không ai biết cuộc chiến ấy đã trải qua bao lâu, nhưng đến khi hai giới cạn kiệt sức lực, bắt buộc phải dừng lại giữa chừng thì tử thương vô số, máu chảy thành sông. Chiến Thần của thần giới Đông Duệ bị thất lạc hồn phách, chìm vào cơn hôn mê dai dẳng. Thái tử của yêu giới Lăng Ca đứt đoạn kinh mạch, thập tử nhất sinh. Vì cứu mạng đứa con trai duy nhất, Yêu Đế Lăng Diệt hy sinh toàn bộ pháp lực giúp Lăng Ca tái tạo một cơ thể mới nhưng bản thân lại rơi vào tình trạng kiệt quệ trầm trọng. Trước khi chết, ông truyền ngôi Yêu Đế cho Lăng Ca, đồng thời để lại mười hai nữ tử sĩ trung thành gọi chung là Vô Ảnh Sứ phò tá y. Thế nhưng, ngày Lăng Ca mở mắt tỉnh lại, y hoàn toàn mất sạch trí nhớ, sau đó lưu lạc nhân gian. Người đứng đầu của Vô Ảnh Sứ Liễm Cơ Cơ che giấu chuyện Lăng Ca mất tích, âm thầm cùng những Vô Ảnh Sứ khác chia nhau tìm kiếm tung tích y.
Bốn trăm năm sau, Chiến Thần Đông Duệ vẫn không khôi phục ý thức. Bạn thân của Đông Duệ Thượng Sinh Tinh Quân đến tìm Thiên Đế cùng thương lượng đối sách. Thiên Đế ngẫm nghĩ thật lâu rồi nói: “Không phải không có cách, chỉ là cách này có nói ra cùng bằng thừa. Khi trời đất vừa mới tạo dựng, ở vùng biển phía Bắc Cửu Trùng Thiên nở ra một đóa sen xanh, còn ở ngọn núi phía Nam lại mọc lên một cây trúc tím. Đó là chân thân của hai vị đế quân từng một thời cai quản trời đất. Người ở phía Bắc gọi là Tịnh Đế Tang Hoa, người ở phía Nam gọi là Nhu Đế Tử Khưu. Sau khi trời đất ổn định, tam giới thần—yêu—nhân phân chia rạch ròi lãnh thổ, hai vị đế quân rút lui và từ đó không quản đến chuyện của tam giới nữa. Nhu Đế Tử Khưu không rõ tung tích ra sao, nhưng Tịnh Đế Tang Hoa hiện đang sống ở vùng biển nơi ngài ấy sinh ra, gọi là Tịnh Thương Hải. Chỉ cần ngài ấy đồng ý giúp đỡ, Đông Duệ có lẽ vẫn còn hy vọng.”
“Vì Đông Duệ, dù cơ hội có mỏng manh thế nào chúng ta cũng phải thử.” Thượng Sinh tâm ý đã quyết, Thiên Đế cũng không tiện ngăn cản. Ngài phái một đoàn người hộ tống Thượng Sinh mang Đông Duệ đến Tịnh Thương Hải.
Ba tháng sau, tại một tòa biệt viện nằm đối diện với Tịnh Thương Hải, Thượng Sinh và những thần tướng đi theo y thành khẩn quỳ gối trước cửa cầu xin chủ nhân của biệt viện cứu chữa cho Đông Duệ. Họ đã quỳ ở đây hơn một tháng, từng nếm trải những đợt gió tuyết lạnh lẽo thấu nhập xương cốt nhưng cánh cửa đang khép chặt vẫn không hề lung lay. Trên lầu cao có màn trướng che phủ, Tang Hoa xoa nhẹ quanh thái dương, bờ môi mỏng nhếch lên rồi hạ xuống, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà chính hắn đang bị dồn vào thế khó. Bất chợt, hắn đứng lên, ngoại bào trắng tinh như tuyết, dài chạm tận đất vang lên tiếng sột soạt khá khó chịu, cho thấy tâm tình của hắn cũng chẳng tốt đẹp là bao.
“Không đánh nữa!” Hắn thốt lên.
Ti Mệnh Tinh Quân chống tay ngay cạnh bàn cười: “Tang Hoa, tính khí của ngươi thật xấu.”
Tang Hoa hơi khom người, chống nạnh một tay, tay kia chỉ vào bàn cờ miệt thị: “Ta nói này, không trùng hợp đến mức lần nào chơi cờ ngươi cũng thắng. Nhất định là có gian lận.”
“Ăn gian chính là ngươi. Thua rồi liền nghỉ, chẳng có khí phách gì cả.”
Ti Mệnh còn muốn nói tiếp nhưng Thượng Sinh và những thần tướng ở bên ngoài lại cầu xin ầm ĩ khiến Ti Mệnh không nhớ muốn nói gì.
“Đám người kia cũng phiền phức thật, chi bằng ngươi ra giúp họ để họ rời khỏi cho nhanh.”
“Ta đã nói không xen vào chuyện của tam giới nữa, một chuyện cũng không xen. Nếu lần này ta cứu Đông Duệ, giống như là mở sẵn tiền lệ cho họ, về sau có ai bị thương hoặc sắp chết gì cũng sẽ đến tìm ta, thế thì mệt chết ta được.”
“Nhưng Đông Duệ là vì chúng sinh mà thành ra như vậy. Nếu ngươi không cứu, e rằng những người khác ở Cửu Trùng Thiên sẽ có ý nghĩ bất kính với ngươi.”
“Chúng sinh trong mắt của một vị đế quân như ta không chỉ có thần nhân hai giới mà còn bao gồm cả yêu giới. Bọn họ ngu dốt tự đánh nhau rồi tự bị thương, ta bên nào cũng không thể cứu, nếu không chính là thiên vị.”
“Tang Hoa ngươi dù là ngụy biện vẫn luôn rất có đạo lý.” Ti Mệnh nhìn vào quyển sổ ghi mệnh cách của tam giới trên tay. Nó bỗng dưng phát sáng hẳn là có điềm dị thường. Ti Mệnh mở ra xem thử, sau đó mồ hôi lạnh nhỏ đầy từ trán xuống.
“Sao thế?” Tang Hoa quan sát thần thái bất ổn của Ti Mệnh rồi hỏi.
“Tang Hoa!” Ti Mệnh ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt có vài phần bi thương, vài phần ủy khuất. “Ngươi tài giỏi như thế, dù trời có sập thì ngươi vẫn sẽ chống lên được, phải không?”
Tang Hoa thực sự nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là vậy. Nếu ta chống không được thì lôi tên Tử Khưu ra chống thay. Ta không tin hy sinh hắn mà vẫn không chống nổi một bầu trời nhỏ nhoi. Nhưng sao ngươi hỏi thế?”
Ti Mệnh đổ mồ hôi lạnh đợt nữa. Lần cuối cùng hắn gặp Nhu Đế Tử Khưu ít nhất cũng là chuyện của một ngàn năm về trước, mà câu cuối cùng vị đế quân này để lại chính là: “Nơi nào có Tang Hoa, nơi đó không có ta.” Lúc đầu, hắn còn thắc mắc tại sao Tử Khưu lại ăn nói tàn nhẫn đến vậy, giờ mới biết người tàn nhẫn nhất không phải là ngài ấy.
“À thì…ta chỉ thay ngươi cảm khái một chút.” Ti Mệnh lau mồ hôi lạnh rồi đứng lên. “Những ngày sắp tới ngươi hãy tự bảo trọng, tốt nhất đừng nên đi đâu, cũng đừng nên gặp ai.”
Tang Hoa cho rằng Ti Mệnh lại nổi cơn hồ đồ, chẳng để những lời ấy vào tai nói: “Đi mau, ta cũng chán nhìn thấy mặt ngươi rồi.”
Ti Mệnh vừa đi, Tang Hoa liền cảm thấy buồn ngủ. Hắn ngủ một giấc thật dài. Lúc dậy thì Thương Sinh cùng đám thần tướng đã đi mất vì tuyệt vọng. Tang Hoa nhất thời vui vẻ, lấy mấy hủ rượu hoa lê tự tay ủ ra uống, uống xong không chịu nổi nóng bức trong người nên mang theo rượu đến Tâm Nguyệt Trì cởi áo ngâm mình. Mảnh trăng chiếu rọi trên cao, soi xuống mặt hồ một màu trăng trắng tựa như khói tỏa lung linh. Tang Hoa đang rất hài lòng với ý cảnh hiện tại, đột nhiên cảm thấy dưới chân có thứ gì động đậy, lại rất thô ráp mò từ cổ chân lên quấn vào đùi hắn.
Tang Hoa không dao động, rút nhanh trường bào mặc vào người rồi lặn xuống đáy hồ xem xét. Thứ đang quấn vào chân hắn là đuôi của một con giao long màu đen. Giao long có hình thù giống hệt rồng nhưng không sừng. Chúng không có khả năng bay qua Cửu Trùng Thiên tiến nhập thần giới, vĩnh viễn chỉ có thể bay lượn bên dưới, sống thấp kém nơi ao hồ nhỏ, bị đánh đồng chung với tộc dân của yêu giới. Con giao long trước mặt Tang Hoa đang cuộn thân run lẩy bẩy, vết thương chằng chịt khắp nơi. Đôi mắt đỏ mọng nước mệt mỏi hướng về hắn, thỉnh thoảng dấy lên vài phần lo lắng, dường như sợ rằng hắn sẽ giết nó.
Tang Hoa xòe cả hai bàn tay ra trước giao long, biểu thị rằng hắn không mang theo bất cứ vũ khí gì: “Đừng sợ! Ta sẽ không tổn hại ngươi!”
Giao long chớp mắt, chậm rãi rút đuôi ra khỏi người hắn. Hắn bơi lại gần nó, nó giơ chân lên đe dọa không cho hắn tiến gần. Hắn mỉm cười cầm lấy chân nó, hành động vừa nhanh vừa dứt khoát, chẳng kịp cho nó cơ hội phản kháng.
“Ngoan, để ta xem vết thương của ngươi.”
Tang Hoa dùng tay còn lại sờ vào những chỗ giao long bị thương, rót linh lực của bản thân chữa trị cho nó. Giao long nhìn hắn không chớp mắt, có tia sáng ấm áp len lỏi vào giữa đôi đồng tử ngại ngùng. Một lát sau, những vết thương ngoài da đều được chữa lành. Giao long gượng dậy đứng trên bốn chân, vẫn chằm chằm nhìn hắn không di chuyển. Hắn xoa xoa đầu nó, nói: “Chúng ta cùng lên.”
Tang Hoa bơi lên trước, tóc của hắn thác loạn rũ ra trên vai áo. Hắn không quan tâm đến vẻ bề ngoài, cầm lấy hủ rượu hoa lê đặt gần bờ nốc một hơi cạn sạch. Hắn vừa tiêu tốn không ít linh lực, cũng nên tự bồi bổ cho bản thân một chút. Giao long vút qua làn nước trong suốt bay lên. Nó bay cao đến mức sắp vượt qua ngọn núi cao nhất của Tịnh Thương Hải thì lại bay về, quấn thành vòng tròn quanh người Tang Hoa, đầu rũ xuống cọ cọ lên vai hắn, mắt sáng lên, như thể muốn cảm tạ hắn.
“Ngẩng đầu lên, ta có vài câu muốn hỏi ngươi.”
Giao long nuối tiếc rời vai hắn, giữ đầu ở vị trí đối diện ngoan ngoãn chờ nghe hắn hỏi.
“Ngươi từ đâu đến?”
Giao long lắc đầu.
“Tại sao lại đến đây?”
Giao long lại lắc đầu.
Tang Hoa cau mặt: “Tính khí ta không tốt, ngươi cái gì cũng không biết sẽ khiến ta nổi giận.”
Giao long bất đắc dĩ nói, giọng nam tính trầm ấm nhưng lại có chút bối rối: “Ta thật sự không biết. Ta ở nhân giới bị đánh đập và xua đuổi, không có nơi để về. Ta rất mệt và đói, cứ chạy mãi cho đến lúc kiệt sức thì rớt xuống đây.”
“Ta trông bộ dạng ngươi không phải trẻ con mới lớn, lại để cho đám người ở nhân giới đánh đập đến nỗi này, thật sự làm mất mặt yêu giới. Ta buồn thay cho Yêu Đế của ngươi.”
Giao long tiu ngỉu cụp đầu xuống giả chết. Tang Hoa dí tay vào trán nó nâng mặt lên: “Thế ngươi tên gì?”
“Ta cũng không biết.”
“Vậy sau này ngươi định đi về đâu?”
Giao long lắc đầu.
“Ngoài lắc đầu và bảo không biết, hình như ngươi chẳng biết gì cả.” Tang Hoa kết luận.
Giao long gật đầu, lỗ mũi phồng lên. Tang Hoa thực sự rất hiểu nó.
Tang Hoa nghĩ nghĩ, một ngày như mọi ngày, một năm như mọi năm hắn đều quá sức rảnh rỗi. Trước kia, Ti Mệnh từng gợi ý hắn nên nhận một đệ tử, đích thân dạy dỗ, có vậy mới khiến thời gian trôi qua đỡ buồn tẻ hơn. Huống hồ, Tử Khưu cũng có đệ tử, còn là chân thân phượng hoàng cao quý, nếu hắn không có ai thì sẽ rất thua kém. Hắn rất chân thành tiếp thu, bèn đi dạo một vòng quanh tam giới, biển lớn biển nhỏ gì cũng lướt mắt qua nhưng không tìm nổi một ai vừa ý. Con giao long này nhìn cũng không tệ, gân cốt cứng cáp, chỉ mỗi tội hơi ngốc, mà ngốc có thể từ từ cải thiện được. Nếu hắn nhận nó làm đệ tử, giúp nó vượt qua kiếp nạn mỗi 500 năm một lần của giao tộc thành công, khẳng định nó sẽ mọc sừng hóa chân long. Đây là điều hiển nhiên rất vẻ vang và đáng tự hào với một con giao long như nó, bởi vì từ thuở trời đất khai sinh tới nay cũng chưa từng có giao long nào được xếp tên vào hàng ngũ thần giới. Còn riêng với hắn, khiến cho Tử Khưu tức điên lên vì ganh tị chính là thú vui. Phượng hoàng thì đã sao, chân long từ giao long biến thành thậm chí còn mạnh hơn cả một chân long bẩm sinh. Đồ đệ phượng hoàng của Tử Khưu chỉ đáng nằm dưới vuốt đồ đệ chân long của hắn.
“Vậy ngươi hãy ở lại đây, ta nuôi ngươi. Ngươi gọi ta một tiếng sư tôn là được.”
Giao long chớp chớp mắt. Tang Hoa nhấn mạnh thêm: “Ta sẽ nuôi ngươi trở thành kẻ mạnh, để không bao giờ có ai dám ức hiếp ngươi nữa. Nguyện ý không?”
Giao long hớn hở nét mặt: “Ta nguyện ý.”
Tang Hoa lại suy nghĩ: “Ngươi cần có một cái tên cho ta gọi. Ngươi toàn thân đen nhánh, bay lượn tự tại như gió, vậy gọi là Hắc Phong đi.” Hắn nhìn quanh quẩn trên người, lúc ra ngoài không mang theo thứ gì ngoại trừ mấy hủ rượu, nhưng lễ vật gặp mặt đồ nhi đương nhiên không thể thiếu. Hắn tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra ấn vào giữa trán Hắc Phong, từ đấy tạo thành hình ngọn lửa kiều diễm đỏ rực.
“Chiếc nhẫn này sẽ giúp ngươi che giấu toàn bộ yêu khí trên người, từ nay có thể thuận tiện đi đến bất cứ đâu mà không sợ thân phận yêu tộc bại lộ. Nó vẫn còn công dụng khác nhưng ta rất lười giải thích. Ngươi nên tự tìm hiểu. Giờ thì theo ta về nhà thôi.”
Tang Hoa mỉm cười. Hắn vừa đi vừa nghĩ làm sao để nuôi tốt một con giao long, vậy nên đi rất chậm. Hắc Phong rất muốn đồng hành cùng hắn, nhưng nó bay chậm cách mấy thì một vòng bay cũng ngốn mất vài chục dặm, cuối cùng nghỉ bay nằm dài xuống đất lết lết theo hắn. Tang Hoa nghĩ xong mới chú ý xung quanh, giật mình khi thấy Hắc Phong đang trườn bò như rắn thì vô cùng mất mặt. Hắn giẫm lên thân nó mấy cái, quát: “Bay lên! Sau này bất luận ngươi làm việc gì, làm mất mặt yêu giới chẳng sao, nhưng làm mất mặt vi sư thì vi sư sẽ chẻ đôi ngươi ra, rút gân giao đem nướng chín. Ngươi nghe rõ không?”
Hắc Phong gật đầu, sợ hãi bay lên. Tang Hoa nhắm hướng biệt viện của hắn, chỉ tay nói: “Kia là Triều Hải Cư. Từ đây nó chính là nhà của ngươi.”
Bốn trăm năm sau, Chiến Thần Đông Duệ vẫn không khôi phục ý thức. Bạn thân của Đông Duệ Thượng Sinh Tinh Quân đến tìm Thiên Đế cùng thương lượng đối sách. Thiên Đế ngẫm nghĩ thật lâu rồi nói: “Không phải không có cách, chỉ là cách này có nói ra cùng bằng thừa. Khi trời đất vừa mới tạo dựng, ở vùng biển phía Bắc Cửu Trùng Thiên nở ra một đóa sen xanh, còn ở ngọn núi phía Nam lại mọc lên một cây trúc tím. Đó là chân thân của hai vị đế quân từng một thời cai quản trời đất. Người ở phía Bắc gọi là Tịnh Đế Tang Hoa, người ở phía Nam gọi là Nhu Đế Tử Khưu. Sau khi trời đất ổn định, tam giới thần—yêu—nhân phân chia rạch ròi lãnh thổ, hai vị đế quân rút lui và từ đó không quản đến chuyện của tam giới nữa. Nhu Đế Tử Khưu không rõ tung tích ra sao, nhưng Tịnh Đế Tang Hoa hiện đang sống ở vùng biển nơi ngài ấy sinh ra, gọi là Tịnh Thương Hải. Chỉ cần ngài ấy đồng ý giúp đỡ, Đông Duệ có lẽ vẫn còn hy vọng.”
“Vì Đông Duệ, dù cơ hội có mỏng manh thế nào chúng ta cũng phải thử.” Thượng Sinh tâm ý đã quyết, Thiên Đế cũng không tiện ngăn cản. Ngài phái một đoàn người hộ tống Thượng Sinh mang Đông Duệ đến Tịnh Thương Hải.
Ba tháng sau, tại một tòa biệt viện nằm đối diện với Tịnh Thương Hải, Thượng Sinh và những thần tướng đi theo y thành khẩn quỳ gối trước cửa cầu xin chủ nhân của biệt viện cứu chữa cho Đông Duệ. Họ đã quỳ ở đây hơn một tháng, từng nếm trải những đợt gió tuyết lạnh lẽo thấu nhập xương cốt nhưng cánh cửa đang khép chặt vẫn không hề lung lay. Trên lầu cao có màn trướng che phủ, Tang Hoa xoa nhẹ quanh thái dương, bờ môi mỏng nhếch lên rồi hạ xuống, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà chính hắn đang bị dồn vào thế khó. Bất chợt, hắn đứng lên, ngoại bào trắng tinh như tuyết, dài chạm tận đất vang lên tiếng sột soạt khá khó chịu, cho thấy tâm tình của hắn cũng chẳng tốt đẹp là bao.
“Không đánh nữa!” Hắn thốt lên.
Ti Mệnh Tinh Quân chống tay ngay cạnh bàn cười: “Tang Hoa, tính khí của ngươi thật xấu.”
Tang Hoa hơi khom người, chống nạnh một tay, tay kia chỉ vào bàn cờ miệt thị: “Ta nói này, không trùng hợp đến mức lần nào chơi cờ ngươi cũng thắng. Nhất định là có gian lận.”
“Ăn gian chính là ngươi. Thua rồi liền nghỉ, chẳng có khí phách gì cả.”
Ti Mệnh còn muốn nói tiếp nhưng Thượng Sinh và những thần tướng ở bên ngoài lại cầu xin ầm ĩ khiến Ti Mệnh không nhớ muốn nói gì.
“Đám người kia cũng phiền phức thật, chi bằng ngươi ra giúp họ để họ rời khỏi cho nhanh.”
“Ta đã nói không xen vào chuyện của tam giới nữa, một chuyện cũng không xen. Nếu lần này ta cứu Đông Duệ, giống như là mở sẵn tiền lệ cho họ, về sau có ai bị thương hoặc sắp chết gì cũng sẽ đến tìm ta, thế thì mệt chết ta được.”
“Nhưng Đông Duệ là vì chúng sinh mà thành ra như vậy. Nếu ngươi không cứu, e rằng những người khác ở Cửu Trùng Thiên sẽ có ý nghĩ bất kính với ngươi.”
“Chúng sinh trong mắt của một vị đế quân như ta không chỉ có thần nhân hai giới mà còn bao gồm cả yêu giới. Bọn họ ngu dốt tự đánh nhau rồi tự bị thương, ta bên nào cũng không thể cứu, nếu không chính là thiên vị.”
“Tang Hoa ngươi dù là ngụy biện vẫn luôn rất có đạo lý.” Ti Mệnh nhìn vào quyển sổ ghi mệnh cách của tam giới trên tay. Nó bỗng dưng phát sáng hẳn là có điềm dị thường. Ti Mệnh mở ra xem thử, sau đó mồ hôi lạnh nhỏ đầy từ trán xuống.
“Sao thế?” Tang Hoa quan sát thần thái bất ổn của Ti Mệnh rồi hỏi.
“Tang Hoa!” Ti Mệnh ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt có vài phần bi thương, vài phần ủy khuất. “Ngươi tài giỏi như thế, dù trời có sập thì ngươi vẫn sẽ chống lên được, phải không?”
Tang Hoa thực sự nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là vậy. Nếu ta chống không được thì lôi tên Tử Khưu ra chống thay. Ta không tin hy sinh hắn mà vẫn không chống nổi một bầu trời nhỏ nhoi. Nhưng sao ngươi hỏi thế?”
Ti Mệnh đổ mồ hôi lạnh đợt nữa. Lần cuối cùng hắn gặp Nhu Đế Tử Khưu ít nhất cũng là chuyện của một ngàn năm về trước, mà câu cuối cùng vị đế quân này để lại chính là: “Nơi nào có Tang Hoa, nơi đó không có ta.” Lúc đầu, hắn còn thắc mắc tại sao Tử Khưu lại ăn nói tàn nhẫn đến vậy, giờ mới biết người tàn nhẫn nhất không phải là ngài ấy.
“À thì…ta chỉ thay ngươi cảm khái một chút.” Ti Mệnh lau mồ hôi lạnh rồi đứng lên. “Những ngày sắp tới ngươi hãy tự bảo trọng, tốt nhất đừng nên đi đâu, cũng đừng nên gặp ai.”
Tang Hoa cho rằng Ti Mệnh lại nổi cơn hồ đồ, chẳng để những lời ấy vào tai nói: “Đi mau, ta cũng chán nhìn thấy mặt ngươi rồi.”
Ti Mệnh vừa đi, Tang Hoa liền cảm thấy buồn ngủ. Hắn ngủ một giấc thật dài. Lúc dậy thì Thương Sinh cùng đám thần tướng đã đi mất vì tuyệt vọng. Tang Hoa nhất thời vui vẻ, lấy mấy hủ rượu hoa lê tự tay ủ ra uống, uống xong không chịu nổi nóng bức trong người nên mang theo rượu đến Tâm Nguyệt Trì cởi áo ngâm mình. Mảnh trăng chiếu rọi trên cao, soi xuống mặt hồ một màu trăng trắng tựa như khói tỏa lung linh. Tang Hoa đang rất hài lòng với ý cảnh hiện tại, đột nhiên cảm thấy dưới chân có thứ gì động đậy, lại rất thô ráp mò từ cổ chân lên quấn vào đùi hắn.
Tang Hoa không dao động, rút nhanh trường bào mặc vào người rồi lặn xuống đáy hồ xem xét. Thứ đang quấn vào chân hắn là đuôi của một con giao long màu đen. Giao long có hình thù giống hệt rồng nhưng không sừng. Chúng không có khả năng bay qua Cửu Trùng Thiên tiến nhập thần giới, vĩnh viễn chỉ có thể bay lượn bên dưới, sống thấp kém nơi ao hồ nhỏ, bị đánh đồng chung với tộc dân của yêu giới. Con giao long trước mặt Tang Hoa đang cuộn thân run lẩy bẩy, vết thương chằng chịt khắp nơi. Đôi mắt đỏ mọng nước mệt mỏi hướng về hắn, thỉnh thoảng dấy lên vài phần lo lắng, dường như sợ rằng hắn sẽ giết nó.
Tang Hoa xòe cả hai bàn tay ra trước giao long, biểu thị rằng hắn không mang theo bất cứ vũ khí gì: “Đừng sợ! Ta sẽ không tổn hại ngươi!”
Giao long chớp mắt, chậm rãi rút đuôi ra khỏi người hắn. Hắn bơi lại gần nó, nó giơ chân lên đe dọa không cho hắn tiến gần. Hắn mỉm cười cầm lấy chân nó, hành động vừa nhanh vừa dứt khoát, chẳng kịp cho nó cơ hội phản kháng.
“Ngoan, để ta xem vết thương của ngươi.”
Tang Hoa dùng tay còn lại sờ vào những chỗ giao long bị thương, rót linh lực của bản thân chữa trị cho nó. Giao long nhìn hắn không chớp mắt, có tia sáng ấm áp len lỏi vào giữa đôi đồng tử ngại ngùng. Một lát sau, những vết thương ngoài da đều được chữa lành. Giao long gượng dậy đứng trên bốn chân, vẫn chằm chằm nhìn hắn không di chuyển. Hắn xoa xoa đầu nó, nói: “Chúng ta cùng lên.”
Tang Hoa bơi lên trước, tóc của hắn thác loạn rũ ra trên vai áo. Hắn không quan tâm đến vẻ bề ngoài, cầm lấy hủ rượu hoa lê đặt gần bờ nốc một hơi cạn sạch. Hắn vừa tiêu tốn không ít linh lực, cũng nên tự bồi bổ cho bản thân một chút. Giao long vút qua làn nước trong suốt bay lên. Nó bay cao đến mức sắp vượt qua ngọn núi cao nhất của Tịnh Thương Hải thì lại bay về, quấn thành vòng tròn quanh người Tang Hoa, đầu rũ xuống cọ cọ lên vai hắn, mắt sáng lên, như thể muốn cảm tạ hắn.
“Ngẩng đầu lên, ta có vài câu muốn hỏi ngươi.”
Giao long nuối tiếc rời vai hắn, giữ đầu ở vị trí đối diện ngoan ngoãn chờ nghe hắn hỏi.
“Ngươi từ đâu đến?”
Giao long lắc đầu.
“Tại sao lại đến đây?”
Giao long lại lắc đầu.
Tang Hoa cau mặt: “Tính khí ta không tốt, ngươi cái gì cũng không biết sẽ khiến ta nổi giận.”
Giao long bất đắc dĩ nói, giọng nam tính trầm ấm nhưng lại có chút bối rối: “Ta thật sự không biết. Ta ở nhân giới bị đánh đập và xua đuổi, không có nơi để về. Ta rất mệt và đói, cứ chạy mãi cho đến lúc kiệt sức thì rớt xuống đây.”
“Ta trông bộ dạng ngươi không phải trẻ con mới lớn, lại để cho đám người ở nhân giới đánh đập đến nỗi này, thật sự làm mất mặt yêu giới. Ta buồn thay cho Yêu Đế của ngươi.”
Giao long tiu ngỉu cụp đầu xuống giả chết. Tang Hoa dí tay vào trán nó nâng mặt lên: “Thế ngươi tên gì?”
“Ta cũng không biết.”
“Vậy sau này ngươi định đi về đâu?”
Giao long lắc đầu.
“Ngoài lắc đầu và bảo không biết, hình như ngươi chẳng biết gì cả.” Tang Hoa kết luận.
Giao long gật đầu, lỗ mũi phồng lên. Tang Hoa thực sự rất hiểu nó.
Tang Hoa nghĩ nghĩ, một ngày như mọi ngày, một năm như mọi năm hắn đều quá sức rảnh rỗi. Trước kia, Ti Mệnh từng gợi ý hắn nên nhận một đệ tử, đích thân dạy dỗ, có vậy mới khiến thời gian trôi qua đỡ buồn tẻ hơn. Huống hồ, Tử Khưu cũng có đệ tử, còn là chân thân phượng hoàng cao quý, nếu hắn không có ai thì sẽ rất thua kém. Hắn rất chân thành tiếp thu, bèn đi dạo một vòng quanh tam giới, biển lớn biển nhỏ gì cũng lướt mắt qua nhưng không tìm nổi một ai vừa ý. Con giao long này nhìn cũng không tệ, gân cốt cứng cáp, chỉ mỗi tội hơi ngốc, mà ngốc có thể từ từ cải thiện được. Nếu hắn nhận nó làm đệ tử, giúp nó vượt qua kiếp nạn mỗi 500 năm một lần của giao tộc thành công, khẳng định nó sẽ mọc sừng hóa chân long. Đây là điều hiển nhiên rất vẻ vang và đáng tự hào với một con giao long như nó, bởi vì từ thuở trời đất khai sinh tới nay cũng chưa từng có giao long nào được xếp tên vào hàng ngũ thần giới. Còn riêng với hắn, khiến cho Tử Khưu tức điên lên vì ganh tị chính là thú vui. Phượng hoàng thì đã sao, chân long từ giao long biến thành thậm chí còn mạnh hơn cả một chân long bẩm sinh. Đồ đệ phượng hoàng của Tử Khưu chỉ đáng nằm dưới vuốt đồ đệ chân long của hắn.
“Vậy ngươi hãy ở lại đây, ta nuôi ngươi. Ngươi gọi ta một tiếng sư tôn là được.”
Giao long chớp chớp mắt. Tang Hoa nhấn mạnh thêm: “Ta sẽ nuôi ngươi trở thành kẻ mạnh, để không bao giờ có ai dám ức hiếp ngươi nữa. Nguyện ý không?”
Giao long hớn hở nét mặt: “Ta nguyện ý.”
Tang Hoa lại suy nghĩ: “Ngươi cần có một cái tên cho ta gọi. Ngươi toàn thân đen nhánh, bay lượn tự tại như gió, vậy gọi là Hắc Phong đi.” Hắn nhìn quanh quẩn trên người, lúc ra ngoài không mang theo thứ gì ngoại trừ mấy hủ rượu, nhưng lễ vật gặp mặt đồ nhi đương nhiên không thể thiếu. Hắn tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra ấn vào giữa trán Hắc Phong, từ đấy tạo thành hình ngọn lửa kiều diễm đỏ rực.
“Chiếc nhẫn này sẽ giúp ngươi che giấu toàn bộ yêu khí trên người, từ nay có thể thuận tiện đi đến bất cứ đâu mà không sợ thân phận yêu tộc bại lộ. Nó vẫn còn công dụng khác nhưng ta rất lười giải thích. Ngươi nên tự tìm hiểu. Giờ thì theo ta về nhà thôi.”
Tang Hoa mỉm cười. Hắn vừa đi vừa nghĩ làm sao để nuôi tốt một con giao long, vậy nên đi rất chậm. Hắc Phong rất muốn đồng hành cùng hắn, nhưng nó bay chậm cách mấy thì một vòng bay cũng ngốn mất vài chục dặm, cuối cùng nghỉ bay nằm dài xuống đất lết lết theo hắn. Tang Hoa nghĩ xong mới chú ý xung quanh, giật mình khi thấy Hắc Phong đang trườn bò như rắn thì vô cùng mất mặt. Hắn giẫm lên thân nó mấy cái, quát: “Bay lên! Sau này bất luận ngươi làm việc gì, làm mất mặt yêu giới chẳng sao, nhưng làm mất mặt vi sư thì vi sư sẽ chẻ đôi ngươi ra, rút gân giao đem nướng chín. Ngươi nghe rõ không?”
Hắc Phong gật đầu, sợ hãi bay lên. Tang Hoa nhắm hướng biệt viện của hắn, chỉ tay nói: “Kia là Triều Hải Cư. Từ đây nó chính là nhà của ngươi.”