Chương 74
Thấy vậy Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, hùng hổ nói: "Qua đây ngồi!" Giọng hơi lớn. Toàn thân Bộ Thanh Mai run lên, vẻ mặt ấm ức, cô ngoan ngoãn ngồi xuống sofa nhưng cách Dương Bách Xuyên rất xa, mông đặt ở mép sofa. "Tôi đáng sợ như vậy sao?" Dương Bách Xuyên hỏi. "Ừm!" Bộ Thanh Mai gật đầu, nhưng lập tức nhận ra mình nói sai nên vội vàng chữa cháy: "À, không đúng không đúng, không... không không đáng sợ." Mặt như sắp nhỏ ra nước. "Không đáng sợ thì cô ngồi xa như vậy làm chi?" "Em... em ngồi đây rất tốt." Bộ Thanh Mai yếu ớt trả lời. "Chẳng phải trước đó cô còn coi tôi là bạn ư? Sao bây giờ lại không xem tôi là bạn nữa?" Dương Bách Xuyên trừng mắt hỏi. AdvertisementBộ Thanh Mai xua tay liên tục: "Không phải đâu anh Vân... À... Chủ tịch. Thiến Thiến từng nói đến công ty thì phải kính trọng cấp trên, còn phải... còn phải giữ khoảng cách với cấp trên." "Tại sao phải giữ khoảng cách?" "Bởi vì... bởi vì Trương Thiến nói... nói là sẽ chịu thiệt." Bộ Thanh Mai nói nhỏ như muỗi kêu, gương mặt đỏ bừng. Dương Bách Xuyên hiểu ý cô, đúng là ở chốn công sở, một cô gái như Bộ Thanh Mai rất dễ bị thiệt thòi. "Nghe này, tôi chỉ là Chủ tịch trên danh nghĩa, sếp Lưu đằng kia mới là người cầm lái chân chính của Vân Kỳ, tôi chỉ góp mặt cho có mà thôi. Vì vậy cô không cần câu nệ trước mặt tôi, cứ gọi tôi là anh Xuyên đi, một điều Chủ tịch hai điều Chủ tịch tôi không quen. Vả lại tôi cũng là dân quê, cũng có một đứa em gái ngây thơ giống cô..." Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói với Bộ Thanh Mai một tràng dài. Có lẽ là do gia cảnh tương đồng khiến Thanh Mai bùng nổ cảm xúc, lập tức bớt căng thẳng khi đối mặt với Dương Bách Xuyên, cười khúc khích nói: "Vậy em vẫn gọi anh là anh Xuyên nhé?" Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp: "Thế mới đúng." Anh và Bộ Thanh Mai trò chuyện ở bên này, bên kia Hách Mỹ Lệ và Lưu Tích Kỳ sắp phỏng vấn xong, ứng viên cuối cùng đã đi vào. Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, không ngờ người này là Lý Đại Nghị mà anh chú ý. Cao một mét tám mươi, đầu đinh, mặc đồ rằn ri, dáng thẳng. Anh ta vừa bước vào lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Tích Kỳ. Lưu Tích Kỳ cũng từng đi lính, có cảm giác thân thiết tự nhiên với quân nhân. Hách Mỹ Lệ chưa kịp đặt câu hỏi, Lưu Tích Kỳ đã hỏi: "Người anh em vừa xuất ngũ à?" "Đúng vậy, tháng trước xuất ngũ. Tôi là Lý Đại Nghị, năm nay hai mươi sáu tuổi. Anh cũng từng đi lính sao?" Lý Đại Nghị hỏi ngược lại Lưu Tích Kỳ. Trên người quân nhân có sức hút đặc biệt, đó là hơi thở quân đội còn lưu lại, không thể phai mờ. Chỉ cần là người đã từng đi lính thì có thể cảm ứng lẫn nhau. "Đúng vậy, tôi đã xuất ngũ ba năm. Tôi tên Lưu Tích Kỳ, hiện là Tổng giám đốc Công ty Vân Kỳ!" "Chào tiểu đội trưởng!" Lý Đại Nghị chào Lưu Tích Kỳ, đây là sự kính trọng dành cho người lính cũ. Mặc dù hai người không ở cùng một tiểu đội, nhưng quân nhân khắp thiên hạ đều cùng một nhà. Lưu Tích Kỳ chào lại, sau đó hỏi: "Bộ đội dã chiến hay là cảnh sát vũ trang?" "Cảnh sát vũ trang." Lý Đại Nghị trả lời ngắn gọn. "Ừm, công ty chúng tôi mới thành lập, vị trí Giám đốc an ninh vẫn còn trống, không biết anh có lòng tin thử sức hay không?" Lưu Tích Kỳ vừa nói vừa chăm chú nhìn Lý Đại Nghị bằng ánh mắt sáng ngời. "Có." Trả lời dứt khoát, tràn đầy tự tin.